ZingTruyen.Com

[ĐM]Nhập hí

Chương 59

ThaiDuongVo2

"Cần giúp một tay không?" Trần Chi Mặc đi tới bên cạnh cậu.

"Được, giúp em đem thịt bằm trộn lại một chút đi."

Vì vậy, hai người ở trong phòng bếp bận rộn.

Mặc dù chỉ là ba món ăn đơn giản, lại giằng co hơn một giờ.

Đem món ăn nóng bưng lên bàn, Trần Mộc Ngôn chống nạnh cười nói: "Hắc, đây coi như là chuyện đầu tiên hai chúng ta cùng hoàn thành chung!"

Mặc dù mới vừa rồi Trần Chi Mặc cũng ở phòng bếp giúp một tay, nhưng lại không có nói một câu. Loại trầm mặc này cũng không làm Trần Mộc Ngôn cảm thấy khó khăn như vậy, ngược lại cho dù không nói câu nào, cậu cũng biết bọn họ đang ở cạnh nhau.

Mùi vị thức ăn so với tay nghề dì Lý kém quá xa, chỉ có thể coi là chín có thể ăn mà thôi. Trần Mộc Ngôn không có khẩu vị gì, cải trắng quá già, thịt bò quên bỏ gia vị gừng cùng rượu có chút tanh, chẳng qua là đối diện Trần Mộc Ngôn không nhanh không chậm ăn, khi dọn dẹp bát đũa món ăn không có gì còn dư lại.

"Em đi nghỉ ngơi đi, ngày mai không phải còn đi làm sao?" Trần Chi Mặc đứng dậy đem bát đũa thu vào trong phòng bếp.

Không biết có phải là ảo giác hay không, Trần Mộc Ngôn nhìn thấy đối phương vẫn vẻ mặt lạnh nhạt bên trong có một tia ý cười thoáng qua.

Cậu hoài niệm cái cười ôn nhu của Trần Chi Mặc, biết tính mà vừa đúng, làm cho tâm tình người ta đắm chìm trong nhẹ nhàng nhộn nhạo. Mặc dù cậu vô số lần hoài nghi mỉm cười như vậy chẳng qua là mặt nạ của Trần Chi Mặc, chẳng qua là giờ phút này nụ cười kia thật hay giả, cậu đã chẳng muốn quan tâm.

Biết mình làm khó ăn, Trần Mộc Ngôn nghỉ trưa liền ở trên sân thượng bệnh viện xem một chút sách nấu ăn. Thỉnh thoảng bị Đinh San San bắt gặp, cô đùa với Trần Mộc Ngôn rằng còn chưa có đem Thẩm Thanh tới tay, cũng đã ở con đường chồng nấu tại nhà dũng cảm tiến tới.

Nói đến Thẩm Thanh, năm sau cô cũng trở về,chỉ là không có cùng Trần Mộc Ngôn ở cùng bệnh viện thực tập.

Sau khi tan ca, Trần Mộc Ngôn ở trong siêu thị mở ra sách nấu ăn, đem thức ăn cần nước sốt tìm được. Khi cậu ở bãi đỗ xe đem đồ đạc tháo xuống, có người đi tới bên cạnh cậu.

Trần Mộc Ngôn nhìn thấy một đôi giày vải Converse, ánh mắt hướng về phía trước, là quần jean hiệu Levi,áo sơ mi kẻ sọc Scotland tùy ý rộng mở, bên trong là T-shirt màu trắng, người trước mắt nhàn nhạt cười, "Tôi còn tưởng rằng cậu sẽ không trở lại cái nhà trọ này nữa."

"Tô Trăn!" Trần Mộc Ngôn đấm lên bả vai của đối phương một cái.

"Thế nào, cậu nấu cơm?"

"Đúng vậy, tôi không thể làm cơm sao?" Trần Mộc Ngôn buồn cười giơ lên hai túi ny lon hướng thang máy đi tới.

"Có thể nếm thử một chút tài nấu nướng của cậu không?" Tô Trăn xách qua một túi trong đó, "Bất quá tôi tò mò hơn là gió nào đem cậu thổi trở lại. Cậu bây giờ cùng Trần Chi Mặc ngụ cùng chỗ đi, năm ngoái cậu không phải là mới cùng hắn náo loạn đối với hắn tránh không kịp sao?"

Tô Trăn là duy nhất trong tất cả bằng hữu của Trần Mộc Ngôn biết vấn đề giữa cậu cùng với Trần Chi Mặc, cho nên Trần Mộc Ngôn đối với hắn có rất ít giấu giếm.

"Tôi cảm thấy Trần Chi Mặc có thể bị bệnh." Trần Mộc Ngôn bỗng chốc hạ khóe miệng.

"Cái gì?" Tô Trăn nhíu lại mi, "Chẳng lẽ tháng trước những tạp chí Bát Quái nói đều là thật?"

"Tôi không biết có phải hay không là thật, nhưng trong phòng tôi phát hiện đơn thuốc và thuốc kháng ung thư ."

Tô Trăn quay đầu đi tựa hồ đang suy tư, vừa muốn mở miệng đối với Trần Mộc Ngôn nói những gì, cửa thang máy mở ra, hai người rất có ăn ý ngưng thảo luận.

Mở cửa, Trần Chi Mặc cũng không ở nhà. Nhìn một chút điện thoại, phát hiện hắn lưu lại tin nhắn nói sẽ trở lại ăn cơm hơi trễ.

Trần Mộc Ngôn để điện thoại xuống khẽ mỉm cười, đem thức ăn xách vào trong phòng bếp chuẩn bị.

Tô Trăn lười biếng nằm trên ghế sa lon, nhìn lên TV. Hắn là khách, hơn nữa rất có khuôn phép khách nhân.

"Nè, có thể pha bình trà không?"

"Lá trà ở trong ngăn kéo."

"Nhưng tôi không biết bình trà ở nơi nào." Tô Trăn ngắm nghía remote, Trần Mộc Ngôn quay đầu lại nhìn hắn, rất muốn đem cái rổ nấm úp vào khuôn mặt tinh xảo của hắn.

"Xin lỗi, tôi bề bộn nhiều việc, hay là anh có thể dùng cái ly uống nước máy thay thế."

"Thật không công bình, nếu như là Trần Chi Mặc muốn uống trà, cậu bây giờ nhất định buông tay đi pha trà cho hắn."

Trần Mộc Ngôn không có công phu để ý tới hắn, đầu tiên là đem nấm hương nấu canh, sau đó bắt đầu xào rau.

Khi món ăn sắp lên bàn, Trần chi mặc trở lại. Hắn nhìn thấy Tô Trăn khẽ gật đầu, sau đó liền đi vào phòng bếp nhìn Trần Mộc Ngôn, thay cậu đem món ăn bưng lên.

Trên bàn cơm vẫn là an tĩnh, trừ thanh âm nhai cùng chiếc đũa đụng phải vách chén.

Một tay chống đầu, một tay kia cứng nhắc cầm đũa đâm hạt cơm, nửa rũ mi mắt, "Tôi nói, ở nơi này an tĩnh nữa, tôi phải ngủ quên luôn."

"Anh nói thẳng tôi làm khó ăn anh không có muốn ăn là được." Trần Mộc Ngôn liếc hắn một cái.

"Sẽ không, so với kỳ trước ngon hơn." Trần Chi Mặc nhàn nhạt mở miệng nói, hắn cúi đầu đang nhai cái gì đó, tóc rủ xuống không nhìn thấy ánh mắt, nhưng khóe miệng cũng là hơi câu lên.

Trần Mộc Ngôn có chút ngượng ngùng về phía sau hoạt động một chút, Tô Trăn ngồi thẳng thân cười nói: "Bộ dáng của cậu giống như là cô vợ nhỏ mới cưới được chồng khen ngợi làm cơm không tồi."

Trần Mộc Ngôn trực tiếp đạp lên chân hắn một cái, trên mặt cũng không tự giác nóng lên.

Trần Chi Mặc ngẩng đầu, vừa đúng chống lại ánh mắt chuyển tới của Trần Mộc Ngôn, "Bất quá cái đậu cô-ve xào còn phải cố gắng."

Trần Mộc Ngôn biết Trần Chi Mặc ngũ quan dáng dấp cực kỳ đẹp mắt, chẳng qua là một khắc kia hình dáng ánh mắt mỉm cười, theo vẻ mặt mà giản mi, tựa hồ đẩy ra suy nghĩ Trần Mộc Ngôn, làm cậu thật lâu đắm chìm trong đó.

Tô Trăn gật đầu một cái, "Tôi vẫn là hoài niệm dì Lý trước kia của các người."

Ngón tay của hắn chỉ vào chiếc đũa, gõ chén. Đây là một động tác cực kỳ bất nhã, nhưng đầu Tô Trăn rũ xuống, cũng rất có mỹ cảm, phảng phất như gõ giá ba chân.

"Hôm nay có bệnh nhân gì phiền toái không?" Trần Chi Mặc thuận miệng hỏi.

"Có. Một thân nhân đến bệnh viện tới náo loạn, nói muốn tố chúng ta, không chữa bệnh tốt cho chồng bà."

"Chờ sau này em thật trở thành bác sĩ, trải qua rất nhiều chuyện như vậy. Nhiều khi cố gắng lớn nhất, loại này cố gắng cũng không nhất định sẽ được người khác hiểu."

"Ừ, chúng ta cũng muốn xem một chút bác sĩ trưởng còn có bệnh viện như thế nào để giải quyết chuyện này, mặc dù lên tòa án bệnh viện cũng rất nắm phần chắc sẽ thắng, nhưng đối với danh tiếng bệnh viện ảnh hưởng không nhỏ."

"Em yên tâm, ở trên cao trước tòa án, luật sư song phương sẽ giao tiếp với nhau. Luật sư bệnh viện sẽ nói cho vị thân nhân bệnh nhân kia, một khi quan tòa bọn họ đánh thua, song phương chẳng những phải gánh nổi phí dụng luật sư hơn nữa còn phải bồi thường tổn hại danh dự. Cho nên chuyện này sẽ không dễ dàng náo loạn lên tòa án."

Không biết có phải là bởi vì Tô Trăn ngồi ở chỗ nầy hay không, Trần Chi Mặc cùng Trần Mộc Ngôn thật lâu không có nói chuyện như vậy. Cả quá trình mặc dù không có cái loại thân mật từ trước, nhưng là bình tĩnh mà lưu loát.

Tô Trăn lại khôi phục bộ dáng chống đầu đâm cơm, mặc dù hắn ra vẻ mình cảm giác rất nhàm chán, nhưng hai huynh đệ đang nói chuyện tựa hồ không có ai chú ý tới hắn, hay là vì không khí như vậy có thể tiếp tục nữa, bọn họ có thể bỏ quên hắn.

Khi bữa cơm này ăn không sai biệt lắm, Tô Trăn duỗi lưng một cái, "A -- Tô Thiên vương đời này vẫn là lần đầu tiên bị người không chú ý như vầy."

"Được rồi, vì hướng anh xin lỗi tôi rửa chén cho anh tắm, như thế nào cũng không coi là không chú ý anh đi?."

Tô Trăn huýt gió một tiếng, rời đi bàn ăn, "Vậy các người vẫn cứ tiếp tục không để ý tôi đi."

Vừa lúc đó, điện thoại Trần Mộc Ngôn vang lên, hiển thị là số của Thẩm Thanh.

"A lô, Thẩm Thanh? Tìm tôi có chuyện gì?"

Điện thoại bên kia truyền đến tiếng thở dốc, kinh nghiệm của Trần Mộc Ngôn ở bệnh viện nói cho cậu biết, người gọi điện thoại nhất định rất không thoải mái.

Cậu nhíu mày, nhanh chóng đi về phía cửa, "Cậu đang ở đâu? Nói cho tôi biết cậu nơi nào không thoải mái?"

"Tôi . . . . . Ở Phố Lật Thủy số 312 . . . . lầu 2 cửa bên trái . . . . ." Thẩm Thanh giọng nói rất miễn cưỡng, vẫn hút khí, như đang nhịn đau đớn kịch liệt, "Vị trí này. . . . . Tôi nghi tôi bị viêm ruột thừa cấp tính . . . . . ."

"Cái gì -- tôi đại khái 10 phút liền tới! Cậu nhịn một chút!" Trần Mộc Ngôn luống cuống tay chân mang giày,quay đầu hướng bọn Trần Chi Mặc nói, "Bạn em bị bệnh!"

Nhìn bịch một tiếng khóa cửa, Tô Trăn giương lên đuôi lông mày.

Trần Mộc Ngôn vội vã chạy tới ga-ra. Hiện tại Thẩm Thanh vì để thực tập thuận tiện cùng một người bạn hồi cao trung mướn chung một gian phòng. Nữ sinh kia là hộ sĩ trong một bệnh viện, tối hôm nay cô có thể đang trực đêm mà Thẩm Thanh ở nhà một mình.

Viêm ruột thừa cấp tính cần làm giải phẩu, nhưng giải phẫu trước sẽ làm cho hàm răng người ta run lên đau đớn.

Trần Mộc Ngôn chỉ hy vọng mình có thể lập tức nhìn thấy Thẩm Thanh đưa cô tới bệnh viện.

Lúc này, Trần Chi Mặc đang rửa sạch bát đũa, Tô Trăn xoay người ngồi trên ghế sa lon, hai tay nằm ở lưng ghế dựa nhìn bóng lưng Trần chi mặc, "Anh nói dối anh bị ung thư lừa hắn trở lại?"

Trần Chi Mặc không nhanh không chậm lau chén dĩa, "Sai rồi, là hắn lầm tưởng tôi bệnh ung thư."

"Nhưng là anh cũng không có sửa, cái này cùng nói dối có khác nhau sao."

Trần Chi Mặc xoay người lại dựa vào bồn rửa chén, "Cậu lại sai rồi, tôi hướng hắn giải thích rất nhiều lần tôi không có bệnh ung thư."

"Nhưng là anh càng giải thích, hắn lại càng cảm thấy anh đang che giấu. Bởi vì anh cho hắn đủ nhiều ám hiệu trong lòng."

"Cho nên Tô Thiên vương muốn phơi bày tôi?" Trần Chi Mặc đi tới đối diện Tô Trăn ngồi xuống

"Hm --" Tô Trăn lắc đầu một cái, "Phơi bày anh thì đồng nghĩa với phơi bày Trần Mộc Ngôn. Anh cho hắn một cái cớ trở về. Nếu như hắn ghét anh, hắn liên lạc bệnh viện tốt cho anh, gọi cho anh hai ba cuộc, nhưng là hắn sẽ không trở lại."

Trần Chi Mặc mím môi cười một tiếng, "Vậy tôi phải cám ơn cậu giữ vững trầm mặc."

"Không cần khách khí." Tô Trăn nhún vai một cái, "Bất quá tôi đánh cuộc, nhân tài mới vừa rồi gọi tới sẽ là địch nhân lớn nhất của anh. Anh tính toán giải quyết cô ta thế nào?"

"Cậu có sách lược gì ?" Trần Chi Mặc một bộ rất cảm thấy hứng thú, nghiêng về đối phương.



Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com