ZingTruyen.Asia

(ĐM) Thiếu gia cá mặn xuyên thành vai ác bạch nguyệt quang

🐟Chương 25🐟

OdaIris290

Từ ngày Đường Dục hố Lê Thành, cậu liền có thêm một nhiệm vụ, mỗi ngày tới đưa cơm cho Tần Thời Luật.

Tần Thời Luật vì muốn chứng minh giữa hắn và trợ lý không hề có "gian tình", mỗi ngày đều gọi cậu tới công ty đưa cơm cho hắn, thuận tiện giám sát hắn và Lê Thành.

Biết tự giác là tốt, nhưng lười như Đường Dục, cậu một chút cũng không muốn giám sát bọn họ.

Đường Dục tay chân dang rộng, nằm tại chỗ bất động.

Rất nhanh đã đến giữa trưa, Tần Thời Luật gọi điện thoại tới: "Em đến đâu rồi?"

Liên tiếp đưa cơm ba ngày đã là cực hạn của cậu, giờ phút này Đường Dục đang nằm trên ban công cậu mới vừa sửa sang tốt phơi nắng, bên cạnh đặt một ấm trà Đại hồng bào, cậu híp mắt lười biếng nói: "Hôm nay em không đi đâu, anh tự đi ăn cơm đi."

Cậu nghĩ thầm, không phải chỉ hôm nay không đi, về sau cũng không đi.

Không ai có thể sai sử một người làm biếng hành động, tay to cầm quyền sinh sát như Tần Thời Luật cũng không được, đây cũng là một hành vi ngược đãi người khác đó nha!

Tần Thời Luật cho rằng hắn đã tìm ra biện pháp dụ cậu tới công ty bồi hắn, dù sao tổng tài cũng là người, cũng muốn rải cẩu lương, kết quả người chỉ tới đúng ba ngày, còn chưa được một tuần, số người trong công ty từng gặp qua cậu ít ỏi đến đáng thương.

Tần Thời Luật nói: "Hôm nay Lê Thành lại tới quấy rầy tôi."

Đường Dục: "......"

Gạt người, hắn mới không thèm quấy rầy anh.

Đường Dục đổ oan cho Lê Thành chính là vì muốn được "mệt mỏi một lần yên vui vĩnh viễn", kết quả Tần Thời Luật chẳng những không đuổi việc Lê Thành, cư nhiên còn để hắn tiếp tục đảm nhiệm vị trí trợ lý.

Càng đáng sợ hơn chính là mỗi lần cậu đi đưa cơm cho Tần Thời Luật đều có thể đụng phải ánh mắt muốn ăn thịt người của Lê Thành, trái tim nhỏ bé của Đường Dục có chút chịu không nổi, cậu thật sự không thấy sợ chút nào nha.

Đường Dục nằm bất động trên tatami: "Vậy anh sa thải hắn đi."

Nhân vật nguy hiểm như vậy còn không sớm khai trừ, giữ lại để ăn tiệc mừng của hắn sao?

Trong văn phòng, Lê Thành nghe boss nhà mình vì muốn dụ người ta tới đưa cơm mà công khai bôi nhọ danh dự của hắn, trong nháy mắt Lê Thành có một suy nghĩ, nếu không tôi từ chức cho rồi, cứ sống như này thật sự quá khó khăn.

Tần Thời Luật khuyên can hồi lâu mà Đường Dục vẫn không chịu tới, cúp điện thoại, Tần Thời Luật nhìn Lê Thành đang đứng trước bàn làm việc: "Còn có việc?"

Lê Thành cảm thấy dù thế nào thì hôm nay hắn cũng phải giải thích một chút mới được, hắn là thẳng nam thuần khiết 24k, bị người vu oan như vậy thật sự quá khó tiếp thu: "Tần tổng, tôi thật sự không có ý nghĩ không an phận với ngài, tôi thề với trời, là Đường Dục cố ý."

"Tôi biết." Tần Thời Luật ném văn kiện đã kí xong cho hắn, "Bằng không cậu cho rằng tôi còn giữ cậu lại làm việc sao?"

Lê Thành:...... Tôi nên cảm tạ sự chí công vô tư của ngài?

Lê Thành cao to vạm vỡ gần 1m9 đột nhiên cảm thấy ủy khuất: "Vậy sao ngài còn......"

Tần Thời Luật mỉm cười: "Cậu không cảm thấy em ấy ghen rất thú vị sao?"

Lê Thành: "......" Tôi không cảm thấy.

Thú vui của gay tôi không hiểu!

Lê Thành như cũ không rút ra được "bài học" qua chuyện bị Đường Dục đổ oan, hắn vẫn chưa từ bỏ ý định muốn cho Tần Thời Luật thấy rõ bộ mặt thật của Đường Dục: "Cậu ta sợ tôi nói chuyện lần trước tôi nhìn thấy cậu ta ở cùng với Tiêu Sí Hành cho ngài biết, nên mới tiên hạ thủ vi cường*."

*Tiên hạ thủ vi cường: Ra tay trước để giành được lợi thế

Đạo lý này Tần Thời Luật hiểu, nhưng hắn chính là bị sắc dục mê tâm, bị bé yêu tinh nhỏ trong nhà mê hoặc tâm trí: "Đã qua một tháng rồi, cậu xác định là do em ấy ra tay trước?"

Đã sớm mách lẻo từ trước - Lê Thành: "......"

Tần Thời Luật nhắc nhở hắn: "Em ấy đang trả đũa cậu, không nhìn ra sao?"

Lê Thành: "...... Hiện tại đã nhìn ra."

Đường Dục biết hắn chắc chắn sẽ mách lẻo, cho nên mới nghĩ ra một lí do hoang đường như vậy đổ oan cho hắn, chiêu này của Đường Dục cũng không thèm che giấu, có lẽ là nhất thời tùy hứng, thậm chí còn ra tay công khai.

Tần Thời Luật ngay từ đầu cũng không suy nghĩ cẩn thận, còn tưởng rằng Lê Thành thật sự có ý với hắn, thậm chí còn có suy nghĩ đưa Lê Thành đến Châu Phi, lúc sau mới cẩn thận cân nhắc lại, Đường Dục đây là lại duỗi móng ra cào người!

Hắn cũng không đuổi Lê Thành đi theo ý của cậu, Tần Thời Luật đang tính bồi thường cho bé mèo ở nhà, "Biệt thự ở đảo Nam Hải đã xử lý sạch sẽ chưa?"

Ngày hôm sau sau khi Tần Thời Luật rời khỏi nhà cũ đã cho người tới đảo Nam Hải, hắn đuổi tình nhân của Tần Chung ra khỏi đảo còn chưa tính, còn cho người đổi hết tất cả các vật dụng đã từng sử dụng qua trong nhà.

Lê Thành không biết tại sao hắn lại đột nhiên nhắc tới chuyện này: "Đã xử lý xong."

Tần Thời Luật gật gật đầu: "Buổi chiều hẹn luật sư, sang tên căn biệt thự đó cho Đường Dục."

Lê Thành: "......" Vô phương cứu chữa!

*****

Thời điểm Dư Nhạc Dương tới tìm Đường Dục vừa lúc đuổi kịp Đường Dục đang chuẩn bị ra cửa, Dư Nhạc Dương đắc ý dào dạt chỉ chỉ ngoài cửa: "Hôm nay tôi có xe mới, đi đâu, tôi đưa cậu đi."

Ngoài cửa lớn là một chiếc Chery màu vàng, nho nhỏ rất phù hợp với chiều cao của Dư Nhạc Dương, Đường Dục chưa từng thấy qua loại này xe, cậu tò mò hỏi: "Là xe định chế riêng sao?"

"Cậu bớt trào phúng tôi đi!" Dư Nhạc Dương lườm cậu một cái, "Cậu có ngồi hay không?"

Đường Dục mở cửa xe ngồi vào, không gian trong xe khá nhỏ, nhưng cậu cũng không kén chọn.

Dư Nhạc Dương lên xe hỏi: "Đi đâu?"

Đường Dục: "Đi tìm bà chủ triển lãm tranh, tranh tôi bán được rồi."

Dư Nhạc Dương kinh ngạc: "Nhanh như vậy?"

Đường Dục cũng không nghĩ tới sẽ bán được nhanh như vậy, trong điện thoại Tần Nguyên không nhiều lời, chỉ nói tranh đã được bán đi, nói cậu mời bữa cơm, lần trước Đường Dục cho cô leo cây, đã đồng ý sau khi bán được tranh sẽ mời cô ăn cơm.

Vừa lúc là giữa trưa, Tần Nguyên và Đường Dục hẹn gặp mặt ở một nhà hàng, thật trùng hợp nhà hàng này lại ở gần công ty của Tần Thời Luật.

Lúc xuống xe, Đường Dục nhìn thoáng qua hướng tới công ty, sau đó vội vàng bước vào nhà hàng, sợ Tần Thời Luật ở trên lầu cao nhìn thấy lại kêu cậu đi đưa cơm.

Thời điểm Tần Nguyên tới cửa nhà hàng thì gặp Tần Thời Luật - người không ai đưa cơm nên đành phải tự mình ra ngoài kiếm cơm, Tần Nguyên thổn thức: "Tới ăn cơm một mình?"

Tần Thời Luật không nghĩ tới sẽ gặp được Tần Nguyên ở đây: "Cô cũng tới một mình?"

Tần Thời Luật vừa định nói 'Cùng ăn đi', liền thấy cô nhỏ của mình khoe khoang cười cười: "Cô không tới một mình, cô có hẹn với anh bạn nhỏ lần trước cô nói với con đó."

Tần Thời Luật nhướng mày: "Gặp nhau thường xuyên như vậy, thật sự không phải dượng nhỏ tương lai của con?"

Lúc trước Tần Nguyên thề thốt phủ nhận, lần này lại không có: "Con đừng nói nữa, hiện tại cô càng ngày càng thích cậu ấy, nếu cậu ấy nguyện ý, để cậu ấy làm dượng nhỏ của con cũng không phải không được."

Động tác nhướng mày của Tần Thời Luật mang theo chút ý tứ: "Nghiêm túc?"

Tần Nguyên biết hắn muốn hỏi cái gì, "Nghiêm túc thì sao?"

Tần Thời Luật gật gật đầu: "Nếu để ông nội nghe thấy lời này, có thể sẽ lập tức ném gậy nhảy vài điệu Thomas!"

Tần Nguyên: "Cút đi!"

Đã qua nhiều năm rồi, Tần Nguyên vẫn luôn không buông tay, Tần Thời Luật đã thật sự cho rằng cô định dây dưa với Vương Hành cả đời.

Tần Thời Luật có chút tò mò: "Sợ rằng con phải gặp vị này một lần thôi."

Tần Nguyên cự tuyệt hắn: "Thôi đi, con vẫn nên trở về tìm Tiểu Xán Lạn của con thì hơn, lỡ như con coi trọng người ta thì làm sao bây giờ, con lại không chịu ly hôn."

Tần Thời Luật nhìn dáng vẻ cô như đang bảo vệ đồ ăn: "Sợ con cướp người của cô sao?"

Tần Nguyên nói giỡn: "Phải sợ chứ, con muốn tiền có tiền, muốn ngoại hình có ngoại hình, mấu chốt là, con chưa từng nghe qua đàn ông đã kết hôn mới càng được nhiều người mơ ước sao? Con vẫn nên cách xa cậu ấy một chút đi, lỡ người ta thật sự coi trọng con, con lại không chịu ly hôn, quá tạo nghiệt!"

Tần Thời Luật cũng chỉ nói ngoài miệng mà thôi, khó lắm mới có được một người làm Tần Nguyên coi trọng, hắn cũng không định tới làm bóng đèn.

Tần Nguyên được nhân viên phục vụ dẫn tới phòng riêng, Đường Dục đã tới, đang ngồi bên cạnh Dư Nhạc Dương.

Dư Nhạc Dương chào hỏi: "Bà chủ Tần."

Tần Nguyên ở trong lòng cười nhạo, Tần Thời Luật còn nói không muốn làm bóng đèn, kết quả nơi này đã có một cái sáng trưng luôn rồi, sớm biết đã dẫn nó tới.

Gọi món xong, Tần Nguyên đưa cho Đường Dục một tấm thẻ: "Đây là tiền bán tranh, cao hơn hai trăm vạn so với giá cậu đưa ra."

Ánh mắt Tần Nguyên nhìn Đường Dục giống như đang nhìn một bảo vật gì đó vô cùng quý hiếm, Dư Nhạc Dương chỉ gặp cô một lần, lần đó tuy thái độ của cô không tính là lãnh đạm, nhưng cũng tuyệt đối không phải loại bộ dáng yêu thích không buông tay như bây giờ.

Dư Nhạc Dương khiếp sợ hỏi Đường Dục: "Hai trăm vạn? Cậu vẽ cái gì mà bán giá cao như vậy?"

Tần Nguyên nói: "Không phải hai trăm vạn, là nhiều hai trăm vạn, tổng cộng một ngàn vạn."

Dư Nhạc Dương: "!!!"

Dư Nhạc Dương khiếp sợ nhìn Đường Dục.

Đường Dục cũng không bị con số một ngàn vạn này ảnh hưởng, cậu nhìn về phía Tần Nguyên: "Lúc trước đã nói rõ, tôi chỉ cần 800 vạn, phần còn lại là của cô."

Tần Nguyên cũng không khách khí: "Yên tâm đi, tôi đã thu 'phí vào cửa' rồi, tranh của cậu treo ở chỗ tôi ba ngày, không phải là không bán được, mà là người muốn mua quá nhiều, không biết nên bán cho ai, cuối cùng mới dùng hình thức bán đấu giá bán đi, chốt giá hai ngàn vạn, tôi đã lấy một nửa."

Một ngàn vạn làm 'phí vào cửa' quả thực không khách khí chút nào, bất quá Đường Dục cũng không thèm để ý, lúc trước cậu đã nói, bán giá cao hơn bao nhiêu thì đều là của cô.

Dư Nhạc Dương: "...... Ách."

Hai, hai ngàn vạn???????

Dư Nhạc Dương không thể tin nhìn Đường Dục, đây là Đường Dục hả, cậu không giày xéo tiền là đã tốt lắm rồi, sao có thể chứ?!

Tần Nguyên nói: "Tôi không nghĩ tranh của cậu lại được hoan nghênh như vậy, tôi không quá hiểu biết về tranh thuỷ mặc, cũng không biết cái tên Đường Tự này lại có chút danh tiếng ở trong ngành, bất quá hiện tại tôi đã biết, cũng không tính là trễ chứ?"

Đừng nói Tần Nguyên không biết, ngay cả Đường Dục cũng mới biết bản thân nổi tiếng.

Dư Nhạc Dương cảm thấy hai chữ "Đường Tự" này có chút quen tai, nhưng đầu óc hắn quá rối loạn, nghĩ không ra đã từng nghe qua ở đâu.

Tần Nguyên lần này gọi cậu ra kỳ thật là muốn hỏi Đường Dục còn bức tranh nào khác hay không, nếu không có thì bây giờ vẽ cũng không sao.

Đường Dục lắc lắc đầu: "Gần đây không có thời gian vẽ."

Khi cậu vẽ tranh nhất định phải chuyên tâm, không thể bị người khác quấy rầy, lúc trước khi cậu vẽ bức tranh kia Tần Thời Luật không ở nhà, cậu có thể chuyên tâm, nhưng hiện tại không được, cậu luyến tiếc vui sướng mỗi tối.

Hơn nữa nhà ấm trồng hoa cũng sắp xây xong, cậu phải trang bị thêm một ít thiết bị ổn định nhiệt độ, còn phải chuyển hoa vào trong, cậu thật sự không có thời gian.

Đường Dục nói: "Tranh thì không có, nhưng có tranh chữ, cô muốn không?"

Tần Nguyên vội vàng nói: "Muốn! Đương nhiên muốn!"

Sở dĩ bức tranh có thể bán được giá cao như vậy là vì có người nhìn trúng bài thơ được viết trên đó, vì thế mới tranh giành với một người đàn ông thích sưu tầm tranh, giành qua giành lại dẫn tới không ít người chú ý, bắt đầu vây tới muốn mua bức tranh kia, cuối cùng đem giá nâng tới hai ngàn vạn.

Đường Dục hẹn Tần Nguyên ngày mai gặp mặt sẽ mang tranh đưa cho cô.

Cơm nước xong rời đi, Đường Dục lên chiếc Chery màu vàng của Dư Nhạc Dương.

"Chị Nguyên?"

Tần Nguyên quay đầu lại, thấy Hồ Chính Đình từ trong nhà hàng đi ra, Hồ Chính Đình nhìn chiếc Chery rời đi: "Đó là ai vậy?"

Tần Nguyên: "Hai người bạn."

"Bạn?" Hồ Chính Đình nhìn xe đã đi xa, sao hắn lại thấy bóng dáng người bạn kia của Tần Nguyên có chút giống Đường Dục?

Hồ Chính Đình nói đùa: "Chị Nguyên có thời gian đi ăn với bạn mới, nhưng lại không rảnh đi ăn với em, bạn của chị tên là gì, em đi tìm cậu ta học chút kinh nghiệm, làm sao mới có thể mời được chị ra ngoài ăn bữa cơm."

Tần Nguyên cười nói: "Vậy cậu phải cố gắng học cho tốt, cậu ấy có thể kiếm tiền cho tôi."

Hồ Chính Đình sửng sốt: "Kiếm tiền?" Cậu ta?

"Đúng vậy, một bức tranh của cậu ấy tôi lời đến một ngàn vạn." Tần Nguyên nói: "Cậu nói xem, tôi nên đi ăn cơm với cậu hay đi ăn cơm với cậu ấy?"

"!"

Một bức tranh lời một ngàn vạn!

Đây là chuyện mà Đường Dục có thể làm sao?

Hồ Chính Đình nhịn không được hỏi: "Người bạn này của chị...... Chắc không phải họ Đường chứ?"

Lúc này đổi thành Tần Nguyên kinh ngạc: "Cậu quen sao?"

Hồ Chính Đình: "......" Thật đúng là họ Đường?

Tần Nguyên: "Cậu ấy tên Đường Tự, Tự trong tranh chữ, cậu quen biết sao?"

Hồ Chính Đình: "Đường Tự?"

Hồ Chính Đình nghe cái tên xa lạ này thì ngẩn người, không phải Đường Dục sao?

Hắn lắc đầu: "...... Không quen biết."

Tuy rằng đã xác định người kia không phải Đường Dục, nhưng sau khi Tần Nguyên rời đi Hồ Chính Đình vẫn gọi điện thoại cho Đường Lạc.

Hắn hỏi thẳng: "Em trai cậu biết vẽ tranh không?"

Đường Lạc không biết hắn bị bệnh gì: "Chín năm giáo dục bắt buộc, nó trốn học còn nhiều hơn số lần người khác cầm bút làm bài trong hai năm, vẽ tranh? Cậu thấy nó giống không?"

Đúng, Đường Dục có chỗ nào giống người như vậy?

"Không có gì, tôi chỉ hỏi một chút." Hồ Chính Đình nói: "Vừa tôi nhìn thấy một người có chút giống cậu ta, nghe nói người này rất lợi hại."

Đường Lạc cười: "Cho nên cậu tưởng là Đường Dục?"

Hồ Chính Đình cũng cảm thấy bản thân buồn cười, Đường Dục có bao nhiêu phế không phải hắn không biết, sao lại cảm thấy Đường Dục có năng lực kiếm một ngàn vạn, cậu ta phỏng chừng ngay cả hai chữ kiếm tiền viết thế nào cũng không biết.

*****

Chiếc Chery màu vàng đi ở trên đường, tốc độ xe không nhanh, Dư Nhạc Dương thỉnh thoảng lại quay đầu qua nhìn cậu.

"Cậu có muốn tới....."

"Không đi trong chùa, không đi bái phật, không đi dâng hương."

Dư Nhạc Dương mới vừa mở miệng đã bị Đường Dục phủ quyết ba lần, hắn thở dài: "Thôi, tôi sẽ không hỏi cậu làm thế nào nữa, nhưng bức tranh hai ngàn vạn tôi chưa kịp nhìn đã bị bán đi, đây có phải là cậu sai hay không?"

Đường Dục nhìn hắn một cái: "Tôi cảm thấy cậu đang tìm lỗi."

Dư Nhạc Dương cũng không phủ nhận: "Ai bảo lần trước cậu sống chết không cho tôi xem."

Chuyện này Đường Dục không thể nói gì, chỉ đơn giản không lên tiếng.

Dư Nhạc Dương tấm tắc vài tiếng, sau đó ha ha ha cười rộ lên: "Cậu dùng tay chơi "ám độ Trần thương*" thật lợi hại, ngay cả tôi cũng cho rằng cậu bị chú dưỡng phế, chú cậu biết cậu có thể vẽ tranh không? Nếu ông ta biết một bức tranh của cậu có thể bán một ngàn vạn, có phải sẽ ghen ghét chết hay không?"

*Ám độ Trần thương: Chọn đường không ai nghĩ đến (là 1 trong 36 kế sách)

Nhìn thấy Đường Dục có tiền đồ như vậy, Dư Nhạc Dương vui mừng hơn ai hết, dù sao cũng quen biết từ thuở mặc quần hở đũng, tuy rằng có gián đoạn mấy năm, nhưng tình nghĩa khi còn nhỏ cũng không vì vài năm đó mà thay đổi.

Đường Dục "Ừm" một tiếng, cậu cũng không định cho bọn họ biết, nếu không phải thiếu tiền tiêu, cậu cũng sẽ không đi bán tranh.

Dư Nhạc Dương nói: "Tôi mặc kệ, tranh tôi không thấy, nhưng chữ tôi phải xem cho kĩ."

Bức tranh chữ kia vẫn chưa viết bút danh, muốn xem thì xem.

Đường Dục đồng ý một hồi trở về sẽ cho hắn xem.

Đường Dục không trực tiếp về nhà, mà tới trà lâu của Đàm Nam Sơn, lần trước Đường Dục coi trọng khối bánh trà trong tiệm, lúc ấy cậu không có tiền, nhưng hiện tại cậu có.

Chị gái ở trà lâu vẫn là người lần trước, nhìn thấy Đường Dục đã lập tức nhận ra cậu là bạn của ông chủ.

Bạn của ông chủ đều có tuổi tác lớn tương tự hắn, thậm chí còn lớn hơn hắn rất nhiều, rất ít người trong số họ có tuổi nhỏ và vẻ ngoài làm người ta đã gặp sẽ khó quên như vậy, chị gái chào hỏi cậu.

Đường Dục chỉ vào khối bánh trà lần trước: "Tôi muốn mua khối bánh trà kia."

Dư Nhạc Dương không nghiên cứu cũng không có hứng thú với lá trà, hắn dựa quầy nhìn thoáng qua, một cái bánh trà hình tròn được bọc giấy, nhìn không ra có gì hiếm lạ.

Chị gái vẫn nói như cũ: "Thật ngại quá, cái này không bán."

Đường Dục thật sự rất muốn: "Cô mau gọi điện thoại hỏi ông chủ, bao nhiêu tiền cũng được."

Nghe thấy Đường Dục lại muốn tiêu xài phung phí, Dư Nhạc Dương lập tức có phản ứng, hắn giáo dục Đường Dục: "Người khác mua đồ đều trả giá, sao đến cậu thì lại tăng thêm giá vậy? Người ta muốn một vạn cậu cũng đưa hả?"

Dư Nhạc Dương gác cánh tay lên quầy, xoay người hỏi chị gái đang đứng bên trong quầy: "Trà này bao nhiêu tiền, sao lại không bán?"

Chị gái nói: "Trà này là do ông chủ của chúng tôi tốn hơn một trăm vạn mua về, không bán được."

Khuỷu tay Dư Nhạc Dương trượt ngang, hắn lảo đảo một cái, cất cao âm điệu: "Bao, bao nhiêu?"

Hắn trừng mắt nhìn Đường Dục: "Mấy cái lá trà rách hơn một trăm vạn, cậu còn muốn mua? Cậu là bại gia tử thành tinh sao? Tôi phải đưa cậu tới nhà Grandet* tu luyện mấy tháng thôi!"

*Eugénie Grandet: là một tư sản nổi tiếng vì sự giàu có, sự khôn ngoan và đặc biệt vô cùng keo kiệt (tìm hiểu thêm mời search gg)

Đàm Nam Sơn còn chưa vào cửa đã nghe thấy tiếng ồn ào, lúc thì bại gia tử lúc thì Grandet, mắng còn rất có tiết tấu.

Hắn đi vào: "Có chuyện gì vậy?"

Đường Dục quay đầu lại, Đàm Nam Sơn nhìn thấy là cậu, nhướng mày nói: "Đây không phải là Tiểu Đường sao?"

Đường Dục gật đầu: "Tôi tới mua trà."

Đàm Nam Sơn đi tới: "Trà lần trước đưa cho cậu đã uống hết rồi?"

"Không có." Đường Dục nói: "Muốn mua loại khác."

Chị gái trong quầy khó xử nói: "Ông chủ, cậu ấy muốn mua nhãn đỏ* của anh."

Đàm Nam Sơn nhìn thoáng qua bảo vật trấn quán của mình, hỏi Đường Dục: "Cậu mua về để sưu tầm hay mua về uống?"

Đường Dục: "Uống."

Chị gái nói: "Lần trước tới cậu ấy cũng hỏi mua bánh trà này."

Đàm Nam Sơn nhướng mày, trà quý như vậy, hắn còn không nỡ uống, đứa nhỏ này cư nhiên muốn mua về uống, không hổ là người có thể tùy tiện đưa chén sứ tráng men cho người khác, đây rốt cuộc là tiểu thiếu gia nhà ai?

Đàm Nam Sơn không bán là vì hắn biết không ai nỡ uống một loại trà quý như vậy, chính hắn cũng không nỡ, nhưng hiện tại có người muốn mua về uống, khối bánh trà này cũng coi như là vật có chỗ dùng.

Đường Dục dùng 130 vạn để mua bánh trà, Đàm Nam Sơn cũng không kiếm lời gì từ cậu.

Dư Nhạc Dương nhìn Đường Dục quẹt thẻ, mí mắt đều run rẩy.

Đàm Nam Sơn nhìn khóe mắt Dư Nhạc Dương có tần suất nhảy lên liên tục, cảm thấy có chút "lợi hại": "Cậu không sao chứ?"

Dư Nhạc Dương hỏi lại: "Anh không lừa cậu ấy chứ?"

Đàm Nam Sơn vui vẻ: "Trà này là Tống sính nhãn đỏ, cậu có thể lên mạng search là biết tôi không lừa cậu ấy."

*Bánh trà Tống sính (红标宋聘: 260 vạn = 2,6 triệu NDT/bánh) được tuyển chọn từ cây trà lá lớn Chaqing ở núi Yiwuzheng, vỏ ngoài căng và mùi thơm nồng, là loại bánh trà rừng chất lượng cao hiếm thấy trên thị trường. Nó đại diện cho loại trà Phổ Nhĩ chất lượng tốt nhất trên thế giới, được mệnh danh là "hoàng đế trà", không ngoa khi nói đây là loại trà Phổ Nhĩ hàng đầu thế giới. "Nhãn đỏ" là lựa chọn hàng đầu, tiếp theo là "Nhãn xanh".

Do sự khan hiếm của Tống sính nhãn đỏ trên thế giới, những nhà sưu tập may mắn đều giữ bí mật về nó, và chỉ có một số ít người được nếm thử trà này, ngày nay những nhà sưu tập coi việc uống một ngụm Tống sính nhãn đỏ là ước nguyện cả đời của họ.

Dư Nhạc Dương không hiểu mấy thứ này, hắn chỉ biết ba hắn uống loại trà mấy tệ một túi, hãm trong một bình giữ nhiệt, một bình giữ nhiệt có thể uống cả một ngày, không phải cũng giống nhau sao, uống trà một trăm vạn có thể thành tiên hả?

Dư Nhạc Dương nhỏ giọng lẩm bẩm: "Uống vàng thỏi còn tốt hơn."

Đàm Nam Sơn nghe thấy: "Uống vậy sẽ bị nghẹn đấy."

Dư Nhạc Dương nhìn hắn một cái: "...... Nghiền thành phấn sẽ không nghẹn."

Từ trà lâu đi ra, Dư Nhạc Dương nhanh chóng đưa Đường Dục lẫn trà về nhà, cũng không phải hắn sợ làm rớt cái thứ trà quý kia, chỉ sợ Đường Dục vui vẻ lại chạy đi mua thứ gì đó.

Tiêu một ngàn vạn mà cứ như một ngàn tệ, làm như tiền âm phủ không bằng!

Còn tiếp~~

--------

Chương này đến 8000 chữ nên tui vẫn chưa edit xong. Nửa chương còn lại sẽ được đăng sau trên Wordpress nha.

🚨Cảnh báo DRAMA (không thích vui lòng lướt qua)🚨

Có một bạn nhắn tin cho tui hối chương mới. Và chuyện sẽ không có gì nếu bạn không nhắn một cách rất hãm và kém duyên.

Hamlone ẩn danh: Editor ơi, cô có thể ra chap nhanh nhanh được không tui đợi chap mòn mỏi luôn á. Đang đọc mà cứ bị ngắt và phải đợi vài ngày khó chịu lắm

Editor: Tui sẽ cố gắng. Do tui đang du lịch nên ra chương trễ, bạn thông cảm!

Hamlone ẩn danh: Ê mà t nói thiệt nha. Nhà edit bên kia t thấy ra gần 60 chap luôn rồi, bên cô mới lẹt đẹt 2 mấy chap. Ngta ra một lần mấy chap luôn, còn ra mỗi ngày đọc vậy mới đã. Nếu k phải bên đó phải tốn tiền mới đọc đc thì t chả thèm đợi bên cô đâu.

Editor:$#%^^%#^&&

Ủa dì dẫy!??????? Khùm hả má ಠ_ಠ

Mở đầu bình thường sao kết thúc hamlone dị trời (*  ̄︿ ̄)

Ai mượn đợi đâu rồi kêu lâu.

Thứ nhất nhà edit bên kia ngta là một team có editor có beta này nọ. Bên tui just only me, bộ tui có phép thuật Winx hay gì, làm phép cái ra đc chương mới hả. Edit xong còn phải ngồi beta check lỗi, rồi ra chương nhanh kiểu gì má.

Thứ hai, bên kia set vip, bạn phải tốn tiền mới đọc đc, ngta làm để kiếm thêm thu nhập nên ngta có động lực ra chương nhanh. Bên này tui làm cho bạn đọc free, nhờ cmt và bình chọn để kiếm thêm động lực. Edit vì đam mê rảnh làm bận nghỉ nha mí má.

Thứ ba, hối chương cũng đc nhưng nói chiện hãm lone là dumaaaaa coi chừng em.

Cúi cùng, quí dị ơi tui nói thẳng là ai có tiền, muốn đọc nhanh thì kiếm nhà kia, bỏ tiền ra đọc cho nhanh. Còn bên tui ra chậm hơn, muốn đọc free thì đợi. Chỉ đơn giản vậy thôi. Và làm ơn đừng nhắn hamlone như vậy nha. Edit đã mợt chửi nó em mợt hơn.....

~~~~~~

Pass chương 25: Tên bức tranh Đường Dục vẽ để bán.

Gợi ý: 10 kí tự (d*********)


Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia