ZingTruyen.Info

HOÀN-[ĐM] Trong Ngoài Không Đồng Nhất Tuỳ Thời Lật Xe

Chương 62

Mua1301

Lúc Liễu Bạc Hoài quay trở lại, sắc mặt vẫn không có chút thay đổi, ánh mắt vẫn thâm trầm như cũ.

Hạ Giản Tầm vừa nhìn đã thấy mệt... Đây là chưa giải quyết ổn thoả đúng không?!

Cuối cùng là hai người cãi nhau vì cái gì? Sao còn chưa nói xong... Chẳng lẽ toàn bộ quá trình Liễu Bạc Hoài đều đen mặt, hù doạ bạn nhỏ nhà người ta rồi.

Thật khiến người ta lo lắng!

Hạ Giản Tầm bước lên hỏi: "Bạc Hoài, ông với Lê tổng..."

Liễu Bạc Hoài dừng bước lại, bàn tay nhẹ nhàng di chuyển Phật châu trong tay, lạnh nhạt nói: "Không có gì. Thân thể Lê tổng không thoải mái, lát nữa sẽ về trước. Ông đi tiễn em ấy."

"Còn nữa, những chuyện còn lại ở tiệc rượu này ông xử lý đi. Tôi lên lầu trước."

Nói xong, Liễu Bạc Hoài quay người rời đi.

Hạ Giản Tầm nhỏ giọng thì thầm: "Xong rồi... Đây là muốn đuổi Lê tổng người ta đó hả?"

Bạc Hoài không muốn để Lê tổng ở lại nhà cũ Liễu gia hả?! Không thể nào... chẳng lẽ hai người cãi nhau lớn như vậy.

Cát Nhạc lại đi tới bên cạnh Hạ Giản Tầm, hỏi: "Cậu, cậu sao vậy?"

Hạ Giản Tầm há miệng thở dốc: "Cậu..."

Còn chưa nói xong, Lê Khinh Chu cách đó không xa điều khiển xe lăn đi tới.

Cậu dừng lại bên cạnh Hạ Giản Tầm và Cát Nhạc, nói: "Hạ tiên sinh, thân thể tôi không thoải mái. Làm phiền anh nói lại với Tam gia một tiếng. Tôi xin phép đi trước."

Lê Khinh Chu không dấu vết nhìn một chút, lại không thấy bóng dáng Liễu Bạc Hoài đâu.

Hạ Giản Tầm nghĩ rằng hẳn là vừa rồi cậu đang suy nghĩ tìm cớ rời đi trước nhỉ? Lúc này thừa dịp Tam gia không có ở đây liền đến.

Hạ Giản Tầm: "... Lê tổng, không biết cậu thấy tiệc rượu thế nào? Có vui không?"

Vẻ mặt Lê Khinh Chu bình tĩnh gật đầu: "Khá tốt."

Ngồi ở một góc vắng vẻ xem hí kịch, không có ai quấy rầy, rất yên tĩnh. Mà còn được ăn no nữa.

"Lê tổng, lúc nãy tôi thấy cậu nói chuyện phiếm với Bạc Hoài, không biết đã nói gì vậy? Cùng nhau trò chuyện thế nào?" Hạ Giản Tầm giả vờ dò xét hỏi

Anh ta nghĩ tìm hiểu một chút tin tức từ chỗ Lê Khinh Chu.

Lê Khinh Chu nghe vậy, trong đầu vô thức hồi tưởng lại câu nói cuối cùng kia vương vấn bên tai...

Không, không thể nghĩ nữa.

Mắt thấy vẻ mặt sắp mất khống chế mà đỏ lên, Lê Khinh Chu vội vàng nghiêm mặt, đến mức khuôn mặt nhỏ trông càng lạnh lùng.

Cậu nói: "Không có gì cả. Chỉ là chút việc trên công ty mà thôi."

Xem ra giữa hai người này đúng thật là đã cãi nhau. Mà còn là kiểu cãi nhau không có hồi kết.

Hạ Giản Tầm cảm thấy bất đắc dĩ nhưng cũng không có cách nào. Anh ta nói: "Vậy để tôi tiễn Lê tổng."

"Được."

Cát Nhạc cũng đi theo sau cậu của mình, cùng đi tiễn bạn tốt. Phương Tây Ngạn cũng chào tạm biệt Trâu Minh.

Động tĩnh này không tính là lớn, nhưng cũng không nhỏ. Ít nhất cũng hấp dẫn được sự chú ý của đám người Liễu Hạ Huy.

Huống chi, trước khi đi Lê Khinh Chu còn cố ý đến tạm biệt Hứa Mộng Ngưng.

Kỷ Hạo không khỏi bĩu môi nói: "Lê Khinh Chu không thèm tham gia vào bữa tiệc. Trước đó cũng toàn là ngồi trong góc một mình, bây giờ lại rời đi sớm như vậy..."

"Anh ta làm vậy không cho chú ba mày chút mặt mũi nào sao?!"

Đây tốt xấu gì cũng là sinh nhật của Liễu Tam gia đó.

Liễu Hạ Huy không có trả lời. Khi nãy anh ta thấy chú ba lên lầu sớm, mà lúc đi lên sắc mặt cũng không quá tốt. Bây giờ thì Lê Khinh Chu lại rời đi sớm...

Lúc nãy hai người ở bên rìa sân vườn nói chuyện phiếm, chẳng lẽ phát sinh mâu thuẫn gì rồi sao?

Không thể không nói, suy nghĩ của Liễu Hạ Huy và Hạ Giản Tầm giống hệt nhau.

...

Hai ngày sau hôm sinh nhật Liễu Bạc Hoài.

Lê Hạm Ngữ và Lê Húc Sanh đều được nghỉ cuối tuần. Lê Khinh Chu quyết định dẫn bọn họ về Tây Thành thăm ông nội Lê.

Sáng sớm rời giường, đợi Phương Tây Ngạn lái xe đưa bọn họ về nhà cũ Lê gia. Toàn bộ hành trình chỉ tốn hai tiếng.

Sau khi đến nơi, Phương Tây Ngạn cũng không có ở lại mà lập tức rời đi.

Ba người Lê Khinh Chu đã sớm thông báo cho ông nội Lê, lúc xuống tới bên ngoài được lão quản gia đi ra đón vào.

"Ông nội cháu đang làm gì vậy?" Lê Khinh Chu hỏi.

Lê Hạm Ngữ nắm tay Lê Húc Sanh đi bên cạnh.

Lão quản gia nói: "Ông Triệu bạn tốt của lão gia đến, hai người đang chơi cờ."

Nhà của ông Triệu cũng ở gần đây, xem như hàng xóm. Ông Triệu và Lê lão tử đang quen biết nhau rất nhiều năm.

Năm trước ông Triệu cùng người nhà đi du lịch vòng quanh thế giới. Gần đây mới trở về.

Lê Khinh Chu cũng biết ông Triệu, thế nên gật gật đầu.

Còn chưa đợi đến khi bọn họ đi vào trong sân nhà, Lê Khinh Chu chỉ nghe thấy một trận cười ha ha truyền đến. Nhưng xen lẫn trong đó còn có một giọng nói ôn nhu của con gái.

Lê Khinh Chu không khỏi cảm thấy nghi ngờ. Cậu ngẩng đầu nhìn lão quản gia, vẻ mặt thắc mắc.

Lão quản gia thấy thế, giống như là mới nhớ tới, nói: "Cậu chủ, hôm nay tiểu thư Triệu Duyệt Tình, cháu gái của ông Triệu cũng cùng tới đây. Muốn thăm hỏi lão gia một chút."

"Triệu tiểu thư mới về nước không lâu. Chuyên ngành học luật, học vị tiến sĩ."

Lê Khinh Chu nhíu mày, sau đó vẻ mặt thản nhiên nói: "Vâng, cháu biết rồi."

Lão quản gia thấy vậy không nhiều lời nữa.

Bọn họ tiến vào đình viện. Lê Húc Sanh vui vẻ chạy tới chỗ ông nội Lê, ầm ĩ kêu: "Ông nội ơi~ bọn cháu về rồi."

Ông nội Lê lập tức quay đầu lại, trên mặt đầy ý cười, vội vàng lên tiếng. Ngay sau đó ông đứng lên ôm lấy cháu trai nhỏ đang chạy đến: "Sanh Sanh cao hơn rồi này. Hừm.. cũng nặng hơn không ít."

Ông nội Lê ôm lấy Lê Húc Sanh đang cười tươi lên, sau đó lại thả xuống, xoa xoa đầu cháu trai nhỏ, hỏi: "Ở Yến Kinh có nghe lời anh trai, chị gái không?"

Lần này trở về hoạt bát hơn rất nhiều, có thể thấy nhóc con được chăm sóc rất tốt.

"Có ạ~" Lê Húc Sanh nháy mắt, cong đôi mắt to cười nói.

Lúc này Lê Hạm Ngữ cũng đi tới ôm ông nội Lê.

Lê Khinh Chu thì yên tĩnh đợi một bên. Tình cảm nhung nhớ của người trưởng thành đều giấu trong lòng. Cậu đợi hai đứa nhóc ôm xong mới ôm ông nội Lê một chút.

Ông nội Le hiển nhiên vô cùng vui vẻ. Ông vỗ vỗ vai Lê Khinh Chu, giới thiệu với ông Triệu và Triệu Duyệt.

Ông Triệu cười tươi nói: "Lão Lê, cháu trai của ông đúng là tuổi trẻ tài cao đấy. Đảm nhiệm chức vụ tổng giám đốc ở Lê thị ngắn ngủi một năm đã phát triển công ty đến Yến Kinh rồi."

"Còn nghiên cứu ra ô tô AI thông minh. Đúng rồi, còn tham gia thi đấu giải người máy gì đó. Không tầm thường đúng là không tầm thường."

Từ sau khi Lê Khinh Chu đến, khoé miệng của ông nội Lê vẫn chưa hạ xuống chút nào. Ông cười ha ha, khiêm tốn nói: "Quá khen rồi. Cháu gái của ông cũng rất xuất sắc."

"Cháu nó còn trẻ như vậy đã có học vị tiến sĩ, dáng dấp lại xinh đẹp. Bình thường chắc chắn có không ít người theo đuổi đúng không."

Ông Triệu nghe vậy xua tay, thở dài nói: "Duyệt Tình nhà tôi nói cái gì mà phải có công việc ổn định rồi mới yêu đương. Những người theo đuổi nó trước đó đều bị nó từ chối cả rồi."

"Tâm sự nghiệp quá mạnh, lại không chịu tìm đối tượng. Tôi thấy mà lo giùm nó."

Câu cuối rõ ràng là ông Triệu muốn nói với Triệu Duyệt Tình. Thậm chí còn cố ý bày ra vẻ mặt tức giận.

Triệu Duyệt Tình mặc một bộ đồ công sở, tóc búi gọn lên. Cả người lộ ra khí chất trưởng thành già dặn.

Cô cũng không sợ dáng vẻ này của ông Triệu, cười nói: "Ông nội, yêu đương thì cũng phải đợi gặp được người thích hợp. Sao có thể tuỳ tiện hẹn hò với người khác được."

"Cháu cũng không vội. Đợi thêm hai năm nữa cũng được mà."

Cô không vội nhưng ông Triệu vội: "Hai năm?! Không được, không được. Vậy đến lúc nào ta mới ôm chắt được chứ?!

"Muốn tìm người thích hợp thì cũng phải tìm hiểu trước. Cháu không đi làm quen, tìm hiểu họ thì sao biết có thích hợp hay không..."

Bình thường ông Triệu vẫn luôm bận tâm đến vấn đề tình cảm của cháu gái. Nói tới nói lui một hồi lại cằn nhằn không ngừng.

Nhưng dù sao ngành nghề của Triệu Duyệt Tình cũng là luật sư, cuối cùng cứ từng câu từng câu đều bị cô bắt bẻ hết.

Ông Triệu cãi không lại, sau đó cứ hầm hừ không thèm để ý cháu gái nữa.

Lê Khinh Chu thấy thú vị, trong lúc lơ đãng khuôn mặt cũng lộ ra ý cười.

Trùng hợp Triệu Duyệt Tình nhìn thấy, cố đi tới thoải mái vươn tay với Lê Khinh Chu: "Xấu hổ quá Lê tiên sinh. Để anh chê cười rồi."

Cô vừa nói, vừa không dấu vết nháy mắt mấy cái. Dụng ý của hai vị lão nhân, bọn họ xem như đã hiểu rõ.

Triệu Duyệt Tình nói: "Đã rất lâu tôi không về nước. Hôm nay đến thăm hỏi bạn bè của ông nội một chút, cũng là lần đầu tiên gặp Lê tiên sinh."

Lê Hạm Ngữ và Lê Húc Sanh thì cô đã gặp vài lần rồi, cũng không xa lạ gì nữa.

Mà vị Lê đại thiếu gia này, nghe nói là bị lạc mất từ nhỏ. Không đúng.. trước đó cô có nghe ông nội kể lại đại khái.

Việc thất lạc Lê đại thiếu gia thật ra có liên quan đến vợ chồng chú hai Lê Thừa Khang, Tưởng Tất Linh của cậu... Mà hiện tại hai vợ chồng họ đều đang ở trong tù.

Tóm lại, những chuyện xảy ra ở Lê gia lúc trước không khỏi làm người ta thổn thức cảm thán.

Nhưng việc này cũng không ảnh hưởng đến việc Triệu Duyệt Tình rất thưởng thức Lê Khinh Chu. Dù sao cô cũng có mua một chiếc ô tô thông minh của Lê thị, cũng hiểu rõ chút chuyện của Lê Khinh Chu.

Lê Khinh Chu đưa tay nắm lấy tay cô, vừa chạm vào liền thả ra. Cậu nói: "Chào cô, Triệu tiểu thư."

Ông nội Lê và ông Triệu liếc nhìn nhau, cười nói: "Người trẻ tuổi mấy đứa hẳn có rất nhiều đề tài chung để nói."

"Hôm nay lão Triệu và Duyệt Tình ở lại cùng nhau ăn cơm nhé. Đều là hàng xóm, mọi người làm quen với nhau một chút."

"Duyệt Tình là khách, cháu thích ăn món gì để ta dặn phòng bếp nấu..."

Đang nói, ông nội Lê cảm giác ống quần bị người ta kéo hai lần. Ông cúi đầu nhìn, là nhóc con Lê Húc Sanh đang kéo.

"Sao vậy Sanh Sanh?"

Lê Húc Sanh rụt tay lại, nhéo nhéo đầu ngón tay xấu hổ nói: "Ông ơi~ Sanh Sanh cũng có khách muốn tới... Có thể chuẩn bị thêm bánh ngọt nhỏ không ạ?"

Cậu nhóc vừa nói xong, không chỉ ông nội Lê mà Lê Khinh Chu và Lê Hạm Ngữ cũng khó hiểu.

Lê Hạm Ngữ hỏi: "Sanh Sanh, em có thể có khách nào hả? Sao chị không biết?"

Lê Khinh Chu cũng mờ mịt, đợi em trai trả lời.

Lê Húc Sanh ngẩng cái đầu nhỏ lên, nói: "Là Quân Quân ạ. Đêm qua em có gọi điện với Quân Quân, nói là em sắp về nhà. Quân Quân hỏi em có thể để em ấy đến Tây Thành làm khách hay không?"

Cậu nhóc bẻ bẻ ngón tay, nói: "Em đã đến nhà Quân Quân làm khách. Có qua có lại, em cũng mời Quân Quân tới nhà mình làm khách."

"Nên là mọi người đồng ý nha!"

"Quân Quân dặn em không được nói trước với chị và anh. Quân Quân muốn tạo bất ngờ cho hai người."

Lê Khinh Chu: "..."

Lê Hạm Ngữ hiểu rõ gật đầu: "Là vậy à"

Lê Khinh Chu mím môi hỏi: "Quân Quân muốn tới đây.. Ai đưa cậu nhóc tới?"

Lê Húc Sanh nói: "Là chú Liễu ạ."

Quả nhiên!

Bỗng nhiên Lê Khinh Chu thấy vành tai ngứa ngứa.

Lúc này ông nội Lê mới hiểu rõ cuối cùng là ai đến nhà làm khách. Vì thế ông nhìn về phía Triệu Duyệt Tình hỏi: "Vậy thì chi bằng cùng nhau ăn cơm?"

Ông Triệu và Triệu Duyệt Tình không có ý kiến.

...

Không lâu sau đó, một chiếc ô tô dừng lại trước cổng nhà cũ Lê gia. Liễu Bạc Hoài mang theo Hạ Dịch Quân xuống xe.

Hai bạn nhỏ giống như rất lâu mới gặp ôm nhau thật chặt.

Hạ Dịch Quân hưng phấn hét: "Sanh Sanh, đã lâu không gặp! Em nhớ anh muốn chết luôn!"

Lê Húc Sanh cũng rất cao hứng: "Quân Quân, anh cũng nhớ em lắm!"

Lê Hạm Ngữ câm nín!

Mấy bạn nhỏ bây giờ đều như vậy hả?! Cũng không cần như thế chứ... Hôm qua còn đi học chung, còn cùng nhau tan học đấy! Cũng mới có một đêm không gặp mà thôi..

Lê Khinh Chu mặt ngoài bình tĩnh gật đầu với Liễu Bạc Hoài: "Tam gia."

[Tui, tui hông có chạy trốn nha! Đây là về nhà thăm người thân bình thường thôi á!]

Bé tí hon trong bong bóng nắm chặt tay nhỏ lẩm bẩm. Ánh mắt lén lút liếc nhìn Liễu Bạc Hoài, tựa như chỉ cần có gì không đúng là lập tức trốn đi.

Trong mắt Liễu Bạc Hoài không khỏi hiện lên ý cười, nhưng rất nhanh đã biến mất không thấy. Hắn vừa muốn nói gì đó, đã thấy có một bóng dáng từ phía sau nhà cũ đi ra...

Triệu Duyệt Tình đi đến bên cạnh Lê Khinh Chu, nói: "Khinh Chu, ông nội Lê bảo tôi đến nhìn xem khách đã đến hay chưa."

Ánh mắt Liễu Bạc Hoài được che chắn sau cặp kính không gọng lập tức nhìn Lê Khinh Chu.

[Chết rồi! Không thể để cho Tam gia nhìn ra đây là đối tượng hẹn hò mà ông nội muốn giới thiệu cho tui! Ừm... vẫn cứ là đừng nên nói gì hết, giới thiệu đơn giản thôi.]

Bé tí hon trong bong bóng nắm chặt tay, vẻ mặt đã quyết định.

Lê Khinh Chu nói: "Tam gia, đây là cháu gái của ông Triệu hàng xóm với nhà tôi. Tên là Triệu Duyệt Tình. Triệu tiểu thư, đây là..."

Triệu Duyệt Tình cười nói: "Liễu tiên sinh, xin chào."

Liễu Bạc Hoài di chuyển một hạt Phật châu trong tay, vẻ mặt lạnh nhạt gật đầu: "Xin chào."

[Giới thiệu xong! Chắc chắn Tam gia không phát hiện đâu. Chỉ là hàng xóm tới nhà ăn cơm bình thường thôi.]

Bé tí hon trong bóng vỗ ngực thở ra một hơi.

Bọn họ cùng đi vào trong nhà cũ.

Lê Khinh Chu và Liễu Bạc Hoài thoáng bị bỏ lại phía sau. Lê Hạm Ngữ và Triệu Duyệt Tình đi phía trước nói chuyện với nhau.

Còn Lê Húc Sanh và Hạ Dịch Quân thì cùng nắm tay chạy ở trước nhất.

Liễu Bạc Hoài thoáng chốc đưa tay đè lên tay vịn xe lăn, làm nó dừng lại.

Lê Khinh Chu kinh ngạc ngẩng đầu: "Tam gia?"

[Sao vậy?]

Liễu Bạc Hoài cúi người xuống, nói khẽ bên tai Lê Khinh Chu: "Quên hỏi em. Khinh Chu lúc trước em có từng động tâm với ai không? Đối tượng là nam hay nữ?"

"Hay là... em có thích tôi chút nào không?"

************

Tác giả có lời muốn nói:

Chu Chu: Chồng ơi, anh thẳng thắn quá đi. Xấu hổ.jpg

Hoài Hoài: Tôi càng muốn trực tiếp hơn, nhào tới hôn em mãnh liệt. Nhưng làm người phải nhẫn, phải thận trọng kiềm chế. Xem như biết bé cưng đang được giới thiệu xem mắt cũng không thể tức giận 🙂

Chu Chu: Hắc hắc

Hoài Hoài: Em còn cười? Đánh mông.jpg

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info