ZingTruyen.Com

HOÀN-[ĐM] Trong Ngoài Không Đồng Nhất Tuỳ Thời Lật Xe

Chương 12

Mua1301

Sau khi Phương Tây Ngạn mang mấy chậu hoa lên xe xong hết rồi quay lại, Lê Khinh Chu mới biết Liễu Bạc Hoài cũng đang ở chợ cây cảnh.

Cậu quay xe lăn quay lại chào.

"Liễu tiên sinh cũng tới mua hoa?"

Liễu Bạc Hoài còn chưa đáp, nhóc con mặc quần bò đã ôm lấy chân hắn, bĩu môi nói: "Không phải chú họ mua, là tôi mua."

[Ồ! Nhóc dễ thương này từ đâu đến vậy?]

Bé tí hon trong bong bóng nghiêng đầu, hai tay ngắn cũn giơ lên đỡ lấy vòng hoa nhỏ xiêu vẹo. Mặt đầy vẻ tò mò..

Lê Khinh Chu: "Em là..?"

Hạ Dịch Quân ngẩng đầu, bộ dáng kiêu ngạo phách lối. Cậu nhóc bắt chước theo nhà văn, chậm rãi nói: "Gặp nhau hà tất phải quen biết. Tôi và anh chẳng phải định mệnh."

"Từ bỏ đi! Tôi sẽ không để cho một người xa lạ biết tên tôi đâu!"

[Văn chương lai láng luôn ha!]

Bé tí hon trong bong bóng vỗ tay, nhiệt tình cổ vũ.

Liễu Bạc Hoài: "..."

Hắn liếc mắt nhìn Lê Khinh Chu, vẻ mặt vẫn bình tĩnh không chút thay đổi nói: "Cậu Lê thích hoa à?"

Lê Khinh Chu đáp: "Cũng không thể nói thích bao nhiêu. Tôi tới đây chỉ để chọn một món quà thích hợp tặng trưởng bối mà thôi."

[Tui thích lắm~ thích lắm á! Hoa vừa thơm vừa đẹp..]

Bé tí hon trong bong bóng không biết từ đâu lôi ra một bó hoa đủ màu sắc, to gần bằng cả người bé con, suýt chút nữa ôm không được.

Bé tí hon lung lay lảo đảo, cuối cùng té phịch xuống nền bong bóng. Một vài nhành hoa trong bó hoa rơi tán loạn ra xung quanh. Mà bé tí hon vẫn tươi cười xán lạn. Đôi mắt cong thành hình hình trăng non xinh đẹp.

"Vậy à?" Liễu Bạc Hoài nhướng mày. Ý vị không rõ nói

Hạ Dịch Quân bắt đầu không kiên nhẫn, xoay người ôm lấy đôi chân thon dài của chú họ, dài giọng nói: "Chú ơi~! Chú còn muốn cháu đền cây lan không? Muốn không? Có đi hay không đây?"

Liễu Bạc Hoài một tay nhấn đầu cháu họ, cúi đầu nhìn rồi khẽ liếc.

Hạ Dịch Quân lập tức im lặng.

Liễu Bạc Hoài nói: "Cậu Lê, tôi vẫn đang chờ cậu Lê chứng minh cho tôi thấy khả năng hợp tác giữa nhà họ Liễu và nhà họ Lê đấy."

"Tôi không biết cậu đã chuẩn bị thế nào rồi?"

Lê Khinh Chu: "Liễu tiên sinh yên tâm, ngày hợp tác không còn xa đâu."

"Xem ra tôi có thể mong chờ cuộc trò chuyện tiếp theo với cậu Lê rồi."

Liễu Bạc Hoài nói rồi đưa điện thoại di động ra: "Lần trước tạm biệt ở câu lạc bộ Lan Uyển cũng không trao đổi phương thức liên lạc với cậu Lê. Hiện tại cũng không muộn đâu đúng không?"

Lê Khinh Chu: "Đương nhiên không muộn."

[Số điện thoại riêng của Liễu tiên sinh! Mình lấy được rồi. Là lá la~]

Khoé miệng Liễu Bạc Hoài khẽ cong, rất nhanh liền hạ xuống

Sau khi trao đổi số điện thoại, hai người lại nói thêm vài câu. Sau đó Lê Khinh Chu và Phương Tây Ngạn cùng rời khỏi chợ cây cảnh.

Liễu Bạc Hoài đứng tại chỗ.

Bóng dáng vai rộng, chân dài của hắn bị che khuất bởi cây cỏ hoa lá xung quanh. Cặp kính không gọng che lại biểu cảm, làm người ta khó lòng thấy rõ.

Hạ Dịch Quân ngẩng đầu nhỏ, từ dưới nhìn lên. Cậu nhóc cảm thấy hiện tại tâm tình chú họ hình như rất tốt, vì thế đánh bạo kéo kéo ngón tay chú họ đang để trên đầu nhỏ của mình

"Chú họ, chú đang nghĩ gì vậy?"

Liễu Bạc Hoài thấp giọng nói: "Chú đang nghĩ đến một người... trong ngoài không đồng nhất."

Hạ Dịch Quân ôm tay chú họ nghiêng đầu. Này thì có gì hay để nghĩ chứ?!

Trên đỉnh đầu hai người, con vẹt nhỏ ngực đỏ lại kêu to: "Người đẹp! Người đẹp ơi~"

Hạ Dịch Quân liếc nhìn con vẹt, bĩu môi nói: "Không biết xấu hổ!"

Vừa dứt lời, Liễu Bạc Hoài lại nhấn nhấn đầu nhỏ của nó, nhẹ giọng nói: "Đi thôi, đi mua hoa cho chú."

Hạ Dịch Quân: "...Ò."

Nhóc không thể hiểu được tâm tình buồn vui của chú họ nhà mình.

...

Trước sinh nhật của Trang Vệ Hoa một ngày. Hai chị em Lê Hạm Ngữ và Lê Húc Sanh được cậu Trang Văn Vĩ đón đến Yến Kinh, ở lại Trang gia. Vào ngày sinh nhật, Trang Văn Vĩ lại đến chỗ ở của Lê Khinh Chu để đón cậu.

Một nhà Trang Văn Vĩ và hai cụ sống trong một tứ hợp viện ở Yến kinh. Bên trong có một khoảng sân rộng rãi, sáng sủa. Bên trái dựng một giàn nho, phía dưới có đặt một cái ghế tựa hình gốc cây. Bên phải sân là một ruộng rau nhỏ đã được gieo trồng.

Lúc Trang Văn Vĩ đẩy Lê Khinh Chu vào tứ hợp viện, con trai lớn Trang Đan Minh của ông đang ngồi trên ghế tựa hình gốc cây nói chuyện với Lê Hạm Ngữ. Nghe qua có vẻ là đang thảo luận về đề thi tuyển sinh đại học.

Còn cô con gái út Trang Hữu Hà mới vào mẫu giáo đang ngồi xổm trong ruộng rau cùng Lê Húc Sanh, tay vung cây cuốc nhỏ xới đất.

Nghe thấy tiếng bánh xe, Lê Húc Sanh vội vàng ngẩng đầu nhìn về phía cửa. Trên mặt lập tức lộ ra vẻ vui mừng, buông cuốc nhỏ chạy tới.

Khi cậu nhóc chạy đến bên cạnh Lê Khinh Chu lại bắt đầu thẹn thùng xấu hổ đứng im, nhỏ giọng gọi anh trai.

Trên đầu Trang Hữu Hà tết hai bím tóc nhỏ, chạy đến lắc qua lắc lại. Vốn dĩ cô nhóc thấy anh họ nhỏ đột ngột chạy đi, theo bản năng cũng đứng lên chạy theo sau. Không ngờ mới chạy mấy bước lại thấy anh họ lớn xuất hiện trước mặt.

Trong nháy mắt, cô bé nhỏ sững sờ. Ngốc ngốc ngẩng đầu, cất giọng sữa non nớt nói: "Xin chào anh họ lớn"

Lê Khinh Chu cố nhịn lại xúc động muốn vò đầu nhỏ của em trai và em họ, bình tĩnh gật đầu: "Chào em."

Trang Đan Minh và Lê Hạm Ngữ cũng đi qua chào hỏi.

...

Thân thể ông ngoại và bà ngoại Trang đều rất khoẻ mạnh. Con cháu tề tụ một nhà, quây quần bên nhau có lẽ là điều hạnh phúc nhất với các cụ.

Trong khi ông ngoại Trang đang vui vẻ nhận quà từ Lê Khinh Chu, thì bên này Lê Thừa Khang đang xem kết quả điều tra do Tưởng Đại Khôn gửi tới.

Tưởng Tất Linh hỏi: "Đại Khôn điều tra được gì?"

Lê Thừa Khang sau khi đọc xong thì nở nụ cười chế nhạo: "Hiện tại Lê Khinh Chu đã hoàn toàn ngừng đấu thầu mảnh đất ven sông ở ngoại ô phía bắc."

"Chẳng qua bây giờ nó còn đang giấu diếm lão già kia. Không có báo cáo rõ ràng thôi."

"Có lẽ là sợ lão già đó phản đối."

Tưởng Tất Linh không hiểu nổi: "Tại sao nó lại ngừng lại chứ?"

"Lão già kia rất coi trọng hạng mục đấu giá mảnh đất này. Hơn nữa đây cũng là cơ hội để nhà họ Lê tiến vào Yến Kinh."

"Lúc trước không phải Lê Khinh Chu rất để tâm sao? Sao lúc này lại..."

Lê Thừa Khang nói: "Tôi sợ là nó muốn trèo lên con thuyền lớn nhà họ Liễu này, chẳng qua..."

"Chẳng qua sao?"

Tưởng Tất Linh vội vàng nói: "Nếu tên tiểu tạp chủng này thật sự leo lên được nhà họ Liễu, chúng ta không phải càng bị nó đẩy ra khỏi Lê thị sao? Anh không vội à?"

"Tôi vội làm gì?"

Lê Thừa Khang chậm rãi nói: "Muốn vội thì cũng phải xem nó leo lên được nhà họ Liễu không đã.."

"Lê Khinh Chu đã đắc tội thái tử Liễu gia, Liễu Hạ Huy rồi."

"Vị này do chính tay Liễu Tam gia nuôi nấng bên người từ nhỏ, tình cảm có thể không tốt được sao? Cho nên em đừng lo lắng. Em cho rằng nó còn có cơ hội hợp tác với nhà họ Liễu sao?"

Tưởng Tất Linh ngạc nhiên, thích thú hỏi: "Nó làm sao lại đắc tội người ta?"

Lê Thừa Khang đưa bà ta xem thông tin mà Tưởng Đại Khôn điều tra được: "Sau khi từ Tây Thành trở về Yến Kinh, quả thực Lê Khinh Chu có liên hệ với nhà họ Liễu."

"Lần đầu tiên, nó và Liễu Hạ Huy hẹn gặp ở nhà hàng Cẩm Hiên Các. Nhưng lúc sau lại vì một nhân viên phục vụ nữ mà nảy sinh mâu thuẫn."

"Sau đó hai bên lời qua tiếng lại vài câu rồi tan rã trong không vui"

Tưởng Tất Linh thắc mắc: "Nữ phục vụ?"

Lê Thừa Khang: "Em còn nhớ vì sao Lê Khinh Chu tàn tật không?"

"Tất nhiên là nhớ. Không phải vì một cô gái sao?"

"Em nghe nói là hai đứa nó cùng lớn lên trong một viện mồ côi ở Lệ thành. Học cùng một lớp trong suốt từ tiểu học đến cấp ba..."

Tưởng Tất Linh nhớ lại: "Sau khi nó được anh trai anh và Trang Văn Anh mang về Tây Thành, còn muốn trở lại Lệ thành tìm cô ta. Ý anh là nữ phục vụ kia..."

Lê Thừa Khang gật đầu: "Đúng vậy, là cô gái đó. Tên là Hứa Mộng Ngưng."

"Đại Khôn điều tra được ở nhà hàng Cẩm Hiên Các, là cô gái đó đụng phải thái tử gia nhà họ Liễu trước. Sau đó Lê Khinh Chu ra mặt vì cô ta.."

"Sau đó nữa, có lẽ Lê Khinh Chu đã đích thân xin lỗi. Mới có cơ hội lần hai gặp mặt Liễu gia ở câu lạc bộ Lan Uyển.."

"Bất quá tôi đoán hẳn lại thất bại trở về."

"Nếu không vì sao cho đến bây giờ đều không nghe được chút tiếng gió nào về việc hợp tác chứ?"

"Có lẽ nhà họ Liễu chỉ tuỳ tiện bố thí chút ân huệ nhỏ là đã đủ báo đáp việc Lê Khinh Chu ngăn chặn tai nạn giúp Liễu Tam gia."

Lê Thừa Khang khẳng định chắc nịch: "Tôi nghĩ lý do khiến nó dừng dự án đất ven sông ngoại ô phía Bắc có lẽ là do đã đắc tội nhà họ Liễu, bị cảnh cáo."

Mặc dù Tưởng Tất Linh rất vui khi Lê Khinh Chu bị ăn giáo huấn, chịu thiệt hại mà chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt. Nhưng nếu khiến vấn đề đấu thầu mảnh đất ven sông cũng bị ảnh hưởng theo...

Điều này thật khiến người ta khó chịu!

Rốt cuộc thì nếu sự nghiệp của Lê gia gặp trở ngại, tiền đồ của Lê Thừa Khang cũng sẽ bị ảnh hưởng

Tưởng Tất Linh không khỏi oán trách vài câu.

Lê Thừa Khang nghe vậy, nheo mắt nói: "Mặc dù Lê Khinh Chu đã ngừng đấu thầu dự án đó, nhưng đây có thể là chuyện tốt với chúng ta..."

"Có ý gì?"

Lê Thừa Khang nói: "Ngô Sử Quảng."

"Công ty ô tô Huy Hoàng của gã ở Tây Thành vẫn luôn phân cao thấp với nhà họ Lê chúng ta. Thậm chí còn có chút lấn át Lê gia."

"Lần này, nếu không phải do trước khi ban hành dự án đất ở ven sông ngoại ô phía bắc Yến Kinh, gã đã tham gia hạng mục ô tô năng lượng mới thì tài chính đã không bị gián đoạn, không thể xoay vòng vốn rồi."

"Tôi nghĩ rằng gã vẫn còn nhớ thương mảnh đất này đấy.."

Tưởng Tất Linh hiểu ra: "Anh muốn hợp tác với Ngô Sử Quảng?"

Lê Thừa Khang: "Đúng vậy."

"Chỉ cần có đủ tài chính, tôi tin rằng Ngô Sử Quảng sẽ rất sẵn lòng tiếp quản mảnh đất ven sông đó đấy."

Có nghĩa là, bọn họ bỏ tiền riêng vào đầu tư nhập cổ phần. Sau khi Ngô Sử Quảng đấu thầu thành công, họ cũng sẽ thu về một khoản lợi nhuận khổng lồ.

Thậm chí có thể lật đổ Lê Khinh Chu ở Lê thị...

Nhưng Tưởng Tất Linh có chút lo lắng: "Ngô Sử Quảng tâm cơ thâm trầm. Anh không sợ đến cuối cùng gã sẽ cắn ngược lại chúng ta sao?"

"Hơn nữa, không nhất định gã ta sẽ chịu gặp mặt chúng ta..."

"Cho nên chuyện này vẫn cần cha em hỗ trợ."

Tưởng Kế Hồng - cha của Tưởng Tất Linh hiện đang là bí thư ở Tây Thành.

Thấy Lê Thừa Khang đã có kế hoạch, Tưởng Tất Linh cũng đồng ý.

...

Ông ngoại bà ngoại Trang rất hiền từ. Gia đình Trang Văn Vĩ cũng rất thân thiện. Sau bữa tối, cậu Trang Văn Vĩ đưa Lê Khinh Chu trở về.

Hai chị em Lê Hạm Ngữ và Lê Húc Sanh ở lại Trang gia một đêm. Ngày mai sẽ trở lại Tây Thành

Trang Văn Vĩ nói: "Khinh Chu, hôm nay cháu cũng có thể ở lại mà..."

Lê Khinh Chu từ chối: "Không cần đâu cậu."

"Được rồi..."

Trang Văn Vĩ thở dài: "Cháu chờ một chút, cậu lái xe lại đây."

Lê Khinh Chu gật đầu.

Cậu tự mình di chuyển xe lăn đến cổng tứ hợp viện. Ở cửa lớn có bậc thang làm bằng bê tông, hai bên là dốc thoải thuận tiện cho người ngồi xe lăn di chuyển.

Lúc Lê Khinh Chu chuẩn bị đẩy xe lăn xuống dốc, tay đẩy phía sau đột nhiên bị giữ lại. Vừa quay đầu đã thấy Lê Hạm Ngữ đứng phía sau. Lê Húc Sanh cũng đi theo bên cạnh.

Thấy Lê Khinh Chu quay đầu lại, Lê Hạm Ngữ cũng quay đầu nhìn sang nơi khác, nhỏ giọng nói thầm: "Để em đẩy anh xuống.."

Nói rồi cẩn thận đẩy xe lăn.

Sau khi xuống khỏi dốc, Lê Húc Sanh đỏ mặt đặt tay nhỏ lên chân Lê Khinh Chu, mềm mại hỏi: "Anh~ Khi nào anh về nhà vậy?"

Đương nhiên ý cậu nhóc là nhà cũ ở Tây Thành.

Lê Khinh Chu không kìm lòng được, xoa xoa cái đầu nhỏ nhắn đáng yêu của em trai, nói: "Có thời gian anh sẽ về... Gần đây anh bận rất nhiều việc."

Lê Húc Sanh híp mắt, khuôn mặt càng đỏ hơn.

Lê Hạm Ngữ nhân lúc không ai để ý, len lén bĩu môi.

Đúng lúc này, đột nhiên bàn tay cô bị người ta nhẹ nhàng nắm lấy. Đưa mắt nhìn xuống, một chiếc hộp nhỏ màu xanh đậm được đóng gói cẩn thận đang đặt trong lòng bàn tay cô.

Lê Khinh Chu nhẹ giọng nói: "Anh nghe ông nội nói em đạt được hạng nhất lớp trong kỳ thi thử. Đây là phần thưởng."

"Hạm Ngữ! Thi đại học cố lên!"

Hai mắt Lê Hạm Ngữ nóng lên. Cô cúi đầu nắm chặt chiếc hộp.

Lê Khinh Chu lại vỗ đầu Lê Húc Sanh: "Nếu em đạt hạng nhất trong kỳ thi cũng sẽ được thưởng. Phải học hỏi chị, biết không?"

Lê Húc Sanh mạnh mẽ gật đầu: "Vâng!"

Lúc Trang Văn Vĩ lái xe qua, liền nhìn thấy hai chị em đứng bên cạnh Lệ Khinh Chu. Ánh đèn vàng ấm áp chiếu sáng xung quanh, bầu không khí im lặng hài hòa...

Trang Văn Vĩ cũng không nghĩ nhiều, cho rằng hai chị em ra tiễn anh trai.

Sau đó ông liền đưa Lê Khinh Chu về nhà..

***********

Nội tâm Lê Khinh Chu: Em trai em gái đáng yêu quáa uwu ~~

——————////——————
Nay editor vừa kết thúc học kỳ rồi, đang rảnh lắm nên tui sẽ đăng 2 chương/ngày nha.

12h sáng 1 chương. 7 giờ tối 1 chương.

Cảm ơn mn đã ủng hộ tui nha 😘
Nếu có thể mn cmt nhiều lên cho nó xôm tụ nào! Với cả nếu thấy lỗi sai cũng cmt chỉ giùm tui với nha. Vì tui làm có 1 mình thôi, không có beta phụ nên đôi khi còn sót lỗi nhiều í 🤧

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com