ZingTruyen.Com

HOÀN-[ĐM] Trong Ngoài Không Đồng Nhất Tuỳ Thời Lật Xe

Chương 24

Mua1301

Đọc xong truyện rồi tiếp tục gõ chữ thôi 🥺

——————///—————-

Bởi vì chứng cứ vô cùng xác thực, tình tiết vụ việc lại nghiêm trọng nên hai người Lê Thừa Khang và Tưởng Tất Linh đã bị kết tội nhanh chóng.

Thẩm phán phán quyết Lê Thừa Khang và Tưởng Tất Linh 15 năm tù, tịch thu toàn bộ tài sản.

Lê Thừa Khang không phục muốn kháng án. Nhưng cuối cùng vẫn bị từ chối, bản án được giữ nguyên.

Nhà giam Tây Thành.

Mặt mũi Lê Hoành Kiệt đầy vẻ mỏi mệt, cậu ta im lặng đi theo cảnh sát dẫn đường đến thăm tù.

Tưởng Tất Linh đã ngồi chờ từ sớm. Vừa nhìn thấy con trai, bà ta kích động vội vàng đứng lên, hai tay vịn vào tấm thuỷ tinh ngăn cách kêu lên: "Hoành Kiệt, Hoành Kiệt..."

"Mẹ..." Lê Hoành Kiệt ngồi xuống ghế, liếm đôi môi khô khốc.

Hai người đều không nghe được giọng nói của đối phương nhưng đã biết tâm ý.

Tưởng Tất Linh cũng ngồi xuống theo, cách một tấm thuỷ tinh hai người cầm điện thoại lên.

Bà ta quan sát khuôn mặt tiều tuỵ của con trai, không nhịn được chua xót nói: "Hoành Kiệt, con.. Gần đây con thế nào..."

"Nhà cũ bên kia.. ông nội con, còn có Lê Khinh Chu nữa, bọn họ có làm khó con không?"

Lê Hoành Kiệt nói: "Không có... Bọn họ không làm chuyện gì cả."

Tưởng Tất Linh mang vẻ mặt đau khổ nói: "Ông nội con lòng dạ ác độc, ông ta thật sự bận đến nỗi không giúp chúng ta được sao?! Thừa Khang cũng là con của ông ta!"

"Hoành Kiệt à..con lại thử đi cầu xin ông nội con đi."

"Đơn kháng án của cha con lại bị bác bỏ... Thời hạn thi hành án 15 năm quá dài, chờ tới khi bọn ta ra tù muốn bọn ta sống làm sao..."

Nhắc đến Lê Thừa Khang, vẻ mặt của Lê Hoành Kiệt nhanh chóng trở nên ảm đạm. Cậu ta cúi thấp mặt, thấp giọng nói: "Mẹ, con có chuyện này muốn nói với mẹ... Cha ông ấy..ông ấy đã ngoại tình."

Thanh âm Tưởng Tất Linh bỗng dưng im bặt. Một lát sau, bà ta cất giọng nói run rẩy: "Con, con nói cái gì..."

Lê Hoành Kiệt: "Cha đã ngoại tình."

"Con cũng vừa mới biết ba ngày trước.. Có một người phụ nữ dẫn theo một bé trai tầm 6 7 tuổi, nói là con của cha."

"Cha vào tù, toàn bộ tài sản thì bị tịch thu. Bà ta không còn tiền của cha chu cấp nữa nên đến tìm ông nội đòi tiền..."

"Bà ta còn đưa ra một bản giám định ADN, hình ảnh, lịch sử trò chuyện...cùng đủ loại chứng cứ lúc cùng cha qua lại."

"Đủ rồi, đừng nói nữa!" Vẻ mặt Tưởng Tất Linh sụp đổ hét lớn.

Tựa như trong khoảng khắc đó, có gì đó đã hoàn toàn sụp đổ. Khuôn mặt vẫn luôn được bảo dưỡng tỉ mỉ của bà ta cũng lộ ra mấy phần già nua.

Tưởng Tất Linh dùng sức nắm chặt ống nghe. Nếu không làm vậy, chỉ sợ một giây sau ống nghe điện thoại sẽ rơi xuống từ bản tay đang run rẩy của bà ta..

Bà ta khàn giọng hỏi: "Ông nội con... Định xử lý đứa bé này thế nào?"

Lê Hoành Kiệt: "Cha đã bị kết tội, người phụ nữ kia không muốn đứa bé, chỉ muốn đòi tiền. Ông nội bắt bà ta ký một tờ hợp đồng rồi cho tiền đuổi bà ta đi."

"Về phần đứa bé kia... bây giờ nó đang ở nhà cũ, con sẽ cùng nó ra nước ngoài."

Tưởng Tất Linh không nhịn được trợn to hai mắt, cơ thể nghiêng về phía trước gần như dán lên cửa kính. Giọng nói từ trong cổ họng như muốn xuyên ra ngoài: "Ra nước ngoài?! Tại sao phải ra nước ngoài?!"

"Là ý ông nội con hay là ý của Lê Khinh Chu..."

Lê Hoành Kiệt nói: "Mẹ, là ý của con. Mang theo đứa bé kia cùng ra nước ngoài là ý của con..."

"Ở lại nhà cũ có thể nó cũng sẽ không vui vẻ gì. Nó là em trai của con, cũng không phải em trai của Lê Khinh Chu."

Đột nhiên phải trải qua nhiều chuyện như vậy, Lê Hoành Kiệt dường như đã trưởng thành hơn rất nhiều.

Ít nhất nếu lúc trước mà có chuyện này xảy ra, cậu ta nhất định sẽ chán ghét thậm chí là căm hận đứa bé con của tiểu tam này.

Nhưng bây giờ...cậu ta hiểu được đứa bé này hoàn toàn vô tội.

Kẻ có tội là cha cậu ta.

Tưởng Tất Linh ngây ngẩn.

Lê Hoành Kiệt vuốt mặt, hít sâu một hơi nói: "Suốt mấy ngày nay, con không có một giấc ngủ ngon nào. Mỗi ngày đều phải suy nghĩ xem về sau nên làm cái gì..."

"Con có nên hận ông nội vì đã mặc kệ chúng ta, hận Lê Khinh Chu đã tố cáo cha mẹ, hoặc là hận Lê Húc Sanh đã phát hiện chuyện này..."

"Nhưng con phát hiện con căn bản không có tư cách hận họ."

Cậu ta nở nụ cười khó coi hơn cả khóc: "Con có tư cách gì... Phải là bọn họ hận con mới đúng! Hận con vì con có một đôi cha mẹ ác độc tàn bạo đến như vậy."

"Con phải làm thế nào để đối mặt với thầy cô, bạn bè trong trường học đây chứ..."

"Mẹ biết không? Cả một thành phố lớn như này, nháy mắt một cái giống như đã không còn chỗ nào để con dung thân, không có chỗ nào có thể đi cả."

Lê Hoành Kiệt nói xong lời cuối cùng giọng nói cũng đã nghẹn ngào, sau cùng không nhịn được thất thanh khóc rống.

Đầu cậu ta cúi thấp, một bàn tay che đi đôi mắt. Nước mắt không ngăn được trượt theo khe hở các ngón tay mà rơi xuống...

Tưởng Tất Linh như bị cái gì đó đánh trúng, lồng ngực đau nhói. Thân thể như bị cả ngàn cây kim đâm vào, đau đớn dày vò.

Trước khi Lê Hoành Kiệt đi, Tưởng Tất Linh gọi cậu ta lại, giọng nói khàn khàn: "Con, con hận cha mẹ không? Có thể đừng hận chúng ta được không con... Hoành Kiệt."

Lê Hoành Kiệt lắc đầu, không nói gì. Bầu không khí trở nên yên lặng.

Cuối cùng cậu ta chỉ nói: "Mẹ, mẹ phải sống thật tốt nhé. Con sẽ thường xuyên về nước thăm mẹ... còn có cha nữa."

Sau khi Lê Hoành Kiệt đi rồi, nước mắt trong hốc mắt Tưởng Tất Linh cũng rơi xuống không ngừng...

Sau cùng, phán quyết của bọn họ vẫn là 15 năm, không thay đổi.

Về phần Tưởng Kế Hồng, tội danh của ông ta càng nghiêm trọng hơn nữa - Tham ô nhận hối lộ, có liên quan đến đường dây buôn bán người, lạm dụng chức vụ, cậy quyền làm việc riêng.

Cuối cùng toà án phán quyết ông ta tù chung thân, tước đoạt quyền lợi chính trị suốt đời...

Tưởng gia sụp đổ chỉ trong một đêm, giá cổ phiếu tưởng thị giảm mạnh.

Tưởng Đại Khôn cũng bận đến sứt đầu mẻ trán.

Không chỉ có hội đồng ban quản trị bất mãn, liên thủ muốn bãi miễn ông ta khỏi chức vụ Tổng giám đốc. Mà đồng thời đám phụ nữ lúc trước ông ta từng chơi, tình nhân nuôi bên ngoài cũng lần lượt kéo đến gây sự.

Vợ ông ta lợi dụng cơ hội này đưa đơn ly hôn, yêu cầu chia một nửa tài sản...

Thậm chí Tưởng thị cũng bắt đầu phải đối mặt với sự chèn ép đồng thời từ cả hai tập đoàn Liễu thị và Lê thị.

Tưởng Đại Khôn rất nhanh đã không kiên trì nổi.

Ông ta muốn đến nhà cũ Lê gia cầu tình.

Nhưng ông ta cũng không gặp được Lê lão gia tử hay Lê Khinh Chu. Càng không cần phải nói đến Liễu Bạc Hoài.

Một tuần sau, Tưởng thị tuyên bố phá sản.

........

Nhà cũ Lê gia.

Liễu Bạc Hoài ở lại đó hai ngày liền từ Tây Thành trở về Yến Kinh.

Lê Khinh Chu còn phải xử lý một vài việc, cậu hứa rằng chờ cậu trở lại sẽ mời hắn ăn cơm.

Liễu Bạc Hoài đáp ứng.

Mấy hôm nay, Lê Húc Sanh rất bám cậu, trạng thái tựa như một tấc cũng không muốn xa rời.

Lê Khinh Chu đi đến đâu, chỉ cần quay đầu là có thể thấy một cái đuôi nhỏ với đôi mắt sáng lấp lánh đi theo, vừa ngoan ngoãn lại đáng yêu.

Đến khi Lê Khinh Chu dừng xe lăn lại, Lê Húc Sanh sẽ vui vẻ chạy lên phía trước ôm lấy cánh tay của cậu. Trên khuôn mặt sẽ lộ ra một nụ cười ngọt ngào, xấu hổ nhỏ giọng nói: "Anh ơi~ Sanh Sanh rất yêu anh!"

"Anh cũng yêu Sanh Sanh". Mỗi lần như vậy, Lê Khinh Chu đều không hề thấy phiền mà đáp lời.

Cậu cũng đã hỏi bác sĩ về vấn đề này. Dù sao hiện tại Sanh Sanh không muốn đến trường, còn vì thế mà cáu kỉnh không chịu ăn cơm. Buổi tối mặc dù lúc ngủ không có tỉnh dậy nhưng lại ngủ không ngon.

Bác sĩ nói đây là một hiện tượng bình thường sau khi bị kinh sợ. Qua một thời gian sẽ chuyển biến tốt hơn.

Lê Hạm Ngữ lén tìm Lê Khinh Chu nói: "Anh, Sanh Sanh đang dùng cách của thằng bé lo cho anh."

Cô ngồi xổm bên cạnh xe lăn của Lê Khinh Chu, tựa đầu lên đùi cậu nhẹ giọng nói: "Sau khi cha mẹ để lạc mất anh, họ luôn luôn tự trách mình..."

"Nhất là mẹ, bà thường xuyên không màng cơm nước rồi sinh bệnh..."

"Mỗi ngày bà đều chú ý tới những tin tức trẻ em bị mất tích.. luôn hy vọng anh có thể trở về, trở về bên cạnh bà ấy."

"Em nghe ông nội nói là sau khi có em mẹ mới từ từ khôi phục lại... Bọn họ rất chú trọng an toàn của em và Sanh Sanh."

"Bởi vậy, sau khi bọn em biết chữ, cũng hiểu chuyện rồi, bọn họ lập tức dạy cho bọn em một ít kiến thức bảo vệ bản thân, đề phòng nguy hiểm."

Đây cũng là lý do vì sao Lê Húc Sanh vẫn còn nhỏ tuổi, nhưng lại có thể hiểu được những hành vi trong cuộc nói chuyện của Lê Thừa Khang và Tưởng Tất Linh đáng sợ bao nhiêu.

Cha mẹ không còn, Lê Húc Sanh đau lòng Lê Khinh Chu.

Hốc mắt Lê Hạm Ngữ ướt át, đôi mắt dần đỏ lên. Cô cúi đầu xuống, không muốn để Lê Khinh Chu nhìn thấy.

Lê Khinh Chu chậm rãi vuốt ve đỉnh đầu cô nói: "Hạm Ngữ muốn thi vào trường đại học nào?"

"Đại học Yến Kinh."

Lê Hạm Ngữ dụi mắt, thấp giọng trả lời: "Em muốn thi vào đại học Yến Kinh. Muốn đến xem trường mà anh đã từng học."

Lê Khinh Chu: "Sắp đến kỳ thi đại học rồi, đến lúc đó anh sẽ cố gắng bớt chút thời gian để về Tây Thành."

"Hạm Ngữ phải cố gắng lên nhé. Thi đậu vào Yến đại thì đến ở cùng với anh."

"Đêm qua anh đã nói chuyện với ông nội, nếu như Sanh Sanh không muốn tiếp tục đi học ở Tây Thành nữa thì chuyển tới Yến Kinh đi."

Công việc trọng tâm sau này của cậu đều sẽ ở tại Yến Kinh. Nhất là công ty mới và thành phố ô tô đang bước vào giai đoạn quan trọng, không thể thường xuyên trở về Tây Thành.

Cậu cũng muốn ông nội dọn đến Yến Kinh ở nhưng ông cụ lại từ chối. Ông nội Lê không muốn rời nhà cũ Lê gia.

"Cả một đời ông nội đều ở đây, không muốn đến nơi khác. Các cháu cứ đi đi."

"Nếu không có thời gian trở về thì ông nội đi thăm mấy đứa. Nhưng nhớ phải cho ông nội tiền trả tiền xăng đấy." Ông nội Lê hiếm khi nói đùa.

Sau khi hỏi ý của Lê Húc Sanh, cậu lập tức đem học bạ của cậu nhóc từ Tây Thành chuyển đến Yến Kinh.

Mà Lê Hạm Ngữ cũng đã sắp xếp ổn định lại tâm trạng, trở về trường đi học.

Dưới sự sắp xếp của ông nội Lê, Lê Hoành Kiệt mang theo đứa bé kia ra nước ngoài du học...

Đến đây thì coi như mọi chuyện ở Tây Thành cũng kết thúc. Lê Khinh Chu mang theo em trai quay trở lại Yến Kinh.

Biệt thự của cậu ở Yến Kinh đủ lớn, trước khi trở về đã bảo người chuẩn bị phòng ốc kỹ càng. Tất nhiên cũng chuẩn bị cả phòng cho Lê Hạm Ngữ.

Tất cả đồ nội thất và vật dụng cá nhân đều mới tinh. Hai gian phòng một phòng sơn màu xanh da trời, một phòng sơn màu hồng nhạt.

Sau khi tham quan xong phòng ngủ trong biệt thự, Lê Khinh Chu nắm bàn tay nhỏ của Lê Húc Sanh nói: "Ngày mai anh dẫn em đến trường học làm thủ tục nhập học nhé. Đi học ngoan nhé, sau khi về nhà là có thể nhìn thấy anh ngay. Sau đó chúng ta có thể cùng nhau gọi video cho chị em."

Lê Húc Sanh ngoan ngoãn gật đầu.

Sáng hôm sau.

Lê Khinh Chu dẫn Lê Húc Sanh đến một trường tiểu học ở Yến Kinh. Sau khi hoàn tất thủ tục, cậu nhìn Lê Húc Sanh đi vào phòng học rồi mới rời khỏi.

Cậu và Liễu Bạc Hoài đã hẹn nhau cùng ăn cơm. Địa điểm tại một nông tại ở vùng ngoại ô thanh tĩnh.

Nơi này đã được bao toàn bộ, không có người ngoài. Lê Khinh Chu cố ý chơi lớn một lần.

Vì vậy đợi đến khi Liễu Bạc Hoài vừa đến đã thấy trên đỉnh đầu Lê Khinh Chu...

Bé tí hon trong bong bóng đeo một cái kính râm trên mặt, ngậm một điếu xì gà trong miệng. Trên cổ đeo một sợi dây chuyền vàng to bằng dây xích, ngồi bắt chéo chân trên một chiếc ghế được làm bằng vàng ròng. Trông ngoại hình rất OK.

Liễu Bạc Hoài: "..."

Hắn xoay chuỗi Phật châu một chút để bình ổn tâm trạng, sau đó liền bước tới trước mặt Lê Khinh Chu: "Cậu Lê đợi lâu."

Vẻ mặt Lê Khinh Chu bình thản: "Không sao, là tôi đến sớm. Liễu tiên sinh rất đúng giờ."

[Tui chờ bữa ăn này từ sáng tới giờ á! Đói quá đi! Nghe nói ở đây có món gà hấp đặc biệt lắm, không biết hương vị như thế nào nữa.]

Bé tí họ trong bong bong rất phối hợp mà xoa xoa cái bụng nhỏ.

Liễu Bạc Hoài: "Vậy chúng ta gọi món đi."

"Tôi nghe nói ở đây có món gà hấp mùi vị không tệ. Cậu Lê có muốn nếm thử không?"

[Nếm thử cái gì chứ! Tui có thể ăn sạch một con gà đó!]

"Nếu đã là đặc sản, chi bằng chúng ta gọi nhiều hơn một con nhé. Cậu Lê thấy sao?"

Liễu Bạc Hoài ngừng một chút rồi nói tiếp: "... Nếu ăn không hết có thể đóng gói mang đi."

"Được." Lê Khinh Chu bình tĩnh gật đầu.

***********

Chu Chu: Huhu anh ấy thật khéo hiểu lòng người quá. Tui muốn đem anh ấy trở thành tri kỷ của tui!!!

Liễu Bạc Hoài: 😊😊

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com