ZingTruyen.Com

[ĐM]Nhập hí

Chương 36

ThaiDuongVo2

Cuối cùng, Trần Mộc Ngôn đáp ứng ngày mai sẽ đến chỗ cô, dĩ nhiên không thể thiếu yêu cầu tiêu một khoản.

Điện thoại mới vừa để xuống, chuông cửa liền vang lên.

Trần Mộc Ngôn nghĩ thầm hôm nay thật đúng là khách đến không ngừng. Trước có Lục Mạt Nhiên, sau có Mr.Unknow. Hiện tại không biết ai là người tới. Trên màn hình xuất hiện khuôn mặt đạm bạc mà tinh xảo, Trần Mộc Ngôn thở dài một hơi, mở cửa ra.

"Tỷ tỷ của anh lại dẫn người về ?"

Tô Trăn hai tay cắm trong túi áo, gật đầu, sau đó đi vào.

"Anh tới cũng rất đúng lúc, mấy ngày trước tôi cũng không ở đây."

"Tôi biết." Tô Trăn cười một tiếng, rất có hiệu quả pha quay chậm trong MTV.

"Nói như vậy anh đã tới? Kia không ai mở cửa cho anh, anh tới chỗ nào?"

"Ngồi trước cửa nhà cậu chứ sao." Tô Trăn một bộ không sao cả.

"Cái gì -- đầu óc anh nước vào hết rồi à, sao không gọi điện thoại tới hỏi xem tôi có về nhà hay không?"

Tô Trăn ngồi chồm hổm ở trên ghế sa lon, đầu gối lên hai chân mình nghiêng mắt nhìn hướng Trần Mộc Ngôn,"Tôi biết nếu như cậu ở nhà nhất định sẽ ra mở cho tôi. Nếu như cậu không ở nhà, tôi chỉ phải chờ mà thôi."

"Uy, lời của anh như thế nào giống như tỏ tình trong phim ảnh đích thực vậy?" Trần Mộc Ngôn buồn cười mở tủ lạnh, phát hiện còn vài quả trứng gà, "Nếu như tôi không ở nhà, thì anh đi chỗ khác, như là gọi người đại diện liên lạc khách sạn đặt phòng."

"Đợi ở nơi đâu cũng không sao cả, chỉ cần trong lòng có nơi muốn đến." Tô Trăn vẫn duy trì cái tư thế kia, tựa như một đứa nhỏ cần người thương yêu, nhưng vĩnh viễn sẽ không mở miệng thỉnh cầu quan tâm.

Trần Mộc Ngôn biết người này hoàn toàn, từ đầu, luôn luôn sẽ không chiếu cố mình, nhất định còn chưa ăn cơm, cho nên đem trứng gà còn sót lại đập vài quả, thả vào trong nồi luộc.

"Nhĩ hảo đại minh tinh tồi, nếu cùng tỷ tỷ của anh cùng một chỗ không tiện như vậy, thì tìm một chỗ ở khác. Chỉ là nhà này lâu nên còn không có phòng trống, đừng nói với tôi anh được hoan nghênh như vậy mà không có tiền mua."

"Bà chị tôi không cho. Chị ấy nói . . . . . Tất cả nam nhân đều không thể tin, chị ấy muốn bọn họ lúc nào biến, thì bọn họ phải cút. Mà bọn họ lúc nào muốn chị ấy, chị ấy cũng khống chế không được." Tô Trăn đưa tay giật một chút tóc trên trán, khóe miệng nhẹ hãm, ngây thơ lại có một chút trưởng thành u buồn, "Nhưng chỉ có đệ đệ tôi đây phải vĩnh viễn theo bên cạnh chị ấy."

Trần Mộc Ngôn suy nghĩ cứ như vậy bị hắn dắt đi, "Anh . . . . . . Anh ấy có phải hay không cũng là nghĩ như vậy. . . . . ."

Sau khi nói xong, mới cảm giác mình có chút hoang đường.

"Anh của cậu cùng bà chị tôi cũng không giống nhau. Chị tôi là đem tôi thành người duy nhất trên cái thế giới này có thể tín nhiệm, chúng ta lệ thuộc lẫn nhau, mặc dù chúng ta cái gì cũng không thể làm vì đối phương. Mà Trần Chi Mặc sợ là có chút biến thái về khống chế dục đi?"

"Oa. . . . . ." Trần Mộc Ngôn không khỏi nở nụ cười, "Anh là người đầu tiên trong toàn thiên hạ xưng ảnh đế Trần Chi Mặc là người biến thái. Tôi làm sao không cảm giác được Mặc ca khống chế tôi cái gì."

"Tôi đây hỏi cậu", Tô Trăn ngửa mặt, lộ ra vẻ vô cùng tự tin, "Trần Chi Mặc có phải bình thường để cậu tự nhiên và cậu quý trọng hắn việc này đối với cậu như vậy là tốt. . . . . . cảm giác tương tự như vậy?"

"Nói nhảm, nếu có người đối với tôi giống Mặc ca, làm sao có thể có không quý trọng?"

"Nếu như cậu rất trễ mới về nhà, thường xuyên sẽ cảm thấy đau lòng?"

"Đó là. . . . . . Rất bình thường thật không tốt, để Mặc ca lo lắng tôi. . . . ."

"Tôi đánh cuộc hắn ngồi ở trên ghế sa lon chờ cậu, có lúc còn có thể ngủ thiếp đi, dù sao là một bộ dạng rất đau lòng."

"Anh nói những thứ này cũng không thể nói rõ anh ấy khống chế tôi!" Trần Mộc Ngôn mặc dù cảm thấy Tô Trăn nói cũng đúng, nhưng khoảng cách "Trần Chi Mặc rất có khống chế dục" cái kết luận này còn kém quá xa.

"Cậu cũng lớn như vậy rồi, hắn còn chờ cậu như vậy sao? Chẳng qua là thủ đoạn để cảm thấy đau lòng thôi. Giống như tôi mới vừa nói tôi trước cửa nhà cậu chờ cả đêm, cậu có phải rất đau lòng? Trong lòng còn đang nghĩ nếu như ngày nào đó đi xa nhà giống như vậy, nhất định phải gọi điện thoại nói cho Tô Trăn?"

Trần Mộc Ngôn không khỏi ngây ngẩn cả người, hắn. . . . . . Mới vừa rồi quả thật có nghĩ như vậy.

"Tôi đây hiện tại nói cho cậu biết, tôi là lừa cậu. Tôi gõ cửa phát hiện cậu không có ở đây, tôi liền đến phòng thu âm công ty.

"Tô Trăn! Anh lại dám gạt tôi!"

"Làm gì phải dùng hai chữ 'lại dám' này? Bởi vì trong lòng cậu coi tôi là bằng hữu đúng không. Kia nếu có một ngày cậu phát hiện Trần Chi Mặc lừa cậu? Hắn chính là muốn khống chế cậu?"

Trần Mộc Ngôn đột nhiên cảm giác rất phiền muộn, Lục Mạt Nhiên nói Trần Chi Mặc không tốt còn chưa tính, tại sao ngay cả Tô Trăn cũng nói như vậy?

"Cậu lần sau có thể thử cùng Trần Chi Mặc nói cậu muốn ra nước ngoài du học. Cậu học y, du học đối với tiền đồ sau này của cậu là việc trăm lợi không hại không phải sao?"

"Nhưng tôi tính toán sang năm xin làm nghiên cứu sinh!"

"Cậu có ý định này thì càng tốt, dù sao Trần Chi Mặc cũng sẽ không thật để cậu ra nước ngoài." Tô Trăn đứng dậy đi tới phòng bếp, tắt lửa, "Cái trứng này luộc cho tôi à? Vậy tôi ăn đây."

Tối hôm đó, Trần Mộc Ngôn nằm ở trên giường nhìn trần nhà cũng không nghĩ như thế nào ngủ, mà một bên Tô Trăn cũng đã hô hấp vững vàng, tiến vào mộng đẹp.

Ngày hôm sau, Trần Mộc Ngôn tự nhiên không có quên ước định cùng Đinh San San. Đã ăn cơm trưa phải đi đến cửa tiệm cô làm.

Vật phẩm trang sức dễ dàng làm nam sinh nhìn đầu choáng váng, hơn nữa Đinh San San treo một thân đầy đồ lóe sáng,quả thực chính là một gốc cây giáng sinh đi lại.

"Nhanh lại đây nhìn, có cái gì cậu thích không?" Đinh San San trực tiếp kéo cậu đến nơi trang sức dành cho nam.

"Thế nào, tôi thích thì cậu tặng tôi à?"Trần Mộc Ngôn nhìn cô hai mắt sáng lên bộ dạng cảm thấy có chút buồn cười.

"Đúng vậy, chính là muốn tặng cậu! Cậu đã giúp tôi nhiều việc, tôi cảm thấy được mình hẳn là nên cảm tạ cậu." Đinh San San ánh mắt lóe sáng chăm chú, "Ông chủ nói tôi bán vô cùng tốt, có thể ở trong tiệm chọn một món cho vào phần thưởng, cơ hội chỉ có một lần, cậu chọn cho tốt nga!"

Trần Mộc Ngôn cũng bị sự nghiêm túc của cô lây sang, "Nếu là đồ cậu tặng, đương nhiên là cậu tới chọn.Vừa lúc cho tôi xem xem cậu có phẩm vị thế nào.

Đinh San San kéo kéo khóe môi, "Tốt lắm, tôi chọn tôi chọn."

Sau đó cô cơ hồ đem từng cái trang sức ra trước ngực Trần Mộc Ngôn so lên hạ xuống, cuối cùng chọn trúng một dây chuyền tình lữ.

" Này, cái này rất xứng với cậu. Đáng tiếc cậu bây giờ còn chưa có bạn gái, chờ cậu có, nhớ được đem một nửa khác đưa cho cô ấy."

"Biết, tôi còn nói cho cô ấy biết, lúc mua đồ mang theo Đinh San San, cậu phẩm vị phi phàm." Trần Mộc Ngôn cười giơ lên cái trang sức dưới ánh đèn nhìn. Thiết kế đơn giản, bạc tinh chất, nhưng không có cảm giác tục tằng.

Buổi trưa, Trần Mộc Ngôn ở tiệm ăn nhanh mua hộp cơm, chuẩn bị phụng bồi Đinh San San ở trong tiệm, lúc trả tiền nhận được điện thoại Trần Chi Mặc.

"Tiểu Ngôn, hai ngày này có khỏe?" Như cũ thanh âm ôn nhu, trong nháy mắt không khỏi gợi lên tưởng niệm.

"Em rất tốt. Nga. . . . . Đúng rồi, ngày hôm qua Lục Mạt Nhiên tới. . . . . ." Câu kể tiếp, Trần Mộc Ngôn không biết nên nói như thế nào, bỗng nhiên câu chuyện cũ của Lục Mạt Nhiên hiện lên trong đầu Trần Mộc Ngôn, tựa như một quả bom không biết lúc nào nổ tung.

Mặc dù cậu tin tưởng Trần Chi Mặc hơn Lục Mạt Nhiên, chẳng qua là không biết tại sao, bất an trong lòng không buông bỏ được.

"Cô ta tới đưa thiệp mừng sao, hôn lễ lúc nào?"

"Đầu tháng sau."

"Vậy thì thật là tốt, anh Chủ nhật trở về thành phố, còn có thể kịp." Trần Chi Mặc ngữ điệu thoải mái, không biết hắn chẳng qua là không muốn Trần Mộc Ngôn lo lắng, hay là hắn thật buông bỏ Lục Mạt Nhiên, cô cùng người nào kết hôn hắn cũng không hề gì.

"Dạ, anh chuẫn bị về à."

Trần Mộc Ngôn nhớ tới Vương Đại Hữu từng nói, Trần Chi Mặc vì chuyện Lục Mạt Nhiên ở trong quán rượu uống say, là Vương Đại Hữu đỡ hắn ra ngoài. Nếu như Trần Chi Mặc thật đối với Lục Mạt Nhiên không có tình cảm, thì tại sao có phản ứng như vậy đây? Cho nên lời ngày đó của Lục Mạt Nhiên, khả năng rất lớn không phải là thật.

Hôn lễ lần này đúng lúc có thể xem một chút người cha chưa từng gặp mặt kia là cái dạng người gì.

Thứ sáu, cả nghỉ đông cũng không có tụ chung một chỗ rốt cục hẹn cùng nhau xem phim Tam Kiếm Khách, mặc dù Trần Mộc Ngôn cùng Đinh San San cũng tin tưởng so với phim, Khương Phi càng muốn ngồi ở trong thư viện đọc sách hơn.

Mới vừa chiếu một bộ phim kinh dị Hàn Quốc, bọn họ mua vé muộn, ngồi ở hàng thứ năm.

Âm thanh trong rạp làm cho người ta mao cốt tủng nhiên, mở ra kiểu kết cục tưởng tượng không gian càng thêm âm trầm.

Cả quá trình xem, trấn định nhất chính là Khương Phi, hắn vẫn dùng ngữ điệu bình tĩnh nhỏ giọng phân tích phương thức quay chụp. Mà Đinh San San thì ôm chặc tay Khương Phi, thỉnh thoảng đem đầu đặt ở bả vai Khương Phi, còn muốn Khương Phi nhắc nhở cô "Đã qua, có thể mở mắt". Mà Trần Mộc Ngôn vừa gặp phải cảnh kinh khủng liền đưa tay đi túm quần áo Đinh San San.

Khi bọn hắn ở bãi đậu xe, Đinh San San không khỏi cảm khái nói: "Xem bộ phim này tôi cũng không dám lên khóa giải phẫu! Hoàn hảo trong túc xá còn có Tiểu Tằng, nếu không tôi ngủ một mình nhất định sẽ bị hù chết!"

Khương Phi thì lộ ra vẻ không sao cả, Trần Mộc Ngôn biết hắn thật cái gì cũng không sợ.

Lái xe đến bãi đậu xe dưới khu nhà trọ, Trần Mộc Ngôn thấy mình lưng lạnh cả người, trong óc không ngừng hiện lên hình ảnh bộ phim.

Cậu hiện tại có chút hối hận, mình không nên bị Đinh San San khiêu khích đến xem cái phim kinh dị kia, hiện tại thật đúng là dư vị lượn lờ, thật lâu không tiêu tán.

Xuống xe, Trần Mộc Ngôn bước nhanh tới thang máy, cửa thang máy mở ra cậu còn muốn ngừng thở, chỉ sợ bên trong có thiếu nữ đang đứng sắc mặt tái nhợt.

Nhập mật mã gian phòng, Trần Mộc Ngôn cảm thấy có chút như đưa đám, trong nhà không ai, chỉ sợ mình phải nghi thần nghi quỷ cả đêm ngủ không được. Mở cửa trong nháy mắt, Trần Mộc Ngôn nhìn thấy một đôi giày da, là Trần Chi Mặc trở lại.

"Ca -- ca --" Trần Mộc Ngôn nhất thời mừng rỡ, ba bước chạy lên lầu mở cửa phòng Trần Chi Mặc.

Bên giường là cái rương rỗng, trong phòng tắm có tiếng nước truyền đến --


Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com