ZingTruyen.Info

[ĐM] Thanh tiến độ sinh tồn

Chương 27: Bữa ăn

oshplaypubg

Hướng Ngạo Đình đang canh chừng ở ngôi nhà hoang gần đó chú ý tới ba chiếc xe nối đuôi nhau lao ra ngoài, còn loáng thoáng nghe thấy vài tiếng súng mơ hồ. Gã liền cảm thấy có vấn đề, đang định tiếp cận để xem rõ tình hình, bỗng nhận được tin nhắn của Thời Tiến.

Sắc mặt gã thoắt đổi. Gã lấy thiết bị định vị ra xác nhận vị trí của Thời Tiến, liền phát hiện hắn đang di chuyển với tốc độ cao. Gã vội bảo các đội viên chia nhau hành động, mình thì chạy đến chỗ chiếc xe giấu sau đống củi cách đó không xa.

Lúc này trời đã tối đen, trong làng không lắp đèn đường, đường lại hẹp, lái xe hết sức bất tiện.

Nguyên mặt rỗ chọn xe van thể tích khá lớn, trông chẳng khác gì bia bắn di động, khiến cho tình huống hiện tại cực kì bất lợi với gã ta. Gã vừa bực bội vừa sốt ruột. Thấy tứ phía đều là đồng ruộng hoang vu, hoàn toàn không có chỗ để ẩn nấp, gã quýnh quáng đến độ quát vào mặt Thời Tiến:

- Mau, bắn bọn nó mấy phát, cản bọn nó lại!

Thời Tiến thầm chửi rủa Nguyên mặt rỗ lúc này vẫn không quên hãm hại hắn, ngoài mặt lại giả vờ sợ khiếp vía, trả lời:

- Anh Lưu, em... em không dám! Lúc nãy có viên đạn bay xẹt qua đầu em, em sợ. Anh Lưu ơi, em hối hận rồi, em muốn về nhà, em muốn tìm mẹ.

- ... Mẹ mày! Đồ phế vật! - Nguyên mặt rỗ thiếu điều tức hộc máu vì phản ứng của Thời Tiến. Gã vỗ mạnh vào vô lăng. Không có cách nào khác, gã chỉ có thể kiên trì tăng tốc độ xe, toan chạy về nơi đông người trong làng, lấy đám đông che chắn cho mình.

Thời Tiến lại thu mình vào chỗ ngồi. Thấy Nguyên mặt rỗ không rảnh để quan tâm đến mình, hắn móc điện thoại di động ra, gọi một cú điện thoại cho phía Hướng Ngạo Đình.

Hướng Ngạo Đình lập tức nhận máy, nhanh chóng hỏi:

- Phía bên mày thế nào rồi? Anh đang dẫn người đi đường mòn đến đón đầu bọn mày đấy, mày chú ý an toàn.

- Mệ ơi, con muốn về nhà hu hu hu...- Thời Tiến vờ khóc lóc, đoạn liếc mắt xem chừng Nguyên mặt rỗ đang lái xe. Hắn lấy bình dưa muối che mình lại, rồi nấc nghẹn với chiếc điện thoại – Tiền sính lễ cho anh con kiếm được rồi. Mệ ơi con muốn về nhà, cái người tốt bụng đi cùng chuyến xe cũng đi với con. Mệ mau đến đón con đi, nơi này thật là đáng sợ.

Hướng Ngạo Đình câm nín hai giây, lại đạp chân ga tăng tốc, trả lời:

- Đừng sợ, anh đến ngay đây. Mày tạm thời đừng gây mâu thuẫn với Nguyên mặt rỗ, tự bảo vệ chính mình.

Thời Tiến tiếp tục khóc thút thít.

Sau khi kéo giãn được chút khoảng cách với truy binh, Nguyên mặt rỗ mới chú ý tới động tĩnh phía bên Thời Tiến. Gã liếc nhìn đằng sau lưng, thấy Thời Tiến hình như đang nói chuyện, gã lập tức vừa bực vừa giật thon thót, hỏi:

- Mày đang nói chuyện với ai đấy?! Mày lén giấu điện thoại à?

Thời Tiến không thèm cúp máy. Hắn đưa tay nâng bình dưa muối lên, ra vẻ oan uổng, nức nở đáp lại:

- Em nói chuyện với bình dưa muối không được à! Đây là bình dưa muối mệ thích nhất đấy! Em sắp chết đến nơi rồi hu hu hu, anh còn không cho em nói lời chào với mệ à!

Đoàng!

Một viên đạn đúng lúc đâm thủng kính xe và ngay chính giữa bình dưa muối, dưa muối và mảnh kiếng liền vỡ toang văng khắp xe.

Thời Tiến sợ đến độ thiếu chút nữa từ khóc giả thành khóc thật. Hắn vội rụt tay về, không dám diễn sâu nữa, đàng hoàng giả làm con chim cút chờ cứu viện.

Nguyên mặt rỗ bị mảnh vỡ và dưa muối bắn khắp mặt, thiếu chút nữa lao xe xuống mương. Tâm lí gã đã hoàn toàn sụp đổ. Gã không buồn quan tâm đến Thời Tiến, hai mắt giận dữ nhìn đằng sau xe, chợt, gã móc một thứ gì đó trong ngực ra, dùng miệng cắn mở, rồi mở kính xe, ném phắt ra ngoài.

Trời má ơi!

Thời Tiến sợ ngây người, hoàn toàn không ngờ đến chuyện Nguyên mặt rỗ còn giấu lựu đạn trong ngực. Hắn lén lút quét mắt nhìn Nguyên mặt rỗ từ đầu đến chân, xem thử phải chăng gã giấu một cái túi thần kì trên người, bên trong cất một đống đồ đại diện cho bạo lực và tiền quyền.

Đoàng!

Tiếng nổ mạnh vang lên từ đằng sau, cơn mưa đạn cuối cùng cũng ngớt. Nguyên mặt rỗ nhân cơ hội tiếp tục tăng tốc độ, lao băng băng đến một bãi đất trông khác trong làng. Gã đang hăng máu chuẩn bị chạy ra đường lớn, nhưng đằng trước bỗng dưng có hai tia sáng chói lòa chiếu đến. Một chiếc xe việt dã màu đen vọt ra từ phía chếch gã, nghênh ngang chặn đường gã.

- Khốn! Đâu ra thứ chó má này, có biết lái xe không vậy! - Nguyên mặt rỗ thiếu điều mù hai con mắt, vội vã phanh gấp để tránh va chạm. Gã thò đầu ra cửa sổ xe, mắng oang oang – Chói mù mắt chó cả nhà mày đi! Tránh ra, không thì coi chừng tao!

Hướng Ngạo Đình mở cửa xuống xe, đanh mặt bước nhanh lại.

Nguyên mặt rỗ nhìn bóng lưng ngược chiều ánh sáng của Hướng Ngạo Đình, nhìn một hồi, vẻ hung dữ nóng nảy trên gương mặt dần dần thay đổi. Chẳng mấy chốc gã đã nhận ra danh tính của kẻ vừa đến có gì đó sai sai. Gã toan rụt đầu về bỏ trốn, nhưng sau gáy bất thình lình bị đánh một cái, sau đó một bàn tay từ đằng sau vươn đến, vừa nhanh vừa chuẩn vừa dứt khoát rút phăng chìa khóa xe đi.

Nguyên mặt rỗ khó tin quay đầu, nhìn về phía chủ nhân của bàn tay:

- Mày...

- Mày cái gì mà mày, chờ ăn cơm tù đi đồ biến thái chết giẫm! - Thời Tiến vừa mở miệng đã chửi sa sả, trên mặt không còn vẻ sợ hãi nhu nhược như trước. Hắn dữ dằn đưa tay đè vai Nguyên mặt rỗ, giữ gã tại ghế lái, khom lưng toan trói tay gã.

Nguyên mặt rỗ hoảng hốt quên cả việc giãy dụa, nói năng lộn xộn:

- Mày... Mày tại sao... Mày là gián điệp?! Thằng nhà quê này, mày lại dám gạt tao à! Mày chờ đó, tao chắc chắn sẽ hiếp mày rồi giết mày, chặt xác phanh thây...

Ầm!

Vừa đến nơi, Hướng Ngạo Đình đã nghe thấy Nguyên mặt rỗ thốt ra câu đe dọa, mặt mày sa sầm ngay. Gã vươn tay kéo mạnh cửa xe, thụi cùi chỏ vào ngay lồng ngực Nguyên mặt rỗ, sau đó lôi Nguyên mặt rỗ xuống xe như lôi một con chó chết. Gã lạnh lùng nói:

- Câm mồm! Mày mà nói thêm một câu bậy bạ nào, tao cho mày ngậm họng suốt đời.

Nguyên mặt rỗ vừa đau vừa tức, giãy đành đạch lên. Gã vẫn không cam lòng, luôn mồm phun ra những lời chửi rủa dơ bẩn.

Thời Tiến không nhịn được cũng xuống xe đá gã một cú, đoạn thấy đằng sau Hướng Ngạo Đình chẳng có ai đi theo, liền lấy làm lạ:

- Những người khác đâu?

- Đang đi truy bắt hai chiếc xe đuổi theo đằng sau, còn một đội đến căn nhà kia. - Hướng Ngạo Đình giải thích, còng tay Nguyên mặt rỗ rồi tiện tay moi một cái khăn từ trên xe nhét vào mồm gã ta, sau đó nghiêng đầu quan sát Thời Tiến, đoạn hỏi – Có bị thương không? Anh mới nghe thấy tiếng súng và tiếng nổ mạnh trong điện thoại.

- Em không sao. - Thời Tiến lắc đầu, thấy Hướng Ngạo Đình chuẩn bị nhốt Nguyên mặt rỗ vào xe, liền vươn tay ngăn cản, rồi chúi đầu lùng sục khắp người Nguyên mặt rỗ.

Thấy thế, hai đầu lông mày của Hướng Ngạo Đình nhíu lại, gã hỏi:

- Làm sao vậy?

- Gã từng sờ soạng em, em cũng phải sờ lại. - Thời Tiến miệng thì ba hoa chích chòe, tay lại nhanh thoăn thoắt. Hắn cố ý ấn ấn cái bụng ngấn mỡ của Nguyên mặt rỗ, mặt bày vẻ "quả nhiên là thế". Đoạn, hắn mượn con dao găm của Hướng Ngạo Đình, cắt từng lớp áo của Nguyên mặt rỗ, rồi tháo một cái túi nhỏ cột bên eo Nguyên mặt rỗ xuống.

Nguyên mặt rỗ trợn muốn rách cả mí mắt, ngước cổ không ngừng kêu ú ớ.

Hướng Ngạo Đình cau mày, hỏi:

- Đây là gì?

- Túi thần kì của gã đấy. - Thời Tiến giải thích, nhanh nhảu mở túi, bày những thứ bên trong ra cho Hướng Ngạo Đình xem.

Thuốc, lựa đạn, đạn, súng, một cái bình nhỏ đựng những thứ quái lạ chưa thấy bao giờ, tiền, USB... Một đống thứ thượng vàng hạ cám đầy ních túi, đến cả cái hộp Thời Tiến đưa cho Nguyên mặt rỗ cũng có trong đó, chẳng biết gã nhét vào từ lúc nào.

Nguyên mặt rỗ thấy Thời Tiến bóc trần mớ vốn liếng của mình, gã rồ dại vẫy vùng, nhìn Thời Tiến bằng ánh mắt căm hận ghê gớm, tựa như có thể nhả cả độc ra.

Hướng Ngạo Đình thấy mà chướng mắt, bèn trùm bao lên đầu gã, thế là mắt không thấy lòng không phiền.

Thời Tiến lại kéo bao ra, còn dặn dò Hướng Ngạo Đình:

- Loại người này có nhiều trò mờ ám lắm, dù có bắt được cũng phải đề phòng cẩn thận. Ai mà biết gã còn giấu diếm thủ đoạn gì.

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc lên lớp người khác của Thời Tiến, Hướng Ngạo Đình cuối cùng vẫn không nhịn nổi, đưa tay xoa đầu hắn, khen:

- Lần này vất vả rồi, mày cừ lắm.

Nhóc Chết hứng khởi nhắc nhở:

- 800 kìa! Tiến Tiến, thanh tiến độ của cậu giảm xuống 800 rồi kìa!

Thời Tiến sững sờ, ngay sau đó vui mừng ra mặt. Hắn nở một nụ cười xán lạn với Hướng Ngạo Đình, đáp:

- Không vất vả, không vất vả tí nào cả, vì nhân dân phục vụ mà.

Hướng Ngạo Đình: "..."

...

Nhiệm vụ đến đó về cơ bản xem như đã hoàn thành, phần còn lại sẽ để Hướng Ngạo Đình và đội ngũ hoàn tất. Với tư cách là viện trợ từ bên ngoài đã hoàn thành nhiệm vụ chính, Thời Tiến được cho phép nghỉ ngơi trước.

Hắn mượn cớ ở lại trong xe một mình, rồi lấy con chíp và USB trộm được từ chỗ anh Lang giấu trong ngực ra, chọt nhóc Chết:

- Những thứ này kiểu gì cũng phải giao cho phía chính phủ, nhân lúc nó còn ở trong tay chúng ta, mày có thể phục chế trước những nội dung trong này không?

Nhóc Chết biết những tài liệu này rất quan trọng, thận trọng trả lời:

- Được thì được, nhưng cần chút thời gian. Dù sao chúng ta cũng không có sẵn công cụ đọc và chuyển đổi những tài liệu này.

Thời Tiến hỏi:

- Mất khoảng bao lâu?

- Hai tiếng? - Nhóc Chết dè dặt ước chừng.

Thời Tiến nghĩ ngợi một chốc, rồi nói:

- Hẳn phải mất một thời gian để bọn Hướng Ngạo Đình hoàn thành công việc, chắc chắn sẽ đủ thời gian. Lát nữa tao sẽ trộm USB trong túi của Nguyên mặt rỗ, mày phục chế cả nó nữa.

Nhóc Chết đáp "ừ", rồi yên lặng làm việc.

Thời Tiến chỉ cảm thấy bàn tay cầm con chíp và USB nóng lên, sau đó có một luồng điện kì lạ truyền đến từ con chip. Nó chạy dọc cánh tay, chầm chậm hướng về não bộ. Không khó chịu, mà rất quỷ dị. Cảm giác này quá mới mẻ, hắn vô thức căng cứng người, một hồi lâu mới dần dần thích ứng và thả lỏng cơ thể.

Túi của Nguyên mặt rỗ nằm trên xe Hướng Ngạo Đình. Thời Tiến ỷ mình là em trai của Hướng Ngạo Đình mà quang minh chính đại chuồn đi, lấy một lý do sến sẩm là "Ở trong xe của anh trai mới cảm thấy an toàn", trót lọt chui lên xe, tìm được cái túi nhỏ của Nguyên mặt rỗ, sờ đến USB.

Sợ khiến người ta hoài nghi, hắn không trực tiếp trộm USB đi, mà ôm cả cái túi vào lòng. Hắn cẩn thận cắt một lỗ nhỏ trên túi, rồi rút USB ra từ cái lỗ ấy, sau đó ngã mình xuống ghế xe, nhắm mắt vờ như đang ngủ.

... Sau đó hắn lăn ra ngủ thật. Luồng điện nhóc Chết phóng ra khi phục chế tư liệu tê tê sướng sướng, thần kinh hắn đã căng thẳng nhiều ngày liền, thế là lập tức được "mát-xa" đến thiếp đi.

Nhóc Chết thấy thế cũng không đành lòng đánh thức hắn, bèn lấy một phần quyền kiểm soát cơ thể hắn, làm hắn ôm chặt lấy cái túi, rồi thận trọng tăng tốc phục chế tài liệu.

Hướng Ngạo Đình trở về sau khi xử lý xong tất cả mọi chuyện, điều đầu tiên trông thấy chính là bộ dạng nép mình trên xe gã ngủ say sưa của Thời Tiến.

Có lẽ vì mấy ngày nay không được nghỉ ngơi, bọng mắt Thời Tiến thâm đi thấy rõ, cơ thể hắn chìm trong ánh sáng lờ mờ, thoạt trông hơi gầy yếu. Mình mẩy hắn bẩn thỉu, cái áo phao cũ kỹ dính đầy bụi cùng những vệt dưa muối trong lúc chạy trốn, bên dưới lộ ra những dấu đỏ sậm trên ngón tay, đó là dấu vết gây ra bởi mảnh thủy tinh vỡ khi bình dưa muối nổ tung.

Động tác mở cửa của Hướng Ngạo Đình khựng lại. Gã sững sờ nhìn Thời Tiến một hồi, mãi đến khi một cơn gió đêm thổi qua, Thời Tiến trong xe co người vì lạnh, gã mới hoàn hồn, vội se sẽ lên xe, đóng kín cửa rồi cởi áo khoác của mình đắp cho Thời Tiến.

Hướng Ngạo Đình vạm vỡ hơn Thời Tiến rất nhiều, chiếc áo bao bọc lấy thân thể Thời Tiến, khiến cho gương mặt của Thời Tiến càng nhỏ hơn.

Đoán chừng đêm khuya dễ khiến người đa sầu đa cảm, Hướng Ngạo Đình nhìn dáng vẻ hiện tại của Thời Tiến, tâm trạng lên xuống chập chờ khó kiểm soát. Gã lấy điện thoại ra, gửi cho Thời Vĩ Sùng một tin nhắn: Anh cả, có lẽ trước kia chúng ta đều sai cả rồi.

Thời Vĩ Sùng chưa trả lời tin nhắn, hẳn là đã ngủ.

Nhiều năm trui rèn trong kỷ luật giúp Hướng Ngạo Đình nhanh chóng thoát khỏi thứ cảm xúc chập chờn khó hiểu kia. Gã nhìn tin nhắn đã gửi, do dự một lúc, cuối cùng vẫn không rút lại, đã thế còn chụp thêm một tấm dáng vẻ hiện tại của Thời Tiến rồi gửi đi, sau đó cất điện thoại. Gã nghiêng người giúp Thời Tiến cài dây an toàn, liên lạc đội viên, chính thức tuyên bố nhiệm vụ lần này kết thúc mỹ mãn, chuẩn bị lên đường trở về.

...

Thời Tiến bị đánh thức bởi tiếng gào thét của nhóc Chết. Hắn mơ mơ màng màng mở mắt, phát hiện trời đã sáng, mà hắn lúc này đang nằm trong một căn phòng khách sạn lạ lẫm, trên người mặc một bồ độ ngủ rộng thình, xung quanh lại chẳng có bóng người nào.

- Sao thế? - Hắn ngáp một cái, chỉ thấy mình đã ngủ một giấc rất ngon, đến mức muốn nhóc Chết giật điện mình thêm một phát nữa.

Nhóc Chết hốt hoảng nói:

- Tiến Tiến, thanh tiến độ của cục cưng đột nhiên bắt đầu tăng, đã 600 rồi.

Thời Tiến "ờ" một tiếng, dụi dụi vào chăn, hai mắt nhắm nghiền, hai giây sau liền ngồi phắt dậy, khiếp sợ gào:

- Cái gì?! Mày nói thanh tiến độ của ai tăng cơ? Ai?

Nhóc Chết chực khóc, đáp:

- Cục cưng đó, là cục cưng, mới tăng lúc nãy thôi, 610 rồi!

Thời Tiến sững người hai giây, sau đó suy sụp bò dậy, lục tung khắp phòng lên tìm điện thoại và hành lý, nhưng rồi chẳng tìm được gì. Cuối cùng vẫn nhờ nhóc Chết nhắc nhở mới biết hắn được Hướng Ngạo Đình đưa vào một khách sạn, hành lý đều ở chỗ Hướng Ngạo Đình, cũng chính là căn phòng bên cạnh.

Hắn vội vã chạy đi đập cửa phòng bên.

Hướng Ngạo Đình mở cửa rất nhanh, trong tay cầm một cái khăn lông, tóc tai ướt rượt, trên người mặc một tấm áo choàng tắm, phần da lộ ra còn đọng vài giọt nước, dường như vừa tắm xong. Gã thấy Thời Tiến hoang mang ra mặt, liền cau mày hỏi:

- Sao thế?

Thời Tiến qua loa bịa một câu "Mơ thấy ác mộng", rồi lách qua người gã vào phòng, lập tức trông thấy hành lý của mình. Hắn lấy điện thoại ra, mở máy gọi ngay cho Liêm Quân một cú.

Điện thoại chẳng mấy chốc đã được kết nối, giọng nói của Liêm Quân vang lên:

- Thời Tiến?

Thời Tiến nghe giọng điệu anh vẫn ổn, liền thở phào nhẹ nhõm. Hắn ngồi phịch xuống đất, đáp:

- Là tôi đây, bên anh Quân thế nào rồi?

Liêm Quân không trả lời mà hỏi lại:

- Thời Tiến, có phải cậu không định quay về không?

Thời Tiến không hiểu đầu cua tai nheo ra làm sao:

- Gì cơ?

Liêm Quân ngừng đôi ba giây, rồi giải thích:

- Phía chính phủ báo tin rằng nhiệm vụ của các cậu đã chính thức bàn giao vào sáng sớm hôm nay, các đội suốt đêm lái xe trở về thành phố B. Thời Tiến, sao cậu không về câu lạc bộ? Hay là... cậu không định về nữa?

- Sao có thể thế được! - Thời Tiến lớn giọng phản bác, đoạn nhận ra mình quá kích động, hắn vội hạ giọng giải thích - Hôm qua hoàn thành nhiệm vụ xong tôi ngủ mất tiêu, mới vừa thức dậy đây thôi. Bây giờ đang ở khách sạn, tí là về ngay. Đúng rồi, anh Quân này, bây giờ anh vẫn đang ở câu lạc bộ hả? – Ngàn vạn lần xin anh hãy ở yên trong câu lạc bộ đi!

Giọng điệu Liêm Quân bình thường trở lại, đáp:

- Không.

- Há, không ở đó à... Khoan, khoan, không á? Anh ở đâu? Anh muốn đi làm gì? Anh định đi làm gì? Anh... anh... - Anh có biết thanh tiến độ của anh đang tăng lên không!

Trái tim của Thời Tiến mới vừa nới lỏng đã thắt lại, thần kinh căng thẳng tột độ. Hắn liếc nhìn thanh tiến độ của Liêm Quân đang từ từ tăng lên từng con số 10 trong đầu, không chờ Liêm Quân trả lời, hắn lại hỏi:

- Có phải anh đang ở trên xe không? Anh muốn đi đâu?

Quả thật, Liêm Quân vừa mới lên xe tức thời. Anh thoáng bất ngờ với sự nhạy cảm của Thời Tiến, giọng nói bất giác chậm lại. Anh ổn định chỗ ngồi rồi mới trả lời:

- Chuẩn bị đi ăn một bữa cơm cùng bạn cũ. Lát nữa cậu gọi cho Quái Nhất, bảo anh ta đến khách sạn đón cậu. Vả lại... Lần này cậu làm việc khá lắm. Cúp máy đây, gặp vào bữa tối. – Dứt lời, anh trực tiếp cúp điện thoại.

Thời Tiến nghẹn họng nghe tiếng báo máy bận từ đầu bên kia truyền đến. Hắn nhìn thanh tiến độ của Liêm Quân đã cao lên đến 750 trong đầu, đoạn, không chút do dự gọi lại cho Liêm Quân.

Liêm Quân vẫn nghe máy rất nhanh:

- Sao thế?

- Anh có thể không đi ăn cùng bạn cũ không? - Thời Tiến đi thẳng vào vấn đề.

Phải một lúc sau, Liêm Quân mới đáp lời, giọng điệu bỗng trở nên dịu dàng đến lạ:

- Cậu yên tâm, tôi sẽ không ăn đồ linh tinh đâu. Cậu cứ về câu lạc bộ trước, tôi bảo đảm sẽ trở về trước bữa tối.

Với tốc độ gia tăng hiện tại của thanh tiến độ, đừng nói là trước bữa tối, có thể chịu đựng đến hết bữa trưa đã là kỳ tích rồi!

Thời Tiến sốt ruột, song không thể nói rõ có nguy hiểm phía trước. Hắn càng lo lại càng không biết nên làm sao để thuyết phục Liêm Quân đừng đi ăn bữa cơm này. Hắn vò đầu bứt tai hồi lâu, cho đến khi nghe thấy Liêm Quân có ý cúp máy, đầu hắn liền nóng lên, gào to:

- Tôi không cho anh ăn cùng người khác, anh chỉ được phép ăn cùng tôi thôi!

Bầu không khí đông cứng trong nháy mắt, đầu dây bên kia nín lặng.

Sau lưng Thời Tiến, bàn tay cầm khăn của Hướng Ngạo Đình đã siết mạnh đến mức gióng nổi gân xanh, mặt gã sượng cứng như đá, trong đầu nổi cuồng phong bão tố.

- Thời Tiến. - Liêm Quân tiên phong cất lời phá vỡ sự yên tĩnh. Ấy thế mà anh vẫn không tức giận, tuy giọng điệu dường như trở nên nghiêm nghị hơn, nhưng câu từ lại có ý an ủi, còn cố giải thích – Không được bướng, cơm nước xong tôi sẽ về ngay. Người bạn cũ này đã từng cứu tôi, tôi không thể không nể mặt anh ta được.

Lại còn nể tình cứu mạng, với tính tình của Liêm Quân, bữa cơm này xem ra không thể ngăn cản được rồi.

Thời Tiến ấn tay lên trán buộc mình bình tĩnh lại, dằn lòng không nhìn sang thanh tiến độ đang không ngừng tăng cao. Hắn không ngừng tự nhủ với bản thân rằng thanh tiến độ không tăng đến mức mức tử vong thực chất không nguy hiểm đến thế. Nhịp tim dần chậm lại, hắn nói:

- Vậy tôi đến tìm anh. Tôi muốn ăn cùng anh, một mình anh tôi không yên tâm.

Liêm Quân kêu:

- Thời Tiến.

- Tôi muốn ăn cùng anh. - Thời Tiến cực kì kiên trì, trong mắt người ngoài thậm chí có vẻ kiên trì đến mức bướng bỉnh. Hắn tự bịa lí do cho mình – Chính anh nói sau này tôi sẽ đi theo anh, ăn cùng anh. Bây giờ tôi cũng đã về thành phố B, anh không lý nào lại bỏ rơi tôi được.

Liêm Quân lặng thinh, cuối cùng thỏa hiệp, báo địa chỉ cho hắn, đoạn nói:

- Cậu đến đi, tôi bảo Quái Nhị đón cậu bên ngoài.

- Không cần! Bảo Quái Nhị canh giữ bên cạnh anh là được, tôi tự đi tìm. - Thời Tiến vội vã ngăn cản, rồi mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm. Sau khi cúp máy, hắn bò dậy, khom lưng rút một cái áo lông vũ từ túi hành lý rồi khoác lên người. Hắn chẳng buồn thay bộ đồ ngủ ra, cứ thế quay lưng toan đi tìm Liêm Quân.

Hướng Ngạo Đình vươn tay giữ vai hắn lại, vẻ mặt căng thẳng vô cùng, như thể đang kìm nén điều gì. Gã cứ nghiêm mặt như thế nhưng chẳng nói năng gì.

Thời Tiến lấy làm khó hiểu, lại đang sốt ruột, bèn giơ tay gỡ tay gã tay, nói:

- Anh tư, tí nữa anh giúp em mang hành lý đến câu lạc bộ nhé, em đi trước đây. Anh Quân có hẹn một bữa ăn, em phải mau đến đó.

- Anh biết, anh đã nghe hết nội dung cuộc gọi rồi. – Giọng điệu của Hướng Ngạo Đình rất cứng rắn, nhất quyết giữ chặt vai không cho hắn đi. Gã muốn hỏi gì đó, nhưng thấy hắn nôn nóng ra mặt, lực tay cũng càng lúc càng lớn, cuối cùng phải nuốt ngược xuống bụng. Gã buông hắn ra, khom lưng lấy một đôi giày đặt trước mặt hắn, nói – Vội cái gì mà vội, đi rửa mặt thay đồ đã. Anh đi trả phòng, sau đó lái xe chở mày đi, chắc chắn nhanh hơn bắt xe khác.

Nghe thế, Thời Tiến lập tức thôi vùng vẫy. Hắn nhanh chóng cân nhắc lợi hại, rồi vâng lời ôm lấy một bộ quần áo, vừa chạy vào phòng vệ sinh vừa nói:

- Thế anh chờ em tí nhé! Em thay đồ nhanh lắm. Năm phút, không, hai phút là đủ rồi! Anh Quân chờ em nãy giờ chắc lo lắm.

Hướng Ngạo Đình nhìn hắn hấp tấp chạy đến độ suýt nữa đập vào cửa, gã thiếu điều mất kiềm chế mà lôi hắn lại dạy dỗ. Gã dằn lòng xuống, rồi quay lưng đi lấy điện thoại gọi cho Thời Vĩ Sùng.

...

Mười lăm phút sau, hai anh em lên xe rời khỏi khách sạn. Thời Tiến vừa leo lên xe đã gọi ngay cho Liêm Quân. Hắn vừa nhìn tốc độ gia tăng của thanh tiến độ trong đầu, vừa đánh trống lảng hỏi thăm về người bạn cũ của Liêm Quân.

Chẳng biết Liêm Quân nghĩ gì mà cũng sẵn lòng nói chuyện tào lao với hắn, thái độ hiền hoà đến độ có thể nói là cưng chiều.

Hướng Ngạo Đình ngồi ở ghế lái lắng nghe, tay nắm vô lăng càng lúc càng chặt... càng lúc càng chặt... Cuối cùng, gã hết sạch kiên nhẫn, gọi điện cho Dung Châu Trung. Cuộc gọi vừa được kết nối, gã hỏi ngay:

- Anh có đang ở thành phố B không?

- Có đây, anh đang nghỉ phép. Sao thế? - Dung Châu Trung cất giọng lười biếng, hơi ồm ồm, nghe như đang ăn.

Hướng Ngạo Đình liếc nhìn phó lái Thời Tiến đang hăng say nấu cháo điện thoại đến độ chẳng buồn để ý xung quanh, nghiến răng nghiến lợi báo địa chỉ hẹn ăn của Liêm Quân và bạn cũ:

- Đến chỗ này, ngay và luôn. Anh cả cũng sẽ đến.

Dung Châu Trung lấy làm lạ:

- Tính làm gì đấy, liên hoan à?

- Không phải. –Hướng Ngạo Đình nhếch đôi môi mỏng, giọng đanh lại – Đi bàn vài chuyện với ông chủ của thằng út.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info