ZingTruyen.Info

[ĐM] Tôi lại hoá giải sự việc quỷ quái ở học đường (VHL)

Chương 6: Quái vật 7-7 (3)

Khuynhthanhvosong

"Anh Lâm Dị." Trình Dương giọng run run, cậu ta cố hít sâu vài cái: "Có thể không, tối trước mắt không phải tối?"

Lâm Dị cúi đầu nghĩ ngợi một chút: "Cậu nói sáng là sáng gì?"

Trình Dương: "..."

Những người đăng kí trước đều đã đi đến phòng ngủ tương ứng số trên chìa khóa. Đèn hành lang tầng 3 không sáng lắm, nhưng đủ để thấy rõ số phòng.

"303, 304..." Trình Dương đếm số phòng, sắc mặt xám trắng, "305..."

Số phòng không xếp loạn, mà xếp trật tự dọc theo hành lang tầng 3. Số phòng có trật tự, chứng minh trời tối chính là buổi tối mà NPC có thể giết người, nhưng ngay từ đầu trò chơi đã là buổi tối, mà bọn họ còn chưa tìm manh mối gì.

Trình Dương mặt xám xịt.

Đứng trước cửa phòng của mình, Lâm Dị cầm khóa mở cửa, Trình Dương đứng cạnh nhìn.

Lâm Dị cảm thấy mình như nạn nhân bị kẻ gian theo dõi, là cái loại mà vừa mở cửa, kẻ gian liền sẽ xông vào hiếp xong giết.

Lâm Dị lúc lâu vẫn không vặn chìa, lặng im một lát mới nói: "Anh Trình Dương à, tôi là nam."

Trình Dương một hồi lâu mới hiểu ý của Lâm Dị, nhanh chóng giải thích: "Lỡ mở cửa sẽ bị giết thì sao? Tôi ở phía sau canh chừng, nếu có chuyện gì, tôi có thể kéo cậu ra."

Lâm Dị: "À..."

Dưới ánh nhìn chằm chằm của Trình Dương, cậu vặn chìa. Khoá cửa mở ra, lò xo quay về vị trí cũ phát ra tiếng ' cạch ', tiếng vang này ở hành lang hiện đột ngột, vang xa đến chỗ sâu.

Lâm Dị nhận ra Trình Dương đang căng thẳng, cậu đẩy cửa đi vào, sau đó ló đầu ra.

Mở cửa không chết được.

Trình Dương lúc này mới mở khóa.

Chờ Trình Dương mở cửa, Lâm Dị trả xong nợ ân tình liền quay về phòng mình.

Trong phòng không bật đèn, Lâm Dị không nhìn rõ phòng như thế nào, nhưng rất yên tĩnh. Cậu đến đóng cửa, lần mò đến công tắc đèn cạnh cửa, ấn bật.

Đèn bật sáng, Lâm Dị thấy phòng 304 có rất nhiều đồ dùng cá nhân, như là có người ở.

Bởi vì trời tối nên trò chơi trinh thám này lập tức bắt đầu rồi, Lâm Dị bắt buộc phải lục tung phòng. Cậu nhanh chóng kiểm tra toàn bộ phòng, không bỏ sót chỗ nào, còn tìm được một cái vại đựng đầy, nhưng có vẻ không phải là manh mối có ích.

Vì thế Lâm Dị chuyển ánh nhìn về phía cửa sổ đối diện cửa chính, cửa sổ bị rèm che lại, không nhìn thấy cửa sổ lẫn khung cảnh bên ngoài.

Lâm Dị nhìn tấm rèm, định tới gần, nhưng vừa bước một bước lại dừng lại.

Tất cả mọi người ở đây đều là bị quy tắc 7-7 kéo đến đây, cửa sổ gì đó làm người cảm thấy không ổn, tùy tiện tới gần khéo sẽ xảy ra chuyện gì.

Hơn nữa Tần Châu cũng nói rồi, cẩn thận cửa sổ.

Lâm Dị nhìn tấm rèn, cậu lưỡng lự một lát, cuối cùng không đi lên tìm chết.

Một lát sau nhìn tường, bên kia tường là phòng 305, cậu thấy Tần Châu cầm chìa khóa phòng 305.

Lâm Dị gãi trán, hít một hơi thật sâu, cả người dán cả lên tường.

Phòng 305.

Tần Châu đã lật tìm toàn bộ phòng, không phát hiện gì nhiều, thoạt nhìn cũng không có giá trị gì.

Tủ quần áo có quần áo, nhìn số đo thì là quần áo nữ.

Trên bàn cạnh giường có rất nhiều đồ trang điểm, nếu phòng 305 có người ở, sẽ là một người nữ vóc dáng nhỏ nhắn.

So với những người khác đi vào thế giới quy tắc, Tần Châu bình tĩnh như ở nhà, bởi vì một nửa quy tắc trường là do anh đi vào thế giới quy tắc rồi đi ra hoàn thiện, mãi không hoàn thiện quy tắc mới này là vì nó không chịu đến tìm anh.

Anh chuyển ánh nhìn về phía cửa sổ đối diện cửa chính, cửa sổ treo rèm, bởi vậy không biết sau rèm cửa sổ đang đóng hay mở.

Đang nhìn chằm chằm vào tấm rèm, tiếng gọi nhỏ như muỗi kêu tựa hồ từ nơi rất xa lại rất gần vang lên.

"Đàn anh..."

Tần Châu: "..."

Lâm Dị nghe thấy Tần Châu gõ tường hai tiếng, sau khi nghe được trả lời Lâm Dị nói: "Em muốn hỏi đàn anh cái này, có được không?"

Bởi vì là lần đầu tiên đến đây, cậu không biết nhiều, không chắc có thể nói chuyện xuyên tường không, cho nên cẩn thận trưng cầu ý kiến của Tần Châu.

Tường bị gõ một cái.

Lâm Dị đoán Tần Châu đồng ý, vì thế nói: "Nếu đàn anh không biết câu lạc bộ Mensa, vậy có biết câu nói ' không sợ kẻ thù mạnh như thần, chỉ sợ đồng đội ngu như heo' này không?"

Bên kia tường: "..."

Lâm Dị ngượng ngùng đẩy mạnh tiêu thụ chính mình: " IQ 143, nếu có hướng dẫn có lẽ sẽ là đồng đội như thần đó."

Bên kia tường không có tiếng gì, có vẻ là Tần Châu vẫn không thèm để ý cậu. Lâm Dị lại gõ tường, cậu gõ ba tiếng sau lại dừng, chắc chắn Tần Châu chú ý cậu, cậu mới nói: "Ngày 28 không phải trùng hợp mà em ở trên xe buýt gặp đàn anh, mà do đàn anh nghĩ cách ngăn cản tân sinh viên đến sớm. Còn ngày 29 danh sách tuần tra của hội học sinh để trống, đàn anh không muốn sinh viên bị kéo vào thế giới quy tắc, vẫn luôn nghĩ cách bảo vệ học sinh, đàn anh là kiểu người 'miệng dao găm tâm đậu hũ' trong truyền thuyết đấy sao!"

Cuối cùng bên kia tường cũng có tiếng Tần Châu truyền sang: "...Bị dọa ngu luôn rồi?"

Lâm Dị nịnh hót xong, bị lời mình nói đỏ cả tai. Nhanh chóng chỉnh đốn tâm trạng, sau nói: "Không không, chỉ là để ý đàn anh đi đến thế giới quy tắc ít nói hơn hẳn, người ăn nói giỏi giang như anh mà lại không nói mấy thì chắc chắn có vấn đề."

Bên kia không biết nói gì.

"Em thấy rằng đàn anh ít nói hơn không chỉ để đề phòng bọn em, mà còn là theo dõi nữa." Lâm Dị nói: "Nhưng đàn anh biết rõ về bọn em, vì anh là chủ tịch hội học sinh mà, đàn anh đang đề phòng gì đó? Nếu là cảm thấy bọn em làm vướng chân, trực tiếp đá đi là được, không cần phải nhắc 'cẩn thận cửa sổ', cũng không cần đi đăng kí đầu tiên. Càng không cần theo dõi bọn em, rốt cuộc bọn em cũng không thể giúp gì nhiều cho anh."

"Cho nên..." Tần Châu: "Cậu đang có ý gì?"

"Để đàn anh tin tưởng, chứng minh em không phải quái vật." Lâm Dị nói: "Đàn anh, quái vật là một trong tám người chúng ta phải không ạ?"

Có thể làm một người giỏi giao tiếp nói ít đi, dù biết rõ đây đều là những nạn nhân của đại học Công trình Phi tự nhiên, Tần Châu phòng bị chỉ có thể chứng tỏ giữa mọi người có ai đó khiến chủ tịch hội học sinh phải đề phòng. Ở thế giới quy tắc, NPC đã nguy hiểm, mà nguy hiểm hơn nữa lại là quái vật 7-7.

Bọn họ không phải NPC, chỉ có thể là quái vật 7-7.

Tần Châu im lặng thật lâu, hiển nhiên là không nghĩ tới Lâm Dị có thể nghĩ xa đến vậy được. Lâm Dị kiên nhẫn chờ Tần Châu giải đáp, một lát sau, tường bị gõ một cái.

Cậu nói đúng.

Không đợi Lâm Dị hỏi vấn đề tiếp theo, Tần Châu nói khẽ: "Chỉ có phần nhỏ hội học sinh biết việc này."

Còn có ý, bảo Lâm Dị giữ bí mật.

"Được nha." Lâm Dị cũng nhận ra, những người khác không biết việc này: "Nếu đàn anh không chê phiền, em có thể hỏi cái này được không?"

Có thể là đã loại Lâm Dị ra khỏi diện tình nghi, Tần Châu mới nói: "Quái vật tạo ra quy tắc cũng tôn hưởng (*) quy tắc, nhưng quái vật cũng chỉ là quái vật thôi, không có IQ 143. Nó tạo ra điều kiện giết người, hoặc là nói quy tắc tử vong sẽ có thể tìm được sơ hở."

Lâm Dị đã hiểu, "Vậy quái vật là người giám sát, nó trốn giữa chúng ta là để giám sát chúng ta có vi phạm quy tắc tử vong nó tạo ra không, lúc cần còn có thể dẫn đường để chúng ta vi phạm quy tắc. Một khi nó phát hiện được chúng ta biết nó ở đâu, liền sẽ giết người bịt miệng?"

"Cũng khá đúng." Tần Châu nói: "Bản thân quái vật cũng có một điều kiện giết người khác."

"Là gì ạ?"

"Trước phục bàn giết người tùy ý."

Lâm Dị không hiểu: "Phục bàn?"

"Cách duy nhất để rời khỏi nơi này, tìm được nó, nói cho nó em biết tất cả quy tắc của nó, gọi là phục bàn." Tần Châu nói: "Anh đã nói đây là trò chơi mà, em biết cốt truyện, nó sẽ khiến em cút đi, sẽ không chọn em chơi trò chơi nữa."

"Đúng ha!" Lâm Dị nghĩ tới: "Cho nên đường xi măng mới không ảnh hưởng đến đàn anh."

"Loại thiên tài có IQ 143 như em, nên giấu tài." Tần Châu nói: "Nó thích giết nhất là thiên tài."

Thiên tài Lâm Dị không bị dọa chút nào, lại còn thẹn thùng nói: "Biết à. Đàn anh giờ có thấy em có tiềm năng làm đồng đội thần không á?"

"..."

"Đàn anh chúng ta hợp tác đi." Lâm Dị nói: "Em đi nhử quái vật, đàn anh tìm điều kiện tử vong rồi báo cho em."

"Em sợ chết hay không sợ vậy?" Bên kia tường im lặng một lát rồi hỏi.

"Đương nhiên sợ chết." Lâm Dị không hiểu gì.

"Nên mới thấy nhử quái vật rất ngầu?"

Lâm Dị sửng sốt, nhanh chóng đánh trống lảng: "Phân công rõ ràng thì hiệu suất càng cao mà, em mệt quá, em đi ngủ đây, đàn anh ngủ ngon."

Vì để Tần Châu tin cậu mệt thật, lúc ngã lên giường còn tạo ra tiếng động to.

Sau khi trong phòng im ắng, Lâm Dị mở to mắt nhìn trần nhà.

Tần Châu không có nói với cậu điều kiện tử vong đêm nay, Lâm Dị cũng không hỏi. Rất đơn giản, Tần Châu cũng không tìm được.

Lâm Dị mím môi: "Bố mẹ, phải phù hộ con đó."

Vì không để đầu óc quá phấn khởi mà ảnh hưởng giấc ngủ, hắn sờ túi áo, tưởng lấy MP4, nghe tạp âm để ngủ.

Vừa sờ, không sờ được gì.

Hắn hiểu vì sao Tần Châu nói dụng cụ cắt gọt vô dụng, bởi vì không mang vào nơi này được. Chiếc MP4, đồng hồ điện tử của cậu đều mất tích.

Lâm Dị: "Ư..."

Khó chịu, muốn mở to mắt chờ NPC mang điều kiện giết người tới.

Biết chính mình khéo sẽ mất ngủ, Lâm Dị liền bắt đầu nghĩ ông quản túc, suy đoán điều kiện giết người của ông quản túc.

Là đăng ký sao? Đăng ký sẽ chết?

Nếu đúng, chẳng phải mọi người cùng nhau GG. (2)

"Thôi chết..." Lâm Dị thở ra một hơi: "Quên hỏi đàn anh nơi này có' pháp không trách chúng' (3) không."

Vừa dứt lời, Lâm Dị nghe thấy tiếng sột soạt.

Hắn lập tức ngồi dậy, nhìn về phía rèm cửa.

Tiếng này truyền vào từ ngoài cửa sổ, nhưng khi Lâm Dị ngồi dậy, thanh âm lại như là từ bên tường truyền đến, hắn còn nghe được tiếng hét ngắn.

Nhưng tiếng hét rất nhanh biến mất, tựa hồ chỉ tồn tại một âm, sau đó đã bị cắt đứt.

Tiếp theo là tiếng nức nở kìm nén, nức nở nghe rõ hơn tiếng sột soạt.
Đó là bên tường còn lại của phòng 304, phòng 303 của Trình Dương.

Mà bên kia tường chỗ gường đúng là phòng 303, cho nên Lâm Dị mới nghe rõ tiếng nức nở.

"Ô ô ô, phú cường dân chủ văn minh hài hòa."

"Ô ô ô, tự do bình đẳng công chính pháp trị."

"Ô ô ô, ái quốc chuyên nghiệp thành tin thân thiện."

"Ô ô ô ô, không được, bố đây vẫn sợ wá......"

Lâm Dị: "..."

Bên kia tường là Trình Dương đang nức nở.

Trình Dương nức nở khoảng 2 giờ, chờ Trình Dương nức nở xong chung cư đều tĩnh lặng, mãi cho đến hừng đông, như là tiếng sột soạt cùng tiếng hét ngắn ngủi đó đều là ảo giác.

Hành lang kí túc xá có lắp loa, lúc này vang lên. Cực kỳ giống loại loa quán ăn lắp để lôi kéo khách hàng, mà thực tế cũng không khác cho lắm.

-- "Bữa sáng, bữa sáng, bữa sáng đến phòng 103."

Hành lang thỉnh thoảng có tiếng mở cửa, Lâm Dị cố ý lề mề một lát, chờ lúc cậu ra khỏi phòng 304, trùng hợp gặp Tần Châu đang rời phòng 305.

Tần Châu nhìn Lâm Dị.

Người khác sợ không ngủ nổi là chuyện thường tình, nhưng Tần Châu thấy Lâm Dị cũng có hai quầng thâm mắt, cạn lời.

Hai người họ đều cố ý chậm xuống, là nhân cơ hội xem mấy phòng khác thế nào. Những người khác không bình tĩnh như hai người họ, khi quá lo sợ có thể sẽ quên đóng cửa.

Thừa dịp hành lang không người, Tần Châu kéo Lâm Dị đến cạnh mình, nói khẽ: "Thiên tài à, tối qua em làm gì?"

Không có MP4 bên cạnh Lâm Dị cả đêm không ngủ được, cả người đều khó chịu, bị Tần Châu kéo, xấu hổ đến lông tơ đều dựng thẳng.

Lâm Dị giật mình, tách chính mình cùng Tần Châu ra, "Không, không có."

"Tối qua em không ngủ mà, quầng thâm mắt sắp xệ đến má rồi." Tần Châu nói: "Đừng bảo là sợ, em có gan tìm chết, đến nơi này lại bảo sợ sao được."

Lâm Dị: "High quá, không ngủ được."

Tần Châu muốn nói lại thôi mấy lần, Lâm Dị sờ bụng nói 'em đói', sau đó thoát khỏi Tần Châu, nhảy đến thang lầu, nhanh chóng lủi mất.

Vẻ mặt Tần Châu sa sầm: "..."

A, không thấy mong muốn hợp tác gì cả.

Phòng 103 tầng một được cải tạo thành nhà ăn.

Bên trong có một bàn đủ tám người ngồi, trên bàn có cháo trắng rau xào, nhưng những người khác vẫn chưa ngồi ăn, bọn họ không biết bữa sáng có vấn đề không.

Đều chờ có người tới làm mẫu, dù cho bọn họ đã đói đến bụng kêu vang.

Lâm Dị đến nhà ăn trễ, mọi người đều quay ra nhìn cậu.

Trình Dương thấy Lâm Dị đến, thở phào, đôi mắt bóng đèn vui vẻ nhìn chằm chằm cậu: "Tốt quá rồi anh Lâm Dị, anh còn sống."

Lời này nói ra mặt những người khác đều không đẹp, nhà ăn giờ đã có 7 người, nếu tối hôm qua NPC giết người, thì người chết là......

Nếu đến Tần Châu còn xảy ra chuyện, thì bọn họ xong rồi.

Vì thế những ánh mắt nhìn Lâm Dị đều phức tạp lên, con người sợ xã hội như Lâm Dị chống cự ánh nhìn của mọi người, vội vàng ngồi vào bàn ăn.

Dùng cơm để giảm bớt sự xấu hổ khi bị nhiều người nhìn chằm chằm.

Nhìn thấy Lâm Dị ăn cơm, còn không bị sao, những người khác mới ngồi xuống theo. Trình Dương chủ động ngồi cạnh Lâm Dị, làm Lâm Dị vô cùng hâm mộ Vương Đạt đang ngồi đối diện, bởi vì Tần Châu còn chưa tới, Vương Đạc ngồi một mình.

Bởi vì hâm mộ nên Lâm Dị chú ý đến Vương Đạt hơn, lại làm cậu thấy được điều bất thường.

Những người khác tối hôm qua cũng không ngủ ngon, dưới mắt có quầng thâm. Nhưng khoé mắt Vương Đạc tia đỏ rất nhiều, hơn nữa anh ta liên tục quay đầu nhìn về sau, cả người đều căng cứng.

Một lát lại xoa mặt, một lát lại cắn móng tay.

Bởi vì anh ta là lần thứ hai tiến vào thế giới quy tắc, Tần Châu không ở, những người khác chỉ có thể hỏi anh.

Nhưng Vương Đạc không trả lời, Từ Hạ Tri kéo lại Khuất Gia Lương nãy giờ vẫn đang hỏi liên mồm: "Đừng hỏi, tối hôm qua Vương Đạc đều nói hết rồi, anh ấy nằm thắng nên không biết gì cả."

"Nhưng ở đây chỉ có anh ta là lần hai!" Khuất Gia Lương lại hỏi Vương Đạc: "Vương Đạc, chúng ta phải ở đây bao lâu? Tôi từng nghe nói là tập hợp đủ số người giống số trời thì có thể đi ra ngoài phải không?"

Vương Đạc chưa nói gì, anh ta vẫn liên tục quay đầu nhìn về phía cửa.

Giống như không biết được Khuất Gia Lương đang nói chuyện với mình vậy.

Anh ta bồn chồn bất an làm những người khác cũng bị lây theo, rốt cuộc có người chịu không nổi, ba bạn nữ đều khóc nấc lên.

"Ăn cơm, ăn cơm." Trình Dương tiếp đón: "Các đàn chị đừng khóc, ăn cơm trước đi, ăn no mới có sức lực đi tìm manh mối. Em vẫn luôn khá may mắn, chắc chắn sẽ tìm được manh mối thôi."

Khuất Gia Lương nổi cáu nói: "Mày may thật thì đã không tới nơi này, càng sẽ không bị đại học lựa chọn!"

Trình Dương kêu 'ai': "Anh quát em làm gì? Vậy anh đừng ăn, anh ra ngoài ngồi đi chứ, đúng không anh Lâm Dị?"

Lâm Dị: "......"

Sợ nhất những lúc thế này mà bị cue, sợ tới mức chiếc đũa của cậu đều rớt.

Khuất Gia Lương lại muốn cãi với Trình Dương, Từ Hạ Tri lại lần nữa giữ chặt Khuất Gia Lương: "Người ta nói đúng đó, cậu đừng đem cơn tức xả lên đàn em."

Thấy Khuất Gia Lương rốt cuộc chịu yên, Lâm Dị xoay người lại nhặt chiếc đũa.

Vừa cong eo cúi xuống, liền thấy méo ổn rồi.

Cậu ở dưới gầm bàn thấy bụng của Vương Đạc, rất lớn.

Đương nhiên là kém mang thai mười tháng, nhưng so với bốn năm tháng, Vương Đạc dư dả.

Tháng tám là mùa xuyên áo ngắn tay, Vương Đạc mặc áo thun, cho nên Lâm Dị thấy rõ bụng anh ta nhô lên.

Không đợi Lâm Dị nhớ xem Vương Đạc có bụng bia không, trên bàn có tiếng hét.

Lâm Dị lập tức ngẩng đầu, Vương Đạc đang nôn mửa, nhưng Vương Đạc dường như không có cảm giác gì, vừa nôn vừa nhìn cửa.

Những người đang ngồi ăn nhanh chóng tránh xa, anh ta nôn lên bàn, có gạo mì gói que cay, còn có con gián cùng một con chuột bị dịch dạ dày tiêu hoá hơn nửa.

Lúc bị nôn ra con gián dính trên người con chuột, hình như còn động đậy.

"A a a a --"

"Địt mé nó chứ, địt mẹ, a a a a nima hù chết ông đây rồi." Trình Dương giống khỉ nhảy ra sau, nhưng việc lạ giờ mới xảy ra!

Vương Đạc chú ý đến bãi nôn trên bàn, anh ta ngơ người, cả người co rút, tay cong giống chân gà, chiếc đũa rơi xuống đất, một lát sau người ngã quỵ xuống đất.

"Khục -- khụ --"

Vương Đạc đau đớn rên rỉ, tay cong thành chân gà cào yết hầu, cào đến hiện mười vệt máu dài.

Không biết anh ta khó chịu đến nỗi nào, khe móng tay đều là da thịt bị cào xuống.

Chân giãy giụa như là có thể đào hố trên đất vậy.

Nhưng quá trình này cũng không kéo dài, nhanh mà, thứ Vương Đạc nôn ra ngày càng ít, giãy giụa cũng nhỏ dần, sau đó dừng hẳn, đầu lệch sang bên, tắt thở.

"Anh ta chết rồi à?"

"Không... Không biết..."

"Ai xem thử đi?"

Lâm Dị nghĩ một chút, sau đó ngồi xổm xuống, duỗi tay thử hơi thở Vương Đạc.

Mọi người nhìn chằm chằm Lâm Dị, không dám thở mạnh.

"Lâm... Anh Lâm Dị, anh...... Anh ta còn sống không?" Trình Dương ôm đầu đau khổ hỏi.

Lâm Dị lắc đầu, không thở nữa.

Cậu chú ý vào bụng Vương Đạc, bởi vì nôn mửa, Vương Đạc bụng tuy không to bằng vừa nãy, nhưng vẫn phồng lên, không biết còn nuốt gì.

Lâm Dị còn nhìn thấy bụng Vương Đạc cuộn sóng, nhẹ nhàng cuộn một cái.

Thứ trong dạ dày còn sống?

Lâm Dị nhìn xuống tự hỏi, cậu còn phân vân xem có nên đi ấn, đem cái thứ còn động này lôi ra.

Vương Đạc nếu chết rồi, chắc chắn là thoả mãn điều kiện giết người của NPC.

Cho nên bắt đầu từ nguyên nhân chết của Vương Đạc, có thể sẽ phát hiện gì, rốt cuộc tối hôm qua tất cả mọi người ở trong phòng mình, ai cũng không biết Vương Đạc đã bị làm sao.

Nghĩ vậy, Lâm Dị có quyết định. Nhưng trước khi ấn, cậu định bảo Vương Đạc một tiếng, người chết lớn nhất, hy vọng Vương Đạc không trách cậu không tôn trọng thi thể.

"Đàn anh Vương Đạc, em......" Chờ Lâm Dị nhìn lại mặt Vương Đạc, Lâm Dị dừng một chút.

Phát hiện Lâm Dị bỗng nhiên im lặng, Trình Dương cẩn thận hỏi: "Anh Lâm Dị, làm sao vậy?"

Lâm Dị chỉ mặt Vương Đạc.

Trình Dương: "Mặt anh ta... Có gì à?"

Lâm Dị hỏi: "Cậu không thấy à?"

"Thấy...... Thấy cái gì cơ?" Trình Dương run lên: "Anh Lâm Dị, cậu đừng làm tôi sợ."

Lâm Dị không nói.

Hắn cúi đầu nhìn lại Vương Đạc.

Vương Đạc đôi mắt không biết mở lúc nào, nhãn cầu lồi ra đang lườm Lâm Dị. Có lẽ là lúc Lâm Dị nhìn bụng anh ta thì vẫn luôn bị Vương Đạc nhìn chằm chằm, nhưng có vẻ người xung quanh không thấy được điều gì lạ ở thi thể.

Không ai phát hiện, khóe miệng Vương Đạc cong lên, lại cong lên.

Cong thành một đường cong kì dị.

Một nụ cười dữ tợn.

-----
(*) Tôn hưởng: Tôn kính, tôn trọng và hưởng thụ.
(1) Phục bàn: là từ ngữ trong môn cờ (cờ vây; cờ tướng..); sau một trận đấu thì người đánh cờ sẽ bày lại ván cờ; qua đó có cái nhìn sâu sắc hơn về ván đấu; suy nghĩ các nước đi; ưu điểm; nhược điểm; tích lũy kinh nghiệm cũng như cách thức ứng đối khi gặp phải những nước cờ tương tự. Ở cuộc sống từ này mang nghĩa là nhìn lại; tổng hợp lại các kinh nghiệm từ quá khứ hoặc đơn thuần chỉ là suy nghĩ về trước đây.

(2) GG: Ngôn ngữ Internet, ý chỉ "Thất bại", "Kết thúc", "Xong đời",...

(3) Pháp không trách chúng: Thành ngữ TQ: Ý chỉ hành vi phải chịu pháp luật trừng trị, nhưng có nhiều người làm, nên cũng không tiện phạt.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info