ZingTruyen.Info

[ĐM]Nhập hí

Chương 24

ThaiDuongVo2

Lại đến bữa cơm tối, Trần Mộc Ngôn đột nhiên cảm thấy nhàm chán cực độ. Thật vất vả viết xong báo cáo, cậu quả thật nên thư giãn một tí. Kêu phần thức ăn, mua mấy cái DVD, cậu an vị ở phòng khách xem.

Cuối cùng xem phim nhàm chán, cậu cảm thấy chút buồn ngủ.

Có cái gì đó mềm mại lướt qua mi gian (vùng giữa 2 lông mày) cậu, gương mặt cậu, lưu luyến ở môi. Trần Mộc Ngôn nỉ non một tiếng, bỗng nhiên ý thức được trước mặt mình có người nào đó, cậu mở choàng mắt, nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú.

“Mặc ca?”

Tay của đối phương điểm điểm chóp mũi cậu, giọng nói từ tính nhộn nhạo ở bên tai, “Thế nào, anh không ở nhà em liền ăn thức ăn thừa rồi?”

Trần Chi Mặc mặc cái áo gió màu đen, bên cạnh sa lon là một cái va li nhỏ.

“Mặc ca, anh chụp quảng cáo xong rồi?”

“Còn chưa, anh nghỉ ngơi hai ngày, cho nên trở lại xem em một chút.” Cái loại ôn nhu làm cho người ta quyến luyến này làm Trần Mộc Ngôn hít một hơi.

“Được nghỉ hai ngày anh còn chạy về đây?”

“Anh sợ là chờ anh trở lại em không biết có phải đột nhiên lại biến thành Hỗn Thế Ma Vương hay không.” Trần Chi Mặc buồn cười cởi xuống áo gió, cầm va li đi về phía trước, ”Đi tắm đi, một miệng đầy mùi pizza.”

Trần Chi Mặc trở về làm Trần Mộc Ngôc tâm tình thoáng cái vui vẻ.

Cậu chạy về gian phòng của mình, đánh răng tắm vòi sen.

Chẳng qua là khi nước chảy xuống đầu cậu, cậu mới ý thức được cái gì.

Cậu khẳng định Trần Chi Mặc không có đối với cậu vừa ôm vừa hôn?

Vấn đề của Tô Trăn cứ tồn tại trong óc khó có thể tản đi.

Đó là ca ca của cậu, tâm tình vui vẻ của mình giờ phút này tựa hồ vượt quá mong đợi của một đệ đệ đối với huynh trưởng.

Khi cậu hong khô đầu tóc nằm ở trên giường, Trần Chi Mặc tiến vào.

“Uống sữa tươi không?” Trần Chi Mặc đem cốc sữa đặt trên bàn đầu giường.

“Cám ơn ca” Trần Mộc Ngôn vừa uống vừa nhìn hắn, “Mặc ca, anh cứ chăm sóc em như con nít.”

“Nga, vậy em không giống con nít à?” Trần Chi Mặc cười một tiếng, ngay cả tiếu văn nơi khóe mắt cũng làm cho lòng người phát run.

“Mặc ca . . . . . Anh mới vừa rồi ở phòng khách có phải đã hôn em không?” Trần Mộc Ngôn mặc dù biết mình không nên hỏi cái vấn đề này, nhưng cứ kìm nén như vậy, cậu ngủ không yên.

Trần Chi Mặc cũng lộ ra vẻ thẳng thắng vô tư, tiếp nhận cốc sữa ngồi ở bên giường, “Đúng vậy. Thì sao?”

“Cái kia. . . . . Em cũng lớn như vậy rồi, lại là nam sinh. . . . Mặc ca hôn em thật giống như. . . . . .”. Trần Mộc Ngôn bỗng nhiên rất lo Trần Chi Mặc tức giận, dù sao đối phương ớ xa gấp gáp trở về chính là vì xem mình sống thế nào.

“Đúng vậy, Tiểu Ngôn cũng hai mươi rồi, không thể xem em trở thành đứa trẻ nữa.” Trần Chi Mặc đưa thay sờ sờ đỉnh đầu cậu, ”Vẫn cứ hoài niệm em lúc hai tuổi, luôn líu lắt đi theo phía sau anh cứ bảo anh hôn hôn em.”

Trần Mộc Ngôn bỗng chốc cười, hoàn hảo Trần Chi Mặc không có tức giận.

“Ngủ đi, sáng sớm ngày mai chúng ta cùng nhau ăn điểm tâm.”

“Kia Mặc ca khi nào mới về?”

“Tối mai.” Trần Chi Mặc ngẩng đầu lên, tựa hồ đang suy tư, mơ hồ có mấy phần cô đơn , “Tiểu Ngôn, em trưởng thành. . . . . .” Câu kế tiếp hắn không có nói, chỉ là đứng dậy rời đi.

Một khắc kia, Trần Mộc Ngôn trong miệng chua xót, cậu có chút hối hận tại sao mình đối Trần Chi Mặc nói những lời đó. Hắn nhiều lắm là trong nhà hôn mình hai cái, thật ra thì cũng không có gì quá đáng.

Cậu khóa cửa lại, đây là thói quen dưỡng thành sau khi Trần Chi Mặc đi, sau đó nằm xuống không bao lâu, cậu liền ngủ.

Mộng kia lại tới.

Cậu bị giam cầm trong ngực một người, đối phương gần như điên cuồng mà hôn bờ môi cậu, đầu cậu bị gắt gao đặt ở trên gối đầu, động tác nơi bàn tay vuốt ve của hắn có chút thô lỗ.

Quần ngủ cậu bị giật xuống, cả người bị lật qua đặt ở trên giường.

Cậu muốn kêu đối phương dừng tay, cậu xác định mình kêu ra tiếng rồi, nhưng hạ thân chợt lạnh, hai mông cậu bị lực mạnh đẩy ra, một ngạnh vật nóng rực ở khe hở xuyên vào.

Cậu nghe thấy bên tai là tiếng thở dốc thô ách, giống như là vô tận sóng triều ngập đầu mà đến, cậu chỉ có thể mặc cho tùy mình bị dìm ngập ở trong đó.

Trần Mộc Ngôn tỉnh lại, ánh nắng giữa trưa xuyên thấu qua rèm cửa sổ.

Cậu nuốt một ngụm nước bọt, ngón tay lên môi của mình.

Cái loại cảm giác sợ hãi bị áp chế bị giam cầm chân thực đêm hôm qua, nhiệt độ bàn tay dao động ở trên người mình như còn lưu lại. Cậu đứng dậy, trái tim cuồng loạn. . . . . . Chẳng lẽ là Trần Chi Mặc?

Cậu đi tới, trái tim cuồng loạn, thử vặn cửa, cửa vẫn khóa.

Một hơi thở ra, Trần Mộc Ngôn sờ sờ đầu của mình, tại sao mình già như vầy mà còn mộng như thế chứ?

Đi xuống lầu, Trần Chi Mặc đang ngồi ở phòng khách nhìn cái gì đó như kịch bản, nghe thấy thanh âm Trần Mộc Ngôn, nghiêng đầu cười, ”Đã dậy? Anh tưởng em muốn ngủ tới trưa.”

“Buổi trưa chúng ta ăn gì vậy?”

“Anh đã ra ngoài gọi, hẳn là sắp tới.”

“Đúng rồi, vậy việc chụp quảng cáo của anh thì sao?”

“Quảng cáo nước hoa nam giới, tươi mát mênh mông.”Trần Chi Mặc mặc áo lông mỏng cao cổ màu tối, phía dưới là quần thường, lộ ra vẻ cao nhã mà trầm ổn.

“Nga? Thật muốn biết có mùi hương gì.” Trần Mộc Ngôn còn chưa kịp xoay người, đã bị đối phương một phát kéo qua, cậu ngồi trên đùi Trần Chi Mặc, "Mặc ca — Anh làm gì! Hù chết người!"

“Là em nói muốn biết mùi hương của nó.”

Lúc này, Trần Mộc Ngôn trong mũi cảm nhận được mùi hương nhàn nhạt, rất dễ chịu, làm cho người ta không nhịn được muốn nhích tới gần một chút. Không có như nhu mì của con gái, ngược lại có một loại ý nhị trống trải.

“Thích mùi hương này không?”

“Thích, em hiểu tại sao bọn anh muốn đi New Zealand chụp quảng cáo rồi, bởi vì đồng cỏ nơi đó, đúng không?”

“Đúng vậy, đáng tiếc em phải học, chờ em tới kỳ nghỉ,chúng ta cùng đi.”

Hai người ăn một bữa trưa đơn giản, hàn huyên một lát, Trần Chi Mặc lần nữa rời đi.

Đang lúc Trần Mộc Ngôn đưa hắn đi phi trường trở về, Tô Văn Hi lại tới nhà bọn họ.

Nghe thấy thanh âm cửa thang máy mở, Tô Văn Hi quay đầu lại, cười nói tự nhiên: "Mộc Ngôn, quay đầu lại", cười nói tự nhiên: “Mộc Ngôn, ca ca cậu vừa trở về phải không?”

“Anh ấy. . . . . Vừa đi. . . . . .”

Không đợi cậu đi tới, Tô Văn Hi liền kéo cổ tay cậu, ”Mở cửa nhanh đi, tôi làm cho hai người ăn chút gì, hôm nay chủ nhật, dì Lý không đến đúng không?”

Trần Mộc Ngôn trong lòng thở dài một hơi, cô không tới sớm không tới trể, hết lần này tới lần khác chờ Mặc ca đi mới đến, “Anh ấy thật đã đi rồi, chị nếu nghĩ muốn gặp, có thể mua vé phi cơ đi New Zealand.”

“Dù sao tôi cũng đã tới, cậu xem tôi đây như khách nhân mời vào ngồi một chút, có cái gì không được?” Tô Văn Hi đuôi lông mày giương lên, cảm giác kia cứ như Trần Mộc Ngôn làm chuyện gì sai.

Quên đi, cô ta là nữ nhân còn có thể làm thế nào chứ?

Trần Mộc Ngôn mở cửa, Tô Văn Hi liền tiến vào, dáng vẻ đổi giày vô cùng gấp gáp.

"Tô tiểu thư chị tùy tiện ngồi, tôi trở về phòng". Đây là thủ đoạn từ Trần Chi Mặc học được, đó chính là đối với cô ta hoàn toàn làm như không thấy.

“Mộc Ngôn, cậu cứ như vậy mà đi?”

Ý là Trần Mộc Ngôn đối với cô Tô Văn Hi rất không có đạo đãi khách.

“Tô tiểu thư, tôi còn có một đống lớn sách phải xem, ngày mai tôi còn phải dậy sớm đi học. Khách tùy chủ tiện,tôi hiện tại không có tiện chiêu đãi chị, mời tự nhiên.” Trần Mộc Ngôn vừa muốn xoay người lên lầu, Tô Văn Hi gọi cậu lại.

“Cậu có phải cảm thấy Trần Chi Mặc rất cưng chìu cậu, cho nên cảm thấy ở trong cái nhà này cậu là lớn nhất?”

Trần Mộc Ngôn đã sớm đối với vị đại minh tinh này không được rồi, ở trên màn ảnh cô vẫn làm người ta thấy yêu tiếc, đáng tiếc thực tế loại mỹ cảm này đã vỡ tan tành, “Mặc ca đối với chị không có cảm giác gì, chị còn tưởng ở đây chị rất quan trọng sao?”

Tô Văn Hi trên mặt không có thần sắc tức giận, nhàn nhạt mở miệng hỏi: “Kia nếu có một ngày Trần Chi Mặc không hề quan tâm cậu nữa thì sao?”

Trần Mộc Ngôn sửng sốt một chút, ở nới đây trôi qua rất tốt, cậu thiếu chút nữa quên mất mình là Diệp Nhuận Hành.

Tô Văn Hi đối với phản ứng của Trần Mộc Ngôn rất hài lòng, chẳng qua là cô không nghĩ tới Trần Mộc Ngôn lại nở nụ cười.

“Tôi là đệ đệ của anh ấy, không thể nào đoạt lấy toàn bộ cuộc sống của anh ấy, hơn nữa tôi cũng có cuộc sống của mình. Đợi đến một ngày Mặc ca không hề quan tâm tôi như đứa trẻ nữa, chị cảm thấy tôi giống như một con tiểu Cẩu đáng thương sao? Xin lỗi, tôi cũng có cuộc sống của mình.” Trần Mộc Ngôn không sao cả xoay người lên lầu, khép cửa phòng lại.

Không sai, cậu hiện tại làm hết thảy hay là vì đặt nền móng sau này, cho dù sau này Trần Chi Mặc phát hiện cậu không phải là đệ đệ của mình, cậu không cách nào lệ thuộc vào tài lực Trần gia hay chiếu cố của Trần Chi Mặc, cậu tin tưởng mình vẫn có thể ở trong xã hội này mà sinh tồn. Cậu muốn trở thành bác sĩ.

Đây là tâm nguyện của Diệp Nhuận Hành lúc còn bé khi mẫu thân trước giường bệnh ưng thuận, cậu cũng không quên, cho dù lúc bản thân cậu làm paparazzi trong 《 tối bát quái 》

Sau nửa giờ, Trần Mộc Ngôn nhận được tin nhắn từ Tô Trăn.

Bà điên có phải là đang ở chỗ của cậu không?

Trần Mộc Ngôn có chút buồn cười, khắp thiên hạ cũng chỉ có Tô Trăn kêu Tô Văn Hi là bà điên.

Bà điên chỗ này, anh mau tới mang chị ta đi đi.

Không được, tôi ghi âm tới chín giờ mới kết thúc.

Trần Mộc Ngôn dằn lại đầu óc của mình, cậu còn chưa ăn cơm tối đây! Hơn nữa cậu sẽ không thật trông cậy vào việc Tô Văn Hi nấu cơm cho cậu, bởi vì trong tủ lạnh trừ sửa tươi cùng nước trái cây, cái gì khác cũng không có.

Cậu vừa cầm chìa khóa đi xuống lầu dưới, Tô Văn Hi đang xem TV liền hỏi: “Đi đâu vậy?”

Trần Mộc Ngôn tiếp tục làm như không nhìn thấy cô, đi qua phòng khách trước cửa đổi giày.

“Cậu nghĩ học anh của cậu đối với tôi làm như không thấy?” Tô Văn Hi đi tới phía sau cậu, “Cậu biết tôi vì cái gì thích anh của cậu không?”

Trần Mộc Ngôn bắt đầu cột dây giày.

“Bởi vì chúng ta rất giống, rất dễ dàng nhập vai, có thể đem mình biến thành bất kỳ một nhân vật nào.”

Tô Văn Hi tựa hồ cũng không có ý định tiếp tục ở lại, không nhanh không chậm đổi giày.

“Chẳng qua là anh của cậu so với tôi hơn hẳn. Tôi không có biện pháp sắm vai một nhân vật không phải là mình, nhưng là anh của cậu lại có thể làm cho mọi người nghĩ rằng anh ta là nhân vật chính, hơn nữa tùy tâm sở dục muốn diễn bao lâu thì diễn. Đúng rồi, quên mất nói cho cậu biết, vai mới của tôi là một người muốn dung nhập vào cuộc sống của người yêu nhưng luôn bị xem như không khí, cuối cùng trở thành nữ nhân hư hỏng.” Tô Văn Hi đứng dậy mở cửa.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Mặc dù mọi người dường như đối với Tô Trăn rất yêu thích, nhưng là ta nghĩ Tô Trăn đối với tiểu Trần đồng học không phải là “Yêu” mà là “Tình bạn”, bởi vì ta cảm thấy tiểu Trần đồng học cần một bằng hữu chỉ điểm hắn một chút, đã có Sở Cận đối với tiểu Trần đồng học có ý tứ rồi, nhiều hơn nữa như Tô Trăn, tiểu Trần đồng hài liền trở thành vạn nhân mê nhược thụ mất. . . . . .

Nấm: mọi người thấy ràu đó, ai cứ nghĩ bạn Tô Trăn với bạn Ngôn có gian tình thì bỏ đi nga =]]

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info