ZingTruyen.Info

[ĐM]Nhập hí

Chương 43

ThaiDuongVo2

“Không có, ở chỗ này đây.” Trần Mộc Ngôn đem cái dây chuyền thả vào trong tay của hắn, “Mặc ca anh thiệt là, sao phải xông ra xe chỉ để nhặt vật này chứ! Nó căn bản không đáng giá tiền! Anh . . . . . Anh . . . . . “

Trần Mộc Ngôn có chút kích động, cổ họng lần nữa nghẹn ngào.

Trần Chi Mặc cười một tiếng, “Anh còn chưa có chết mà, cũng không có thiếu tay thiếu chân. . . . . . Nhưng cái dây chuyền này không giống, là em lần đầu tiên tặng đồ cho anh.”

Trần Mộc Ngôn cúi đầu, Trần Chi Mặc đưa tay sờ trán cậu, ”Tốt lắm, đừng buồn nữa, bác sĩ không phải nói anh nghỉ ngơi hai tuần là có thể xuất viện sao? Thạch cao trên tay cũng là một tháng có thể bỏ.”

“Thật xin lỗi, Mặc ca.”

“Em làm gì hướng anh nói xin lỗi ? Em cũng không phải là người lái xe đạo cụ.” Trần Chi Mặc thanh âm có chút thấp, “Nhưng em có thể nói cho anh, tại sao em cứ một mực tránh anh, tỷ như em không trở về nhà ăn cơm, cho dù ở nhà ăn cơm, em tựa hồ cũng không nguyện ý cùng anh nói chuyện. Anh cảm giác mình bị em ghét mà không giải thích được, là anh làm sai cái gì sao?”

“Không có!” Trần Mộc Ngôn chợt ngẩng đầu, “Mặc ca không có làm gì sai cả, chỉ là em có chút chuyện nghĩ không thông mà thôi.”

Trần Chi Mặc nhẹ giọng thở dài một hơi, “Như vậy hiện tại em đã nghĩ thông sao?”

“Em đã nghĩ thông rồi.” Trần Mộc Ngôn cười có chút khó coi, thật ra thì tại sao phải cứ chấp nhất Trần Chi Mặc có phải chán ghét mình hay không, giống như lồi Tô Trăn, đây hết thảy đều không thể thay đổi sự thật bọn họ là huynh đệ.

Hai ngày sau là chủ nhật, Trần Mộc Ngôn vẫn ở bệnh viện phụng bồi Trần Chi Mặc.

“Đột nhiên cảm giác được lần này bị thương rất đáng.” Trần Chi Mặc buồn cười nhìn Trần Mộc Ngôn ngồi ở bên giường gọt trái táo.

“Cái gì mà đáng! Đại ca đầu anh bị đụng hư?”

“Nếu như anh không bị thương, làm sao em có thể ngoan như vậy ở cạnh anh, còn thay anh đi theo làm tùy tùng?” Trần Chi Mặc cười điểm điểm chóp mũi Trần Mộc Ngôn.

Không biết tại sao, Trần Mộc Ngôn cảm thấy bây giờ hai người ở chung một chỗ cũng rất tốt.

Buổi trưa, Trần Mộc Ngôn xách cơm trưa ra cửa thang máy, nhìn thấy một cậu trai mang nón cùng kính râm đứng ở góc tường.

“EVEN?” Trần Mộc Ngôn đi tới.

Cậu trai hạ xuống nón, mấp máy môi, vẻ mặt tựa hồ có cái gì muốn nói nhưng không biết nói như thế nào.

“Ngươi tới nhìn ca?” Trần Mộc Ngôn biết EVEN thích Trần Chi Mặc.

“Không phải.”

“Oh, ta đây tới phòng bệnh trước.” Trần Mộc Ngôn biết người này lại đang õng ẹo, cho nên làm bộ không để ý tới hắn, cứ như vậy đi tới, cũng như cậu đoán, EVEN một phát túm cậu lại.

“Ta là tới tìm ngươi.”

Những lời này ngoài dự liệu của Trần Mộc Ngôn.

“Tìm ta?” Trần Mộc Ngôn nghiêng đầu, đã bị EVEN túm hướng lầu hành lang.

“Ngươi tìm ta có chuyện gì?” Trần Mộc Ngôn hất hắn ra.

“Thật ra thì. . . . . .” EVEN cúi đầu, hít một hơi, “Thật ra thì Trần Chi Mặc bị thương là bởi vì ta.”

“Bởi vì ngươi?” Trần Mộc Ngôn trong đầu hiện lên loạt hình ảnh phim, EVEN bị xe đạo cụ đụng vào trong nháy mắt, Trần Chi Mặc vào thời khắc chỉ mành treo chuông chạy nhanh tới . . . . . Thật sự quá ngôn tình rồi, Trần Mộc Ngôn run lên.

“Ngày đó đến trưa sắp tới lúc nghỉ ngơi, ta nhìn thấy Trần Chi Mặc gửi tin nhắn. Ta biết hắn nhất định là gửi tin nhắn cho ngươi, hơn nữa chỉ cần tới giờ nghỉ quay phim, ta liền phát hiện hắn sẽ lại cầm điện thoại ra ngoài xem, nhưng là ta đoán ngươi nhất định không có nhắn lại.”

Lời của EVEN làm Trần Mộc Ngôn khẽ co rút đau đớn.

“Ta đố kỵ ngươi, mặc dù ta không muốn thừa nhận nhưng đố kỵ ngươi.” EVEN nhìn thẳng Trần Mộc Ngôn, không có chút nào né tránh, như hắn hiện tại đang đối mặt là chính bản thân hắn, “Ta tới, nói cho hắn biết, ‘đệ đệ anh, muốn ở cùng với Sở Cận hơn so với anh’.”

“Thì ra, ngươi . . . . .” Trần Mộc Ngôn nhớ tới tượng ngày đó ở tiệc cưới Sở Cận vì tránh EVEN cố ý lôi kéo mình rời đi.

“Anh của ngươi không tốn chút sức nào liền nhìn thấu ta, hắn nói ‘nếu thích Sở Cận liền tự mình ra tay, không nên trách cứ người khác hấp dẫn sự chú ý của hắn’. Lúc hắn tránh ra, ta đưa tay túm hắn lại, vừa lúc túm xuống trang sức trên cổ hắn. Hắn muốn ta trả lại cho hắn, ta lần đầu tiên nhìn thấy hắn có vẻ tức giận. . . . . . Rất làm người sợ.”

Trần Mộc Ngôn nhìn đối phương, cậu có thể tưởng tượng, một người ôn nhu khi sinh khí, quả thật hẳn là rất đáng sợ.

“Nhưng ta không muốn thừa nhận mình sợ, cũng nhìn ra vật kia đối với hắn rất trọng yếu. Vừa lúc có xe đạo cụ tới, ta liền đem vật kia ném đi. Ta chỉ muốn nhìn Trần Chi Mặc cảm thấy thứ trọng yếu bị hủy diệt mà thôi, ta không nghĩ tới hắn xông qua nhặt. . . . . .”

EVEN thanh âm phát run, tựa hồ đang hồi tưởng một màn kia hắn hiện tại rất hối hận.

Trần Mộc Ngôn trong đầu không ngừng hiện lên hình ảnh kia, bộ dạng liều lĩnh của Trần Chi Mặc xông tới xe đạo cụ.

Mắt của cậu nóng lên.

“EVEN, ta biết ngươi luôn muốn nhận được quan tâm của người khác.” Trần Mộc Ngôn xoay người, “Nhưng nếu như một mình ngươi không có biện pháp quan tâm chính ngươi, như vậy sẽ không có người khác đến quan tâm ngươi.”

Đi tới cửa phòng bệnh, Trần Mộc Ngôn hít một hơi: “Ca, hôm nay có sườn xào chua ngọt !”

Trần Chi Mặc chậm rãi lộ ra nụ cười, “Nghe thấy cũng rất thơm rồi.”

Trần Mộc Ngôn để xuống hộp đồ ăn, ôm lấy hắn.

“Sao vậy, Tiểu Ngôn?” Trần Chi Mặc vỗ vỗ lưng của cậu hỏi.

“Ca, em thật thích anh.”

Trần Chi Mặc nhắm mắt lại, cằm tựa vào đỉnh đầu cậu, nhẹ giọng nói: “Chỉ có thích cũng không đủ. Anh muốn so với ‘thích’ nhiều hơn nhiều.”

“Em đây thích anh nhất vẫn không được sao?” Trần Mộc Ngôn thanh âm buồn bực nói.

Trần Chi Mặc chỉ cười khẽ một tiếng, “Anh bụng thật đói.”

“À, được.” Trần Mộc Ngôn đứng dậy, mở ra hộp đồ ăn, rất cẩn thận gắp lên miến sườn đưa đến miệng Trần Chi Mặc, ”Có ăn được hay không?”

“Một lát anh phải kiểm tra não bộ, em ở phòng bệnh chờ anh đi.”

“Được.”

Trần Mộc Ngôn đem hộp thức ăn còn dư đóng kín.

“Anh phát hiện chỉ cần anh ngã bệnh hoặc là bị thương em sẽ một tấc cũng không rời, xem ra anh tốt nhất cứ một mực nằm trên giường bệnh, như vậy em sẽ an phận một chút ở bên cạnh anh.”

“Mặc ca” Trần Mộc Ngôn tay ngừng động tác, “Anh nói vậy, em sẽ buồn. Em biết em không hiểu chuyện. . . . . . Luôn hưởng thụ sự quan tâm của anh cũng không biết trả giá . . . . Nhưng em thật chưa bao giờ muốn nhận một chút tổn thương nào.”

Trần Chi Mặc khẽ mỉm cười, đưa tay niết mũi cậu, “Anh biết rồi.”

Hai giờ sau, Trần Chi Mặc được đẩy vào phòng kiểm tra CT.

Trần Mộc Ngôn ngồi ở trong phòng bệnh lật xem tạp chí, điện thoại trên đầu giường rung một cái, Trần Mộc Ngôn đưa tay với tới, biểu thị có một tin nhắn.

Không biết có phải của đoàn phim nhắn cho Mặc ca không, Trần Mộc Ngôn nhấn nút, tin nhắn làm Trần Mộc Ngôn mở to hai mắt nhiều lần nhìn từng chữ từng chữ, tại sao có mấy chữ này, này có ý nghĩa gì, đã điều tra rõ lệnh đệ mỗi thứ sáu ở thư viện cùng một nữ sinh, tên của cô ta là Thẩm Thanh.

Trần Mộc Ngôn dùng mười mấy giây mới kịp phản ứng — Trần Chi Mặc phái người điều tra cậu.

Trong thân thể từng tế bào đều run rẩy. Trần Mộc Ngôn đại não bắt đầu bối rối suy tư.

Tại sao muốn phái người điều tra mình?

Hắn còn biết cái gì?

Phải nói là Trần Mộc Ngôn còn có cái gì mà Trần Chi Mặc cần biết!

Trần Mộc Ngôn khẽ nhếch môi, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên hô hấp như thế nào. Tay cậu bấm tin : về Thẩm Thanh có tin tức gì?

Vài giây đồng hồ sau, đối phương nhắn lại: học tại đại học Q, cha là Kiến Hoa là nhân viên bảo vệ, mẹ là cô giáo ngữ văn tiểu học ở thành phố đệ tứ.

Trần Mộc Ngôn nhìn về phía nơi khác, thở ra một hơi, cậu không nghĩ tới đối phương thậm chí ngay cả gia đình Thẩm Thanh cũng tra rõ ràng.

Cậu không rõ, Trần Chi Mặc thuê thám tử tư rốt cuộc là vì cái gì? Hắn không phải ngay cả mình mỗi ngày ở bệnh viện thấy bao nhiêu bệnh nhân, thực tập xong cùng bằng hữu đi ra ngoài ăn cơm gọi vài món ăn cũng đã điều tra? Trần Chi Mặc biết những thứ này làm gì? Trừ chuyện mình là Diệp Nhuận Hành “Tá Thi Hoàn Hồn” ra, cậu đối với Trần Chi Mặc căn bản cũng không có bí mật gì!

Trần Chi Mặc thế nhưng phái người điều tra mình! Chuyện này vô luận như thế nào Trần Mộc Ngôn cũng không dám tin tưởng! Người luôn luôn tôn trọng mình, Trần Chi Mặc đối với mình yêu thích chỉ có hơn thế nhưng làm loại chuyện này!

Trần Mộc Ngôn một khắc không thở nổi.

Đây hết thảy đều là mộng sao?

Hay là chuyện Trần Chi Mặc chán ghét mình cũng là thật? Hắn tìm thám tử tư tới chính là vì bắt được tất cả nhược điểm mình, tất cả thứ Trần Chi Mặc có thể dùng để thương tổn Trần Mộc Ngôn dù chỉ là chi tiết nhỏ?

. . . . . . Hay là như Tô Trăn nói, Trần Chi Mặc chính là “Khống chế cuồng”?

Loại ý niệm này trong đầu làm sợ hãi trong lòng Trần Mộc Ngôn khuếch trương. Ngón tay của cậu cực nhanh trên bàn phím bấm: Chiều nay 3 giờ đến quán trà Nguyệt Cư phòng 2 gặp mặt, đem tất cả tài liệu đều mang theo, có việc thương lượng.

Đối phương nhắn lại “Được” xong, Trần Mộc Ngôn nghe thấy thanh âm xe đẩy trên hành lang, cậu vội vàng ấn tắt, điều chỉnh vẻ mặt cứng ngắc của mình.

“Tiểu Ngôn, anh đã trở về.” Trần Chi Mặc nụ cười vĩnh viễn làm cho người ta như tắm gió xuân, chẳng qua ở trong mắt Trần Mộc Ngôn thoạt nhìn tựa như chương trình máy tính, hết thảy cũng vừa đúng không nhiều không ít.

Còn có ai có thể giống như hắn cười đáp hoàn mỹ như vậy? Càng là hoàn mỹ lại càng không chân thật.

“Mặc ca!” Trần Mộc Ngôn nghênh đón, bộ mặt một khắc theo thói quen vận động, tạo thành nụ cười, “Bác sĩ nói như thế nào?”

“Đầu của anh không thành vấn đề, qua tuần này là có thể xuất viện.” Trần Chi Mặc giơ giơ lên thạch cao băng bó trên cánh tay trái, “Thật ra thì cũng chỉ có cái tay này tương đối phiền toái một chút mà thôi.”

“Vậy thì tốt!” Trần Mộc Ngôn đỡ hắn lên giường, “Em biết đợi chờ bỏ đi thạch cao tư vị không dễ chịu ,cánh tay còn sẽ có chút cảm giác ngứa ngứa.”

Trần Mộc Ngôn nói đột nhiên cảm giác được mình quả thật cùng Trần Chi Mặc là huynh đệ, nếu không rõ ràng tâm hoảng ý loạn mình lại vẫn có thể cười, ngay cả nói chuyện âm điệu cũng như bình thường.

“A đúng rồi, ca, em muốn đi ra ngoài một lát. Khương Phi thay em in chút ít tài liệu, em đi lấy.”

“Không sao, có muốn anh đi cùng em không? Vừa lúc bên ngoài trời rất tốt.” Trần Chi Mặc nhìn về phía ngoài cửa sổ, hắn ngũ quan bất cứ lúc nào cũng tuấn mỹ vô cùng. Lúc này, ánh mắt của hắn lộ ra vẻ thuần túy, như bởi vì bên cạnh Trần Mộc Ngôn mới làm hắn bình tĩnh như thế.

“Không cần! Hay là Mặc ca tương đối tưởng niệm ký giả? Muốn bọn họ đến chụp cảnh bộ dạng ảnh đế băng thạch cao?” Trần Mộc Ngôn buồn cười nói.

“Ừh”, Trần Chi Mặc liếc nhìn thạch cao, “Xem ra chỉ có em có thể đi ra ngoài hưởng thụ ánh mặt trời nga!”

Trần Mộc Ngôn trong lòng thở phào nhẹ nhõm, nhìn một chút điện thoại, “Em đây đi trước a.”

Mở cửa phòng bệnh đi ra ngoài, đi vào thang máy, đây hết thảy động tác đều là mờ mịt, cậu cái gì cũng vô pháp suy nghĩ.



Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info