ZingTruyen.Com

HOÀN-[ĐM] Trong Ngoài Không Đồng Nhất Tuỳ Thời Lật Xe

Chương 06

Mua1301

Phương Tây Ngạn đến đón Lê Khinh Chu trở về Yến Kinh. Trong khoảng thời gian Lê Khinh Chu đang tĩnh dưỡng tại nhà cũ ở Lê gia, Phương Tây Ngạn theo lệnh của cậu vẫn điều tra thông tin về vùng đất ở ngoại ô phía bắc.

Nhưng kết quả không khác gì với những điều tra trước đó.

Khu đất ven sông ngoại ô phía bắc là dự án quan trọng được chính phủ chú trọng phát triển. Nơi đây sẽ được xây dựng thành khu đô thị mới cho Yến Kinh. Trong tương lai, một số trung tâm kinh tế trọng điểm của Yến Kinh cũng sẽ được di dời qua đó. Đây là cơ hội hiếm có cho nhiều công ty, xí nghiệp. Bọn họ cần phải nắm chắc.

Lê gia cũng không ngoại lệ.

Nếu nắm bắt được cơ hội này thì cho dù là thực lực, địa vị hay tài phú đều sẽ tăng lên một bậc. Đạt tới trình độ khiến người người kinh ngạc.

Tuy nhiên, "đền bù" mà Liễu gia đưa ra lại loại trừ vùng đất ven sông này. Điều này khiến Phương Tây Ngạn tự hỏi - mảnh đất này có vấn đề gì sao? Hay là, lợi nhuận khổng lồ từ mảnh đất này khiến Liễu gia cũng muốn nhúng tay vào?

Tài xế lái xe đến biệt thự mà Lệ Khinh Chu mua ở Yến Kinh. Phương Tây Ngạn tạm thời ở lại, báo cáo tiến độ công việc ở phòng khách biệt thự.

Trong thời gian Lê Khinh Chu nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, anh và Trâu Minh - trợ lý của Liễu Bạc Hoài đã liên hệ với nhau, trao đổi việc hợp tác.

Phương Tây Ngạn nói: "Liễu Bạc Hoài sẽ không ra mặt. Người trao đổi với chúng ta là Liễu Hạ Huy, cháu trai của hắn. Thời gian và địa điểm là hai ngày sau ở Cẩm Hiên Các."

"Ngoài ra, vụ đấu thầu mảnh đất ven sông ở ngoại ô phía bắc cậu định xử lý thế nào?"

Lúc này Lê Khinh Chu đang nằm ngửa trên sô pha, nhắm mắt nghỉ ngơi, hai chân đắp chăn mỏng. Nghe Phương Tây Ngạn nói xong, cậu mở mắt ra nói: "Hủy bỏ vụ đấu thầu."

"Cậu thật sự quyết định như vậy?" Phương Tây Ngạn hỏi.

Anh biết Lê Khinh Chu đã vất vả chuẩn bị bao nhiêu trong giai đoạn đầu để đấu thầu mảnh đất đó. Bây giờ nói hủy bỏ là hủy bỏ, cậu đã suy nghĩ kỹ càng rồi sao?

Lê Khinh Chu gật đầu: "Vì Liễu gia đã nói rõ là loại trừ mảnh đất ấy, nên chắc chắn sẽ không giúp chúng ta trúng thầu mảnh đất này đâu."

"Khu đất này là dự án trọng điểm do chính phủ quy hoạch. Nếu có vấn đề gì xảy ra thì không phải chuyện chúng ta có thể kiểm soát được..."

"Cơ hội để Lê gia trúng thầu mảnh đất này quá thấp, trừ phi đổ thật nhiều tiền đầu tư vào nó. Nhưng chẳng may có vấn đề ngoài ý muốn nào đó nảy sinh... Đến lúc đó muốn rút ra cũng khó."

Phương Tây Ngạn bị Lê Khinh Chu thuyết phục: "Nếu đã vậy, kế hoạch chuẩn bị đấu thầu có thể gác lại."

"Còn vấn đề bồi thường của Liễu gia, cậu muốn bàn điều kiện như thế nào?"

Lê Khinh Chu: "À.. một cơ hội hợp tác sánh ngang với mảnh đất ven sông."

Không cần biết là cái nào, mục đích cuối cùng của cậu vẫn là lấy đó tạo cơ hội để nhà họ Lê có thể đứng vững ở đất Yến Kinh này.

...

Sau khi Phương Tây Ngạn đi rồi, một mình Lê Khinh Chu nằm ở nhà vừa thoải mái vừa nhàn hạ. Cậu nằm dài trên sô pha, cầm chùm nho trong tay ăn chậm rãi, nho ngọt đến nỗi mắt cũng cong thành hình trăng khuyết.

Trong nguyên tác cũng có nhắc đến mảnh đất ven sông ở ngoại ô phía bắc.

Khu đất này quả thực là một dự án trọng điểm được chính phủ phát triển, chuẩn bị xây dựng lên thành phố mới Yến Kinh - một khu đô thị thời đại mới. Trong thành phố sẽ tích hợp các dịch vụ ăn uống và giải trí.

Nhưng sau đó, bởi vì quốc gia nhấn mạnh đề xuất mục tiêu sinh thái. Bước đầu là phát triển tiết kiệm năng lượng xanh và bảo vệ môi trường. Chính quyền Yến Kinh đã tạm thời thay đổi quyết định. Nhà máy phát điện vốn dự định sẽ xây dựng ở nội thành Yến kinh chuyển qua xây dựng ở khu đất ven sông ngoại ô. Còn dự án ở đô thị mới ven sông sẽ được chuyển đi nơi khác.

Điều này khiến tất cả những công ty đang dốc sức đầu tư vào mảnh đất ngoại ô đó chịu thiệt hại nặng nề.

Nhưng Lê gia không phải là một trong số đó.

Trong nguyên tác, 'Lê Khinh Chu' không trở về Tây Thành sau khi xuất viện.

Bất chấp việc ông nội Lê gọi lần này đến lần khác, 'Lê Khinh Chu' luôn lấy lý do muốn hoàn thành xong việc bàn bạc đấu thầu mảnh đất ngoại ô với Liễu gia nên từ chối quay trở về.

Lần đầu tiên 'Lê Khinh Chu' gặp Liễu Hạ Huy là tại nhà hàng Cẩm Hiên Các.

Đây cũng là nơi nữ chính Hứa Mộng Ngưng làm thêm sau giờ học.

Vẫn kịch bản cũ - ba người tình cờ gặp nhau tại nhà hàng.

Nam chính và phản diện xảy ra mâu thuẫn vì nữ chính, hai bên đều không vui. Từ đó về sau cũng không vừa mắt nhau. Cơ hội để thương lượng việc đền bù cũng chấm dứt.

Thật ra về sau cũng không dùng tới cơ hội này nữa.

Bởi vì sau khi 'Lê Khinh Chu' biết được Liễu Hạ Huy muốn theo đuổi Hứa Mộng Ngưng, đã chủ động từ chối.

Sự nhạy cảm và lòng tự trọng mạnh mẽ của 'Lê Khinh Chu' khiến cậu ta không chấp nhận việc mình thua kém nam chính. Đặc biệt còn phải phụ thuộc vào sự giúp đỡ của họ.

Sau khi từ chối cơ hội đền bù từ nhà họ Liễu, 'Lê Khinh Chu' tập trung nhiều hơn vào mảnh đất ở ngoại ô phía bắc Yến Kinh. Nhưng mà chiếu theo lời nói lúc trước của Liễu gia, cậu ta cũng không đặt quá nhiều tâm sức vào việc tham gia đấu thầu. Bí mật giữ lại đường lui.

Quả nhiên...

Sự cẩn trọng của 'Lê Khinh Chu' đã giúp Lê gia không phải chịu tổn thất gì.

'Lê Khinh Chu' cũng nhân cơ hội này mà thâu tóm toàn bộ những công ty chịu tổn thất nặng nề nhất trong vụ đấu thầu này. Khiến bản thân nổi lên trong giới thượng lưu Yến Kinh với thủ đoạn tàn nhẫn.

Nhà họ Lê cũng nhờ thế mà cắm rễ ở Yến Kinh.

Sau đó, 'Lê Khinh Chu' bắt đầu trong tối ngoài sáng khiêu chiến nam chính Liễu Hạ Huy, đồng thời không ngừng mở rộng thế lực. Cậu ta cũng lợi dụng sự áy náy của nữ chính với đôi chân tàn tật của cậu ta mà giam cầm tự do của cô..

Cuối cùng, 'Lê Khinh Chu' đại bại, Lê gia tổn thất nặng nề.

Kết cục của nhân vật phản diện là - 'Lê Khinh Chu' bay ra nước ngoài, nhưng lại bị tai nạn máy bay...

"Chậc..thôi về sau không thèm ngồi máy bay nữa."

Lê Khinh Chu cắn miếng cuối cùng, sau đó thỏa mãn ợ ra một hơi đầy hương vị nho.

...

Hai ngày sau, nhà hàng Cẩm Hiên Các.

Lê Khinh Chu cố ý yêu cầu Phương Tây Ngạn đặt một phòng khác, không liên quan gì đến căn phòng trong nguyên tác. Không nằm trong khu vực do nữ chính phục vụ.

Nhưng đúng là người tính không bằng trời tính.

Một nhân viên phục vụ vốn ở khu vực này đột nhiên bị đau bụng phải xin nghỉ, cuối cùng tìm nữ chính tới thay ca.

Lê Khinh Chu ngồi đợi mòn mỏi trong phòng nhưng vẫn không thấy Liễu Hạ Huy đến. Trong lòng đột nhiên có dự cảm xấu...

Cậu ra ngoài xem thử - quả nhiên nam chính và nữ chính lại "tình cờ" gặp gỡ.

Trong hành lang của nhà hàng Cẩm Hiên Các, Liễu Hạ Huy nắm cổ tay mảnh khảnh của Hứa Mộng Ngưng với vẻ mặt lạnh lùng, động tác mạnh mẽ đẩy người vào tường, trầm giọng nói chuyện. Trên sàn hành lang rải rác những mảnh vụn của ly thủy tinh, đĩa hoa quả...

Vẻ mặt Hứa Mộng Ngưng quật cường, cứng rắn phản bác lại: "Đây không phải lỗi của tôi."

"Tôi đang đi lại bình thường, chính anh đột nhiên xuất hiện không báo trước kéo cánh tay tôi, mới xảy ra chuyện bây giờ."

"Nếu muốn bồi thường, cũng phải tự anh chi trả."

Liễu Hạ Huy nhếch mép, trên bộ vest nồng nặc mùi rượu. Anh ta đang định nói gì đó, nhưng lại bị một giọng nói cắt ngang.

"A Ngưng, chuyện gì vậy?"

Hứa Mộng Ngưng và Liễu Hạ Huy cùng quay đầu lại. Người trước ngạc nhiên, người sau cau mày.

Liễu Hạ Huy đánh giá người mới xuất hiện. Nhìn thấy xe lăn và tính toán tuổi tác, cuối cùng cũng có thể đoán được thân phận người này. Do mãi suy nghĩ nên bàn tay đang nắm chặt tay Hứa Mộng Ngưng cũng buông lỏng ra.

Hứa Mộng Ngưng nhân cơ hội thoát ra, chạy đến sau lưng Lê Khinh Chu.

"Lê gia?" giọng Liễu Hạ Huy nhàn nhạt, có chút không xem trọng.

Lê Khinh Chu quyết định ghét anh ta!

Vẻ mặt cậu không thay đổi, đối diện với ánh mắt dò hỏi của Liễu Hạ Huy, nói: "Ngài Liễu, tôi nghĩ nguyên tắc cơ bản nhất của thương nhân chính là đúng giờ. Anh đến muộn."

Liễu Hạ Huy cũng không ngạc nhiên mấy với chuyện Lê Khinh Chu sẽ nhận ra mình.

Anh ta thản nhiên kéo cổ áo nói: "Cậu Lê, chẳng lẽ cậu không nhìn thấy thứ gì đã đổ lên người tôi sao?"

Lê Khinh Chu: "Xin lỗi, tôi cận thị."

Liễu Hạ Huy cười nhạt. Ánh mắt liếc cậu một cái, lại nhìn về Hứa Mộng Ngưng đang đứng phía sau, nhướng mày nói nhỏ: "Quan hệ tốt nhỉ?"

Lê Khinh Chu không trả lời anh ta, mà là nhìn xuống sàn hành lang có chút lộn xộn nói: "Vì tôi không biết rõ ai mới là người cần phải bồi thường, nên là sao chúng ta không cùng nhau đi xem CCTV của nhà hàng?"

"Ngài Liễu nghĩ thế nào?"

Mặt mày Liễu Hạ Huy lạnh nhạt nhìn cậu chằm chằm. Lê Khinh Chu không hề sợ hãi.

Lúc lâu sau, Liễu Hạ Huy đá đá mấy ly rượu vương vãi dưới chân. Giọng điệu trào phúng: "Chút tiền này nhà họ Liễu có thể trả được."

"Có điều cuộc đàm phán giữa nhà họ Liễu và cậu Lê có thể phải trì hoãn đấy..."

Anh ta chỉ vào bộ vest dính đầy rượu, khóe môi khẽ cong nhưng trên mặt không hề có ý cười: "Tôi phải trở về thay quần áo."

Lê Khinh Chu nói: "Xin ngài Liễu cứ tự nhiên."

Liễu Hạ Huy liếc nhìn Hứa Mộng Ngưng lần cuối, sau đó xoay người rời đi.

Một lúc sau, quản lý nhà hàng đến giải quyết chuyện này.

Cổ tay Hứa Mộng Ngưng bị nắm chặt bầm tím một vòng. Quản lý nể mặt Lê Khinh Chu, để cô tạm nghỉ ngơi trước.

...

Trong phòng nghỉ của nhân viên, Lê Khinh Chu tìm thuốc tiêu sưng để bôi cho Hứa Mộng Ngưng.

Hứa Mộng Ngưng thấp thỏm nói: "Khinh Chu... Có phải em đã làm hỏng chuyện hợp tác của anh với ngài Liễu kia không..."

Cô nghe thấy hình như hôm nay hai người họ định bàn chuyện gì đó.

Lê Khinh Chu nói: "Vẫn chưa tiến hành hợp tác gì cả. Với lại đây cũng không phải lỗi của em, đừng lo lắng."

Sau khi cẩn thận bôi thuốc xong, cậu kêu Hứa Mộng Ngưng cất thuốc đi.

"Phải làm việc tiếp à?"

Hứa Mộng Ngưng gật đầu: "Vâng, ca tối đến mười giờ."

Lê Khinh Chu: "Ừ, lúc tan làm về nhà nhớ chú ý an toàn. Anh đi trước."

Cậu làm như không thấy vẻ mặt muốn nói rồi lại thôi của nữ chính, kêu Phương Tây Ngạn đẩy mình ra ngoài.

Nhưng mà cách âm của Cẩm Hiên Các đúng là tốt thật, làm cậu không biết bên ngoài đã đổ mưa từ khi nào

Phương Tây Ngạn nói: "Cậu ở đây đợi tôi một chút, tôi đi mượn ô."

Lê Khinh Chu ừ một tiếng.

...

Chiếc Maybach màu đen đã sửa chữa dừng trước nhà hàng Cẩm Hiên Các. Trâu Minh cầm ô xuống xe trước, sau đó Liễu Bạc Hoài cũng xuống xe.

Mặc dù cơn mưa nặng hạt che khuất tầm nhìn, nhưng Trâu Minh chỉ thoáng nhìn qua đã nhận ra người đang ngồi thẫn thờ ở cửa của nhà hàng.

Anh ta a một tiếng, rồi nhớ ra điều gì đó.

Liễu Bạc Hoài đưa mắt nhìn anh.

Trâu Minh vội vàng giải thích: "Tam gia, hôm nay cũng là ngày thiếu gia cùng nhà họ Lê đàm phán ở đây. Chắc là vừa mới xong..."

Trâu Minh biết rõ người bên cạnh sẽ không nhớ, anh ta nhắc nhở rồi chỉ vào hướng cửa nhà hàng.

Liễu Bạc Hoài nhìn theo tay anh ta..

Trong phạm vi 10m..

Trên đỉnh đầu Lê Khinh Chu có một bong bóng trong suốt to bằng quả bóng rổ, bên trong bong bóng là một bé tí hon mặc áo mưa màu vàng, mang ủng đi mưa. Bé ti hon có dáng vẻ giống Lê Khinh Chu như đúc. Chỉ khác là cơ thể tròn vo, trông non nớt đáng yêu vô cùng.

Trong bong bóng không chỉ có người, mà còn có những hạt mưa đang rơi tí tách, đọng lại thành một vũng trên đất..

Liễu Bạc Hoài ngạc nhiên trừng mắt, không thể tin nổi mà nhìn bé tí hon mặc áo mưa màu vàng, mang ủng đi mưa đang vui vẻ nhảy nhót nghịch nước. Lạch bà lạch bạch trông như chú vịt nhỏ vui vẻ vì trời mưa..

***********************


Tới rồi tới rồi aaaaaaaaa!!!
Bé đáng yêu -  động lực cho tui edit truyện xuất hiện rồi QAQ

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com