ZingTruyen.Info

HOÀN-[ĐM] Trong Ngoài Không Đồng Nhất Tuỳ Thời Lật Xe

Chương 89

Mua1301

Tây Thành là nơi nhiều tuyết. Lúc chạng vạng tối có rơi một trận tuyết nhỏ, nhưng cũng ngừng rất nhanh.

Gạch ngói của nhà cũ, phía trên đèn lồng nhỏ màu đỏ có một lớp tuyết mỏng bao trùm. Đỏ và trắng, càng tăng thêm cảm giác năm mới.

Sau khi lão quản gia và dì giúp việc chuẩn bị đồ ăn kỹ càng rồi thì họ cũng về nhà.

Sau đó, vốn dĩ là Lê Hạm Ngữ đảm nhận, làm một vài món ăn đơn giản là có thể bưng lên bàn ăn. Nhưng Liễu Bạc Hoài bước vào bếp, thoáng chốc Lê Hạm Ngữ đã không còn "đất dụng võ".

Lê Hạm Ngữ đến quan sát, ngay sau đó bàng hoàng đi ra, xấu hổ nói với ông nội Lê: "... Cháu, cháu nấu không tốt bằng Liễu tiên sinh đâu."

Bữa tối Liễu Bạc Hoài nấu ra càng thêm phong phú. Khách đến nhà ăn tết nhưng cuối cùng lại để khách vào bếp làm bữa tối.

Thế nên đợi đến khi ngồi vào bàn ăn, ông nội Lê cũng không thể bày ra vẻ mặt lạnh được nữa. Cho dù ông thấy cháu trai và Liễu Bạc Hoài thân mật gắp thức ăn cho nhau, rồi thường xuyên trao đổi qua ánh mắt, hoặc thường xuyên nhỏ giọng nói chuyện...

Đoán chừng trên bàn cơm chỉ có Lê Húc Sanh là vô tâm vô tư ăn cơm.

"Anh ơi, sườn xào chua ngọt ăn ngon lắm. Chua chua ngọt ngọt."

Lê Húc Sanh ăn đến dính nước tương đầy miệng.

Cậu nhóc dùng đũa gắp một miếng sườn, cố gắng rướn người lên bỏ vào trong chén Lê Khinh Chu.

Lê Khinh Chu cầm bát đưa qua nhận lấy, nói: "Cảm ơn Sanh Sanh."

Trước đó, Lê Húc Sanh đã gắp cho ông nội Lê rồi. Sau khi gắp cho Lê Khinh Chu xong, cậu nhóc cũng gắp cho Lê Hạm Ngữ và Liễu Bạc Hoài mỗi người một miếng sườn. Đổi lấy tiếng cảm ơn của họ.

Sau bữa cơm tối, Phục vụ số 1 sẽ dọn dẹp bàn ăn và rửa chén. Hoàn toàn không cần bọn họ nhọc lòng.

Lê Hạm Ngữ cắt gọt một đĩa trái cây, tiện thể cầm đồ ăn vặt và bánh ngọt để lên bàn trà.

Những năm trước nhà cũ Lê gia không có thói quen này, nhưng năm nay bọn họ muốn cùng nhau xem Xuân Vãn.

Chẳng qua thời gian đón giao thừa quá trễ. Lúc đầu, Lê Húc Sanh không chịu nổi trước, ngả trên ghế sô pha ngủ mất.

Ngay sau đó, Liễu Bạc Hoài ôm cậu nhóc về phòng để cậu nhóc ngủ.

Ông nội Lê cũng cùng xem đến rất muộn, bị Lê Khinh Chu khuyên đi nghỉ ngơi. Phục vụ số 1 cũng đi cùng ông.

Lê Hạm Ngữ đương nhiên có thể cùng thức đợi đến khi đón giao thừa. Nhưng cô không thể cùng thức với anh trai và Liễu tiên sinh được... Bởi vì như vậy khiến cô cảm thấy mình như cái bóng đèn to lớn vậy. Từ đầu đến chân đều dán hai chữ dư thừa.

Thế nên chỉ lát sau, Lê Hạm Ngữ cũng tỏ vẻ buồn ngủ rồi rời đi.

Trong phòng khách chỉ để lại ngọn đèn màu vàng hơi ảm đạm, Lê Khinh Chu được Liễu Bạc Hoài ôm lên sô pha, trên đùi đắp một tấm chăn mỏng.

Nhìn qua nhìn lại chỉ còn hai người bọn họ, Lê Khinh Chu gãi gãi má, sau đó yên tâm thoải mái ngả vào lồng ngực của Liễu Bạc Hoài.

[A Hoài ôm em một cái! Ngồi mệt rồi!]

Bé tí hon trong bong bóng ưỡn cái bụng nhỏ mềm mụp, tư thế tê liệt ngã xuống giống với Lê Khinh Chu như đúc. Đôi mắt to híp lại, khuôn mặt lộ ra vẻ hưởng thụ

Nhưng dù vậy thì trên mặt Lê Khinh Chu vẫn cứ mang vẻ đứng đắn vô cùng. Quả thật cậu chỉ làm một hành động bình thường thôi mà.

Ý cười trên khuôn mặt Liễu Bạc Hoài khó mà bỏ qua, hắn đặt tay lên eo cậu, ôm chặt bé cưng vào trong ngực.

Liễu Bạc Hoài hơi cúi đầu, khẽ hôn lên tóc bé cưng của hắn một cái, giọng nói khàn khàn cất lên bên tai cậu: "Tối nay ngủ cùng nhau nhé? Được không em?"

Bé tí hon trong bong bóng lập tức cảnh giác ngẩng đầu.

[Ngủ chung? Không được! Không được!]

Lê Khinh Chu hé miệng, nhỏ giọng nói: "Không được."

"Cái tết đầu tiên, tôi muốn ở bên cạnh em."

"Chúng ta có thể đợi ở phòng khách đến khi qua 12 giờ..."

[Như vậy thì xem như cùng nhau trải qua cái tết đầu tiên rồi!]

Liễu Bạc Hoài đưa tay lấy mắt kính xuống, một tay khác đang đặt bên eo Lê Khinh Chu khẽ nhéo. Sau khi bị bé cưng ngăn lại rồi trừng một cái, hắn cười khẽ: "Chỉ muốn ôm em ngủ. Tôi sẽ không làm gì cả."

[Tin mới lạ...]

Giọng nói Liễu Bạc Hoài đè thấp xuống: "Lúc ở nước ngoài tôi rất nhớ em. Rõ ràng mới tách nhau ra không lâu... cho nên tôi lập tức mua vé bay về."

Tiết mục trong TV vẫn đang tiếp tục, tiếng cười đùa như làm phông nền. TV chớp tắt lấp loé, hình ảnh thay đổi không ngừng. Ngọn đèn nhỏ ấm áp cũng chỉ chiếu sáng một vùng nhỏ quanh ghế sô pha này...

Lê Khinh Chu bị Liễu Bạc Hoài ôm chặt vào trong lòng, cậu ngẩng đầu nhìn hắn. Sợi tóc rũ xuống, tạo thành một vài vệt tối ở giữa chân mày, mơ hồ có thể thấy dưới đó là hàng lông mi đang rũ xuống và đôi mắt đen nhánh.

Hình như, giống như...có chút đáng thương.

Lê Khinh Chu nghĩ đến chuyện Liễu Bạc Hoài từ nước ngoài bay về, lại tiếp tục từ Yến Kinh bay đến Tây Thành. Quả thật rất vất vả và mệt mỏi.

Nghĩ tới nghĩ lui lại mềm lòng. Sau khi mềm lòng thì thái độ cũng không còn kiên định nữa.

Cậu hơi giật giật ngón tay, đầu ngón tay vuốt ve vài sợi lông tơ trên chăn lông. Cán cân trong lòng cũng bắt đầu nghiêng về một phía.

Lát sau, Lê Khinh Chu khẽ gật đầu.

Nếu như không phải cậu đang nằm trong lồng ngực Liễu Bạc Hoài, chỉ sợ Liễu Bạc Hoài cũng khó mà phát hiện động tác nhỏ bé như vậy.

Xấu hổ vậy à?

Liễu Bạc Hoài bật cười.

Lúc này, tiếng lòng cậu truyền đến...

[Ài làm sao đây? A Hoài nói sẽ không làm gì hết, chẳng may tui không nhịn được...]

Gương mặt bé tí hon đỏ lên, từ từ lan ra đến vành tai, cái cổ, cho đến khi cả người đều xấu hổ không chịu được, bé con mới cúi đầu chọt chọt ngón tay. Hai bàn chân múp míp giẫm giẫm lên nhau.

[Chẳng may tui nhịn không được nhào vào người A Hoài, đôi môi mềm mềm, lồng ngực rộng lớn... Á?]

Lê Khinh Chu che má, ngẩng đầu khó hiểu. Sao A Hoài lại véo má cậu?

Mặc dù không đau chút nào.

Đáy mắt Liễu Bạc Hoài âm trầm, trong phòng khách lại rất ấm áp khiến hắn nóng đến khó chịu. Chỉ mặc một chiếc áo mỏng cũng không ngăn nổi sự nóng bức trong lòng hắn toát ra.

Đặc biệt là lồng ngực, cứ như đang chứa một ngọn lửa lớn, sắp thiêu đốt toàn thân hắn không còn gì.

Liễu Bạc Hoài sợ không cắt đứt tư tưởng "nguy hiểm" của Lê Khinh Chu, để cậu suy nghĩ thêm một lát thì sẽ thành nguy hiểm thật.

Hắn ngẩng đầu nhìn đồng hồ, vẫn còn nửa tiếng nữa mới đến 12 giờ.

Không cần nóng vội.

Liễu Bạc Hoài nhắm mắt, Phật châu đã lâu không chạm đến lại lần nữa trượt xuống quấn vào lòng bàn tay. Từng viên từng viên xẹt qua...

Nhưng vẫn chưa chuyển được mấy viên, vòng chuỗi liền bị người ta ép ngừng. Phút chốc, Liễu Bạc Hoài mở to hai mắt.

Lê Khinh Chu không nhận ra tình cảnh "nguy hiểm" bây giờ của mình chút nào. Cậu đã thấy hứng thú với xâu chuỗi này rất lâu rồi. Bây giờ mới quang minh chính đại đưa tay ra sờ một chút.

Một viên rồi một viên trượt qua trong lòng bàn tay Liễu Bạc Hoài. Bởi vì ánh sáng có chút mờ, nên cậu còn nắm tay Liễu Bạc Hoài kéo đến trước mặt, để nhìn kỹ đường vân điêu khắc trên hạt Phật châu.

"Em muốn đeo thử không?" Liễu Bạc Hoài đột nhiên lên tiếng, giọng nói khàn khàn.

Lê Khinh Chu: "Muốn."

Bé tí hon trong bong bóng cũng hí hửng vươn tay ra chờ đợi.

Liễu Bạc Hoài tháo vòng chuỗi ra, sau đó chậm rãi quấn vào cổ tay Lê Khinh Chu. Một vòng, hai vòng...

Cổ tay Lê Khinh Chu nhỏ hơn hắn rất nhiều nên lại quấn thêm một vòng. Chất gỗ trầm của chuỗi Phật châu càng khiến cổ tay cậu trở nên trắng nõn lại...mê người.

Mà người trong lòng vẫn chưa nhận ra điều gì, giơ cổ tay lên lắc qua lắc lại trước mặt hắn. Phật châu va chạm vào nhau phát ra tiếng vang trầm đục, lại như lấn át cả âm thanh phát ra từ trong ti vi.

Lúc này, một tiết mục đã biểu diễn xong, từng tràn pháo tay truyền đến.

[Em đeo có đẹp không? Hehe!]

Liễu Bạc Hoài nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay Lê Khinh Chu nâng lên, hạ xuống một nụ hôn.

Tiếng nói cùng tiếng cười hắc hắc thoáng chốc biến mất không còn gì nữa.

Lê Khinh Chu đỏ mặt.

"Đẹp lắm. Đẹp hơn khi tôi đeo." Giọng nói Liễu Bạc Hoài tràn đầy vẻ mờ ám.

Hắn ghé sát lại bên tai Lê Khinh Chu, nhỏ giọng nói: "Chúng ta đổi cách đón giao thừa được không em?"

[Đổi cách khác á? Cách gì?]

Bé tí hon trong bong bóng lộ ra ánh mắt mê mang, biểu tình thắc mắc.

Nhưng không đợi Lê Khinh Chu hỏi ra, TV đã bị tắt mất. Phòng khách nháy mắt trở nên yên tĩnh.

Cậu hơi giật mình, một giây sau cả người liền bị ôm lấy. Chăn mỏng rơi xuống ghế sô pha, lập tức trượt xuống sàn nhà.

"A, A Hoài.." Lê Khinh Chu sững sờ lên tiếng.

Liễu Bạc Hoài ôm cậu đi vào trong phòng, khàn giọng đáp: "Ừ, tôi đây."

Buổi tối đón giao thừa là lúc náo nhiệt nhất. Có người bắn pháo hoa pháo trúc kéo dài tập tục. Mà giờ phút này, bên ngoài cửa sổ truyền đến âm thanh pháo nổ không dứt.

Nhà cũ Lê gia cách xa nội thành Tây Thành, hoàn cảnh thanh bình, thông thường rất yên tĩnh. Xem như âm thanh pháo trúc liên tục vang lên thì khi truyền đến đây cũng đã rất nhỏ, nhưng ánh sáng của pháo hoa, pháo trúc thì vẫn còn sót lại.

Từng loạt màu sắc chiếu lên cửa sổ thuỷ tinh rọi vào nhà.

Lê Khinh Chu bị ôm đến trên giường, trong lòng lại có chút rung động. Cậu giương mắt, phía trên là người đàn ông đang cúi đầu nhìn cậu.

Chỉ một ánh mắt lại khiến Lê Khinh Chu căng da đầu, giống như có con kiến bò trên lưng cậu, tê dại ngứa ngáy.

Lê Khinh Chu khoác tay lên một bên vai Liễu Bạc Hoài, thăm dò đẩy đẩy, nhỏ giọng nói: "A Hoài..."

"Ừ?"

Liễu Bạc Hoài đáp lại, một tay chống bên tai Lê Khinh Chu, tay kia kéo tay cậu, đặt một nụ vào lòng bàn tay cậu.

Đầu ngón tay Lê Khinh Chu run lên, gương mặt càng đỏ hơn. Cậu nhúc nhích bàn tay, nhưng cũng không có rút lại, nói: "Em thấy cách đón giao thừa lúc nãy vẫn tốt hơn. Chúng ta ra ngoài tiếp tục xem Xuân Vãn thôi."

Trên bàn tay này đang đeo chuỗi Phật châu của Liễu Bạc Hoài.

Liễu Bạc Hoài không đáp lời, đôi môi từ từ hạ từng cái hôn dọc theo lòng bàn tay đến cổ tay, lướt qua vòng chuỗi, hôn dọc theo cánh tay...

Cuối cùng rơi vào cổ.. Một nụ hôn rơi xuống.

Lúc này không chỉ đầu ngón tay Lê Khinh Chu run rẩy mà cả cơ thể đều đang run rẩy. Khoé mắt cậu ửng hồng, nhìn dáng vẻ có chút đáng thương.

Trong phòng không mở đèn, nhưng ngoài cửa sổ thỉnh thoảng hiện lên ánh sáng của pháo hoa, còn có ánh trăng... Đủ để chiếu rọi hết thảy vẻ mê loạn.

Liễu Bạc Hoài thấp giọng thì thầm, bàn tay luồn vào dưới quần áo cậu vuốt ve nhào nặn...

"Ngoan nào, không đi ra ngoài. Chúng ta đón giao thừa ở ngay đây."

Lê Khinh Chu cảm thấy mình không thể chống lại sự dụ hoặc này. Cậu thua dưới sự quyến rũ của A Hoài.

[Huhu, không phải tui không nhịn được, mà là quân địch quá mạnh! Đối phương dùng nam sắc dụ dỗ, tui đầu hàng!!!]

Bé tí hon trong bong bóng khóc thút thít giơ hai tay lên, quả quyết sà vào sự ôm ấp này.

...

Sáng hôm sau, Lê Khinh Chu ngủ thẳng đến giữa trưa mới rời giường.

Cả nhà cũng chỉ nghĩ hôm qua cậu đón giao thừa quá muộn, nên đến cả Lê Húc Sanh cũng không có đi vào quấy rầy anh mình.

Lúc Lê Khinh Chu ra khỏi phòng, cậu vẫn mặc cái áo len cao cổ màu đỏ hôm qua, che hết vết tích ở dưới lớp áo. Chỉ là gương mặt hồng hào, đôi môi cũng đỏ thắm.

Càng giống câu kia... Mặt người hoa đào.

Lê Hạm Ngữ tinh mắt, chú ý tới chuỗi Phật châu trên cổ tay anh trai, hình như là của Liễu tiên sinh.

Cô nói: "Anh, đây là quà năm mới của chú Liễu ạ?"

Liễu tiên sinh tặng quà năm mới cho anh cũng nhiều thật, hết cái này tới cái khác.

Lê Hạm Ngữ cảm thán một chút, biết Lê Khinh Chu còn chưa có ăn cơm nên đưa cho cậu một cái trứng gà luộc.

Bàn tay đang điều khiển xe lăn của Lê Khinh Chu dừng một chút, vành tai đỏ lên, nhưng may mắn được sợi tóc che đi nên không ai nhìn thấy.

Cậu nhận quả trứng gà, ậm ừ đáp lời.

*******

Tác giả có lời muốn nói:

Chu Chu: Quà này nhận không dễ chút nào huhu

Hoài Hoài: Sau này mỗi ngày đều tặng em, tất cả đều tặng cho em.

Chu Chu: Aaaa...Không được! Không thể! Sẽ chết đó! Nằm ngửa.jpg

———

Mấy chương trước tui edit bị nhầm rồi. Chú Hòi sẽ về nước ngày 30 chứ không phải mùng 1 nha. Để tui sửa lại sau nha! 🤧

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info