ZingTruyen.Info

HOÀN-[ĐM] Trong Ngoài Không Đồng Nhất Tuỳ Thời Lật Xe

Chương 66

Mua1301

Khi Phương Tây Ngạn đến đại sảnh dưới lầu công ty, liền thấy không ít nữ nhân viên trong công ty đang vây quanh chỗ quầy lễ tân. Mặt mũi tràn đầy hưng phấn, không biết đang nói gì.

Anh ta thoáng nhìn sang đó. Ở giữa quầy lễ tân và vài nhân viên nữ có một người đàn ông ngoại quốc đang đứng đó. Vẻ ngoài đẹp trai, trên mặt mang theo nụ cười.

Rất rõ ràng, anh ta đang nói chuyện cười đùa với các cô gái kia. Bởi vì lúc này, những cô gái đang vây quanh bên kia trùng hợp phát ra tiếng cười rất vui vẻ. Từng người xấu hổ che miệng, mặt còn đỏ lên một chút.

Phương Tây Ngạn: "..."

Người nước ngoài từ đâu đến đây? Hơn nữa nhìn hơi quen...

Có một nhân viên nữ trong đó chú ý tới trợ lý Phương đang đứng cách đó không xa, vội vàng đứng thẳng người, thu lại nụ cười trên mặt. Đồng thời kéo kéo những người khác ra hiệu...

Không lâu sau, những nhân viên nữ đang vây quanh ở quầy lễ tân từng người từng người ôm chặt văn kiện, nhanh chóng yên lặng bước đi.

Chốc lát chỉ còn lại người đàn ông nước ngoài trẻ tuổi đứng ở đó.

Em gái lễ tân thấy vậy, nói với Phương Tây Ngạn: "Trợ lý Phương, vị tiên sinh này muốn gặp Lê tổng..."

Phương Tây Ngạn nghe vậy nhìn về phía người đàn ông nước ngoài.

Người đàn ông đó vươn tay, cười nói một tràng tiếng trung rất lưu loát: "Xin chào! Tôi là Fett Brayle. Tôi nghĩ hẳn là anh biết tôi."

Dứt lời, anh ta nháy mắt một cái. Vẻ mặt tự tin.

Phương Tây Ngạn bắt tay với anh ta, biểu cảm trên mặt không chút thay đổi. Rốt cuộc mới nhớ ra anh ta là ai.

Fett Brayle - Phó tổng giám đốc công ty ô tô Bolton.

Phương Tây Ngạn không nghĩ tới anh ta đến Hoa Quốc rồi lại đến Lê thị...

Anh ta có chuyện muốn tìm Lê tổng à?!

Brayle nói: "Anh là trợ lý của tổng giám đốc Lê, vậy có thể mang tôi lên không? Tôi muốn gặp mặt Lê tổng của các anh một lần."

Anh ta chỉ chỉ trên lầu, chờ Phương Tây Ngạn trả lời.

Phương Tây Ngạn nói: "Ngài Brayle, làm phiền ngài chờ ở đây một chút. Tôi muốn đi lên hỏi ý kiến Lê tổng."

Brayle: "Được thôi, không thành vấn đề:"

Anh ta nói rồi ngồi xuống sô pha ở đại sảnh, bắt chéo chân chờ đợi.

Phương Tây Ngạn nhìn em gái lễ tân một chút. Em gái hiểu ý, đứng lên mang nước và một ít bánh ngọt tới cho Brayle.

Phương Tây Ngạn lên lầu, gõ cửa xong bước vào phòng làm việc của Lê Khinh Chu.

Lê Khinh Chu đang phê duyệt tài liệu, cũng không ngẩng đầu lên, hỏi: "Chuyện gì thế?"

Phương Tây Ngạn: "Lê tổng, phó tổng của Bolton Fett Brayle muốn gặp cậu một lần. Bây giờ anh ta đang đợi dưới sảnh công ty. Cậu..."

"Lạch cạch" một tiếng. Bút trong tay Lê Khinh Chu rơi xuống lăn trên mặt đất.

Phương Tây Ngạn hơi khó hiểu, đi tới giúp Lê Khinh Chu nhặt bút lên.

Anh ta nói: "Lê tổng, cậu không muốn gặp ngài Brayle sao?"

Lê Khinh Chu: "..."

Xong rồi! Thua, thua rồi.

Vụ đánh cược làm sao bây giờ?

Nếu không... Hay là gặp một lần, sau đó giả bộ hôm nay Brayle không có tới. Tam gia hẳn là sẽ không biết...

Không! Nếu làm vậy chẳng phải thành chơi xấu sao? Cậu phải làm một người giữ chứ tín!

Thế nhưng mà...

Vừa nghĩ tới tiền đặt cược khi thua, vành tai Lê Khinh Chu không khỏi ửng đỏ. Cố gắng lắm mới có thể khống chế biểu cảm trên mặt.

Cậu nhận lại cây bút, nói: "Fett Brayle có nói anh ta muốn gặp tôi vì chuyện gì không?"

Phương Tây Ngạn: "Không có. Ngài Brayle tới một mình thôi."

Lê Khinh Chu gật đầu: "Tôi biết rồi. Tây Ngạn, mời ngài Brayle lên đây đi."

"Vâng, vậy tôi đi xuống dưới." Phương Tây Ngạn nói xong liền quay người đi ra khỏi phòng làm việc.

Sau khi anh ta đi, Lê Khinh Chu lập tức che mặt, vò vò đầu nhỏ giọng nói: "... Phải làm sao đây?!"

Trong lòng cậu xoắn xuýt vô cùng. Chẳng lẽ muốn cậu nhận thua rồi thực hiện lời hứa hả?

Lúc Lê Khinh Chu còn đang bối rối không thôi, Phương Tây Ngạn đã cùng Brayle đi lên, gõ cửa.

"Mời vào."

Phương Tây Ngạn mở cửa, nghiêng người nói với Brayle: "Ngài Brayle, xin mời."

Brayle chỉnh quần áo lại cho ngay ngắn, lịch sự tao nhã nói: "Cảm ơn!"

Anh ta bước vào phòng làm việc. Lê Khinh Chu cũng điều khiển xe lăn từ sau bàn làm việc đi ra, cùng Brayle chào hỏi. Sau khi bắt tay, Lê Khinh Chu ra hiệu Brayle ngồi xuống sô pha nói chuyện.

Cậu trực tiếp vào chủ đề, hỏi Brayle đến đây có chuyện gì?

Brayle nói: "Tôi đến Hoa Quốc là để đại diện cho công ty, muốn thảo luận hợp tác một hạng mục với Lê tổng. Về việc sản xuất và xuất khẩu linh kiện ô tô..."

Nói đơn giản, Brayle xem trọng linh kiện ô tô được chế tạo bởi Lê thị.

Nhưng anh ta muốn mua vào với giá thấp, cùng nhau hợp tác lâu dài. Đồng thời hứa hẹn trao đổi điều kiện rằng sẽ mở cửa hàng 4s ở nước ngoài dưới danh nghĩa liên doanh giữa ô tô Lê thị và ô tô Bolton.

Sau khi Lê Khinh Chu nghe anh ta báo giá, lập tức từ chối không thương lượng.

"Giá cả quá thấp! Ô tô Bolton đây là muốn xem Lê thị như nhà kho, có thể tuỳ ý lấy linh kiện ô tô đi à? Ngài Brayle đây có vẻ cũng không có thành ý gì mấy." Lê Khinh Chu nghiêm mặt, lạnh lùng nói

Brayle nghe vậy giang tay ra, cười nói: "Sao lại thế. Lê tổng hiểu lầm."

"Lê tổng suy nghĩ cẩn thận một chút xem. Mặc dù hiện tại doanh số của ô tô thông minh đang nằm trong top đầu, nhưng cũng chỉ giới hạn trong nước. Ở nước ngoài thật ra cũng có không ít người không muốn mua."

"Huống chi bây giờ ô tô Bolton cũng đã nghiên cứu ra dòng ô tô thông minh. So sánh thì..."

Anh ta cười cười, không tiếp tục nói hết. Ngược lại nói: "Bolton hứa hẹn sẽ hợp tác với Lê thị, mở rộng thị trường ô tô thông minh ra nước ngoài. Đây chẳng lẽ không phải tin tức tốt đối với Lê tổng sao?"

"Hai công ty nổi danh cùng hợp tác, hiển nhiên cũng sẽ đẩy mạnh tiêu thụ sản phẩm dưới trướng rồi."

"Không bằng Lê tổng suy nghĩ kỹ một chút, đừng vội từ chối. Tôi sẽ nghỉ ngơi vài tuần ở Hoa Quốc, hoàn toàn có thời gian đợi Lê tổng suy nghĩ kỹ."

Lê Khinh Chu không bày tỏ ý kiến.

Brayle thấy vậy, cũng không còn gì để nói, bèn đứng lên tạm biệt.

Sau khi Phương Tây Ngạn đưa Brayle rời đi, anh ta quay lại phòng làm việc, nói: "Lê tổng, ngài Brayle nói anh ta quên giao cái này cho cậu."

Phương Tây Ngạn cầm một tấm danh thiếp đưa cho Lê Khinh Chu.

Sau khi Lê Khinh Chu nhận lấy liền trực tiếp ném vào thùng rác. Cậu nói: "Tự đại, vô lễ! Sau này nếu ngài Brayle này lại đến công ty thì không cần thông báo cho tôi. Cứ dứt khoát từ chối là được."

Phương Tây Ngạn gật đầu: "Vâng, Lê tổng. Tôi biết rồi."

"Còn có một chuyện..."

Anh ta lộ vẻ mặt khó hiểu, dưới ánh mắt của Lê Khinh Chu, do dự nói: "Vừa nãy, sau khi đưa ngài Brayle xuống dưới đại sảnh lầu một, tôi có gặp trợ lý Trâu."

"Trợ lý Trâu bảo tôi giúp anh ta nói với cậu một câu: 'Liễu tổng nói, hắn đợi cậu thực hiện vụ đánh cược.'."

Lê Khinh Chu: "!!!"

Chẳng lẽ Tam gia lắp camera theo dõi trong công ty hả?!

Phương Tây Ngạn nói: "Hình như trợ lý Trâu cũng không biết đánh cược gì. Sau khi nói xong còn hỏi tôi có biết hay không..."

"Lê tổng, cậu đánh cược với Liễu tổng lúc nào vậy?"

Vậy mà bọn họ hoàn toàn không biết.

Lê Khinh Chu: "... Tuỳ tiện đùa giỡn cược một chút thôi. Ai thua.. ai thua thì mời ăn cơm."

"À, ra là vậy." Phương Tây Ngạn gật gật đầu.

Lê tổng và Liễu tổng cũng biết chơi ghê.

Thấy không còn gì nữa, Phương Tây Ngạn liền đi ra.

Mà sau đó không lâu, Lê Khinh Chu nhận được điện thoại của Liễu Bạc Hoài.

Cậu nhìn cái tên và số điện thoại quen thuộc trên màn hình, không biết có nên nhận hay không. Do dự hồi lâu, chuông điện thoại giống như càng thêm kiên nhẫn.

Cuối cùng, Lê Khinh Chu bấm nhận: "Alo, Tam gia..."

Đầu dây bên kia đầu tiên im lặng. Ngay sau đó một tiếng cười trầm thấp từ tính vang lên, cách một cái điện thoại cũng có thể kích thích khiến tai Lê Khinh Chu ngứa ngáy.

Liễu Bạc Hoài nói: "Có chơi có chịu! Khinh Chu, không được chơi xấu."

Lê Khinh Chu ỷ vào chỉ có mình cậu trong phòng làm việc, cũng không có ai nhìn thấy. Thế là cậu liền bẹp bẹp miệng.. Tam gia sao lại biết cậu muốn quỵt nợ...

Đúng vậy. Nếu như không phải Trâu Minh tới công ty, cậu sẽ lấp liếm cho qua...

Lê Khinh Chu nói: "Không có mà. Sao tôi lại chơi xấu được chứ."

"Có chơi có chịu! Tam gia, một chút trách nhiệm này tôi vẫn có. Không phải chỉ là chủ động... hôn anh sao?"

Cuối cùng giọng nói cứ càng lúc càng nhỏ, khuôn mặt không khống chế được đỏ lên.

Lê Khinh Chu ngượng ngùng mím mím môi, tiếp tục nói: "Nhưng Tam gia, sao anh biết được hôm nay Fett Brayle sẽ đến công ty tìm tôi?"

Chẳng lẽ Tam gia đã có tin tức từ sớm à...

Liễu Bạc Hoài nói: "Tôi để bảo vệ của Liễu thị dưới lầu công ty em. Luôn luôn chú ý xe ra vào cổng Lê thị."

"Brayle có một thói quen. Không phải ô tô Bolton không ngồi."

"Hôm nay để Trâu Minh đi xem một chút. Quả nhiên là Fett Brayle đến."

Lê Khinh Chu há hốc, lẩm bẩm nói: "Như vậy... này cũng cồng kềnh quá rồi đó."

Dù sao cổng công ty thường xuyên có người đến người đi. Xe tới xe đi, có không ít người dùng ô tô của Bolton...

Làm thế nào Tam gia có thể xác định được Brayle thật sự sẽ đến, hoặc là đến vào ngày nào được?!

Cậu nhịn không được hỏi thẳng.

Liễu Bạc Hoài nói: "Fett Brayle đến Hoa Quốc mấy tuần mà thôi. Tôi có kiên nhẫn. Chờ được."

"Hơn nữa, tôi chỉ quan tâm việc đánh cược giữa chúng ta mà thôi."

Giọng nói trầm ấm tiến vào trong tai, vành tai Lê Khinh Chu vô thức ửng đỏ.

Lê Khinh Chu giơ một tay lên che mặt, nhưng giọng nói lại không nghe ra bất kỳ cảm xúc gì. Cậu nói: "Tôi, tôi sẽ không chơi xấu...Tam gia, anh muốn tôi thực hiện lời hứa lúc nào?"

Liễu Bạc Hoài đầu dây bên kia nhẹ giọng cười cười. Âm thanh từ tính mơ hồ truyền ra từ cổ họng, gợi cảm không thôi. Hắn nói: "Ngay tối nay thế nào? Tới nhà tôi nhé."

"... Đến nhà anh?"

Liễu Bạc Hoài: "Trong nhà em có em trai, em gái, không tiện lắm. Nhà tôi thì không có ai cả."

"Sợ tôi sẽ làm gì em sao? Khinh Chu."

"Sao có thể... Tôi không sợ! Vậy quyết định tối nay ở nhà Tam gia đi."

"Buổi tối kết thúc công việc xong tôi đến đón em."

"Vâng." Lê Khinh Chu nói xong cúp điện thoại. Hai tay cậu che mặt lại, sau đó nằm úp sấp lên bàn làm việc.

Lát sau, Phương Tây Ngạn gõ cửa phòng làm việc.

Sau một lúc, trong phòng làm việc mới truyền đến giọng Lê tổng, nghe có chút u sầu: "Có chuyện gì?"

Phương Tây Ngạn ở ngoài cửa nói: "Lê tổng, có chút văn kiện cần cậu phê duyệt một chút..."

Lê Khinh Chu: "Không quan trọng thì đợi một lát rồi lại mang tới."

Những văn kiện này đúng là không quan trọng lắm, chỉ cần Lê tổng ký tên là được. Vì thế Phương Tây Ngạn vâng một tiếng, lập tức cầm văn kiện quay người rời đi.

Nhưng anh ta vẫn hơi thắc mắc một chút. Tại sao phải một lát nữa mới được mang tới?

***********

Tác giả có lời muốn nói:

Chu Chu: Ây da~ thật ra tui rất dũng cảm đó!

Hoài Hoài: Đúng! Dũng cảm lắm. Vậy nhanh tới đây nào bé cưng!

Chu Chu: Xấu hổ chạy trốn.jpg

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info