ZingTruyen.Info

[ĐM THÔ TỤC] Ai ai cũng thèm tiểu mỹ nhân mềm mại

📌Chương 7

MayVuSon

Chương 7: Bị thầy giáo liếm lồn, uống nước dâm trong văn phòng, cùng thầy chân giao

Editor: Mây Vu Sơn

Beta: 27/10/2022

------------

*Chân giao: cái động tác để 2 bàn chân kẹp cu xong rồi sục lên sục xuống ý, chắc các thím cũng hiểu mà. (づ。◕‿‿◕。)づ

Diệp Nhất Sâm bị Ôn Ngộ ngửi, khí nóng phả vào cổ cùng vài sợi tóc quẹt qua làm cậu hơi ngứa, trốn cũng trốn không xong: "Thầy ơi, đừng làm như vậy được không?"

Ôn Ngộ không đáp ứng, được một tấc lại muốn tiến một thước dùng môi cọ lên da Diệp Nhất Sâm, cánh tay ôm eo cậu xiết chặt, hận không thể hòa cậu vào trong thân thể mình.

"Ưm... Không." Diệp Nhất Sâm nhanh chóng không thở nổi, lại phát hiện phía dưới đùi mình gợi lên một độ cung rõ ràng, sợ đến mức nắm lấy tóc Ôn Ngộ.

Đám người này, sao lại giống chó như vậy chứ.

Lâm Dã thích liếm cậu, Ôn Ngộ lại thích ngửi cậu.

Ôn Ngộ xử lý lại tóc bị thiếu niên làm cho rối loạn, cũng không chút nào tức giận, cố tình vừa cọ vừa ngửi như nghiện.

Khóa mở áo khoác của thiếu niên ra, treo ở trên cánh tay, mở cả nút thắt bên trong áo ngắn. Ôn Ngộ vẫn không hài lòng, dùng lực như muốn làm hỏng cổ áo.

Cổ và xương quai xanh Diệp Nhất Sâm đều bị làm cho đỏ lên, đang muốn mắng chửi người, bỗng nhiên cảm giác được Ôn Ngộ ngừng lại, cúi đầu lại thấy Ôn Ngộ đang nhìn chằm chằm chỗ bên dưới xương quai xanh cậu. Trên đó thình lình rơi xuống một đóa hoa mai đỏ thắm như dấu hôn, cực kỳ lóa mắt trên da thịt trắng nõn .

Ngón tay Ôn Ngộ ấn vào, dùng sức cọ xát: "Đây là cái gì?"

Diệp Nhất Sâm có thể rõ ràng cảm nhận được cảm xúc Ôn Ngộ thay đổi, nhiệt độ xung quanh dường như lạnh đi vài phần, không nhịn được rùng mình một cái.

Cũng không cần Diệp Nhất Sâm trả lời, ai cũng đều biết đó là cái gì. Ôn Ngộ nhấp môi, tiếp tục chà vào chỗ kia như đang lau cho bằng sạch.

"Đau..." Diệp Nhất Sâm cảm thấy nơi đó sắp bị trầy da.

"Ai làm?" Ôn Ngộ lại hỏi.

"Em..." Diệp Nhất Sâm túm lấy cổ áo che dấu hôn lại, lắp bắp nói, "Là, là muỗi, muỗi cắn."

Cậu không muốn nói cho Ôn Ngộ biết là Lâm Dã, bởi vì hai người này cậu đều không thể trêu vào.

Lý do sứt sẹo này ai nghe xong cũng phải thán thật ngu ngốc.

Ánh mắt Ôn Ngộ càng thêm lạnh, nhìn chằm chằm: "Lại nói dối."

Diệp Nhất Sâm không dám đối diện, trốn trong lòng ngực anh run rẩy.

"Trẻ con nói dối phải bị phạt."

Diệp Nhất Sâm nghĩ thầm nơi này là văn phòng, học sinh, giáo viên đi tới đi lui ngoài cửa, Ôn Ngộ lại có thể làm cái gì? Cùng lắm là lại cưỡng hôn cậu một phát.

Diệp Nhất Sâm bất chấp tất cả nhắm mắt lại, lại không chờ được lúc môi lưỡi bị chà đạp mà là bị ôm lên trên bàn.

Ôn Ngộ chỉ cần ngồi cũng có thể bế cậu lên, hơi thở không hề rối loạn.

Anh nắm hai chân thiếu niên không cho cậu lộn xộn, tư thế này vừa vặn có thể đối mặt với khoảng giữa hai chân thiếu niên.

Diệp Nhất Sâm có cảm giác không ổn, quả nhiên không đợi mình nhảy khỏi bàn, giây tiếp theo quần đã bị lột ra, kinh hoàng thét chói tai: "Không được!"

Chỉ tiếc rằng đã quá muộn, cậu có che được gì đâu? Ôn Ngộ nhất định đã thấy được.

Thời gian dài trầm mặc qua đi, Diệp Nhất Sâm thất hồn lạc phách mà nằm ở trên bàn, tùy ý Ôn Ngộ nhìn, không phản kháng, tự biết không cách nào vãn hồi, cậu yên lặng chờ đợi phán quyết.

Một câu cũng không nói, nhất định là cảm thấy thân thể cậu thực sự ghê tởm đi? Không phải tất cả mọi người đều giống như Lâm Dã vậy, thật tình khen thân thể cậu.

Ôn Ngộ trầm mặc hoàn toàn là bởi vì khiếp sợ.

Tuy rằng trên mặt anh không biểu hiện ra chút cảm xúc nào nhưng nội tâm đã nhấc lên sóng to gió lớn. Anh không chỉ kinh ngạc thiếu niên dưới thân ẩn giấu một chỗ bí mật như vậy, cũng kinh ngạc phản ứng của chính mình.

Hạ thân cứng đến phát đau, anh quả thực hận không thể hiện tại liền đâm vào xem thử lồn kia là thật hay giả.

Gân xanh ở thái dương nhảy lên, nhưng Ôn Ngộ cuối cùng vẫn nhịn xuống, bởi vì anh không cách nào xem nhẹ cảm xúc của thiếu niên.

Rõ ràng, Diệp Nhất Sâm hiện tại cực kỳ sợ hãi. Tuy rằng cậu không có giãy dụa, nhưng Ôn Ngộ biết cậu đang ở ranh giới sụp đổ.

Sau đó Diệp Nhất Sâm toàn thân cứng đờ nhận được một cái hôn.

Trừng phạt như cậu suy nghĩ thật sự là hôn môi, nhưng môi Ôn Ngộ không dừng ở môi trên, mà là môi dưới.

Nụ hôn uyển chuyển nhẹ nhàng mà ôn nhu, như gió xuân tháng ba phảng phất qua đóa hoa, chuồn chuồn lướt trên mặt hồ.

Diệp Nhất Sâm khóc, nước mắt từ khóe mắt chảy xuống thái dương.

Lúc này nước mắt không giống như trước đây, bao hàm rất nhiều cảm xúc không rõ, trái tim ê ẩm, nghẹn ngào rất nhiều thứ.

"Diệp Nhất Sâm." Ôn Ngộ gọi tên cậu, lần thứ hai hôn xuống.

Diệp Nhất Sâm cắn môi không nói gì, không định bại lộ âm thanh nức nở của mình.

Cậu không ngờ tới, sẽ có một ngày mình khát vọng được một người hôn như vậy.

Cậu muốn được Ôn Ngộ lại hôn nhiều, hôn lâu một chút...

Ôn Ngộ hôn nhẹ nhàng như vậy, hoàn toàn đánh nát phòng tuyến của cậu.

"Tôi thật sự bất ngờ." Ôn Ngộ dừng hôn một lát: "Em ghét tôi như vậy sao?"

Không ghét.

Diệp Nhất Sâm ở trong lòng trả lời.

Ôn Ngộ vốn đang có chút không xác định, nhưng nhìn thấy lồn nhỏ tràn ra dịch nhầy, lập tức cười: "Tôi hôn làm em rất có cảm giác?"

Diệp Nhất Sâm cuối cùng cũng có phản ứng, ngượng ngùng dùng tay che lại phía dưới.

"Xem ra em thực sự thích." Ôn Ngộ bắt lấy tay Diệp Nhất Sâm, mở ra, lại lần nữa cúi đầu.

Anh hôn không hề giống lúc trước thuần túy ôn nhu mà là tràn ngập tình dục.

Cánh môi từ dưới hướng lên trên cọ qua khe thịt, Ôn Ngộ phát hiện khi tạm dừng ở đỉnh có hạt đậu, lồn nhỏ liền sẽ mẫn cảm mà co rút lại, vì thế lập tức đi trêu đùa chỗ kia.

Âm đế bị môi nhẹ nhàng cọ xát, dần dần sưng lớn, lộ ra phần đầu, bị đầu lưỡi đảo qua.

"A..." Diệp Nhất Sâm bị liếm lồn, nước chảy như hồng thủy, nhanh chóng ướt đẫm, theo khe đít chảy lên trên bàn làm việc.

Ôn Ngộ mới lạ liếm láp, giống như dùng thái độ khi nghiên cứu học thuật, một bên thực nghiệm một bên quan sát. Khi nhẹ nhàng liếm vài cái phát hiện thiếu niên phản ứng không tồi liền tăng lớn lực độ.

Ngón tay hoàn toàn bẻ hai mép lồn ra, đầu lưỡi nóng ướt mềm mại đè trên âm đế khảy vòng tròn.

"A a a... Không cần đầu lưỡi, ưm, quá... Quá kích thích..." Diệp Nhất Sâm khó nhịn mà kêu, hai chân lại bại lộ việc cậu đang khẩu thị tâm phi, nhiệt tình để trên bả vai Ôn Ngộ, khát cầu đối đãi nhiều hơn.

*Khẩu thị tâm phi: nói 1 đằng nghĩ 1 nẻo.

Động tác Ôn Ngộ không dừng lại, không hề do dự đi xuống, môi tóm được âm đế của thiếu niên liền mút vào, phát ra tiếng "Chụt".

"A!" Eo Diệp Nhất Sâm ưỡn lên trên. Sau đó, âm đế lại bị hàm răng khẽ cắn một chút, kích thích đến da đầu cậu tê dại, miệng lồn kịch liệt co rút lại.

Ôn Ngộ không ngừng liếm láp, môi đè nặng âm đế cọ xát, sau đó đầu lưỡi trêu chọc vài cái, lại dùng hàm răng đi cắn, quá trình như vậy lặp lại vài lần làm cho thiếu niên kêu rên liên tục, chuẩn bị cao trào.

"Không... Aaa... Thầy đừng làm vậy, sướng quá, chịu không nổi a a a a --" Diệp Nhất Sâm một bên khóc kêu, một bên dùng sức kẹp đầu Ôn Ngộ vào lồn mình: "A a a, dừng lại!"

Hành vi mâu thuẫn của cậu làm Ôn Ngộ ngừng lại.

Ôn Ngộ ngẩng đầu, nhìn chăm chú gương mặt bị tình dục làm cho hồng lên.

Khoái cảm đột nhiên im bặt, Diệp Nhất Sâm vẻ mặt ngốc, mê mang chớp chớp mắt.

Tại sao cậu nói ngừng, Ôn Ngộ liền ngừng?

Không đúng rồi, nếu là Lâm Dã... Hắn nhất định sẽ tiếp tục.

Hai người đối diện, không khí nhất thời trở nên kỳ quái. Lồn non của Diệp Nhất Sâm nôn nóng co rút lại, nửa vời thật sự khó chịu.

"Không thoải mái sao?" Ôn Ngộ hỏi, nhìn cậu nhíu mày liền duỗi tay xoa lên.

"Cái kia..." Diệp Nhất Sâm cũng không biết làm sao bây giờ.

Không ngờ tới Ôn Ngộ ngày thường đáng sợ lại cường ngạnh sẽ coi trọng cảm thụ của cậu như vậy.

Ôn Ngộ cực kỳ ôn nhu làm Diệp Nhất Sâm thụ sủng nhược kinh*, nhưng Ôn Ngộ trì độn cùng vụng về lại làm Diệp Nhất Sâm khó xử.

*Thụ sủng nhược kinh: được sủng ái mà lo sợ.

Cậu phải nói như thế nào đây?

Nói không phải, cậu lại e lệ, nói đúng như vậy, Ôn Ngộ rất có thể liền thật sự không liếm nữa, mình hiện tại thật sự... Rất muốn...

Ôn Ngộ rõ ràng đã cứng rất lâu rồi, lại có thể kiên nhẫn chờ đợi trả lời.

Diệp Nhất Sâm vội muốn chết, không khống chế được cọ xát chân.

Kẹp lồn lại, nước dâm chảy ra nhiều hơn, rớt ở trên mặt bàn.

Ôn Ngộ thấy bàn làm việc ô uế, thò lại gần dùng miệng liếm dâm dịch còn thừa. Đầu lưỡi câu lấy chỉ bạc đi, môi bọc miệng lồn, hút, phát ra tiếng vang mắc cỡ khi ăn thạch trái cây.

"Ưm a!" Diệp Nhất Sâm thiếu chút nữa liền cao trào, nhưng cảm giác cánh cửa sắp bước tới được một chân lại bị chặn khiến cậu nứng đến mức sắp hỏng mất, vứt bỏ cảm xúc thẹn thùng: "A... Thầy ơi, em cầu xin thầy lại liếm tiếp được không? Em rất thoải mái, thực sự thoải mái, mau liếm lồn em đi, em nhịn không nổi huhuhu!"

Cậu bùng nổ khóc kêu làm Ôn Ngộ sửng sốt, lập tức nghe theo yêu cầu, mạnh mẽ liếm láp.

Một bên anh dùng môi lưỡi càn quét, một bên dùng ngón cái ấn xuống miệng lồn xoa. Dường như để lấp kín nước dâm bên trong, chỗ đái gần đó cũng cọ vài cái, không ngờ khoái cảm của Diệp Nhất Sâm dường như bùng cháy.

"A a a anh sướng quá, thầy ơi, em muốn... Tới rồi, aaaa ha, muốn cao trào...!" Diệp Nhất Sâm đột nhiên kẹp chặt cổ Ôn Ngộ.

Ôn Ngộ kịp thời bỏ ngón cái ra, dùng miệng húp được nước Diệp Nhất Sâm phun, một giọt không rơi xuống đất, toàn bộ nuốt vào.

Diệp Nhất Sâm cao trào xong tê liệt ngã xuống bàn, nhìn thấy đầu Ôn Ngộ giữa hai chân mình ngẩng lên, cảm giác e lệ chậm rãi leo lên gương mặt, lỗ tai cậu đỏ bừng.

Thầy giáo áo mũ chỉnh tề giờ phút này khuôn mặt lạnh lùng lại dính đầy nước dâm của thiếu niên. Môi được sử dụng quá độ trở nên hồng hào, cho dù có tóc đã bị rối loạn lại không hề ảnh hưởng đến dung mạo của anh.

Hiện tại tầng hàn băng bên ngoài Ôn Ngộ dường như bị đánh nát, giống như Thánh Tử bị ngã xuống khỏi Thần đàn, xé rách dáng vẻ cấm dục, trở nên cực kỳ mê người.

Diệp Nhất Sâm nhất thời cũng ngốc. Thầy giáo chìm trong tình dục tại sao lại... Hic, chọc cậu mặt đỏ tim đập.

Diệp Nhất Sâm nhìn trên mặt anh tất cả đều là mấy thứ của mình, trong miệng anh cũng rất nhiều, trong lòng chột dạ: "Thầy..."

Cậu định đi xuống bàn xin lỗi Ôn Ngộ nhưng nhất thời chân dẫm vào chỗ nào đó.

Ôn Ngộ không có phòng bị lui về phía sau một bước, cúi đầu nhìn dưới thân mình.

Diệp Nhất Sâm xấu hổ đến mức đầu bốc khói: "Xin... Xin lỗi! Thật sự xin lỗi. Em không cố ý. Em chân thành xin lỗi thầy..."

Ôn Ngộ nói: "Nếu cảm thấy có lỗi, vậy thì giúp tôi."

"Hả?" Diệp Nhất Sâm không biết giúp như thế nào, mắt cá chân bị Ôn Ngộ cầm, giày và vớ bị cởi ra, lộ ra hai chân mềm mại sạch sẽ.

Trước ánh mắt mờ mịt chăm chú của Diệp Nhất Sâm, Ôn Ngộ kéo khóa ra, dán lên bàn chân ấm áp.

Khác hoàn toàn với vẻ ngoài của Ôn Ngộ, dương vật dữ tợn có kích cỡ kinh người, trực tiếp dọa Diệp Nhất Sâm ngơ ngẩn.

"Tôi cứng lâu lắm rồi." Ôn Ngộ để chân cậu kẹp vào dương vật: "Không cho phép trốn, nếu không tôi liền chịch chết em."

Ánh mắt Ôn Ngộ luôn dọa người, không giống giả vờ đe dọa một chút nào. Diệp Nhất Sâm tất nhiên không dám động.

Ôn Ngộ cực kỳ vừa lòng, xoa bóp chân cậu, thong thả cọ.

Chân thiếu niên chân thật sự xinh đẹp, trắng hồng, ngón chân tinh xảo, gang bàn chân cũng mềm đến mức không có loại vải dệt nào sánh kịp.

Bàn chân như vậy chút đều không thích hợp đi đường, mảnh mai, đi nhiều một lát liền nổi lên bọt nước, trời sinh nên để người giữ trong lòng bàn tay sủng ái.

Quả nhiên trong chốc lát, gang bàn chân đã bị Ôn Ngộ cọ đỏ.

"Kẹp chặt." Ôn Ngộ xoa nhẹ mắt cá chân cậu: "Em tự mình động đi."

Diệp Nhất Sâm cứng lại, thử cử động ngón chân, miễn cưỡng bắt lấy thân gậy, khẽ động: "Như, như vậy... Có thể chứ?"

"Ừ." Ôn Ngộ liếc cậu một cái, trong mắt hàm chứa ý cười ôn nhu.

Diệp Nhất Sâm bị cái liếc mắt này cổ vũ, tích cực động.

Vừa rồi Ôn Ngộ đối xử với cậu thật sự ôn nhu, cho nên cậu cũng định báo đáp anh...

Dương vật chảy ra một chút dịch nhầy làm ướt chân thiếu niên khiến cho nó càng thêm mượt mà.

Diệp Nhất Sâm cũng không phải không có kinh nghiệm. Cậu cũng từng thủ dâm cho nên biết chỗ nào của nam nhân là thoải mái nhất.

Cậu nghiêm túc phục vụ Ôn Ngộ, dùng ngón chân cọ thân gậy từ dưới hướng lên trên, tới quy đầu liền vuốt ve chỗ nhô lên một phát, nhẹ nhàng ấn ở đỉnh xoa vài cái, lại trượt xuống dẫm tinh hoàn.

Ôn Ngộ cũng không hề động, hoàn toàn hưởng thụ việc cậu chủ động, hơi thở dần dần trầm xuống.

Anh cong lưng hôn Diệp Nhất Sâm, đầu lưỡi với vào trong khoang miệng khuấy đảo.

Lần hôn này không giống lần trước, giống như bắt chước động tác giao hợp, đầu lưỡi câu lấy nước bọt ở khoang miệng thiếu niên ra ra vào vào, tiếng nước giao hòa.

Diệp Nhất Sâm bị hôn đầu choáng váng, không rảnh nghĩ đến chân giao.

Ôn Ngộ nắm lấy chân cậu tự mình cọ.

Hai người một bên hôn, một bên sục cu một hồi lâu.

Diệp Nhất Sâm né tránh nụ hôn, khóc lóc nói: "Đừng hôn, hôn nữa lại không bắn được... Ưm, sao thầy cũng lâu như vậy chứ?"

"Cũng?" Ôn Ngộ bắt lấy chữ này, sắc mặt lập tức chìm xuống: "Em còn giúp ai vuốt nữa?"

Diệp Nhất Sâm nhất thời nói lỡ, sắc mặt trắng nhợt, không chịu nói.

Ôn Ngộ bị chọc cho tức cười, đoán được hẳn cũng là người lưu lại dấu hôn, hung tàn mà cắn chỗ dấu hôn kia, hận không thể cắn khối thịt đó xuống.

Mặc kệ Diệp Nhất Sâm khóc như thế nào Ôn Ngộ cũng không mềm lòng. Sau khi bao trùm dấu hôn còn muốn khai khẩn địa phương khác, một bên gặm cắn, một bên dùng chân cậu tự an ủi.

Loại cảm xúc ghen ghét này đối với Ôn Ngộ cực kỳ xa lạ, lửa giận thiêu đốt lý trí.

Anh cười lạnh nói: "Diệp Nhất Sâm, em thật không tồi. Tốt nhất đừng để tôi bắt được, bằng không tôi liền làm em mất khống chế, làm em không xuống giường được."

10/7/2022

________

Tui nói này mấy thím, giờ nhỡ tui drop hết tất cả mấy truyện tui đang làm thì mấy người có xiên chết tui không?
(⊃。•́‿•̀。)⊃

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info