ZingTruyen.Info

HOÀN-[ĐM] Trong Ngoài Không Đồng Nhất Tuỳ Thời Lật Xe

Chương 86

Mua1301

Sáng hôm sau, Lê Khinh Chu bị Liễu Bạc Hoài hôn đến tỉnh lại.

Cậu mơ mơ màng màng mở mắt, sau đó nở nụ cười trong vô thức. Nhỏ giọng mềm mềm ngọt ngào chúc hắn buổi sáng tốt lành.

Một giây sau, một nụ hôn dịu dàng rơi vào trên mi mắt cậu...

"Chào buổi sáng." Giọng nói trầm ấm từ tính của Liễu Bạc Hoài vang lên bên tai.

Lê Khinh Chu chớp mắt mấy cái, lúc này mới xem như tỉnh hẳn.

Bé tí hon trong bong bóng cũng tỉnh dậy, bên trong bong bóng sáng lên.

Bóng đèn hình vầng trăng khuyết treo phía trên dần dần biến mất. Bé tí hon mặc đồ ngủ, tóc rối bù xù, đôi chân ngắn mũm mĩm đang đặt song song trên chăn. Bé con cúi đầu, hai tay đang dụi mắt liên tục.

Lát sau, hình như Lê Khinh Chu bắt đầu nhớ lại chuyện xảy ra tối qua, gương mặt từ từ ửng đỏ, cả người đều có vẻ ngượng ngùng.

Lúc này Liễu Bạc Hoài đang nhìn cậu chăm chú, ánh mắt mang theo ý cười, Lê Khinh Chu xấu hổ rúc vào trong chăn. Cái cằm, đôi môi, cái mũi đều bị che khuất, chỉ chừa lại đôi mắt lộ ra bên ngoài đang đảo loạn.

Đôi mắt chớp chớp, chỉ là cố ý không nhìn người đang đứng bên cạnh.

Nếu không phải Liễu Bạc Hoài đang nắm chặt một góc chăn thì chỉ sợ cậu đã che khuất luôn cả đầu mình rồi. Từ đầu tới chân đều muốn che kín hết.

[Tất, tất cả là tại ngôi sao...]

Bé tí hon trong bong bóng cũng chui vào trong chăn trốn mất, lẩm bà lẩm bẩm không chịu ra. Chỉ thấy có một cục tròn ủm gồ lên giữa đống chăn đệm, che kín cả đôi chân béo múp.

Khoé môi Liễu Bạc Hoài cong lên, sắc mặt nhu hoà đi qua moi người từ trong chăn ra ôm vào lòng, ngắm cậu thật kỹ.

Quả nhiên!

Không chỉ gương mặt, mà cái cổ và lồng ngực lộ ra bên ngoài cũng đã đỏ lên...

Liễu Bạc Hoài nhỏ giọng dỗ dành một hồi, cuối cùng mới dỗ được người trong lòng ngẩng đầu lên.

"A Hoài."

Sắc mặt Lê Khinh Chu phiếm hồng, nhìn có vẻ rất có tinh thần. Ở nơi chăn mền không che được, lộ ra vài dấu hôn đậm nhạt khác nhau. Trông giống như hoa anh đào nở trên nền tuyết trắng. Hai màu sắc tôn nhau, thật sự rất thu hút ánh nhìn.

Ánh mắt Liễu Bạc Hoài tối lại, đưa tay xoa nhẹ lên dấu hôn ở xương quai xanh, giọng nói khàn khàn nói: "Tối hôm qua còn..."

Còn chưa nói xong thì miệng đã bị che lại.

Lê Khinh Chu: "Em đói."

[A Hoài cứ muốn nói mấy cái khiến người ta xấu hổ à. Đêm qua... khụ!]

Cuối cùng bé tí hon cũng chậm rãi ló cái đầu nhỏ ra, nhưng toàn thân vẫn còn giấu trong đống chăn mền. Nhìn giống như một con rùa nhỏ đang trốn vào trong mai.

Rất đáng yêu!

Liễu Bạc Hoài bị che miệng, chỉ nhìn thấy đôi mắt hơi cong chứa ý cười. Hắn không trêu ghẹo cậu nữa, nắm lấy tay cậu, nói: "Tôi đi làm chút đồ ăn sáng, em nằm nghỉ thêm một chút đi. Ngoan nhé."

Nói xong, một nụ hôn cũng theo đó rơi xuống môi Lê Khinh Chu. Sau đó hắn đứng dậy mặc quần áo.

Lê Khinh Chu rụt vào chăn lần nữa, ánh mắt lén lút quan sát dấu vết trên lưng và đầu vai của Liễu Bạc Hoài.

Rất nhanh, mấy dấu vết này cũng bị quần áo che mất.

Ngay lúc Liễu Bạc Hoài quay người lại, cậu cũng vội vàng chuyển ánh mắt sang chỗ khác. Giả vờ nhìn ngắm trời xanh mây trắng bên ngoài nóc nhà trong suốt.

Giấu đầu lòi đuôi!

Liễu Bạc Hoài cười khẽ.

Vành tai Lê Khinh Chu đỏ lên, lại vùi đầu vào trong chăn, nhỏ giọng lầm bầm một câu.

Nhưng Liễu Bạc Hoài nghe được rõ ràng câu nói kia là...

"A Hoài đi ra ngoài nhanh đi. Đừng nhìn em nữa!"

...

Sau khi ăn sáng xong, Liễu Bạc Hoài phải đưa Lê Khinh Chu xuống núi.

Lê Khinh Chu có chút không nỡ.

Cậu ngồi trên xe lăn, vịn vào lan can trên nhà gỗ nhìn ra bên ngoài. Nhìn cảnh sắc trong rừng cùng hồ nước, nhìn trời xanh mây trắng trong lành.

Xanh lá, đỏ, xanh dương chiếu rọi lẫn nhau, cuối cùng đều thu hết vào trong ánh mắt chàng trai xinh đẹp trong căn nhà.

Liễu Bạc Hoài nói: "Mùa đông ở đây rất lạnh, sợ em không chịu nổi. Mùa xuân năm sau tôi lại mang em đến đây ngắm cảnh xuân nhé."

"Vâng." Lê Khinh Chu gật đầu, mặt mày cong cong.

Lúc đến đây, hai người chỉ thiếu chọc thủng tầng giấy. Bây giờ về, quan hệ giữa hai người cũng đã xác định rõ ràng. Bầu không khí khi hai người ở cạnh nhau cũng khác hẳn.

Có điều Lê Khinh Chu vẫn chưa nghĩ đến chuyện nói rõ trước mặt người nhà, đặc biệt là với em trai em gái. Loại chuyện này phải từ từ, không nên nóng vội trong chốc lát.

Liễu Bạc Hoài đưa người đến biệt thự rồi cũng kiềm chế lại rất nhiều.

Hôm nay Lê Hạm Ngữ ở nhà, là cô ra mở cửa.

Lê Khinh Chu khó hiểu, hỏi: "Hôm nay em không có tiết hả?"

Lê Hạm Ngữ: "Không có ạ. Chương trình học của năm nhất khá thoải mái mà anh."

Thật ra là có tiết, nhưng cô xin nghỉ.

Ánh mắt Lê Hạm Ngữ không dấu vết lướt qua người anh trai và Liễu Bạc Hoài. Cuối cùng rơi vào cổ áo đang cài kín mít của Lê Khinh Chu.

Không nhìn ra được gì cả.

Chẳng qua có đôi khi, trực giác của con gái lại rất chuẩn.

Không cần phải xác nhận thêm nữa, cô cảm thấy chắc chắn có.

Cho nên khi nhìn lại Liễu Bạc Hoài, trong lòng Lê Hạm Ngữ không khỏi dâng lên cảm giác khó chịu khi anh trai bị cướp mất. Cô cắn môi, không nói lời nào.

Cô đi qua muốn đẩy xe lăn cho Lê Khinh Chu. Liễu Bạc Hoài thấy vậy buông tay ra, nói: "Ngày mai tôi tới đón em đi làm. Nghỉ ngơi sớm đi nhé."

Lê Khinh Chu gật đầu.

Sau khi Liễu Bạc Hoài đi rồi, Lê Hạm Ngữ vừa đẩy Lê Khinh Chu vào cửa, vừa cẩn thận tìm từ, nói: "Anh, anh và... Liễu tiên sinh chơi gì trên núi vậy?"

"Có phải trên núi không có sóng không? Em có gọi thử mấy lần nhưng đều không gọi được."

Thật ra trước khi lên núi, Lê Khinh Chu cũng đã nói trước vấn đề không có sóng rồi. Vùng núi chỗ đó gần như là nguyên thuỷ, vẫn chưa bị khai thác gì nhiều. Càng đi sâu vào trong dãy núi thì càng có ít người lui tới.

Không có sóng là điều hiển nhiên. Bình thường đều chỉ dùng thiết bị liên lạc vô tuyến để liên lạc thôi.

Lê Khinh Chu giải thích một chút. Sau đó kể lại phong cảnh rừng phong đỏ, nhà gỗ trên cây cùng hồ nước cho cô nghe.

Lúc Lê Khinh Chu nói chuyện, Lê Hạm Ngữ vẫn luôn lặng lẽ quan sát anh mình. Cô thấy khi anh trai nhắc đến những cái này, giữa lông mày, khoé miệng đều là ý cười không thể che giấu.

Có thể thấy rằng anh cô rất vui vẻ hạnh phúc.

Lê Hạm Ngữ không khỏi thấy chán nản. Đột nhiên cảm thấy mình so đo chuyện này với Liễu Bạc Hoài làm gì chứ?

Trùng hợp, lúc này Lê Khinh Chu cũng nhận ra cảm xúc của em gái hình như hơi lạ, liền quay đầu hỏi: "Hạm Ngữ, em sao vậy?"

Lê Hạm Ngữ khẽ nói: "Anh, anh và Liễu tiên sinh ở trên núi rất vui phải không?"

"Ừ." Lê Khinh Chu trả lời, vẻ mặt cũng nhu hoà hơn.

"Anh vui là được rồi."

Lê Hạm Ngữ mím môi, sau đó cũng nở nụ cười. Cô đẩy Lê Khinh Chu vào nhà, lấy nước cho cậu uống.

Buổi chiều, tài xế và Lê Hạm Ngữ cùng đi đón Lê Húc Sanh tan học về nhà.

Bình thường, đa phần đều do Lê Khinh Chu đi đón cậu nhóc. Nếu Lê Khinh Chu không rảnh thì là tài xế Lê gia hoặc Lê Hạm Ngữ đi đón.

Nhưng hôm trước cậu lên núi chơi hai ngày một đêm, Phương Tây Ngạn đã gửi tới không ít văn kiện cần phải xử lý.

Vì vậy chờ đến khi Lê Hạm Ngữ và Lê Húc về tới nhà, cậu mới xem xong được có một chút. Nhưng vẫn dừng lại đi ra khỏi thư phòng, cùng hai đứa em ăn cơm tối.

Từ nhỏ Lê Húc Sanh đã không kén ăn. Ăn không nói, ngủ không nói. Cậu nhóc ngoan ngoãn ăn cơm xong, đợi Lê Khinh Chu điều khiển xe lăn đi tới sô pha mới nằm lên đùi cậu, ngẩng đầu làm nũng.

Cậu nhóc rất tò mò trên núi có gì chơi vui không.

Lúc nhắc đến căn nhà trên cây và nóc nhà trong suốt, đôi mắt Lê Húc Sanh cũng sáng lên. Mà Lê Khinh Chu thì không tránh khỏi nhớ lại chuyện "ngắm sao" tối hôm qua. Vành tai lẳng lặng đỏ lên.

Cậu xoa xoa cái đầu nhỏ của Lê Húc Sanh, nói: "Chờ thời tiết ấm lên rồi sẽ dẫn các em đến đó mấy hôm. Quân Quân cũng đi."

Nghe vậy, Lê Hạm Ngữ cũng hơi chút chờ mong.

Trẻ con mà! Chẳng đứa nào chống cự nổi sức hấp dẫn của ngôi nhà trên cây cả.

...

Lê Khinh Chu đã xác định mối quan hệ yêu đương với Liễu Bạc Hoài, nhưng hệ thống lại không xuất hiện, cũng không có bất kỳ tin tức nào.

Không biết nhiệm vụ 'Không để cho Liễu Bạc Hoài cô độc sống hết quãng đời còn lại' phải như thế nào mới được tính là hoàn thành nữa.

Lê Khinh Chu nghĩ nghĩ. Chẳng lẽ phải chờ đến sau khi cậu và A Hoài kết hôn à?

Hoặc là... sau khi làm vài chuyện xấu hổ nào đó?

Thân mật với khoảng cách âm?

Khụ!

Lê Khinh Chu đỏ mặt, không dám nghĩ thêm nữa.

Cậu không vội. Tóm lại, cuối cùng nhiệm vụ cũng sẽ hoàn thành thôi. Bây giờ chân cậu không tốt, còn có thể tranh thủ gọi A Hoài ôm nhiều thêm mấy cái.

Một tuần sau.

Ông ngoại Trang gọi một cú điện thoại cho Lê Khinh Chu, nói với cậu một tin tức tốt. Bộ xương giáp ngoài thông minh hỗ trợ đi lại đã hoàn thành.

Trước mắt đã có một bộ trang bị được chế tác thành công, liền muốn tìm người đến thử nghiệm một chút. Đương nhiên, đối tượng thử nghiệm tốt nhất không ai ngoài Lê Khinh Chu.

Vì vậy, Liễu Bạc Hoài và Lê Khinh Chu liền cùng nhau đi tới phòng nghiên cứu sinh vật.

Lấy trang bị ta, vẻ ngoài được giản lược và nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Đặc biệt là chỗ ở hông và chân.

Bên hông chỉ có một lớp kim loại rất mỏng, ở chân lại càng mỏng hơn. Nhưng bất kể là độ chống đỡ, độ dẻo hay tính linh hoạt đều tốt hơn nhiều.

Không chỉ có như thế.

Bên trong bộ xương giáp ngoài này có cấy ghép một con chip thông minh, có thể kết nối với điện thoại di động để tiến hành quản lý, điều chỉnh và điều khiển nó.

Bộ xương giáp ngoài này có thể thu vào hoặc kéo dài ra sau khi tháo ra. Phần chân của bộ xương giáp ngoài này có thể gánh đỡ trọng lượng ở mức 150kg. Giúp giảm bớt việc tiêu hao năng lượng và tránh việc đau nhức cơ bắp nửa người trên khi phải dùng sức quá nhiều. Sức chống chịu của bộ xương giáp ngoài thông minh cũng mạnh mẽ hơn rất nhiều.

Lê Khinh Chu làm thử nghiệm một lần. Quả thực nhẹ nhàng hơn bộ xương giáp ngoài lúc trước rất nhiều. Thời gian đi lại sau khi đeo nó vào cũng kéo dài hơn trước.

Ông ngoại Trang nói: "Bộ xương giáp ngoài thông minh này còn có thể nghiên cứu chuyên sâu hơn nữa. Đặc biệt là con chip AI thông minh này."

"Có điều với kỹ thuật của chúng ta bây giờ thì...nghiên cứu này đã là tốt nhất rồi."

Mọi việc đều phải từ từ từng bước, sẽ còn tiếp tục tiến bộ hơn nữa.

Lê Khinh Chu gật đầu.

Chủ yếu là vật liệu dùng để chế tác bộ xương giáp ngoài này rất hiếm, còn lại thì không có vấn đề gì. Nhưng chỉ riêng mặt vật liệu này cũng đã đủ khó khăn rồi.

Cho nên, mặc dù trước mắt bộ xương giáp ngoài thông minh đã chế tác thành công, nhưng muốn bán ra thì phải đợi đến năm sau mới được.

Bộ xương giáp ngoài thông minh này được Lê Khinh Chu mang về nhà trước.

Trong nhà không có ai, em trai em gái đều đã đi học.

Liễu Bạc Hoài đẩy xe lăn đi phía sau, nhìn Lê Khinh Chu đi vào phòng khách.

Bây giờ cậu vẫn chưa hết hứng thú với bộ xương giáp ngoài thông minh đang mặc trên người. Sau khi đi vào phòng khách liền đi vòng vòng quanh ghế sô pha.

Cậu không nhanh không chậm bước đi. Lúc đi lại, có thể nghe thấy tiếng vang do ma sát ở chỗ tiếp nối máy móc ngay đầu gối.

[Một bước, hai bước, một bước, hai bước...]

Bé tí hon trong bong bóng nhảy nhót, trong tay cầm một cái bóng bay màu hồng hình trái tim vung qua vung lại.

Liễu Bạc Hoài để xe lăn qua một bên, sau khi thấy cậu đi được hai vòng, liền nói: "Khinh Chu, nghỉ một chút đi em."

Đúng lúc Lê Khinh Chu vừa định đi tới, nghe vậy liền giơ hai tay hướng về phía Liễu Bạc Hoài.

[Ôm!]

Bé tí hon trong bong bóng cũng thả cái bóng bay ra cho nó bay đi. Mình thì nhào lên vách bong bóng, mặt mày hớn hở.

Liễu Bạc Hoài bước nhanh tới, luồng tay xuống dưới hai cánh tay đang giơ ra của Lê Khinh Chu đỡ cậu. Một tay mở nút gài gỡ bộ xương giáp ngoài xuống, ngay sau đó luồng tay xuống dưới đầu gối ôm cậu đặt lên sô pha. Nhẹ nhàng vuốt ve vùng hông và đầu gối của cậu.

Dù sao cũng là máy móc làm bằng sắt. Đeo thời gian dài, sẽ khó tránh khỏi việc bị bầm xanh bầm đỏ.

Lê Khinh Chu lười biếng dựa vào trong ngực Liễu Bạc Hoài. Một tay móc vào nút áo gần cổ hắn, hỏi: "A Hoài, tết này anh ra nước ngoài, khi nào mới trở về?"

[Không muốn...]

Liễu Bạc Hoài nói: "Mọi năm đều trở về vào mùng 6."

Hạ Thanh Uyển chỉ muốn ở nước ngoài. Một là do cơ thể bà không tốt, chỗ bà ở hiện giờ là ở vùng ngoại thành, không khí trong lành và yên tĩnh. Hai là ở trong nước, không tránh khỏi việc nhìn vật nhớ người, sợ bản thân không chịu nổi.

Hơn nữa, chuyện trong nước quá phức tạp.

Lê Khinh Chu à một tiếng.

Mặc dù trên mặt cậu không lộ vẻ gì, nhưng bé tí hon trong bong bóng lại lộ vẻ mất mát. Bé con bĩu môi, ngồi xuống bắt đầu bẻ bẻ ngón tay.

Bàn tay Liễu Bạc Hoài đang xoa hông cậu hơi dừng một chút. Nhưng nhớ tới chút việc cần phải làm, cuối cùng cũng không nói lời hứa hẹn gì.

Lần này ra nước ngoài, hắn cần thu xếp một ít tài liệu. Mặc dù có chút không chắc sẽ cần dùng lúc nào, nhưng vẫn nên chuẩn bị tốt trước đã.

Đang nghĩ ngợi, hắn lại nghe thấy tiếng lòng của Lê Khinh Chu.

[Ăn tết không thể gặp A Hoài, tui cũng phải mang theo Hạm Ngữ và Sanh Sanh cùng về Tây Thành...]

[Haizz, lần trước nói thẳng với ông nội chuyện tui thích đàn ông, nhưng lại chưa nói chuyện của tui với A Hoài.]

[Gần đây ông nội cứ gọi tới, hình như có ý muốn giới thiệu đối tượng nam cho tui á...]

Lê Khinh Chu nghĩ, chỉ sợ trong lúc về ăn tết, ông nội sẽ bắt cậu đi gặp người ta. Đến lúc đó nên từ chối như thế nào mới được đây.

Bàn tay đang đặt trên hông cậu hơi siết chặt, khiến Lê Khinh Chu hoàn hồn. Cậu khó hiểu ngẩng đầu lên, kêu một tiếng: "A Hoài?"

Liễu Bạc Hoài: "30 tết tôi sẽ về."

Lê Khinh Chu sửng sốt một chút.

30 tết?

Hôm đó là giao thừa mà?

**********

Tác giả có lời muốn nói:

Chu Chu: Chồng yêu sắp già thêm một tuổi rồi!

Hoài Hoài: Già cái gì mà già? Không già!

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info