ZingTruyen.Com

HOÀN-[ĐM] Trong Ngoài Không Đồng Nhất Tuỳ Thời Lật Xe

Chương 03

Mua1301

Ngày thứ hai nhập viện, Lê Khinh Chu đã gặp được nữ chính Hứa Mộng Ngưng.

Hứa Mộng Ngưng là cô sinh viên đại học với vẻ ngoài xinh đẹp, ánh mắt trong veo như làn nước. Khí chất sạch sẽ, mặt mày như tranh vẽ. Vừa có nét trong sáng của thiếu nữ, cũng có mị lực của phụ nữ trưởng thành. Khí chất thanh lệ như đoá hoa phù dung nở rộ vào những năm tháng đẹp đẽ nhất.

Đương nhiên, lời văn miêu tả vẻ đẹp của nữ chính không ngắn như vậy. Nhưng Lê Khinh Chu ngại dài quá nên trực tiếp bỏ qua.

Tóm lại, nữ chính rất đẹp.

Lê Khinh Chu và Hứa Mộng Ngưng quen nhau từ khi còn bé, xem như thanh mai trúc mã.

Đây là muốn nhắc tới thân thế của nguyên chủ. Là nhân vật phản diện, nguyên chủ sao có thể thoát khỏi số phận có quá khứ thảm thương và bất hạnh.

Phản diện bi thảm được nữ chính cứu vớt, lại cầu mà không được nên hắc hoá. Sau đó thua cuộc dưới tay nam chính...Đây đều là motip quen thuộc trong các bộ tiểu thuyết não tàn.

Năm bốn, năm tuổi Lê Khinh Chu được ba mẹ đưa ra ngoài chơi rồi lạc mất. Sau đó bị người ta bán từ phía bắc Tây Thành đến phía nam Lệ Thành. Cậu qua tay nhiều người, rồi bị ném đến cô nhi viện Hồng Tinh ở Lệ Thành, nơi cậu gặp nữ chính.

Trải qua những ngày tháng đen tối ấy, Lê Khinh Chu mắc chứng tự kỷ, gặp ai cũng không muốn nói chuyện. Nữ chính là người duy nhất giúp đỡ và là ngọn lửa sưởi ấm trái tim nguyên chủ.

Về sau, nữ chính được một gia đình giàu có nhận nuôi. Cô nhi viện Hồng Tinh cũng nhận được viện trợ.

Cả hai cùng nhau trải qua cấp 1, cấp 2, cấp 3... Cho đến khi lên cấp ba, Lê Khinh Chu vì cứu nữ chính mà xương cột sống bị va đập mạnh, phải đưa vào viện chữa trị. Tại đây, nguyên chủ tình cờ gặp lại cha Lê, mẹ Lê đang đến Lệ Thành nghỉ dưỡng

Mẹ Lê vì dị ứng thời tiết nên cũng đến bệnh viện khám, tình cờ nhìn thấy Lê Khinh Chu, cảm thấy rất thân thuộc.

Hẳn là bản năng của một người mẹ.

Trong lúc ở bệnh viện, bà vẫn luôn âm thầm để ý Lê Khinh Chu. Cuối cùng bà cực kỳ chắc chắn đây là con ruột của mình.

Lê Khinh Chu nhận lại cha mẹ của mình. Bởi vì đôi chân vẫn đang cần chạy chữa gấp, nên nguyên chủ đã nhanh chóng theo cha mẹ về lại Tây Thành.

Âm thanh bát đũa va chạm chợt vang lên bên tai. Lê Khinh Chu hồi thần, quay đầu lại nhìn nữ chính Hứa Mộng Ngưng của nguyên tác, đang bày biện cơm được chuẩn bị từ căn tin trường mang đến cho cậu.

Lê Khinh Chu và nữ chính chia cách từ cấp 3. Một người ở Lệ Thành, một người ở Tây Thành. Cho đến khi cả hai đều thi đậu vào đại học Yến Kinh mới gặp lại nhau.

Hiện tại Hứa Mộng Ngưng đang học đại học năm 3, Lê Khinh Chu do học vượt nên đã sớm tốt nghiệp.

"Khinh Chu, ăn cơm đi."

Thanh âm Hứa Mộng Ngưng nhẹ nhàng mềm mại như làn gió khẽ thổi qua chuông gió, lướt nhẹ trên làn nước trong lành.

Dường như cô ấy có khả năng chữa lành mọi thứ. Có lẽ vì vậy mà ở phần sau của nguyên tác, 'Lê Khinh Chu' càng trở nên điên cuồng, không muốn buông tay.

Nhưng kẻ phá hoại tình yêu thì sẽ bị sét đánh. Cậu đến để làm mối, không phải chia rẽ uyên ương.

Lê Khinh Chu cầm đũa, im lặng ăn cơm. Một tay cậu cầm bát, một tay gắp đồ ăn đâu vào đấy. Nhai kỹ nuốt chậm, chẳng mấy chốc đã no căng.

Không còn cách nào, ai bảo đồ ăn của căn tin Yến Đại ngon đến vậy. Không phải tự nhiên mà lọt top đầu cả nước.

Lê Khinh Chu ăn không nổi nữa. Cậu miễn cưỡng đặt đũa xuống, dời ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào đĩa thức ăn đi chỗ khác, dựa vào đầu giường rũ mắt nói:

"Em lấy giúp anh một bình nước nóng được không?"

Trong mắt Hứa Mộng Ngưng lúc này - đầu cậu quấn băng gạc, sắc mặt xanh xao, chân mày cau lại. Có vẻ ăn không ngon. Giống như miễn cưỡng ăn xong bữa rồi phiền chán buông đũa. Biểu tình uể oải nói chuyện với cô.

Hứa Mộng Ngưng vội vàng đứng lên nói "được".

Cô dọn dẹp bát đũa, cầm bình nước ra khỏi phòng bệnh. Trong phút chốc tiếng bước chân xa dần.

Đợi đến khi phòng bệnh yên tĩnh lại, Lê Khinh Chu mới thoả mãn thả lỏng cơ thể, nằm trên giường vỗ vỗ bụng nhỏ mềm nhũn. Vui vẻ mà ợ một cái.

Mặc dù vẫn không thể đứng lên đi lại, nhưng hiện tại thân thể cậu vẫn khoẻ mạnh. Không cần phải kiêng ăn kiêng uống.

Lúc trước bữa ăn của cậu bị kiểm soát rất chặt chẽ. Nhất là sau khi bị bệnh, về cơ bản thì những món nhiều calo, dầu mỡ đều không được đụng đến.

Còn gì là hạnh phúc nhân sinh? Lê Khinh Chu híp mắt ngáp một cái, ăn uống no nê xong thì buồn ngủ. Muốn ngủ..

Ở đầu nguyên tác, nữ chính Hứa Mộng Ngưng nhận được điện thoại của Phương Tây Ngạn, trợ lý của Lê Khinh Chu. Cô mới từ đại học Yến Kinh chạy đến bệnh viện chăm sóc Lê Khinh Chu.

Cùng lúc đó, nam chính trong nguyên tác Liễu Hạ Huy cũng nghe theo lời của chú ba mình đi đến bệnh viện để thăm hỏi Lê Khinh Chu, đồng thời trao đổi chuyện "bồi thường".

Nam nữ chính lần đầu gặp nhau ở bệnh viện, cứ thế trình diễn một màn kịch tổng tài bá đạo kinh điển - cô gái này thật thú vị, tôi sẽ nhớ kỹ cô.

Lê Khinh Chu kéo chăn bông lên che nửa khuôn mặt, gãi gãi cái bụng nhỏ căng phồng, chậm rãi nhớ lại cốt truyện.

Ờ thì hình như nam chính bị nữ chính chọc cho mất hết mặt mũi, bực bội bỏ đi. Thậm chí còn quên luôn việc thăm hỏi Lê thiếu gia.

Nói cho cùng thì nhà họ Lê so với nhà họ Liễu thật sự là nhỏ bé không đáng kể, muốn "bồi thường" lúc nào thì tuỳ ý liên hệ lúc đó.

Nhưng trước khi rời đi, tài xế của Liễu Hạ Huy còn nhớ là giỏ hoa quả mang đi thăm bệnh Lê thiếu gia vẫn chưa tặng, liền gửi nhờ y tá mang lên hộ.

Nghĩ tới đây, Lê Khinh Chu lại ngáp một cái, chậm rãi nhắm mắt lại. Hiện tại chẳng có việc gì liên quan tới cậu, ngủ!

...

Trên mặt Hứa Mộng Ngưng vẫn còn nguyên vẻ tức giận. Một tay cầm bình nước, bước chân nặng nề đi đến trước cửa phòng bệnh.

Vừa định mở cửa, Hứa Mộng Ngưng như nhớ ra điều gì. Cô từ từ hít sâu một hơi, chờ biểu tình bình tĩnh lại mới đẩy cửa đi vào.

Bước được vài bước, cô dừng lại.

Thanh niên trên giường bệnh đang ngủ rất say, gương mặt nhợt nhạt cuối cùng cũng có một chút khí sắc. Hô hấp nhè nhẹ, nửa khuôn mặt vùi trong chăn bông, trông có vẻ ngoan ngoãn hiếm có..

Bên ngoài bệnh viện.

Tài xế vội vàng đuổi theo Liễu Hạ Huy, cẩn thận hỏi: "Cậu chủ, chúng ta không đi gặp cậu Lê sao? Tam gia..."

"Bên chú ba đã có tôi lo, cũng chỉ là một Lê gia nhỏ bé." Giọng điệu Liễu Hạ Huy rất hờ hững.

Anh ta đứng bên cạnh xe, đợi tài xế mở cửa xe rồi mới ngồi vào. Qua cửa sổ híp mắt nhìn vào bệnh viện, không biết đang suy nghĩ gì.

Liễu Hạ Huy im lặng không lên tiếng, tài xế cũng không dám khởi động xe. Một lúc sau, Liễu Hạ Huy tựa vào ghế, nhắm mắt dưỡng thần.

Tài xế lái xe rời khỏi bệnh viện.

Trên đường, tài xế liếc nhìn qua kính chiếu hậu, thầm nghĩ quả nhiên cậu chủ được Tam gia nuôi nấng từ bé, phong thái giống đến mười phần..

...

Lê Khinh Chu nằm viện ba ngày, thấy không còn gì đáng ngại liền kêu Phương Tây Ngạn làm thủ tục xuất viện. Chuẩn bị trở lại Tây Thành.

Tài xế mới lái xe thẳng đến bãi đậu xe ngầm của bệnh viện. Phương Tây Ngạn đẩy Lê Khinh Chu qua, mở cửa xe. Lê Khinh Chu dùng hai tay chống, chậm rãi di chuyển ngồi vào ghế sau.

Sau khi ngồi xuống cậu nhắm mắt lại, khẽ thở ra cất giọng: "Được rồi, đi thôi."

Lúc này Phương Tây Ngạn mới gấp xe lăn bỏ vào cốp xe, ngồi vào ghế phó lái, xe khởi động.

Từ Yến Kinh đến Tây Thành mất hơn hai giờ.

Lần này bọn họ về nhà cũ của Lê gia, không phải căn hộ của Lê Khinh Chu.

Tuy rằng Lê Khinh Chu nói không cần thông báo cho nhà họ Lê chuyện cậu bị tai nạn xe nhập viện, nhưng dù sao đây cũng không phải chuyện nhỏ.

Hơn nữa, Phương Tây Ngạn không phải là người duy nhất theo Lê Khinh Chu đến Yến Kinh khảo sát mảnh đất phía bắc ngoại ô.

Hiện tại, Lê Khinh Chu cũng không thể nắm toàn bộ Lê gia vào trong tay, bị cài tai mắt vào bên cạnh cũng không có gì bất ngờ.

Giống như lần này, tin tức Lê Khinh Chu bị tai nạn xe và phải nhập viện là chú hai Lê Thừa Khang của cậu biết được, sau đó gần như toàn bộ nhà họ Lê đều biết.

Cho nên hiện tại ông nội Lê mới cưỡng chế gọi Lê Khinh Chu trực tiếp trở về Tây Thành, đến nhà cũ gặp ông.

Xe từ từ dừng lại ngoài cửa nhà cũ Lê gia, Lê Khinh Chu cố gắng chống người dậy, ngồi vào xe lăn.

Phương Tây Ngạn hỏi: "Có cần tôi vào cùng cậu không?"

Lê Khinh Chu xua tay: "Không cần, anh về đi."

Phương Tây Ngạn không đáp, đứng tại chỗ nhìn cậu chậm rãi đẩy xe lăn vào nhà cũ. Quản gia vội vàng ra đón, bóng người xa dần.

"Trợ lý Phương..."

Tài xế mới do dự hỏi: "Cậu Lê không thích tiếp xúc với người khác đúng không?"

Anh ta nhìn thấy cậu Lê tự mình lên xuống xe hai lần... Đang muốn đi giúp thì bị ánh mắt của trợ lý Phương ngăn lại.

Phương Tây Ngạn thấp giọng dặn dò: "Nếu cậu Lê không yêu cầu thì anh không cần đi lên giúp đỡ. Anh chỉ cần giúp cậu Lê đóng, mở cửa, mang xe lăn lên xe là được"

Sau khi Phương Tây Ngạn dặn dò, tài xế lúng túng gật đầu. Không hỏi nữa..

"Đi thôi." Phương Tây Ngạn xoay người lên xe.

...

Hôm nay là cuối tuần. Ngoại trừ Lê Khinh Chu, những người khác đều đã có mặt ở nhà cũ Lê gia. Mặc dù có không ít người, nhưng bầu không khí lại khá nặng nề.

Lúc Lê Khinh Chu được quản gia đẩy vào, em trai Lê Húc Sanh đang nằm dựa trên bàn làm bài tập, em gái Lê Hạm Ngữ ngồi bên cạnh, có vẻ đang kèm bài tập cho cậu nhóc. Hai đứa nhóc chụm đầu vào nhau, nhỏ giọng trò chuyện.

Ông nội Lê Hoài Dân ngồi ở ghế sô pha ở giữa. Bên tay phải là gia đình chú hai Lê Thừa Khang.

Người đầu tiên lên tiếng là Tưởng Tất Linh, vợ của chú hai Lê Thừa Khang. Thím hai bảo dưỡng khá tốt, phong thái thanh nhã. Trên người mặc một bộ hàng hiệu, mái tóc mượt mà óng ả. Bàn tay sơn đỏ vươn ra cầm lấy chiếc cốc.

"Ồ.. cậu cả nhà họ Lê về rồi à. Chúng tôi ngồi đợi rất lâu đấy.."

Thím hai làm như không thấy băng gạc trên đầu Lê Khinh Chu, không thèm hỏi thăm một tiếng, giọng điệu sắc bén châm chọc.

Cho đến khi ông nội Lê lạnh lùng nhìn sang, bà ta mới chịu thôi. Bà ta bĩu môi đưa ly nước cho con trai Lê Hoành Kiệt ngồi bên cạnh.

Lê Khinh Chu cũng làm lơ bà ta, đẩy xe lăn đến cách bàn trà một khoảng thì dừng lại.

Lê Hạm Ngữ cứ ngẩng đầu rồi cúi đầu, vẻ mặt có chút mất tự nhiên. Một lúc sau, cô bé lại ngẩng đầu nhìn băng gạc trên đầu Lê Khinh Chu, im lặng không nói.

Bàn tay nhỏ bụ bẫm của Lê Húc Sanh nắm chặt cây bút, nhỏ giọng gọi anh.

Lê Khinh Chu lạnh nhạt gật đầu.

Lê Hạm Ngữ thấy cậu như vậy, vẻ mặt chợt tức giận. Cô vừa định nói gì đó thì thấy ông nội ra hiệu, ý bảo hai chị em họ lên lầu trước. Lê Hạm Ngữ vẻ mặt ấm ức, dẫn Lê Húc Sanh đi lên.

Ở góc rẽ lên tầng hai

Lê Hạm Ngữ kéo em trai lại, đặt ngón trỏ lên môi suỵt một tiếng: "Sanh Sanh về phòng trước đi, chị hai sẽ lên sau. Câu hỏi nào không hiểu thì cứ để lại.."

Lê Húc Sanh tay cầm bút, tay ôm vở nói: "Nhưng mà chị cũng không biết đề Olympic toán tiểu học mà. Ban nãy rõ ràng là em dạy cho chị.."

Lê Hạm Ngữ cứng đờ, khuôn mặt vì xấu hổ mà đỏ bừng.

Cô nói: "Đó là do chị chưa tính toán kỹ. Đưa cho chị một tờ giấy nháp, chị giải hết bài tập cho em xem"

Lê Húc Sanh: "Nhưng em tính toán đâu có dùng giấy nháp, chị..."

Lê Hạm Ngữ thẹn quá hoá giận. Cô nhéo hai má của em trai, doạ dẫm: "Đừng nói nhảm nữa, vào phòng nhanh lên. Chị đánh em bây giờ."

Lê Húc Sanh bĩu môi, xoay người rời đi.

**********************

Bên ngoài Lê Khinh Chu: Phải thờ ơ lạnh nhạt, duy trì thiết lập!

Nội tâm Lê Khinh Chu: Oa, đây là em gái của mình sao, thật xinh đẹp! Oa, đây là em trai của mình sao, thật đáng yêu!

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com