ZingTruyen.Info

HOÀN-[ĐM] Trong Ngoài Không Đồng Nhất Tuỳ Thời Lật Xe

Chương 71

Mua1301

Liễu Cảnh Nguyên thấy Liễu Bạc Hoài và Liễu Hạ Huy đang đứng trước cửa, liền kêu lên: "Bạc Hoài, Hạ Huy, mau vào đi."

Dứt lời lại nhìn Liễu Hạ Huy nói: "Hạ Huy, cháu cũng đừng trách chú hai tự làm chủ mời mẹ cháu tới."

"Dù sao cũng đã nhiều năm không gặp rồi. Cùng nhau trò chuyện tâm sự một chút."

Liễu Cảnh Nguyên nói xong, Lưu Kỷ Trân cũng nói giúp vào thêm một chút.

Bà ta kéo Bùi Tình đứng lên đi về phía cửa, nói: "Đúng vậy, Hạ Huy. Trước đó thím tình cờ gặp mẹ cháu, có nói chuyện với nhau rất nhiều."

"Thật sự rất nhớ khoảng thời gian trước kia sống cùng nhà với nhau, cho nên mới quyết định cùng nhau ăn bữa cơm."

"Cháu sẽ không trách thím hai không nói trước với cháu đúng không? Thím hai cũng chỉ muốn cho cháu một kinh hỉ thôi."

Liễu Hạ Huy lạnh lùng nói: "Chỉ có kinh, không có hỉ."

Sắc mặc Bùi Tình ảm đạm, nói: "Hạ Huy, mẹ chỉ muốn nói chuyện với con một chút..."

Liễu Hạ Huy cắt ngang lời bà ta: "Bà muốn nói chuyện với tôi, hay muốn để chồng bà nói chuyện với chú ba! Nghĩ kỹ đi rồi hãy nói."

"Nếu chỉ là người nhà ôn chuyện, vậy tại sao lại có ông ta ở đây? Ông ta không cảm thấy mình rất dư thừa, rất chướng mắt à?"

Liễu Hạ Huy giương cằm về phía Vu Tư Đống, trong mắt không hề có ý tôn trọng chút nào.

Bùi Tình: "Hạ Huy, sao con lại nói vậy. Tư Đống là chồng của mẹ."

Liễu Hạ Huy lạnh nhạt nói: "À, ông ta là chồng của bà, cũng không phải của tôi. Một người ngoài, à không... Một người xa lạ mà thôi, còn muốn tôi tôn trọng ông ta thế nào đây?"

"Ông ta cũng không chịu nhìn lại bản thân mình. Người để tôi tôn trọng chỉ có chú ba thôi."

Đến Liễu Cảnh Nguyên cũng không tính.

Bùi Tình tức giận đến không biết nói gì. Vu Tư Đống thì vẫn duy trì thái độ ôn hoà nho nhã như học giả. Cho dù nghe Liễu Hạ Huy nói năng không chút nể mặt, nhưng trên mặt ông ta vẫn không có vẻ gì là tức giận.

Sắc mặt Liễu Bạc Hoài lạnh nhạt liếc nhìn ông ta một cái.

Bầu không khí thoáng chốc cứng đờ.

Lưu Kỷ Trân hoà giải nói: "Hạ Huy, Vu tiên sinh dù sao cũng là chồng của mẹ con. Lúc này là người lạ, nhưng cùng nhau ăn một bữa cơm không phải sẽ thành quen sao?"

Liễu Hạ Huy lạnh lùng nói: "Tại sao tôi phải quen biết ông ta? Đến người mẹ này tôi còn không muốn nhận, lại còn muốn tôi quen biết chồng thứ hai của bà ta?"

"Thím hai, là đầu óc thím không tốt hay đầu óc tôi có bệnh?"

"Hạ Huy!"

Bùi Tình thoáng chốc không dám tin hét lên: "Con không muốn nhận mẹ?! Mẹ, mẹ là mẹ của con!"

Khuôn mặt Liễu Hạ Huy lộ ra vẻ bực bội, nói: "Bà cũng chỉ sinh tôi ra mà thôi, bà có nuôi tôi không?"

"Lúc trước bà ly hôn với ba tôi, lấy đi phần tài sản của Liễu gia thì cũng xem như trả ơn bà sinh tôi rồi."

"Nhiều năm như vậy bà về nước thăm tôi được mấy lần? Bà chẳng lẽ còn ôm hy vọng tình cảm mẹ con gì đó với tôi?"

"Tôi cũng không phải trẻ con mà còn cần người ta dỗ dành. Chỉ cần nói chút lời ngon ngọt là sẽ bị nắm mũi dắt đi."

"Bây giờ bà về nước muốn hàn gắn quan hệ với tôi, mục đích là gì trong lòng bà thừa biết. Bà, còn có ông ta, chẳng lẽ không phải vì chú ba mới đến tìm tôi sao?"

Đồng thời, Liễu Hạ Huy còn quét mắt về phía hai người Liễu Cảnh Nguyên và Lưu Kỷ Trân.

Về phần Liễu Nhạc Thừa và Liễu Vân Phỉ, anh ta cũng chẳng thèm để vào mắt.

Anh ta nói: "Tìm tôi không được, bây giờ lại tìm đến một nhà chú hai. Thật sự là không đạt được mục đích thì không chịu bỏ qua mà."

"Chú hai, thím hai cũng quản quá rộng rồi đó."

Lúc này, sắc mặt của Liễu Cảnh Nguyên và Lưu Kỷ Trân cũng rất khó coi.

Liễu Nhạc Thừa nghe vậy thì giận dữ. Cậu ta vừa định đập bàn đứng dậy thì bị Liễu Vân Phỉ nắm lại, dùng ánh mắt ra hiệu cho cậu ta. Đây là chuyện của người lớn, đừng có ngu ngốc xen vào.

Liễu Cảnh Nguyên lộ vẻ không vui, nói: "Hạ Huy, sao cháu lại ăn nói như vậy với người lớn?"

Nói xong lại quay sang nói với Liễu Bạc Hoài: "Bạc Hoài, em nuôi dạy Hạ Huy như vậy sao?!"

Liễu Bạc Hoài nhìn Liễu Hạ Huy, hỏi: "Hạ Huy, cháu có thấy mình nói sai không?"

Liễu Hạ Huy: "Cháu không nói sai."

"Vừa rồi cũng là chú hai nói chú tự làm chủ. Mặc kệ cháu có đồng ý gặp mặt hay không. Đây cũng không quan tâm đến suy nghĩ của cháu rồi."

"Bọn họ cảm thấy đã nhiều năm không gặp, muốn ở đây ăn cơm ôn chuyện cũ. Cháu là lớp dưới cũng nên bày tỏ chút vậy"

"Bữa cơm này cháu mời. Chú ba, chúng ta đi thôi."

"Ừ." Liễu Bạc Hoài nói xong liền quay người rời đi.

Liễu Hạ Huy cũng đi theo sau, không thèm quay đầu lại.

Lưu Kỷ Trân muốn giữ người lại, vội vàng kêu lên rồi đuổi theo ra ngoài: "Bạc Hoài, Hạ Huy, chờ một chút..."

Bùi Tình cũng theo sau.

Ánh mắt Vu Tư Đống lấp loé, ẩn giấu tất cả những cảm xúc u ám sắp tràn ra. Trên mặt chỉ có nụ cười nhàn nhạt.

Ông ta đứng lên nói: "Liễu tiên sinh, hay là chúng ta cũng đi ra xem một chút. Lời nói của đứa nhỏ đừng để trong lòng. Rốt cuộc vẫn chưa trưởng thành mà."

Ông ta bảo Liễu Nhạc Thừa và Liễu Vân Phỉ đợi trong phòng, sau đó đi theo Vu Tư Đống ra ngoài.

Bên ngoài hành lang, Liễu Bạc Hoài và Liễu Hạ Huy dừng lại.

Chẳng qua không phải vì Lưu Kỷ Trân và Bùi Tình, mà là vì tình cờ gặp Hạ Giản Tầm.

Hạ Giản Tầm khó hiểu hỏi: "Bạc Hoài, sao ông lại đến đây? Dẫn theo cháu trai đến ăn cơm hả?"

Nhưng nói xong anh ta lại thấy không đúng. Bởi vì ngay sau đó phía sau hai người xuất hiện mấy gương mặt quen thuộc - Liễu Cảnh Nguyên, Lưu Kỷ Trân.

Người phụ nữ đứng bên cạnh Lưu Kỷ Trân là ai nhỉ? Nhìn hơi quen...

"Bọn họ là...?" Hạ Giản Tầm bĩu bĩu môi với Liễu Bạc Hoài, ra hiệu bạn tốt mau mau giải thích một chút.

Liễu Hạ Huy thấy thế mở miệng: "Chú Hạ, chú tới thật đúng lúc. Người kia là mẹ đẻ của cháu với chồng của bà ấy. Chú hai, thím hai cháu muốn cùng bọn họ tâm sự ôn chuyện"

"Là con cháu trong nhà cháu cũng không thể không bày tỏ gì được. Bữa cơm này ghi dưới tên cháu, cháu mời họ. Bây giờ cháu và chú ba định đi về."

Hạ Giản Tầm trợn to mắt, trong lòng khen hay lắm, Liễu Hạ Huy nói vậy thì anh ta hiểu rồi.

Vừa nãy anh ta còn tưởng đây là đối tác làm ăn của Liễu Cảnh Nguyên cùng nhau ăn cơm. Không nghĩ tới vậy mà là...

Chẳng trách anh ta thấy dáng vẻ của người phụ nữ đó quen như vậy. Hoá ra là người mẹ đã "mất tích" nhiều năm của Hạ Huy.

Một nhà Liễu Cảnh Nguyên mang theo Bùi Tình và chồng thứ hai của bà ta đến, mời Bạc Hoài và Hạ Huy tới cùng nhau ăn cơm?!

À thế này thì... đúng là có chút ý tứ..

"Đến đây có việc à?" Liễu Bạc Hoài nhìn Hạ Giản Tầm, hỏi một câu.

Hạ Giản Tầm gật đầu: "Kiểm kê một vài khoản thôi, sắp xong rồi. À đúng rồi..."

Anh ta nhớ khi nãy còn gặp Lê Khinh Chu và Hứa tiểu thư kia ở đại sảnh, còn có một vị phụ nữ trung niên. Có nghe Lê Khinh Chu gọi là cô giáo.

Hạ Giản Tầm định nói Lê Khinh Chu cũng đang ở đây. Không biết mâu thuẫn giữa Bạc Hoài và Lê tổng đã giải quyết chưa. Nhưng đã lâu vậy rồi, hẳn là đã giải quyết.

Anh ta vừa định mở miệng, đã thấy bóng dáng đám người Lê Khinh Chu xuất hiện ở đầu hành lang bên kia.

Thật là trùng hợp mà!

Lê Khinh Chu, Hứa Mộng Ngưng và cô Thẩm đã trò chuyện rất vui vẻ. Nhưng cô Thẩm phải ra sân bay để kịp chuyến bay về Lệ Thành, không có nhiều thời gian. Thế nên sau khi ăn cơm xong, bọn họ phải tiễn cô Thẩm đi.

Không nghĩ rằng, bọn họ vừa ra khỏi phòng thì đụng phải Cát Nhạc và Chu Tinh Vệ cũng tới đây ăn cơm.

Bởi vì lúc trước Lê Khinh Chu có giới thiệu đồ ăn ở Cẩm Hiên Các có mùi vị không tệ, thế nên Cát Nhạc mới muốn đến đây ăn thử.

Nhưng cậu ta cũng không muốn đi ăn một mình. Nghĩ đến gần đây Lê Khinh Chu khá bận bịu, thế là hẹn Chu Tinh Vệ cùng đi ăn.

Ai ngờ lại có thể tình cờ gặp nhau ở đây. Bởi vậy bọn họ cùng nhau đi ra.

Chu Tinh Vệ nhìn thấy Lê Khinh Chu hiển nhiên rất vui vẻ, luôn đi bên cạnh cậu trò chuyện.

Lúc bọn họ gặp đám người Liễu Bạc Hoài, bởi vì lời nói khen ngợi Lê Khinh Chu nói trong lúc lơ đãng mà khiến Chu Tinh Vệ lộ ra nụ cười có chút thẹn thùng.

[Ù ôi~ bé chó con này mới được khen có một câu đã vui vẻ thẹn thùng như vậy rồi. Đáng yêu quá~]

Bé tí hon trong bong bóng ôm một bó hoa cẩm chướng xinh đẹp trong ngực. Cái cằm nhỏ gác lên bó hoa, nở nụ cười xán lan

Sự chú ý của Lê Khinh Chu đặt trên người Chu Tinh Vệ, nghe cậu ta nói chuyện. Đến mức càng lúc càng đến gần Liễu Bạc Hoài mà cũng không phát hiện.

Đuôi lông mày Liễu Bạc Hoài khẽ nhếch lên, ánh mắt lạnh nhạt nhìn Chu Tinh Vệ một chút. Sau đó nhìn sang Lê Khinh Chu, lộ ra ý tứ không thể nói rõ.

Hạ Giản Tầm thấy vậy, thầm nghĩ chẳng lẽ mâu thuẫn còn chưa giải quyết?!

"Mộng Ngưng, sao em lại ở đây?" Liễu Hạ Huy lên tiếng, hơi cau mày nhìn đám người Lê Khinh Chu.

Hứa Mộng Ngưng nói: "Em và Khinh Chu mời cô giáo đến đây ăn một bữa cơm. Vị này là cô Thẩm, giáo viên dạy cấp 3 của bọn em."

Cô giới thiệu một chút. Bởi vì cô không thân quen lắm với hai người Cát Nhạc và Chu Tinh Vệ nên chỉ chào hỏi vài câu rồi thôi.

Cuối cùng Lê Khinh Chu cũng phát hiện bóng dáng Liễu Bạc Hoài.

[Tam gia!!]

Bé tí hon trong bong bóng đưa hai cánh tay nhỏ lên đầu thành một trái tim thật lớn. Nụ cười trên môi càng thêm xán lạn.

Liễu Bạc Hoài nhìn cậu chăm chú, ánh mắt ăn ý chỉ có hai người hiểu. Quanh thân Liễu Bạc Hoài như cũng nhu hoà xuống.

Điều này khiến Hạ Giản Tầm càng nhìn càng thấy mờ mịt. Vậy mâu thuẫn của bọn họ cuối cùng là được giải quyết hay chưa?!

Đầu tiên là gặp phải Hạ Giản Tầm, sau đó lại thấy đám người Lê Khinh Chu đến. Điều này khiến Liễu Cảnh Nguyên và Lưu Kỷ Trân đang đuổi theo cũng không biết phải nói gì.

Nhưng lúc này Vu Tư Đống lại bước lên mấy bước, nở nụ cười lịch sự nói với Liễu Bạc Hoài: "Liễu tiên sinh, mặc dù hôm nay tôi không mời mà đến, nhưng muốn gặp Liễu tiên thật sự quá khó khăn."

"Cùng đường, đành phải nghĩ ra chủ ý này. Mong Liễu tiên sinh đừng trách."

Liễu Bạc Hoài lạnh nhạt nhìn ông ta: "Nếu tôi muốn trách thì sao?"

Khoé miệng tươi cười của Vu Tu Đống cứng lại. Ông ta không nghĩ rằng Liễu Bạc Hoài lại nói như vậy. Chẳng lẽ đang có người khác ở trước mặt vậy mà hắn cũng không thèm nể mặt, khách sáo một chút sao?

Giờ phút này lòng dạ Bùi Tình lại đặt trên người Liễu Hạ Huy.

Câu nói "không muốn nhận người mẹ này" của Liễu Hạ Huy khiến bà ta tổn thương vô cùng.

Bùi Tình nói: "Hạ Huy, chỉ là ăn một bữa cơm mà thôi..."

Liễu Hạ Huy nói: "Ai rảnh thì đi ăn cơm với nhau. Tôi không rảnh."

Anh ta lập tức quay đầu nói với Liễu Bạc Hoài: "Chú ba, cháu muốn đi tiễn Mộng Ngưng."

Liễu Bạc Hoài gật đầu: "Tùy ý cháu."

Hứa Mộng Ngưng muốn nói không cần. Dù sao trước đó đã nói rằng trợ lý Phương sẽ đưa bọn họ ra sân bay. Bây giờ trợ lý Phương đang đợi ngoài cửa nhà hàng.

Nhưng... hình như giữa Hạ Huy và mẹ anh ấy có mâu thuẫn gì đó. Nếu cô không đồng ý...

Hứa Mộng Ngưng cảm thấy khó xử, liền nhìn Lê Khinh Chu.

Lê Khinh Chu nói: "Xin lỗi. Không còn chỗ cho cậu Liễu."

[Haha! Cho rằng tui sẽ cho anh ta đi sao? Suy nghĩ hơi nhiều rồi.]

Liễu Hạ Huy sầm mặt, không vui.

[Hừ! Anh ta không vui là tui vui haha]

[Chẳng qua... dù sao anh ta cũng là cháu của Tam gia, tui cũng nên nể mặt chút nhỉ? Cũng không nên bắt nạt quá nhiều!]

Bé tí hon trong bong bóng nhíu mày suy nghĩ. Bàn tay sờ sờ cằm, một tay thì đặt phía dưới nâng cánh tay kia. Mũi chân còn nhịp nhịp một chút.

Liễu Bạc Hoài nói: "Hạ Huy, nếu không còn chỗ cho cháu thì cháu đừng đi nữa."

Hắn nói xong thì nhìn Lê Khinh Chu một chút.

Ngoan. Không cho nó quấy rầy em.

Lê Khinh Chu thoáng cái đọc hiểu ý tứ trong ánh mắt hắn.

[Tam gia về phe tui nha a a ~~]

Bé tí hon trong bong bóng liên tục quăng hôn gió cho Liễu Bạc Hoài.

Những lời này của Liễu Bạc Hoài chỉ mang ý trần thuật. Nhưng những người khác nghe vào tai lại biến thành Liễu Bạc Hoài có vẻ tức giận khi Lê Khinh Chu nói chuyện không nể mặt cháu của hắn trước mặt hắn?!

Chắc chắn là tức giận rồi!

Trong lúc nhất thời, tâm tư trong lòng mỗi người đều dao động.

Cuối cùng, đám người Lê Khinh Chu rời đi trước. Không thể để cô Thẩm bị trễ chuyến bay được.

Cát Nhạc và Chu Tinh Vệ cũng phải rời đi.

Sau khi bọn họ rời đi, Liễu Bạc Hoài cũng không thèm để ý tới đám người Liễu Cảnh Nguyên và Vu Tư Đống, dẫn theo Liễu Hạ Huy rời đi.

Đương nhiên, bởi vì Hạ Giản Tầm vẫn luôn đứng đó không chịu đi. Liễu Cảnh Nguyên và Vu Tư Đống cũng không thể nào vứt bỏ mặt mũi mà cố gắng giữ người lại được.

**********

Tác giả có lời muốn nói:

Chu Chu: Em và Hạ Huy anh chọn ai?

Hoài Hoài: Không có gì phải chọn. Bé cưng, cháu trai sao có thể so với em được.

Chu Chu: Khà khà~ ôm một cái~

Hoài Hoài: Ôm lấy xoay xoay.jpg

Liễu Hạ Huy: ...Hoá ra thế giới cũng không phải luôn tràn đầy tình yêu!

———

Tui thấy mấy chương nghiêm túc các cô cũng im lặng luôn à nha~
Haizz thói đời ngày nay~ Mấy cô chỉ muốn xem người ta chim chuột, không thèm xem người ta phấn đấu chớ gì. Hầy tui biết quá mà 😎

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info