ZingTruyen.Info

[ĐM- Hoàn]Sổ Tay Về Cửa Hàng Nhang Đèn Tử Đằng

Chương 91: phong ma môn(6)

Mee285


"Trọng Hoa!" Tôi vừa mừng vừa sợ, không nhịn được mà hô to tên hắn. Thế nhưng người sau lại chẳng có phản ứng gì.

Hai đôi con ngươi màu vàng kia dường như càng thêm sắc bén sáng ngời, hắn vẫn đang mặc quân phục, nhưng khí thế trên người lại khác hẳn. Quanh thân hắn mơ hồ tản ra một luồng ma khí màu đen, khóe miệng chỉ hơi cong, song phối với khuôn mặt tuấn mỹ đó càng lộ ra sắc thái tà mị.

Tôi cảm nhận được hắn đang rất không bình thường, liền nắm lấy vạt áo hắn, "Trọng Hoa, anh làm sao vậy? Thời gian qua anh đã đi đâu?"

Tôi đột nhiên phát hiện có một chuỗi hoa văn phức tạp màu đỏ quấn quanh cổ hắn, chợt nhớ tới tên Ma tộc với hai đôi con ngươi trong mộng kia, trên người hắn ta cũng có loại hoa văn như thế này.

"Anh..."

Bị đối phương đột ngột ngậm lấy môi, tôi cũng không tài nào nói tiếp được nửa câu sau. Tôi cảm nhận được đầu lưỡi ẩm ướt linh hoạt kia đang tàn sát bừa bãi trong khoang miệng, cuốn lấy đầu lưỡi tôi, khuấy động chạm tới những chỗ nhạy cảm trong miệng.

"Uhm..." Bị ép hé miệng, nước bọt tôi từ khóe miệng chậm rãi chảy xuống, thân thể lại không nhịn được mà dâng lên một cơn khoái cảm, nửa bụng dưới cũng cảm thấy nóng bừng.

"Quả nhiên chỉ có hương vị của em mới là tuyệt nhất..." Hắn buông tha cho đầu lưỡi tôi, lại chưa thỏa mãn mà liếm láp nước bọt đang chảy xuống khóe miệng, liếm thẳng một đường tới chiếc cổ mảnh khảnh.

"Không..." Bị liếm đến ngứa ngáy, cả người tôi nổi da gà. Bàn tay hắn đặt phía dưới eo tựa như truyền đến một luồng điện, nửa người dưới tôi chợt cảm thấy tê dại.

Như vậy rất không bình thường, chỉ là bị chạm vào mà thôi, thân thể tôi cứ như vậy mà có phản ứng. Chẳng lẽ người nọ là xuân dược sống sao?

Thế nhưng bây giờ chúng tôi còn đang lơ lửng trên không trung, nếu giãy khỏi hắn thì tôi té xuống là cái chắc. Nhưng cũng không thể để cho hắn làm chuyện này ở đây được. Tôi không có loại hứng thú XXOO trên không trước mắt bao người như thế này đâu.

Lúc tay hắn luồn vào bên trong quần áo, tôi rốt cuộc cũng không thể nhịn được nữa.

"Đừng làm vậy!"

"Tại sao? Không phải em cũng rất thích sao?" Hắn vẫn đang gặm cắn cổ tôi.

Tôi vươn tay đè lại móng vuốt đang sờ soạng bên trong quần áo mình, chợt cảm thấy cổ tê rần, người này thế mà dám cắn tôi.

"Ah... Anh..."

Một tia sáng bắn từ dưới mặt đất lên, Trọng Hoa dùng một tay ôm tôi, một tay vươn ra, không nhanh không chậm che chắn phía trước. Trên không trung liền xuất hiện một trận thức, cản lại tia sáng kia.

"Ngươi là tên nào, sao dám quấy rầy việc ăn uống của bổn tọa?"

Phượng Triều Nguyệt chỉa kiếm vào người tôi, "Ta muốn cậu ta chết!"

"Nếu bổn tọa không cho thì sao?" Trọng Hoa hừ lạnh.

Người sau cười nhạt, "Đừng quên là nhờ ai phá vỡ mấy cái kết giới đó, ngươi mới có thể nhớ ra mình là thứ gì."

"Hình như bổn tọa chưa bao giờ nhờ tới ngươi cả."

"Nếu ta có thể phá hư kết giới, cũng sẽ có biện pháp để dựng lại. Ngươi cứ tiếp tục làm tay sai cho mấy tên quân nhân kia đi."

"Chỉ là một tên chế sư mà cũng dám uy hiếp bổn tọa?"

Những lời hai người kia nói tôi nghe mà chả hiểu được câu nào, nhưng có thể chắc chắn rằng, Trọng Hoa và Phượng Triều Nguyệt không phải là cùng một phe. Tôi còn chưa suy nghĩ xong, hai tên này đã lao vào đánh nhau.

Thật ra cũng không tính là đánh nhau, bởi vì Trọng Hoa chỉ cần một chiêu đã giải quyết xong đối thủ. Lúc Phượng Triều Nguyệt rút kiếm ra dùng hết sức mà đâm tới, Trọng Hoa không né cũng không tránh, chỉ vươn hai ngón tay ra kẹp lấy mũi kiếm.

Đầu ngón tay hắn phóng ra một tia sét màu đen cuốn lấy thân kiếm, cả thanh kiếm trong thoáng chốc liền vỡ vụn. Đồng thời trong tay hắn cũng xuất hiện một quả cầu màu đen đánh về phía Phượng Triều Nguyệt. Người sau còn chưa kịp phản ứng, đã bị đánh ngay chính diện, lập tức rơi xuống.

Này cũng quá mạnh rồi đi. Trước kia tuy rằng Trọng Hoa cũng rất mạnh, nhưng chắc chắn không thể đạt tới loại sức mạnh như thế này.

"Anh... thật sự là Trọng Hoa sao?" Đột nhiên tôi cảm thấy hắn thật xa lạ.

Hắn lại cúi đầu liếm liếm hai má tôi, "Thật muốn ăn em ngay lập tức. Nhưng mà..." Hai đôi con ngươi chợt trở nên sắc bén khi nhìn đến cái giếng ba miệng phía dưới kia, trên tay hắn lại xuất hiện một quả cầu màu đen.

"Vẫn nên sớm giải quyết cho xong."

Lúc tôi nhận ra được ý đồ của hắn thì đã muộn. Quả cầu màu đen rơi xuống đất liền nổ mạnh, sau khi vụ nổ kết thúc, chỗ cái giếng ba miệng kia giờ chỉ còn lại một cái hố to.

Kết giới cuối cùng cũng đã bị phá vỡ, tiếp theo sẽ có chuyện gì xảy ra đây? Lòng tôi chợt cảm thấy lạnh lẽo. Vì sao Trọng Hoa lại làm như vậy? Không phải hắn là quân nhân sao?

Tôi hoảng hốt mà nhìn hắn, người sau lại ngửa đầu cười dài. Trong nháy mắt mây đen đã bao phủ, luồng khí đen nơi bầu trời quảng trường phía tây cũng cuồn cuộn như lốc xoáy.

Một vật màu đen phóng lên cao, hướng thẳng về phía tâm lốc xoáy. Trên không trung có thể nhìn thấy rất rõ ràng, thứ kia trông như một cây cột tạo thành bởi những con rắn to quấn lấy nhau. Trên cây cột nọ còn có hàng trăm viên ngọc đang phát sáng.

"Đó là thứ gì?"

Tuy rằng không biết đó là gì, nhưng tôi lại theo bản năng mà cảm thấy cây cột kia thật kinh khủng. Cảm nhận được hơi thở ở sát bên cạnh, tôi vừa xoay đầu liền bị Trọng Hoa ôm hôn. Cái hôn khiến người ta hít thở không thông kia lại càng khiến tôi thêm sợ hãi, khí đen trên người hắn tỏa ra càng dày đặc. Hơn nữa tóc hắn cũng mọc ra rất dài, tung bay trong gió, trong như những sợi tơ mỏng.

Tôi dùng sức cắn đầu lưỡi hắn, người sau bị đau mà lùi lại. Hắn không còn giữ bộ dạng như vừa rồi nữa, tóc dài đen nhánh như gấm, làn da tái nhợt ẩn hiện những chuỗi hoa văn màu đỏ, ấn ký phức tạp trên trán, trông hắn y như tên Ma tộc trong giấc mộng của tôi.

"Anh không phải Trọng Hoa, buông ra!"

Tôi liều mạng giãy dụa, dùng ngón tay đâm vào mắt hắn. Chu Chính đã từng dạy tôi vài kỹ thuật phòng thân, bất kể là kẻ mạnh đến cỡ nào, đôi mắt chắc chắn vẫn là điểm yếu.

Vì muốn né tránh sự tấn công của tôi, hắn liền vươn tay giữ chặt tôi lại, tôi thừa dịp mà thúc đầu gối vào nửa người dưới của hắn. Chúng tôi cứ thế mà vật lộn trên không trung, rốt cuộc cảm thấy cánh tay bên eo có chút nới lỏng, tôi liền xoay người thoát khỏi sự kiềm hãm của hắn, cả người liền rơi xuống.

Hiện giờ tôi rốt cuộc cũng đã hồi phục chút sức lực, liền niệm to Tật Phong chú, lúc lá bùa còn chưa kịp rút ra, một thứ sức mạnh to lớn đã bao bọc lấy tôi.

Tôi bi ai phát hiện, mình đã hoàn toàn chọc giận đối phương rồi. Hai đôi con ngươi nguy hiểm nhìn tôi cứ như dã thú đang xem xét con mồi không biết nghe lời, sau đó trong nháy mắt sẽ cắn xé rồi nuốt luôn vào bụng.

Bị ép lên vách tường trong ngõ nhỏ, tôi chợt cảm thấy cảnh tượng này có hơi quen quen, dường như lúc trước hắn cũng đã từng làm qua chuyện này rồi thì phải.

"Buông ra!" Tôi vẫn không chịu nghe lời mà tiếp tục giãy dụa, nhưng chút sức lực yếu ớt của tôi hoàn toàn chẳng có tác dụng gì.

"Bổn tọa vốn định sau khi thu hồi nguyên thần mới ăn luôn em, nhưng em lại không chịu nghe lời, vậy thì đành phải dạy dỗ lại..."

Lúc quần áo bị xé toạc tôi vẫn chưa kịp phản ứng, dù sao tôi cũng không phải là con gái, vốn chẳng có ngực. Nhưng cái chỗ kia lúc bị liếm thì vẫn sinh ra phản ứng mãnh liệt. Thì ra đầu nhũ của nam giới cũng mẫn cảm đến vậy.

"Anh làm gì vậy? Biến thái! Đừng mút chỗ đó... Ah..."

Nửa người dưới của tôi chợt cảm thấy mát lạnh, quần áo bị xé thành từng mảnh nhỏ, tôi muốn khép lại hai chân, nhưng lại bị đối phương mở lớn ra như chân ếch. Thân thể mở rộng bị người ta thị *** quả thật rất khó chịu. Tôi vừa thẹn vừa giận, nhấc chân định đá hắn. Người sau lại dùng tay banh chân tôi rộng ra hơn.

"Buông ra! Đừng..." Tôi càng giãy dụa, hắn lại càng hưng phấn, con ngươi màu vàng dường như lóe lên sắc đỏ.

Tầm nhìn của tôi nhanh chóng bị nước mắt làm cho mơ hồ, thật ra tôi cũng ôm tâm lý ăn may, lần trước vì thấy tôi khóc nên hắn liền dừng tay. Thế nhưng lần này hắn lại không hề ngừng lại.

"Đừng khóc... Vì sao lại khóc? Tôi sẽ khiến em sung sướng..." Hắn liếm liếm nước mắt trên khóe mi tôi.

"... Anh không phải Trọng Hoa..."

Tôi không thể nhìn thấy biểu tình của hắn lúc này, nhưng rõ ràng là hắn có hơi sửng sốt, ngữ điệu càng thêm âm trầm, "Tôi là tôi, đây mới thật sự là tôi. Cảm nhận đi, hiện giờ kẻ đang ôm em chính là tôi."

Tôi để ý thấy cách xưng hô của hắn thay đổi, thế nhưng cũng không thể hiểu được điều này mang ý nghĩa gì. Nơi kia bị khoang miệng nóng bỏng ẩm ướt vây lấy, dùng sức mút vào. Chỗ lối vào cũng bị đùa giỡn khiêu khích, phát ra tiếng động ướt át đáng xấu hổ.

Vào lúc tôi nhắm mắt lại chuẩn bị nhận lấy đau đớn, bên tai đột nhiên truyền tới tiếng súng.

"Không được nhúc nhích! Giơ tay đặt lên tường!"

Giọng nói lạnh lùng như lưỡi dao sắc nhọn cắt ngang không khí *** mỹ, tôi không nhịn được mà hô tên người vừa tới, "Chu Chính!"

Thế nhưng vui sướng trong lòng lại bị tình cảnh trước mắt phá tan. Tôi hiện tại đang vô cùng nhếch nhác, cả người trần trụi nằm dưới thân một người đàn ông khác. Anh ấy sẽ chán ghét tôi mất.

Nghĩ như vậy tim tôi liền cảm thấy đau như bị dao cắt, xấu hổ và đau đớn khiến cả người tôi run rẩy, lập tức xoay mặt sang bên kia không muốn anh ấy nhìn thấy bộ dạng của tôi.

"Đừng sợ, anh sẽ nhanh chóng cứu em ra!" Giọng nói trầm ổn của Chu Chính dường như có thể làm cho người ta cảm thấy an tâm, sau đó anh ấy giận dữ hét lên với Trọng Hoa: "Nếu không thả em ấy ra, tôi sẽ nổ súng!"

Trên thực tế thì lời còn chưa dứt anh ấy đã bóp cò. Thế nhưng viên đạn lại hoàn toàn chẳng gây tổn hại gì tới Trọng Hoa. Hắn thậm chí còn dùng tay không chụp lấy viên đạn rồi ném sang một bên.

"Là hắn đúng không?" Trọng Hoa thô bạo nắm lấy cằm tôi, nâng mặt tôi lên nhìn về phía Chu Chính, "Là tên để lại dấu vết trên người em."

Trên người hắn tản ra sát khí dày đặc, tôi hô to với Chu Chính, "Chạy mau!"

Vậy mà có người có thể dùng tay không đỡ đạn, Chu Chính dường như cũng rất kinh ngạc, nhưng lại nhanh chóng bình tĩnh lại, rút ra gậy cảnh sát giắt bên hông mà bước qua.

Trọng Hoa vươn tay nắm lấy cây gậy Chu Chính vừa vung tới. Cây gậy kia có thể phóng ra điện cao thế, khiến cho phạm nhân tê liệt mà ngã gục trong nháy mắt.

Chu Chính một tay cầm gậy, tay kia thì đã rút ra còng tay, nhưng lại bị giáng một đòn nghiêm trọng vào ngay chính diện, cả người văng ra, nặng nề va đập vào bức tường.

"Chu Chính!" Chu Chính là con người, không thể chịu đựng nổi một đòn nặng như thế. Tôi gắng sức giãy dụa, ngẩng đầu cắn phập vào tay Trọng Hoa, trong miệng lập tức tràn ngập mùi vị máu tươi.

"Em lo lắng cho hắn đến vậy sao?" Giọng nói nam tính trầm thấp đầy quyến rũ ẩn chứa sự phẫn nộ mãnh liệt, sát khí càng tăng lên, nhưng hắn cũng không ra tay ngay lập tức.

"Không cần gấp... Cứ cho hắn nhìn thật rõ chúng ta làm tình như thế nào, làm những việc hắn chưa từng làm qua, dùng tư thế thật sâu mà hắn chưa từng dùng để quan hệ." Trọng Hoa vung tay, một thòng lọng màu đen lập tức trói chặt Chu Chính lên vách tường.

"Không... Buông..." Nỗi sợ hãi xâm chiếm khiến tôi run rẩy càng thêm dữ dội, trên người hắn phát ra khí thế mạnh mẽ, chèn ép tới mức khiến tôi gần như không thể thở nổi, hoàn toàn không còn sức lực phản kháng.

Lúc tôi cảm nhận được vật cực nóng kia đặt ở lối vào, chỉ còn có thể cầu xin, "Xin anh... đừng ở nơi này..."

Thế nhưng cơn đau như xé toạc thân thể ngay sau đó lại khiến tôi hoàn toàn tuyệt vọng. Cắn chặt răng không thể bản thân phát ra âm thanh, tôi hy vọng Chu Chính ngất quách đi để không phải nhìn thấy hình ảnh này. Thế nhưng, Trọng Hoa dường như nhìn thấu suy nghĩ của tôi, lại càng ra sức khiêu khích. Trong thân thể tôi như có một cơn thủy triều nóng bỏng tràn tới, phá vỡ phòng tuyến bản thân.

Không biết từ khi nào, cơn đau đớn lại bị khoái cảm thay thế, tôi bắt đầu say mê mà kêu thành tiếng. Trong lúc đó tôi dường như nghe được tiếng Chu Chính rống giận, nhưng dục vọng bỏng cháy đã hoàn toàn thiêu đốt suy nghĩ tôi, tựa như tất cả mọi thứ đều bị ngăn cách bởi một lớp màng chắn, mọi âm thanh đều như không thực. Tôi chỉ có thể nghe được rõ ràng tiếng rên rỉ của bản thân, còn có tiếng hổn hển thở gấp của một người đàn ông khác.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Trọng Hoa quân bắt đầu ngược, giáo chủ uy vũ

Thật ra là hắn đánh đổ bình dấm rồi, phát hiện mình không phải là người đầu tiên của ai kia, cho nên giận thiệt rồi.

----oOo----"

Sổ Tay Về Cửa Hàng Nhang Đèn Tử Đằng
by Sổ Tay Về Cửa Hàng Nhang Đèn Tử Đằng

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info