ZingTruyen.Com

[ĐM/HOÀN] Tiên sinh, quỷ của anh biến mất rồi

Chương 74: Cô thích em ấy?

may947___

Tán dóc thì tán dóc, nên quay phim thì vẫn phải quay, trước ánh mắt trắng trợn hoặc mờ ám trên phim trường, Cố Duy Sanh vẫn đúng giờ đứng trước ống kính.

Hôm nay trạng thái của y không tệ, cộng thêm việc không cần đóng phim đêm, trời còn chưa tối, Cố Duy Sanh đã kết thúc công việc hôm nay.

Xung quanh phim trường vây đầy phóng viên như y dự đoán, Cố Duy Sanh tháo kính ra xoa xoa mũi, dự cảm hôm nay mình không có khả năng toàn thây ra ngoài.

Các phương tiện truyền thông lớn đều chờ để có được tin giật gân về chuyện này. Hôm nay Lâu Tiêu không có lịch trình, cho nên hầu hết phóng viên lựa chọn chặn Cố Duy Sanh đang quay phim [Tội Ái].

Chỉ là không ngờ tới hôm nay Cố Duy Sanh lại tiến tổ sớm như vậy, điều này khiến sáng nay rất nhiều phóng viên nhào hụt.

Phòng trang điểm lúc nào cũng sáng đèn, quay liên tục hai cảnh quả thật có chút hao tâm tốn sức, Cố Duy Sanh nhíu mày ấn huyệt thái dương, trong lúc vô tình lại có vẻ yếu ớt.

"Đang nghĩ gì đấy?" Tay ấn huyệt thái dương bị người nào đó nắm lấy, Cố Duy Sanh giương mắt lên nhìn, trong gương trang điểm quả nhiên xuất hiện bóng dáng của vị thiên sư nào đó.

"Sao anh lại tới đây?" Cố Duy Sanh sửng sốt, tuy rằng y biết mấy ngày nay Lâu Tiêu rất rảnh, nhưng y lại không nghĩ tới đối phương sẽ trực tiếp đến tham ban.

Dù sao từ lúc bọn họ tách nhau ra vào sáng nay vẫn chưa tới sáu tiếng đồng hồ.

"Nhớ em nên lẻn vào được," Lâu Tiêu nói như đương nhiên, hắn kéo một cái ghế ngồi xuống, "Phương Mộc bị phóng viên ở cửa quấn lấy, trong thời gian ngắn sợ là không thể đến đón em được."

Hắn nhéo nhéo chóp mũi Cố Duy Sanh: "Ăn xong bỏ chạy, pháp y Cố không thể vì tôi nghỉ việc một ngày sao?"

Cố Duy Sanh vẫn còn mặc trang phục quay phim, Lâu Tiêu trêu chọc cũng coi như hợp với tình hình, Cố Duy Sanh tức giận liếc xéo đối phương, không biết hai người rốt cuộc là ai ăn ai.

Y vốn dĩ đã có một đôi mắt đào hoa phong lưu, bây giờ nhìn thoáng qua khuôn mặt mềm mại này, nhìn như có chút ý tứ hờn dỗi.

"Lạch cạch."

Âm thanh vật nặng rơi xuống đất từ cửa truyền đến, Cố Duy Sanh ngoái đầu nhìn lại, vừa vặn đối diện với Kỳ Tố Tố đang hoang mang hoảng loạn.

"Anh Cố, anh Lâu." Kỳ Tố Tố nhặt kịch bản rơi trên mặt đất, ánh mắt cô di chuyển, giọng nói cũng có chút khàn khàn.

Lâu Tiêu gật gật đầu coi như đáp lại, hắn đã phát hiện có người tới gần nơi này từ lâu, nhưng bây giờ hắn và Sanh Sanh đã coi như bán công khai, đến tham ban vợ mình, Lâu Tiêu cảm thấy mình không có chỗ nào cần phải kiêng dè.

Mọi chuyện không giống với suy nghĩ của cô, Kỳ Tố Tố nhịn không được len lén quan sát Lâu Tiêu, cô cứ ngỡ anh Cố và đối phương chỉ là quan hệ giao dịch theo nhu cầu trong giới, nhưng tất cả những gì xảy ra hôm qua lại hoàn toàn đảo ngược suy nghĩ của cô.

Hai người trước mặt cô thật sự công khai.

Không đề cập đến thừa nhận đồng tính sẽ đem đến cho họ bao nhiêu lời mắng chửi, chỉ riêng việc can đảm tuyên bố yêu đương khi đang nổi tiếng cũng đủ để cho nhiều người trong giới không thể theo kịp.

Toàn bộ giới giải trí bởi vì hình ảnh và weibo của hai người này mà hỗn loạn, nếu không phải đạo diễn tăng cường an ninh, cảnh hôm nay căn bản không thể quay nữa.

Nhận ra ánh mắt của Kỳ Tố Tố, Lâu Tiêu cũng không rảnh phân tâm để ý tới đối phương, hắn kéo Cố Duy Sanh đang ngồi trên ghế lên, đẩy bả vai đối phương đi về phía phòng thay đồ: "Mau thay quần áo, lát nữa cùng anh đến một nơi."

Cố Duy Sanh ra cửa theo lực đẩy của đối phương, y có thể cảm nhận được ánh mắt sau lưng vẫn đi theo y, nhưng Cố Duy Sanh một lần cũng không quay đầu lại.

Không quan tâm Kỳ Tố Tố đang suy nghĩ gì, vì nó không nằm trong phạm vi quan tâm của y.

Nhìn Sanh Sanh của mình ngoan ngoãn vào phòng thay đồ, Lâu Tiêu dựa vào cạnh cửa nhìn về phía Kỳ Tố Tố đang nhìn chằm chằm kịch bản bẩm lẩm gì đó: "Cô thích em ấy?"

Tiến độ đuổi cũng hòm hòm, đoàn làm phim hôm nay hiếm hoi được nghỉ sớm, trong phòng trang điểm không có người khác, Kỳ Tố Tố kinh ngạc nhìn Lâu Tiêu, không biết tại sao đối phương có thể đoán ra tâm tư nhỏ bé của cô.

Thật ra nói thích cũng không hẳn, cô chỉ sợ mình biểu đạt sai tình cảm của mình, vì thế càng ngày càng chú ý đến Cố Duy Sanh.

"Quản lý biểu cảm quá kém." Lâu Tiêu thản nhiên nói, giọng nói của hắn không có khinh bỉ, nhưng Kỳ Tố Tố vẫn cảm thấy mặt mình phát sốt.

Kỳ Tố theo bản năng muốn cắn môi làm ra dáng yếu đuối mà cô am hiểu, nhưng trong đầu cô lại đột nhiên hiện ra những lời Cố Duy Sanh từng nói, nên lời đến bên miệng đột ngột rẽ một vòng, trở nên cứng rắn: "Thích thì thế nào, không thích thì thế nào."

"Cho dù anh và anh Cố là một đôi, anh cũng không có quyền can thiệp vào suy nghĩ của tôi."

Khí thế mười phần, nói năng có khí phách, nhưng lời vừa ra khỏi miệng, Kỳ Tố Tố đã hối hận muốn cắn bay lưỡi mình.

Dám lớn tiếng với Lâu Tiêu như thế, người đại diện của cô mà biết nhất định lại mắng cô.

Nhưng Lâu Tiêu không tỏ vẻ bất mãn gì, giống như nghe thấy một câu chuyện cười nào đó, hắn thậm chí còn có vẻ vui vẻ mà cười khẽ.

Tôi còn tưởng là tình địch lợi hại như thế nào, hóa ra chỉ là một đứa trẻ vắt mũi chưa sạch.

"Quá nhỏ," Lâu Tiêu híp mắt, "Lo mà đóng phim cho tốt đi."

Dứt lời, Lâu Tiêu không quan tâm đến phản ứng của Kỳ Tố Tố nữa, hắn cầm lấy áo lông khoác lên ghế của Cố Duy Sanh, sau đó khoác lên người Cố Duy Sanh vừa đi ra khỏi phòng thay đồ.

Được áo lông ấm áp bao lấy, Cố Duy Sanh vừa duỗi tay vào trong ống tay áo, vừa nhỏ giọng nói: "Thừa dịp em không ở đây hù dọa người ta hả?"

"Là có ý định này, nhưng anh phát hiện tình địch này quá yếu," Lâu Tiêu ra vẻ tiếc nuối lắc đầu, ánh sáng trong phòng trang điểm dần dần bị hai người bỏ lại phía sau, "Cho nên anh chỉ có thể bất đắc dĩ làm tiền bối tốt động viên cô ta một chút thôi."

"Tiếc?" Cố Duy Sanh nhướng mày, "Hôm nào đó tìm cho anh một người lợi hại hơn nhé."

"Em dám?" Lâu Tiêu nắm tay Cố Duy Sanh nhéo nhéo, "Trêu hoa ghẹo nguyệt, hầu hạ trên giường."

Hành lang không dài, mùa đông lạnh lẽo phả vào mặt, nhưng ấm áp truyền đến từ người bên cạnh lại làm cho Cố Duy Sanh cảm thấy ấm áp, nhân viên ở lại dọn đạo cụ tự cho là khiêm tốn lấy điện thoại ra chụp ảnh, Cố Duy Sanh kéo cổ áo lại, nhất thời cảm thấy những ánh đèn flash và phóng viên kia đều trở nên chẳng đáng bận tâm.

"Nếu không chúng ta đi gặp những phóng viên kia đi?" Cố Duy Sanh nghiêng đầu nhìn Lâu Tiêu, "Trốn tránh mãi cũng không phải biện pháp."

"Vốn dĩ cũng không có ý định trốn." Lâu Tiêu nắm tay Cố Duy Sanh cho vào túi áo khoác của mình, tình yêu của hắn và Sanh Sanh quang minh chính đại, có cái gì phải trốn.

Trên thực tế, sau khi từ Đường Ninh biết được phim trường [Tội Ái] bị truyền thông vây quanh, Lâu Tiêu đã không thể ngồi yên được nữa, hắn muốn gặp Cố Duy Sanh.

Hắn biết Sanh Sanh nhà mình vào giới giải trí chỉ vì diễn xuất, ngoại trừ một vài người, Cố Duy Sanh hầu như không có người bạn nào ở trong giới, hơn nữa hắn và Sanh Sanh chênh lệch quá nhiều về thân phận con người, nếu không có mình ở đây, nghĩ cũng biết những phóng viên kia sẽ hỏi vấn đề khó nghe nào.

Lúc riêng tư, hắn có thể nói những từ như "kim chủ", "bao nuôi" như một loại tình thú, nhưng điều đó không có nghĩa là người khác cũng có thể sử dụng các từ tương tự để mô tả mối quan hệ của họ.

Hắn và Sanh Sanh, từ trước đến nay là bình đẳng.

Tu vi, tướng mạo, còn có những trải nghiệm ngàn năm trước, trên đời này, chỉ có Cố Duy Sanh mới có thể xứng với Lâu Tiêu.

Cũng chỉ có Lâu Tiêu mới có thể làm cho Bồ Đề động tình.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com