ZingTruyen.Com

HOÀN-[ĐM] Trong Ngoài Không Đồng Nhất Tuỳ Thời Lật Xe

Chương 83

Mua1301

Quán quân trận chung kết quốc tế của hội nghị giao lưu tranh tài người máy trí tuệ nhân tạo cuối cùng đã thuộc về đội Kỳ Đặc.

Cứu viện số 1, Phục vụ số 1 và Đấu sĩ số 1 đều giành được hạng nhất trong từng khu thi đấu của riêng mình. Sau khi kết thúc trận thi đấu, nhóm người máy số 1 này vẫn luôn nằm trên hotsearch weibo.

Danh xứng với thực!

Cùng ngày, video và gif ba người máy tay trong tay lên sân khấu nhận giải thưởng cũng leo lên hotsearch.

Sau đó không lâu, công ty Khinh Chu tuyên bố vào ngày XX tháng XX, thành phố ô tô dưới trướng tập đoàn Lê thị sẽ bắt đầu đưa người máy loại hình phục vụ vào sử dụng.

Khách hàng đến thành phố ô tô có thể hỏi thăm người máy phục vụ về loại hình ô tô, chức năng, và các thông tin khác.

Sau đó, những thông tin về Cứu viện số 1 và Đấu sĩ số 1 lan truyền trên mạng dần dần bị xoá hết. Chỉ có Phục vụ số 1 là vẫn được bàn tán công khai, cũng nói rõ là sẽ cố gắng tìm cách sản xuất hàng loạt người máy phục vụ nhằm mục đích phục vụ gia đình.

Và người máy loại hình phục vụ được sản xuất hàng loạt để phục vụ gia đình sau này, đều có tên chính thức là Phục vụ số 2.

Sau khi trận chung kết quốc tế người máy trí tuệ nhân tạo kết thúc, Lê Khinh Chu nhân thời gian này nghỉ ngơi hai ngày.

Cậu gọi hỏi Liễu Bạc Hoài có sắp xếp gì không, Liễu Bạc Hoài đáp trong điện thoại: "Công ty có một số việc phải xử lý, có thể tôi phải đi công tác ở tỉnh khác một ngày."

Lê Khinh Chu: "Vậy Tam gia cứ làm việc đi, tôi sẽ về Tây Thành."

"Ừm, trên đường chú ý an toàn."

"Vâng."

Lê Khinh Chu cúp điện thoại. Nhân dịp nghỉ cuối tuần dẫn theo em trai em gái về Tây Thành. Phục vụ số 1 cũng cùng bọn họ trở về.

Ông nội Lê nhìn thấy Phục vụ số 1 thì rất ngạc nhiên, nhịn không được hỏi dò: "Đây chính là người máy cháu chế tạo sao? Tên là Phục vụ số 1 đúng không?"

Sau khi xuống xe, Phục vụ số 1 đã mở nguồn điện khởi động, tự mình trượt từ cửa chính nhà cũ đến phòng khách Lê gia.

Lúc này, đầu của Phục vụ số 1 đang bận xoay trái xoay phải, giống như đang quan sát cảnh vật xung quanh. Phục vụ số 1 nghe vậy, quay đầu lại nhìn ông nội Lê, nói: "Tôi là người máy do đội trưởng chế tác. Tên là Phục vụ số 1! Xin chào ngài!"

Trên đầu là biểu cảm cười tủm tỉm đáng yêu.

Ông nội Lê ồ một tiếng, gương mặt càng có vẻ ngạc nhiên hơn, nhưng cũng xen lẫn ý cười vui vẻ.

Mặc dù ông nội Lê có xem trực tiếp thi đấu rồi, cũng đã biết trình độ thông minh của Phục vụ số 1. Nhưng dù sao thấy qua màn hình và thấy trực tiếp cũng là hai loại cảm giác khác nhau.

Hiển nhiên, mặt đối mặt, một hỏi một đáp như vậy càng khiến ông nội Lê kinh hỉ hơn. Trên mặt ông không kìm được, lộ ra chút vẻ yêu thích.

Sau khi ông nội Lê và Phục vụ số 1 trò chuyện vài câu, Lê Khinh Chu mới nói: "Ông nội, cháu định để Phục vụ số 1 ở lại đây với ông."

Nhà cũ Lê gia trừ ông nội Lê ra, thì cũng chỉ còn ba người là lão quản gia, dì giúp việc và tài xế... Không còn ai khác.

Lê Hạm Ngữ và Lê Húc Sanh cũng bận học, không thể trở về thường xuyên. Mà Lê Khinh Chu thì càng bận rộn với công việc, nên càng khó trở về.

Tuổi của ông nội Lê mỗi năm qua càng nhiều thêm, nếu có Phục vụ số 1 bên cạnh làm bạn trò chuyện như vậy cũng khá tốt.

Bây giờ Phục vụ số 2 vẫn chưa được sản xuất đại trà, chờ đến khi người máy trí tuệ nhân tạo bắt đầu mở bán quy mô lớn thì cũng không biết phải chờ đến ngày tháng năm nào.

Dù sao Phục vụ số 1 cũng do Lê Khinh Chu vất vả nghiên cứu chế tạo, lúc đầu ông nội Lê có ý định từ chối. Ông muốn để Phục vụ số 1 ở Yến Kinh chăm sóc cho ba đứa cháu, đặc biệt là Lê Khinh Chu...

Đến Lê Húc Sanh đôi lúc làm việc gì đó cũng khá dễ dàng so với Lê Khinh Chu.

Ông nội Lê khoát tay nói: "Ông không cần. Để Phục vụ số 1 ở Yến Kinh chăm sóc cho mấy đứa đi. Ông có người chăm sóc, không cần mấy đứa lo đâu."

Lê Khinh Chu còn chưa lên tiếng, Phục vụ số 1 đã tiến lên, đôi mắt biến thành hình nước mắt lấp loé, âm thanh cũng như xen lẫn chút nghẹn ngào: "Ông nội không thích Phục vụ số 1 ạ? Không muốn cho Phục vụ số 1 ở đây sao?"

"Nếu Phục vụ số 1 không thể ở lại đây, đến khi trở về sẽ bị nhốt vào phòng tối đó huhu!"

Ông nội Lê sửng sốt há hốc miệng, không biết nên nói gì cho đúng.

Lê Hạm Ngữ cũng nói vào, khuyên nhủ ông nội Lê để Phục vụ số 1 ở lại: "Đây là tấm lòng của anh cả, ông nội nhận đi mà."

Phục vụ số 1 vẫn đang khóc, biểu cảm trên mặt biến thành (🥺)

Nó còn trượt tới bên cạnh ông nội Lê, âm thanh máy móc mang theo tiếng khóc nức nở: "Ông nội cho Phục vụ số 1 ở lại đi! Ông nội cho Phục vụ số 1 ở lại đi..."

Cuối cùng lão quản gia cũng không nhịn được, thuyết phục ông nội Lê giữ nó lại.

Ông nội Lê bất đắc dĩ, đành phải đồng ý.

Phục vụ số 1 reo hò, trượt đến bên cạnh Lê Khinh Chu nói: "A đội trưởng! Nhiệm vụ của Phục vụ số 1 hoàn thành! Ở lại đây với ông nội Lê!"

(☺️)

Ông nội Lê nghe vậy, ngạc nhiên hỏi: "Mới nãy là nó diễn với ông đó hả?"

Lê Khinh Chu vỗ vỗ cái đầu tròn trịa của Phục vụ số 1, nói: "Không phải đâu ông nội. Ông suy nghĩ nhiều rồi, người máy sao biết diễn được."

Phục vụ số nghe ra ý cảnh cáo, ngoan ngoãn im miệng!

Ông nội Lê nghĩ nghĩ thấy cũng đúng, nhưng vẫn cứ cảm thấy kỳ lạ...

Sau khi ăn cơm trưa xong, ông nội Lê muốn dẫn Phục vụ số 1 ra ngoài tản bộ.

Lê Hạm Ngữ nói: "Trưa rồi mà ông không nghỉ ngơi một chút, lại định đi ra ngoài ạ? Ông định đi đâu thế?"

Lão quản gia bình tĩnh trả lời: "Hẳn là lão gia muốn đến nhà ông Triệu đó. Chơi cờ, uống trà, trò chuyện một chút với ông Triệu."

Đương nhiên, trừ mấy cái đó ra thì chuyện quan trọng nhất là phải khoe khoang Phục vụ số 1 với ông Triệu rồi.

Quả nhiên, gần tới giờ cơm tối ông nội Lê mới rạng rõ trở về. Nụ cười trên mặt muốn ngừng cũng không ngừng được.

Phục vụ số 1 thì ngoan ngoãn đi theo ở phía sau, một bài hát xưa cũ đang phát ra từ người nó. Lát sau, bài hát kết thúc, Phục vụ số 1 nói: "Ông ơi! Bài này hết rồi, ông còn muốn nghe bài nào nữa? Trong kho của Phục vụ số 1 có nhiều bài lắm!"

Ông nội Lê nói: "Bây giờ không nghe nữa. Số 1 tự mình đi chơi đi."

"Vậy Phục vụ số 1 đi sạc điện vậy!"

Sau khi Phục vụ số 1 tự kiểm tra lượng điện của mình xong, lập tức trượt đến bên tường tự động sạc điện.

Chỉ chốc lát sau, Lê Húc Sanh xách theo một cái ghế nhỏ ngồi trước mặt Phục vụ số 1. Phục vụ số 1 mở màn hình trên bụng mình ra, bật kênh thiếu nhi cho cậu nhóc.

Sau bữa cơm tối.

Lê Khinh Chu đi vào thư phòng, nói có việc muốn trò chuyện với ông nội Lê.

Ông nội Lê cười nói: "Có chuyện gì vậy Khinh Chu."

Lê Khinh Chu cẩn thận tìm từ, nói: "Ông nội, ông hy vọng sau này cháu sẽ tìm người yêu như thế nào?"

"Ông có yêu cầu gì với hoàn cảnh, trình độ của người đó không?"

Ông nội Lê: "Không cần quan tâm đến thân thế hay trình độ. Ông chỉ hy vọng cô gái đó có thể yêu cháu thật lòng, chăm sóc cho cháu. Có thể suy nghĩ cho cháu trên một vài phương diện."

"Hai người hỗ trợ lẫn nhau lúc khó khăn. Làm bạn đến già."

"Khinh Chu, cháu hỏi vậy là..."

Lê Khinh Chu nói: "Vậy nếu như người yêu của cháu là...nam thì sao?"

Một câu ngắn gọn lại có sức công phá như một quả bom.

Thiếu chút nữa ông nội Lê đã làm rơi ly trà trong tay, sắc mặt không kiềm được mà hơi biến đổi. Trong giây phút đó, vô số suy nghĩ hiện ra trong đầu ông. Không thể tin, tức giận, phẫn nộ, ngạc nhiên,...

Lồng ngực ông nội Lê liên tục phập phồng, có thể thấy được tâm tình ông đang biến đổi rất lớn.

Bàn tay ông siết chặt tay vịn cái ghế, lát sau mới từ từ buông ra. Sau khi nhắm mắt rồi mở ra, một lần nữa nhìn về phía Lê Khinh Chu, cảm xúc của ông nội Lê cũng đã ổn định lại.

Mà từ đầu đến cuối, Lê Khinh Chu vẫn chỉ yên lặng ngồi trên xe lăn, vẻ mặt cũng không có thay đổi gì nhiều.

Ông nội Lê nói: "Khinh Chu, cháu muốn nói với ông... người cháu thích là đàn ông?"

"Vâng." Lê Khinh Chu gật đầu.

Ông nội Lê: "Ông hỏi cháu... chẳng lẽ cháu không có một chút hứng thú nào với phụ nữ sao? Nếu bởi vì chân cháu..."

"Ông nội, không phải vì nguyên nhân gì cả. Chỉ là cháu thích người đó thôi."

Ông nội Lê im lặng.

Lê Khinh Chu cũng không nói thêm gì nữa. Đợi phản ứng của ông nội Lê.

Trong thư phòng trở nên rất yên tĩnh, ngoài cửa sổ trời cũng đã tối, chỉ còn lại bầu trời đêm ảm đạm cùng ánh đèn đường màu vàng mờ ảo. Trên bàn sách, hơi nóng từ ly trà chậm rãi bốc lên trong không khí rồi biến mất không còn gì nữa.

Tích tắc tích tắc! Âm thanh của chiếc đồng hồ treo trên tường khẽ vang lên trong không gian yên ắng.

Không biết đã qua bao lâu, ông nội Lê mới thờ dài nói: "Chỉ cần là người cháu thích...cho dù là nam hay nữ, ông cũng không phản đối."

"Nhưng chỉ có một điều, hắn không thể có lỗi với cháu."

Nếu như là lúc trước, hiển nhiên ông nội Lê sẽ không đồng ý để Lê Khinh Chu yêu đương với đàn ông. Nhưng sau khi Lê gia trải qua biến cố, ông nội Lê cũng đã suy nghĩ thoáng hơn nhiều.

Con cháu hạnh phúc mới là chuyện ông muốn thấy nhất.

Lê Khinh Chu nghe vậy, điều khiển xe lăn đi đến bên cạnh ông nội Lê, nghiêng người về trước ôm ông, thấp giọng nói: "Cảm ơn ông nội."

Ông nội Lê cũng vươn tay ôm cậu, vỗ vỗ lưng Lê Khinh Chu, thở dài nói: "Chỉ cần mấy đứa hạnh phúc thì ông nội yên tâm rồi."

Việc gì cũng nên thực hiện từng bước từng bước một.

Đầu tiên, Lê Khinh Chu muốn nói với ông nội Lê chuyện cậu thích đàn ông. Tỏ rõ xu hướng tính dục của mình, để ông nội Lê cũng có thời gian chuẩn bị tâm lý.

Cứ vậy đợi đến sau này, ông nội biết được chuyện cậu yêu đương với Tam gia... hẳn là cũng sẽ không phản đối quyết liệt.

Mà bây giờ, hiển nhiên ông nội Lê vẫn cần thời gian bình ổn cảm xúc một chút. Cho nên sau khi nói xong chuyện này, Lê Khinh Chu liền gọi lão quản gia bưng lên một ly sữa bò cho ông nội Lê uống. Sau đó để ông nội Lê đi nghỉ ngơi.

Sau khi Lê Khinh Chu trở về phòng mình, cậu mở khung tin nhắn với Liễu Bạc Hoài ra. Nhưng nghĩ thấy cũng đã trễ rồi, nên cuối cùng cũng không nói lời nào.

Cậu vỗ nhẹ gương mặt đang nóng bừng của mình, sau đó nằm xuống ngủ.

...

Nhà cũ Liễu gia.

Liễu Bạc Hoài đang gọi video với Hạ Thanh Uyển. Bên chỗ Hạ Thanh Uyển đang là ban ngày, ánh nắng ấm áp. Bà ngồi trên ghế dựa ở sân vườn, trên đùi đắp một tấm chăn mỏng. Phía trên có đặt một cuốn sách, hiển nhiên khi nãy vẫn đang đọc.

Vài sợi tóc trắng xen lẫn trên mái tóc của Hạ Thanh Uyển, vẻ mặt bà dịu dàng nghe Liễu Bạc Hoài nói xong mới lên tiếng: "Mẹ còn tưởng con muốn ở một mình như vậy cả đời chứ."

Không có người yêu làm bạn, cô độc đến già.

Con trai của bà có khả năng như thế.

Nhưng không ngờ, hôm nay lại có kinh hỉ như thế này. Hạ Thanh Uyển nói: "Đứa bé kia có thể được con thích, chắc hẳn là rất xuất sắc."

"Mặc dù là đàn ông nhưng cũng không sao. Chừng nào thì con mới dẫn người đến để mẹ gặp một chút?"

Liễu Bạc Hoài thản nhiên nói: "Mẹ đừng doạ em ấy."

Hạ Thanh Uyển giả bộ tức giận nói: "Xem con bảo vệ chưa kìa? Còn chẳng thèm nói tên, công việc, tuổi tác gì cho mẹ biết cả."

Liễu Bạc Hoài: "Sau này mẹ cũng sẽ biết thôi."

Liễu Bạc Hoài nói thêm vài câu, nhắc tới việc sẽ đến đó ăn tết. Sau đó tắt video.

Trước khi Lê Hạm Ngữ và Lê Húc Sanh đi học, Lê Khinh Chu dẫn theo hai người trở về Yến Kinh.

Hôm sau, Liễu Bạc Hoài đến biệt thự đón cậu cùng ra ngoài.

***********

Tác giả có lời muốn nói:

Chu Chu: Chồng ơiiiii!!! Buff sức mạnh cho anh! Em sợ đến lúc gặp, ông nội cầm gậy đập anh như đập chuột!!!

Hoài Hoài: Bé cưng, buff thêm sức mạnh cho tôi đi! Tôi sợ đến lúc gặp, mẹ tôi thích em thích đến mức không chịu nổi. Tôi không đòi người về được!!!
(Chú Hòi hỏn lọn 🤣)

———

*Mấy chương đầu bản cv để dì giúp việc là bảo mẫu. Tui không biết nên cứ edit là bảo mẫu luôn. Sau này mới nhận ra bảo mẫu là dì giúp việc nên mới sửa lại. Mấy chương đầu vẫn chưa sửa, để đó sau này end rồi tui sẽ beta lại sau nha 🤧

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com