ZingTruyen.Com

HOÀN-[ĐM] Trong Ngoài Không Đồng Nhất Tuỳ Thời Lật Xe

Chương 88

Mua1301

"Xích lên chút xíu nữa chị, bên trái á... Đúng rồi, chỗ đó đó."

Lê Húc Sanh đứng gần cửa lớn chỉ huy, thỉnh thoảng sửa lại vị trí dán câu đối xuân một chút.

Lê Hạm Ngữ đứng trên ghế thang tự mình dán. Gò má của cô bị gió lạnh thổi đỏ cả lên, nhưng trên mặt vẫn mang theo ý cười vui vẻ.

Lê Khinh Chu thì ngồi trên xe lăn chụp ảnh lại làm kỷ niệm.

Lát sau, Lê Hạm Ngữ dán câu đối xuân xong, lại cùng Lê Húc Sanh treo đèn lồng đỏ ở dưới mái hiên. Đèn lồng đỏ rực cùng với câu đối xuân, lại thêm gạch ngói của nhà cũ cùng với lớp tuyết còn động lại, như phảng phất hương vị tết ngày xưa. Khiến cho người ngắm nhìn nó cũng thấy tâm tình thoải mái hơn nhiều.

Lê Khinh Chu bảo em trai em gái đứng song song trước cửa nhà cũ, cậu muốn chụp cho hai đứa em một tấm ảnh mừng năm mới.

Máy ảnh "tách" một tiếng. Hình ảnh dừng trên màn ảnh là cảnh tượng Lê Hạm Ngữ ngồi xổm trên mặt đất ôm Lê Húc Sanh, hai gương mặt tương tự nhau cùng nở nụ cười xán lạn.

Lê Hạm Ngữ đi lên phía trước, định chụp cho anh cô một tấm. Nhưng cô vừa di chuyển, vẻ mặt đột nhiên đổi thành kinh ngạc, mà gương mặt Lê Húc Sanh cũng lộ vẻ ngạc nhiên, vui mừng.

Ngay khi Lê Khinh Chu còn chưa hiểu, đã nghe thấy Lê Húc Sanh hô lên "chú Liễu". Sau đó một đôi tay quen thuộc xoa nhẹ lên gương mặt cậu, khô ráo ấm áp. Hơi thở khiến người ta cảm thấy an tâm cũng quẩn quanh bên người.

Đầu tiên Lê Khinh Chu hơi sững sờ, ngay lập tức quay đầu, vui sướng gọi: "A Hoài."

Người đứng phía sau cậu không Liễu Bạc Hoài thì là ai?

Mặt mày Liễu Bạc Hoài nhu hoà ừ một tiếng, tiếp tục dùng bàn tay sưởi ấm khuôn mặt lành lạnh của cậu.

Hắn mặc một cái áo khoác màu đen, đi một đôi boots da, bên cạnh là va li hành lý. Hiển nhiên là vừa bay thẳng đến Tây Thành.

Lê Khinh Chu không nhịn được, khẽ cọ hai má vào lòng bàn tay ấm áp của Liễu Bạc Hoài. Đợi đến khi Lê Hạm Ngữ và Lê Húc Sanh cùng đi qua đây, cậu mới dừng lại, hỏi: "Hôm nay là 30 tết, sao anh lại về rồi?"

[Chẳng lẽ người nhà A Hoài cũng cùng về nước ăn tết hả?]

Sau khi đáp lại lời chúc năm mới của Lê Hạm Ngữ và Lê Húc Sanh, Liễu Bạc Hoài: "Cái tết đầu tiên nên muốn trở về trải qua cùng em."

Cái tết đầu tiên?

Ý là cái tết đầu tiên sau khi bọn họ ở bên nhau à?

Lê Khinh Chu hơi cong khoé môi, ý cười lan tràn khắp ánh mắt. Cậu không khỏi nắm chặt bàn tay Liễu Bạc Hoài vẫn đang áp trên má cậu. Hơi ấm tựa như truyền từ nơi hai bàn tay chạm nhau truyền đến trong lòng.

Mùa đông năm nay không lạnh chút nào!

Lê Khinh Chu nói nhỏ: "A Hoài, muốn cùng em về nhà ăn tết không?"

[Anh ở bên cạnh em, chúng ta chính thức thông báo với ông nội luôn! Ngay hôm nay!]

...

Nước ngoài, Liễu gia.

Thời tiết ở vùng ngoại ô hôm nay rất sáng sủa, không có gió lớn. Hạ Thanh Uyển bảo người chuyển ghế bập bênh ra sân, nằm xuống phơi nắng một lát.

Lát sau, Liễu Hạ Huy từ trong phòng đi ra, ngồi xổm bên cạnh Hạ Thanh Uyển, gọi bà nội.

Hạ Thanh Uyển mở to mắt, nghiêng đầu cười nói: "Sao thế?"

Bà búi tóc lên, trong tóc xen lẫn không ít sợi bạc, khuôn mặt hiền hoà. Trên người đắp một tấm chăn lông thêu thùa tỉ mỉ. Bà duỗi đôi tay có không ít nếp nhăn ra, vỗ vỗ lên cánh tay Liễu Hạ Huy đang đặt trên ghế.

Liễu Hạ Huy chỉnh lại cái chăn vừa bị trượt xuống cho bà, khó hiểu hỏi: "Bà nội, sao chú ba không ăn cơm tất niên đã vội đi rồi?"

"Công ty xảy ra chuyện gì sao ạ?"

Sáng nay vừa dậy đã không thấy chú ba đâu nữa. Liễu Hạ Huy không thèm để ý một nhà Liễu Cảnh Nguyên, liền chạy đi tìm Hạ Thanh Uyển.

Hạ Thanh Uyển nghe vậy cười cười: "Công ty không có chuyện gì, là bà bảo chú ba cháu trở về..."

Thân ở nước ngoài mà đầu óc đã bay về nước rồi. Vẻ nhớ nhung trên khuôn mặt cũng không giấu nổi.

Lần đầu tiên bà nhìn thấy dáng vẻ này của con trai nhỏ.

Khuya hôm trước, hai người trò chuyện đến nửa đêm. Chuyện nên nói đều đã nói hết. Mặc dù Hạ Thanh Uyển đã có tuổi, nhưng đầu óc và thủ đoạn vẫn còn đó. Thế nên bà thay Liễu Bạc Hoài xử lý vài việc của hắn ở đây, rồi đuổi con trai nhỏ về nước.

Đi yêu đương nhanh đi. Đừng ở đây làm chướng mắt bà.

Liễu Hạ Huy không hiểu nổi. Công ty cũng không có chuyện gì vậy chú ba trở về làm gì? Nhưng mà Hạ Thanh Uyển cũng chỉ vỗ vỗ cánh tay của anh ta, không nói gì hết.

Liễu Hạ Huy ở bên cành cùng bà nội phơi nắng một lát, sau đó mới cùng nhau về phòng.

...

Tây Thành, nhà cũ Lê gia.

Trong phòng khách mở máy sưởi với nhiệt độ vừa đủ. Quản gia, dì giúp việc và những người không liên quan đều tạm thời ra ngoài.

Sau khi ông nội Lê dặn dò, Lê Hạm Ngữ và Lê Húc Sanh cũng đi lên lầu.

Lê Khinh Chu ngồi một bên. Trên sô pha lúc này chỉ có hai người, ông nội Lê và Liễu Bạc Hoài.

À đúng rồi, vẫn còn Phục vụ số 1 đứng bên cạnh ông nội Lê nữa.

Một tay của Phục vụ số 1 cầm cái quạt nhỏ bằng bàn tay, quạt cho ông nội Lê, giống như đang quạt hạ hoả cho ông. Trong mắt Phục vụ số 1 hiện lên vẻ khó hiểu, liên tục khuyên nhủ: "Ông ơi, bây giờ là mùa đông, mùa hè mới dùng quạt. Không thì sẽ bị trúng gió."

Phục vụ số 1 nghe theo mệnh lệnh, không thể không quạt. Nhưng nên khuyên vẫn phải khuyên.

Ông nội Lê không nói chuyện. Tin tức vừa rồi ông biết được thật sự quá kinh ngạc và thật sự khó tin nổi.

Chẳng trách hôm qua cháu trai cứ muốn nói lại thôi. Hoá ra...

Lúc này Lê Khinh Chu mở miệng, bảo Phục vụ số 1 tắt quạt đi.

Cậu nói: "Ông nội, cháu xin lỗi vì không nói chuyện này cho ông biết sớm."

"Cháu thích A Hoài, ông nội."

Một người ngồi trên sô pha, một người ngồi trên xe lăn. Hai bàn tay đen xen nắm chặt, thân mật không thôi.

Khuôn mặt ông nội Lê hơi căng ra. Bởi vì xưng hô của Lê Khinh Chu với Liễu Tam gia, cũng vì tư thế hiện tại của bọn họ.

Ai có thể nghĩ tới chuyện này...

Liễu Tam gia lớn hơn cháu trai ông rất nhiều.

Lúc trước ông nội Lê rất coi trọng Liễu Bạc Hoài, năng lực xuất sắc, thủ đoạn không tầm thường. Nên mặc dù tuổi của hắn nhỏ hơn ông rất nhiều nhưng ông nội Lê vẫn đặt Liễu Bạc Hoài ở địa vị bình đẳng, vô cùng thưởng thức.

Hôm nay nhìn lại, nhìn sao cũng thấy chướng mắt.

[Vốn dĩ định qua tết âm lịch mới nói với ông nội chuyện này. Nhưng bây giờ A Hoài đã đến rồi, thì phải giới thiệu chính thức mới được!]

Bé tí hon trong bong bóng siết chặt nắm tay, khuôn mặt nghiêm túc.

Liễu Bạc Hoài nói: "Lê lão tiên sinh, xin lỗi vì đã làm phiền ngài."

Trên bàn trà chất không ít quà tặng. Có quà của Liễu Bạc Hoài chuẩn bị cho ông nội Lê, cho Lê Khinh Chu và em trai em gái. Cũng có quà của Hạ Thanh Uyển chuẩn bị cho người nhà họ Lê.

Trong đó, quà của Hạ Thanh Uyển tặng cho Lê Khinh Chu được bày ở chỗ dễ thấy nhất. Trước đó Liễu Bạc Hoài không dấu vết để đó, nhầm tỏ ý với ông nội Lê rằng hắn đã nói rõ mọi chuyện giữa hai người với mẹ của mình. Và Hạ Thanh Uyển cũng không hề phản đối.

Ông nội Lê che ngực, chậm rãi xoa xoa. Sau đó khó nhọc hỏi: "Hai đứa...ở bên nhau khi nào?"

Cháu của ông bị Liễu Tam gia bắt cóc lúc nào?!

Lê Khinh Chu trả lời: "Cũng gần đây ạ."

"Cháu vốn định đợi qua tết rồi xem xét thời gian nói với ông. Nhưng A Hoài về nước, một mình anh ấy... nên cháu muốn dẫn anh ấy về nhà chúng ta ăn tết."

Thấy dáng vẻ của ông nội giống như đã bị doạ.

Có điều cây quạt của Phục vụ số 1 cũng xem như có ích. Hiện tại sắc mặt của ông nội Lê đã tốt hơn nhiều.

Ông nội Lê đã tiếp nhận việc cháu trai mình thích đàn ông, thì việc chấp nhận thêm người cháu trai thích là Liễu Tam gia bất quá cũng chỉ là vấn đề thời gian.

Thế nên ông đồng ý để Liễu Bạc Hoài ở lại Lê gia ăn tết.

Sau đó ông lặng lẽ gọi một cuộc điện thoại cho Dương gia. Huỷ bỏ bữa cơm vào mùng 10, cũng trả toàn bộ quà tặng lại. Đồng thời cũng đền bù một chút cho họ.

Nhưng ông nội Lê không biết, điều này lại khiến Dương nhị thiếu gia tò mò, nổi lên hứng thú. Tính cách của anh ta luôn thích đối đầu với khó khăn thử thách. Mặc dù biết rõ Lê thiếu gia không có hứng thú với anh ta, nhưng anh ta vẫn muốn đến gặp một chút.

Hơn nữa, khi anh ta xem video thi đấu người máy trí tuệ nhân tạo, vẻ ngoài của đại thiếu gia Lê Khinh Chu...vừa đúng gu của anh ta.

Liễu Bạc Hoài kéo vali hành lý đến phòng khách sắp xếp một chút. Vốn Lê Khinh Chu cũng định đi theo, nhưng Lê Hạm Ngữ và Lê Húc Sanh đang đi từ trên lầu xuống, gọi cậu lại.

Lê Húc Sanh vẫn còn đang mơ hồ chưa biết gì, Lê Hạm Ngữ thì đã hiểu rõ rồi. Cô bảo em trai đi ăn bánh ngọt đi, còn mình thì đến bên cạnh Lê Khinh Chu, hỏi: "Anh, ông nội...ông nội không phản đối sao ạ?"

Lúc ở trên lầu cô vẫn luôn lo sợ dán sát cửa, sợ nghe thấy dưới lầu truyền đến tiếng quăng đồ vật và tiếng mắng chửi giận dữ. Nhưng ngoài ý muốn là toàn bộ quá trình rất yên lặng.

Mà sau khi xuống thì cô lại biết Liễu tiên sinh sẽ ở lại Lê gia cùng nhau ăn tết.

Lê Khinh Chu nói: "Trước đây anh đã từng nói với ông nội..." Cậu giải thích một chút.

Lê Hạm Ngữ nhẹ thở ra, nói: "Vậy thì tốt rồi."

Lê Khinh Chu nhìn cô, đôi mắt trắng đen rõ ràng. Cậu không nói chuyện, chỉ im lặng nhìn nhưng lại khiến Lê Hạm Ngữ có cảm giác cậu đang chờ mong điều gì đó.

Cô không khỏi nói: "Anh ở bên cạnh Liễu Tam gia có hạnh phúc không? Nếu anh vui vẻ hạnh phúc thì được rồi."

Khuôn mặt Lê Khinh Chu nhu hoà, nhẹ giọng nói: "Sao có thể không hạnh phúc chứ?"

Lão quản gia và dì giúp việc tiếp tục quay lại làm việc. Mấy món ăn ngày tết đều cần chuẩn bị khá nhiều, cần phải làm sớm. Mặc dù bọn họ cũng rất tò mò với việc thêm một người đến cùng ăn tết, nhưng cũng không dám hỏi thăm quá nhiều.

Hơn nữa Liễu tiên sinh cũng từng tới mấy lần, không tính là người xa lạ.

Lão quản gia quan sát sắc mặt của ông nội Lê một chút, sau đó có chút phỏng đoán nhưng cũng không dám đến xác nhận.

Đợi đến khi lão quản gia nhìn thấy dáng vẻ thân mật của cậu chủ lớn và Liễu tiên sinh, tâm tình của ông cũng giống với ông nội Lê, lên xuống chập chùng.

Trong nhà cũ Lê gia rất ấm áp.

Sau khi Liễu Bạc Hoài sắp xếp hành lý xong đi ra, trong tay cầm theo một hộp quà muốn đưa cho cậu. Trên người cũng chỉ mặc một cái áo mỏng.

Lê Khinh Chu mặc một cái áo len cao cổ màu đỏ, càng tôn lên làn da trắng. Tóc đen, mắt đen, môi đỏ mọng...đan xen lẫn nhau khiến người ta không thể nào dời mắt.

Lê Khinh Chu thấy hắn mặc ít như vậy liền hỏi: "Anh không lạnh sao?"

Mặc dù trong nhà đã bật sưởi nên rất ấm, nhưng cũng không có ai mặc áo mỏng như vậy ra ngoài. Cậu đưa tay muốn Liễu Bạc Hoài tới gần.

Liễu Bạc Hoài đi tới, cúi người, Lê Khinh Chu liền vươn tay sờ mặt hắn. Trên mu bàn tay có mạch máu màu xanh nhạt, lòng bàn tay lại rất ấm áp. Cậu ngẩng đầu, lông mi dài cong vút, tựa như xẹt qua trái tim Liễu Bạc Hoài.

Liễu Bạc Hoài thấp giọng đáp: "Không lạnh."

Sao lạnh nổi? Hắn nóng chết đi được đây.

[Da A Hoài đẹp quá đi!]

Bé tí hon trong bong bóng nheo đôi mắt to, gò má hơi ửng đỏ.

Sờ tới sờ lui, Liễu Bạc Hoài ngoan ngoãn đứng im.

Lê Khinh Chu không nhịn được, ghé tới gần hôn lên môi hắn. Bên đầu hành lang bên kia phát ra tiếng vang, nhưng khi cậu quay đầu lại thì không có gì cả.

[Vừa rồi có người đi qua đúng không nhỉ?]

Bé tí hon trong bong bóng nghi ngờ gãi đầu.

Lê Khinh Chu muộn màng nhận ra, bây giờ đang ở trong nhà cũ, tốt xấu gì cậu cũng nên rụt rè một chút.

Cậu đang muốn buông tay ra thì Liễu Bạc Hoài đã đè lại, nhỏ giọng gọi: "Khinh Chu."

"Vâng?"

Lê Khinh Chu quay đầu.

Thoáng chốc, một nụ hôn rơi xuống...

Hộp quà che đi hai người, nhưng không ngăn được một chút xuân sắc lan tràn.

------

Xin lỗi mn! Mấy hôm nay hơi lu bu nhiều việc nên ra chương cũng không đều 🤧

Qua nay bé nhà tui bị sốt nên tui cũng không có thời gian để edit. Mùa này dễ bệnh quá nên mẹ vừa hết xong giờ tới con. Mấy hôm tới nếu tui vẫn ra chương không đều thì mong mn thông cảm cho tui nha 🥺

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com