ZingTruyen.Com

HOÀN-[ĐM] Trong Ngoài Không Đồng Nhất Tuỳ Thời Lật Xe

Chương 45

Mua1301

Nhà cũ Liễu gia.

Hạ Giản Tầm rót một ly rượu rồi ngồi xuống quầy bar. Anh ta tạm thời chưa uống, chỉ nhẹ lắc ly rượu nhìn người bên cạnh cười hỏi: "Bạc Hoài, sao ông lại muốn gọi tôi đến uống rượu vậy?"

"Giờ nói với tôi được rồi đấy. Cuối cùng là ông có chuyện gì phiền lòng hả?"

Nhưng Liễu Bạc Hoài nghe xong chỉ hơi dừng động tác đưa ly rượu lên một chút, sau đó lại tiếp tục im lặng uống rượu không nói gì, lông mày hơi cau lại.

Rõ ràng có chuyện phiền lòng như không thể tuỳ tiện nói ra.

Hạ Giản Tầm hơi buồn bực. Bây giờ còn có chuyện khiến Liễu Bạc Hoài khó xử nữa hả?! Anh ta không khỏi tò mò. Nhưng Liễu Bạc Hoài không nói, anh ta cũng không có cách nào. Chỉ có thể nhún vai một cái rồi tiếp tục uống rượu.

Quầy bar được lắp trong một góc phòng khách, đối diện là tủ kính để rượu. Tủ kính trong suốt có thể nhìn thấy rõ ràng hình ảnh của hai người.

Liễu Bạc Hoài liếc nhìn, đối diện với bản thân trên tủ kính. Sau đó hắn khẽ nheo mắt, cất giọng lạnh nhạt hỏi: "Tôi có đẹp trai không?"

"Phụt..khụ khụ! Ông nói..khụ khụ. Ông nói cái gì?"

Hạ Giản Tầm lập tức phun một ngụm rượu ra ngoài. Đôi mắt trừng lớn, không dám tin nhìn Liễu Bạc Hoài.

Lời này là lời mà Liễu Tam gia có thể nói ra hả? Không thể nào... Có phải anh ta bị ù tai, nghe nhầm rồi không?!

"Bạc, Bạc Hoài.. Ông mới vừa nói gì vậy?" Hạ Giản Tầm nghĩ nghĩ, hỏi lại lần nữa.

Liễu Bạc Hoài lạnh lùng liếc anh ta một cái: "Không nghe thấy thì thôi. Lau sạch sẽ quầy bar cho tôi."

Hạ Giản Tầm lấy khăn giấy lau chỗ rượu anh ta vừa phun ra trên quầy bar. Anh ta vừa lau vừa lấy làm lạ: "Nghe thấy, nghe thấy rồi. Tôi không phải... Khụ, ông thật sự là Liễu Bạc Hoài hả? Không phải bị ai thay thế đó chứ?"

Vừa dứt lời, Hạ Giản Tầm liền nhận được một ánh nhìn lạnh lẽo.

OK! Xác nhận chính chủ! Đúng là người bạn tốt bất cận nhân tình của anh ta.

Hạ Giản Tầm lần nữa ngồi trở lại ghế, ghé sát người lại tận tình khuyên bảo: "Bạc Hoài, rốt cuộc là ông chịu đả kích gì vậy?"

"Sao mà cứ sai sai."

Đâu chỉ là sai sai! Lời vừa rồi không giống kiểu vấn đề mà bạn tốt của anh ta có thể hỏi được. Hạ Giản Tầm giơ ngón cái, hết lòng khen ngợi: "Vẻ ngoài của ông đương nhiên là không có gì để chê rồi. Vẻ đẹp trong ngàn người mới có một, tôi cũng không có cửa so sánh! Thế nên là nói đi, cuối cùng là có chuyện gì?"

"Nhanh nói ra cho tôi giải trí một chút."

Liễu Bạc Hoài lạnh mặt đặt ly rượu xuống.

"Ha ha tôi nói đùa, nói đùa thôi. Là tham khảo, tham khảo một chút. Biết đâu tôi có thể nghĩ cách cho ông thì sao?"

Liễu Bạc Hoài nhíu mày, sau một lúc mới hỏi: "Những cô gái ông từng hẹn hò thích ông ở điểm nào?"

Hạ Giản Tầm theo bản năng nhớ lại, vuốt cằm nói: "Có tiền, vừa dịu dàng thân sĩ lại còn hào phóng. Đương nhiên quan trọng nhất là tôi đẹp trai, còn trẻ đã nắm trong tay vô số tài sản."

"Đã vậy còn không phải mấy ông già bảy tám chục tuổi hom hem. Các cô ấy theo tôi cũng chẳng thiệt chút nào."

"Huống chi nếu có chia tay, các cô ấy cũng lấy được không ít thứ tốt ở chỗ tôi, xem như phí chia tay."

Tóm lại, yêu đương bình thường, chia tay hoà bình.

Đương nhiên ngoại trừ vài trường hợp đặc biệt quấn chặt lì lợm la liếm. Hạ Giản Tầm nghĩ tới đây cũng nhận ra được gì đó

Anh ta bỗng nhiên quay đầu nhìn Liễu Bạc Hoài, vẻ mặt kinh ngạc không thể tin được: "Sao ông lại hỏi tôi vấn đề này?"

"Ông đừng nói với tôi, ông... có người thích ông, gần đây đang nhiệt tình theo đuổi ông đấy nhé?"

Liễu Bạc Hoài đang rót rượu, nghe vậy tí nữa thì đổ rượu ra ngoài. Hắn ngẩng đầu, ánh mắt không nói nên lời liếc nhìn Hạ Giản Tầm một cái.

Hạ Giản Tầm không nhận ra, vẫn cứ tiếp tục đoán mò. Hơn nữa còn cảm thấy càng nghĩ càng thấy có lý: "Ai có lá gan lớn mà theo đuổi ông vậy chứ? Dũng cảm thật!"

"Cô ấy tuyệt đối là nữ trung hào kiệt. Bái phục!"

"Bạc Hoài, người theo đuổi ông có phải là con gái của bạn cũ dì Hạ không? Thế nên ông không tiện dứt khoác từ chối?"

"Hay là cuối cùng dì Hạ cũng nhớ tới vấn đề ông đã độc thân nhiều năm rồi nên ép ông đi xem mắt?"

Liễu Bạc Hoài: "... Ông nghĩ nhiều rồi"

Hạ Giản Tầm: "Không, tôi cảm thấy tôi không hề nghĩ nhiều."

"Uống xong ly rượu này thì cút nhanh lên."

"Ông lại đuổi tôi? Tôi không đi!"

Liễu Bạc Hoài lắc đầu, nặng nề nhấp một hớp rượu.

Hạ Giản Tầm xem bộ dạng của bạn mình, cảm giác suy đoán của mình đã đúng tám chín phần mười. Hẳn là chỉ cách một bước là có thể chạm đến chân tướng.

Anh ta thấy thế không hỏi thêm nữa, chỉ cùng Liễu Bạc Hoài uống rượu. Sau một lát lại như nhớ tới gì đó mà hỏi: "Đúng rồi Bạc Hoài, một nhà anh hai ông dự định định cư lâu dài ở Yến Kinh luôn à? Không trở về nước M nữa?"

Liễu Bạc Hoài gật đầu: "Ừ."

Hạ Giản Tầm cầm ly rượu lên, vẻ mặt như có điều suy nghĩ, và con mang theo chút hờ hững nói: "Suýt nữa tôi tưởng rằng bọn họ sẽ sống ở nước ngoài cả đời. Xem ra vẫn là không nỡ từ bỏ..."

Dù anh ta không nói hết câu nhưng hai người đều hiểu rõ.

"Lúc trước, cả nhà anh hai ông xuất ngoại là ý của Lưu Kỷ Trân. Hiện tại trở về đây không phải cũng là ý của bà ta chứ?"

Người phụ nữ Lưu Kỷ Trân này mặc dù nhìn qua ưu nhã cao quý, nhưng thực chất tâm tư không cạn.

Trước đó bọn họ ở nước ngoài, cách chỗ dì Hạ không xa lắm. Khi đó Hạ Giản Tầm đã hiểu rõ, Lưu Kỷ Trân trăm phương ngàn kế muốn lấy lòng Hạ Thanh Uyển.

Gần như mỗi ngày bà ta đều sang thăm hỏi Hạ Thanh Uyển. Nhưng sau đó dì Hạ nói thích được yên tĩnh, lại ghét bỏ Lưu Kỷ Trân làm phiền, lúc này bà ta mới sửa thành mấy ngày hoặc một tuần mới sang một lần.

Về phần vì sao Lưu Kỷ Trân muốn lấy lòng Hạ Thanh Uyển, tất cả đều vì quyết định lúc trước của cha Liễu.

Sau khi anh cả Liễu gia là Liễu Châu Hà mất, trước khi cha Liễu qua đời đã bỏ qua anh hai, trực tiếp giao Liễu thị lại cho Liễu Bạc Hoài.

Di chúc giấy trắng mực đen, viết rõ ràng xác thực!

Mặc dù cha Liễu cũng để lại cho Liễu Cảnh Nguyên rất nhiều thứ. Nhưng những vật này sao có thể so sánh được với tập đoàn Liễu thị to lớn...

Không cần nghĩ cũng đoán được, không chỉ là Liễu Cảnh Nguyên không hiểu, Lưu Kỷ Trân cũng không đồng ý cách phân chia theo di chúc này. Vì thế bà ta đã làm loạn ở nhà cũ Liễu gia.

Lúc ấy Hạ Thanh Uyển vẫn còn ở trong nước. Trong tay bà nắm giữ cổ phần tập đoàn Liễu thị, lời nói có rất trọng lượng, lại còn là mẹ của bọn họ.

Lưu Kỷ Trân tìm Hạ Thanh Uyển phân xử, hy vọng Liễu Cảnh Nguyên có thể nhận được thứ ông ta đáng có được.

"Mẹ, cha lập di chúc như vậy là không công bằng."

"Anh cả mất rồi, theo lý thuyết hẳn là Cảnh Nguyên ở vị trí lớn nhất... Tập đoàn Liễu thị không phải nên giao cho Cảnh Nguyên sao?" Lưu Kỷ Trân nói.

Khi đó Liễu Bạc Hoài chỉ yên lặng ngồi trên ghế sô pha, không nói lời nào.

Mà Hạ Thanh Uyển cũng chỉ nói mấy câu: "Tôi tôn trọng quyết định của chồng."

"Ông ấy đã quyết định giao tập đoàn Liễu thị cho Bạc Hoài, chứng tỏ Bạc Hoài thích hợp quản lý điều hành Liễu thị hơn Cảnh Nguyên."

"Cha của chị trước khi mất rất tỉnh táo, không hề hồ đồ. Cho nên không cần nhiều lời nữa, nên làm như thế nào thì cứ làm như thế."

Cả nhà cũ Liễu gia và tập đoàn Liễu thị đều giao lại cho Liễu Bạc Hoài.

Vì thế trừ mẹ Hạ ra, những người khác nếu không có sự cho phép của Liễu Bạc Hoài thì đều phải dọn ra khỏi nhà cũ.

Một nhà Liễu Cảnh Nguyên khi ấy làm ầm ĩ có chút khó coi. Không đợi mẹ Hạ hay Liễu Bạc Hoài mở miệng, bọn họ lập tức dọn ra ngoài.

Không chiếm được là một chuyện, thể diện lại là một chuyện khác. Lưu Kỷ Trân là kiểu người rất chú trọng thể diện của bản thân.

Sau đó thân thể mẹ Hạ không tốt, ra nước ngoài tĩnh dưỡng. Cũng không lâu sau đó, Lưu Kỷ Trân liền đưa ra quyết định cả nhà cùng dọn ra nước ngoài sinh sống, chỉ là chưa đổi quốc tịch mà thôi.

Hạ Giản Tầm suy đoán, hiện tại dì Hạ còn giữ 15% cổ phần Liễu thị trong tay. Lưu Kỷ Trân muốn lấy lòng dì Hạ, biết đâu có thể lấy được 15% cổ phần này vào trong tay.

Nhưng dì Hạ lúc trẻ khôn khéo lý trí. Mặc dù hiện tại đã lớn tuổi nhưng cũng không dễ lừa gạt như vậy. Chỉ nhìn việc Lưu Kỷ Trân ở nước ngoài mấy năm, chẳng phải cũng không có một chút động tĩnh nào đó sao?

Trách không được bây giờ lại muốn về nước, đoán chừng là cảm thấy ở nước ngoài cũng chẳng làm nên trò trống gì.

Hạ Giản Tầm cảm thấy buồn cười, nhìn Liễu Bạc Hoài nói: "Ông cẩn thận Lưu Kỷ Trân một chút. Bà ta không đơn giản đâu."

Liễu Bạc Hoài: "Tôi biết rồi."

.......

Mặc dù Lê Khinh Chu có suy nghĩ mời Lữ Mi San đi ăn cơm, tiện thể tìm hiểu cô ấy thêm một chút. Nhưng khoảng thời gian gần đây tập đoàn Thôi thị liên tiếp chèn ép phòng làm việc Kỳ Đặc, cậu đã tiếp nhận Kỳ Đặc nên hiển nhiên phải phản kích lại Thôi thị.

Huống chi đã sắp đến vòng bán kết của hội nghị giao lưu tranh tài người máy, mấy người Dữu Triết đang bận bịu chuẩn bị.

Không có hạn chế loại hình người máy dự thi với thí sinh tự do hoặc phòng làm việc. Nếu có thực lực, có thể mang theo nhiều người máy đa dạng loại hình, tham gia thi đấu nhiều hạng mục khác nhau đều được.

Đám người Dữu Triết chính là như thế. Phòng làm việc Kỳ Đặc nghiên cứu phát minh, chế tác được ba loại hình người máy. Đều là loại hình thi đấu những hạng mục căn bản - loại hình phục vụ, loại hình cứu hộ, loại hình chiến đấu.

Cho nên phần kế hoạch và phần chuẩn bị của bọn họ cũng rắc rối hơn nhiều so với những người khác.

Lúc chính thức tranh tài, bởi vì video đánh người giữa lúc phát sóng trực tiếp của Dữu Triết lan truyền đầy trên mạng. Nên cho dù có ảnh hưởng không tốt ở một mức độ nào đó, nhưng cũng tạo nên nhiệt độ thảo luận không nhỏ. Vì vậy càng có thêm nhiều người chú ý tới hội nghị giao lưu tranh tài người máy này.

Số người chú ý dần dần tăng lên, tạo nên lợi ích trực tiếp chính là khán giả đến hiện trường và số người xem trên mạng đều tăng lên.

Nhưng có một số cư dân mạng đến xem weibo của phòng làm việc Kỳ Đặc. Muốn biết người đánh người có ra mặt xin lỗi hay không? Bên tổ chức giải quyết như thế nào?

Nhưng ai ngờ, phần giới thiệu bên dưới phòng làm việc Kỳ Đặc đột nhiên thay đổi.

Người phụ trách đã từ Dữu Triết biến thành Lê Khinh Chu. Trở thành phòng làm việc dưới trướng Công ty TNHH công nghệ thông minh Khinh Chu.

[Lê Khinh Chu? Là người mà tui đang nghĩ đến đó hả?! Cậu ấy mua phòng làm việc này rồi?!]

[Chẳng trách đánh người mà không thèm xin lỗi. Hoá ra là tìm được hậu trường!]

[Tôi thấy thực lực phòng làm việc này không tệ. Có hy vọng tiến vào trận chung kết đấy. Nhưng tổng giám đốc Lê... không phải cậu ấy bán ô tô à? Tại sao lại liên quan đến người máy trí tuệ nhân tạo rồi?!]

[Có lẽ vì... đều là trí tuệ nhân tạo chăng?]

Trên mạng thảo luận vấn đề này rất sôi nổi. Nhưng bất luận là Lê Khinh Chu hay Dữu Triết, một người cũng không hề ra mặt đáp trả một chút.

Sau đó không lâu, weibo chính thức của hội nghị giao lưu tranh tài người máy đăng lên một thông báo ngắn gọn. Nói rằng hai người họ đã xin lỗi và hoà giải riêng.

Cuộc tranh tài vẫn diễn ra như thường lệ, hy vọng mọi người chờ mong vào trận đấu bán kết.

Xin lỗi? Đương nhiên là chẳng có xin lỗi gì sất.

Ban tổ chức cuộc tranh tài đều không dám đắc tội hai bên. Dù sao thì một bên là tập đoàn Thôi thị, một bên là công ty của Lê thị. Hai bên đều không nói không rằng, cuối cùng ban tổ chức đành phải đưa ra một biện pháp giải quyết. Tạm thời ra vẻ đã xử lý xong chuyện này, cho cư dân mạng một câu trả lời để chuyện này được lắng xuống.

Trận đấu bán kết của cuộc tranh tài người máy sắp bắt đầu. Lê Khinh Chu gọi điện thoại cho Liễu Bạc Hoài, hy vọng hắn có thể cùng cậu đi xem thi đấu.

Sau khi mời xong, Lê Khinh Chu còn khen ngợi Lữ Mi San một chút: "Cô Lữ thật sự rất cá tính! Cô ấy chủ yếu phụ trách chế tác vỏ của người máy."

"Công việc nặng nề như vậy mà có thể nhanh chóng hoàn thành. Đúng là đáng gờm."

Cô gái ưu tú như vậy, tuyệt đối phải giới thiệu cho Tam gia mới được.

Liễu Bạc Hoài xoay xoay chuỗi Phật châu trong tay. Phật châu chuyển động va chạm vào nhau phát ra âm thanh trầm đục.

Giọng nói của hắn đều đều, khiến người ta không nghe ra được cảm xúc: "Được, tôi sẽ đến."

************

Tác giả có lời muốn nói:

Chu Chu: Chồng ơi~ Xem em đối tốt với anh chưa kìa~~

Hoài Hoài: Tức giận đến tâm can phèo phổi đều đau!

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com