ZingTruyen.Com

HOÀN-[ĐM] Trong Ngoài Không Đồng Nhất Tuỳ Thời Lật Xe

Chương 105

Mua1301

Sau trận chung kết quốc tế người máy trí tuệ nhân tạo, Lê thị đã rất nổi tiếng.

Lần này ra mắt ô tô công nghệ không người lái, lại còn thắng trận thi đấu với ô tô không người lái của nước ngoài, gần như trên dưới cả nước đều đang thảo luận.

Lê thị và Lê Khinh Chu hoàn toàn nổi tiếng, đến độ đi trên đường cũng có thể bị một hai người nhận ra.

Mức độ nổi tiếng không thua gì minh tinh.

Cùng lúc đó, các bộ ngành liên quan của quốc gia cũng khen ngợi Lê Khinh Chu và tập đoàn Lê thị. Thậm chí còn lên cả bản tin thời sự quan trọng và các kênh truyền thông khác.

Vẻ mặt u sầu của ông nội Lê trong vụ đánh cược khi đó đã thay đổi, hiện tại quả thật là xuân phong đắc ý, gặp ai cũng tươi cười.

Lê thị hoàn toàn đứng đầu ở Tây Thành, ở Yến Kinh cũng không kém bao nhiêu.

Càng ngày, Lê Khinh Chu càng được đánh giá cao. "Nhà giàu mới nổi" đã không thích hợp dùng với Lê Khinh Chu nữa. Hoặc là nói danh tiếng của Lê thị ở Yến Kinh đã sớm không có ai có thể ngăn cản.

Một vài nhà có con gái có độ tuổi thích hợp đều động tâm. Một vài nhà ít nhiều từng đắc tội tập đoàn Lê thị hoặc là công ty của Lê Khinh Chu thì đều lùi lại tránh mũi nhọn.

Hiện tại, tập đoàn Lê thị được khoác lên mình danh hiệu tập đoàn được quốc gia xem trọng, danh dự và khen ngợi đều có đủ.

Đơn giản mà nói chính là phía trên có người.

Muốn chèn ép thì phải biết tự lượng sức mình. Huống chi bây giờ Lê thị cũng không phải công ty để mặc người ta chèn ép nữa.

Sau với Lê thị phong quang vô hạn, các công ty khác thì thảm.

Ví dụ như Vu gia.

Cư dân mạng có ấn tượng không tốt với Vu gia, họ đều gọi công ty nhà họ là "công ty nước ngoài", không yêu nước chút nào.

Có thể thấy mọi người khinh thường cỡ nào với việc Vu gia hợp tác với Casper chèn ép công nghệ không người lái của Hoa Quốc.

Đương nhiên, nếu như lần này Vu gia và Casper thắng được công nghệ không người lái của Lê thị thì tình hình hiện tại cũng sẽ khác.

Đáng tiếc, điều này đã vĩnh viễn không thể trở thành sự thật.

Vu Tư Đống nghĩ hết tất cả biện pháp gom tiền nhưng cũng chỉ là hạt cát trên sa mạc. Cùng đường, ông ta đành bảo Bùi Tình đi xin Liễu gia và Liễu Hạ Huy.

"Nếu đến hạn mà không thể trả tiền, Vu gia chỉ có thể nộp đơn phá sản..."

Vu Tư Đống ôm Bùi Tình mềm giọng năn nỉ. Bùi Tình đương nhiên phải đồng ý, vì ông ta và cũng vì cái nhà này. Hơn nữa mẹ Vu vẫn luôn bắt bẻ bà cũng mềm giọng nói chuyện, Bùi Tình không thể từ chối.

Sau khi cãi nhau thì bà ta và Lưu Kỷ Trân đã cắt đứt liên lạc, nên vẫn chưa biết người yêu của Liễu Bạc Hoài chính là Lê Khinh Chu.

Mà Vu Khôn cũng không muốn để cho cha mẹ biết chuyện anh ta lén đi gặp Liễu Vân Phỉ, nên cũng không báo lại tình hình nhìn thấy trong khách sạn khi ấy.

Bùi Tình tràn đầy niềm tin là thái độ của Liễu Hạ Huy đối với bà ta đã thay đổi. Kết quả lúc tới cửa, Liễu Hạ Huy trực tiếp từ chối, không hề có ý cho bà ta bước vào nhà.

Bùi Tình đứng ngoài cửa nói: "Hạ Huy, xem như con giúp đỡ mẹ đi. Liễu gia có nhiều tiền như vậy, chỉ có chút đó không đáng kể chút nào."

"Con giúp mẹ, sau này Vu gia sẽ báo đáp con..."

Liễu Hạ Huy cười lạnh nói: "Vu gia và tôi không quen cũng chẳng thân. Vì sao tôi phải giúp đỡ?"

"Tôi đã nói rất nhiều là tôi không muốn bà tới tìm tôi nữa. Quan hệ mẹ con của chúng ta đã sớm kết thúc ở thời điểm bà rời đi rồi."

"Một người xa lạ mà thôi. Đừng nói chút tiền này không tính là gì với Liễu gia, xem như chỉ là một trăm tệ thôi tôi cũng sẽ không cho mượn."

Bùi Tình không nhịn được nữa, tức giận nói: "Hạ Huy, mẹ mới là người thân nhất của con!"

"Chú ba con nuôi nấng con thì thế nào? Sau này Liễu Bạc Hoài kết hôn sinh con, con chỉ là cháu thôi thì sao có thể so sánh được với con thân sinh của người ta?!"

"Đến lúc đó chẳng lẽ Liễu Bạc Hoài còn để lại Liễu gia cho con sao?! Hạ Huy, con giúp Vu gia, sau này Vu gia cũng sẽ giúp con..."

Ý tứ của Bùi Tình đã rất rõ ràng.

Sắc mặt Liễu Hạ Huy kỳ lạ, nói: "Xem ra bà vẫn chưa biết..."

Chưa biết cái gì?

Khuôn mặt Bùi Tình lộ vẻ nghi ngờ.

Liễu Hạ Huy cũng chẳng thèm giải thích, lạnh lùng nói: "Tôi không có tiền, không thể cho bà mượn được. Đi tìm người khác đi."

Dứt lời liền xoay người đóng cửa.

Bùi Tình vội vàng tiến lên tiếp tục gõ cửa.

Lát sau, bảo vệ liền chạy đến trực tiếp đưa bà ta rời khỏi. Lý do là bà ta làm phiền chủ nhà nghỉ ngơi. Mặc kệ là Bùi Tình nói rằng chủ nhà là con của bà ta thì bảo vệ vẫn thờ ơ, hiển nhiên đã được dặn dò rồi.

Bùi Tình không thu hoạch được gì, trở lại Vu gia.

Sau khi nghe bà ta nói lại, sắc mặt của mẹ Vu và Vu Tư Đống lập tức xấu đi. Nhưng Vu Tư Đống thay đổi biểu cảm rất nhanh, ông ta ôm lấy Bùi Tình an ủi bà ta đã chịu uất ức và vất vả rồi.

Lúc đó Vu Khôn cũng đang ở nhà, sau khi nghe Bùi Tình nói xong anh ta muốn nói lại thôi. Cuối cùng anh ta vẫn im lặng không nói gì. Dù sao anh ta có nói ra thì cũng không thay đổi được gì.

Vu Tư Đống cau mày suy nghĩ một lúc, cuối cùng nói: "Ngày mai anh với em cùng đi xin Hạ Huy, trong lòng nó chắc chắn có khúc mắc với anh. Hai người là mẹ con, là máu mủ ruột thịt. Thù hận hay bất mãn có lớn đến đâu cũng sẽ được hoá giải..."

Vu Tư Đống tỏ vẻ vì em anh mới đi, khiến Bùi Tình vô cùng cảm động.

Hôm sau, Bùi Tình và Vu Tư Đống gõ cửa nhà Liễu Hạ Huy lần nữa.

Lát sau, dì giúp việc mở cửa ra.

Bùi Tình hỏi Liễu Hạ Huy có ở nhà không.

Dì giúp việc nói không ở nhà: "Hôm nay cậu chủ về nhà cũ rồi."

Bùi Tình vốn định đi vào đợi Liễu Hạ Huy về, nhưng Vu Tư Đống giữ bà ta lại, nói: "Chúng ta đến nhà cũ Liễu gia."

Hiện tại Liễu Hạ Huy vẫn chưa làm chủ Liễu thị. Số tiền ông ta muốn mượn không phải con số nhỏ, nhưng ông ta đã cãi nhau với Liễu Cảnh Nguyên và trở mặt rồi. Còn không bằng đi cầu xin Liễu Bạc Hoài, đồng thời bán một chút tin tức xem như lấy lòng.

Thường ngày cho dù đến tập đoàn Liễu thị cũng không thể gặp mặt Liễu Bạc Hoài, bây giờ có thể lấy cớ là tìm Liễu Hạ Huy để gặp Liễu Bạc Hoài.

Vu Tư Đống nói suy nghĩ của ông ta, Bùi Tình không có ý kiến.

Thế là hai người cùng đi đến nhà cũ Liễu gia.

...

Hôm nay hiếm khi được nghỉ, tâm trạng Lê Khinh Chu rất tốt liền tổ chức một bữa tiệc chiêu đãi các bạn nhỏ.

Trừ Lê Hạm Ngữ đang đi du lịch với bạn học thì Lê Húc Sanh và Hạ Dịch Quân đều ở đây, Liễu Hạ Huy cũng về nhà cũ.

Đương nhiên lúc Liễu Hạ Huy bị gọi tới cũng không biết đây là bữa tiệc của "các bạn nhỏ", sau khi biết thì sắc mặt đen thui.

Sân vườn ở nhà cũ Liễu gia lần đầu tiên được trang trí một cách trẻ con như vậy.

Hoa tươi, nhân vật trong phim hoạt hình, bong bóng, nước trái cây, bánh ngọt,... Lão quản gia, đầu bếp và cả những người giúp việc đều đeo băng đô hoạt hình trên đầu.

Điều đặc biết khiến Liễu Hạ Huy trợn to mắt không ngờ tới chính là... chú ba của anh ta cũng đang đeo một cái cài tai mèo đen, đồ đôi với Lê Khinh Chu. Của Lê Khinh Chu là tai mèo màu trắng.

Thái dương Liễu Hạ Huy giật giật, đây là chủ đề công viên giải trí đó hả...

Cạn lời!

Vậy mà chú ba của anh ta vẫn rất bình tĩnh, thoải mái ngồi trên ghế trong sân vườn uống cà phê. Giống như trên đầu không phải là băng đô tai mèo mà là trang sức cao cấp nào đó.

Hạ Dịch Quân chọt chọt chân Liễu Hạ Huy, ôm một con thỏ bông ngẩng đầu nói: "Anh họ Hạ Huy, chơi bập bênh cùng với bọn em không?"

Cậu nhóc chỉ chỉ một góc trong sân vườn. Chỗ đó được lắp một cái bập bênh loại nhỏ, tay cầm có hình động vật trong phim hoạt hình.

Liễu Hạ Huy: "..."

Anh ta đen mặt nói: "Anh không chơi, anh cũng không phải trẻ con."

Hạ Dịch Quân chớp mắt mấy cái, ngây thơ hỏi: "Do anh quá nặng hả?"

"Không sao đâu, em và Sanh Sanh có thể ngồi cùng nhau một bên, anh ngồi bên còn lại. Anh Lê nói anh là bạn lớn, phải chơi chung với bọn em mới được."

"Anh họ Hạ Huy, sao anh không đeo băng đô?"

Cuối cùng, Hạ Dịch Quân chỉ vào đỉnh đầu Liễu Hạ Huy hỏi, biểu tình bất mãn giống như đang nói... "Anh không đeo thì chúng ta không phải người cùng một quốc gia!"

Liễu Hạ Huy: "..."

Ai muốn cùng một quốc gia với mấy đứa hả?! Nếu không phải anh ta bị lừa tới...

[Phụt ha ha ha ha! Sắc mặt của cháu trai lớn thú vị quá!]

Bé tí hon trong bong bóng cười ngã chổng vó, ôm bụng lăn lăn trên tấm nệm mềm mại, sắc mặt như đang xem kịch vui.

Vốn Lê Khinh Chu đang dựa vào cánh tay Liễu Bạc Hoài ăn bánh ngọt, thấy vậy lau miệng sạch sẽ cầm hai cái băng đô đi qua.

Cậu đưa một cái trong tay cho Liễu Hạ Huy, nói: "Cháu trai lớn, hoà hợp với tập thể chút nào. Nhanh đeo lên!"

Liễu Hạ Huy liếc nhìn băng đô, sắc mặt càng đen thêm, nói: "Vì sao lại là tai heo?!"

[Heo heo đáng yêu như vậy! Cháu kỳ thị heo heo à?!]

Bé tí hon trong bong bóng dang chân ngồi lên một con heo nhỏ mập mạp, trong tay cầm gậy quơ quơ, cười tươi rói chỉ vào Liễu Hạ Huy.

Lê Khinh Chu cau mày, đổi một cái khác: "Cái này chắc là được rồi ha."

Là một cái tai hổ.

Sắc mặt Liễu Hạ Huy chuyển biến tốt lên, nhận lấy đeo lên. Đợi sau khi anh ta đeo xong mới nhận ra điều gì đó sai sai... Rõ ràng anh ta không hề muốn đeo cái nào hết!!!

Hạ Dịch Quân hài lòng, túm quần Liễu Hạ Huy kéo anh ta đến chỗ bập bênh, nói: "Anh họ Hạ Huy nhanh lên, chúng ta chơi đùa cùng nhau đi! Anh Sanh Sanh đợi lâu rồi, anh mau qua đây đi!"

Lê Khinh Chu: "Cháu trai lớn hiểu chuyện một chút nào, đừng để bạn nhỏ đợi lâu."

Mở miệng là gọi cháu trai lớn, chiếm hết tiện nghi.

Liễu Hạ Huy nghe tới mức chết lặng, lười nói nhảm với Lê Khinh Chu nên thuận theo sức kéo của Hạ Dịch Quân mà đi.

Thật sự chơi bập bênh với hai đứa nhóc! Một tổng giám đốc bá đạo lại bị "tha hoá" đến mức này...

Lê Khinh Chu vô cùng vui vẻ, trong lòng ha ha ha không ngừng, quay lại bên cạnh Liễu Bạc Hoài.

Liễu Bạc Hoài ôm cậu, đút cho cậu một ngụm nước trái cây: "Em nóng không?"

Lê Khinh Chu lắc đầu nói không nóng. Hai tay lại túm lấy hai tai mèo trên đỉnh đầu, ghé lại gần trước mặt Liễu Bạc Hoài, nghiêng đầu hỏi: "A Hoài, em đeo tai mèo này có đẹp không?"

[Hắc hắc! Có phải rất đáng yêu, rất muốn ôm em không? Muốn hôn em nữa đúng không? Muốn để em đeo tai mèo này lăn giường không?!]

Bé tí hon trong bong bong mở to mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, nhưng lại có dáng vẻ xấu xa.

Bàn tay Liễu Bạc Hoài muốn đút bánh ngọt cho cậu dừng lại. Lê Khinh Chu thấy đôi mắt hắn hơi tối lại thì trong lòng càng đắc ý hơn.

Cậu chắc chắn rằng Liễu Bạc Hoài không dám làm gì trước mặt đám trẻ con cả, nên ý nghĩ trong lòng càng không thèm kiêng nể gì mà bộc phát lung tung.

Nhưng trên mặt vẫn là dáng vẻ rất vô tội.

[Lần trước anh "dạy dỗ" em... em đã nói đừng rồi! Hừ hừ! Xem em trêu chọc anh thế nào!]

Bé tí hon trong bong bóng khoanh tay đặt trước ngực, đầu ngẩng lên tầm 45 độ, biểu tình đắc ý không thôi.

"A Hoài, thấy đẹp không anh?" Lê Khinh Chu chớp mắt, ghé lại gần thêm một chút.

Liễu Bạc Hoài nghe vậy buông đĩa bánh ngọt xuống, kề sát bên tai Lê Khinh Chu nhẹ giọng nói: "Đẹp lắm. Đẹp đến mức anh muốn thấy em thế này trên giường..."

Mấy câu sau đó đều giới hạn độ tuổi, không thể để cho bạn nhỏ nghe thấy. Tóm lại là các bé không thể nghe, không thể nói rõ được!

Vành tai Lê Khinh Chu chớp mắt đỏ bừng, hai mắt long lanh ánh nước, gào thét trong lòng.

Cả người bé tí hon trong bong bóng đỏ y như con tôm luộc, thân thể cuộn lại meo meo giấu mình vào trong chăn đệm. Một cục phồng to lên rất dễ thấy.

"Bé cưng, tối nay tôi chơi với em."

[Không được! Không được! Tha cho em đi!]

Lê Khinh Chu không đợi Liễu Bạc Hoài nói xong đã đỏ mặt đưa tay che miệng hắn, trừng mắt nói: "Tối nay em không ở lại nhà cũ Liễu gia đâu."

[Hehe~ không nghĩ tới đúng không?]

Liễu Bạc Hoài nắm lấy tay cậu, bình tĩnh nói: "Không sao, khi nào em đến thì chúng ta cùng chơi."

"Chơi cái gì vậy anh?" Lê Húc Sanh vừa chạy tới, không hiểu hỏi lại.

"Không có gì đâu..." Lê Khinh Chu vội nói.

Lê Húc Sanh: "Sao mặt anh đỏ quá vậy?"

"Hơi nóng... anh vào nhà một chút cho mát."

Lê Khinh Chu vừa muốn đứng dậy đã thấy lão quản gia đi tới nói: "Tiên sinh, bên ngoài có hai người tới. Nói muốn tìm đại thiếu gia."

"Tìm cháu?"

Liễu Hạ Huy đi tới, nhíu mày hỏi: "Ai vậy ạ?"

Lão quản gia: "Vu tiên sinh và phu nhân của hắn."

***********

Tác giả có lời muốn nói:

Lúc vừa lắp bập bênh xong...

Trong lòng Chu Chu: Muốn chơi muốn chơi muốn chơi muốn chơi x n lần

Hoài Hoài: Bé cưng, đồ chơi của đám trẻ con mà. Em muốn chúng ta thử trước xem có rắn chắc hay không không?

Chu Chu đáp trong vòng 1s: Được! Hắc hắc.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com