ZingTruyen.Info

(ĐM) Thiếu gia cá mặn xuyên thành vai ác bạch nguyệt quang

🐟Chương 27🐟

OdaIris290

Vương Hành dẫn Tần Thời Luật lên lầu hai tìm người, bàn cờ vẫn hoàn hảo không tổn hại gì được đặt ở đó, nhưng không thấy Đường Dục.

Vương Hành nhìn bàn cờ, hoài nghi nhíu mày...... hình như không phải vẫn hoàn hảo không tổn hại gì, chỗ bên cạnh giống như thiếu vài quân cờ.

Hồ Chính Đình theo chân bọn họ lên lầu, nhìn đống hỗn loạn vừa nãy đã được xếp lại như cũ, hắn nói: "Đây là Vương Từ làm, vừa rồi Vương Từ ở đây."

Tuy rằng thằng nhóc Vương Từ kia chơi bời lêu lổng, nhưng lại là người giống lão gia tử nhất trong đám tiểu bối bọn họ, nhà bọn họ trừ lão gia tử ra, cũng chỉ có Vương Từ thích chơi cờ, hắn có thể xếp lại bàn cờ bị đánh đổ là chuyện rất bình thường.

Tần Thời Luật căn bản không quan tâm đến bàn cờ, hắn hỏi: "Người đâu?"

Vương Hành làm sao biết?

Hồ Chính Đình càng không biết.

*****

Đường Dục không nghĩ tới sẽ gặp được Chu Bình Giang ở đây, Chu Bình Giang cũng rất ngoài ý muốn.

Đường Dục phá ván cờ trước mặt Vương Từ, Vương Từ kích động đến mức đứng tại chỗ xoay ba vòng, sau đó kéo cậu tới thư phòng.

Cửa cũng không thèm gõ, vào cửa cũng không chào hỏi những người khác, hắn trực tiếp đẩy Đường Dục tới: "Ông nội, cậu ấy đã phá ván cờ ông đặt ở bên ngoài rồi."

Vương Hưng Hải không tin: "Cậu ta?"

Đứa nhỏ này thoạt nhìn còn không lớn bằng Vương Từ.

"Tiểu Đường?" Chu lão nhìn Đường Dục, không biết là ngạc nhiên do ngoài ý muốn gặp cậu ở đây hay nghe thấy cậu phá được ván cờ ngoài kia: "Cậu còn biết chơi cờ?"

Đường Dục còn chưa hoàn hồn sau khi bị Vương Từ nhiệt tình kéo đi, người có chút ngốc: "Biết một chút."

Chu Bình Giang vừa nghe, trên mặt lập tức hiện lên một tia sáng, ông khoe khoang với Vương Hưng Hải: "Cậu ấy chính là anh bạn nhỏ lúc trước tôi từng nói với ông đấy, thế nào, ánh mắt của tôi tốt chứ?"

Trong thư phòng còn có mấy người học trò của Vương Hưng Hải, làm học trò của Vương giáo sư, bọn họ đều bị gọi tới nghiên cứu thế cờ này, nhưng không ai có biện pháp.

Nói cái gì Vương Hưng Hải đều không tin, ván cờ này ông đặt ở đây một năm rưỡi vẫn chưa thấy ai phá được, sao có thể bị một đứa nhỏ phá!

Một học trò của Vương lão gia tử - Khương Nghiêu nhìn thẳng Đường Dục, lấy bàn cờ ra: "Thầy, làm một ván chẳng phải sẽ biết sao?"

Vương Hưng Hải lập tức có hứng thú.

Đường Dục bị Vương Từ đẩy qua, "Mau, chơi nốt ván cờ bên ngoài với ông nội tôi đi."

Đường Dục không phản cảm với việc chơi cờ, dù sao cũng nhàn rỗi không có việc gì làm, cậu chậm rãi ngồi xuống chơi cờ với ông cụ.

Hai mươi phút sau, ván cờ đã đến hồi kết, quân đen của Vương giáo sư thua bởi quân trắng của Đường Dục, thua vô cùng rõ ràng, một chút đường sống cũng không có.

Vương Hưng Hải nhìn bàn cờ rồi lại nhìn Đường Dục, cuối cùng cười lên tiếng, "Đã hơn một năm, không ngờ thật sự có người có thể phá được thế cờ của ta."

Khương Nghiêu nhìn Đường Dục, ánh mắt có chút vui mừng không thể giải thích.

Vương Hưng Hải bắt đầu nổi hứng, một hai kéo Đường Dục đấu thêm ván nữa.

Ván cờ mới diễn ra rất lâu, mẹ Vương Từ đi lên gọi rất nhiều lần, lão gia tử cũng không chịu xuống.

Phương Nhã Quân thật sự không có biện pháp, lúc xuống lầu thì đụng phải Vương Hành: "Chú út, chú mau lên xem thử, chứng nghiện cờ của ba lại tái phát rồi, gọi thế nào cũng không chịu xuống."

Vương Hành đang dẫn theo Tần Thời Luật đi khắp nơi tìm Đường Dục, trên lầu dưới lầu đều không thấy, Tần Thời Luật gửi tin nhắn, Đường Dục cũng không trả lời, lúc hắn định gọi điện thoại thì gặp phải chị dâu của Vương Hành.

Vương Hành nói với Tần Thời Luật: "Tôi đi trước xem thử."

Điện thoại vừa được kết nối, hắn gật đầu với Vương Hành, sau đó hỏi người trong điện thoại: "Em đang ở đâu?"

Đường Dục đang suy nghĩ nên đi bước tiếp theo như thế nào, chậm rì rì nói: "Em ở thư phòng."

Tần Thời Luật lập tức túm chặt Vương Hành: "Thư phòng ở đâu?"

Hồ Chính Đình đi lên liền thấy Vương Hành cùng Tần Thời Luật đang tới thư phòng, Hồ Chính Đình cảm thấy có thể xem náo nhiệt, lặng lẽ đi theo phía sau.

Trong thư phòng, Đường Dục và Vương lão gia tử mỗi người ngồi một bên, Vương Từ cùng mấy người học trò của Vương Hưng Hải đứng ở một bên bàn cờ, Chu Bình Giang ngồi ở bên còn lại.

Chu Bình Giang chép chép miệng: "Lão Vương, ván này sợ là ông phải thua rồi."

Vương Hưng Hải không tin: "Không có khả năng, tôi làm sao có thể thua một đứa nhỏ?" Nói xong, Vương Hưng Hải hạ một quân cờ giữa một bụi gai quân địch xung quanh.

Đường Dục hết sức chăm chú nhìn bàn cờ, đầu ngón tay trắng nõn vân vê một quân đen.

Lúc Tần Thời Luật bước vào thì thấy một màn như vậy, hắn chưa từng nhìn thấy bộ dạng nghiêm túc của Đường Dục, mí mắt hơi rũ, lúc hạ cờ thân thể hơi nghiêng về phía trước, nhưng lưng không hề cong, giống như một cây bạch dương nhỏ nghiêng ngả, mang theo vài phần quật cường không chịu thua.

Vương Hành vừa muốn lên tiếng gọi người, Tần Thời Luật đã giữ chặt hắn: "Đừng ồn."

Vương Hành: "?" Không phải cậu muốn tới tìm người sao?

Đường Dục hạ một quân đen, Chu Bình Giang khen: "Nước đi này của Tiểu Đường rất hay."

Vương Hưng Hải liếc mắt nhìn ông: "Cậu ấy có đi nước nào không hay đâu?"

Chu Bình Giang ha ha cười: "A, cũng đúng."

Khương Nghiêu nhìn ván cờ, cười cười nói: "Lần này chỉ sợ thầy gặp phải đối thủ thật rồi."

Vương Hưng Hải biết rõ thắng bại ván này đã định, vẫn như cũ giãy giụa, "Phiền chết đi được, đều câm miệng, đừng quấy rầy ta suy nghĩ."

Khương Nghiêu cười một tiếng, ngậm miệng lại.

Chu Bình Giang "Chậc" một tiếng: "Đã bao nhiêu tuổi rồi mà còn không chịu nhận thua thì không được vậy."

Vương Hưng Hải cũng đệm theo: "Không phải vẫn chưa phân thắng bại hay sao."

Vương Hành nhìn không hiểu ván cờ này, hắn chỉ đơn thuần tò mò ván cờ lão gia tử đang chơi với Đường Dục, hắn chụp lấy vai Vương Từ.

Vương Từ đang tập trung nhìn thế cục trên bàn cờ, hắn quay đầu lại: "Chú nhỏ?"

Vương Hành hất cằm về phía hai người đang chơi cờ: "Làm sao vậy, sao còn chưa hạ cờ?"

Vương Từ nhìn thoáng qua Tần Thời Luật đứng bên cạnh Vương Hành: "Chú Tần, chú cũng tới rồi." Chào hỏi Tần Thời Luật xong, Vương Từ nói: "Vừa rồi cậu ấy phá được ván cờ ở bên ngoài nên con liền dẫn cậu ấy vào đây, kết quả ông Chu cũng biết cậu ấy, còn ba hoa chích choè khen cậu ấy lên tận trời, ông nội không tin nên mới chơi một ván với cậu ấy."

Vương Hành hỏi Tần Thời Luật: "Cậu ta quen biết Chu lão?"

Chu lão chính là chủ tịch Hiệp hội thương mại của thành phố Phú Dương, đó là người mà ai cũng có thể tùy tiện quen biết sao, nếu Vương Hành không có thân phận là người của Vương gia, thì ngay cả mặt của Chu Bình Giang hắn cũng không thấy được.

Vương Hành tưởng Tần Thời Luật dẫn Đường Dục tới làm quen với Chu lão, Tần Thời Luật lại nói: "Tôi cũng không biết."

Tần Thời Luật không chớp mắt nhìn chằm chằm Đường Dục đang ngồi chơi cờ bên kia, ánh mắt nghiêm túc kia làm Tần Thời Luật sinh ra một cảm giác kiêu ngạo khó giải thích, ngược lại không hề để ý đến chuyện cậu quen biết với chủ tịch thương hội.

Hồ Chính Đình lẻn theo tới, toàn bộ quá trình đều há hốc mồm.

...... Hắn bị mù sao? Đường Dục cư nhiên đang chơi cờ với ông ngoại hắn?!

Có thể chơi cờ với ông ngoại hắn, còn có thể làm ván cờ trở nên căng thẳng thế này, sẽ là người ngu ngốc sao? Có thể quen biết với chủ tịch thương hội, còn làm ông lão ba hoa chích choè khen ngợi, có thể là phế vật sao?

Hồ Chính Đình lại lần nữa nghĩ đến bóng dáng hắn nhìn thấy ở ngoài nhà hàng ngày đó.

Sẽ không, sẽ không phải là Đường Dục thật chứ?

Cuối cùng, ván cờ này kết thúc với thế hoà, lý do là vì Đường Dục nhìn thấy Tần Thời Luật, muốn nhanh chóng kết thúc nên nương tay nhường ông cụ.

Vương Hưng Hải chơi cờ cũng không phải ngày một ngày hai, làm sao không nhìn ra chút tâm tư này của cậu, ông bất mãn nói: "Không được không được, cậu cố ý, chơi thêm ván nữa."

Chu Bình Giang biết Vương Hưng Hải là một người nghiện cờ, tóm được một người sẽ hận không thể bám chặt người ta chơi cả đêm, Chu Bình Giang che chở Đường Dục: "Như vậy là đủ rồi, ở dưới còn một đám người đang chờ ông đấy, ông còn muốn giữ Tiểu Đường tới khi nào?"

Nếu không nói thì Vương Hưng Hải cũng quên hôm nay là sinh nhật của mình, ông hỏi Đường Dục: "Cậu cũng tới mừng sinh nhật của ta?"

Đường Dục chỉ biết hôm nay là sinh nhật của một vị lão tiên sinh, nhưng lại không biết là ai, nghe thấy ông hỏi như vậy, Đường Dục gật đầu: "Dạ."

Vương Hưng Hải vui mừng nói: "Nếu người đến mừng sinh nhật ta đều giống cậu thì tốt biết mấy, lát nữa cậu đừng vội đi, chúng ta chơi thêm hai ván."

***********

Truyện được đăng duy nhất trên Wattpad OdaIris290 và Wordpress OdaIris. Mọi trang khác đều là ĂN CẮP. Hãy ủng hộ trang chính chủ (○` 3′○)

***********

Đường Dục không biết có được không, ngẩng đầu nhìn về phía Tần Thời Luật.

Vương Hưng Hải thấy cậu nhìn về hướng phía sau ông, quay đầu nhìn thoáng qua: "Đây không phải là thằng nhóc Tần gia sao?"

Tần Thời Luật và Vương Hành là bạn học, trước kia đã tới vài lần: "Chú Vương."

Vương Hưng Hải chỉ vào Đường Dục hỏi Tần Thời Luật: "Sao đứa nhỏ này cứ nhìn cậu vậy, cậu dẫn đến à?"

Tần Thời Luật gật đầu, ngữ khí rất tự hào: "Vâng, là bạn đời của cháu."

Gương mặt tươi cười của Vương Hưng Hải tức khắc cứng đờ: "...... Gì?"

Không biết là do tiếng kêu quá mức kinh ngạc của Vương Hưng Hải, hay là lời Tần Thời Luật nói ra quá mức kinh người, trong thư phòng yên tĩnh vài giây.

Khương Nghiêu nhíu mày, nhìn về phía Đường Dục, chỉ thấy đứa nhỏ chớp chớp đôi mắt, ngoan ngoãn nhìn Tần Thời Luật.

Đổi lại là thời điểm khác, bọn họ có thể sẽ kinh ngạc vì Tần tổng của tập đoàn Đằng Phong kết hôn, nhưng hiện tại, điều khiến bọn họ kinh ngạc là vì đứa nhỏ thoạt nhìn tuổi không lớn này, có thể làm giáo sư Vương và chủ tịch Chu đồng thời tán thưởng cư nhiên đã kết hôn, mà đối tượng kết hôn còn là Tần Thời Luật.

Vương Hưng Hải giật mình nhìn qua lại giữa hai người: "Bạn đời?"

Chu Bình Giang cũng rất kinh ngạc, ông hỏi Đường Dục: "Tiểu Đường, cậu kết hôn rồi?"

Đường Dục ngoan ngoãn gật đầu: "Dạ, mọi người muốn xem giấy hôn thú của cháu không?"

Chu Bình Giang: "......" Ờm, thật ra không cần đâu.

Tần Thời Luật nghĩ đến lần trước cậu cũng lấy giấy hôn thú ra khoe khoang với Lý tiểu thư, nhịn không được khẽ cười: "Em còn mang giấy hôn thú theo sao?"

"Đương nhiên không có," Lỡ như rớt mất thì phải làm sao, Đường Dục lấy điện thoại ra: "Em chụp lại rồi."

Tần Thời Luật: "......"

Đây là chuẩn bị tốt tùy thời khoe khoang?

Vương Hưng Hải và Chu Bình Giang nhìn ảnh chụp giấy hôn thú trên điện thoại Đường Dục, đều có cùng cảm giác với Tần Nguyên, quá đáng tiếc.

Tuy nói gia cảnh Tần Thời Luật không tầm thường, ở trong ngành cũng tiếng tăm lừng lẫy, nhưng cũng không tránh khỏi mang tiếng xấu quanh người.

Mà Đường Dục, đứa nhỏ lớn lên đẹp trai, biết chơi cờ, am hiểu đồ cổ, nho nhã lễ độ, như thế nào lại kết hôn với một thương nhân?

Thật đúng là uổng phí mà!

Hôm nay tới mừng thọ lão gia tử, Đường Dục vốn dĩ chỉ là "món trang sức" bên người Tần Thời Luật, hiện tại cậu lại thành một cá nhân độc lập được Vương Hưng Hải mời riêng, thậm chí còn được hoan nghênh hơn Tần Thời Luật.

Đường Dục cảm thấy có chút thất lễ khi đi tay không tới tiệc sinh nhật của ông cụ, nhưng cậu thật sự không mang thứ gì tới.

Đường Dục nói: "Cháu viết một bức phúc tự tặng ông."

Nghe thấy cậu còn biết viết thư pháp, Vương Hưng Hải lập tức kêu Vương Từ chuẩn bị bút mực.

Vương Hưng Hải có một đứa cháu rất thích tranh chữ, nên trong nhà tất nhiên sẽ không thiếu những thứ này, bất quá việc di chuyển dụng cụ có hơi khó khăn, Vương Từ đề nghị Đường Dục tới thư phòng cách vách.

Không gian của thư phòng này khác một trời một vực với thư phòng vừa nãy, vào cửa đã nghe thấy mùi mực thoang thoảng, trên tường treo mấy bức tranh chữ, trên tủ bày mấy cuộn giấy tròn.

Nhiều người theo vào như vậy, Đường Dục cũng không rảnh nhìn kỹ, trải giấy Tuyên Thành ra mặt bàn, đè đá chặn giấy ở hai bên, Đường Dục rất quen thuộc những thứ này, Vương Từ cũng không giúp được gì.

Chu Bình Giang nhìn cậu thuần thục bày biện, sự tán thưởng ở đáy mắt càng thêm nồng đậm.

Từ lần Đường Dục tới nhà ông chọn khối nghiên kia, Chu Bình Giang liền biết cậu biết những thứ này, nhưng nhìn thấy cậu đặt bút, viết xuống bốn chữ "Phúc Thọ An Khang", Chu Bình Giang vẫn không nhịn được kinh diễm một phen.

"Chữ đẹp!" Chu Bình Giang nhịn không được nói.

Người cũng bị kinh diễm còn có Tần Thời Luật.

Tần Thời Luật nghĩ đến cây bút lông mà Đường Dục mua trước đó, còn vì không mua được cây bút cậu muốn mà buồn rầu hồi lâu, lúc ấy hắn còn tưởng cậu chỉ mua để chơi, thì ra cậu thật sự biết viết, còn viết tốt như vậy.

Hồ Chính Đình hiện tại: "???"

Phế vật đâu?

Phế vật nhà ai sẽ biết viết thư pháp?

Đầu Hồ Chính Đình bắt đầu có chút thắt lại.

Phần ký tên ở cuối tranh, Đường Dục chỉ viết một chữ "Đường", cậu buông bút, nhìn về phía Vương Hưng Hải: "Chúc ông sinh nhật vui vẻ, trường thọ phúc trạch."

Vương Hưng Hải nói liên tiếp mấy lần "Hay", có thể thấy được mức độ hài lòng này thậm chí còn vượt qua trận cờ vừa nãy.

Vương Hành nhỏ giọng hỏi Tần Thời Luật: "Sao cậu ấy lại không giống với những gì mà tôi nghe nói vậy?"

Tần Thời Luật cười cười không lên tiếng.

Ai cũng giống cậu thôi, em ấy cũng không giống với những gì tôi nghĩ.

Rốt cuộc cũng là do hắn chưa đủ hiểu cậu, ấn tượng của Tần Thời Luật đối với cậu chỉ dừng lại khi còn nhỏ, sau khi lớn lên, đơn giản đều là tin vỉa hè, nghe nói cậu không học vấn không nghề nghiệp, nghe nói cậu bị Đường Vĩ Hoành dưỡng phế.

Hiện tại nhìn thấy cậu không chỉ biết chơi cờ, còn có thể viết thư pháp, tuy Tần Thời Luật cảm thấy rất tự hào, nhưng vẫn có chút bất an. Nếu ngày đó Đường Dục không nói muốn kết hôn với hắn, nếu lúc ấy hắn cự tuyệt, có phải cả đời này hắn cũng không phát hiện cậu lại có một mặt làm người khác tự hào như vậy?

Nghĩ đến đây, Tần Thời Luật không nhịn được nhíu mày.

Giữa một đám tiểu bối, tất nhiên sẽ có người mà Vương Hưng Hải thích, nhưng đối với Đường Dục ông lại rất thưởng thức, không phải loại thưởng thức đối với những đứa học trò thông minh của mình, mà là loại thưởng thức lẫn nhau, chỉ hận vì đã gặp nhau quá muộn.

Vương Hưng Hải chỉ vào Vương Hành, Vương Từ và Hồ Chính Đình, còn chỉ vào mấy người học trò đang có mặt ở đấy, "Mấy đứa đều nhìn rồi học tập Tiểu Đường đi, đừng suốt ngày chỉ biết kiếm tiền, kiếm tiền nhiều như vậy có ích lợi gì, còn không phải sinh không mang đến, tử không mang đi hay sao?"

Đường Dục nhấp nhấp miệng, cậu rất muốn nói, tiền rất rất hữu dụng luôn đó nha.

Vừa nhấc mắt, Đường Dục liền nhìn thấy một bức tranh treo trên tường, cậu có chút sửng sốt.

Đây là lần thứ hai cậu thấy tranh do chính mình vẽ, lần trước ở Đàm Phượng Lâu, người đàn ông đeo kính đã mang nó tới, bức tranh cùng xuyên thư với cậu......

Chu Bình Giang chú ý tới tầm mắt của cậu, cười nói: "Còn nói không thích bức tranh này, mỗi lần nhìn thấy hai mắt đều nhìn chằm chằm vào nó."

Đường Dục hỏi: "Sao bức tranh này lại ở đây?"

Chu Bình Giang nói: "Người lần trước mang tranh tới tên là Vương Tô, là con trai lớn của con cả ông Vương."

"......"

Đường Dục cảm thán, không hổ là thế giới tiểu thuyết, tất cả mọi người đều phát triển xoay quanh nhân vật trong truyện, quan hệ giữa các nhân vật cũng gần như tạo thành một vòng.

Vương Hưng Hải nhận quà sinh nhật của Đường Dục, bất quá ông vẫn muốn Đường Dục chơi với ông thêm hai ván nữa, lúc nãy ông còn chưa chơi đã ghiền.

Sau khi Đường Dục được Tần Thời Luật đồng ý mới gật đầu đáp ứng, thấy vậy, Vương Hưng Hải có chút bất mãn với Tần Thời Luật: "Không phải đã kết hôn rồi sao, cậu còn quản nghiêm như vậy, chơi một ván cờ còn phải đợi cậu gật đầu?"

Lão gia tử đâu chỉ bất mãn chuyện Tần Thời Luật gật đầu, căn bản chính là ghét bỏ hắn, nên mới vô duyên vô cớ gây khó dễ.

Vương Hành nhìn không được: "Chuyện chồng chồng nhà người ta ba cũng muốn xen vào?"

Tần Thời Luật lại nói: "Cháu không ngăn cản em ấy làm chuyện mà em ấy thích."

Tần Thời Luật chỉ nói một câu liền đánh vỡ thế cục khó xử kia.

Lão gia tử chướng mắt hắn là vì hắn thô tục, sợ hắn kìm chân một "mầm non tốt" như Đường Dục, nhưng Tần Thời Luật lại nói hắn sẽ không ngăn cản Đường Dục làm chuyện mà cậu thích.

Sắc mặt Vương Hưng Hải hơi dịu đi, lúc này mới vừa lòng gật gật đầu, lần nữa dùng ánh mắt thưởng thức nhìn hắn: "Như vậy còn coi được."

Vương gia có rất nhiều quy tắc, lúc xuống lầu, tiểu bối phải đi phía sau trưởng bối, Tần Thời Luật và Vương Hành ngang hàng, phía sau là mấy người học trò của Vương Hưng Hải, Vương Từ và Hồ Chính Đình đi cuối cùng.

Nhưng Đường Dục lại bị Vương Hưng Hải kéo lên trước, đi giữa ông và Chu Bình Giang, không hiểu sao cậu lại có cảm giác được tăng lên một thế hệ.

Tất cả mọi người đều tò mò cậu thanh niên đi bên cạnh chủ tịch Chu và giáo sư Vương là ai, Vương Hưng Hải gọi hai đứa con trai khác của mình tới.

Con cả của Vương Hưng Hải - Vương Khải đã gần 50, là cục trưởng cục thuế đương nhiệm, con trai thứ hai Vương Tự, cũng chính là cha của Vương Từ và Vương Niệm, là cục trưởng cục quản lí đất đai.

Bọn họ là người chủ trì bữa tiệc này, cũng là đối tượng có rất nhiều người trăm phương ngàn kế trà trộn vào để nịnh bợ trong ngày hôm nay.

Đường Dục phải gọi hai người họ một tiếng chú, giờ phút này lại bị Vương Hưng Hải gọi lại: "Nào, tới đây làm quen một chút đi, đây là Tiểu Đường. Tiểu Đường, đây là hai đứa con trai của ta, mọi người mau thêm phương thức liên hệ đi, sau này có việc gì cần thì cứ tìm bọn chúng, không cần khách sáo đâu."

Vương Khải và Vương Tự: "......"

Mọi người ở đây: "???"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info