ZingTruyen.Com

HOÀN-[ĐM] Trong Ngoài Không Đồng Nhất Tuỳ Thời Lật Xe

Chương 100

Mua1301

Quay lại trước thời gian diễn ra vụ đánh cược thương nghiệp này.

Trong phòng VIP của một quán bar cao cấp ở Yến Kinh, Liễu Nhạc Thừa và Liễu Vân Phỉ cùng ở đây. Bên cạnh họ còn có vài người trai gái trẻ tuổi, đều lấy anh em Liễu gia làm trung tâm, lúc nói chuyện cũng vô cùng tâng bốc hai người.

Hình như Liễu Nhạc Thừa và Liễu Vân Phỉ đang chờ ai đó, thỉnh thoảng lại ra cửa phòng. Lát sau, cửa phòng bị phục vụ mở ra, hai người bước vào.

Người đàn ông có vẻ ngoài đẹp trai dịu dàng, đeo một cái kính mắt viền vàng, trông rất nhã nhặn. Anh ta chỉ mặc sơ mi trắng đơn giản cùng với quần jean nhưng lại giống như làn gió mát ngày hè, giống ánh mặt trời mùa đông khiến người ta khó lòng dời mắt.

Người còn lại là một cô gái người nước ngoài, tóc vàng mắt xanh điển hình. Cô gái mặc một chiếc váy theo phong cách Lolita màu trắng, vẻ ngoài trông như búp bê xinh đẹp yêu kiều.

Liễu Vân Phỉ thấy người đến liền đứng lên cười nói: "Vu Khôn, Angie, hai người đến rồi."

Người vừa đến chính là Vu Khôn, con trai của Vu Tư Đống và Bùi Tình. Và cả Angie, con gái duy nhất của chủ gia tộc Casper.

Những người khác cũng nhao nhao chào hỏi, đứng lên nhường ghế ngồi. Có thể nhìn ra được địa vị của Vu Khôn và Angie trong đám người này.

Theo lý mà nói, Vu gia mới từ nước ngoài về Yến Kinh, mặc dù có thế lực nhưng tuyệt đối thua kém những gia tộc lâu đời ở Yến Kinh.

Ví dụ như Liễu gia.

Nhưng ai bảo Vu gia trèo lên được gia tộc Casper chứ.

Bản thân Vu Khôn ở nước ngoài nhảy lớp tốt nghiệp, xuất sắc đến độ hấp dẫn được sự chú ý của con gái gia tộc Casper. Dưới sự theo đuổi nhiệt tình của Angie Casper, Vu Khôn đã từ chối ba lần liên tiếp. Sau đó thấy Angie vẫn luôn kiên trì mới đồng ý hẹn hò.

Angie nghe không hiểu tiếng Trung, thế nên Liễu Nhạc Thừa và Liễu Vân Phỉ dùng tiếng Anh nói chuyện với cô.

Sau khi trò chuyện vài câu, Angie đã lộ vẻ mất kiên nhẫn, bắt đầu cúi đầu chơi điện thoại.

Nhìn cô không thèm quan tâm ai khác, chỉ trả lời vài câu với Vu Khôn, ánh mắt Liễu Vân Phỉ lạnh lùng nhưng nụ cười trên môi lại không thay đổi, nói bằng tiếng Trung: "Có phải Angie không thích quán bar không?"

Hiển nhiên câu này là hỏi Vu Khôn

Vu Khôn thản nhiên nói: "Angie vừa tới Hoa Quốc nên vẫn chưa quen. Mọi người chơi đi, tôi chăm sóc em ấy."

Liễu Vân Phỉ cười nói vâng dạ, sau đó tìm người khác chơi.

Liễu Nhạc Thừa nhìn Vu Khôn và Angie ngồi trong góc nhỏ giọng nói chuyện với nhau, lạnh lùng không thèm xem ai ra gì thì lén lút bĩu môi, nói với em gái: "Angie thì không nói, nhưng Vu Khôn tự cho mình là ai chứ? Dám đối xử lạnh nhạt với chúng ta như vậy?"

"Anh ta cũng không chịu nhìn lại xem vì sao mà bản thân anh ta lại được tham gia tụ hội hôm nay."

Không phải là nhờ quen được một cô bạn gái có thân phận không tầm thường à?

Liễu Vân Phỉ: "Được rồi, anh im lặng đi. Chơi phần anh là được rồi."

Buổi tụ họp hôm nay là chủ ý của Lưu Kỷ Trân và Vu Tư Đống. Mặt ngoài nói rằng để đám nhỏ giao lưu tình cảm. Nhưng chủ yếu là ý muốn lấy lòng Angie Casper vừa đi theo Vu Khôn về Hoa Quốc.

Liễu Nhạc Thừa hừ một tiếng, không nói thêm gì nữa. Quay đầu uống rượu với người khác.

Liễu Vân Phỉ liếc nhìn Angie, sau đó vẫn luôn nhìn Vu Khôn chăm chú, không biết đang suy nghĩ điều gì.

Mãi đến khi Vu Khôn cảm nhận được ánh mắt của cô ta, ngẩng đầu nhìn về phía này. Liễu Vân Phỉ không chút hoảng loạn đối mặt với anh ta, nở nụ cười.

Sắc mặt Vu Khôn không thay đổi dời ánh mắt.

Liễu Vân Phỉ cũng không thèm để ý đến thái độ của anh ta. Lúc này có một chàng trai đi đến mời nên cô ta liền cùng chàng trai đi lên ca hát.

Trong góc, Vu Khôn đang tìm đề tài nói chuyện phiếm nhưng Angie vẫn tập trung xem điện thoại, không quá để ý anh ta.

Vu Khôn liếc mắt nhìn màn hình điện thoại của Angie thấy cô đang xem truyện tranh. Vu Khôn không hiểu về phương diện này, nên cũng không thể nào tìm đề tài về phương diện này để nói.

Thế nên anh ta tìm vài chuyện thú vị để kể lại, đều bị Angie ừ à qua loa bỏ qua.

Người ngoài nhìn qua còn tưởng bọn họ trò chuyện với nhau rất vui vẻ.

Mãi cho đến khi sắp kết thúc, Angie mới tắt điện thoại.

Vu Khôn nói muốn đưa cô về nhưng bị Angie từ chối. Angie có tính tình đại tiểu thư, cô nói một là một, hai là hai.

Thấy cô kiến quyết không cần, Vu Khôn cũng không nói gì nữa.

Đúng lúc tài xế Vu gia đến đón, trước khi đi anh ta cũng dặn dò đủ điều giống như một người bạn trai tri kỷ. Dặn Angie về nhà sớm, trên đường chú ý an toàn vân vân..

Angie: "Tạm biệt."

Vu Khôn lên xe, đợi sau khi tấm ngăn được kéo lên liền thay đổi sắc mặt lạnh lẽo.

Anh ta bày ra vẻ mặt chán ghét giật giật cổ áo sơ mi, mở vài nút áo ra. Cảm giác gọn gàng tao nhã lập tức sụp đổ.

Vu Khôn không thích ăn mặc như vậy, nhưng Angie Casper lại thích những người ăn mặc kiểu này. Cho nên Vu Khôn phải nguỵ trang bản thân, lại thêm anh ta cũng là một nhân vật nổi tiếng ở đại học. Nhảy lớp tốt nghiệp, học giỏi, vẻ ngoài điển trai, gia thế cũng tốt.

Quả nhiên, anh ta chỉ dùng một chút thủ đoạn tạo cảm giác tồn tại trước mặt Angie và bạn cô ta là chẳng lâu sau Angie Casper đã bắt đầu theo đuổi anh ta rồi.

Vu Khôn từ chối liên tiếp ba lần, sau đó mới giả vờ miễn cưỡng đồng ý hẹn hò với Angie.

Vu Khôn thoải mái dựa vào ghế, lát sau điện thoại di động của anh ta vang lên. Anh ta cầm lên liếc mắt nhìn, là tin nhắn của Liễu Vân Phỉ. Cô ta mời Vu Khôn nếu có thời gian thì cùng nhau ăn bữa cơm, chỉ hai người.

Sắc mặt Vu Khôn không rõ ý tứ, một lúc sau mới nhếch môi nở nụ cười, đồng ý lời mời.

Bên này, sau khi Vu Khôn lên xe, Angie nhận điện thoại ba cô gọi đến.

"Ba. Vâng, con mới từ quán bar ra. Chừng nào thì người đến Hoa Quốc?"

Người cầm quyền của gia tộc Casper, ngài Reese Casper nói: "Chờ ta xử lý xong một ít chuyện sẽ đến Hoa Quốc. Angie con yêu, con ở chung với Vu thế nào?"

Angie: "Cứ vậy thôi ạ."

Nụ cười trầm ấm của ngài Reese truyền qua điện thoại: "Angie sweetheart của ta, tuyệt đối không được yêu cậu ta thật lòng đâu đấy."

"Vu và cha mẹ của cậu ta đều là những người tham lam dối trá. Chơi đùa thì có thể nhưng không thể nghiêm túc đâu."

"Vu gia là cây cầu nối để gia tộc Casper chúng ta khai thác thị trường ô tô thông minh ở Hoa Quốc. Có hiểu không con yêu của ta?"

Angie vừa nghe điện thoại, vừa vung vẩy chiếc túi xách bằng da được làm thủ công chậm rãi bước đi.

Nghe vậy, cô nở nụ cười xinh xắn: "Con hiểu, người yên tâm đi."

Trong lời nói của cô có cảm giác như không hề đặt Vu Khôn vào trong mắt.

Đáng thương Vu Khôn còn cho là bản thân có sức hút phi thường, có thể nắm công chúa nhỏ của gia tộc Casper trong tay.

Anh ta làm sao biết được Angie Casper đặc biệt thích những người đẹp mang nét đẹp phương Đông. Cô chỉ xem trọng khuôn mặt của Vu Khôn mà thôi, dù sao nhìn cũng khá đẹp.

Đối với Angie Casper, Hoa Quốc giống như thiên đường. Cô muốn gặp thêm vài người đẹp phương Đông chẳng phải quá đơn giản sao?

Gia tộc Casper cần một cơ hội để tiến vào thị trường ô tô thông minh của Hoa Quốc, vừa lúc Vu gia "chủ động" đưa tới cửa cho họ.

Chẳng qua chỉ cho một chút lợi ích nho nhỏ là Vu gia liền cắn câu. Không có cái gì dễ lợi dụng hơn cái này nữa cả.

Sau khi cúp điện thoại, Angie vừa ngâm nga bài hát vừa dạo bước trên đường phố Yến Kinh. Đối với ánh mắt của người khác, cô không thèm để ý chút nào. Chỉ chuyên tâm nhìn ngắm cảnh sắc ban đêm ở đây.

Nhưng mà cô đang mặc một chiếc váy Lolita nhìn qua đã biết có giá cả không rẻ, trong tay lại đang cầm túi xách thủ công. Trong mắt một số người không khác gì con dê béo tung tăng trên đường.

Cuối cùng, lúc Angie đi đến một chỗ tương đối yên tĩnh thì một chiếc xe máy gào thét nhanh chóng vụt qua người cô. Ngay lúc cô chưa kịp phản ứng thì đã cướp đi chiếc túi da bằng thủ công rồi.

Bởi vì đột nhiên bị cướp giật mạnh, Angie bị kéo lảo đảo rồi té ngã trên đất. Đầu gối chỉ đeo tất chân hơi mỏng thoáng chốc bị cọ quẹt rách ra.

Mãi đến khi xe máy đi xa rồi Angie mới sợ hãi kêu lên. Cô kêu lên bằng tiếng Anh, vài người đi đường không hiểu được nên không tiến lên giúp đỡ.

Trong lúc đang hoảng loạn, một người đàn ông có vẻ ngoài đẹp trai hoặc cũng có thể nói là xinh đẹp đi lên, giọng Anh chính tông êm tai vang lên

"Tiểu thư cần tôi giúp gì không?"

Tối nay Lê Khinh Chu và Cát Nhạc hẹn nhau ở quán cà phê mèo trò chuyện. Hai người vừa đi ra khỏi cửa đã thấy cảnh cướp bóc bên đường.

Cát Nhạc tinh mắt thấy đầu gối của cô gái người nước ngoài bị cọ rách ra, máu chảy không ngừng. Thế nên cậu ta nói với Lê Khinh Chu một tiếng rồi đi đến cửa hàng gần đó mua bông băng.

Lê Khinh Chu thì tiến lên hỏi thăm.

Angie nghe thấy tiếng nói liền ngẩng đầu, vẻ mặt đang lo sợ lập tức sửng sốt há hốc miệng. Lát sau cô nghe được người kia lặp lại câu hỏi lần nữa mới lên tiếng: "Tôi, túi của tôi bị cướp rồi."

"Tôi đỡ cô lên trước nhé? Được không?" Lê Khinh Chu đưa tay nói.

Angie đỏ mặt đặt tay lên, Lê Khinh Chu nâng cô đứng dậy.

Sau đó hai người lùi vào vỉa hè, Angie ngồi xuống bậc thang, thỉnh thoảng nhìn lén người đàn ông bên cạnh một chút.

Lúc này, Cát Nhạc cầm bông băng chạy tới, nói: "Khinh Chu, em mua thuốc với băng gạc về rồi này."

Angie quay đầu, hai mắt sáng lên. Lại thêm một anh đẹp trai phương Đông, cảm giác khác hẳn với anh đẹp trai vừa dìu cô.

Cô không khỏi cảm thấy thẹn thùng. Cảm giác tức giận và buồn bực vì bị giật túi phút chốc tan biến.

Cát Nhạc gãi đầu, chủ động tiến lên hỏi cô bằng tiếng Anh: "Nếu cô không ngại thì để tôi băng bó giúp cô nhé?"

Nhìn dáng vẻ của Khinh Chu thì thấy cậu không có ý muốn băng bó giúp người ta chút nào. Hơn nữa Khinh Chu còn đang đeo bộ xương giáp ngoài hỗ trợ thông minh, không tiện ngồi xuống.

Angie nhỏ giọng nói: "Tôi không ngại, cảm ơn anh."

Cát Nhạc nói không có gì, sau đó ngồi xuống băng bó vết thương cho cô.

Sau đó cậu ta lại giải thích với Angie rằng bị giật túi nên báo cảnh sát thế nào. Gần đây có gắn camera giám sát nên có khả năng cao có thể tìm lại túi cho cô.

Cuối cùng, Cát Nhạc hỏi cô đang ở đâu. Angie nói ra địa chỉ của một khách sạn.

Lê Khinh Chu nói với Nhạc: "Đưa cô ấy đến đồn cảnh sát báo án trước đi rồi hãy đưa cô ấy về khách sạn. Muộn rồi, tôi phải về trước đây."

Cậu bấm điện thoại, vừa nãy A Hoài đã gửi tin nhắn bảo hắn sắp tới rồi.

Cát Nhạc gật đầu: "Vâng, vậy em đưa cô ấy đến đồn cảnh sát trước."

Dứt lời, Cát Nhạc nói lại với Angie rằng sẽ đưa cô đến đồn cảnh sát trước bằng tiếng Anh.

Angie đồng ý, sau đó được Cát Nhạc dìu đứng lên. Cát Nhạc lái xe đưa Angie rời đi, Angie ngồi ở ghế phụ. Cô còn thấy kỳ lạ vì sao anh đẹp trai còn lại chưa lên xe.

Cô dựa vào cửa sổ xe nhìn ra ngoài, chỉ thấy lát sau đã có một chiếc ô tô thông minh đời mới dừng bên cạnh anh đẹp trai kia. Anh đẹp trai kia cười với người ngồi trong xe, sau đó mở cửa lên xe.

Angie vẫn đang mê muội với nụ cười hiếm thấy trên khuôn mặt xinh đẹp kia, không ngừng cảm thán.

Xe dần dần chạy xe, cô mới quay đầu lại hỏi: "Anh ấy không đi cùng anh sao?"

Cát Nhạc: "Không, anh ấy phải về nhà... Khụ, có giờ giới nghiêm! À không, có người trong nhà đến đón anh ấy."

May là cậu ta là bạn bè của Khinh Chu. Nếu không sợ rằng cậu cũng phải gọi một tiếng chú mất.

Cát Nhạc đưa Angie đến đồn cảnh sát báo án, sau đó lại đưa cô về khách sạn. Cuối cùng để lại số điện thoại của mình cho cô rồi rời đi.

Angie tìm điện thoại dự phòng gọi cho người nhà.

Sau khi ngài Reese nghe xong vừa thấy sợ lại thấy may mắn, nói: "Angie con yêu của ta, con gặp được hai người tốt rồi."

"Tên của họ là gì? Đợi ta đến Hoa Quốc sẽ cảm ơn bọn họ đàng hoàng."

Nói tới điều này, Angie hơi buồn bực: "Ba, con chỉ biết tên một người trong đó thôi... Cũng may có lưu lại số điện thoại của anh ấy, sau này có thể liên lạc."

Ài~ người còn lại kia mới đúng là một người đẹp phương Đông đúng chuẩn.

*********

Tác giả có lời muốn nói:

Chu Chu: Khen tui đi! Khen tui nhiều lên! Không cần khiêm tốn cứ mạnh dạn khen tui đi! Hí hí

———

Mấy chương cuối tác giả như hút cần mà viết ấy mấy cô 🤧 Chương nào chương nấy toàn tầm 3 4k chữ thôi. Nhìn muốn khóc quá đi 😭

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com