ZingTruyen.Com

Dm Thanh Tien Do Sinh Ton

Áo bông nhỏ tri kỉ (贴心小棉袄): chỉ mối quan hệ tri kỷ, thân thiết, thường dùng để nói về con cái đối với cha mẹ, nhất là con gái, bởi con gái thường dịu dàng, săn sóc, tinh tế hơn, tựa như chiếc áo bông ấm áp, mềm mại.

––––––––––––

Tại thành phố B, Liêm Quân quả thật đã tra rõ ngọn ngành đến Lê Cửu Tranh, đồng thời thông qua cuộc gọi của Thời Vĩ Sùng, định vị được vị trí của Lê Cửu Tranh.

Quái Cửu ngưng tay gõ máy, nói: "Vị trí điện thoại của mục tiêu hiển thị tại một con đường quốc lộ gần ranh giới thành phố L, đang di chuyển rất nhanh. Mục tiêu nói chuyện điện thoại xong liền tắt máy, không thể duy trì theo dõi."

Thời Vĩ Sùng nghe vậy giơ tay vuốt mặt. Chút may mắn cuối cùng trong lòng cũng biến mất, y hơi chán nản tựa mình vào ghế sô pha.

Trong điện thoại, Lê Cửu Tranh nói thời gian này luôn ở Thành Đô, chưa từ rời đi, cũng nói tối qua tuy nhận được điện thoại của Thời Tiến, nhưng không nói năng gì, Thời Tiến giữ im lặng suốt từ đầu đến cuối. Hiện tại thuộc hạ của Liêm Quân lại định vị được Lê Cửu Tranh đang ở thành phố L cách thành phố B không xa, trông hướng di chuyển có vẻ như vừa mới rời khỏi thành phố B và đang hướng đến thành phố L, hoàn toàn khác với những gì đã nói cùng Lê Cửu Tranh trong điện thoại.

Không những thế, tối qua, không bao lâu sau khi tra ra nhật kí cuộc gọi của Thời Tiến, Liêm Quân liền khôi phục được đoạn ghi âm từ cuộc gọi cuối cùng. Theo đoạn ghi âm, Thời Tiến sau khi kết nối cuộc gọi có nói chuyện, không chỉ cầu cứu, còn báo vị trí của mình một cách rất chi tiết.

Hàng tá băng ghi hình từ camera theo dõi tiếp đó cũng cho thấy tối qua từng có một chiếc xe màu đen dừng lại một lúc trên con phố kia, thời gian hoàn toàn trùng khớp với thời điểm cúp máy của Thời Tiến.

Quan trọng nhất là, thuộc hạ của Liêm Quân tìm được tất cả đồ đạc cá nhân của Thời Tiến trong một cái thùng rác nào đó, sau đó bằng cách truy xuất băng ghi hình camera gần đấy, xác định người vứt đồ và tài xế chiếc xe đen bị quay được là cùng một người.

Tất cả manh mối đều hướng về phía Lê Cửu Tranh. Trước đó Thời Vĩ Sùng còn có thể tự an ủi mình bằng mấy câu như "Không có chứng cứ xác thực liên quan đến Lê Cửu Tranh và chiếc xe đen, cho nên không thể trực tiếp nghi ngờ Lê Cửu Tranh đưa Thời Tiến đi", bây giờ Lê Cửu Tranh tự gõ cái bốp vào đầu mình, y chẳng còn cách nào để từ lừa dối bản thân nữa. Đứa em út của y, bỗng dưng bị đứa em thứ năm mà y cho là thành thật nhất đưa đi nhân lúc hỗn loạn, còn cố ý che giấu hành tung.

Y không tài nào hiểu nổi cớ sao Lê Cửu Tranh lại làm như thế. Dù sao cho tới nay, Lê Cửu Tranh chưa từng thể hiện ác ý quá rõ ràng với Thời Tiến.

"Có lẽ Cửu Tranh chỉ muốn giúp Tiểu Tiến trị thương..." Y viện một lý do miễn cưỡng mà chính mình cũng không tin lắm cho hành vi lừa dối của Lê Cửu Tranh.

Liêm Quân trượt ghế lăn ra, nói: "Trị thương đâu cần giấu người đi. Quái Nhất, đặt vé máy bay đi Thành Đô, nhân tiện sai người theo dõi phương hướng của Lê Cửu Tranh ở các ngã rẽ cao tốc."

"Rõ." Quái Nhất gật đầu đáp ứng, quay người đi ngay.

Thời Vĩ Sùng cau mày nói: "Dù cho là Cửu Tranh bắt Tiểu Tiến đi, nó chắc chắn sẽ không thật sự làm hại..."

"Anh có thể chắc chắn rằng Lê Cửu Tranh hoàn toàn không có ác ý với Thời Tiến không?" Liêm Quân ngắt lời y, đi thẳng vào trọng điểm.

Thời Vĩ Sùng nín thinh. Không thể, y không thể khẳng định. Tất cả những người nhà họ Thời, bao gồm cả y, trước khi nhìn thấy Thời Tiến thay đổi như bây giờ, tuyệt đối không có chút thiện ý nào với Thời Tiến.

Trước đây Thời Tiến thật sự quá chướng mắt, những cảm xúc tiêu cực tích tụ trong suốt mười mấy năm dài đằng đẵng, chỉ một câu "có lẽ" thì không thể nào tùy tiện che đậy được. Vì sao khi xưa mọi người không thể hiện ác ý với Thời Tiến, lòng y rất rõ. Tuy ngoài mặt Lê Cửu Tranh chưa từng biểu hiện ra điều gì, nhưng trong lòng hắn ta nghĩ gì, không một ai có thể tách bạch kể rõ.

Liêm Quân thấy y không thể đáp trả, khóe miệng nhếch lên nụ cười giễu cợt: "Các người làm anh trai, ấy vậy mà tên này còn nực cười hơn tên kia. Rốt cuộc Thời Tiến có lỗi gì với các người chứ." Nói xong trượt ghế lăn đi mất, đầu cũng chẳng buồn ngoái lại.

Bọn Quái Nhị vội vàng đuổi theo.

Trong nháy mắt, thư phòng chỉ còn lại Thời Vĩ Sùng. Y nắm điện thoại, nghĩ về những lời Liêm Quân để lại, đoạn bật tin nhắn chúc tết Thời Tiến gửi tối qua, ngón tay càng siết chặt hơn. Cuối cùng y đứng dậy, sải bước rời khỏi thư phòng.

...

Trên người Thời Tiến có vết thương, xe lại cứ xóc nảy nên không thể nghỉ ngơi đàng hoàng, ý thức kiên cường chống đỡ được một lúc liền mơ mơ màng màng, chẳng mấy chốc lại sốt cao, đừng nói là tìm cơ hội chạy trốn và báo tin với bên ngoài, chỉ giữ tỉnh táo thôi đã khó khăn vô cùng.

Lê Cửu Tranh nhanh chóng phát hiện ra vấn đề, nghiêng đầu nhìn hắn, ngón tay giật giật, rồi vẫn chọn không để ý đến hắn.

Bẵng đi mấy tiếng, khi ánh chiều tà sắp tắt, ô tô cuối cùng cũng ngừng lại. Đã đến nơi Lê Cửu Tranh muốn.

Thời Tiến bị ép tỉnh dậy, tay chân oặt ẹo xuống xe. Dưới sự nhắc nhở của nhóc Chết, hắn kìm nén cơn đau nhức nhối ở đầu nhìn về phía trước, liền sợ muốn đứng tim. Lê Cửu Tranh thế mà lại dẫn hắn đến nghĩa trang. Muốn làm gì đấy hả? Giết người diệt khẩu? Giấu xác phi tang?

"Mùng một đầu năm, là ngày lành tháng tốt để cúng bái." Giọng Lê Cửu Tranh bình bình. Hắn ta xua tay ra hiệu cho tài xế chờ ở ngoài nghĩa trang, rồi lôi Thời Tiến đi vào trong.

"Anh năm à, anh đưa em đến đây làm gì vậy..." Thời Tiến bị lôi đi xềnh xệch, họng đau mắt hoa, bước đi khập khiễng, nếu không có Lê Cửu Tranh kéo lại, phỏng chừng đã té sõng soài.

Lê Cửu Tranh nghe tiếng nói khản đặc gần như không ra chữ của hắn, bèn ngoảnh đầu xem. Đoạn, hắn ta dừng bước lấy mấy viên thuốc ra, đút vào miệng Thời Tiến, nói: "Uống đi, bây giờ mày không thể ngất được ."

Thời Tiến cũng không cố chấp gắng gượng, ngoan ngoãn há mồm nuốt thuốc, rồi hít sâu một hơi ép mình lên tinh thần, hỏi lần nữa: "Anh năm, đây là đâu vậy?"

Lê Cửu Tranh tiếp tục lôi hắn đi về phía trước, trả lời: "Nơi chôn cất mẹ anh."

"Cái gì? Chôn cất mẹ... Khụ khụ khụ khụ khụ." Thời Tiến nói nhanh quá, không cẩn thận bị mắc nghẹn viên thuốc giữa cổ họng, lập tức khom lưng ho sù sụ.

Lê Cửu Tranh buộc phải dừng bước, quay đầu cụp mắt nhìn hắn, bàn tay đang lôi hắn đi dần siết chặt, biểu tình cũng trở nên hơi đáng sợ.

"Tiến Tiến, thanh tiến độ lại tăng rồi, 910 rồi." Nhóc Chết hoảng loạn cực kì, cứ cảm thấy trạng thái Lê Cửu Tranh sai sai.

Thời Tiến nghe vậy liền nín thở đè nén cơn ho khan, yết hầu khó chịu mắc nghẹn mấy lần. Hắn giương mắt nhìn Lê Cửu Tranh, ra hiệu bảo hắn ta có thể đi tiếp, không cần để ý đến mình.

Không thể không nói, bộ dạng hiện tại của Thời Tiến thật sự rất đáng thương, thần sắc héo hon, đôi môi không còn sắc hồng, hai má đỏ phừng vẻ bệnh hoạn vì sốt cao, tóc tai rũ rượi, bộ đồ bệnh nhân tùy tiện thay tối qua rộng thùng thình hoàn toàn không vừa vặn, áo khoác xộc xà xộc xệch, bên trên còn dính máu, phần cổ tay lộ ra gồ lên những mạch máu, vừa nhìn đã thấy rét run người.

Lê Cửu Tranh nhìn dáng vẻ của hắn, trong mắt thoáng ánh lên vẻ hoảng hốt, khi tỉnh lại liền trầm mặt, chẳng nói năng gì nữa, nhanh chân lôi hắn đi đến một góc của nghĩa trang.

Thời Tiến lảo đảo bước theo, nhưng chẳng dám mở miệng bắt chuyện với Lê Cửu Tranh nữa, chỉ thầm nói trong lòng: "Mẹ Lê Cửu Tranh chết rồi? Sao trong truyện không nhắc đến!"

Nhóc Chết cũng lấy làm ngạc nhiên lắm, ngập ngừng trả lời: "Có lẽ vì câu chuyện viết dưới góc nhìn của nguyên chủ, nguyên chủ không biết chuyện này, cho nên trong truyện cũng không đề cập đến."

Thời Tiến nghe mà đắng lòng, đau khổ nói: "Thông tin quan trọng như vậy lại không nhắc đến, nội dung truyện ác độc quá đi. Chẳng trách tối qua chỉ hỏi Lê Cửu Tranh một câu sao không về nhà vui vầy với người thân, thanh tiến độ liền tăng vèo vèo. Hóa ra người thân quan trọng nhất của hắn đã qua đời rồi. Câu hỏi kia của tao gây tổn thương thật."

Nhóc Chết rất căng thẳng, so với nội dung truyện, nó lo lắng cho tình trạng cơ thể của hắn hơn: "Tiến Tiến, cậu phải được chữa trị và nghỉ ngơi thật tốt, không thể kéo dài như vậy mãi được."

"Tất nhiên là tao biết. Nhưng bây giờ chúng ta hoàn toàn không có không điều kiện chữa trị và nghỉ ngơi..." Thời Tiến liếc nhìn Lê Cửu Tranh đang nhanh chân lôi mình đi, miễn cưỡng kìm nén tâm tư, nói, "Hơn nữa thái độ của Lê Cửu Tranh thực sự quá kỳ quặc. Tao có cảm giác có thể biết được chút gì đó từ hắn... Cứ xem tình hình thế nào đã, tao vẫn gắng được."

Nhóc Chết cũng không còn cách nào khác, đành bỏ liền tù tì buff cho hắn, hi vọng hắn có thể dễ chịu hơn, kiên trì thêm chút nữa, lòng thầm mong Liêm Quân có thể đến thật nhanh.

Hai người kẻ kéo kẻ lê, hồi lâu sau mới tới mộ của mẹ Lê Cửu Tranh. Sau đó, Lê Cửu Tranh đè Thời Tiến xuống trước một tấm bia còn mới, đưa tay sờ bức ảnh trên bia mộ, đoạn nói: "Mày nhìn bà ấy, nhìn cho kĩ vào."

Thời Tiến bị đè mạnh đến mức suýt đập vào bia mộ, tay gượng lắm mới giữ được thăng bằng cho thân thể, đầu gối cà trên mặt đất, đau rát, chắc trầy da rồi.

Hắn cau mày nhịn đau, cứng đầu đổi tư thế ngồi trước bia mộ thay vì quỳ, rồi nhướng mắt nhìn về phía bức ảnh Lê Cửu Tranh chỉ, sau đó thẫn thờ. Mẹ Lê Cửu Tranh thế mà chẳng hề giống Lê Cửu Tranh, trái lại từa tựa gương mặt của hắn đến mấy phần.

Không, cũng không phải không hề giống. Nếu nhìn kỹ hơn, mẹ Lê Cửu Tranh và Lê Cửu Tranh vẫn có vài nét tương tự nhau, chẳng hạn như đường nét khuôn mặt, cùng với hình dáng đôi môi, nhưng gương mặt nãy vẫn...

"Không giống, đúng không?" Lê Cửu Tranh khom lưng, một tay ấn vai Thời Tiến, một tay sờ bức ảnh, cùng Thời Tiến nhìn cô gái xinh đẹp dịu dàng trong ảnh, khẽ nói, "Rõ ràng anh mới là con trai bà ấy, thế nhưng anh chẳng hề giống bà ấy chút nào, trái lại mày... Đến nằm chiêm bao bà ấy cũng muốn có một đứa con giống mình. Mày nói xem, anh tặng mày cho bà ấy, có được không?"

... Được cái rắm!!!

Thời Tiến nghe vậy kinh hồn táng đảm, trong đầu hiện đầy những kí tự bị lỗi(1). Hóa ra những sát ý dành cho nguyên chủ mà Lê Cửu Tranh giấu kín trong lòng đều xuất phát từ lý do kì cục như thế này, ai mà ngờ đến chuyện mẹ Lê Cửu Tranh và nguyên chủ lại giống nhau chứ!

(1)乱码: đại khái là những kí tự như này. Có thể do bạn ấy chửi tục hoặc do sợ quá nên CPU bị lỗi tạm thời :))

Nhưng chẳng phải khuôn mặt của nguyên chủ rất giống mẹ mình hay sao? Mắc quái gì lại giống mẹ Lê Cửu Tranh? Rõ ràng cả Từ Xuyên và Dung Châu Trung đều nói nguyên chủ giống mẹ... Gượm đã! Nguyên chủ giống mẹ nguyên chủ, bây giờ nguyên chủ lại có mấy phần giống diện mạo của mẹ Lê Cửu Tranh, phải chăng điều đó chứng tỏ, mặt mũi của mẹ nguyên chủ và mẹ Lê Cửu Tranh cũng rất giống nhau...

Thoáng chốc có một thông tin rất quan trọng nào đó sắp nảy ra trong đầu, Thời Tiến trầm ngâm suy nghĩ. Chợt, cần cổ tê rần, hắn rũ mắt nhìn, phát hiện Lê Cửu Tranh bất thình lình móc con dao giải phẫu ra kê vào cổ hắn, còn kéo nhẹ một đường, mọi ý tưởng trong đầu lập tức bay mất sạch.

Lần này thật sự sắp chết rồi!

Nhóc Chết hoảng hốt ré lên: "Tiến Tiến! Thanh tiến độ tăng lên 990 rồi! Cậu mau làm gì đi!"

Thời Tiến cũng sắp sụp đổ đến nơi rồi đây này. Làm gì, trong cái tình huống vô cmn vọng như này, hắn có thể làm gì đây hả! Còn không bằng cứ xiên một dao tự sát cho xong chuyện! Lê Cửu Tranh đúng là đồ điên, loại người nguy hiểm này sao có thể làm bác sĩ chữa bệnh cứu người chứ!

Chờ chút, bác sĩ ư?

Thời Tiến bỗng lóe lên một sáng kiến. Vận may đến thì lòng cũng sáng tỏ, hắn được ăn cả ngã về không vươn tay nắm chặt con dao giải phẫu trong tay Lê Cửu Tranh, nghiêm túc nói: "Anh ơi, đừng dùng cái này, cũng đừng ở đây, dao giải phẫu chỉ dùng để cứu người, đừng vì em mà làm nhơ bẩn tay mình."

Tay Lê Cửu Tranh cứng đờ, giọng bỗng nhiên trở nên trầm hơn, hắn ta lạnh lùng nói: "Mày cho rằng nói như vậy, anh sẽ bỏ qua cho mày ư?"

"Em chỉ mong anh có thể buông tha cho chính mình thôi!" Thời Tiến vội vã trả lời, thử thả lỏng thân thể dựa vào hắn ta, đoạn quét mắt nhìn thời gian mất của mẹ Lê Cửu Tranh trên bia, trong bụng nảy ra một ý định, khẽ khàng nói, "Anh à, đã nhiều năm vậy rồi, anh vốn có vô số cơ hội để giết em, nhưng anh vẫn không ra tay. Anh không muốn giết em, có đúng không?"

Lê Cửu Tranh không nói gì, cũng không đẩy hắn ra, đôi mắt nhìn bia mộ, ánh lên thứ cảm xúc sâu sắc, khiến người ta khó mà phân biệt rạch ròi.

Vết thương bị chèn ép có chút khó chịu, Thời Tiến cau mày, song vẫn cố gắng giữ giọng nói ổn định, chậm rãi nghiêng người, thử ôm lấy eo Lê Cửu Tranh, đoạn bảo nhóc Chết bỏ thêm cho mình cả tá buff, âm thanh ngày càng thấp đi: "Anh à, em biết anh chỉ là do mới mất mẹ, trong lòng rất đau thương, cho nên bốc đồng nhất thời... Năm nay rõ ràng anh có thể đón tết cùng dì ấy, nhưng dì lại ra đi ngay trước đó, nên anh mới đánh mất cơ hội đón tết cùng dì mãi mãi."

Bàn tay đương ấn vai hắn của Lê Cửu Tranh bỗng dưng siết chặt, cơ thể cũng đột nhiên căng cứng.

Thời Tiến vội vùi mình vào lòng hắn ta, ôm siết lấy, thuận tiện gỡ con dao giải phẫu trong tay hắn ta ra, rồi xoa lưng an ủi, tiếp tục nói: "Anh à, em và anh đều như nhau cả. Năm nay em cũng cô đơn lẻ loi, hơn nữa đã nhiều năm trôi qua, mà em thậm chí còn không biết hình dáng của mẹ ra sao, chôn ở nơi nào, chút trí nhớ về mẹ cũng chẳng có. Anh ơi, em chỉ còn lại các anh thôi..."

Lê Cửu Tranh không nói gì, bàn tay nắm dao thít lại, rồi lại từ từ thả lỏng, môi mím chặt.

"Anh ơi, cho em ở cạnh anh nhé, chúng ta vẫn đón tết cùng nhau như trước đây. Tất cả đều đã qua rồi, không sao rồi, đã không sao nữa rồi." Thời Tiến tiếp tục động viên, bảo nhóc Chết tăng hiệu quả các buff đến cực hạn.

"... Mày là cái thá gì chứ." Hồi lâu sau Lê Cửu Tranh mới cất lời, âm thanh rất khẽ, mang ý giễu cợt. Bàn tay nắm dao từ từ buông xuôi, thân thể thả lỏng, kiệt quệ khụy xuống đất.

Nhóc Chết ngạc nhiên nhắc: "Giảm rồi giảm rồi, thanh tiến độ giảm xuống 950 rồi!"

Thời Tiến thở phào nhẹ nhõm, thấy kế hoạch vờ đáng thương để tìm kiếm sự tán đồng có hiệu quả, vội ngả vào lòng Lê Cửu Tranh theo, nghiêng đầu dụi lên vai hắn ta nhằm động viên, tiếp tục nói: "Anh à, nếu anh thật sự thấy buồn, cứ khóc một trận đi, em ở đây với anh."

Nghiên cứu khoa học chỉ ra rằng, ôm ấp và phát tiết cảm xúc có thể xoa dịu nhanh chóng những người bị tổn thương về mặt tinh thần. Thời Tiến chỉ hy vọng Lê Cửu Tranh sau khi trút bầu tâm sự có thể giảm bớt phần nào sát ý đối với mình.

Nhưng Lê Cửu Tranh không phối hợp cho lắm. Tuy không đẩy Thời Tiến ra, nhưng tâm trạng hắn ta đã từ từ bình ổn, ánh mắt lại mang vẻ lạnh nhạt xa cách như ban đầu, nói: "Đồ ăn hại mới khóc, anh không phải đồ ăn hại."

"..." Thời Tiến bỗng hối hận vì trước đây không xem thêm mấy chương trình trò chuyện về tình cảm, học hỏi kĩ xảo rơi nước mắt của MC người ta.

Thanh tiến độ vẫn trong tình trạng rất nguy hiểm, ý đồ giết người của Lê Cửu Tranh rõ ràng vẫn chưa hoàn toàn biến mất. Thời Tiến cân nhắc tình hình hiện tại, rồi nói một cách rất thân thiết khéo léo: "Vậy em khóc thay anh nhé, em trái lại chẳng giỏi giang tẹo nào. Lúc mẹ qua đời em còn quá nhỏ, cũng không biết có khóc không. Hiện tại chúng ta cùng cảnh ngộ, anh không khóc nổi, vậy để em. Không sao cả, em trai luôn luôn là chiếc áo bông nhỏ tri kỉ của anh trai mà." Nói rồi bảo nhóc Chết thêm tí buff cho mình, mũi vừa hít hà đã khóc tu tu, nước mắt chảy ròng ròng như thể không phải mất tiền mua, chẳng mấy chốc đã làm ướt nhoẹt bờ vai của Lê Cửu Tranh.

Lê Cửu Tranh: "..."

"Hu hu hu hu, con mồ côi mẹ như nhành cỏ dại(2), chúng ta đều là cỏ..." Thời Tiến khóc lóc ỉ ôi, còn không nén nổi cảm xúc mà hát thành lời, thuận tiện quẹt toàn bộ nước mũi lên quần áo Lê Cửu Tranh.

(2) "没妈的孩子像根草": Một câu từ bài hát Mẹ tốt nhất trên đời(世上只有妈妈好)

Lê Cửu Tranh có tí bệnh sạch sẽ cứng người, giơ tay ghét bỏ đẩy đẩy hắn.

Thời Tiến đang khóc nức nở đau thương, sao có thể mặc cho hắn ta đẩy mình ra, bèn duỗi tay níu cổ hắn ta lại ôm chặt hơn, vừa gào vừa liên tục chọt nhóc Chết: "Mày thêm thứ buff quỷ gì vậy, sao tao lại cảm thấy đau lòng vô cùng, hận không thể khóc sập cả Vạn lý trường thành."

Nhóc Chết yếu ớt mở miệng: "B...buff tôi thêm cho cậu chính là Nàng Mạnh Khương khóc Trường thành(3)..."

(3) Nàng Mạnh Khương khóc Trường thành (孟姜女哭倒长城 /孟姜女哭长城): là một câu chuyện cổ tích kể về một người vợ vì chồng mất khi xây dựng Vạn Lý Trường Thành đã than khóc và làm sụp đổ một góc thành.(Wikipedia)

Thời Tiến: "... Hic hic hic."(4)

Gió Bắc thổi ù ù, mặt trời dần khuất sau núi.

Hai anh em ngồi trước bia mộ, một người buông thõng hai tay, mặt vô cảm nhìn bia mộ, lông mày hơi chau, trong ánh mắt hiện lên vẻ nhẫn nhịn; một người ôm người còn lại khóc long trời lở đất, như muốn khóc đến khi trời sập mới thôi.

Có mấy người đến tảo mộ trông thấy cảnh tượng ấy, không khỏi tưởng tượng ra một bộ phim sinh ly tử biệt máu chó, thổn thức thở dài mấy cái, rồi lắc đầu bỏ đi.

Đủ một tiếng đồng hồ sau, tiếng khóc của Thời Tiến mới yếu đi. Mất nước cộng với sốt cao cộng với đói bụng, kính thưa các loại bệnh quấn thân khiến ý thức hắn dần mơ hồ, còn vì lạnh mà không nhịn được cuộn người lại, cố hết sức chui vào lòng Lê Cửu Tranh.

"Lúc quen Thời Hành Thụy, bà ấy cũng chỉ là một cô gái ngây thơ chưa đến hai mươi."

Lê Cửu Tranh bỗng cất lời, giọng nhỏ nhẹ, nhưng không chứa cảm xúc. Ý thức mơ hồ của Thời Tiến bị kéo về đôi chút, hắn nghiêng dụi đầu vào ngực Lê Cửu Tranh, tỏ vẻ đang lắng nghe.

"Bà là người phụ nữ cuối cùng Thời Hành Thụy tán tỉnh... Trước khi mẹ mày xuất hiện là vậy. Tuy sau khi anh được sinh ra Thời Hành Thụy đã bỏ rơi bà ngay, nhưng trong lòng bà vẫn luôn có những ảo tưởng. Con xem, bố con vẫn nhớ đến con đấy, ông ấy không còn tìm người phụ nữ khác nữa, biết đâu chừng lúc nào đó sẽ quay đầu... Chính ý nghĩ buồn cười ấy, khiến cho bà xây đắp những ảo tưởng ngày càng hoàn hảo hơn, sau đó dần dần mê đắm trong đó."

Thời Tiến mở mắt ra, có chút sững sờ.

"Nhưng ảo tưởng suy cho cùng chỉ là ảo tưởng. Mẹ mày xuất hiện, sự ảo tưởng của bà đổ nát... Sau đó bà lại ấp ủ giấc mộng khác. Con nhìn kìa, bộ dạng của người phụ nữ đó giống mẹ đấy, bố con chỉ đang thèm muốn cơ thể trẻ trung thôi. Không sao cả, chờ đến khi cô ta cũng sinh con giống mẹ, vóc người thay đổi, bố con sẽ nhận ra ai mới là người tốt nhất... Mà mẹ của con vẫn sẽ là người đặc biệt, con cũng là người đặc biệt."

Thời Tiến cố chống người dậy, ngửa đầu nhìn vẻ mặt của Lê Cửu Tranh.

Lê Cửu Tranh rũ mắt nhìn hắn, mặt không cảm xúc, giơ tay sờ lên mặt hắn: "Sau đó bà phát điên, theo đúng nghĩa đen. Ban đầu bà thức tỉnh khỏi giấc mộng ấy, không tin mình đã bị vứt bỏ, lờ đi sự tồn tại của mẹ mày, đơn phương cho rằng mày cũng là con của bà, đổ toàn bộ lý do Thời Hành Thụy không đến gặp lên đầu anh... Bởi vì anh không giống bà, cũng không giống Thời Hành Thụy, cho nên Thời Hành Thụy chán ghét anh, dẫn đến việc bỏ rơi bà. Về sau, bà thậm chí còn nghi ngờ mình ôm nhầm con. Mày nói có nực cười không, anh ở ngay trước mắt bà, bà lại nghĩ một đứa chưa từng gặp như mày mới là con trai bà."

"Anh..." Thời Tiến nghe mà đau lòng, muốn an ủi, lại không biết nên nói gì.

"Gien thật là một thứ kỳ quái. Năm ấy có nhiều điều anh nghĩ mãi không ra, thế nên anh học y." Lê Cửu Tranh che một nửa mặt Thời Tiến lại, chỉ thấy mày và mắt của hắn, ánh mắt dần hoảng hốt, "Sau đó anh hiểu ra rất nhiều rất nhiều điều, biết lí do vì sao anh không giống cha mẹ, biết bà hoang tưởng như vậy thật ra là do thân mang bệnh tật. Anh tốn bao nhiêu công sức chữa trị cho bà, cẩn thận giữ trạng thái tinh thần của bà từng li từng tí... Sau đó Thời Hành Thụy chết, ông ta cuối cùng cũng chết rồi, anh cho rằng bà có thể tỉnh giấc..."

"Anh à, đừng nói nữa." Thời Tiến kéo tay hắn ta, muốn ngăn hắn ta nói tiếp.

Lê Cửu Tranh thuận theo buông tay, gương mặt hoàn toàn không còn cảm xúc: "Nhưng bà chết rồi. Tỉnh mộng, chút khát khao sống còn lại trong bà cũng mất đi. Bất kể anh có níu giữ như thế nào đi chăng nữa, bà vẫn chết, chết ngay trước mắt anh. Thậm chí trước khi chết bà vẫn oán trách anh, trách rằng tại sao anh lại không giống bà."

Thời Tiến vội vã tóm lấy tay hắn ta, nói: "Không trách anh, chỉ là do dì bị bệnh thôi. Anh à, tất cả đều là lỗi của Thời Hành Thụy, mẹ anh chỉ bị bệnh thôi, không trách anh đâu."

"Anh suýt nữa đi theo vết xe đổ của bà, ảo tưởng giống như bà. Nếu mày không được sinh ra thì tốt biết mấy, nếu mày thật sự là con trai của bà ấy thì tốt biết mấy... Nhưng điều đó đâu có can hệ gì đến mày, mày cũng chỉ là một đứa con mất mẹ mà thôi..." Lê Cửu Tranh chậm rãi rút tay ra, trong mắt dựng lên một bức tường thật dày, giấu mọi cảm xúc vào bên trong, đồng thời ngăn cản kẻ khác bước vào, "Thời Tiến, mày đi đi."

Nhóc Chết thảng thốt kêu lên: "Giảm rồi! Tiến Tiến ơi, thanh tiến độ của cậu trực tiếp giảm xuống 500 rồi! Thật không thể tin được!"

Thời Tiến sững sờ, sau đó cau chặt mày, nhìn Lê Cửu Tranh nói: "Anh năm, em không đi đâu. Anh đừng nghĩ bậy bạ, cuộc sống sẽ tốt hơn thôi."

"Mày đi đi." Lê Cửu Tranh không thèm nhìn hắn nữa, nhặt con dao giải phẫu dưới đất lên, bất chợt nhìn về phía con đường nhỏ cách đó không xa, nói tiếp, "Hẳn người đó đến mày nhỉ, anh ta vừa nhìn thấy mày đã đi về hướng này... Đi đi, anh không muốn nhìn thấy mày nữa."

Thời Tiến sững sờ, nhìn theo tầm mắt hắn ta, chỉ thấy một bóng người ngồi xe lăn quen thuộc đang đi về phía mình từ con đường nhỏ kia. Mắt hắn sáng rực lên, hắn vô thức bò dậy toan nghênh đón, nhưng chân vừa mới bước được một bước, liền vội vã rụt lại, khom lưng cướp con dao giải phẫu trong tay Lê Cửu Tranh, rồi kéo hắn ta dậy, nói: "Mồng một đầu năm thăm viếng tổ tiên, bây giờ viếng xong rồi, đã đến lúc chúng ta trở về tiếp tục đón năm mới thôi."

Lê Cửu Tranh cau mày, vừa đứng dậy liền vươn tay cướp dao giải phẫu trong tay hắn, nói: "Trả dao lại cho anh."

"Không trả, nó là của em rồi." Thời Tiến dứt khoát nhét dao vào túi, rồi nắm lấy tay Lê Cửu Tranh, vừa lôi hắn ta về phía Liêm Quân vừa nói, "Đã nói em sẽ bầu bạn với anh rồi. Hai anh em chúng ta đều mồ côi cha mẹ, tụ họp lại cùng nhau ăn tết cũng tốt mà. Đi nào, về nhà, em làm sủi cảo cho anh ăn."

Lê Cửu Tranh đứng im lìm tại chỗ: "Thành Đô đón tết không ăn sủi cảo."

------------------

Chú thích;

(4) 噫呜呜噫: ngôn ngữ mạng, chỉ tiếng khóc có vẻ đáng yêu, nũng nịu

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com