ZingTruyen.Info

HOÀN-[ĐM] Trong Ngoài Không Đồng Nhất Tuỳ Thời Lật Xe

Chương 111

Mua1301

Sau khi đi hóng gió trở về, Lê Khinh Chu đợi Liễu Bạc Hoài xuống xe rồi thì một mình cậu leo lên ngồi, tạo dáng như đang lái xe cho Liễu Bạc Hoài chụp ảnh.

Đang chụp nửa chửng thì thấy Cát Nhạc gọi tới.

"Alô?"

"Khinh Chu, xảy ra chuyện rồi!"

Cát Nhạc hét lên trong điện thoại: "Vu Khôn đánh Lưu Kỷ Trân, bắt cóc Liễu Vân Phỉ rồi!"

Khinh Chu: "Hả?"

Cậu bỏ lỡ tình tiết quan trọng nào rồi hả?

Vì sao đột nhiên mọi việc lại xảy ra như vậy? Cậu còn chưa đưa ảnh chụp ra thì Vu Khôn đã đối địch với Lưu Kỷ Trân rồi?

Chuyện gì xảy ra?!

Cũng may Cát Nhạc đã giải thích ngay sau đó..

Hoá ra Vu Khôn có ý xấu, muốn bỏ thuốc Angie, trùng hợp bị Cát Nhạc phát hiện.

Cát Nhạc cứu Angie còn Vu Khôn thì chạy trốn.

Sau đó hiển nhiên là ngài Reese cũng nhận được tin, suốt đêm bay đến Hoa Quốc. Ông ta phái người đi bắt Vu Khôn nhưng chỉ bắt được bà nội của anh ta mà thôi.

Mẹ Vu nói mọi người đều do Lưu Kỷ Trân bày kế và giúp đỡ, nếu không làm sao Vu Khôn có thể bỏ thuốc Angie được.

Đại khái là Vu Khôn sợ bị gia tộc Casper trả thù nên đến tìm Lưu Kỷ Trân đòi tiền, muốn nhanh chóng rời khỏi Yến Kinh.

Nhưng mà có thể là do không bàn điều kiện được, Vu Khôn thẹn quá hoá giận. Sau khi đánh Lưu Kỷ Trân thì bắt Liễu Vân Phỉ đi.

Cát Nhạc: "Lưu Kỷ Trân không sao, chỉ là bị gãy chân."

"Vu Khôn gọi điện thoại đòi tiền, muốn rời khỏi Yến Kinh. Đồng thời anh ta cũng yêu cầu gia tộc Casper phải bỏ qua cho anh ta, nếu không anh ta sẽ kéo Liễu Vân Phỉ theo cùng chết với mình."

Việc này liên luỵ đến Liễu gia, nói gì thì Liễu Bạc Hoài cũng phải ra mặt một chút.

Vu Khôn đưa Liễu Vân Phỉ đến vùng ngoại ô. Nhưng Liễu gia và gia tộc Casper cũng không phải ăn chay. Đặc biệt là Angie Casper còn bị anh ta bỏ thuốc suýt chút nữa đã thành công. Không cần nghĩ cũng biết Reese Casper tức giận thế nào.

Ông ta không muốn báo cảnh sát, cũng ngăn ý định báo cảnh sát của Liễu Cảnh Nguyên và Cát Nhạc.

Reese Casper muốn bắt Vu Khôn lại, sau đó đóng gói cả Vu Khôn và bà nội của anh ta ném đến một bộ lạc ở Châu Phi. Để bọn họ sống ở đó cả đời không được trở về Hoa Quốc.

Liễu Bạc Hoài và Lê Khinh Chu đang trên đường đến thì nghe được quyết định này của Reese Casper, hai người cũng không có ý kiến gì.

Lê Khinh Chu nói: "Ở Châu Phi, một người đàn ông có thể có vài người vợ. Thậm chí là mười mấy người vợ. Tướng mạo Vu Khôn trắng trẻo điển trai như vậy, đến đó còn không phải bị ép cưới đến mười bảy, mười tám người vợ sao?"

[Éc..thế thì không phải là heo giống à... khụ!]

Vệ sĩ ngài Reese mang theo đã tìm được vị trí của Vu Khôn.

Ô tô bị ép dừng lại trên một con đường nhỏ chỗ đồng ruộng. Vu Khôn cầm một con dao nhỏ đặt trên cổ Liễu Vân Phỉ.

Lê Khinh Chu và Liễu Bạc Hoài cùng xuống xe, Vu Khôn thấy vậy liền hét lên không cho phép hai người đến gần.

Vu Khôn muốn thông qua Liễu gia khiến ngài Reese thoả hiệp mà bỏ qua cho anh ta.

Dù sao trên thực tế, Angie cũng không hề bị chút tổn thương nào, Lưu Kỷ Trân cũng không có vấn đề gì. Để anh ta rời đi, nhất định Vu Khôn sẽ rời khỏi Yến Kinh, đi đến nơi xa xôi không bao giờ trở về nữa.

Sắc mặt Reese Casper âm trầm, hỏi Liễu Bạc Hoài: "Thái độ của Liễu tiên sinh thế nào?"

Liễu Bạc Hoài: "Cho tiền, để cậu ta cút đi."

Liễu Cảnh Nguyên nghe vậy thở phào nhẹ nhõm.

Ông ta sợ Liễu Bạc Hoài sẽ không quan tâm đến Vân Phỉ. Dù sao một bên cũng là gia tộc Casper, một bên chỉ là đứa cháu gái quan hệ lạnh nhạt.

Ngài Reese híp mắt, nhưng không làm ra hành động gì. Ông ta giơ tay ra hiệu cho vệ sĩ vây quanh bốn phía lùi lại.

Vu Khôn thở phào một hơi nhưng vẫn không thả Liễu Vân Phỉ ra.

Anh ta nói: "Vậy bây giờ các người lập tức thả tôi đi, gửi tiền vào tài khoản của tôi. Ngày mai tôi lập tức rời khỏi Yến Kinh, Liễu Vân Phỉ cũng sẽ trở về."

Liễu Bạc Hoài: "Sao tôi có thể chắc chắn cháu tôi sẽ an toàn khi ở cạnh cậu. Bây giờ thả nó ra, tôi để cậu đi."

Reese Casper không nói gì, gương mặt lạnh lùng không biểu cảm.

Vu Khôn nói: "Không thể nào."

Liễu Bạc Hoài: "Vậy cứ ở đây đi. Cậu muốn kéo nó cùng chết thì cứ việc. Chẳng qua nhà họ Liễu cũng chỉ mất một người không quan trọng mà thôi."

Vẻ mặt hắn không quan tâm mấy.

Lê Khinh Chu: "Cậu thả Liễu Vân Phỉ ra, chúng tôi sẽ không động vào cậu. Đã nói sẽ để cậu rời khỏi thì hiển nhiên sẽ để cậu rời khỏi."

Vu Khôn không tin! Hai bên bắt đầu giằng co.

Liễu Vân Phỉ khóc đến mặt toàn là nước mắt, hai chân mềm nhũn đứng không vững, chỉ có thể nương theo sức lực của Vu Khôn. Chỗ cổ bị anh ta ghìm lấy bầm tím.

Lời nói của Liễu Cảnh Nguyên không có trọng lượng, chỉ có thể xin Liễu Bạc Hoài và ngài Reese cứu người.

Cuối cùng, bên phía ngài Reese cũng nhượng bộ, dẫn theo vệ sĩ rời đi.

Đợi sau khi bọn họ đi khuất, đến bóng dáng ô tô cũng không thấy, Vu Khôn mới yên tâm. Sau đó lại đòi Liễu Bạc Hoài đưa tiền.

Đợi sau khi nhìn thấy thông báo tiền vào tài khoản, Vu Khôn mới dần tin tưởng Liễu Bạc Hoài thật sự muốn thả cho anh ta rời đi.

Thế là Vu Khôn chậm rãi buông cánh tay đang ghìm chặt cổ Liễu Vân Phỉ ra.

Sau khi thoát khỏi kiềm chế, Liễu Vân Phỉ lảo đảo chạy về phía Liễu Cảnh Nguyên.

Vu Khôn lập tức leo lên xe muốn rời đi.

Nhưng ngay lúc này, xe của đám người Reese Casper lại xuất hiện, nhanh chóng vây xe của Vu Khôn lại. Cuối cùng hai chiếc xe va chạm với nhau, Vu Khôn bị lôi từ trên xe xuống.

Vu Khôn suy sụp hét lớn: "Không phải các người đã hứa sẽ thả tôi đi à?! Các người nói mà không giữ lời, các người..."

Lê Khinh Chu: "Chuyện cậu bắt cóc Liễu Vân Phỉ, chúng tôi hứa bỏ qua cho cậu."

"Nhưng chuyện cậu bỏ thuốc tiểu thư Angie thì ngài Reese vẫn chưa hề nói sẽ bỏ qua cho cậu mà. Đây là hai chuyện khác nhau."

[Đúng là đồ ngu! Chậc chậc!]

Bé tí hon trong bong bóng lắc đầu khinh thường.

"A a a a đều do các người hại Vu gia phá sản! Tôi rơi xuống tình trạng như thế này đều là do các người! Đi chết đi! Đi chết đi!"

Sắc mặt Vu Khôn dữ tợn, dùng sức vặn vẹo cánh tay.

Vệ sĩ của Casper không quan sát kỹ, nhất thời để anh ta thoát được. Vu Khôn cầm dao đâm về phía Lê Khinh Chu.

Mặc dù Lê Khinh Chu đeo bộ xương giáp ngoài hỗ trợ có thể đi lại nhưng phản ứng cũng chậm hơn một chút. Cậu trốn về phìa sau nhưng cũng bị đụng vào, trùng hợp sau lưng là một sườn dốc.

Liễu Bạc Hoài vội vàng bước lên che chở cậu, hai người cùng nhau ngã, lăn xuống sườn núi phủ kín đá. Liễu Bạc Hoài che chở cho Lê Khinh Chu, cơ thể hắn lại bị lộ ra ngoài.

Đá nhọn trên sườn dốc không hề ít, hắn nhìn thấy một cục đá đối diện với đầu của mình. Bỗng nhiên một tia sáng loé lên, Liễu Bạc Hoài cảm thấy giống như có gì đó đang bao phủ đầu của hắn, không hề đau đớn chút nào.

Ngay sau đó, hai người cũng dừng lại không bị lăn xuống nữa.

"A Hoài, A Hoài, anh sao rồi?" Giọng nói lo lắng của Lê Khinh Chu từ trong ngực truyền đến.

Liễu Bạc Hoài lấy lại tinh thần, vội vàng an ủi cậu: "Tôi không sao cả Khinh Chu."

Vệ sĩ của ngài Reese đi xuống đưa hai người lên.

Vu Khôn bị khống chế trên mặt đất.

Thấy hai người không sao, ngài Reese cũng thở phào một hơi. Sau đó sắc mặt tái mét mang Vu Khôn rời đi. Xem ra kết quả của mẹ Vu và Vu Khôn sẽ không tốt lắm đâu.

Điểm đến chắc chắn là bộ lạc ở Châu Phi rồi.

...

Sau đó Lê Khinh Chu và Liễu Bạc Hoài cùng trở về nhà cũ Liễu gia.

Sau khi bác sĩ gia đình kiểm tra xong liền nói không có vấn đề gì. Chỉ là bị đá ma sát làm xanh tím vài chỗ trên da thôi, bôi thuốc là được.

Lúc này Lê Khinh Chu mới yên tâm: "Không có vấn đề gì là được rồi."

Ánh mắt Liễu Bạc Hoài lại đang nhìn lên chỗ đỉnh đầu Lê Khinh Chu.

Tối đó, những người vì lo lắng nên ghé nhà cũ Liễu gia thăm hỏi đều đã trở về. Ở đó chỉ còn lại hai người Liễu Bạc Hoài và Lê Khinh Chu.

Trong phòng ngủ, Liễu Bạc Hoài tắm rửa xong đi ra, đến ôm lấy Lê Khinh Chu hôn một chút.

Một lát sau, hắn trầm giọng nói: "Bé cưng, tôi có việc này phải nói với em."

"Vâng, chuyện gì vậy anh?" Lê Khinh Chu thắc mắc.

Cậu cầm khăn lông lau mái tóc vẫn chưa khô hẳn của Liễu Bạc Hoài.

Chiều nay khi trở về, sau khi điều tra rõ ràng mọi chuyện thì bọn họ mới biết. Sở dĩ Vu Khôn có suy nghĩ như vậy đều là do Lưu Kỷ Trân dẫn dắt.

Hơn nữa, Vu Khôn còn nói Lưu Kỷ Trân muốn họ chết.

Lúc ấy Hạ Thanh Uyển tức giận không nhịn được, nhưng nghĩ đến việc Lưu Kỷ Trân vẫn đang nằm viện nên bà nén lại, đợi sau này rồi tính toán một lần.

Lê Khinh Chu nhớ đến việc té xuống sườn dốc hôm nay, sắc mặt lạnh lùng.

Khi Liễu Bạc Hoài đi tắm, cậu liên hệ với một thám tử tư trên mạng giao cho đối phương một phần tài liệu. Dặn đối phương ngày mai đến công ty Lưu thị giao cho Lưu Bành.

Chờ đó đi! Vu Khôn chỉ đánh bà một chút là quá lợi cho bà rồi.

Lê Khinh Chu âm thầm suy nghĩ. Đúng lúc này, hệ thống đã lâu không có động tĩnh lại sáng lên.

Quả cầu màu xanh dương theo hệ thống chui ra, cứ vậy xuất hiện trước mặt Lê Khinh Chu.

[Ký chủ, tôi cảm giác được ngón tay vàng cứu ký chủ... Hả?! Vì sao ngón tay vàng lại ở trên người đối tượng nhiệm vụ?!]

[Á á á á?! Ký chủ, vì sao cậu và đối tượng nhiệm vụ lại ở cùng một phòng với nhau?!]

Ngón tay vàng gì?

Lê Khinh Chu không hiểu!

Lúc này Liễu Bạc Hoài lên tiếng: "Bé cưng, thật ra từ khi tôi quen biết em đến nay, tôi vẫn luôn có thể nghe thấy tiếng lòng của em, có thể nhìn thấy..."

[A a a chẳng lẽ ném ngón tay vàng sai người rồi?!]

Giọng nói của Liễu Bạc Hoài và âm thanh của hệ thống đồng thời vang lên.

Nghe một lúc, cuối cùng Lê Khinh Chu cũng hiểu rõ là đã xảy ra chuyện gì.

Chính là trước khi hệ thống rời đi, nó ném cho cậu một ngón tay vàng gọi là "Hiện thực hoá hoạt động tâm lý".

Nhưng chẳng biết vì sao ngón tay vàng này lại rơi xuống người A Hoài. Từ lúc đó, trong vòng 10m A Hoài có thể nhìn thấy một bé tí hon trên đỉnh đầu cậu, trong vòng 3m có thể nghe thấy tiếng lòng cậu..

Nhưng hôm nay, ngón tay vàng không hiểu vì sao lại xuất hiện kia đã biến mất mà không hiểu vì sao?

Không! Có lẽ là sau khi bọn họ lăn xuống sườn dốc, ngón tay vàng vì bảo hộ bọn họ nên mới biến mất không thấy đâu nữa

Đây chính là sấm sét giữa trời quang chứ còn gì nữa!!!

Cơ thể Lê Khinh Chu cứng đờ, ngỡ ngàng ngơ ngác bật ngửa.

Liễu Bạc Hoài ôm chặt cậu, thấp giọng nói: "Bé cưng, đừng giận tôi được không?"

Hồi lâu sau, Lê Khinh Chu yếu ớt nói: "Cho nên... bình thường em suy nghĩ cái gì anh đều biết hết hả A Hoài?"

Bao nhiêu vở kịch diễn ra trong đầu em anh đều xem hết rồi?! Xem như xem livestream vậy đó hả?!

Quả cầu màu xanh dương nhảy múa.

[Ký chủ! Bàn tay vàng sẽ không làm lộ ra những vấn đề liên quan đến nhiệm vụ, cốt truyện trong nguyên tác hoặc là chuyện cậu đến từ thế giới khác đâu.]

Liễu Bạc Hoài nói: "Ừ. Ví dụ như khi chúng ta lái motor đi hóng gió, em có suy nghĩ muốn sờ tôi, muốn ôm tôi, còn muốn...ứ ừ."

"..."

Khuôn mặt cậu ửng hồng, sau đó đỏ bừng hốt hoảng.

Lê Khinh Chu bỗng nhiên hét lên một tiếng, cơ thể ngã ngửa về sau, giương cằm hét lên: "Em muốn rời khỏi trái đất bay mặt trăng! Mau để em đi! Để em đi!"

"Mau, mau mua vé phi thuyền vũ trụ cho em! Ngay bây giờ! Ngay lập tức! A a a a a..."

Liễu Bạc Hoài nâng eo và đầu Lê Khinh Chu lên, dịu dàng dỗ dành: "Bé cưng, ngoan nào. Ngã bất ngờ như vậy dễ bị sốc hông lắm, mau ngồi dậy đi."

"Em không muốn!"

Lê Khinh Chu khóc chít chít giãy dụa, muốn lật chăn lên chui vào.

Liễu Bạc Hoài bất đắc dĩ, lại sợ cậu bị thương nên đành cầm chăn cho cậu chui vào. Nhìn cậu vùi cả người vào tự bế.

Quả cầu màu xanh dương chui vào chăn lải nhải tra hỏi.

[Ký chủ, chẳng lẽ cậu yêu đương với đối tượng nhiệm vụ rồi? Quan hệ của hai người tiến triển đến bước nào rồi?]

[Để tôi kiểm tra một chút... Tâm liền tâm, nước sữa hoà nhau! Á.. chỉ thiếu kết hôn thôi!]

[Ký chủ! Kết hôn xong là chân của cậu sẽ khỏi đó!]

[Tuy nhiên, vì để cho thế giới được vận hành hợp lý, không xuất hiện sai lầm, chúng tôi sẽ đề xuất cho ký chủ một phương án chữa chân hợp lý. Ví dụ như...]

Lê Khinh Chu đột nhiên vén chăn lên, quả cầu màu xanh dương không đề phòng bị bắn vào đầu giường "binh" một tiếng.

[Nếu chân tôi hoàn toàn khỏi hẳn, chắc chắn không thể giấu diếm A Hoài. Tôi có thể nói ra không?]

Quả cầu màu xanh dương lăn từ đầu giường xuống, lảo đảo bay lên: [Sau khi kết hôn, ký chủ có thể nói.]

[Đợi sau khi hoàn thành nhiệm vụ, thế giới được hình thành từ sách này cũng ổn định. Sau này sẽ chính thức một trong số các thế giới nhỏ.]

Liễu Bạc Hoài thấy Lê Khinh Chu chui ra, liền ôm cậu qua đặt lên đùi, vuốt vuốt mái tóc ẩm ướt vì mồ hôi trên trán cậu, nói: "Bé cưng đang suy nghĩ gì đó?"

Lê Khinh Chu nhìn hắn, hầm hừ nói: "Anh đoán đi! Bây giờ anh hết biết rồi chứ gì?!"

[Hệ thống, ngón tay vàng mà cậu cũng đưa sai người, cấp trên không phạt cậu hả?]

[Cái này, cái này... trở về tôi sẽ viết báo cáo nhận sai. Xin lỗi cậu ký chủ.] Quả cầu màu xanh dương uể oải lung lay.

[Trừ việc nhận sai ra, cậu còn phải đền cho tôi nữa. Tôi muốn sử dụng ngón tay vàng này một ngày, như vậy không quá đáng đúng không?]

Quả cầu màu xanh dương ngẩn ra: [Nhưng mà ký chủ ơi, bởi vì ngón tay vàng bảo hộ chủ nhân nên bây giờ nó hỏng rồi. Phải quay lại sửa chữa một chút mới có thể sử dụng.]

[Ký chủ muốn sử dụng một ngày cũng không sao, nhưng phải đợi một chút mới được.]

[Không sao, đợi bao lâu cũng được]

Tâm trạng Lê Khinh Chu tốt lên.

Liễu Bạc Hoài nhéo cằm cậu, ghé lại gần nói: "Bé cưng, đang âm mưu chuyện xấu gì đúng không?"

Lê Khinh Chu đảo mắt: "Em không có. Em có âm mưu chuyện xấu gì đâu, anh đừng có đổ oan người ta."

[Hì hì em có nghĩ anh cũng không biết! Lêu lêu lêu!]

Liễu Bạc Hoài lắc đầu bất đắc dĩ. Dáng vẻ này vừa nhìn là biết cậu đang âm mưu xấu xa muốn chỉnh hắn. Được rồi, hắn đuối lý nên đành chịu vậy.

Việc ngón tay vàng xem như tạm thời kết thúc. Hệ thống ở lại đợi sau khi hai người kết hôn mới rời đi.

Hai ngày sau, Yến Kinh lại xảy ra một việc.

Lưu Bành đánh em gái mình, cũng chính là Lưu Kỷ Trân.

Nghe người chứng kiến nói là ông ta đến bệnh viện, nắm tóc Lưu Kỷ Trân kéo bà ta xuống khỏi giường bệnh rồi đánh. Không ai cản được ông ta, ông ta đánh đến mức mặt mũi Lưu Kỷ Trân bầm dập, máu me chảy đầy mới thôi.

Mà lý do khiến ông ta đánh Lưu Kỷ Trân như vậy là vì, Lưu Bành không sinh con được. Ngoài một cô con gái riêng thì không thể nào có thêm con được nữa.

Gần đây ông ta mới biết được chân tướng là sở dĩ ông ta không sinh con được đều do Lưu Kỷ Trân ban tặng. Bà ta bỏ thuốc Lưu Bành.

Lưu Bành không sinh con được, nhà họ Lưu sắp tuyệt hậu.

Chỉ vì việc này, Lưu Bành muốn đánh chết Lưu Kỷ Trân cũng không có gì lạ.

"Con gái nhà họ Lưu ác độc thật. Đến cả anh trai ruột của mình mà cũng..."

"Bị đánh là đáng lắm. Bỏ thuốc anh ruột của mình chỉ vì tiền."

Cuối cùng vẫn là Liễu Cảnh Nguyên và Liễu Nhạc Thừa đến ngăn Lưu Bành lại. Nếu không thật sự Lưu Kỷ Trân có thể bị đánh chết.

Sau đó, Lưu Bành trực tiếp tước đoạt quyền lợi của Lưu Kỷ Trân ở công ty Lưu thị. Từ đây Lưu Bành và Lưu Kỷ Trân cạch mặt nhau.

Hạ Thanh Uyển vẫn muốn tính sổ với Lưu Kỷ Trân. Bởi vì bà ta dùng lời nói dắt mũi Vu Khôn, muốn Liễu Bạc Hoài và Lê Khinh Chu phải chết.

Rốt cuộc một nhà Liễu Cảnh Nguyên không thể ở lại Yến Kinh được nữa. Cuối cùng chỉ có thể nghe theo lời Hạ Thanh Uyển ra nước ngoài, không bao giờ trở về nữa.

Lê Khinh Chu tự bế hai ngày ở nhà mới từ từ bình tĩnh lại.

Cậu dựa trên lưng Liễu Bạc Hoài, nắm tóc hắn. Nói cậu muốn thấy bé tí hon trên đỉnh đầu mình có dáng vẻ như thế nào.

Liễu Bạc Hoài thoả mãn cậu, lần đầu tiên tự tay vẽ tranh.

"Xấu quá đi." Lê Khinh Chu suýt khóc khi thấy bức vẽ đầu tay xấu quắc của hắn.

Hiếm khi Liễu Bạc Hoài thấy bối rối. Hắn nói: "Tôi tập luyện thêm nhé bé cưng."

Lê Khinh Chu: Hừ ~ lúc này có ngón tay vàng là tốt rồi! Tui muốn xem trong lòng A Hoài đang nghĩ thế nào?

*******

Tác giả có lời muốn nói:

Chu Chu: Nắm tay phỏng vấn.jpg
Xin hỏi chồng yêu, anh đang nghĩ gì đấy?

Hoài Hoài: Khụ... Tôi cảm thấy tôi vẽ cũng được. Chủ yếu là rất giống em. Rất đáng yêu!

Chu Chu: Huhu đó không phải em! Xấu quá! Quá xấu luôn!

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info