ZingTruyen.Com

HOÀN-[ĐM] Trong Ngoài Không Đồng Nhất Tuỳ Thời Lật Xe

Chương 59

Mua1301

Chu Tinh Vệ và Lê Khinh Chu cùng nhau làm trò chơi mấy ngày, thì Liễu Bạc Hoài cũng đúng giờ đến công ty mấy ngày.

Cậu ta âm thầm quan sát, cuối cùng cũng chắc chắn rằng tâm tư của Liễu tổng đối với Lê tổng giống với cậu ta...

Hơn nữa, Chu Tinh Vệ cảm giác hình như Liễu tổng cũng đã biết tâm tư của cậu.

Lại một lần nữa bị Liễu tổng đối xử lạnh nhạt, Chu Tinh Vệ vẫn kiên cường ngồi xổm bên cạnh Lê Khinh Chu, cho cậu xem bối cảnh trò chơi mà mình vừa vẽ ra.

Vì sau lưng đang đổ mồ hôi lạnh, ánh mắt Chu Tinh Vệ cũng có chút long lanh ướt át, nhìn qua có chút đáng thương.

Lê Khinh Chu nghe cậu trình bày xong, gật đầu: "Làm tốt lắm."

Chu Tinh Vệ hé miệng cười lên, bên gò má trái thoáng chốc xuất hiện một lúm đồng tiền. Ánh mắt sáng ngời nói: "Lê tổng, người làm tốt là ngài mới đúng."

[Cậu ấy ngoan quá aww! Còn dính người, lại ngọt ngào nữa!]

Bé tí hon trong bong bóng ôm một con chó nhỏ bằng bông vào trong ngực. Tay dùng sức xoa xoa cái đầu mềm mại của chó bông nhỏ.

Ánh mắt Liễu Bạc Hoài hơi u ám, hắn đứng dậy khỏi ghế sô pha. Vừa lúc trùng hợp có điện thoại gọi đến, hắn đành rút điện thoại ra tạm thời rời khỏi phòng làm việc.

Thấy người đi rồi, Chu Tinh Vệ lấy can đảm hỏi: "Lê tổng, ngài, ngài cảm thấy Liễu tổng là người thế nào?"

Lê Khinh Chu nghe vậy, hơi khó hiểu một chút, nhưng vẫn mở miệng nói: "Tam gia là người rất tốt."

Cực kỳ tốt! Siêu siêu tốt!

Lê Khinh Chu thầm bổ sung trong lòng. Tam gia là tốt nhất!

Nhưng vì sao Chu Tinh Vệ lại hỏi vấn đề này?

Khoé miệng Chu Tinh Vệ hơi rũ xuống, có vẻ mất mác.

Nhưng Lê Khinh Chu không có chú ý tới, cậu lại nghe Chu Tinh Vệ hỏi: "Vậy Liễu tổng có ngoại hình đẹp trai sắc bén, lại có tiền có quyền. Chắc là có rất nhiều người theo đuổi ngài ấy nhỉ?"

"Có phải Liễu tổng có rất nhiều bạn tra... bạn gái không..."

Suýt chút nữa Chu Tinh Vệ đã thốt ra từ "bạn trai", nhưng cậu ta nghĩ đến hiện tại Lê tổng vẫn chưa biết tâm tư Liễu tổng. Thế nên lập tức thay đổi.

Cũng may, Lê Khinh Chu không chú ý.

Lúc này Lê Khinh Chu đang quan sát sắc mặt của Chu Tinh Vệ. Cậu muốn mở miệng trả lời thì cửa mở, Liễu Bạc Hoài quay lại.

[Tam gia chưa từng có bạn gái. Tam gia không thích nữ, thích nam cơ! Chu Tinh Vệ hỏi vậy... chẳng lẽ có ý với Tam gia?!]

Bé tí hon trong bong bóng nhíu mày, một tay nâng cằm nhỏ suy nghĩ.

Bước chân Liễu Bạc Hoài khẽ dừng lại.

[ Tam Gia có hứng thú với Chu Tinh Vệ hông nhỉ?]

[Ấy~ Hình như mấy hôm trước Tam gia đã hỏi tui chút chuyện của Chu Tinh Vệ. Hai người họ có phải là...]

Lê Khinh Chu đắm chìm trong suy nghĩ của riêng mình, hoàn toàn không chú ý tới Liễu Bạc Hoài đang đến gần.

Đến lúc có một bàn tay đeo Phật châu đè lên vai cậu, bên tai có giọng nói trầm ấm quen thuộc vang lên.

"Khinh Chu, em đang nghĩ gì thế?"

Vành tai Lê Khinh Chu hơi ngứa.

Bé tí hon trong bong bóng vội vàng xoa xoa tai.

Cậu không quay đầu, chỉ sợ vì khoảng cách quá gần mà vừa quay đầu thì sẽ chạm vào nhau mất, chỉ nói: "Không nghĩ gì cả, Tam gia."

Liễu Bạc Hoài nghe vậy khẽ cười một tiếng. Âm thanh khàn khàn trầm ấm trực tiếp chui vài tai Lê Khinh Chu, không khỏi khiến da đầu cậu có chút căng lên.

Lê Khinh Chu vô thức hơi nghiêng đầu, đôi mắt khẽ híp lại.

Hai người không coi ai ra gì mà thân mật với nhau. Chu Tinh Vệ đứng một bên, cảm thấy mình rất dư thừa. Hoàn toàn không thể xen vào bầu không khí giữa hai người bọn họ.

"Lê tổng, trò chơi..." Chu Tinh Vệ mở miệng.

Lê Khinh Chu thừa dịp điều khiển xe lăn rời khỏi Liễu Bạc Hoài. Cậu nói: "Bối cảnh trò chơi làm rất tốt. Theo những gì cậu vừa trình bày thì vẫn còn thiếu sót một chút, sau khi làm lại xong thì mang đến cho tôi xem."

"Vâng, Lê tổng." Chu Tinh Vệ gật đầu.

Cậu ta nói xong liền trở lại chỗ ngồi tiếp tục công việc. Nhưng ánh mắt thỉnh thoảng vẫn nhìn lén Liễu Bạc Hoài và Lê Khinh Chu. Đến lúc tình cờ đối mắt với Lê Khinh Chu mới hoảng loạn cúi đầu xuống.

Lê Khinh Chu có chút để ý.

[Quả nhiên! Chu Tinh Vệ có chút ý tứ với Tam gia. Không biết Tam gia...]

Hay là tui thử tác hợp một chút? Biết đâu thành đôi à nha~

Bé tí hon trong bong bóng trước nhìn nhìn Chu Tinh Vệ, ngay sau đó đưa mắt nhìn sang Liễu Bạc Hoài. Tay trái cầm một hình nộm nhỏ, tay phải cũng có một cái. Hai cái hình nộm bị một sợi dây tơ hồng buộc cùng một chỗ.

Lúc này, ý tứ đã rõ ràng.

Liễu Bạc Hoài dùng sức hít sâu một hơi, sau đó chậm rãi thở ra. Nếu không chỉ sợ hắn sẽ vì tức quá mà ngạt thở chết.

Hắn siết chặt chuỗi Phật châu, lại thầm niệm vài câu kinh Phật, lúc này mới miễn cưỡng đè xuống đống cảm xúc tối tăm hỗn loạn trong lòng.

Sau khi nhắm hai mắt rồi mở ra, hắn nói: "Khinh Chu, hôm nay em rất vui à?"

[Hả? Ừaa vui lắm~]

Đầu tiên bé tí hon trong bong bóng bày ra vẻ mặt khó hiểu, tựa như không rõ vì sao Liễu Bạc Hoài tự nhiên lại hỏi vậy. Nhưng sau đó, bé con lập tức nở nụ cười tươi rói, khoe hàm răng đều đặn trắng tinh.

Lê Khinh Chu: "Ừm."

Khoé môi Liễu Bạc Hoài hơi cong lên, sắc mặt có chút thâm ý, chậm rãi nói: "Vậy thì tốt rồi."

...

Một ngày làm việc rất nhanh liền kết thúc.

Trước khi ra về, Chu Tinh Vệ có vẻ muốn nói lại thôi. Nhưng cuối cùng cậu ta cũng không nói gì, chỉ là bước chân có chút ngập ngừng. Chốc chốc lại ngoái lại nhìn hai người Lê tổng và Liễu tổng một mình ở trong phòng làm việc.

Lê Khinh Chu còn có một số code chưa gõ xong, nên Liễu Bạc Hoài để Trâu Minh đi về trước.

Lúc Trâu Minh rời đi tiện tay kéo theo Phương Tây Ngạn: "Đi thôi. Tan tầm rồi chúng ta cùng đi uống chút đi?"

Nếu Liễu tổng đã ở lại đợi thì sau khi làm xong chắc chắn sẽ đưa Lê tổng về nhà.

Hai ngày này Lê Khinh Chu tương đối bận rộn, cho nên buổi chiều đều là Lê Hạm Ngữ đi đón Lê Húc Sanh tan học về.

Trong phòng làm việc..

Sắc mặt Lê Khinh Chu nghiêm túc gõ code game. Màn hình máy vi tính phát ra ánh sáng yếu ớt, những dòng chương trình phức tạp không ngừng chuyển động, phản chiếu lên mắt cậu.

Liễu Bạc Hoài ngồi trên ghế sô pha. Một tay chống lên tay vịn ghế đỡ lấy đầu, đôi mắt chuyên chú nhìn ngắm Lê Khinh Chu. Thẳng đến khi cậu gõ xong dòng cuối cùng.

Lê Khinh Chu đan tay vào nhau vặn lại rồi duỗi ra. Sau đó vươn vai hoạt động hai cánh tay đã cứng ngắc một chút.

[Xong rồi ây~]

Bé tí hon trong bong bóng cũng duỗi lưng, lộ ra cái bụng nhỏ trắng trắng mềm mềm.

Liễu Bạc Hoài đứng lên đi tới cạnh cửa. Hắn ấn xuống hai công tắc, thoáng chốc toàn bộ đèn phía trước trong phòng làm việc đều tắt hết, chỉ còn vài bóng đèn phía sau.

Phòng làm việc ở tầng này rất lớn, bàn làm việc của Lê Khinh Chu ở vị trí phía sau. Khu vực phía trước phần lớn vẫn còn trống rất nhiều, bởi vì tạm thời chưa tuyển dụng đủ nhân lực.

Thấy Liễu Bạc Hoài tắt hết đèn ở khu vực phía trước, mặc dù Lê Khinh Chu có chút khó hiểu nhưng cũng không suy nghĩ gì nhiều.

Sau khi cậu lưu chương trình xong thì tắt máy tính. Ngay sau đó điều khiển xe lăn đi ra từ sau bàn làm việc.

Nhưng lúc này Liễu Bạc Hoài lại đi tới bên cạnh cậu. Một tay đặt lên tay vịn xe lăn, không dùng nhiều lực khiến cậu dừng lại.

Lê Khinh Chu buông ngón tay đang đặt trên bàn điều khiển xe lăn ra, ngẩng đầu khó hiểu: "Tam gia?"

[Sao vậy??]

Bé tí hon trong bong bóng nghiêng đầu thắc mắc.

Liễu Bạc Hoài đẩy Lê Khinh Chu đến cạnh khung cửa sổ sát đất cạnh sô pha. Hắn ngồi xuống tay vịn sô pha, kéo tay Lê Khinh Chu qua nhẹ nhàng xoa bóp từng ngón tay cho cậu, nói: "Khinh Chu, em còn nhớ rõ trước đó tôi đã nói gì không?"

"Tôi nói... 'Sau này không cần để tôi ở cạnh Lữ Mi San, hoặc là để tôi ở cạnh bất kỳ người con gái nào. Tôi sẽ không vui'. Em còn nhớ rõ không?"

"Nhớ rõ." Lê Khinh Chu gật đầu nói.

[Tui đương nhiên ghi nhớ lời Tam gia nói ở trong lòng! Sau đó tui phân tích một chút... Tam gia không thích bất kỳ cô gái nào, không phải có nghĩa là Tam gia thích con trai sao? Tui biết tui thông minh nhất mà~]

Bé tí hon trong bong bóng giơ ngón tay cái chỉ chỉ chính mình, khuôn mặt nhỏ hất lên lộ vẻ kiêu ngạo vô cùng.

Liễu Bạc Hoài hơi cong khóe miệng, cười khẽ: "Cũng không sai."

"Hả?" Ánh mắt Lê Khinh Chu nghi ngờ

[Cái gì không sai?]

Liễu Bạc Hoài buông tay Lê Khinh Chu ra.

Hắn hơi cúi đầu, đưa tay tháo mắt kính không gọng xuống, tuỳ ý đặt nó trên sô pha.

Không còn gì che chắn trên mặt, mắt mày sắc bén của Liễu Bạc Hoài hoàn toàn lộ ra. Khiến cho khuôn mặt quen thuộc trước đây cũng mang đến cảm giác hoàn toàn khác.

Nếu để Lê Khinh Chu miêu tả thì...Chính là khí chất nho nhã đạm mạc trước đó đột nhiên lộ ra tính công kích, hung hăng, không kiêng kỵ.

Giống như vẻ u ám cất giấu ở đáy mắt từng chút từng chút hiện ra...

Liễu Bạc Hoài cúi người đến gần Lê Khinh Chu, hai tay chống lên hai tay vịn bên cạnh cậu nói: "Khinh Chu, em cho rằng tôi sẽ thích dạng người gì?"

[Em trai đẹp trai, anh tuấn? Đàn ông thành thục, ôn nhu? Hay là bé chó sữa ngọt ngào? Ừ thì... có giống kiểu Chu Tinh Vệ không?]

Bé tí hon trong bong bóng xoè bàn tay mũm mĩm nhỏ nhỏ ra, bắt đầu nêu ví dụ.

Lê Khinh Chu không khỏi tò mò hỏi: "Tam gia thích kiểu người như thế nào?"

[Tam gia cứ nói thẳng với tui. Như vậy thì tui có thể dễ dàng tìm đối tượng hơn rồi!]

Liễu Bạc Hoài nói: "Tò mò sao?"

Lê Khinh Chu ừ một tiếng.

Liễu Bạc Hoài nghe vậy, một tay vén sợi tóc che mắt Lê Khinh Chu lên. Sau đó ngón tay chậm rãi lướt xuống, che đi đôi mắt của cậu. Hắn cất giọng chậm rãi nói: "Bây giờ tôi sẽ nói cho em..."

Trước mắt Lê Khinh Chu tối sầm, không nhìn thấy gì cả.

Ngay sau đó khi cậu còn chưa kịp phản ứng, chỉ cảm thấy trên môi có cảm xúc nóng bỏng truyền đến. Sau đó môi bị người ta mút vào, dịu dàng hôn liếm.

Nhưng giống như đối phương kiềm chế đã lâu, chỉ chốc lát đã bắt đầu mạnh mẽ cuồng nhiệt.

Từ mưa nhỏ tí tách lúc đầu biến thành mưa to gió lớn, rơi liên tiếp không ngừng. Phảng phất như có màn mưa trước mắt cậu, che đậy tất cả các giác quan. Nhưng cậu lại có thể cảm nhận rõ ràng cánh hoa mỏng manh đang chịu sự tàn phá mạnh mẽ...

Lê Khinh Chu không chịu nổi khẽ rên một tiếng.

[Thở, thở hông nổi... Mau, mau dừng lại aaa~]

Khuôn mặt của bé tí hon trong bong bóng đỏ bừng. Ngay cả vành tai và cổ cũng trở nên đỏ ửng.

Bé con trốn vào trong chăn, chỉ còn hai bàn chân nhỏ nhỏ lộ ra bên ngoài, ngón chân trắng nõn cuộn lại. Dáng vẻ khẩn trương không thôi.

Hai tay Lê Khinh Chu đặt trước ngực Liễu Bạc Hoài hơi đẩy ra, nhưng lại bị hắn nắm chặt lại... Một tay hắn nắm cổ tay cậu, một tay lại đan xen mười ngón với tay cậu. Âu yếm thân mật..

Lúc lâu sau, Liễu Bạc Hoài mới từ từ rời khỏi.

Cánh hoa mỏng manh đã đỏ bừng, hơi sưng lên. Đáng thương vô cùng.

Liễu Bạc Hoài buông bàn tay đang cầm cổ tay của Lê Khinh Chu ra, ngón cái đặt ở khoé môi cậu khẽ vuốt ve. Nhìn hắn bây giờ giống như một con sư tử lớn đã no nê thoả mãn sau khi ăn được con mồi của mình.

Hắn nói khẽ: "Hiện tại em đã biết người tôi thích là ai chưa?"

Lê Khinh Chu sững sờ.

Bé tí hon trong bong bóng lặng lẽ nhô cái đầu nhỏ ra khỏi chăn. Biểu cảm trên mặt đã nói thay tâm trạng của bé con lúc này "Tui là ai? Đây là đâu? Tui phải làm gì?"...

"Tôi..."

[Á~~~]

Sau một lúc, bé tí hon trong bong bóng như ý thức được điều gì. Sau khi lấy lại tinh thần, bé con đưa hai tay lên ôm mặt, đôi mắt mở to, im lặng hét lên một tiếng.

Lê Khinh Chu thở dốc, hơi há miệng, nhưng rồi lại không biết phải nói gì.

Đôi mắt Liễu Bạc Hoài tối lại. Hắn đưa tay nắm cằm Lê Khinh Chu nâng lên, lại hạ xuống môi cậu một nụ hôn.

Lần này chỉ vừa chạm vào đã tách ra. Nhưng lại giống như đặt xuống tất cả những tâm tư tình cảm của hắn. Những tình cảm đã đè nặng trong tim lâu nay..

Liễu Bạc Hoài nói: "Tôi không cần ai khác. Tôi chỉ muốn được em giới thiệu cho người đang ở trước mắt tôi lúc này thôi."

**********

Tác giả có lời muốn nói:

Chu Chu: Chủ quan quá! Tui đã không có tránh!

Hoài Hoài: Ngoan! Lần sau, lần sau nữa... Mãi mãi cũng đừng tránh tôi.

Chu Chu: Muốn hôn tui á, trả tiền đi!
Tiểu nhân chống nạnh.jpg

———

Edit xong định đăng theo đúng lịch mà thôi đăng luôn giờ luôn. Những thứ hỏny thế này phải để cho mn hú hét trong đêm mới được. Đợi sáng mai nó hết hay 🤣

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com