ZingTruyen.Info

HOÀN-[ĐM] Trong Ngoài Không Đồng Nhất Tuỳ Thời Lật Xe

Chương 29

Mua1301

Sau khi tiệc chúc mừng hai ngày một đêm ở khu nghỉ dưỡng suối nước nóng kết thúc, Lê Khinh Chu tính tính thời gian một chút thấy đã sắp tới ngày thi đại học.

Cậu đã hứa với Lê Hạm Ngữ sẽ cố gắng dành thời gian về Tây Thành với con bé.

Vết thương trên chân Hứa Mộng Ngưng cũng không nghiêm trọng mấy.

Vì thế nên sau khi xử lý vết thương, băng bó lại ở khu nghỉ dưỡng, cô và đám người Liễu Hạ Huy cũng ở lại sơn trang nghỉ ngơi đến kết thúc buổi chúc mừng mới trở về.

Trước khi đi, bầu không khí giữa Hứa Mộng Ngưng và Liễu Hạ Huy có chút vi diệu. Có lẽ là giống với tình tiết trong nguyên tác, quan hệ của hai người có chút tiến triển rồi...

Lúc chào tạm biệt Lê Khinh Chu, Hứa Mộng Ngưng cứ muốn nói lại thôi. Có vẻ cô có chuyện gì muốn nói với cậu.

Nhưng Lê Khinh Chu vờ như không thấy, dẫn Lê Húc Sanh lên xe.

— Rời xa nam nữ chính! Rời xa nguyên tác! Chuyên tâm làm nhiệm vụ!

Quan hệ giữa cậu và Hứa Mộng Ngưng nên giới hạn trong mức bạn bè bình thường thôi, không có khả năng tiến xa hơn một bước.

Dù chỉ là hơi gần gũi một chút với nữ chính, sợ là cũng sẽ bị nam chính Liễu Hạ Huy nhắm vào.

Dù sao "tầm quan trọng của nhân vật phản diện thúc đẩy kịch bản" không phải chỉ để chưng chơi.

[Đi mau, đi mau! Về nhà thôi.]

Bé tí hon trong bong bóng kéo vali chạy như bay về phía trước. Sau lưng còn có hiệu ứng khói bụi bay vù vù chỉ có trong truyện tranh.

Liễu Bạc Hoài thu hết những hình ảnh này vào mắt. Ánh mắt hắn lướt nhẹ qua Hứa Mộng Ngưng, vẻ mặt hơi trầm xuống, ngay sau đó cũng lên xe rời đi.

.......

Đầu tháng 6.

Lê Khinh Chu dành ra chút thời gian quay về Tây Thành, cổ vũ cho Lê Hạm Ngữ trước kỳ thi đại học.

Lê Hạm Ngữ tràn đầy tin tưởng tiến vào phòng thi.

Ba ngày sau, kỳ thi đại học kết thúc. Lê Khinh Chu cũng chào tạm biệt ông nội Lê rồi quay về Yến Kinh trước, Lê Hạm Ngữ ở lại Tây Thành đợi kết quả thi.

Việc xây dựng thành phố ô tô đã sắp hoàn thành.

Ở giai đoạn cuối cùng, Phương Tây Ngạn có ghé qua kiểm tra tiến độ, đồng thời đem về chút tin tức.

"Quản lý ăn xén nguyên vật liệu?"

Lê Khinh Chu cau mày: "Người đó động tay động chân ở bộ phận nào?"

Việc xây dựng thành phố ô tô đã bước vào giai đoạn cuối. Nếu phạm vi bị ăn xén quá lớn thì nhất định phải đập bỏ rồi xây lại từ đầu. Công ty cũng sẽ bị ảnh hưởng...

Phương Tây Ngạn nói: "Lê tổng yên tâm. Phạm vi cũng không quá lớn, chỉ ở lối vào thành phố ô tô. Sau khi phá đi xây lại cũng không tổn thất quá nhiều."

"Tôi đã kêu người bắt đầu xây dựng lại rồi."

Lê Khinh Chu nghe vậy, yên tâm gật đầu một cái.

Ngay sau đó cậu hỏi chuyện của quản lý rốt cuộc là như thế nào?

Trước đó, lúc liên hệ công ty xây dựng là do đã xác nhận được công ty này trung thực và nghiêm túc, cũng rất có tiếng tăm trong giới nên mới quyết định hợp tác với họ.

Làm sao đoán được ở giai đoạn kết thúc công trình rồi còn xảy ra chuyện như vậy...

Phương Tây Ngạn nói: "Hôm nay tôi cũng là tình cờ phát hiện ra. Người quản lý kia bị người khác mua chuộc nên đã cắt xén nguyên vật liệu ở giai đoạn cuối cùng, cũng là vì muốn tạo ra tai hoạ ngầm cho thành phố ô tô."

"Nếu như vậy, chờ đến khi thành phố ô tô chính thức kinh doanh, qua một thời gian chắc chắn sẽ xảy ra vấn đề..."

Một khi xuất hiện các vấn đề như sụp tường, nhân viên bị thương...

Thì cho dù là thành phố ô tô hay công ty đều sẽ bị ảnh hưởng nặng nề.

May mà hôm nay anh đi tới đó kiểm tra tiến độ, đúng lúc chú ý tới vài chỗ không thích hợp. Nếu không chỉ sợ sau này sẽ thật sự xảy ra chuyện.

Nghĩ đến đây, Phương Tây Ngạn không khỏi cảm thấy may mắn.

Lê Khinh Chu hỏi: "Người quản lý kia xử lý thế nào? Là ai mua chuộc ông ta?"

Phương Tây Ngạn: "Ngay lúc phát hiện ra chuyện này tôi đã báo cảnh sát rồi, cảnh sát mang ông ta đi. Nhưng chỉ hỏi ra được số điện thoại trước đó đã liên lạc với ông ta, thông tin chuyển khoản..."

"Người mua chuộc bảo ông ta gây chuyện với chúng ta chưa từng lộ mặt.."

Dù đã lần tìm theo số điện thoại và thông tin chuyển khoản nhưng cũng không thu thập được manh mối gì.

Lê Khinh Chu ừ một tiếng, như có điều suy nghĩ.

Theo lý thuyết, công ty của cậu chỉ mới bước đầu cắm rễ ở Yến Kinh. Hẳn là chưa hề kết thù với công ty nào, hay là cản đường nhà nào mới đúng...

Cho nên rốt cuộc là ai nhằm vào bọn họ?

Bỗng nhiên Lê Khinh Chu nghĩ đến một khả năng

Cậu hỏi: "Tây Ngạn, trước đó có phải Thôi gia ở Yến Kinh tìm công ty chúng ta gây chuyện không?"

Phương Tây Ngạn sững sờ, lập tức gật đầu nói: "Đúng vậy. Từng có va chạm một chút... Lê tổng, chẳng lẽ cậu nghi ngờ việc lần này là Thôi gia âm thầm giở trò?"

Nhưng chủ tịch Thôi thị Thôi Cảnh Kiến vẫn e ngại Lê Khinh Chu đang có quan hệ hợp tác với tập đoàn Liễu thị, nên cũng không dám có hành động gì quá lớn.

Trước đây cũng chỉ gây chút chuyện nhỏ, cười cho qua rồi thôi.

Hơn nữa, tập đoàn Thôi thị chủ yếu kinh doanh trung tâm mua sắm. Lẽ ra không có chút xung đột nào với Công ty TNHH công nghệ thông minh của Lê Khinh Chu mới phải...

Lê Khinh Chu chống tay lên bàn, cười lạnh nói: "Anh cho rằng vì sao trước đó tập đoàn Thôi thị lại muốn gây chuyện với chúng ta?"

Bởi vì hôm yến tiệc đại thọ 80 của Hạ lão gia tử, cậu làm hai anh em Thôi Mâu Thôi Đình mất hết mặt mũi, gần như trở thành trò cười trong vòng tròn thương giới ở Yến Kinh.

Chiếu theo cách đối nhân xử thế của Thôi Cảnh Kiến, hiển nhiên không muốn thấy một thương nhân chân ướt chân ráo như cậu phát triển ở Yến Kinh.

Mà bản tính của Thôi Mâu càng là kiểu có thù tất báo.

Về điểm này, Lê Khinh Chu biết được từ trong nguyên tác, còn hiểu rõ ràng. Thôi Mâu có thể vì em gái Thôi Đình của gã ta mà không sợ đắc tội Liễu Hạ Huy, dám sai người bắt cóc Hứa Mộng Ngưng...

Phương Tây Ngạn đương nhiên biết rõ nguyên nhân. Anh nói: "Nếu thật sự là do bên Thôi thị âm thầm giở trò... Lê tổng, trước mắt chúng ta không nắm được chút chứng cứ nào trong tay, chỉ có thể tạm thời ngậm bồ hòn làm ngọt."

Sau này càng phải đề cao cảnh giác hơn.

Lê Khinh Chu suy tư. Thủ đoạn của Thôi Cảnh Kiến hẳn không chỉ như thế này... Đây giống như Thôi Mâu làm hơn.

Nếu như cố gắng điều tra từ chỗ Thôi Mâu, không biết chừng có thể tra ra gì đó. Đến lúc đó để xem, con làm cha gánh.

Đừng trách cậu xuống tay đối phó với tập đoàn Thôi thị.

Bé con thù dai.jpg

........

Thôi gia.

Thôi Đình vừa về đến nhà liền ném túi xách, quăng đồ đạc ầm ầm. Người giúp việc trong nhà đều trốn xa, sợ bị lôi ra xả giận

Cuối cùng Thôi Đình ngã người lên sô pha, nổi giận đùng đùng nói: "Con tiện nhân Hứa Mộng Ngưng kia! Cô ta đúng là đồ đê tiện không biết xấu hổ!"

"Quyến rũ Liễu Hạ Huy còn chưa đủ, ngay cả anh Quân Phàm cũng giúp đỡ cô ta!"

Nghĩ đến những gì hôm nay Khúc Quân Phàm nói với cô, Thôi Đình liền cảm thấy uất ức.

Ngay sau đó lửa giận của cô ta lại dâng lên, cô ta cấu xé gối ôm, xem gối ôm như khuôn mặt của Hứa Mộng Ngưng mà cấu xé.

"Anh, anh nhất định phải giúp em... Anh, anh?!"

Thôi Đình thấy Thôi Mâu ngồi một bên, cầm điện thoại trong tay thất thần, không khỏi đứng dậy hét lớn: "Rốt cuộc anh có nghe em nói cái gì hay không?!"

"Cái gì?" Thôi Mâu nhíu mày ngẩng đầu nói.

Thôi Đình: "Em muốn anh giúp em xử lý Hứa Mộng Ngưng!"

Thôi Mâu cất điện thoại. Vừa nãy gã ta đang xem tin tức - Vụ việc quản lý cắt xén nguyên vật liệt đã bị phát hiện, hiện tại đã bị cảnh sát mang đi.

Cũng may trước đó gã ta không có lộ ra tin tức nào hữu dụng, cảnh sát cũng không thể nào tra ra gã. Chẳng qua nếu tra được thì sao? Gã là thiếu gia Thôi gia, không ai dám động đến.

Thôi Mâu: "Em muốn anh giúp thế nào?"

Thôi Đình: "Anh, không phải anh quen biết mấy tên côn đồ ở khu Nam à? Bảo bọn hắn bắt cóc Hứa Mộng Ngưng đi...dạy dỗ cô ta một chút."

"Em muốn làm cho cô ta không dám quấn lấy Liễu Hạ Huy và anh Quân Phàm nữa."

"Được thôi." Thôi Mâu cười lạnh nói.

.....

Hai ngày sau.

Tin tức Phương Tây Ngạn cho người đi điều tra được đều đang bày ra trên bàn làm việc của Lê Khinh Chu.

Anh nói: "Lê tổng, cậu nghĩ không sai. Đúng là Thôi Mâu âm thầm mua chuốc người quản lý kia."

"Còn nữa, hình như gần đây gã ta còn có liên hệ với mấy tên côn đồ ở khu Nam..."

"Côn đồ ở khu Nam?"

Bàn tay Lê Khinh Chu đưa ra lấy tư liệu dừng lại, ngẩng đầu hỏi: "Gã ta muốn làm gì?"

Phương Tây Ngạn lắc đầu: "Cái này không tra được."

Lê Khinh Chu hơi cau mày.

Trong nguyên tác, bọn người bắt cóc nữ chính cũng là bọn côn đồ ở khu Nam... Mà người cứu nữ chính lúc đó là cậu, sau đó Liễu Hạ Huy mới xuất hiện.

Sau đó chính là chiến trường của nam chính và nhân vật phản diện.

Mặc dù Lê Khinh Chu không muốn dính dáng quá nhiều đến nữ chính Hứa Mộng Ngưng, nhưng cũng không muốn cô vì mình mà bị bắt nạt...

Cậu lập tức lấy di động ra gọi cho Hứa Mộng Ngưng. Thế nhưng điện thoại đổ chuông vài tiếng vẫn không có người nghe. Gọi đi gọi lại mấy lần đều như thế.

Phương Tây Ngạn khó hiểu hỏi: "Lê tổng, có chuyện gì vậy?"

Lê Khinh Chu nói: "Mấy hôm trước A Ngưng có nói với tôi em ấy có hẹn với mấy người bạn tới khu Nam chơi. Thôi Đình em gái của Thôi Mâu vẫn luôn nhằm vào A Ngưng... Nay thấy tin tức này, tôi sợ..."

"Tây Ngạn, bây giờ chúng ta lập tức đến khu Nam xem một chút."

Cậu xong liền điều khiển xe lăn từ sau bàn làm việc đi ra. Phương Tây Ngạn cũng lập tức gật đầu.

Hai người đi xuống lầu, ngồi lên xe rời đi.

.....

Khu Nam Yến Kinh.

Vẻ mặt Hứa Mộng Ngưng đầy vẻ kinh hoảng sợ hãi khi bị người ta ngăn ở một hẻm nhỏ. Nhìn thấy bốn, năm người chậm rãi tới gần cô từ từ lui lại...

Hôm nay cô được một đàn chị khoá trên ở khoa Y hẹn đi chơi. Nhưng bất kể thế nào Hứa Mộng Ngưng cũng không ngờ tới đàn chị này vừa xoay một cái đã biến mất không thấy tăm hơi.

Ngay sau đó những người nhìn là biết là côn đồ này xuất hiện.

"Mấy người đừng lại đây, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát!"

Hứa Mộng Ngưng muốn tìm di động trong túi nhưng bị người ta nhanh tay cướp mất.

Ngay sau đó túi xách bị ném xuống đất, đồ vật trên trong rơi đầy đất. Mà điện thoại thì bị người ta hung ác giẫm mạnh, màn hình liền vỡ nát.

Một tên khác nhân lúc Hứa Mộng Ngưng không chú ý liền nắm chặt tóc cô kéo về sau, ác ý cười nói: "Dáng dấp cũng rất được đấy, còn là sinh viên của đại học hàng đầu Yến Kinh. Bình thường chắc chưa bao giờ tiếp xúc với hạng người như bọn tao nhỉ?"

"Hôm nay để cho mày xem một chút, biết đâu mày lại thích đấy haha."

Nói xong liền vươn tay sờ mặt Hứa Mộng Ngưng. Nhưng Hứa Mộng Ngưng nhanh chóng né tránh, sau đó dùng chân đá vào đùi gã.

Cô thừa dịp gã ta đang bị đau nên thả lỏng tay ra muốn nhanh chóng chạy trốn. Thế nhưng đám côn đồ đâu chỉ có một người...

Ngay sau đó Hứa Mộng Ngưng bị bắt lại ném lên tường.

"Đm con đ* này! Không dạy dỗ mày một chút là mày tưởng bọn tao hiền lành phải không?"

Gã bị đá vào chân kia chửi thề một tiếng: "Cởi quần áo con nhỏ này cho tao!"

Một tên trong đó nở nụ cười bỉ ổi, lấy điện thoại di động ra chuẩn bị chụp ảnh.

"Không, đừng mà! Buông tôi ra! Buông tôi ra!"

Hứa Mộng Ngưng bất lực kêu khóc, vung tay chống cự.

Nhưng áo khoác mỏng trên người cô vẫn bị kéo xuống, vai áo của váy liền thân cũng sắp bị kéo đứt...

Đúng lúc này gã côn đồ đằng sau đã bị người đánh gục. Không đợi những gã khác kịp phản ứng, mấy tên côn đồ còn lại cũng bị người ta bắt chéo hai tay ra sau lưng, ép quỳ trên mặt đất.

Một chiếc xe lăn nhanh chóng di chuyển qua bọn họ, đi tới bên cạnh Hứa Mộng Ngưng đã ngồi run rẩy dưới đất.

Lê Khinh Chu cởi áo khoác âu phục, đem nó khoác lên vai Hứa Mộng Ngưng, nhẹ giọng nói: "A Ngưng, A Ngưng không sao rồi. Đừng sợ..."

Phương Tây Ngạn cùng bảo vệ mượn tới từ trung tâm thương mại đem đám côn đồ này đi.

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Hứa Mộng Ngưng cuối cùng cũng có phản ứng.

Đôi môi cô run rẩy, nước mắt thoáng chốc từ khoé mắt trào ra không ngừng. Cô quỳ trên mặt đất, ngay sau đó nhào vào lòng Lê Khinh Chu khóc nức nở: "Khinh Chu, may mà anh đến."

Tay Lê Khinh Chu cứng đờ, sau đó chậm rãi vỗ lưng an ủi cô.

Đúng lúc này tiếng thắng xe vang lên.

Liễu Hạ Huy trong trường nghe được tin tức rốt cuộc cũng chạy tới. Anh ta vội vàng xuống xe, lại dần dần ngừng bước khi nhìn thấy hình ảnh hai người đang ôm nhau.

Anh ta nhờ chú ba đưa tới.

Liễu Bạc Hoài cũng từ trên xe bước xuống, ánh mắt sâu thẳm nhìn về phía hai người Lê Khinh Chu và Hứa Mộng Ngưng... Ngay sau đó một viên Phật châu bị siết chặt giữa hai ngón tay hắn.

Nhưng sắc mặt của hắn lập tức hoà hoãn lại. Liễu Bạc Hoài cất bước đi về phía bên kia, tiến vào trong phạm vi 3m

[Mặc dù tui cũng rất muốn an ủi cô, nhưng cô đừng có nhào vô lồng ngực tui mà! Nam nữ thụ thụ bất thân á! Thụ thụ bất thân!]

Bé tí hon trong bong bóng nhắm chặt hai mắt, hai cánh tay duỗi thẳng ra như đang từ chối cái gì đó. Đặc biệt là cái đầu nhỏ liều mạng ngả về phía sau, hoàn toàn biểu diễn ra ý nghĩa của cái gì gọi là "Ngươi đừng qua đây".

***************

Tác giả có lời muốn nói:

Chu Chu: Cô đừng có nhào qua đây mà~ Chồng ơi, em sợ...

Liễu Bạc Hoài: Sợ cái gì?

Chu Chu: Sợ sau chuyện này em sẽ bị đau mông. Đáng thương.jpg
Chuyện này không liên quan tới em, em rất rất vô tội! Anh phải nhìn cho rõ ràng á~

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info