ZingTruyen.Info

HOÀN-[ĐM] Trong Ngoài Không Đồng Nhất Tuỳ Thời Lật Xe

Chương 63

Mua1301

Bữa cơm này xem như chủ khách đều hài lòng.

Sau khi cùng nhau ăn cơm xong, ông Triệu và Triệu Duyệt Tình cũng chào tạm biệt ra về.

Còn Liễu Bạc Hoài và Hạ Dịch Quân thì ở lại tối hôm nay. Dù sao cũng khó có dịp đến được một chuyến, Hạ Dịch Quân vẫn là khách nhân nhỏ của Lê Húc Sanh.

Sau buổi cơm trưa, ông nội Lê muốn nghỉ trưa một chút. Trước khi đi nghỉ, ông có trò chuyện với Liễu Bạc Hoài một chút.

"Bình thường Liễu tiên sinh thích làm gì?"

Liễu Bạc Hoài ngồi ở đối diện, nói: "Ông Lê, cháu cũng xem như là tiểu bối. Ngài trực tiếp gọi tên cháu là được rồi."

"Hơn nữa cháu là bạn bè của Khinh Chu, ngài không cần khách sáo như vậy."

"Bình thường, lúc không có chuyện gì làm thì cháu thích câu cá, đánh cờ, hoặc là viết chữ."

Lúc hắn tầm 20 tuổi thì chỉ thích các trò chơi cảm giác mạnh, những loại vận động mạo hiểm. Nhưng những điều này không cần thiết nói với ông Lê.

Ông nội Lê nghe vậy cười nói: "Được rồi, vậy tôi gọi Bạc Hoài vậy. Không nghĩ tới sở thích của cậu và tôi lại rất giống nhau."

"Cạnh đây có một hồ nước nhân tạo, cho phép câu cá."

"Buổi chiều không bận chuyện gì, có thể bảo Khinh Chu dẫn cậu sang đó đi một vòng, câu cá giải trí gì đó. Trong nhà mồi câu, cần câu gì cũng có sẵn."

Sắc mặt Liễu Bạc Hoài cũng nhu hoà hơn, gật đầu nói: "Vâng."

Ông nội Lê đứng lên: "Vậy tôi đi nghỉ ngơi trước đây."

Liễu Bạc Hoài đứng dậy theo: "Ngài nghỉ ngơi đi ạ."

Chờ bóng dáng ông nội Lê dần dần biến mất ở góc cầu thang, hắn mới ngồi xuống lại, đưa mắt nhìn về phía Lê Khinh Chu.

Lúc này, trong phòng khách chỉ còn lại hắn và Lê Khinh Chu. Lê Hạm Ngữ đã dẫn hai bạn nhỏ kia lên lầu chơi rồi.

Liễu Bạc Hoài không khỏi nhớ lại câu hỏi khi nãy trên đường vào nhà hắn đã hỏi Lê Khinh Chu - "Bây giờ em có thích tôi chút nào không?"

Khi ấy Lê Khinh Chu không trả lời.

Nhưng trong lòng em ấy khi đó thì...

[Tui, tui không biết.. Nhưng tui không ghét Tam gia. Thích... là cảm giác như thế nào?]

Cậu chưa từng rung động với bất kỳ ai cả. Hoặc là nói, cậu chưa từng có bất kỳ suy nghĩ nào về phương diện tình cảm cả. Ngay cả mớ lý thuyết suông trên giấy còn chưa đọc qua thì sao biết được cảm giác rung động thật sự là như thế nào?

Bé tí hon trong bong bóng bày ra biểu cảm mờ mịt, ba dấu chấm hỏi to đùng xuất hiện trên đầu.

Liễu Bạc Hoài đã có câu trả lời trong lòng.

Nhưng khi đó vẫn còn chưa kịp nói cái gì, thì Lê Hạm Ngữ vì thấy hai người không đi theo, nên quay lại xem xem có chuyện gì.

Lúc này, Liễu Bạc Hoài chỉ chăm chú nhìn Lê Khinh Chu, im lặng không lên tiếng. Lê Khinh Chu dần dần cảm thấy hồi hộp hơn.

[Tam gia sao cứ nhìn chằm chằm tui hoài vậy...]

Bé tí hon trong bong bóng đang xếp bằng ngồi trên đất. Sau đó đầu tiên là lắc lắc cái cổ, rồi lại động động cơ thể, rồi lại rung rung chân. Cuối cùng bé con đứng lên đi một vòng tròn.

Liễu Bạc Hoài hoàn hồn, nói: "Em muốn đi nghỉ ngơi một chút không? Buổi chiều rồi ra ngoài đi dạo."

"Được." Lê Khinh Chu nói.

Lúc mọi người ăn cơm trưa, lão quản gia đã dọn dẹp chuẩn bị phòng cho Liễu Bạc Hoài.

Liễu Bạc Hoài đứng lên, bước ra sau Lê Khinh Chu đẩy cậu về phòng. Sau đó vừa dịu dàng vừa không cho cậu từ chối ôm cậu lên giường...

Rõ ràng chuyện này đã từng làm rất nhiều lần, Lê Khinh Chu cũng đã sớm thành thói quen. Nhưng lần này, sau khi Liễu Bạc Hoài hôn cậu rồi tỏ tình, Lê Khinh Chu không khống chế được đỏ cả tai.

Ngay sau đó vết đỏ từ tai dần dần lan ra, đến đỏ ửng cả mặt. Nhịp tim cũng từ từ đập nhanh hơn. May mà sau khi Liễu Bạc Hoài ôm cậu đặt lên giường liền buông tay ra.

Bé tí hon trong bong bóng lộ dáng vẻ hồi hộp đến mức thiếu oxy.

Liễu Bạc Hoài hơi liếc nhìn, cũng không nói thêm gì. Chỉ nói: "Em nghỉ ngơi đi."

"Vâng."

Liễu Bạc Hoài quay người đi ra, cửa phòng nhẹ nhàng đóng lại.

...

Buổi chiều, thời tiết khá ôn hoà. Ánh mặt trời không quá gay gắt, gió thổi nhè nhẹ, hoa tươi vừa nở xinh đẹp.

Thời tiết hoàn hảo để một bên vừa ngắm cảnh một bên câu cá.

Lê Hạm Ngữ nhận điện thoại của bạn học cấp 3, hẹn nhau cùng đi dạo phố, xem phim. Hiếm khi có thời gian rảnh cùng nhau đi chơi.

Cho nên nhiệm vụ trông trẻ một lần nữa giao cho hai người Liễu Bạc Hoài và Lê Khinh Chu.

Trùng hợp hai đứa nhóc Lê Húc Sanh và Hạ Dịch Quân cũng muốn đi câu cá. Vì thế hai đứa mỗi đứa cầm theo một xô nước nhỏ, tay cầm cần câu cá cho trẻ em, chạy chậm đuổi theo bước chân hai người lớn kia.

Phong cảnh xung quanh hồ nhân tạo rất đẹp. Có đình nhỏ, núi nhỏ, đường đá cuội,... Có ông bà thường xuyên mang cháu trai cháu gái đến chơi.

Vì thế ngoại trừ chỗ câu cá, gần hồ nhân tạo còn có một bãi cát cỡ nhỏ và công viên trò chơi nhỏ.

Lúc đầu, Lê Húc Sanh và Hạ Dịch Quân học theo hai người ngồi xổm trước cần câu chờ đợi. Nhưng thời gian dần trôi qua mà vẫn không có cá mắc câu, hai bạn nhỏ có chút chán nản.

Chẳng đợi lâu, hai đứa nhóc liền bỏ xô nước và cần câu nhỏ lại, cùng nhau chạy tới bãi cát ở công viên trò chơi chơi.

Lê Khinh Chu nói: "Đừng chạy quá xa, cũng đừng nói chuyện với người lạ."

Lê Húc Sanh: "Dạ anh~"

Hạ Dịch Quân vỗ ngực nhỏ nói: "Anh Lê yên tâm. Bọn em chắc chắn sẽ ngoan ngoãn nghe lời."

Khoảng cách giữa bãi cát ở công viên và chỗ câu cá không xa, ngồi đây vẫn có thể nhìn thấy được. Hơn nữa, chỗ này cũng chỉ mở cửa với người sống ở khu này, đều quen biết nhau cả. Rất ít người lạ mặt tới đây.

Lê Khinh Chu tương đối yên tâm, liền tùy ý hai bạn nhỏ đi chơi.

Sau khi Lê Húc Sanh và Hạ Dịch Quân rời đi, xung quanh hai người càng trở nên yên tĩnh.

Lê Khinh Chu lại bắt đầu suy nghĩ lung tung.

[Còn, còn không bằng để Sanh Sanh và Quân Quân ở lại đây. Trẻ con thì phải tôi luyện tính nhẫn nại nha...]

Bé tí hon trong bong bóng có vẻ hơi khẩn trương chọt chọt cái cần câu nhỏ trước mặt. Phút chốc lại lén lén liếc nhìn Liễu Bạc Hoài, dáng vẻ không biết nên làm gì.

[Không! Chỉ cần tui không lo lắng, thì người lo lắng sẽ là người khác! Tam gia nói thích tui... vậy có khi nào anh ấy cũng đang lo lắng không.]

Bé tí hon trong bong bóng lấy lại tinh thần, lộ vẻ mặt tò mò.

[Khi Tam gia đối mặt với tui liệu tim có đập thình thịch, hô hấp dồn đập, tâm tình hoảng loạn, da đầu căng lên. Cả người như có dòng điện chạy vào, chân tay tê dại, nhiệt độ tăng cao, cả người mất không chế không?]

[Ài, người trưởng thành đáng tin cậy xem như có lo lắng thật cũng sẽ không hiện ra ngoài...]

[Tuy Tam gia rất thành thục và đáng tin cậy, còn rất quyến rũ gợi cảm nữa, nhưng khi Tam gia lo lắng thì như thế nào nhỉ? Tui tò mò quá~]

Bé tí hon trong bóng chống cằm, bắt đầu ảo tưởng.

"Khinh Chu." Liễu Bạc Hoài đột nhiên lên tiếng.

Lê Khinh Chu hoàn hồn, quay đầu nói: "Tam Gia, sao thế?"

Liễu Bạc Hoài không nhìn cậu mà dường như đang nhìn chăm chú vào mặt hồ lấp lánh. Hắn cầm cần câu trong tay, nhẹ giọng nói: "Trước đó hôn em, sau đó lại tỏ tình với em. Liệu tôi có hồi hộp lo lắng, trái tim có không thể khống chế mà đập rất nhanh không?"

"Hay là không biết làm sao, không biết nên làm thế nào? Liệu tôi có thấy xấu hổ, có thấy cả người nóng bừng không?"

Liễu Bạc Hoài nói xong, quay đầu nhìn cậu.

Lê Khinh Chu im lặng không nói gì, đôi mắt rũ xuống nhìn chằm chằm mặt nước.

[Ủ ôi~ đây không phải những gì tui đang nghĩ sao? Tam gia với tui đúng là tâm linh tương thông đó...]

Bé tí hon trong bong bóng ngạc nhiên trừng to mắt, há hốc miệng.

Liễu Bạc Hoài: "Khinh Chu, tôi hôn em, em có thấy buồn nôn không?"

[Tất nhiên là không!]

Bé tí hon trong bong bóng bùm một cái đỏ mặt. Hai tay lại xoắn vào nhau, bẻ bẻ ngón tay.

Liễu Bạc Hoài tiếp tục nói: "Nếu như em không thấy buồn nôn, mà ngược lại cảm thấy tim đập nhanh hơn, xấu hổ, khẩn trương,.. Vậy nói rõ là không phải em không có cảm giác gì với tôi."

"Giống cảm giác tôi đối với em..."

Nếu em không biết "thích" là cảm giác gì? Tôi sẽ từ từ dạy em. Dạy em đến khi em có thể xác định mới thôi.

Làn gió nhè nhẹ thổi bay vài sợi tóc trên trán Liễu Bạc Hoài. Vẻ ngoài đẹp trai thành thục như càng thêm nổi bật giữa cảnh hồ xung quanh, khiến người khác không thể bỏ qua.

Đặc biệt là đôi mắt sâu hun hút kia, tựa như chỉ có thể chứa bóng dáng một người, chăm chú lại kiềm chế.

Lê Khinh Chu chưa bao giờ biết, chỉ bị người ta nhìn chăm chú mà thôi, nhưng lại có thể khiến đầu óc và cả trái tim cậu mất khống chế, cả người nóng lên...

Giống như cậu vừa ngã vào một cái bẫy, nhưng bên trong lại vô cùng mềm mại. Khiến cậu cực kỳ thoải mái dễ chịu, chỉ muốn được nằm xuống, không muốn thoát ra.

[Tui, tui không lẽ...]

Đúng lúc này, cần câu trong tay Lê Khinh Chu bỗng nhiên nhúc nhích. Cậu vô thức kéo mạnh lên, ngay lập tức một con cá lớn đang vùng vẫy được kéo ra khỏi mặt hồ.

Đuôi cá vẫn đang vẫy mạnh không ngừng, vung vài giọt nước văng lên người Lê Khinh Chu và Liễu Bạc Hoài.

[Wow wow! Cá lớn quá, bội thu rồi!]

Bé tí hon trong bong bóng nháy mắt vui vẻ. Từ trên ghế nhỏ nhảy cẫng lên, vừa nhảy vừa vỗ tay không ngừng.

Liễu Bạc Hoài: "..."

Hắn cúi đầu nhéo nhéo mi tâm.

Bên kia, Lê Khinh Chu nhìn chằm chằm cá lớn, kêu lên: "Tam gia, mau qua đây giúp tôi với!"

Một mình cậu không thể gỡ con cá lớn như vậy ra được.

Lúc này, gì mà khẩn trương, hồi hộp, lo lắng đều bay sạch. Trong đầu chỉ có cá, cá và cá.

Liễu Bạc Hoài bất đắc dĩ, đứng lên đi qua giúp cậu.

Câu được một con cá lớn xem như đi chuyến này cũng không uổng công.

Lê Húc Sanh và Hạ Dịch Quân bị gọi về xem cá. Hai bạn nhỏ cũng vui sướng không thôi. Hai đứa nhóc ngồi xổm bên cạnh xô nước, nhỏ giọng thảo luận xem lúc về thì làm món gì được: làm cá hấp hay cá kho?

Cuối cùng Lê Khinh Chu quyết định nửa kho, nửa hấp. Hoặc là câu thêm một con, một con kho, một con hấp.

Liễu Bạc Hoài nói: "Trời cũng tối rồi, hiện tại chênh lệch nhiệt độ khá lớn. Huống chi còn ngồi bên hồ, có thể sẽ lạnh đấy. Về sớm một chút thôi." Hắn nhìn về phía Lê Khinh Chu.

[Cũng đúng..]

Lê Khinh Chu gật đầu: "Vâng, vậy trở về thôi. Sanh Sanh, Quân Quân, đi thu dọn đồ đạc thôi."

Hai bạn nhỏ ngoan ngoãn dạ một tiếng, chạy đi thu dọn cần cầu nhỏ cùng xô nước nhỏ. Còn Liễu Bạc Hoài xoay người lại thu dọn vật dụng của hai người bọn họ.

Lê Khinh Chu hậu tri hậu giác nhận ra... Từ sau khi thân thiết với Tam gia, Tam gia vẫn luôn chăm sóc cậu.. ở tất cả mọi mặt.

[Tam gia cẩn thận tỉ mỉ, ôn nhu săn sóc, lại trưởng thành hiểu biết. Trong tay còn có tiền, có đầu óc. Quan trọng nhất là vẻ ngoài cực kỳ đẹp trai nữa!]

[Nghĩ vậy thì anh ấy thích tui cũng không lỗ đâu á! Dù sao tui cũng xuất sắc như vậy mà!]

Bé tí hon trong bong bóng giơ hai tay lên ôm mặt, vui vẻ cười hắc hắc.

Đáy mắt Liễu Bạc Hoài đong đầy ý cười, một tay cầm cần câu, một tay cầm xô nước bước đến bên cạnh Lê Khinh Chu, nói: "Về thôi."

"Vâng."

Liễu Bạc Hoài đi song song bên cạnh Lê Khinh Chu. Hạ Dịch Quân và Lê Húc Sanh nhảy nhót theo phía sau, giẫm lên bóng lưng thon dài tựa như đang quấn quít vào nhau của họ.

...

Thời gian vui vẻ cuối tuần trôi qua rất nhanh. Lê Khinh Chu chuẩn bị cùng Lê Hạm Ngữ và Lê Húc Sanh trở lại Yến Kinh. Liễu Bạc Hoài và Hạ Dịch Quân cũng cùng bọn họ rời đi, nên không cần Phương Tây Ngạn đến đón.

Lúc gần đi, ông nội Lê dặn dò: "Khinh Chu à, hiện tại cháu gái của ông Triệu về nước phát triển, làm việc ở Sở sự vụ Yến Kinh."

"Bọn cháu đều ở Yến Kinh, lúc thường có thời gian rảnh thì để ý con bé một chút."

"Có đôi khi rảnh rỗi thì cùng ăn bữa cơm, trò chuyện với nhau một chút. Con bé Duyệt Tình này ta thấy không tệ..."

Vẻ mặt Lê Khinh Chu cứng đờ nghe ông nội Lê dặn dò.

[Đừng, đừng! Tam gia đừng có nhìn tui nữa... Nhìn nữa tui chịu không nổi!]

Bé tí hon trong bong bóng giơ tay lên che mặt, đầu nhỏ cúi sát như muốn vùi luôn vào trong ngực mình.

***********

Tác giả có lời muốn nói:

Chu Chu: Ầy~ ông nội lo lắng không công rồi. Không hề biết rằng mình đã sớm gặp cháu rể tương lai~

Hoài Hoài: Tranh thủ kiếm chút cảm tình. Sau này sẽ ít đi một chút khó khăn. Bé cưng, chờ tôi cưới em!

Chu Chu: Hắc hắc, chụt chụt 😘 ~

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info