ZingTruyen.Com

[ĐM]Nhập hí

Chương 13

ThaiDuongVo2

"Làm sao cô biết?"

"Hắn là học sinh xuất sắc trong trường, thường xuyên đạt được học bổng. Học sinh xuất sắc luôn đặc biệt kiêu ngạo."

"Tôi đây cùng hắn có thù oán gì?"

"Tên của hắn là Khiếu Khương Phi, có một lần trong tiết giải phẫu, hắn đem Formalin rơi trên người anh, lúc tan lớp các huynh đệ của anh đánh cho hắn một trận, hắn vào bệnh viện nằm hơn nửa tháng."

"Tôi thì sao? Trường không có xử phạt tôi?"

"Xử phạt? Ai dám? Cha anh vì trường bỏ vào không ít tiền." Đến cổng trường, Đinh San San mở cửa xe, "Đúng rồi, hai nghìn đồng kia làm sao bây giờ?"

"Dĩ nhiên là cô phải trả lại cho tôi." Trần Mộc Ngôn nghiêng đầu.

Đinh San San nhìn mặt cậu,"Anh nói thật à."

"Không sai. Nhưng là tôi chưa cần cô trả ngay."

"Cám ơn." Đinh San San đóng cửa xe lại.

Trần Mộc Ngôn nhìn ra ngoài, Đinh San San cùng Thẩm Thanh có chút giống nhau, đó chính là kiêu ngạo từ trong cốt tủy. Bọn họ có chấp nhận bạn bè trợ giúp, nhưng sẽ không nhận tiền của bạn bè. Đối với bọn họ, tình cảm không có phải có thể dùng tiền để so sánh với quyền lợi, muốn cùng bọn họ trở thành bạn bè, phải tuân thủ điểm này.

Trần Mộc Ngôn về đến nhà, dì Lý vẫn chưa đi, thấy mặt của cậu lại càng hoảng sợ, tìm cái khăn bọc đá thoa cho cậu.

Sau bữa cơm tối, trên mặt vết sưng cũng không còn rõ ràng như vậy.Trần Mộc Ngôn trở lại phòng xem sách một chút rồi tắt đèn ngủ.

Lúc nửa đêm, cậu đột nhiên cảm giác có chút lạnh. Ngửa đầu, mới phát giác cửa sổ không biết lúc nào mở ra, rèm cửa bị gió đêm thổi lên, Trần Mộc Ngôn xoay người lại, không ngờ lại phát hiện có người đứng bên giường.

Tim một trận đập nhanh, cậu vừa định kêu to,nhưng từ từ thích ứng với bóng tối, cậu nhận ra người kia là Trần Chi Mặc.

Đối phương cúi đầu, ánh mắt nhìn Trần Mộc Ngôn không có chút tình cảm nào bên trong. Mà tựa như pho tượng tối tăm .

Trần Mộc Ngôn cứng người, phút chốc sởn tóc gáy, nghĩ thầm mình tối nay làm sao lại quên khóa cửa phòng.

"Mặc ca. . . . . . Anh hôm nay không phải cùng đạo diễn ăn cơm. . . . . . Sao?" Cậu thanh âm run rẩy hỏi.

Trần Chi Mặc như cũ vẫn duy trì cái tư thế kia, không có mở miệng trả lời.

Trần Mộc Ngôn nhanh chóng hướng cạnh giường bò đi, thời điểm khuỷu tay đi tới bên giường, cậu mới phát hiện Trần Chi Mặc trong tay nắm lấy một con dao! Trần Mộc Ngôn vừa định muốn tung mình xuống giường, đối phương thế nhưng một phát bắt được bắp chân của cậu, con dao sáng loáng giơ lên, một phát đâm xuống.

Dao đâm vào giường, Trần Mộc Ngôn một cước đá văng đối phương, mở cửa muốn chạy xuống lầu.

Trần Chi Mặc đằng sau giơ con dao theo sát đối phương, giống như âm hồn thâm nhập trong đêm tối, Trần Mộc Ngôn vừa mới chạy đến cầu thang, đã bị đối phương một phát túm lại, lại là một nhát đâm xuống. [Nấm: ô mái gọt, gặp ta ở chung với cha này ko khùng sớm cũng uổng, như đang đóng phim ma =]] ]

Trần Mộc Ngôn đón lấy cánh tay Trần Chi Mặc, kêu to lên: "Mặc ca! Anh làm sao vậy! Mặc ca! Em là Tiểu Ngôn mà!"

Trần Chi Mặc trong đôi mắt như cũ không chút tình cảm, lạnh như băng làm cho người ta tuyệt vọng. Trần Mộc Ngôn nói dùng hết khí lực toàn thân vặn cánh tay của hắn, nhân cơ hội đi xuống thang lầu.

Mới vừa chạy đến phòng khách, bởi vì tốc độ quá nhanh mà lại không có mở đèn, thoáng cái đụng vào ghế sa lon bên cạnh lui về phía sau hai bước, Trần Chi Mặc sau đó chạy tới một tay lấy cậu đặt trên mặt đất, ngồi ngang hông cậu, một tay đè lại lồng ngực cậu, tay kia giương lên con dao.

Trần Mộc Ngôn hai tay chế trụ cổ tay Trần Chi Mặc, cảm giác hoảng sợ tràn đầy đầu óc của cậu, "Trần Chi Mặc--Anh mau tỉnh táo lại! Em là đệ đệ anh! Em là đệ đệ Trần Mộc Ngôn của anh mà!

Trần Chi Mặc khí lực trên tay lại càng lớn, mũi dao từng điểm từng điểm nhích tới gần cổ Trần Mộc Ngôn.

"Mặc ca! Anh nhập vai quá rồi! Mau tỉnh lại!"Trần Mộc Ngôn thanh âm run rẩy, nước mắt từ khóe mắt rơi xuống, cậu không nghĩ tới tính mạng bản thân lại bị phương thức này kết thúc.

Cậu phải sống! Nhất định phải sống!

Vội vàng há miệng, cậu không biết khí lực nơi nào mạnh mẽ đẩy cánh tay Trần Chi Mặc ra, trở mình bò dậy, nhanh chóng chạy ra cửa.

Đang lúc cậu mở khóa, Trần Chi Mặc từ phía sau ôm cổ cậu, xoay người đẩy cậu lên cửa.  Trần Mộc Ngôn trợn to hai mắt, nhìn con dao kia trong giây lát hướng mình đâm tới, tiến vào ngực cậu.

Sau đó cậu ngu ngơ, cúi đầu, nhìn Trần Chi Mặc đưa dao rút ra.

Cậu chậm rãi từ cửa trượt xuống, xong. . . . . . Chẳng lẽ cậu lại chết?

Kỳ quái, làm sao không đau?

Trần Mộc Ngôn tay mò lên áo sơ mi, phía trên một chút vết máu cũng không có, ngay cả miệng vết thương cũng không có.

Cậu xoay qua nhìn về phía Trần Chi Mặc đứng ở trước mặt mình, đối phương bỗng nhiên nở nụ cười, đi tới đở lấy cậu, "Tiểu Ngôn. . . . . . Cậu không sao chứ?"

Trần Mộc Ngôn biết mình còn sống,tất cả những cảm xúc sợ hãi cũng trào ra, cậu trực tiếp co người trên mặt đất khóc .

Trần Chi Mặc ôm cậu, Trần Mộc Ngôn nghĩ tới bộ dáng hắn mới vừa rồi liền như chim sợ cành cong mà giật bắn người, hướng bên kia bò đi. Trần Chi Mặc cũng tới, ôm vào trong ngực, ở bên tai của cậu nhẹ giọng nói: "Không có chuyện gì rồi, Tiểu Ngôn, không có chuyện gì . . . . . Tôi chỉ là diễn trò muốn nhìn một chút phản ứng của cậu thôi."

Trần Mộc Ngôn vừa nghe, bỗng nhiên hiểu, xoay đầu lại nhìn đối phương, "Anh nói diễn trò? Muốn nhìn phản ứng của em? Có ý gì?"

Trần Chi Mặc kéo cậu đến ghế sa lon trong phòng khách, vẫn duy trì tư thế ôm từ phía sau của hắn nói, "Bởi vì tôi phải diễn nhân vật là người chồng có một người vợ bị mộng du."

"Cái gì?" Trần Mộc Ngôn càng không thể lý giải rồi, Trần Chi Mặc đưa tay rút ra khăn giấy trên bàn ăn, ôn nhu mà cẩn thận lau nước mắt trên mặt cậu.

"Tôi không nghĩ tới thật sẽ đem cậu hù dọa thành như vậy, nhưng cậu cho ta xem được phản ứng chân thật nhất ."

"Cái gì gọi là phản ứng chân thật nhất ?" Trần Mộc Ngôn chế trụ cổ tay Trần Chi Mặc, hai mắt trừng hướng hắn.

"Người chồng kia phát hiện thê tử của hắn mỗi đêm cũng sẽ rời giường, vẻ mặt lãnh mạc nữa âm trầm, cô lấy ra con dao ở phòng bếp cắt đồ. Nếu như người chồng gọi cô vợ, cô vợ sẽ dùng ánh mắt lạnh như băng mà nhìn, giống như muốn giết hắn."

Trần Mộc Ngôn run lên run xuống, nhớ tới hai ngày trước ở trong phòng bếp gặp phải phản ứng Trần Chi Mặc.

"Nhưng là vừa đến ban ngày, người vợ lại trở về là một cô gái ôn nhu hiền lành. Người chồng nghĩ muốn ngày nào đó dẫn cô đi bác sĩ một chút, nhưng công việc hắn quá bận, vẫn không có thời gian, cho đến có một buổi tối, vợ hắn cầm lấy dao khắp nơi đuổi giết hắn."

Trần Mộc Ngôn kịp phản ứng, đây chính là một màn mới vừa rồi Trần Chi Mặc diễn. Nhưng Trần Chi Mặc mới vừa rồi nói cậu là hắn phải diễn vai người chồng a!

"Tôi không có kinh nghiệm như vậy, cho nên tôi nghĩ thử diễn một chút cái vai người vợ, tới xem cậu một chút sẽ có phản ứng gì." Trần Chi Mặc lộ ra biểu tình xin lỗi.

Nghe xong giải thích của hắn, Trần Mộc Ngôn nhất thời nổi trận lôi đình, "Cho hơn nửa tháng nay anh mỗi đêm làm cái hành động quái dị này là do diễn trò? Chính là vì xem phản ứng em! Anh chuẩn bị nhiều ngày như vậy chính là vì để tối nay nhìn vẻ mặt của em?"

Kẻ ngu cũng biết Trần Mộc Ngôn bùng nổ rồi!

"Thật xin lỗi, Tiểu Ngôn." Trần Chi Mặc đưa ra hết các biểu tình xin lỗi chân thành trên gương mặt tuấn tú, chính là Trần Mộc Ngôn hết lần này tới lần khác không bỏ qua cho hắn.

Cậu thoát ra cái ôm của Trần Chi Mặc, nổi giận đùng đùng hướng đi lên lầu, "Như vậy chúc mừng ngươi! Ngươi xem ta sợ muốn chết! Ngươi xem ta khóc! Ngươi muốn tới cười nhạo ta à!"

Trần Chi Mặc vội vàng theo sau, đang lúc cậu muốn đóng cửa, đưa tay chế trụ cửa , chen vào trong phòng.

Trần Mộc Ngôn chợt đẩy hắn một phát, khiến hắn đụng vào cửa.

"Ta là đệ đệ của ngươi! Ngươi nhưng diễn loại này gạt ta! Con dao kia đâu? Cũng là đạo cụ? Ngươi không có nghĩ qua ngươi thất thủ sẽ giết ta sao? Vậy thì ngươi vốn là muốn giết ta! Cảm thấyđệ đệ ta đây nơi nơi gây chuyện thị phi rất phiền toái!"

Trần Chi Mặc bỗng nhiên tiến lên, bắt được cổ tay cậu, một trận kéo cậu ôm vào trong ngực, "Không có, anh không có nghĩ muốn giết em, em là bảo bối của anh, Tiểu Ngôn, em là bảo bối của anh."

Trần Mộc Ngôn vừa nghe lập tức phá lên cười, "Trần tiên sinh, ta biết ngươi là ảnh đế, ngươi hôm nay không có uống rượu say, làm sao lại đọc lời thoại rồi?"

"Bởi vì em là người anh yêu nhất, cho nên tuồng vui này anh chỉ có thể ở trước mặt em diễn." Trần Chi Mặc ôm cậu chậm rãi lui về phía sau, "Anh tìm không được cái loại cảm giác bị người mình thích nhất đuổi giết là như thế nào, anh không có nhận thức qua, cho nên anh chỉ có thể ở người khác tìm ra cảm giác đó."

Trần Mộc Ngôn đang hết sức bình ổn tức giận trong lòng, khi cậu kịp phản ứng, Trần Chi Mặc đã ôm cậu ngã xuống trên giường. Hắn đem cậu ôm rất chặc, thậm chí ngay cả xương cũng siết đau.

"Anh tin tưởng ở trong lòng em, ca ca anh đây nhất định cũng rất trọng yếu, nếu như em bị anh đuổi giết, cùng người chồng bị vợ đuổi giết thời sẽ lộ ra vẻ mặt cùng phản ứng nhất định là giống nhau. Vở diễn này anh không có biện pháp tìm người khác hỗ trợ, anh chỉ có thể nghĩ đến em mà thôi." Trần Chi Mặc hơi thở phun ở trên gáy Trần Mộc Ngôn, Trần Mộc Ngôn biết bọn họ vô cùng gần, cậu thậm chí có một loại ảo giác môi đối phương dán trên da thịt của cậu.

"Anh cũng biết em xem anh là người vô cùng trọng yếu? Anh có biết khi anh muốn giết em, em tuyệt vọng thế nào không?" Nghĩ tới đây, Trần Mộc Ngôn khóc lên, bỗng nhiên cậu trở mình ôm lấy Trần Chi Mặc, "Thật tốt quá. . . . . . Thật thật tốt quá. . . . . ."

Trần Chi Mặc hơi sửng sờ, "Cái gì. . . . . . Thật tốt quá?"

"Bởi vì ... này chẳng qua là diễn, anh không phải là thật muốn giết em. . . . ." Trần Mộc Ngôn thanh âm trầm thấp,  cậu chôn ở trong ngực Trần Chi Mặc, cho nên không có nhìn thấy đối phương mở to hai mắt còn có biểu tình không nói lên lời.

Trần Chi Mặc tay chậm rãi nâng sau ót của cậu, cúi đầu xuống không ngừng hôn lên trán Trần Mộc Ngôn ,ánh mắt phút chốc hóa thành mặt biển chậm rãi nhộn nhạo.

Đêm hôm đó, Trần Mộc Ngôn cứ như vậy ngủ thiếp trong ngực hắn, Trần Chi Mặc cả đêm bên cạnh ôm cậu trong ngực chưa từng nới lỏng .

Sáng sớm thứ hai, Trần Mộc Ngôn cùng Trần Chi Mặc cùng nhau ăn bữa sáng.

"Mặc ca, anh có phải hay không rất chán ghét em."

Trần Chi Mặc ngón tay cầm tờ báo không để lại dấu vết run lên, chân mày cau lại. Khi hắn đem tờ báo đặt xuống, trên mặt khôi phục vẻ mặt ôn nhu.

"Em còn đang vì chuyện tối ngày hôm qua tức giận sao? Anh thật chẳng qua là đang diễn trò mà thôi. Anh không ghét em, Tiểu Ngôn."

"Nếu như Mặc ca thật cảm thấy em rất phiền toái, em sẽ học trọ ở trường." Trần Mộc Ngôn như cũ cúi đầu.

"Ai cho phép em trọ ở trường."Trần Chi Mặc thanh âm đột nhiên cao lên, làm Trần Mộc Ngôn không khỏi chấn động.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com