ZingTruyen.Com

HOÀN-[ĐM] Trong Ngoài Không Đồng Nhất Tuỳ Thời Lật Xe

Chương 17

Mua1301

Lê Hoành Kiệt đang mong ngóng chờ đợi ở nhà cũ. Ông nội Lê, Lê Khinh Chu, Lê Thừa Khang và Tưởng Tất Linh lần lượt trở về.

Trên mặt ông nội Lê mang theo ý cười. Lê Khinh Chu cũng một dạng nhàn tản thoải mái, không hề có vẻ suy sụp chán nản khi bị đuổi đi...

Ngược lại gương mặt của cha mẹ cậu ta thì lại xấu xí khó coi vô cùng.

Lê Hoành Kiệt trước tiên chào ông nội. Không thèm để ý đến Lê Khinh Chu, chỉ nhỏ giọng hỏi cha mẹ mình: "Ba, mẹ. Sao vậy?"

Vẻ mặt Lê Thừa Khang u ám, không trả lời. Ông ta bỏ qua Lê Hoành Kiệt đi thẳng vào nhà. Tưởng Tất Linh thì dừng lại, nắm chặt tay con trai kể lại chuyển xảy ra trong công ty.

Lê Khinh Chu chẳng những không có chuyện gì, ngược lại còn gài bẫy bọn họ. Hại bọn họ chịu thiệt cũng chỉ biết nuốt ngược vào trong.

Nghĩ đến mối quan hệ hợp tác của Tưởng gia và Lê gia sắp bị phá vỡ, Tưởng Tất Linh ai oán một tiếng: "Chúng ta đều bị tên tiểu tạp chủng kia lừa rồi."

"Hiện tại không biết mảnh đất ngoại ô kia xảy ra vấn đề gì..."

Tưởng Tất Linh cau mày, vỗ vỗ vai Lê Hoành Kiệt: "Thu dọn đồ đạc đi, chúng ta rời nhà cũ."

Nghe được thông tin vừa rồi, Lê Hoành Kiệt vẫn chưa kịp hoàn hồn, tinh thần hoảng loạn bước vào nhà. Sau khi thu dọn đồ đạc xong đi ra ngoài, lại gặp phải Lê Khinh Chu ở hành lang.

Sắc mặt Lê Hoành Kiệt lập tức trở nên xấu xí. Mà thái độ làm như không thấy cậu ta của Lê Khinh Chu càng khiến cậu ta giận điên lên. Khuôn mặt cũng đầy vẻ giận dữ méo mó...

Nhưng bởi vì lão quản gia đang đứng cách đó không xa, Lê Hoành Kiệt chỉ có thể nhịn xuống tức giận, trầm giọng hung ác nói: "Đừng tự mãn! Sớm muộn cũng có một ngày anh sẽ thấy "trèo cao thì té đau"."

Lê Khinh Chu bình tĩnh đáp: "Ồ..chỉ e rằng nhà cậu sẽ gặp xui xẻo trước lúc đó đấy."

Lão quản gia có vẻ đã nhận ra bầu không khí khác thường giữa hai người. Ông do dự một lúc liền bước đến.

Cuối cùng, Lê Hoành Kiệt trừng mắt nhìn Lê Khinh Chu một cái rồi xoay người bỏ đi.

Lão quản gia đi tới cạnh Lê Khinh Chu: "Đại thiếu gia, có cần lão giúp gì không?"

Lê Khinh Chu: "Giúp cháu pha một bình hồng trà. Làm thêm chút đồ tráng miệng mang về phòng giúp cháu."

"Vâng, xin cậu chờ một chút."

.......

Một nhà Lê Thừa Khang trở về nhà họ, bầu không yên lặng kéo dài.

Tưởng Tất Linh lên tiếng phá vỡ trầm mặc: "Chúng ta phải làm gì bây giờ?!"

"Mảnh đất ở ngoại ô phía Bắc thật sự không có vấn đề gì chứ?! Anh xem có nên nói với Ngô Sử Quảng..."

Lê Thừa Khang ngồi trên sô pha, vẻ mặt âm trầm: "Không cần. Nó nói cái gì em liền tin cái đó à? Có thể nó chỉ đang lừa gạt chúng ta thôi. Không có chuyện gì đâu."

Tưởng Tất Linh cau mày nói: "Tên tiểu tạp chủng kia thật sự có thể phát triển AI thông minh trên ô tô. Anh nghĩ rằng công nghệ tiên tiến này có thể thực hiện được sao?!"

"Nó làm sao có thể nghiên cứu ra được? Trong khi nước M hiện nay khoa học công nghệ phát triển như vậy vẫn chưa nghiên cứu phát triển ra?!"

Dù cho sự thật đang bày ra trước mắt họ cũng khó lòng tin được. Vì chuyện này mà Tưởng Tất Linh càng thêm tức giận và bất mãn.

Nếu tên tiểu tạp chủng kia có thể phát minh thành công hệ thống AI thông minh trên ô tô, Tưởng gia bọn họ làm gì có cửa hợp tác với Lê gia nữa. Đến lúc đó thật sự mất nhiều hơn được. Nhưng hiện tại bọn họ lại không có cách nào để ngăn chặn nó.

Lê Hoành Kiệt nắm chặt tay, nhìn ba mẹ vừa phiền não lo lắng vừa không vui.

.......

Trước mắt, Lê Thừa Khang đang gửi gắm hết hy vọng vào mảnh đất ven sông ngoại ô phía bắc sẽ không xảy ra vấn đề gì. Nhưng chuyện gì càng không mong muốn thì nó càng xảy ra.

Hai ngày sau, chính quyền thành phố Yến Kinh đột nhiên ra thông báo.

— Nhằm hưởng ứng và duy trì mục tiêu sinh thái theo đề xuất ban đầu của quốc gia là mạnh mẽ ủng hộ việc phát triển và bảo tồn năng lượng xanh, đồng thời bảo vệ môi trường. Chính phủ đã lâm thời quyết định thay đổi địa điểm xây dựng nhà máy nhiệt điện.

Địa điểm xây dựng được thay đổi từ nội thành Yến Kinh sang khu đất ngoại ô phía bắc Yến Kinh. Dự án khu đô thị mới ven sông đã được di dời đi nơi khác.

Tin này vừa truyền ra, Ngô Sử Quảng muốn tắt thở đến nơi. Lập tức lấy ra mấy viên thuốc trợ tim có hiệu quả cao uống ngay tức thì, sau đó được thư ký đỡ ngồi xuống ghế.

Ngô Sử Quảng che chỗ trái tim, hai mắt nhắm chặt. Sau đó liên tục xác nhận tin tức có phải thật hay không?

Thư ký khẳng định thông tin là đúng.

Ngô Sử Quảng nghiến răng, hai tay run rẩy lục tìm thông báo. Xác nhận từng câu từng chữ, cuối cùng cũng phải chấp nhận tin tức đó hoàn toàn là thật.

Trước mắt ông ta tối sầm lại.

— Vùng ngoại ô phía bắc Yến Kinh là một vùng đất hoang cần được phát triển. Trong đó có một mảnh đất sẽ được bán đấu giá.

Chính phủ đang có kế hoạch xây dựng một khu đô thị thời đại mới ở mảnh đất trống này. Bên cạnh đó cũng tích hợp các dịch vụ ăn uống, vui chơi giải trí... Đây chính là dự án thành phố mới Yến Kinh.

Thành phố mới Yến Kinh chắc chắn sẽ nhận được sự hỗ trợ mạnh mẽ từ chính phủ. Và tiếp đó một số trung tâm kinh tế trọng điểm hiển nhiên cũng sẽ chuyển dịch theo.

Do vậy nên mảnh đất được đưa ra bán đấu giá chẳng khác gì miếng bánh nóng, chạm tay là bỏng. Đó là lý do tại sao trước đây có rất nhiều người cạnh tranh đấu thầu.

Trước đây Ngô Sử Quảng cứ tưởng đó là miếng bánh thơm ngon. Ai ngờ đó chỉ là một quả trứng ung bốc mùi hôi thối. Lại không thể vứt đi...

Ông ta không thể chấp nhận được...

Không có thành phố mới, có nghĩa là không có tài nguyên, không có dân cư. Ai rảnh khi không chạy tới phụ cận khu vực nhà máy nhiệt điện làm quái gì?

Nhưng dự án liên quan mà ông ta chuẩn bị cũng coi như xong...

Ngô Sử Quảng nghiến răng: "Gọi cho Lê Thừa Khang, bảo tôi muốn gặp ông ta."

"Vâng". Thư ký gật đầu, ngay lập tức rời khỏi văn phòng.

Ngô Sử Quảng, Lê Thừa Khang và Tưởng Tất Linh tập trung trong khách sạn. Bầu không khí lần này vô cùng nặng nề, khác hẳn lúc trước. Sau khi ngồi xuống vẫn không một ai lên tiếng.

Hồi lâu, Ngô Sử Quảng nhìn hai người bằng ánh mắt hung ác, nham hiểm. Trên mặt đã sớm không có ý cười.

"Lê tiên sinh, anh xem bây giờ nên làm gì đây?"

"Dự án khu đất ngoại ô phía bắc Yến Kinh hoàn toàn bị bỏ phế. Số tiền tôi đầu tư không thu hồi được, thành quả cũng không thấy đâu. Những việc này đều sẽ ảnh hưởng đến hoạt động của công ty tôi sau này..."

"Tôi nghĩ rằng anh hiểu rõ vấn đề này."

Sắc mặt Lê Thừa Khang cũng rất khó coi: "Chẳng lẽ chúng tôi không chịu thiệt hại sao? Chúng tôi cũng đã đổ rất nhiều tiền vào..."

Hơn nữa để có tiền, ông ta đã biển thủ một phần công quỹ của công ty. Dù chỉ là một phần nhỏ.

Nhưng nếu bị người khác phát hiện... Hoặc là bị Lê Khinh Chu phát hiện, thì ông ta đừng bao giờ nghĩ đến việc tiếp tục làm việc trong công ty.

Vì vậy sau khi biết tin nhà máy nhiệt điện sẽ được xây dựng ở khu đất phía bắc ngoại ô Yến Kinh, cả đêm Lê Thừa Khang không tài nào ngon giấc được.

Thấy bầu không khí căng thẳng giữa hai người, Tưởng Tất Linh vội lên tiếng giảng hoà: "Ngô tiên sinh, loại tình huống này không ai có thể đoán trước được."

"Thành thật mà nói chúng tôi cũng chịu thiệt hại rất nhiều. Điều quan trọng bây giờ là phải tìm cách bù đắp thiệt hại..."

Đối với vấn đề này, Tưởng Tất Linh cũng có hiểu biết nhất định.

Bà ta nói thêm: " Về khu đất ngoại ô phía bắc Yến Kinh, chúng ta có thể xem xét triển khai các dự án khác. Việc này không cần phải vội vàng."

"Kế hoạch mà trước đây chúng ta chuẩn bị bắt buộc phải được triển khai bên cạnh thành phố mới Yến Kinh. Về phần kinh phí, tôi có thể nhờ cha tôi giúp đỡ."

"Điều quan trọng nhất lúc này là phải biết được dự án thành phố mới Yến Kinh sẽ chuyển đến đâu. Biết trước thì chúng ta mới có thể lên kế hoạch sớm được..."

Ngô Sử Quảng nghe xong, sắc mặt u ám cuối cùng cũng dịu đi.

Hiện tại địa điểm xây dựng nhà máy nhiệt điện đã được thay đổi. Vậy địa điểm xây dựng thành phố mới Yến Kinh hẳn cũng đã được quyết định.

Lê Thừa Khang và Ngô Sử Quảng lập tức sai người đi dò xét những vùng đất xung quanh đó hoặc những vùng đất lân cận Tân Thành.

Một lúc sau, thư ký của hai người quay lại. Nhưng sắc mặt lại không tốt lắm...

Thư ký của Ngô Sử Quảng lên tiếng: "Ngô tổng, quả nhiên có một mảnh đất cần phát triển bên phía Tân Thành. Nhưng...đã bị lấy mất rồi."

"Ngoại trừ mảnh đất này, không còn mảnh đất nào khác."

Ngô Sử Quảng không khỏi đứng dậy, tay chống lên bàn hỏi: "Ai lấy đi?!"

Thư ký của Ngô Sử Quảng nhìn sang bên cạnh với vẻ mặt khó xử. Thư ký của Lê Thừa Khang thấy vậy, thấp giọng lên tiếng: "Vâng...là, là đại thiếu gia..."

Trong lòng Lê Thừa Khang nổi lên dự cảm xấu. Ông ta cũng nhịn không được mà đứng lên hỏi: "Đại thiếu gia?! Đại thiếu gia nào? Nói mau!"

Thư ký nói: "Là Lê Khinh Chu, Lê thiếu gia!"

"Mảnh đất này nhỏ hơn nhiều so với khu đất ở ngoại ô phía bắc Yến Kinh. Cuộc đấu giá lại tổ chức trùng với cuộc đấu giá khu đất bên kia, nên trước đó không có ai quan tâm đến. Cuối cùng mảnh đất này được Lê đại thiếu gia đấu thầu thắng, mua vào với giá thấp...Ông chủ!!"

Thư ký hoảng hốt thét lên, xen kẽ lẫn tiếng gọi của Tưởng Tất Linh.

Lê Thừa Khang chỉ cảm thấy trước mắt đen kịt, trời đất quay cuồng không phân rõ vật gì. Cuối cùng "rầm" một tiếng ngã xuống đất.

Lê Thừa Khang được đưa đến bệnh viện cấp cứu, cuộc trò chuyện vì vậy mà kết thúc.

Ngô Sử Quảng cũng không thèm nhìn Lê Thừa Khang được đưa đi. Ông ta lại uống vài viên thuốc trơ tim cấp tốc, sợ rằng bản thân cũng không chịu nổi mà lăn đùng ra đây mất.

Lê Thừa Khang vừa được đưa đến bệnh viện thì tỉnh lại. Ông ta được bác sĩ chẩn đoán là cảm xúc biến đổi quá lớn, lửa giận công tâm. Cần phải nghỉ ngơi..

.......

Những việc cần giải quyết ở Tây Thành đã xong, hai ngày tới Lê Khinh Chu sẽ quay lại Yến Kinh.

Trong thời gian này, việc Lê Thừa Khang hợp tác với Ngô Sử Quảng cùng nhau mua vào mảnh đất ngoại ô phía bắc Yến Kinh bị phanh phui. Lê Khinh Chu cũng tra ra được việc ông ta biển thủ công quỹ.

Vì vậy, Lê Thừa Khang đã bị bãi miễn chức vụ dưới sự nhất trí bỏ phiếu của toàn thể cổ đông trong ban hội đồng quản trị. Còn phải chịu sự khiển trách nặng nề của ông nội Lê.

Lẽ ra ông ta sẽ phải nhận nhiều hình phạt hơn. Nhưng vì Lê Thừa Khang đang nằm viện, Tưởng Tất Linh lại ra mặt can ngăn. Cuối cùng họ phải vay tiền Tưởng gia để lấp vào lỗ hổng đã tham ô trước đó. Nếu không, e rằng Lê Thừa Khang sẽ phải vào tù bóc lịch một thời gian.

Một nhà Lê Thừa Khang không còn lượn lờ trước mắt cậu nữa. Lê Khinh Chu bỗng thấy không khí cũng trong lành hơn nhiều.

Trước khi lên đường đi Yến Kinh.

Lê Húc Sanh cầm giấy khen hạng nhất tới, đỏ mặt đưa cho Lê Khinh Chu xem. Nhỏ giọng nói: "Anh~ em được khen thưởng đó"

Lê Khinh Chu xoa đầu cậu nhóc, nhẹ giọng hỏi: "Sanh Sanh muốn được thưởng gì?"

Lê Húc Sanh kiễng chân, hai tay duỗi ra nhẹ nhàng nói: "Em muốn được anh ôm một cái. Một cái là đủ rồi!"

Trái tim Lê Khinh Chu như muốn tan ra.

Cậu hơi cúi xuống bế đứa trẻ đang đứng trước mặt lên, để Lê Húc Sanh ngồi lên đùi cậu. Tay kia vòng ra sau vỗ nhẹ lưng cậu bé.

Lê Húc Sanh cũng ôm chặt eo Lê Khinh Chu, vùi khuôn mặt xấu hổ đỏ bừng vào trong ngực cậu, cất giọng rầu rĩ nói: "Anh ơi~ Sau này anh hãy tiếp tục thích Sanh Sanh, đừng bao giờ thay đổi được không?!"

Trái tim Lê Khinh Chu nhói lên, sau đó trịnh trọng nói: "Đương nhiên! Anh trai sẽ luôn yêu thương em và Hạm Ngữ. Điều này sẽ không bao giờ thay đổi."

......

Ông nội Lê vì tức giận chuyện Lê Thừa Khang gây ra mà bị ốm, hiện tại thân thể vẫn có chút không thoải mái. Lê Khinh Chu vào phòng tạm biệt ông rồi mới rời đi.

Lê Hạm Ngữ và Lê Húc Sanh đi theo tiễn cậu. Lần này Lê Khinh Chu chuẩn bị hai món quà.

Một cái là kẹp tóc cho Lê Hạm Ngữ.

Kẹp tóc hình vương miện được tạo hình bằng những bông hoa quế*. Hoa quế vàng được tô điểm trên vương miện. Mỗi bông hoa đều trang nhã, tinh xảo.

Lê Hạm Ngữ vừa nhìn đã yêu thích.

Lê Khinh Chu nói: "Hoa quế có nghĩa là Kim bảng nguyệt quế. Khi em tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học, anh có thể không ở Tây Thành, đành chúc em trước vậy. Chúc em thi đạt được thành tích tốt nhất, vào được trường đại học mà em mong muốn."

Cậu mở hộp, lấy chiếc kẹp tóc ra: "Anh giúp em cài lên tóc nhé?"

Lê Hạm Ngữ lập tức ngồi xổm xuống trước mặt Lê Khinh Chu, dụi dụi đôi mắt đỏ hoe, nhỏ giọng nói: "Em nhất định sẽ thi thật tốt...Anh! Sẽ không để anh thất vọng."

Cô nhóc đã buộc tóc đuôi ngựa rồi, nên chỉ cần cuộc tóc thành vòng tròn, đem phần đuôi tóc nhét vào trong rồi dùng kẹp cài vào. Dùng thêm dây chun cố định lại là được.

Động tác Lê Khinh Chu có chút vụng về, may mà không có sai sót.

Cậu nói: "Anh sẽ không bao giờ thất vọng với em. Được rồi, đứng dậy anh nhìn xem."

Lê Hạm Ngữ nghe lời đứng lên. Lê Húc Sanh vỗ tay khen: "Chị đẹp quá!"

Lê Hạm Ngữ đỏ mặt.

Lê Khinh Chu lấy ra món quà thứ hai cho Lê Húc Sanh - Một chậu hoa hình chú vịt vàng nhỏ ngây ngô, bên trong đổ đầy đất.

Cậu nói: "Sanh Sanh, anh trai đã vùi vào chậu hoa này một hạt giống. Khi anh không có nhà, Sanh Sanh chăm sóc nó giúp anh được không?"

"Mỗi ngày chỉ cần tưới nước cho nó một lần, đặt nó ở chỗ nhiều ánh sáng là được."

"Vâng ạ!" Lê Húc Sanh lớn tiếng đáp lại với đôi mắt sáng ngời.

Khoé môi Lê Khinh Chu khẽ cong, ý cười chợt loé, nhẹ giọng nói: "Vậy anh đi đây."

Nói xong liền di chuyển xe lăn. Phương Tây Ngạn thấy vậy, từ xa chạy tới đẩy cậu ra khỏi cổng nhà cũ Lê gia. Sau đó đỡ cậu lên xe, chiếc xe lăn bánh dần khuất xa...

Lê Húc Sanh nắm lấy góc áo của Lê Hạm Ngữ, tay nhỏ vẫn còn quơ quơ, có chút buồn bã nói: "Tạm biệt anh..."

Mắt Lê Hạm Ngữ cũng đong đầy nước mắt.

Một lúc sau cô lên tiếng: "Sanh Sanh đi thôi, chúng ta cũng vào nhà thôi."

Lê Húc Sanh ngoan ngoãn gật đầu.

Hai chị em nắm tay nhau bước vào nhà cũ.

**********************

Chu Chu: Trở lại Yến Kinh aaaa~
Bé tí hon vui vẻ lăn lộn.jpg

Liễu Bạc Hoài: Đáng yêu.

*Hoa quế: Hoa mộc hay cây mộc, mộc tê, quế hoa (tên khoa học: Osmanthus fragrans) là loài thực vật bản địa của châu Á, từ đông Himalaya đến Hoa Nam (Quý Châu, Tứ Xuyên, Vân Nam), Đài Loan, nam Nhật Bản.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com