ZingTruyen.Info

HOÀN-[ĐM] Trong Ngoài Không Đồng Nhất Tuỳ Thời Lật Xe

Chương 46

Mua1301

Lê Khinh Chu và Liễu Bạc Hoài hẹn gặp nhau ở trước cửa nhà thi đấu. Lần này là trận bán kết của hội nghị giao lưu tranh tài người máy, nhà thi đấu cũng chuyển sang một nơi mới được xây dựng. Cơ sở vật chất cao cấp hơn, chuyên môn phục vụ cho cuộc thi này.

Lúc Liễu Bạc Hoài đến, bên cạnh Lê Khinh Chu trừ Phương Tây Ngạn ra thì còn có Lữ Mi San. Hai người cười cười nói nói, bé tí hon trong bong bóng cũng bày ra dáng vẻ vui tươi hớn hở.

Trâu Minh dừng xe xong, không dám lên tiếng. Không biết vì sao, suốt đoạn đường này áp suất xung quanh Tam gia rất thấp. Xem ra tâm tình cực kỳ tệ... Anh ta cũng không dám hó hé tiếng nào.

Có vẻ Lữ Mi San đã nói gì đó, mặc dù biểu cảm trên khuôn mặt Lê Khinh Chu không có thay đổi quá nhiều, nhưng bé tí hon trong bong bóng lại khoanh chân ngồi xuống, hai tay túm chặt ống quần cười không ngừng.

Vẻ mặt Liễu Bạc Hoài không thay đổi, bước vào trong phạm vi 3m...

[Không nghĩ tới bề ngoài của cô Lữ là kiểu cool girl lạnh lùng, vậy mà nói chuyện lại có thể thú vị đến vậy.]

[Quan trọng nhất là cô ấy vậy mà cũng thích xem truyện tranh, còn là fan trung thành của Cát Nhạc nữa chứ. Đúng là vẻ ngoài xinh đẹp nhiều không đếm xuể, nhưng tâm hồn thú vị thì ngàn người mới có một...]

Cô ấy chính là người phù hợp để giới thiệu cho Tam gia á. Xứng quá chừng luôn! Cái này tui nói đi nói lại tới chán luôn rồi.

Ánh mắt bé tí hon trong bong bóng chứa đầy sự thưởng thức. Hai tay nhỏ nắm thành quả đấm đặt trước ngực, sau đó duỗi hai ngón cái ra ngoắc ngoắc với nhau.

Lê Khinh Chu đang vui vẻ với sự nghiệp làm mai mối của mình, nhưng bỗng chốc có một bàn tay đặt trên vai cậu. Không đau, nhưng có thể cảm giác được bàn tay đó có dùng chút lực.

Cậu quay đâu nhìn: "Tam gia, anh đến rồi."

"Ừ." Liễu Bạc Hoài trầm giọng nói.

Phương Tây Ngạn và Lữ Mi San bên cạnh cũng gật đầu chào. Liễu Bạc Hoài nhàn nhạt liếc nhìn Lữ Mi San.

[Í...đối mặt rồi~]

Bé tí hon trong bong bóng hết nhìn người này tới nhìn người kia. Cái đầu nhỏ bận rộn xoay qua xoay lại.

Liễu Bạc Hoài thu hồi ánh mắt. Bỗng nhiên đưa tay xoa xoa đầu Lê Khinh Chu, giúp cậu vuốt vài sợi tóc loà xoà che trước mắt lên, động tác dịu dàng vô cùng.

"Không đi vào sao?"

"Vâng, vào thôi." Lê Khinh Chu gật đầu.

Vẻ mặt cậu vẫn bình tĩnh không thay đổi, tự nhiên thích ứng với động tác của Liễu Bạc Hoài. Phải nói rằng, cậu đã quen với chuyện hai người thân mật như vậy rồi.

Nhưng Phương Tây Ngạn và Trâu Minh lại nhìn nhau, khuôn mặt đầy vẻ kinh ngạc không thể tin được - 'Chuyện gì đây?' 'Tôi cũng không biết.'

Liễu Bạc Hoài đẩy Lê Khinh Chu đi vào nhà thi đấu. Lê Khinh Chu nói người máy tham gia thi đấu trận bán kết này cậu cũng có tham gia chế tác.

Chủ yếu là đưa vào các chương trình trí tuệ nhân tạo, khiến cho người máy đám Dữu Triết đã chế tác tốt rồi trở nên hoàn thiện hơn.

Cậu nói đến đây liền ngừng lại. Lê Khinh Chu có trong tay chương trình hoàn chỉnh về người máy trí tuệ nhân tạo. Các tài liệu liên quan đều được lưu lại từ trí não số 1 của cậu vào hệ thống, không thể dùng tới.

Đương nhiên, bên trong còn có toàn bộ những tư liệu nghiên cứu khác của cậu. Nhưng cho dù có giải thích kỹ càng thì vẫn có những nghiên cứu không thích hợp lấy ra. Phần lớn mọi việc vẫn nên tiến hành theo chất lượng, tốt nhất là cứ từ từ mà làm.

Nhắc đến chương trình hoàn thiện trí tuệ nhân tạo cho người máy, ánh mắt Lữ Mi San sáng lên, khen ngợi liên tục: "Lê tổng nghiên cứu trí tuệ nhân tạo rất chuyên sâu."

"Không nghĩ tới ngoại trừ ứng dụng vào lĩnh vực ô tô, kiến thức và chế tác ở phương diện người máy trí tuệ nhân tạo của Lê tổng hoàn toàn không hề thua kém A Triết..."

Có tiền có sắc, tốt nghiệp đại học danh giá, có thực lực, tính cách lại lạnh lùng lãnh đạm... Đây tuyệt đối là phiên bản đời thật của nhân vật phản diện Mộ Lân á!

Nội tâm Lữ Mi San cực kỳ kích động, vẻ ngoài lại vô cùng bình tĩnh. Nhưng khi ánh mắt cô nàng nhìn về phía Lê Khinh Chu lại có thêm một ít vui sướng, hạnh phúc.

Liễu Bạc Hoài tiến lên một bước, đẩy Lê Khinh Chu rẽ vào một ngã rẽ, vừa lúc ngăn ánh mắt Lữ Mi San nhìn qua.

Nhưng mà, ở phía trước mặt có vài người đang đi đến bên này. Là giáo sư Buffett và Keith học trò của ông ấy, cùng với đám người Đỗ Thầm Vi của phòng làm việc CW.

Mặc dù Lê Khinh Chu không biết Đỗ Thầm Vi, nhưng trên ngực bọn họ có đeo thẻ dự thi, lại đi cùng hai người giáo sư Buffett và Keith, không cần nghĩ cũng biết là ai.

Đặc biệt là vẻ mặt Lữ Mi San trở nên lạnh lùng hẳn.

[Oan gia ngõ hẹp! Đứa nào gan đứa đó thắng! Tiến lên, nghiền ép bọn họ! Go go!]

Bé tí hon trong bong bóng bày ra tư thế của siêu nhân. Áo thun đóng thùng trong quần cộc nhỏ màu hồng, bên ngoài khoác một cái áo khoác màu đỏ đang múa may phần phật.

Vẻ mặt của giáo sư Buffett có chút xấu hổ. Dù sao lúc trước ông ấy cũng từ chối lời mời của Lê Khinh Chu, sau đó trở thành cố vấn kỹ thuật của tập đoàn Thôi thị.

Hiện tại, học sinh của ông ấy là Keith đang dự thi. Còn Lê Khinh Chu đã mua lại phòng làm việc Kỳ Đặc, hiển nhiên cũng trở thành người dự thi.

Đôi bên trở thành đối thủ cạnh tranh.

Hơn nữa...giáo sư Buffett liếc mắt nhìn Đỗ Thầm Vi. Hình như ông ta có biết một chút, chuyện người phụ trách phòng làm việc CW giống như đang mượn tay tập đoàn Thôi thị để đối phó với phòng làm việc Kỳ Đặc. Không biết hai bên có ân oán gì.

Liễu Bạc Hoài vẫn đẩy Lê Khinh Chu đi tiếp không dừng lại. Đám người Lữ Mi San cũng theo phía sau. Hành lang khá rộng, đôi bên sắp đi qua nhau.

Đỗ Thầm Vi nhận ra Tổng giám đốc Lê nhưng lại không biết Liễu Bạc Hoài. Nhưng theo bản năng, anh ta cảm thấy người này không dễ chọc, nên chỉ buông lời doạ dẫm Lữ Mi San.

"Dữu Triết thật đúng là tâm tình rộng rãi. Vậy mà có thể từ bỏ, đem phòng làm việc của cậu ta bán đi."

"Nhưng đừng tưởng mấy người leo lên được Lê thị thì có thể đối phó được tôi. Không bằng mấy người sớm nhận thua ở cuộc tranh tài lần này. Biết đâu tôi có thể tha cho mấy người một con đường."

[Đánh rắm á! Mắc gì leo lên tui thì không thể đối phó được cậu? Kiêu ngạo cái khỉ gì thằng nhóc thúi!]

Bé tí hon trong bong bóng tức giận thở phì phò.

Lữ Mi San nghe vậy, khuôn mặt cũng hiện lên vẻ tức giận. Cô siết chặt nắm đấm, chỉ thiếu chút là đấm cho tên chó chết này một phát.

Lữ Mi San trả lời: "Ngủ đi mà mơ! Một ngày nào đó anh sẽ phải lãnh hậu quả, thân bại danh liệt. Tôi chờ anh khóc lóc sám hối."

Đỗ Thầm Vi cười lạnh: "Không có ngày đó đâu."

Anh ta nói xong liền rời đi.

Lữ Mi San tức đến lồng ngực phập phồng.

Lê Khinh Chu nói: "Cô Lữ, không cần tức giận với hạng người này. Cậu ta không xứng."

Lữ Mi San hít sâu một hơi, quay đầu nói: "Tôi biết rồi. Cảm ơn anh, Lê tổng."

[A a a~ Bắt nạt phụ nữ đều không phải đàn ông tốt! Tên khốn nạn này, tui muốn đại diện ánh trăng tiêu diệt cậu ta.]

Bé tí hon trong bong bóng buộc tóc hai bên thành hai bím tóc nhỏ. Một tay chống nạnh, một tay quơ quơ cây gậy phép thuật có hình vầng trăng khuyết màu vàng.

Liễu Bạc Hoài không biết "chuyện cũ" giữa Dữu Triết và Đỗ Thầm Vi. Hắn thấy thế liền cho rằng Lê Khinh Chu để ý Lữ Mi San, muốn ra mặt thay cô ấy...

Hắn hơi cụp mắt che đậy biểu cảm. Mượn cặp kính không gọng che đậy sự u ám sắp tràn ra khỏi đáy mắt.

"Tam gia?" Thấy Liễu Bạc Hoài mãi không có động tác gì, Lê Khinh Chu khó hiểu quay đầu hỏi thăm.

Liễu Bạc Hoài thấp giọng cười cười, tiếp tục đẩy Lê Khinh Chu về phía trước.

Phía sau cùng, Trâu Minh đột nhiên sờ sờ cánh tay, nhếch khóe miệng, biểu tình kỳ lại. Phương Tây Ngạn bên cạnh hỏi anh ta sao vậy.

Trâu Minh ghé sát vào tai anh ta, nói nhỏ không để ai nghe thấy: "Anh có nghe thấy tiếng cười vừa rồi của Liễu tổng không..."

Phương Tây Ngạn buồn bực lắc đầu: "Không có, Liễu tổng có cười à?"

Trâu Minh: "Đó cũng không coi là Liễu tổng cười..."

Anh ta đi theo Liễu tổng nhiều năm như vậy rồi, xem như cũng hiểu khá rõ một vài thói quen của Liễu tổng. Mà dáng vẻ kia của Liễu tổng...là tức giận.

Điều này cũng có nghĩa là có người sắp gặp xui xẻo rồi.

Không biết là ai chọc giận Liễu tổng.

Chẳng lẽ là những người mới đi qua kia?

Cũng không đúng. Liễu tổng hẳn là không biết bọn họ, cho dù tức giận thì cũng phải là bọn Lê tổng tức giận mới đúng...

Trâu Minh nghĩ mãi vẫn không hiểu. Nhưng tóm lại, người đó cũng thật đáng thương. Mặc niệm một chút!

Trước khi bắt đầu trận thi đấu tranh tài người máy đều có kiểm tra. Trước đó vẫn là Dữu Triết và Đổng Lâm phụ trách chuyện này. Mà sau khi Lữ Mi San đưa đám người Lê Khinh Chu ngồi xuống khán đài, cũng đi vào hậu trường.

Rất nhanh trận đấu bán kết đã bắt đầu. Đám người Dữu Triết chế tạo người máy có thực lực tổng hợp. Cho dù đặt trong cuộc thi có nhiều tuyển thủ tham gia như vậy cũng đủ để đánh thắng, có thể vào top đầu.

Nhưng không thể không nói, người máy dự thi của đội Đỗ Thầm Vi chế tác cũng rất xuất sắc. Thứ hạng của bọn họ trong trận đấu chính thức cũng rất cao.

Đây cũng là lý do vì sao khi video xuất hiện trên mạng lại được chú ý đến vậy. Hơn nữa, phòng làm việc CW và phòng làm việc Kỳ Đặc tham gia hạng mục dự thi giống nhau như đúc.

Nếu như đều có thể tiến vào trận đấu chung kết, chắc chắn sẽ đối đầu với nhau. Đây cũng là một trận đấu rất đáng mong chờ.

Đấu bán kết vẫn áp dụng hình thức rút thăm. Không biết có phải vì may mắn hay không mà hai bên cũng không có gặp nhau trên sàn thi đấy. Xem như tránh được xung đột bước đầu.

Mà người máy trí tuệ nhân tạo có sự cải tiến của Lê Khinh Chu khiến nó càng thêm hoàn thiện. Thứ hạng của đội Dữu Triết trong trận đấu tăng lên không ít, vượt xa đoàn đội Đỗ Thầm Vi.

Cuối cùng tổng điểm xuất hiện, đội Kỳ Đặc tạm thời xếp thứ ba.

Trước đó là hai người xếp đầu. Một người là Keith, học trò của giáo sư Buffett. Còn lại là một đội đến từ nước R.

Về phần đội của Đỗ Thầm Vi thì xếp hạng 6.

Sau khi tổng điểm tính toán hoàn tất và công bố xếp hạng trận đấu bán kết, ba người Dữu Triết, Lữ Mi San và Đổng Lâm ở trên sân khấu ôm nhau chúc mừng.

Lê Khinh Chu không nhịn được cũng cao hứng.

[Aaa! Đây là nhờ tui cải tiến đấy. Tui giỏi quá đi~]

Bé tí hon trong bong bóng một tay giơ ngón tay cái phồng to như cái khinh khí cầu, một tay cầm bó hoa vẫy vẫy. Trên trán cột một sợi dây có dòng chữ "Tui là nhất". Trước ngực còn có một chữ "Giỏi" màu đỏ to đùng.

Lê Khinh Chu cong khoé miệng.

Bởi vì hiện trường cuộc tranh đấu đang ồn ào ầm ĩ, cậu hơi nghiêng người, ghét sát lại gần tai Liễu Bạc Hoài nói nhỏ: "Tam gia, anh cảm thấy phòng làm việc Kỳ Đặc thế nào?"

[Tui có thể mua lại có phải là siêu siêu giỏi hông?!]

Hơi thở nóng rẫy phả vào bên tai, mang đến cảm giác ngứa ngáy. Phảng phất hơi nóng len lỏi đến tận đáy lòng hắn, không ngừng lướt qua lướt lại trêu chọc nơi tim hắn...

Liễu Bạc Hoài nhỏ giọng ừ một tiếng, nói: "Em rất giỏi."

Lê Khinh Chu: "Thực lực của đám người Dữu Triết rất không tồi."

"Lữ Mi San làm công việc sửa chữa vỏ ngoài người máy rất tốt. Cô ấy hoàn toàn có thể đảm đương được công việc này."

"Hơn nữa cô ấy còn là con gái. Không sợ khổ, không sợ bẩn, cũng không sợ mệt mỏi. Có phải rất đáng để người ta phải nhìn cô ấy với con mắt khác không?"

[Tui rất thích cổ á...]

Cho nên Tam gia, anh có chú ý đến cô gái đặc biệt này không? Có bị cô ấy hấp dẫn không?

Bé tí hon trong bong bóng dáng vẻ chờ đợi câu trả lời.

Liễu Bạc Hoài trầm mặc.

Hắn siết chặt Phật châu trong lòng bàn tay, miễn cưỡng ngăn lại cảm xúc u ám đang không ngừng dâng lên trong lòng. Một lúc lâu sau mới lạnh nhạt nói: "Không cảm thấy."

"Nếu cô ấy đã lựa chọn công việc này thì không sợ khổ cực, không sợ mệt mỏi không phải là yêu cầu cơ bản nhất à?"

Lê Khinh Chu à một tiếng.

[Tam gia nghiêm khắc quá! Nhưng mà Tam gia như vậy cũng rất hấp dẫn á~]

Bé tí hon trong bong bóng nắm hai tay đặt trước ngực, ánh mắt sáng thành hình ngôi sao nhìn Liễu Bạc Hoài.

Bàn tay nắm chặt Phật châu của Liễu Bạc Hoài không khỏi thả lỏng một chút.

**************

Tác giả có lời muốn nói:

Chu Chu: Tui muốn thấy chồng tui tức điên lên!
Ừm~~ thích trêu chọc vậy đó~

Hoài Hoài: Tức điên.jpg
Bảo bối, đưa mông nhỏ của em ra đây.

Chu Chu: Che mông hoảng sợ.jpg

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info