ZingTruyen.Com

[ĐM]Nhập hí

Chương 44

ThaiDuongVo2

Có lẽ là ở trước mặt Trần Chi Mặc miễn cưỡng cười vui đã dùng hết tất cả khí lực của cậu.

Cậu rời bệnh viện, đi qua đường cái. Cậu không ngừng nghĩ, nếu như nhìn thấy người kia, mình phải nói những thứ gì, hỏi hắn cái gì?

Bỗng nhiên lúc đó, cậu cảm thấy rất hối hận, cậu không nên định ngày hẹn thám tử tư kia!

Có lẽ cứ như vậy cho rằng cái gì cũng không biết sau đó rời xa Trần Chi Mặc sẽ tốt hơn, dù sao cậu cũng có khả năng sống độc lập mà! Một khi đi tìm thám tử tư này có nghĩa là vạch mặt Trần Chi Mặc, chuyện tình ngốc như vậy sao lại làm?

Hay là Trần Chi Mặc tìm người tra mình chỉ là bởi vì gần đây mình đối với hắn rất lạnh nhạt hơn nữa thường xuyên về nhà muộn, Trần Chi Mặc chỉ là muốn biết rằng đệ đệ của mình tại sao đột nhiên lại như vậy đi!

Đầu óc của cậu đã hoàn toàn bị chuyện tình thám tử tư chiếm cứ, thế cho nên lúc qua đường, cậu thậm chí không có phân ra tinh lực để nhìn xe cộ lui tới. Vài chiếc xe bóp kèn từ bên cạnh cậu chạy qua, tài xế la mắng hỏi cậu có phải không muốn sống nữa hay không, đáng tiếc cậu cũng nghe không được.

Rốt cục đi tới quán trà, cậu hít một hơi.

Trần Mộc Ngôn hiện ra nụ cười, có lẽ cậu không phải chân chính Trần Mộc Ngôn, nhưng cậu vẫn theo đuổi cuộc sống chân chính.

Nếu như cậu thật không hiểu Trần Chi Mặc, mà vĩnh viễn sống cùng vị ảnh đế vì mình đạo diễn một bộ phim, cậu sống lại còn có ý nghĩa gì?

Một người e ngại chân thật người muốn sống thanh thản, như vậy người đó nhất định phải am hiểu lừa mình dối người.

Đáng tiếc, Trần Mộc Ngôn . . . . . Hay Diệp Nhuận Hành đều không am hiểu điểm này.

Mở ra cửa gian phòng, trên bàn trà là bình trà tử sa tinh xảo, hương vị Thiết Quan Âm tràn đầy cả gian phòng.

Trên bàn trà là một người đàn ông bộ dáng bình thường đang uống trà, lúc hắn đưa mắt nhìn thấy Trần Mộc Ngôn, một tia kinh ngạc khó có thể che dấu hiện lên đáy mắt.

Trần Mộc Ngôn biết chính là hắn.

“Anh ta điều tra tôi làm gì?” Trần Mộc Ngôn kéo ra ghế dựa bằng cây mây đối diện hắn, ngồi xuống nhìn thẳng vào mắt đối phương.

Đối phương đặt ly trà xuống xách bao đứng lên: “Xin lỗi, cậu tìm lộn người.”

Trần Mộc Ngôn kéo lại cái bao hắn đang mang, “Không cần phải chạy vội, tôi có thể tìm được anh, anh còn sợ Trần Chi Mặc không biết?”

“Vị tiên sinh này, tôi cái gì cũng không biết!”

Trần Mộc Ngôn dùng sức lôi kéo, bao bị đứt. Rơi xuống, Trần Mộc Ngôn nhanh chóng tiếp được, thừa dịp người nam nhân kia còn chưa kịp phản ứng, cậu đã vào nhà vệ sinh khóa trái cửa.

Nam nhân gõ cửa mạnh, Mộc Ngôn một câu đều không đáp lại, chẳng qua là đem bao kéo ra, đem hình bên trong còn có giấy tờ toàn bộ đổ ra.

Ở trong hình không chỉ là cùng Thẩm Thanh ở chung một chỗ, còn có hình mình cùng Đinh San San, Khương Phi, bao gồm bọn họ đi ra ngoài ăn cơm, du lịch, thậm chí thực tập. Còn có một tấm hình lúc Trần Chi Mặc ở New Zealand, hình mình cùng Tô Trăn ở gara gặp nhau.

Trần Mộc Ngôn đưa tay án trụ đầu mình, dựa vào bồn rửa ngồi trên mặt đất.

Thì ra là. . . . . . Thì ra là Trần Chi Mặc tìm người tra mình đã lâu rồi, trên căn bản là từ lúc cậu rời đi bệnh viện!

Đây rốt cuộc là tại sao?

Là bởi vì mình không có giống Trần Mộc Ngôn làm xằng làm bậy cho nên Trần Chi Mặc cảm giác mình không bình thường sao?

Nếu như là vậy, cậu còn có thể hiểu. Nhưng trực giác Trần Mộc Ngôn tự nói với mình, tuyệt đối không phải là nguyên nhân này.

“Trần tiên sinh! Mời lập tức mở cửa ra! Nếu không tôi gọi an ninh tới!” Ngoài cửa nam tử lớn tiếng la lên.

Trong bệnh viện Trần Chi Mặc cầm qua điện thoại đầu giường tùy tiện bấm xem một chút, ngón tay của hắn cứng đờ, lập tức ngồi dậy từ trên giường, “Này,– các ngươi bây giờ đang ở nơi nào?”

“Chúng ta. . . . . . Chúng ta ở quá trà Nguyệt Cư phòng 2. . . . . . Đệ đệ anh dùng điện thoại anh hẹn tôi tới . . . . .” Thám tử tư luống cuống tay chân muốn giải thích, điện thoại nhưng lại cúp máy.

Trần Chi Mặc chạy nhanh ở hành lang bệnh viện, đụng phải mấy hộ sĩ, chạy hướng ngoài cửa.

“Trần tiên sinh! Trần tiên sinh! Ngài muốn đi đâu!” Một tiểu hộ sĩ cố gắng túm hắn lại, nhưng là bị hắn vẫy ra.

Xuyên qua đường cái, tiếp tục một đường chạy nhanh, Trần Chi Mặc đi tới quán trà.

Chạy lên lầu ba, Trần Chi Mặc tìm được vị thám tử tư kia đứng ở cửa phòng.

“Hắn ở đâu?”

“Ở. . . . . . Ở trong phòng rửa tay. . . . . .”

“Ngươi có thể đi!” Trần Chi Mặc mắt lạnh nhìn hắn một cái, đối phương vội vàng rời đi.

Trần Chi Mặc đi tới trước cửa phòng rửa tay, hít một hơi, “Tiểu Ngôn, mở cửa.”

Thanh âm của hắn làm Trần Mộc Ngôn chấn động mạnh, sau đó ha hả nở nụ cười.

“Mặc ca, em không mở cửa thì anh không thể đóng kịch sao?”

“Anh nói mở cửa.” Trần Chi Mặc thanh âm áp thấp hơn, nhiều hơn mấy phần ra lệnh.

Trần Mộc Ngôn chậm rãi từ gạch sứ bò dậy, mở cửa.

Trên mặt đất, bên cạnh bồn rửa tay rơi lả tả hình, Trần Mộc Ngôn trên mặt không có chút biểu tình nào.

Trần Chi Mặc đi lên phía trước muốn ôm cậu, Trần Mộc Ngôn nhưng hướng một bên lui một bước, sau đó vòng qua Trần Chi Mặc đi ra ngoài.

“Tiểu Ngôn!” Trần Chi Mặc đuổi theo, Trần Mộc Ngôn hất ra tay của hắn.

“Nói cho em biết tại sao? Những thứ kia là vì cái gì!” Trần Mộc Ngôn rống lên.

Trần Chi Mặc nhất định tưởng tượng không ra, mình tin tưởng hắn đến cỡ nào, lệ thuộc vào hắn cỡ nào. Là Trần Chi Mặc làm cậu từ một người trải qua cuộc sống có người cha phá sản làm paparazzi có khi một ngày ngay cả cơm cũng không kịp ăn lần nữa biến trở về một đứa trẻ.

“Không nên nói với em là bởi vì gần đây em thường không trở về nhà cho nên anh muốn biết em vì cái gì! Ở trong đó còn có hình một năm trước!”

Trần Mộc Ngôn nhìn Trần Chi Mặc, cậu cỡ nào hi vọng đối phương có thể lộ ra một chút vẻ mặt chưa từng thấy qua ngày thường, này ít nhất có thể làm cho cậu biết, đối phương đã tháo xuống mặt nạ ôn nhu, mặc dù phía dưới có lẽ còn có vô số khuôn mặt cậu chưa gặp qua.

“Không sai, anh biết em ở đây làm gì, em đang nghĩ cái gì, mỗi thời mỗi khắc.” Trần Chi Mặc ngồi xuống ghế, ngửa đầu nhìn về phía Trần Mộc Ngôn, trên mặt không có bất kỳ biểu tình, giọng điệu của hắn nhẹ nhàng, nhưng không có mềm nhẹ như dĩ vãng, giống như hắn đang đứng trước tòa án trần thuật sự thật, “Tỷ như em cùng Sở Cận trong nhà hàng sushi làm gì, tỷ như em cùng Tô Trăn lúc nằm ở trên giường có phải thật chỉ là ngủ hay không, tỷ như em cùng Đinh San San đi KTV, tỷ như em cùng Thẩm Thanh ngồi ở trong phòng ăn trường học có động tác gì thân mật ?”

Trần Mộc Ngôn trong óc có một cái dây đàn đang kéo căng vô cùng, cậu biết mình không thể lại dùng lực, có lẽ thứ muốn biết đến đây chấm dứt là tốt rồi, lại tiếp tục thì sẽ tan vỡ cũng chỉ có chính cậu.

Nhưng, cậu khống chế không được mình.

“Tại sao?” Trần Mộc Ngôn không cách nào làm cho thân thể của mình dừng run rẩy, “Bởi vì anh chán ghét em sao? Bởi vì anh muốn trả thù em đoạt đi mẹ? Bởi vì anh căm hận em tuổi còn nhỏ cho nên anh phải chiếu cố em sao? Bởi vì em luôn là một bộ cái gì cũng không biết mà anh lại do Trần lạc mà không ngừng đấu tranh?”

“Bởi vì anh không muốn lại mất đi em, bởi vì anh không cách nào dễ dàng tha thứ em yêu người khác. . . . . . Nhuận Hành.”

“Cái gì. . . . . Anh gọi em là gì?” Trần Mộc Ngôn hít một hơi, mới vừa rồi là mình nghe nhầm sao?

“Chẳng lẽ không đúng sao? Diệp Nhuận Hành, lúc biết em chết, anh thật sự rất khó chịu. Hơn nữa còn là bởi vì Trần Mộc Ngôn đuổi theo ở phía sau em mới để em bị tai nạn không phải sao? Khi đó em không biết anh có bao nhiêu căm hận Trần Mộc Ngôn, thật giống như hắn sinh hạ tới nay là vì cướp đi hết thảy anh vốn có, thí dụ như tự do, mẹ và em nữa.” Trần Chi Mặc hơi nghiêng mặt, đó là góc độ làm cho ngũ quan hắn lộ ra vẻ đẹp nhất, ”Khi anh biết sống chính là Trần Mộc Ngôn mà không phải Diệp Nhuận Hành, em khó có thể tưởng tượng anh có bao nhiêu khổ sở.”

“Anh biết em là ai?” Trần Mộc Ngôn từng bước từng bước lui về phía sau, cho đến khi lưng đụng vào trên tường.

“Anh dĩ nhiên biết.” Trần Chi Mặc lúc này cảm giác bình tĩnh giống như thể quay cuồng dậy sóng nuốt hết cả thảy, “Sau tai nạn, khi tỉnh lại hộ sĩ nói cho anh biết em tìm gương, em nói trong gương không phải là em. Em còn hỏi Diệp Nhuận Hành thế nào. Nếu như em thật mất ký ức, làm sao sẽ nhớ được Diệp Nhuận Hành? Em mới từ trong hôn mê tỉnh lại, căn bản còn chưa kịp nghe em cùng người gặp tai nạn là người nào? Sau đó anh tìm người tra được tài liệu có liên quan Diệp Nhuận Hành, anh phát hiện thói quen sống của em và thứ em yêu thích cũng cùng như nhau. Cho nên anh dưới đáy lòng mừng thầm, có lẽ Diệp Nhuận Hành còn chưa chết, hơn nữa em trở thành đệ đệ của anh. Điều này có lẽ hoang đường, nhưng anh biết đây là vận mệnh cho anh cơ hội thứ hai, để cho anh bắt lại em, đem em ở lại bên cạnh anh.”

Trần Mộc Ngôn giờ phút này chỉ cảm thấy nhiều tin tức không biết chạm mặt mà đến như vậy, làm đầu óc của cậu chịu không được, hô hấp cũng khó khăn tự giữ, cậu khó có thể hiểu, “Tôi . . . . . . Tôi là Diệp Nhuận Hành có cái gì làm anh cao hứng như thế?”

Trần Chi Mặc gật đầu, vươn thẳng bả vai cười ha ha lên.

“Đừng nói với anh đến bây giờ em cũng không hiểu tại sao! Em nói tại sao em dùng bản lĩnh paparazzi thấp kém đó theo dõi anh cho tới bây giờ cũng chưa từng bị vạch trần? Tại sao lúc em cùng những khác ký giả chen chung một chỗ ngã xuống anh còn lo lắng em có bị thương không? Tại sao em giả trang nhân viên giao hàng bị an ninh bắt được anh lại giúp em giải vây?”

“Chẳng lẽ không phải bởi vì anh cảm thấy tôi đùa rất vui? Muốn tiếp tục trêu đùa tôi sao?”

"Muốn tiếp tục trêu đùa em?" Trần Chi Mặc tay trái nắm chặc bộ ngực, “Đó là bởi vì anh nghĩ em vẫn đi theo anh! Bởi vì anh muốn thấy em! Anh muốn có tất cả lực chú ý của em!”

Trần Mộc Ngôn đột nhiên cảm thấy có một tòa núi lớn áp xuống, cậu không thể giãy dụa, thậm chí tất cả năng lực tư duy cứ như vậy bị mất.

Trần Chi Mặc ngồi ở chỗ cũ, dùng một loại ánh mắt không chỗ nào cố kỵ nhìn cậu, giống như chỉ là bị nhìn như vậy, Trần Mộc Ngôn không phải là thuộc về chính cậu, cậu ngay cả tim đập cũng bị đối phương thao túng.

“Tôi . . . . . Là nam . . . . . .” Mấy phút đồng hồ yên ắng sau, Trần Mộc Ngôn mở miệng lẩm bẩm nói, “Hiện tại. . . . . . Tôi là đệ đệ anh. . . . . .”

“Cho ?” Trần Chi Mặc dùng giọng nói buồn cười hỏi cậu, “Anh liền không thể yêu em? Trần Lạc có nói qua với em hay không, người mẹ hiện giờ của em cũng không phải là mẹ ruột anh? Dĩ nhiên còn có một chuyện khác, cha của em không phải là Trần Lạc. Anh từng lấy bàn chãi đánh răng hai chúng ta đi xét nghiệm DNA . . . . Em và anh một chút huyết thống cũng không có.” –

——— ———-

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Cuối cùng ngả bài . . . . . . Viết hai huynh đệ bọn họ không có huyết thống là ta tạm thời thêm , vì tránh khỏi có người báo nói loạn luân, thêm những lời này, sau này thích viết làm sao cũng không phải là loạn luân rồi, như vậy cũng sẽ không bởi vì loạn luân mà khóa bài.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com