ZingTruyen.Com

[ĐM] Tôi lại hoá giải sự việc quỷ quái ở học đường (VHL)

Chương 2: Có người chết còn không hiểu chuyện

Khuynhthanhvosong

Đồ của Lâm Dị đều bị tịch thu.
Đàn anh giao tiếp tốt kia kéo vali của cậu đi đằng trước, Lâm Dị đành phải đi theo sau.

Đống đồ đó bắt buộc phải nộp lên, không thì đàn anh sẽ túm cậu đến đồn công an. Lâm Dị tưởng tượng mình bị đưa đến đồn công an, dưới ánh nhìn chằm chằm của cảnh sát giải thích lí do cầm hung khí nguy hiểm ra đường,  cậu có thể rén độ dùng ngón chân moi được cả một toà lâu đài kim cương Barbie mất. Dù cho lúc vali bung ra đó, cậu đã xấu hổ chết một lần rồi.

Lâm Dị mặt ngoài thì ngoan ngoãn đi theo đàn anh, trong bụng thì đầy ý xấu. Cậu nghĩ, nếu cậu đánh vào sau cổ đàn anh, không biết có thể lấy lại đồ đạc của mình không. Cũng chẳng còn cách nào, nhìn đàn anh là biết người khó thuyết phục, cậu cũng không biết nài nỉ ỉ ôi để đàn anh thương xót mình.

Đang tính độ khả thi của phương pháp này, đàn anh bỗng quay người lại nhìn cậu. Lâm Dị tạm thời từ bỏ ý định của mình, chột dạ đối diện đàn anh.

"Suy nghĩ kĩ chưa?" Đàn anh đột ngột hỏi.
Lâm Dị: "Hả?"
Cậu nghĩ, không đến nỗi bị nhìn thấu suy nghĩ chứ, cậu không phải là người dễ bị đọc vị như vậy.

"Đi cũng lâu rồi, mệt." Đàn anh lười biếng dựa vào cây cột, vali rách nát kia tạm thời đặt ở bên chân: "Nói chuyện chút đi."

Lấy ra một điếu thuốc, châm lửa.

Tàn thuốc cháy đỏ lên chớp cái lại vụt tắt.

Lâm Dị nào biết đàn anh muốn cậu nói gì, chỉ biết cúi đầu.

"Trung thực giảm tội, nói dối thì nhận phạt, còn 500m nữa đến đồn công an." Đàn anh nhả khói, nhấc cằm bảo: "Nói lí do mang theo dụng cụ cắt gọt, hay là đến đồn công an ngồi xổm ba ngày, không khó chọn đâu đúng không, đàn em."

Đúng là không khó chọn, Lâm Dị nói nhỏ: "Phòng thân."

Đàn anh im lặng, lát sau mới hỏi: "Em cao bao nhiêu?"
"Hả?" Lâm Dị: "1m82."
"Ừ." Đàn anh: "Phòng thân."
Lâm Dị: "Là phòng thân thật mà..."

Đàn anh liếc cậu vài cái, vứt đầu thuốc lá xuống đất dẫm tắt, "Đứng đây đợi, lát nữa có người đến đón em, đi theo nghe người đó sắp xếp."

Lâm Dị: "Vâng."
Nghĩ thầm, trả lời vậy trước đã, lát nữa thì không chắc.

Đàn anh lấy điện thoại ra: "Khi nào đến? Bên này có đứa khó xơi, cho tầm hai người tới đây."
Lâm Dị: "..."

Giục một lần, chỉ chốc lát đã có tiếng bước chân dồn dập chạy lại.
Hai người tới, đàn anh liếc nhìn Lâm Dị lần nữa: "Đây là đứa thích tìm chết, trông chừng kĩ vào, không nghe lời thì đưa đến đồn công an. Lý do? Cầm theo hung khí nguy hiểm.
Lâm Dị: "..."

Đàn anh đi rồi, Lâm Dị thấy anh ta lại từ đài trạm lên xe buýt.

Tên trạm: Trạm Đại học Công trình Phi tự nhiên.

Thế mà đã đến trường Đại học rồi.

Nhưng xung quanh khỉ ho cò gáy, là đất hoang chưa khai phá, Lâm Dị chưa thấy hình bóng của trường Đại học đâu.

Hai người vừa tới dẫn cậu đến một khách sạn, cái loại mà tin tức cá nhân cũng không cần đăng kí.

Một phòng đặt vài giường tầng, Lâm Dị đi vào. Trong phòng đã chật kín người, bọn họ không thèm để ý Lâm Dị, mà chỉ nhìn trừng trừng hai người ở cửa.
Có người nói: "Đàn anh, các người đang giam cầm phi pháp đó."
"Đúng vậy, sao các người dám nhốt chúng tôi lại."

"Thư thông báo trúng tuyển của các cậu nói ngày 29 tháng 8 sau khi mặt trời mọc cầm thư thông báo đến trường báo danh, bây giờ là 21 giờ tối ngày 28, chưa đến ngày 29 và trời cũng chưa sáng." Ở đám người kêu ca, một đàn anh nói: "Thư thông báo đã nói rõ, không được đến sớm, xem ra các cậu đều không coi nội quy nhà trường ra gì."

Lâm Dị ngồi xuống chỗ giường còn trống, sau đó ngẩng đầu nhìn hai đàn anh đứng ở cửa.

"Nội quy nhà trường không phải đùa vui à?"
"Làm ơn đi, ai sẽ nghĩ nội quy này là thật chứ."
"Làm trái thì sao? Chẳng lẽ giết được tao chắc?"
"Đừng hù doạ nữa, tao vừa đến cổng trường thấy có giáo viên tiếp sinh viên. Nếu không cho đến sớm, sao lại có giáo viên chứ?"

"Cậu chắc chắn người cậu nhìn thấy là giáo viên?"
Đàn anh lạnh lùng nói.

Vừa nói xong, ánh đèn trong phòng liền tắt rồi lại sáng lên, không khí bỗng trở nên quái dị hẳn.

Không khí quái dị khiến phòng an tĩnh giây lát, đàn anh nói: "Các cậu chưa nhìn thấy nên không tin, bọn tôi nể tình các cậu không biết gì, cứu các cậu một lần. Nhưng chỉ có lần này thôi. Trời sáng các cậu sẽ biết có nên tuân thủ nội quy không, chúc các cậu ngủ ngon."

Anh ta nói rất nghiêm túc, làm không khí trong phòng vốn quái dị trở nên càng trầm mặc. Hai đàn anh khi nào đi rồi, đa số người trong phòng cũng không biết, chỉ cảm thấy lạnh người.

Lâm Dị nghe họ bàn luận những điều đàn anh nói.
"Thật hay giả vậy, có kinh khủng vậy sao?"
"Là đùa đi..."
"Nhưng nói thật, có trường nào mà nội quy dị vậy đâu."

Xung quanh có tiếng người lật xem sổ nội quy: "Toàn là gì...Trường chỉ có một cổng lớn, nếu nhìn thấy nhiều cổng xin đứng im và liên hệ giáo viên trực ban, đừng bao giờ đi vào cổng"
"Khi đang đi trên đường, nếu vô ý đi vào đường xi măng xin cởi giày và rời đi, nếu xi măng cao hơn đùi, xin gọi đường dây nóng của hiệu trưởng và phòng y tế..."
"Tất cả cửa sổ của trường đều đóng kín, gì vậy chứ, sao quy tắc này chỉ có câu này mà không có gì đằng sau vậy?"

Từng điều nội quy hoang đường được đọc ra, tiếng người đọc ngày càng nhỏ dần, cuối cùng im lặng, cả tiếng lật sổ loạt xoạt cũng biến mất, căn phòng chật chội chỉ còn tiếng hít thở gấp gáp.

Lâm Dị nghiêm túc nghe, thấy các tân sinh viên khác không có ý định đọc tiếp, mới cầm điện thoại ra nhìn, điện thoại mất sóng.
Khách sạn không có wifi.

Cậu có ý muốn đi đẩy cửa, xem có thật bị các đàn anh kì lạ khoá bên ngoài không. Nhưng nghĩ đến không khí quái dị này, nếu có người hỏi cậu mục đích, cậu bắt buộc phải mở mồm giao tiếp.

Người ngại giao tiếp này chỉ có thể bỏ cuộc, kế hoạch mua vé xe để đến trường sớm một ngày coi như phá sản.

Dụng cụ cắt gọt đều bị các đàn anh tịch thu hết, Lâm Dị cũng không thèm nghĩ cách rời đi. Cậu lấy MP4 ra, đem tai nghe nhét vào lỗ tai, tiếng thu sẵn ở trong MP4 vang lên đầy ồn ào, cậu nghe tạp âm tự chế thích ứng mọi hoàn cảnh rồi nằm ngã xuống chiếc giường nhỏ hẹp.

Thời gian qua mau mà đến ngày 29, ngày 29 trong lúc ngủ nhanh chóng từ đêm biến thành bình minh.

Lúc tia sáng đầu tiên từ cửa sổ nhỏ rách nát chiếu vào, Lâm Dị liền tỉnh.

Cậu quấn dây tai nghe quanh thân máy MP4, chuẩn bị rời giường ra khỏi nơi này. Vừa cất xong MP4, vừa nhìn nhanh xung quanh cậu đã chú ý tới màu đỏ tươi chói mắt ở giường trên đối diện.

Tí tách tí tách tí tách.

Nệm sũng máu nhỏ giọt xuống giường dưới.

Giường dưới còn có người, từng giọt máu rơi trên trán cậu ta rồi vỡ ra, cậu ta thấy không thoải mái, mơ mơ màng màng lấy tay sờ máu trên trán.
Vừa sờ cái, mùi máu tanh nồng nặc truyền đến, cảm giác đặc sền sệt khó chịu làm người ngủ giường dưới mở mắt ra.

"A a a a a a--"
Sau đó là tiếng kêu thảm thiết vang lên trong phòng.

Lâm Dị hình như còn nghe được phòng bên cạnh cũng có tiếng hét chói tai, tiếng trong tiếng ngoài hợp lại đánh thức toàn bộ người trong phòng, vì thế đủ loại tiếng vang lên, có tiếng ngã xuống giường, có tiếng đồng thanh kêu thảm thiết, cũng có tiếng gõ cửa muốn thoát ra ngoài.

Nhưng dù trong phòng có ồn ào thế nào, bên ngoài cửa vẫn khoá chặt, như là quyết tâm muốn đám tân sinh viên không biết gì này ngộ ra cái gì, kẹt cửa kín kẽ không có dấu hiệu sẽ mở ra.

Lâm Dị nghe trong phòng kêu to, phòng này tối qua ở đều là trai. Bảy tám cậu trai bị những thứ mình nhìn thấy doạ suýt tè ra quần, lần đầu nhìn thấy những hình ảnh chấn động như vậy, bọn họ không để ý đến Lâm Dị trước sau vẫn trầm mặc.

Qua một hồi lâu phòng mới yên tĩnh chút, có người giọng vẫn còn run run: "Cậu ta chết rồi? Sao... Sao lại vậy?"
Một người khác dùng thanh âm run rẩy đáp: "Bọn họ... Bọn họ hình như là nói thật đó."

Người chết là người hôm qua cạnh khoé đàn anh, cậu ta bảo cậu ta có đi vào, nhìn thấy cổng trường có giáo viên tiếp tân sinh viên.
"Dù không vào trường, chỉ ở cổng trường lượn qua một vòng cũng được coi... Coi như "đến sớm" sao?

"Cho nên, cậu ta trái quy tắc nên mới chết... Thảm như vầy..."

Cách chết của người này quá khủng khiếp, nửa người dưới đều bị nghiền thành bùn máu, liếc một cái cũng khiến dạ dày quay cuồng.

"Mẹ nó, tao phải về nhà." Có người không chịu nổi nữa, chạy tới cửa gõ mạnh: "Thả tao ra ngoài, tao muốn về nhà!"

Không khí bị kích động, vài người đều chạy tới cửa, có người còn tông cửa.

Cửa gỗ kêu cót két liên hồi, cửa vốn đã không chắc chắn lắm nên không kiên trì lâu đã bị xô gãy.

Lâm Dị nhảy xuống giường, sờ túi, chắc chắn MP4 còn ở trong sau cũng chuẩn bị ra ngoài.

Cậu vừa bước ra một bước, mấy người lao ra phòng trước đứng lại như cọc gỗ. Lâm Dị ngước mắt, đứng trước đống cọc gỗ là một người cao hơn cậu nửa cái đầu.

Là đàn anh giao tiếp tốt kia.

Đàn anh giao tiếp tốt dựa vào vách tường, liếc nhìn cánh cửa gỗ bị đám cọc gỗ kia dẫm lên.

Bên cạnh có người chui vào phòng bọn họ, trở ra:
"Anh Châu, phòng này chết một đứa."

Nghe vậy, đàn anh giao tiếp tốt quét mắt nhìn đám cọc gỗ kia: "Có người chết còn không hiểu chuyện? Quy tắc không phải viết không được đi trễ hoặc không đến? Muốn vội đi đầu thai à?"
Đám cọc gỗ bỗng chốc mặt trắng bệch.

Lâm Dị nhìn ra được đàn anh giao tiếp tốt hình như cả đêm không ngủ, dưới mắt có chút thâm. Anh ta nghe người khác báo cáo tình hình chết người mỗi phòng, chết lặng mà ngáp dài.

Chờ nghe báo cáo xong, đám tân sinh viên ở tạm khách sạn một đêm đều đứng tụ trước mặt, anh ta mới lười biếng mà đứng thẳng, vừa ngáp vừa nói: "Hiện giờ là chuyện thế nào đều biết hết rồi đúng không? Cho nên bây giờ muốn chạy về nhà tìm bố mẹ hay đến trường báo danh, đều tùy ý các cô cậu."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com