ZingTruyen.Com

Dm Thanh Tien Do Sinh Ton

Nói thì nói vậy chứ rất khó tìm công việc. Cấp ba chưa học xong, tuổi chưa đủ mười tám, vác gạch người ta còn chê béo, chỉ còn nước sống bằng mạt chược. Mấy ông bác bà dì trong quán mạt chược rất hào sảng, cứ mở miệng ra là câu nào câu nấy bùi cả tai, nên Thời Tiến cực kì thích đến đấy.

"Tự bốc, ù rồi!" Thời Tiến khoái chí lật quân bát văn, đẩy về phía nhóm bạn chơi cùng đang la oai oái, mỉm cười, "Cảm ơn các ông chủ nhá, bất cứ lúc nào có nhu cầu gọi cháu, trước sáu giờ cháu luôn có mặt." Nói đoạn, hắn nhìn ông cụ đứng sau lưng, cười tươi rói, "Bác Hoàng, cháu giúp bác thắng tiền rồi này."

Bác Hoàng vừa trông thấy cảnh hắn ù bài, cười vỗ vai hắn, khen: "Thằng nhóc này đúng là Tước thần(1) tái thế, chơi hộ ai cũng thắng được. Đây, tiền công ngày hôm nay đây." Dứt lời, ông cầm lấy số tiền Thời Tiến vừa thắng trên bàn, rút ra hai tờ đỏ chói dúi vào tay Thời Tiến.

(1)Mạt chược (麻雀 - Ma tước) nghĩa là con chim sẻ, trong bài mạt chược thì ký hiệu con chim sẻ là con bài thứ nhất của bộ bài, tức là con Nhất Sách -> nên ông bác này mới gọi là Tước thần (thần chim sẻ)

Thời Tiến vui vẻ ra mặt, vội nhận tiền rồi nói cám ơn. Hắn đứng dậy, nói: "Thế bác Hoàng và mọi người cứ chơi tiếp nhá, cháu đi trước ạ."

"Đi đi." - Hoàng thúc xua tay cười, đưa mắt tiễn bước hắn rồi ngồi vào bàn, hớn hở tiếp tục ván bài của mình.

...

Bận rộn đến sáu giờ, Thời Tiến xách nguyên liệu nấu ăn vừa mua loạng choạng bước lên xe buýt.

Kể từ lúc hắn trốn bệnh viện đến nay đã hơn một tháng. Quãng thời gian này hắn đi qua biết bao thành phố, từng làm culi, từng bán hàng rong, từng mua vé số, và bất kể là làm gì, với sự kiên trì bền bỉ, hắn đã sống sót qua nửa tháng nghèo đói nhất đó. Cuối cùng sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, hắn trốn đến tỉnh Y nằm ở biên giới nước Hoa, kiếm ăn bằng nghề chơi hộ những người bận việc tại một quán mạt chược.

Công việc này tuy môi trường khá phức tạp, thu nhập cũng không quá ổn định, song may mắn là có thể dứt ra bất cứ lúc nào, không cần vốn, cũng không cần văn bản đăng ký chính thức, rất thích hợp cho tình huống cần ẩn giấu tung tích hiện tại của hắn.

Trong lúc kiếm sống, hắn cũng không quên để ý đến tình hình nhà họ Thời. Thụy Hành là công ty lớn, việc thay đổi cấp quản lý hẳn là tin sốt dẻo. Thời Tiến chỉ cần lật bừa các tờ báo tài chính và kinh tế quốc tế là có thể thấy đầy rẫy những tin tức liên quan đến nhà họ Thời.

Không ngoài dự liệu, sau khi hắn từ bỏ thừa kế tài sản, Thời Vĩ Sùng ngang nhiên nhảy vào Thụy Hành, thẳng tay ngăn chặn mấy việc mờ ám của phó chủ tịch Từ Thiên Hoa, trở thành tân chủ tịch của Thụy Hành. Lúc bấy giờ người ta mới biết, vị doanh nhân thành đạt mới nổi mấy năm gần đây ở nước Hoa là con trai của ông trùm doanh nghiệp Thời Hành Thụy.

"Thời Vĩ Sùng ghê gớm thật đấy, mới một tháng đã xử lí sạch tay chân cũ của Thời Hành Thụy. Sao mình đấu cho lại được." Thời Tiến ấn ấn chiếc điện thoại hàng nhái mới mua, nhìn bức ảnh kênh kiệu vênh váo của Thời Vĩ Sùng trong bản tin, sợ hãi sờ cánh tay chi chít sẹo.

Nhóc Chết thân thiết an ủi: "Sau khi Thời Vĩ Sùng nắm giữ hoàn toàn Thụy Hành, trị số tử vong của cậu đã hạ xuống 880 rồi."

"Xem như là tin tốt duy nhất." Thời Tiến tắt bản tin, nhìn cảnh phố phường chạy lùi về phía sau ngoài cửa sổ, khe khẽ thở dài.

Sau khi không còn nơm nớp lo sợ sống với "lưỡi đao" treo trên đầu, hắn đã bỏ ra chút thời gian để học hỏi về thế giới trong sách này. Kết quả, không biết thì thôi, chứ vừa biết liền "hốt cả hền". Dù quy luật và bối cảnh của thế giới trong sách giống với thế giới hắn từng sống, nhưng ở một số chi tiết lại có sự khác nhau nho nhỏ, ví dụ như nước Hoa trong sách không cấm súng, lại còn cho phép một số tổ chức bạo lực tồn tại hợp pháp.

Đối với hắn mà nói, điều này quả thực khó tin. Phải biết rằng, ngay cả khi hắn làm cảnh sát ở kiếp trước, không phải tất cả cảnh sát đều được trang bị súng.

"Tiến Tiến, cậu định khi nào gặp lại năm ông anh kia của cậu đấy?" Nhóc Chết bỗng dưng dò hỏi.

Thời Tiến hoàn hồn, nghĩ ngợi một hồi rồi đáp: "Chí ít phải chờ đến khi trị số tử vong giảm xuống khoảng 700 đã. Cho mỗi ông anh 50 điểm cơ hội phạm lỗi trở lên, nếu không thì nguy lắm."

"Cậu định giảm thế nào?"

"Chuyện này tao phải lên kế hoạch thêm chút đã." Thời Tiến trả lời. Thật ra hắn đã nghĩ ra một cách đánh bại từng tên, nhưng cần phải từ từ từng bước một. Dù gì cũng là bảo hổ lột da, việc tự cứu chính mình không thể qua loa được.

"Thế... Thế..." Nhóc Chết chợt lắp bắp, khe khẽ đề xuất: "Thế dù gì cũng nhàn rỗi, chẳng bằng chúng ta tranh thủ đi tìm chủ nhân của thanh tiến độ còn lại xem sao?"

Thời Tiến sững người, đưa mắt nhìn thanh tiến độ chưa kích hoạt còn lại trong đầu, chép miệng, thẳng thắn gật đầu, đáp: "Được thôi. Phải tìm cục cưng nhà mày kiểu gì đây? Có manh mối không?" Cùng là kẻ lưu lạc chân trời góc bể, trước hết cứ đi tìm khổ chủ xui xẻo còn lại cũng không đến nỗi. Thế thì trên con đường tự lực cánh sinh coi như có thêm người bầu bạn.

"Oa oa oa, Tiến Tiến thật tốt bụng! Tui yêu bẹn! Tui muốn sinh cho bẹn mấy bé khỉ con!" Nhóc Chết kích động đến độ nói năng lộn xộn.

Thời Tiến ra vẻ xót xa: "Mày là một hệ thống tốt, nhưng tao không cứng nổi với mày. Cho nên... Xin lỗi nha!"

Nhóc Chết: "......"

Trêu ghẹo một chốc, Thời Tiến lại vui vẻ hỏi: "Mày vẫn chưa nói phải làm cách nào để tìm cục cưng nhà mày. Cho chút manh mối hay gợi ý đi, tao sẽ cố gắng."

Giọng nói nhóc Chết cứng nhắc và vô cảm: "Duyên phận."

"Hả?" Thời Tiến không hiểu.

"Manh mối và gợi ý để tìm cục cưng nhà tôi là... duyên phận." Nhóc Chết giải thích.

"..." Thời Tiến tức muốn ói máu, xác nhận lại, "Mày nói thật đấy à?"

Nhóc Chết: "Còn thật hơn cả màn ù tự bốc của cậu hôm nay."

Thời Tiến: "..."

Được thôi.

Hắn tiếp tục đeo vẻ mặt chán chường nhìn ra ngoài cửa sổ, cảm thấy tương lai là một màu tối đen ảm đạm.

Sẩm tối, xe buýt mới đến trạm cuối, một cái trạm nằm cạnh công viên đổ nát bị bỏ hoang.

Thời Tiến ôm thức ăn xuống xe, vòng qua cổng công viên, rẽ sang hướng ngọn núi nhỏ đằng sau công viên như đã quen cửa quen nẻo, tiến về một gian nhà trệt ở sườn núi.

Gian nhà này là do hắn tình cờ phát hiện ra. Nó nằm ở sườn núi, bên ngoài xập xệ, xung quang mọc đầy cỏ dại, song đồ dùng bên trong lại hết sức đầy đủ: có giường, có bàn, có đồ làm bếp, điện nước không thiếu, dưới tầng hầm còn có một phòng vệ sinh riêng biệt. Nếu bỏ qua môi trường xung quanh, sống ở đây vẫn rất thoải mái.

Theo như lời của bác bảo vệ công viên, gian nhà này từng là nơi ở của kiểm lâm, sau này mấy ngọn núi lớn bên cạnh bị một người có tiền nào đó bao hết để trồng cây ăn quả, rồi chủ nhân vườn trái cây đuổi những kiểm lâm đó đi, thế là gian nhà này bị bỏ hoang.

Thời Tiến nghèo cực kì. Sau khi xác nhận nhà vô chủ, hắn liền mang theo số hành lí ít ỏi dọn vào ở.

Thu nhập hôm nay không đến nỗi nào. Bác Hoàng – người lúc nào cũng bận rộn, khi thì đón cháu trai/ cháu gái đi học về, khi thì cho mèo ăn, khi thì dắt chó đi dạo mấy bận giúp hắn kiếm thêm thu nhập. Cứ mỗi lần như thế bác luôn lấy vài tờ đo đỏ làm thù lao, thế nên những ngày ấy hắn cũng thu được kha khá.

Sau khi nhận được tiền, Thời Tiến trước hết làm một bát mì lót bụng, sau đó thịt con gà lôi vừa bắt được trên núi hôm qua, nhét thêm hương liệu mua hôm nay vào bụng gà, ném vào nồi nước hầm với lửa nhỏ, rồi khoan khoái ngả người xuống giường.

Trong lúc chờ gà chín, hắn ngủ quên lúc nào không hay, nhưng đang mơ mộng giữa chừng thì bỗng dung bị nhóc Chết đánh thức: "Tiến Tiến, có người tới. Mấy người lận, trông mờ ám lắm."

Thời Tiến lập tức tỉnh táo, đầu tiên giấu cái gối ôm hình dưa chuột chứa tất cả gia sản và giấy tờ xuống dưới gầm giường, sau đó tắt đèn, rón rén bước về phía cửa, móc con dao găm mới mua ra, nhìn qua khe cửa.

Một con mắt màu xanh lục sẫm cũng đang nhìn chòng chọc hắn qua ván cửa. Nó lạnh lẽo như đôi mắt của loài thú hoang.

Thời Tiến sợ hết hồn, nhưng chưa kịp phản ứng, đằng sau lưng bỗng có luồng gió mạnh vút qua, ngay sau đó hắn thấy ót tê rần, rồi mất ý thức.

Trước khi hôn mê, trong đầu hắn chỉ có một ý nghĩ: đói quá, canh gà lôi của hắn!

...

Lúc tỉnh lại, Thời Tiến nhận ra mình bị người ta lôi xềnh xệch đi như con chó chết và bị đưa vào một căn phòng khách trang hoàng lộng lẫy.

Trong phòng có vài ba người. Thấy hắn bị lôi vào, tên thủ lĩnh hỏi bằng giọng lạnh tanh: "Tỉnh chưa?"

"Từ sớm rồi, lão Lý ra tay có chừng mực mà." Gã đàn ông lôi Thời Tiến trả lời.

"Anh đi xuống đi." Người vừa hỏi xua tay.

"Vâng." Gã đàn ông lôi Thời Tiến quay lưng rời đi. Không còn gì để che chắn, bấy giờ Thời Tiến mới thấy rõ kẻ đang đứng cách đó không xa.

Đó là ba người đàn ông, người nào người nấy cao lớn, kẻ thì mặt mũi tầm thường, kẻ thì chất phác, kẻ thì nhã nhặn, nhưng chung quy đều là kiểu nếu trà trộn vào đám đông sẽ không làm người ta sinh lòng cảnh giác. Bọn họ vận quần áo giống nhau, cùng là kiểu đồ lao động gọn gàng, màu xanh quân đội, trên túi ở ngực còn in hình quả chuối nho nhỏ, phía dưới thêu chữ "Vườn trái cây Hoa Hoa " tí ti.

Thời Tiến bỗng dưng nảy ra ý kiến sáng suốt, gào to: "Oan cho tôi quá! Tôi không có hái trộm quả của mấy người! Tin tôi đi, tôi là người tốt đó!"

Nhóc Chết định lên tiếng nhắc nhở tình huống nguy hiểm: "..."

Bầu không khí liền đông cứng trong vài phút ngắn ngủi. Tên đàn ông mặt mũi nhã nhặn vừa lên tiếng hỏi lúc nãy giật giật khóe môi, tiến tới đạp vào ngực Thời Tiến rồi dùng chân nghiến nghiến, vẻ thâm trầm, hỏi: "Nói! Ai sai mày đến?"

Cú đạp này dùng hết toàn bộ sức lực, Thời Tiến rên lên một tiếng, méo mặt nhìn gương mặt tên đàn ông nhã nhặn, không hiểu sao có cảm giác rất quen thuộc, sau khi quan sát kỹ, hắn hàng hoàng khó tin nói: "Bác là... bác Hoàng đó à?"

Lão Hoàng ở quán mạt chược vừa hiền lành vừa hào phóng, tuy tóc đã ngả màu muối tiêu, song tinh thần luôn vui khỏe, sống lưng lúc nào cũng thẳng tắp, hoàn toàn không có thói quen lọm khọm như những cụ già khác. Tên đàn ông nhã nhặn trẻ trung năng động trước mặt đây hoàn toàn khác lão Hoàng già nua kia, nhưng cảnh sát không nhận dạng người bằng tuổi tác và ngoại hình, chẳng mấy chốc Thời Tiến đã nhận ra thân phận của đối phương thông qua những chi tiết như đường nét khung xương và đôi mắt.

Bị phát hiện cải trang, ánh mắt tên đàn ông nhã nhặn ánh mắt thoắt đổi, gã liền vươn tay nắm cằm Thời Tiến, quát: "Đừng có vờ vịt với tao! Đầu tiên là mày cố ý tiếp cận tao ở điểm liên lạc, sau đó loanh quanh ở căn cứ, lai lịch tiết lộ ra toàn là giả. Nói mau, rốt cuộc mày muốn làm gì? Ai sai mày đến?"

Điểm liên lạc gì cơ? Căn cứ gì cơ? Thời Tiến choáng váng, lập tức hiểu ra có lẽ đã gây hiểu lầm gì đó, vội giải thích: "Tôi chỉ là vị thành niên đang chật vật kiếm sống thôi mà. Tôi chẳng hiểu anh nói gì cả."

"Đến bây giờ vẫn không chịu nói thật. Đúng là rượu mời không uống lại muốn rượu phạt" Tên đàn ông nhã nhặn cười khẩy, đứng dậy, không biết từ đâu móc ra một khẩu súng, lên đạn, rồi nhắm thẳng vào đầu Thời Tiến, "Tao cho mày một cơ hội nữa, nói cái gì tao muốn nghe ấy."

Mẹ kiếp! Mẹ kiếp! Mẹ kiếp! Mẹ kiếp! Mẹ kiếp!

Thời Tiến trợn trừng mắt, thấu hiểu sâu sắc sự nguy hiểm của việc không cấm súng. Mồ hôi lạnh vã ra trên trán, suy nghĩ xoay chuyển điên cuồng trong óc hắn: bây giờ hắn bị bắt vào căn cứ của một tên trùm nào đó, còn bị nhận lầm thành gián điệp phe địch. Bây giờ thì phải làm sao? Bây giờ ta phải làm sao bây giờ?

Nhóc Chết đóng vai người câm nãy giờ òa khóc: "Tiến Tiến, thanh tiến độ bắt đầu tăng rồi. Đã 900 rồi!"

Thời Tiến tức thì muốn khóc theo. Ngàn tính vạn tính, thế mà vẫn không thể tính đến chuyện hắn chơi mạt chược đến độ bị uy hiếp đến tính mạng!

"Không nói à?" Tên đàn ông với gương mặt nhã nhặn đặt ngón tay lên cò súng, vuốt nhẹ, "Cho mày ba giây. Một..."

"A a a, 930 rồi!" Nhóc Chết gào thét.

Làm sao tăng nhanh dữ vậy!

Thời Tiến tức ngực khó thở, đau đến mức không thở nổi.

"Hai..." Tên đàn ông nhã nhặn vẫn đếm tiếp.

Nhóc Chết kêu thất thanh: "950 rồi! 960 rồi! Tiến Tiến!!!"

Chết mất!

Càng nguy hiểm, Thời Tiến lại càng bình tĩnh hơn. Mấy chữ "muốn nghe" mà tên đàn ông nói cứ lặp đi lặp lại trong đầu, bỗng, một ý tưởng lóe lên. Ngay trước khi tên đó mở miệng lần nữa, hắn hét lên: "Tôi là em trai của tân chủ tịch Thụy Hành! Giá trị của tôi rất cao, lai lịch lại phức tạp, anh không thể giết tôi!"

Tên đàn ông mang gương mặt nhã nhặn khựng lại, đoạn dời súng, ánh mắt ngờ vực: "Thụy Hành? Là Thụy Hành ở nước ngoài kia à?"

Thời Tiến điên cuồng gật đầu.

Tên đàn ông ấy dời chân, cau mày, nhìn về phía hai tên đồng bọn còn lại.

Thời Tiến thở phào nhẹ nhõm, nghiêng người ôm ngực ho khan vài tiếng, rồi nhìn theo hướng tên đàn ông nhã nhặn đang nhìn. Kết quả là vừa nhìn liền không kìm được mà trợn tròn cả mắt.

Ở hướng tên đàn ông nhã nhặn nhìn, đằng sau hai kẻ đang đứng bất động, một người đàn ông gầy gò ngồi xe lăn trượt bánh ra. Da dẻ anh trắng nhợt, gương mặt đẹp đến diễm lệ, sâu trong đôi mắt phượng là sự trầm lặng đầy chết chóc. Mình anh khoác một chiếc áo choàng lụa đen, nơi góc áo thêu hình đóa hoa không biết tên màu đỏ nhỏ nhắn, tựa như là máu loang trong đêm tối.

Anh chật vật tiến đến trước mặt Thời Tiến, nhẹ giọng dò hỏi: "Cậu là con trai út của Thời Hành Thụy, Thời Tiến?"

Đôi môi Thời Tiến run run, hắn đảo mắt từ vạt áo đến gương mặt của anh, cuối cùng dán chặt vào đỉnh đầu anh. Hắn nhìn thanh tiến độ dần dần hiện rõ trên đầu anh, dở khóc dở cười, mặt méo xệch, buột miệng kêu: "Cục cưng!" Sao anh lại ở đây? Mà sao còn sắp ngoẻo nữa!

Chẹp chẹp, đói (ˉˉ)

---------------------

Minh họa canh gà của Tiến Tiến:

Editor: Chẹp chẹp, đói (ˉ﹃ˉ)

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com