ZingTruyen.Com

[ĐM]Nhập hí

Chương 63

ThaiDuongVo2

"Mộc Ngôn, cậu biết cha của tôi là một bảo vệ, mẹ tôi cũng chỉ là một giáo viên tiểu học, tôi cố gắng đọc sách cũng bất quá muốn trở thành một bác sĩ mà thôi."

"Những thứ này tôi đều biết!"

"Giữa chúng ta chênh lệch quá xa, cậu là con thứ của tập đoàn tài chính Trần thị, nhà cậu sản nghiệp nhiều đến trình độ tôi đây cả đời cũng không dám tưởng tượng . . . . ." Thẩm Thanh nhìn cái ly trước mắt, ngừng lại. Cái loại trầm mặc đó làm người ta đè nén.

"Những vấn đề này cậu cũng cùng tôi thảo luận qua, tôi tự nhận là trên người mình không có những tật xấu con nhà giàu, hơn nữa tôi đối với cậu là tương đối tôn trọng, luôn cẩn thận không đi thương tổn lòng tự ái của cậu, tôi không hiểu sao cậu bỗng nhiên lại nhắc tới những thứ này?"

"Nhưng tôi và cậu ở chung một chỗ, sẽ có người cho là tôi muốn từ chỗ cậu có cái gì! Sẽ cảm thấy tôi muốn làm cô bé lọ lem, một con chim sẻ bay lên làm phượng hoàng! Kể cả tôi lần này có thể trúng tuyển được chỗ Trịnh giáo sư, cậu trong đó cũng tốn rất nhiều sức lực. . . . . ."

"Cậu cho rằng tôi làm cái gì? Vì theo đuổi cậu nên đưa tiền cho Trịnh giáo sư?" Trần Mộc Ngôn đầu tiên cảm giác thất vọng đối với Thẩm Thanh như vậy, "Trừ những tư liệu kia cùng luận văn, chuyện dư thừa tôi một món cũng chưa từng làm! Còn có Đinh San San, cô là bạn gái trước của tôi, khi bọn tôi lần nữa trở thành bằng hữu, có bao nhiêu người đang nói cô là vì từ chỗ tôi có được cái gì, nhưng là những tên rảnh rỗi kia nói nhảm có để cho cô ấy buông tha làm bằng hữu với tôi không?"

"Nhưng là ở cùng cậu, vô luận tôi thành công được đến cái dạng gì, người khác cũng sẽ cảm thấy là cậu đang giúp tôi. Hơn nữa. . . . . . Chúng ta sẽ không có kết quả, cậu cảm thấy gia tộc cậu thật sẽ cho cậu cưới tôi sao? Cậu cảm thấy tôi có thể dung nhập vào xã hội thượng lưu sao?" Thẩm Thanh che lại mặt của mình, nước mắt cô chảy xuống, cô chẳng qua là không muốn Trần Mộc Ngôn nhìn thấy.

"Tôi vẫn cho là một người dưới sự giúp đỡ của người khác đạt được thành công căn bản không cảm thấy xấu hổ. Tỷ như Khương Phi, hắn có thể lấy toàn bộ điểm A thẳng lên nghiên cứu sinh trong đó cũng có công lao tôi cùng Đinh San San. Về phần tôi muốn cưới người nào, cha tôi cũng không quản được tôi. Còn cậu nói xã hội thượng lưu, ngay cả tôi cũng không biết nó có hình dáng gì, thậm chí không nghĩ muốn dung nhập vào trong đó, huống chi là cậu?"

"Nhưng là cha cậu lại nói cho tôi biết -- ông ấy vĩnh viễn sẽ không thừa nhận tôi làm bạn gái cậu!" Thẩm Thanh ngẩng đầu, cô cũng không còn nghĩ đến bản thâm dễ dàng như vậy liền đem chuyện này nói ra.

Trần Mộc Ngôn ngây dại, cậu căn bản không nghĩ qua Trần Lạc sẽ quan tâm đứa con trai cậu đây.

"Ông ta tới tìm cậu?"

"Không sai." Nước mắt Thẩm Thanh rốt cục không chút nào che giấu rơi xuống tách cà phê, kích khởi một gợn sóng lăn tăn.

"Nhưng cậu lại lựa chọn không nói cho tôi, tự động xa lánh tôi." Trần Mộc Ngôn đè lại đầu của mình, "Cậu muốn bảo vệ lòng tự ái của cậu, nhưng không có nghĩ tới làm như vậy đối với tôi là không công bình? Để cho tôi cái tình huống gì cũng không biết liền bị cậu xa lánh? Làm tôi cả đời đều suy nghĩ vì cái gì?"

"Cậu cái gì cũng sẽ có, không phải sao? Cô gái như tôi cũng rất nhanh là có thể quên mất. Cậu nói không sai, tôi quá coi trọng lòng tự ái của mình , bởi vì đó là thứ tôi có trước mắt cậu." Thẩm Thanh đẩy ra cái ghế đứng lên, "Rất xin lỗi, làm thương tổn cậu."

Trần Mộc Ngôn phốc một tiếng bật cười, ngước đầu nhìn về phía cô, "Đúng vậy đúng vậy, lòng tự ái cậu luôn làm cho người ta khổ cực như vậy. Vì cậu mua một áo lông chất lượng cao phải đem nhãn hiệu cắt bỏ nói cho cậu biết đó là hàng rẻ, cặp sách cậu bị hư đưa cậu cái mới còn phải nói là mình không cần bỏ thì tiếc. . . . . ."

Thẩm Thanh ánh mắt trợn to, dáng vẻ không thê tưởng tượng nổi, "Những thứ này. . . . . . Rõ ràng là Diệp Nhuận Hành cậu ta . . . . . ."

"Sợ trực tiếp dẫn cậu đi tìm Trịnh giáo sư sẽ làm cậu cảm thấy là đi cửa sau, cho nên còn đặc biệt an bài sao cho vô tình gặp gỡ để cậu có cơ hội cùng hắn nói chuyện với nhau. . . . . . Tôi vì lòng tự ái của cậu mà suy nghĩ đủ thứ, nhưng là ở trong mắt cậu tôi cũng chỉ là một con cháu nhà giàu phẩm hạnh tốt đẹp mà thôi, theo đuổi cậu cũng tùy thời có thể buông tha . . . .Cậu cảm thấy tôi đối với tất cả trợ giúp cậu đều là dễ dàng không phải sao? Cho nên cậu không cần quý trọng mỗi một chuyện tôi làm cho cậu, cho nên Trần Lạc tới tìm cậu cậu hiên ngang lẫm liệt; lựa chọn thối lui phải không?"

"Vậy tôi còn có thể làm sao?"

"Cậu cũng không có nói cho tôi biết, như thế nào sẽ nghĩ tới 'làm sao bây giờ '? Bởi vì cậu căn bản cũng không tính toán đi nói cho tôi hết thảy, từ lúc mới bắt đầu cậu liền cân nhắc đến giờ khắc này tới để cậu vứt bỏ không phải sao? Cậu nghĩ tôi bạc tình, để cậu có thể xoay người dễ dàng một chút." Trần Mộc Ngôn tầm mắt một mảnh mờ mịt rối rắm.

Cậu chưa từng có nghĩ tới có một ngày người làm cho mình thương tâm như vậy sẽ là Thẩm Thanh.

"Thật xin lỗi. . . . . ." Thẩm Thanh nhíu mày, khi ánh mắt cô cùng đối phương đan vào một chỗ thì cô đột nhiên hiểu cái gì, "Cậu là. . . . . . Nhuận Hành?"

"Tôi không đúng thì thế nào? Coi như tôi đem người kia hết thảy biểu diễn trước mặt của cậu, cậu lại một chút cũng không muốn hiểu . . . . ." Trần Mộc Ngôn nhắm mắt lại, cậu và Thẩm Thanh đem lời nói tới tình trạng này, ai cũng không thể quay đầu lại.

Cậu đứng dậy, hướng ngoài cửa đi tới, sát bên người cô qua thì nói: "Cậu nói không sai, có lẽ chúng ta chỉ làm bạn học là tốt rồi."

Thẩm Thanh ghé mắt, muốn bắt được cậu, nhưng là ngón tay đang lúc xuyên qua cũng chỉ có không khí.

Trần Mộc Ngôn phát động xe, chạy ra ngoài.

Giữa bọn họ ai cũng không sai, duy nhất có lỗi là mình sống lại vào con nhà giàu, mà Thẩm Thanh lại vẫn như cũ là cái lòng tự ái vượt quá mức bình thường của nữ sinh. Diệp Nhuận Hành có thể đi vào tâm Thẩm Thanh, nhưng là Trần Mộc Ngôn không thể.

Cho dù cậu dùng đồng dạng hành động đồng dạng cẩn thận để tới gần cô, cuối cùng vẫn là tổn thương lẫn nhau.

Cậu không biết điểm đến của mình ở nơi nào, chỉ máy móc, thấy đèn đỏ liền dừng xe, nhìn thấy đèn xanh liền đi về phía trước, gặp phải người đi đường liền né tránh. Cậu vẫn cho là chỉ cần mình còn là Diệp Nhuận Hành, vô luận thân xác là ai, cậu cũng có thể nghĩ tới cuộc sống của Diệp Nhuận Hành.

Nhưng thực không phải vậy, tựa như hiệu ứng bươm bướm, chẳng qua là thay đổi một chút, kết quả là thay đổi toàn bộ.

Xe lái đến một nơi bơi lội,cậu dừng xe, mờ mịt nhận thẻ phòng thay quần áo, nhưng không có thay quần áo, mặc T-shirt cùng quần dài nhảy vào trong bể, ra sức bơi, phảng phất càng dùng sức, cậu lại càng có thể thoát khỏi những thứ gì đó mình không muốn.

Trong bể chỉ có mấy đứa trẻ, nhân viên cứu sinh huýt gió cảnh cáo cậu lên bờ đổi quần bơi, nhưng cậu lại nghe không thấy, không biết bơi bao nhiêu vòng, nhân viên cứu sinh nhảy xuống kéo cậu lên bờ.

Cậu cúi thấp đầu ngồi ở bên bờ, nhân viên cứu sinh gọi tới nhân viên quản lý, bọn họ bên tai Trần Mộc Ngôn nói ong ong chút gì, nhưng cậu cái gì cũng không nghe được.

Không biết qua bao lâu, cậu chậm rãi đứng lên, cứ như vậy ướt đẫm đi ra ngoài.

Ở bãi đỗ xe, Trần Mộc Ngôn dựa vào sườn xe, cậu có một loại xúc động muốn khóc.

Có người vỗ vỗ lưng cậu, quay đầu lại, lại là Vương Đại Hữu.

Trần Mộc Ngôn thở ra một hơi, suy nghĩ từ trong một mảnh hỗn độn tỉnh lại, "Vương đại ca tại sao là anh?"

"Thế nào lại là tôi?" Vương Đại Hữu thở dài một cái, "Điện thoại của cậu đâu?"

Trần Mộc Ngôn tiện tay sờ soạng túi quần mình một chút, "Đại khái rơi trong bể bơi đi."

"Kia thật nên cảm kích điện thoại của cậu không thấm nước. Người chỗ hồ bơi dùng điện thoại cậu gọi điện thoại cho Chi Mặc, hắn gọi tôi ghé thăm cậu một chút." Vương Đại Hữu nhìn thần sắc Trần Mộc Ngôn, "Cậu rốt cuộc thế nào?"

"Hắn gọi anh tới xem tôi một chút à?" Trần Mộc Ngôn vẫn như cũ dựa vào xe bất động, nếu như là từ trước, Trần Chi Mặc sẽ đích thân đến đây đi.

Những thứ này còn có cái gì sử dụng đây?

Trần Mộc Ngôn ngẩng đầu cười một cái, cậu muốn tiếp tục làm Diệp Nhuận Hành, lại quên mất mình bây giờ đã là Trần Mộc Ngôn.

"Cậu rốt cuộc thế nào? Một lát khổ sở một lát lại cười?" Vương Đại Hữu trực tiếp lôi kéo cậu, hướng cỗ xe Buick đi tới, mở cửa xe, đem cậu nhét vào.

Trần Mộc Ngôn lảo đảo một cái, thiếu chút nữa nằm ở chỗ ngồi, lại bị một đôi tay dùng sức chống được.

"Em xảy ra chuyện gì? Sẽ không thật cứ như vậy đến hồ mà bơi đi?" Giọng nói ôn nhuận vang lên, Trần Mộc Ngôn ngẩng đầu, nhìn thấy Trần Chi Mặc mắt hơi nhíu lại.

Cậu ngẩn người tại đó, hồi lâu mới mở miệng nói: "Mặc ca?"

Trần Chi Mặc lưu loát cởi xuống áo khoác, khoác trên người của cậu, "Bộ dáng của em giống như nam chính sa sút trên MTV."

Trần Mộc Ngôn lỗ mũi trong khoảnh khắc chua xót, đại não bắt đầu rõ ràng, nhớ lại lời Thẩm Thanh nói với mình, còn có lúc mình mặc áo sơ mi nhảy vào trong bể bơi.

Cậu cúi đầu, lấy tay chật vật vuốt tóc ướt trên trán. Cậu cũng không muốn Trần Chi Mặc nhìn thấy cậu bộ dáng bây giờ, lại khó có thể áp chế muốn hắn ở bên cạnh mình.

"Nhận được điện thoại ở hồ bơi làm anh rất lo lắng." Trần Chi Mặc chế trụ cậu nắm chặt tay, thanh âm nhu hòa làm cho người ta muốn khóc, "Nói đi, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"

"Trần Lạc đi tìm Thẩm Thanh. . . . . ." Trần Mộc Ngôn kéo khóe miệng, cơ mặt cũng co rút đau đớn theo, "Thật ra thì em không có lý do gì khổ sở, em cùng cô ấy căn bản cũng chưa bắt đầu. . . . ."

"Em cùng cô ta ngả bài?"

"Đúng vậy, cô ấy nói em rất nhanh là có thể quên cô ấy, cho nên cô ấy lựa chọn tránh xa em."

"Cô ta biết tránh xa em sẽ thương hại em, cho nên an ủi chính cô ta rằng em rất nhanh sẽ quên cô ta." Trần Chi Mặc nhàn nhạt nói, "Cô gái kia rất muốn giữ được lòng tự ái của mình, cô ta có phải vẫn cho là ở trước mặt em cô ta không có gì cả, chỉ có thể làm một người chịu sự giúp đỡ của người khác?"

"Làm sao anh biết?" Trần Mộc Ngôn bất đắc dĩ cười một tiếng, "Tựa hồ nghe em nói anh có thể biết cô ấy là người như thế nào?"

"Có lẽ không ngừng đóng phim, xem qua nhiều cũng nhìn quá nhiều đi." Trần Chi Mặc khẽ rũ xuống mi mắt, bàn tay vỗ vỗ đầu Trần Mộc Ngôn, hắn đã thật lâu không có làm động tác này.

"Em muốn làm Diệp Nhuận Hành, em muốn hoàn thành tất cả những chuyện trước kia mình chưa hoàn thành, em muốn cùng cô ấy ở chung một chỗ -- nhưng là hết thảy đều bất đồng! Cô ấy đã không thể lý giải ánh mắt Diệp Nhuận Hành để hiểu em !"

Trần Chi Mặc một câu nói cũng không có nói, chẳng qua là đưa tay đem đầu Trần Mộc Ngôn kéo vào trong ngực của mình, cảm thụ cậu run rẩy.

"Có lẽ đây không phải là lỗi cô ta. . . . . Trần Lạc bây giờ rất lợi hại, ông ta có thể gây áp lực cho gia đình Thẩm Thanh, thậm chí để cô ta không cách nào tiếp tục đọc sách. . . . . Thật ra thì cô ta cũng không có biện pháp. . . . . . Anh không phải cũng an ủi mình như thế sao?"

Trần Chi Mặc lồng ngực phập phòng, hắn lúc hô hấp phát ra thanh âm làm Trần Mộc Ngôn an tâm.


Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com