ZingTruyen.Com

Dm Hoan So Tay Ve Cua Hang Nhang Den Tu Dang


Tôi vừa nghĩ tới anh họ, trong lòng liền nhói đau. Nếu anh họ biết bọn họ không còn cơ hội ở bên nhau, nhất định anh sẽ đau khổ lắm.

"Thiếu gia, cậu nên biết rằng kẻ đã rơi vào ma đạo thì không còn cách nào cứu trở về."

"Vậy cứ để mặc cô ta ở trong này phát điên sao? Sẽ tạo nên thương vong mất!" Tôi muốn giãy ra khỏi vòng tay đang ôm mình của Nha, thế nhưng người sau lại ôm rất chặt, trong nhất thời tôi cũng không thể động đậy gì được.

"Cứ để những người chuyên nghiệp xử lý đi."

Theo tầm mắt của Nha, tôi nhìn thấy trên đầu tường bốn phía chẳng biết từ lúc nào đã có vài quân nhân đang đứng. Trọng Hoa dẫn đầu đám người lao về phía cô gái kia, đánh một quyền vào bụng cô ta.

Thế nhưng tay hắn lại như bị thứ gì hút vào, một đám sâu bọ từ trong bụng cô ta ào ào tràn ra bò khắp trên tay Trọng Hoa.

"Trọng Hoa!"

Nghe thấy tôi gọi hắn, người sau ngẩng đầu nhìn qua. Chẳng hiểu vì sao, ánh mắt sắc bén đằng sau cặp kính râm kia lại khiến tôi cảm thấy tội lỗi không thôi, cứ như mình đã làm sai chuyện gì vậy. Trong ánh mắt đó là sự sắc bén, tức giận, nóng nảy, tôi thật không biết tại sao hắn lại giận dữ như thế.

Trọng Hoa không đếm xỉa gì đến lũ sâu bọ trên tay, nhấc chân đá về phía cô gái kia. Người sau bị hắn đá văng ra, đụng vào vách tường trong sân. Quân nhân lưu manh và mặt trẻ con lập tức nhảy xuống tường vây lấy cô ta.

Đối mặt với trấn hồn đinh, Xích Hoa vẫn khá là kiêng kị. Trong thân thể cô ta trào ra vô số sâu bọ, quân nhân lưu manh dùng một cái đinh nhỏ đánh lên trên mặt đất, ngăn cản cổ trùng xông qua.

Nhưng tình huống của Trọng Hoa bên này lại không mấy lạc quan. Những con sâu bám đầy trên cánh tay nhanh chóng gặm cắn da thịt hắn, Trọng Hoa nhìn tay mình mà có chút sững sờ. Chẳng lẽ hắn không cảm thấy đau đớn gì sao?

"Trọng Hoa!"

Tôi cuối cùng cũng giãy khỏi tay Nha mà chạy tới. Chỉ thấy cả cổ tay hắn nay đã máu thịt lẫn lộn, những con sâu chui vào trong da thịt, cực kỳ ghê tởm. Tôi không nghĩ ngợi gì nhiều, lập tức nắm lấy tay hắn, lấy ra bột thuốc diệt sâu đã chuẩn bị sẵn, cẩn thận rắc lên.

"Ngu ngốc! Bộ anh không biết né đi hả?" Nhìn hắn bị thương như vậy trong lòng tôi cũng không thoải mái gì, cứ cảm thấy tim như bị vặn xoắn lại.

Thuốc bột vừa chạm đến những con sâu liền tỏa ra khí đen, không ít sâu bọ từ trong da thịt rơi ra, trên cổ tay bị gặm cắn đã lộ cả xương trắng. Thế nhưng trong thịt vẫn còn rất nhiều sâu bọ, chúng vẫn không ngừng chui càng sâu vào phần da thịt bên trong.

Nếu như đám sâu trùng này chui vào đến tim thì Trọng Hoa cũng không còn đường cứu. Chẳng lẽ bây giờ phải chặt tay hắn xuống sao?

"Anh cũng tự mình nghĩ biện pháp đi chứ! Còn ở đó cười cái gì?" Tôi thì đang gấp muốn chết, thế nhưng cái tên kia chỉ ở đó nhìn tôi, nhếch miệng cười.

"Em quan tâm tôi."

"Ngu ngốc! Nếu cứ như vậy nữa thì chỉ còn cách chặt cánh tay anh đi thôi." Nói vậy để coi anh còn cười được không. Thế nhưng suy nghĩ của biến thái đúng là thứ tôi không tài nào hiểu được mà.

Trọng Hoa dùng cánh tay lành lặn còn lại vuốt ve khuôn mặt tôi, áp sát vào thổi khí bên tai tôi, "Nếu là chính tay em chặt thì tôi sẽ cảm thấy rất dễ chịu."

Ai cũng được hết, mau tới bắt biến thái dùm tôi cái đi! >o<
"Này này, bên kia đừng có liếc mắt đưa tình nữa dùm tôi! Mau tới giúp coi!" Quân nhân lưu manh gào to, đám sâu càng ngày càng chồng chất, biến thành một bức tường bằng côn trùng, bọn họ gần như không thể chống đỡ nổi nữa.
Nha đột nhiên từ phía sau ôm lấy tôi, nhảy lùi lại mấy thước. Ngay trong khoảng khắc này, cổ tay của Trọng Hoa bỗng nhiên bốc cháy. Ngọn lửa đỏ rực tựa như có sinh mệnh, chui vào trong máu thịt nơi cổ tay, trong nháy mắt cả cổ tay đều cháy sạch chỉ còn trơ lại xương cốt.
"Trọng Hoa!"
Nghe được tiếng Trọng Hoa kêu lên đầy thảm thiết, trái tim tôi tựa như rơi xuống vực sâu, tôi đẩy Nha ra mà chạy tới, cởi áo khoác định dập tắt ngọn lửa trên tay hắn.
Trọng Hoa đè lại cổ tay mà quỳ rạp trên đất, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy hắn khốn khổ như thế. Ngọn lửa đã tắt, có một cô gái mặc quân phục xuất hiện trước mặt hắn.
Giày da quân dụng màu đen bao lấy đôi chân thon dài của cô ta, mái tóc ngắn chỉnh tề, một đôi mắt phượng ác liệt sắc bén, tràn đầy vẻ kiêu ngạo. Bọn người quân nhân lưu manh trông thấy cô ta, lập tức nịnh nọt kêu lên: "Chị đại! Cuối cùng chị cũng tới rồi!" Người được xưng là 'Chị đại' quét mắt nhìn Trọng Hoa, ha hả cười nói: "Trọng Hoa, cậu sơ suất quá."
Kính râm của Trọng Hoa đã rớt, hai đôi con ngươi vàng rực mang theo vẻ hung tàn mà trừng cô gái kia. Trong đôi mắt tràn đầy thù hận và oán độc, giống như chỉ muốn lao lên xé xác cô gái này thành hàng ngàn hàng vạn mảnh.
Bọn họ không phải là cấp trên cấp dưới sao? Tại sao lại trông như kẻ thù thế này?
"Chị đại, bây giờ không phải là lúc liếc mắt đưa tình đâu, mau tới cứu bọn tôi!" Quân nhân lưu manh lại gào lên. Trên thực tế thì bức tường côn trùng kia đã lan ra khắp bốn phía. Nếu bây giờ không ngăn chúng lại, nhà dân và cửa hàng quanh đây cũng sẽ bị liên lụy.
Tôi lấy di động ra chuẩn bị thông báo cho công hội. Đám trùng đột nhiên bùm một tiếng mà bốc cháy, trông y như ngọn lửa đã thiêu cháy cổ tay Trọng Hoa, đỏ thẫm tiên diễm, tựa như mang theo sinh mệnh.
Nữ quân nhân kia búng ngón tay một cái, ngọn lửa như một con rồng cuộn quanh Xích Hoa.
"Nói cho tôi biết, tên họ Phượng kia đâu?"
Xích Hoa cũng không trả lời, phóng thích cổ trùng ra, nhưng sau khi chạm tới ngọn lửa chúng liền bị thiêu trụi. Cô ta trông như cực kì đau đớn, không ngừng phát ra tiếng nỉ non. Có lẽ sau khi nhập ma cô ta đã mất đi lý trí, hiện tại chỉ còn mỗi khao khát sống còn.
"Không nói sao?" Nữ quân nhân cong cong khóe miệng, lại búng ngón tay một cái. Rồng lửa lập tức lao đến trước mặt Xích Hoa, người sau gào lên thảm thiết. Rồng lửa cắn nuốt làn da cô ta, lộ ra từng đám sâu bọ lổn ngổn bên dưới làn da.
Tôi thật sự không đành lòng nhìn tiếp, đành phải dời tầm mắt đi. Từng tiếng gào thảm thiết bất lực truyền vào tai, tựa như có ai đó cầm búa gõ từng nhát vào tim tôi.
"Tam Muội Chân Hỏa của Viên gia quả là danh bất hư truyền."
Giọng nói nam tính dịu dàng tựa như một dòng nước trong trẻo, dường như trong nháy mắt đã khiến không khí áp lực dịu bớt. Tiếng gào thảm thiết chậm rãi biến thành tiếng rên rỉ yếu ớt.
Tôi ngẩng phắt đầu lên, chỉ thấy một thanh niên mặc đồ trắng chậm rãi bước vào trong ngọn lửa, thong dong tựa như đang tản bộ, hoàn toàn không xem nữ quân nhân ra gì.
"Vậy chế sư đại nhân muốn thử một lần không?" Nữ quân nhân cởi bao tay ra, để lộ làn da xăm đầy chú ngữ phức tạp.
Phượng Triều Nguyệt mỉm cười lắc đầu, "Hôm nay không rảnh."
Làm ơn đi, cô ta đâu phải là mời anh đi hẹn hò đâu! Ngay cả tôi cũng không nhịn được mà rủa thầm, nữ quân nhân kia đương nhiên là nổi giận rồi. Một con rồng lửa thật lớn phóng từ trong tay cô ta ra, lao thẳng về phía Phượng Triều Nguyệt.
Người sau không nhanh không chậm mà vươn tay, đột nhiên nhấc Xích Hoa lên che chắn phía trước. Rồng lửa cắn nuốt Xích Hoa. Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, cho tới khi tôi kịp phản ứng thì đã không còn kịp nữa.
"Xích Hoa!"
Nghe thấy tôi gọi, cô ta cũng nhìn sang. Ngọn lửa đã thiêu đốt đám sâu bọ phủ kín trên khuôn mặt, tôi rốt cuộc có thể nhìn thấy biểu tình chân thật của cô ta. Đó là một nụ cười bình yên, miệng cô ta khẽ động đậy, cuối cùng khép mắt lại.
Trong nháy mắt kia, tôi dường như có thể nhìn thấy vẻ mặt tuyệt vọng của anh họ.
Phượng Triều Nguyệt phủi phủi tro tàn trên tay, nói rằng: "Con nhóc nhà họ Viên, cám ơn cô. Thay tôi giúp cô ta thực hiện nguyện vọng, khiến cô ta không còn phải chịu nỗi khổ tuần hoàn nữa."
Nếu đúng như Phượng Triều Nguyệt đã nói, nếu đó đúng là Tam Muội Chân Hỏa, bây giờ ắt hẳn Xích Hoa đã hồn phi phách tán, vĩnh viễn không thể siêu sinh nữa rồi. Vậy cô ta với anh họ cũng không còn cơ hội gì nữa.
"Hừ, bắt lấy hắn cho tôi!" Nữ quân nhân ra lệnh một tiếng, những quân nhân khác liền bao vây Phượng Triều Nguyệt.
Người sau cười lạnh, "Chỉ bằng các người thôi sao? Viên gia đúng là đời sau không bằng đời trước!"
Mặt đất xung quanh hắn chợt nổi cuồng phong, trên không xuất hiện một vết nứt, bên trong tràn ra bảy con mãnh thú màu đen. Trong nháy mắt đám quân nhân liền rơi vào vòng chiến. Trọng Hoa ôm lấy tôi tránh thoát một con mãnh thú vừa lao tới.
Nha ở bên kia cũng vừa đánh ngã một con, thế nhưng vì số lượng bọn thú rất nhiều, nó vẫn không có cách nào sang đây với bọn tôi được. "Thiếu gia, đi mau!"
Mãnh thú càng ngày càng nhiều, Trọng Hoa ôm lấy tôi nhảy lên tường. "Chờ chút, Nha còn đang..."
Trọng Hoa chẳng thèm để ý tới tôi, nhảy ra ngoài tường, lao về phía trước chạy như điên. Phía sau truyền đến tiếng động thật lớn, tôi nhìn qua vai hắn liền thấy trong Thao Thiết Yến bùng lên một cột lửa cao ngất trời.
Bởi vì có hỏa hoạn nên khiến cho đường phố trở nên hỗn loạn. Xe cứu hỏa, xe cảnh sát, xe cứu thương, các loại xe phát ra tiếng còi inh ỏi không ngừng. Trọng Hoa chạy thẳng đến một con hẻm nhỏ mới chịu buông tôi xuống.
"Anh không sao chứ?" Hắn thật sự rất lạ, trên người nhè nhẹ tỏa ra từng luồng khí đen. Tôi vươn tay muốn nắm vai hắn, lại bị hắn giữ chặt cổ tay ấn lên trên tường.
Hắn đem mặt vùi vào vai tôi, hít một hơi thật sâu. Cảm giác nóng bỏng kia khiến tôi có chút ngứa ngáy.
"Trọng Hoa... tay anh..." Tôi phát hiện tay hắn đã hoàn toàn lành lại, vừa rồi rõ ràng chỉ còn trơ lại xương cốt, bây giờ lại không nhìn ra được thương tích gì.
"Là mùi của thằng khốn nào?"
"A?"
"Là thằng khốn nào lưu lại mùi trên người em?" Hắn đột nhiên kéo áo tôi, cuồng nhiệt thô bạo mà ấn lên môi tôi một nụ hôn.
Lúc tôi suýt chút là tắt thở, một vị rỉ sắt dần lan ra. Hắn vậy mà dám cắn rách môi tôi, tôi đau đến mức hít vào một hơi khí lạnh.
"Đau..."
Cổ cũng bị gặm cắn, bên tai tôi truyền đến giọng nói đầy tức giận, "Làm sao hắn dám để lại dấu vết trên người em? Cũng để tôi..."
Tôi cảm thấy da thịt trên cổ bị hắn cắn mạnh, có thể cảm nhận được răng nanh sắc nhọn kia cắm sâu vào làn da, giống như muốn xé rách cả da thịt tôi ra.
"Không! Dừng tay!" Nỗi sợ trong lòng tôi dần lan rộng, tôi dùng sức đẩy hắn ra, thế nhưng sức tôi hoàn toàn không thể sánh được với hắn.
Quần áo bị xé rách, bàn tay to lớn luồn vào trong quần, thô lỗ nới rộng nơi kia ra. Trước kia tôi vẫn cảm thấy Trọng Hoa rất đáng sợ, nhưng lại chưa bao giờ sợ hãi hắn giống như lúc này.
Tôi hoảng sợ mà vung tay loạn xạ đánh lên người hắn, dùng chân đá hắn, thế nhưng tên kia vẫn không nhúc nhích. Hắn dường như đã hóa thành một con thú hoang, chỉ biết nghe theo bản năng, điên cuồng cắn xé con mồi.
Khí đen tràn ra bao phủ khắp bốn phía xung quanh, cuộn quanh người chúng tôi, thứ kia tràn đầy tà khí. Không thể cứ tiếp tục như vậy nữa, tôi móc ra lá bùa niệm to chú ngữ.
Tôi cầm lá bùa dùng sức vỗ vào trán hắn: "Cút ngay!"
Lá bùa lóe ra ánh sáng màu vàng, Trọng Hoa kêu thảm một tiếng rồi buông tôi ra. Trong nháy mắt lá bùa liền bốc cháy, trên trán hắn có dấu vết tựa như vết cháy xém. Thế nhưng hai đôi con ngươi vàng rực kia lại càng thêm sắc bén, tràn đầy vẻ ngông cuồng và tàn nhẫn, hắn như một con thú đói khát mà nhìn chằm chằm tôi.
"Em vậy mà lại khước từ tôi sao?" Hắn vươn tay lau vết máu trên khóe môi, xong lại liếm liếm ngón tay, chậm rãi áp sát tôi.
Áp lực mạnh mẽ kéo đến như thủy triều, tôi sợ đến mức run lẩy bẩy. Đột nhiên tôi phát hiện lúc nãy mình vẫn chưa niệm Minh Vương Hàng Ma chú.
"Trọng Hoa!" Tôi gọi to tên hắn, nếu như hắn là bị tà ma bám lấy thì...
"Em gấp gáp đến vậy sao?"
Tóc bị hắn nắm lấy, tôi không thể không ngẩng đầu lên, cảm thấy vết thương trên cổ như được đầu lưỡi ẩm ướt liếm qua.
"Mùi vị thật tuyệt... Uhm... Quả nhiên mùi vị của em là tuyệt nhất."
Hắn mút lấy thứ chất lỏng ấm nóng trên cổ tôi, mùi máu tươi xen lẫn mùi vị trên người hắn tràn ngập khắp bốn phía. Hết thảy thanh âm đều như trở nên vô cùng xa xôi.
"Sau khi ăn em là tôi có thể thức tỉnh hoàn toàn..."
Câu nói của hắn thật mơ hồ, "Bé ngoan... Đừng từ chối tôi..."
Giọng nói mê người, ngữ điệu mị hoặc, dường như muốn nhấn chìm người ta trong bể mê say, đó chính là tiếng thì thầm của ác ma. Thân thể tôi không tự chủ được mà thuận theo động tác của hắn.
Thế nhưng, tôi không muốn như vậy... Đây không phải là Trọng Hoa mà tôi biết.
Trước mắt tôi mơ hồ, nước mắt nóng hổi lăn trên má, rơi xuống ngón tay hắn. Hắn đột nhiên cứ như bị điện giật mà dừng lại động tác. Nhìn chằm chằm bàn tay một lúc, Trọng Hoa đột nhiên che mặt lùi lại, "Ghê tởm... Tại sao lại..."
Khí đen trên người hắn phát ra càng ngày càng nồng đậm, giống như muốn nhuộm đen hết thảy những thứ xung quanh. Hắn ngửa đầu gào lên thảm thiết, rồi đột nhiên xoay người nhảy lên tường, phi nhanh rời đi.
Mất đi điểm tựa, tôi mềm oặt ngã xuống đất. Chuyện sau đó tôi không nhớ rõ, hình như là Nha đã tìm được tôi, ôm tôi về lại trong cửa hàng.
+++

----oOo----"

Sổ Tay Về Cửa Hàng Nhang Đèn Tử Đằng
by Sổ Tay Về Cửa Hàng Nhang Đèn Tử Đằng

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com