ZingTruyen.Info

[ĐM THÔ TỤC] Ai ai cũng thèm tiểu mỹ nhân mềm mại

Chương 13

MayVuSon

Chương 13: Bị con riêng chịch xong, buộc ngồi trên mặt chồng phun nước, bị bú lồn trong phòng để quần áo

Mây đen trên bầu trời đêm tan đi, ánh trăng ló dạng, xuyên qua bức màn cửa sổ chưa được kéo lên, đậu lại trên giường trong phòng ngủ, chiếu sáng lên khuôn mặt của mấy người trên giường.

Giường ngủ rộng lớn chứa bốn người cũng dư dả, nhưng nếu không chú ý, ba người giao điệp ở một chỗ vẫn sẽ chạm vào nam nhân đang ngủ say ở bên cạnh.

Hai nam nhân bộ dạng tương đồng giam cầm thân hình nhỏ xinh của Diệp Nhất Sâm ở giữa, dương vật hung mãnh dưới thân chôn sâu trong hai cái động nhỏ mà thọc vào rút ra, đâm cậu đến rên rỉ liên tục.

Miệng Diệp Nhất Sâm bị Hạ Thường Tiếu che lại, thân thể phản ứng kịch liệt đến mức không nhịn được cắn lên ngón tay Hạ Thường Tiếu, lưu lại dấu răng cùng nước miếng.

"Cả miệng trên lẫn miệng dưới của mẹ nhỏ đều thích cắn người nha." Hạ Thường Tiếu luôn thích dùng biểu tình thiên chân vô tà như trẻ nhỏ nói chút chuyện dâm tà, thanh âm mềm mụp, mang theo nhiệt khí chui vào lỗ tai giống như lông chim chọc người đến phát ngứa.

Lông mi Diệp Nhất Sâm treo vài giọt nước mắt chớp nhẹ, nương theo ánh trăng, ái muội nhìn Hạ Trường Sinh đang đong đưa eo hông.

Hạ Trường Sinh kể cả khi làm tình cũng sẽ khắc chế biểu tình, không lộ ra ngoài như em trai mình, nhưng động tác cuồng nhiệt mang theo tình cảm mãnh liệt hoàn toàn bại lộ nội tâm hắn.

Hắn từ từ từng nhịp đâm vào trong lỗ nhỏ, những dấu hôn trên người Diệp Nhất Sâm cũng mang theo tình yêu cùng tình dục mà trở nên nóng bỏng, mỗi lần hôn qua vị trí trái tim Diệp Nhất Sâm đều sẽ tạm dừng một lát, chọc Diệp Nhất Sâm rùng mình không thôi.

Nụ hôn của hắn thật sự quá nóng bỏng, thật giống như hôn sâu đến linh hồn.

"Hức ~ ha a ~"

Trên người Diệp Nhất Sâm che kín dấu ấn cặp song sinh lưu lại, nghiêm trọng nhất chính là giữa hai chân, tất cả đều là dấu hiệu dã thú chiếm lĩnh địa bàn ngang ngược vô lý, bắn đầy tinh dịch.

Thể lực của cậu làm sao so lại được hai người? Dương vật đã sớm cao trào vài lần, bắn tinh nhiều lần nên chỉ có thể duy trì trạng thái bán cương, ngẫu nhiên run run lên đáng thương vô cùng mà bài trừ một ít chất lỏng thưa thớt, không có sức lực bắn tinh nhưng hai cái động trước sau càng chịch càng mẫn cảm, hơi chút bị đỉnh đến điểm dâm liền run rẩy cao trào, dường như là ăn thế nào cũng không no.

Dương vật bán cương rơi vào trong tay Hạ Thường Tiếu, bị đùa bỡn.

"Bắn...... Bắn không ra......" Diệp Nhất Sâm khóc nức nở lấy tay che lại, không cẩn thận nghe sẽ không rõ.

"Con tới giúp mẹ nhỏ." Hạ Thường Tiếu nói xong liền điều chỉnh góc độ, hung hăng nghiền ép điểm mẫn cảm.

"A ~" Tuyến tiền liệt bị kích thích như vậy, dương vật lại cứng lên, chọc tới cái bụng to của cậu

"Không thể bắn tiếp nữa." Hạ Trường Sinh cũng nắm lấy dương vật Diệp Nhất Sâm, dùng ngón tay cái lấp kín lỗ tiểu.

"Ưm....." Diệp Nhất Sâm khó nhịn mà vặn vẹo eo.

Đâm cậu đến cứng rồi lại lấp kín, sao lại có thể bắt nạt người ta như vậy.....

Tuy rằng dương vật không thể bắn tinh nhưng khi lồn dâm bị lấp kín cũng có thể phun nước. Khoái cảm từ động trên chồng lên, vì thế khi Hạ Trường Sinh lại lần nữa xâm nhập, sò nhỏ lại phun nước. Nước dâm tí tách tí tách phun lên trên giường, tựa như mất khống chế.

Hạ Trường Sinh bị bé hàu co rút lại, trán nổi đầy gân xanh, nhẫn nại dục vọng muốn bắn tinh, không đợi Diệp Nhất Sâm phun xong liền thừa dịp cậu quá mức mẫn cảm mạnh mẽ đâm rút.

"A ~" Diệp Nhất Sâm nhăn mày, lại cắn trên tay Hạ Thường Tiếu.

Làm sao cậu có thể chịu nổi bị hai người này đồng thời chịch mình? Vì thế trận cao trào này bị hai con cá chà bặc khi dễ đến kéo dài thời gian, bắp đùi co rút, hai cái huyệt đều co rút lại một hồi lâu, mát xa dương vật lớn thêm một vòng, phình lên lấp đầy đường đi, đè ép điểm dâm không ra hình dạng.

Thật thoải mái...... Ô ô ô muốn chết...... Thoải mái muốn chết......

Diệp Nhất Sâm cắn ngón tay nức nở, nước mắt vẫn luôn tuôn trào vì sung sướng, toàn thân run rẩy không thôi.

Hai người tà dăm hưởng thụ mị thịt đè ép cùng mát xa xong, tiếp tục đưa đẩy dương vật, đâm đám thịt mềm đến biến dạng, liên tiếp đâm mấy chục phát mới bắn tinh.

Tinh dịch bắn ra đều lấp vào trong động, điều này làm Diệp Nhất Sâm không thể chịu được, rất nhiều chất lỏng đều chảy ra bên ngoài, tản ra mùi tanh.

Hai cái lỗ bị tinh dịch bắn sâu vào lại bắt đầu run rẩy, hình như lại sắp cao trào.

Diệp Nhất Sâm sắp điên rồi, kéo tay Hạ Thường Tiếu, lại kéo tay Hạ Trường Sinh đang để ở lỗ chuông, khóc lóc cầu xin: "Trường Sinh...... Trường Sinh, để em bắn đi, ô ô ô thật là khó chịu."

Hạ Trường Sinh đang muốn buông tay.

"Từ từ đã anh, đừng nóng vội." Hạ Thường Tiếu gọi hắn lại, cũng không để cúc hoa Diệp Nhất Sâm cao trào như ý nguyện, lập tức rút dương vật ra, tinh dịch còn thừa bắn trên bụng Diệp Nhất Sâm.

Hắn cho Hạ Trường Sinh một ánh mắt. Anh trai song sinh biết rõ ý tưởng răm mận của hắn lập tức lĩnh hội suy nghĩ, cùng nhau nâng Diệp Nhất Sâm dậy.

Diệp Nhất Sâm mờ mịt bị bọn họ nâng dậy, sau đó đùi bị nâng lên, sợ hãi mất đi cân bằng lập tức ôm lấy cánh tay của một trong số họ, nhỏ giọng hỏi: "Làm, làm gì vậy?"

Cậu bị hai người bế lên trước mặt Hạ Vinh, giữa háng lập tức treo trên đầu người chồng trên danh nghĩa.

Diệp Nhất Sâm mơ hồ nhận ra suy tính của bọn họ, khuôn mặt nhỏ trở nên tái nhợt, run rẩy nói: "Không được...... Buông ra......"

"Bắn đi." Hạ Trường Sinh rốt cuộc cũng buông lỏng ngón tay cái, nhưng dương vật vốn dĩ nghẹn căng muốn bắn tinh lại bị dọa đến mềm xuống một chút.

Diệp Nhất Sâm dùng sức lắc đầu nhưng lại không dám lộn xộn, nếu không may nện vào trên người Hạ Vinh thì lại càng hỏng bét.

Thấy cậu cao trào không được, hai người liền buông xuống, để đầu gối cậu quỳ gối xuống hai bên cổ Hạ Vinh.

Diệp Nhất Sâm sợ hãi bị buộc ngồi xuống, eo lưng dựng thẳng tắp.

Hai người sờ soạng giữa hai chân cậu, vỗ dương vật, sờ nắn âm đế, ngón tay cắm vào lỗ dâm.

"Hức.... A...... Không cần......" Diệp Nhất Sâm bị làm cho eo bủn rủn, đành phải bắt lấy bả vai bọn họ.

Nước dâm cùng tinh dịch đều bị ngón tay moi ra, chảy tới cổ Hạ Vinh.

Diệp Nhất Sâm vừa thấy liền nóng nảy, nhưng cố tình thân thể lại không nín được, dương vật lần nữa cứng lên, bướm nhỏ cũng sắp cao trào.

Tốc độ của ngón tay cực nhanh, Diệp Nhất Sâm không muốn cũng không nhịn xuống nổi, cuối cùng vẫn khóc lóc phun ra trên mặt Hạ Vinh.

Khoái cảm làm cậu mất hết sức lực, may mắn nhờ có cặp song sinh bế lên, bằng không liền thật sự đổ vào người Hạ Vinh.

Diệp Nhất Sâm thở hổn hển nhìn lại Hạ Vinh, thấy mặt hắn đều là đồ vật của mình, môi cũng bị xối đến ẩm ướt, lại còn đang trong giấc mộng.

Nếu không phải hắn bị bỏ thuốc cũng sẽ không đến mức ngủ say đến như vậy.

Diệp Nhất Sâm sợ hắn đột nhiên tỉnh lại, cường ngạnh chống người đứng dậy, đỏ mặt dùng khăn giấy ướt lau cho Hạ Vinh.

"Tôi làm." Hạ Trường Sinh nhận khăn giấy trong tay cậu, lau khô cho Hạ Vinh.

"Cùng đi tắm rửa đi." Hạ Thường Tiếu nói.

Chờ được ôm khỏi phòng ngủ, tới phòng tắm rửa sạch, Diệp Nhất Sâm không cần bắt buộc phải giữ yên lặng nữa, khóc lóc quở trách hai người.

"Thật quá đáng, sao lại có thể bức em làm..... Như vậy trước mặt ba ba hai người! Thật quá đáng, em không quan tâm đến các người nữa, đừng chạm vào em!" Cậu đẩy hai người khỏi bồn tắm, đập vào nước đến phát ra tiếng vang.

Trên khuôn mặt nhỏ vẫn mang theo xuân tình cùng mị thái, mày nhíu lại, khi dùng âm thanh mang theo giọng mũi mắng chửi người cũng cực kỳ êm tai.

Hai người yêu muốn chết bộ dáng mềm mại lúc cậu phát giận, cùng nhau nhỏ giọng dỗ dành.

"Mẹ nhỏ đừng nóng giận mà." Hạ Thường Tiếu làm nũng giỏi nhất, ôm cậu cọ mặt, thanh âm thủ thỉ nói: "Đừng nóng giận, mẹ nhỏ cau mày khiến con đau lòng lắm đó. Thường Tiếu hôn mẹ nè, mẹ nhỏ cười một cái được không?"

Hạ Trường Sinh cũng hôn lên mặt cậu: "Ông ấy không tỉnh."

"Chẳng may tỉnh thì sao?!" Diệp Nhất Sâm nghe hắn nói tựa hồ còn như đang tiếc muối, sắp tức chết rồi, nhưng lại không thể mắng chửi người, chỉ đành lặp lại: "Quá xấu rồi, các người quá xấu rồi."

"Phải phải, quá xấu rồi!" Hạ Thường Tiếu gật đầu, có chút nhịn không được cười lên.

"Không được cười!" Diệp Nhất Sâm càng tức giận, đánh lên đầu hắn một chút.

Hạ Thường Tiếu che đầu, vẫn cười tiếp.

Hạ Trường Sinh thở dài, trầm mặc giúp Diệp Nhất Sâm rửa sạch thân thể.

Đêm khuya, trong phòng tắm có ba người cùng quần nhau trong bồn tắm, cười đùa một hồi lâu mới chịu lết ra.

Diệp Nhất Sâm đã sớm mệt đến không thở được, tắm xong toàn thân càng nhũn ra, tóc đang được Hạ Trường Sinh sấy cho, thoải mái đến mí mắt nặng nề khép lại, sau đó dựa vào ngực hắn liền ngủ thiếp đi.

Hạ Thường Tiếu giúp cậu mặc quần áo xong, nói: "Anh này, hôm nay để mẹ nhỏ ngủ cùng chúng ta đi?"

Hạ Trường Sinh liếc hắn một cái: "Không được."

Hạ Thường Tiếu biết anh hắn đang băn khoăn về ba, không vui bĩu môi: "Hazz, được rồi."

"Giúp mẹ nhỏ sấy đi, anh đi thu dọn phòng ngủ." Hạ Trường Sinh đưa máy sấy cùng Diệp Nhất Sâm cho hắn, đi đến phòng ngủ chính đổi toàn bộ chăn nệm bị dơ đi.

Hắn không khắc chế tốt cảm xúc của mình, lúc rút khăn trải giường ra không may giật mạnh một phát, đánh thức Hạ Vinh.

Hạ Vinh mơ mơ màng màng mà kêu Diệp Nhất Sâm một tiếng.

"Không có việc gì đâu ba, mẹ nhỏ uống nước không cẩn thận làm ướt khăn trải giường, mẹ nhỏ mang thai không tiện nên nhờ con tới đổi, người ngủ đi." Hạ Trường Sinh nói.

"Ừ." Hạ Vinh gật gật đầu, chờ đổi xong liền ngủ tiếp.

Hạ Trường Sinh nhéo giữa mày, không tiếng động thở dài vì cái tính trẻ con bộc phát mà cảm thấy tự trách.

Trong lòng dù không muốn cùng không nỡ, cuối cùng hắn cũng vẫn đưa Diệp Nhất Sâm về bên cạnh Hạ Vinh.

Bởi vì cậu không phải phu nhân của mình, mà là mẹ nhỏ.

"Hế lô, giá trị vận khí trước mắt là 90%." Hệ thống báo cáo tiến độ.

Diệp Nhất Sâm uống cháo, lén lút thở dài.

Rõ ràng chỉ thiếu một chút nữa, nhưng thật không may thời gian cậu ở bên cạnh cặp song sinh gần đây quá ít ỏi.

Sau khi Hạ Vinh xuất viện, mỗi giây mỗi phút cậu đều phải đi theo hắn, Hạ Trường Sinh thì đi làm, mà Hạ Thường Tiếu lại bị gia sư mới được Hạ Vinh mời đến ép phải học tập.

Tuy rằng trong nhà không thiếu người làm nhưng dù sao có người trong nhà chăm sóc sẽ tốt hơn, Hạ Vinh cũng nói rõ muốn được cậu chăm sóc, định nhân cơ hội này đền bù khoảng thời gian hắn bận làm việc.

Hạ Vinh khôi phục thật sự nhanh, điều dưỡng mấy ngày tinh thần đã tốt hơn không ít, tuy rằng bởi vì uống thuốc nên vẫn thích ngủ nhưng sẽ không ngủ say như chết giống ban đầu nữa, vì thế ngay cả buổi tối Diệp Nhất Sâm đều rất khó rời đi.

Hôm nay, Hạ Trường Sinh vội vàng tan tầm về nhà ăn cơm, một nhà bốn người quây quần. Trên bàn, Hạ Thường Tiếu đang oán giận việc học tập mệt nhọc, làm nũng Hạ Vinh để hắn có nhiều thời gian tung tăng hơn.

Hạ Vinh làm ba cực kỳ nghiêm khắc, nói: "Không được, lúc trước ba nằm viện không có thời gian quản con, thành tích lập tức kém đi nhiều như vậy, nhất định phải học bổ sung lại."

Diệp Nhất Sâm thấy Hạ Thường Tiếu vẻ mặt đưa đám có chút buồn cười. Hạ Trường Sinh đại khái chính là bị ba hắn ảnh hưởng, ngữ khí lúc trước khi giáo huấn Thường Tiếu cùng ba hắn hiện tại quả thực giống nhau như đúc.

Hạ Trường Sinh vẫn luôn không nói chuyện, sau khi ăn xong đợi Diệp Nhất Sâm cùng Hạ Vinh định ra cửa tản bộ, dùng ngữ khí thờ ơ nói: "Tốt nhất nên lấy thêm một cái áo khoác, ban đêm lạnh."

Hạ Vinh gật đầu: "Đúng là nên mặc nhiều thêm, thân thể em còn yếu, không chịu nổi lạnh, mau đi mặc thêm một cái dày hơn đi."

"Ồ...... Vâng." Diệp Nhất Sâm nghe lời đi lên lầu, đi vào phòng để quần áo trong phòng ngủ chính, tìm một bộ áo dài quần dài. Lúc vừa mới cởi quần ra đột nhiên không kịp phòng ngừa bị người khác bế lên, ngồi xuống trên sô pha.

Diệp Nhất Sâm hoảng sợ, quay đầu đối diện với đôi mắt thâm thúy của Hạ Trường Sinh: "Anh vào làm gì nha? Em đang thay quần áo mà, mau đi ra."

"Đói bụng." Hạ Trường Sinh nói.

"Mới ăn cơm xong đó......" Diệp Nhất Sâm bỗng dưng cảm thấy ánh mắt hắn thực sự đáng sợ, giống như dã thú bị bỏ đói lâu ngày, hận không thể ăn tươi nuốt sống cậu.

Hạ Trường Sinh vùi đầu dùng mũi cọ cọ cổ cậu, tay vuốt lên trên người.

"Trường Sinh ——" Diệp Nhất Sâm kẹp chặt hai chân, cảm nhận được chỗ xương cùng đang bị thứ gì cứng như đá đỉnh: "Không được, em còn phải đi tản bộ với ba anh."

Ánh mắt Hạ Trường Sinh lạnh đi vài phần, bỗng nhiên thay đổi tư thế, xoay người nằm ngã trên sô pha.

Diệp Nhất Sâm đang ngồi trên đùi hắn đột nhiên mờ mịt: "Làm gì nha......"

Ngón tay Hạ Trường Sinh bóp nhẹ bên eo cậu: "Đói bụng."

Diệp Nhất Sâm đẩy hắn: "...... Thì sao ạ?"

Thấy cậu vẫn không rõ, ngón tay Hạ Trường Sinh lại đi xuống, ấn nhẹ chỗ âm hộ một chút: "Cho tôi ăn."

Mặt Diệp Nhất Sâm lập tức bị thiêu cháy, nổi lên vệt đỏ ửng làm gương mặt cậu như được dặm thêm phấn, diễm lệ vô cùng: "Không được đâu......"

Cậu muốn xuống khỏi sô pha, lại bị Hạ Trường Sinh bắt lấy eo.

"Hoặc là bón vào miệng, hoặc là bón nơi này." Hạ Trường Sinh đỉnh eo, đem vật giữa háng đỉnh kẽ mông Diệp Nhất Sâm: "Mẹ nhỏ tự mình chọn."

Diệp Nhất Sâm bị hắn ép buộc không đi được, đôi mắt tràn đầy nước mắt.

"Nếu trì hoãn quá lâu, ba sẽ lên đấy." Hạ Trường Sinh nói.

Diệp Nhất Sâm cũng không dám tưởng tượng đến trường hợp bị phát hiện sẽ là như thế nào. Phu nhân xuất quỹ, còn đối tượng xuất quỹ lại chính là con riêng. 

Tuyệt đối không thể để cho người khác biết, đặc biệt là người chồng trên danh nghĩa của mình.

Cậu không dám rối rắm quá lâu, gạt đi nước mắt, run rẩy cởi lớp quần lót cuối cùng, bò tới trên đầu Hạ Trường Sinh, hạ eo: "Anh...... Anh ăn đi."

Hạ Trường Sinh luyến tiếc chớp mắt, nhìn chằm chằm phong cảnh gần trong gang tấc. Đại khái là bởi vì thẹn thùng cùng khẩn trương, hai cái lỗ thi thoảng co rút một chút, giống như là hai cái miệng biết hô hấp.

Kể cả là đã mang thai, nơi riêng tư của Diệp Nhất Sâm cũng hồng hào lại sạch sẽ giống xử nữ, mỗi một tấc đều thật xinh đẹp.

Dưới tầm mắt nóng cháy, bướm nhỏ thẹn thùng đập cánh, miệng lồn hợp lại, bỗng nhiên chảy ra một tia chất lỏng trong suốt.

Chỉ cần nhìn xem liền ướt.

Chính khối thân thể ngây thơ lại dâm đãng thế này, thời thời khắc khắc đều dụ dỗ hắn.

Hạ Trường Sinh hơi ngẩng đầu, vươn đầu lưỡi câu giọt nước lung lay sắp đổ kia.

"Ô a ~" Diệp Nhất Sâm cảm thấy bên hông tê rần, trực tiếp ngồi trên mặt Hạ Trường Sinh.

"Xin, xin lỗi."

Đóa hoa của cậu hoàn toàn phủ lên miệng Hạ Trường Sinh, xấu hổ khiến cậu muốn đứng dậy một lần nữa lại bị Hạ Trường Sinh ấn trở về.

"Cứ ăn như vậy." Hạ Trường Sinh vô cùng hưởng thụ khoảng cách gắn bó của mật huyệt với chính mình, nửa khuôn mặt đều bị làm dơ cũng không coi ra gì, cơ khát mà liếm láp lồn nhỏ.

Hắn thật sự đói lâu lắm rồi.

25/8/2022

_________

Hehe, tiếp theo là bạn "hatzzzzzzzzzzzzz", một cái tên rất là thú zị, tui cứ bị lag phải đếm lại chữ z mấy lần lận, sợ nó thiếu😁

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info