ZingTruyen.Com

[ĐM - Hoàn] Nhân vật phản diện cùng nhân vật phản diện kết hôn rồi!

Chương 34: Ma vương và người thân cực phẩm 3

Shion179

Đánh người cướp của còn muốn ăn cơm?

Vợ chồng Tư gia sốc óc vì độ mặt dày của Tư Hạo Lam! Chỉ Tư Hạo Lam mới không nghĩ nhiều như vậy, càng không ngừng thúc giục nói: "Nhanh lên, đi ăn cơm."

Vì thế Tư Ích Niên và bà chủ Tư bị Tư Hạo Lam "áp giải", ba người từ phòng ngủ trên tầng đi thẳng xuống nhà ăn.

Cái bàn từng bị một chưởng của Tư Hạo Lam đánh nứt đã thay đổi. Trên chiếc bàn ăn mới làm bằng đá lửa đặt rất nhiều các món ăn khác nhau.

Đều là những món ăn thường nhật nhưng cực kỳ phong phú. Vì thằng con trai béo tròn của Tư gia thích ăn thịt cho nên có không ít món mặn. Sườn nướng tảng phủ bột cumin tỏa ra mùi thịt đậm đà; ba chỉ xào óng vàng xốp giòn, sau khi quay dùng thêm hành tươi và hạt tiêu, bì lợn cũng theo đó mà cuồn cuộn nổi lên; còn có cá phi lê trắng mịn nằm trong nồi dầu ớt sôi sùng sục, trong suốt như bạch ngọc; hải sâm tắm nước tương thơm nồng đang bốc lên hơi nóng.

Vừa rồi Tư Hạo Lam vận động quá nhiều, tốn không ít thể lực, lúc này nhìn thấy đồ ăn, nước miếng đều muốn chảy xuống. Đồ ăn Kha gia thường luộc hấp, Tư Hạo Lam nghi ngờ Mai Khâm nấu ăn không cần chảo rán. Lúc này thấy đồ nướng lẫn đồ xào tựa như thấy người thân, y đặt mông ngồi vào ghế chủ tọa, sai bảo bà chủ Tư: "Đem cơm ra đây!"

Bà chủ Tư ai oán đi vào phòng bếp, dựa theo kinh nghiệm lần trước trực tiếp bê luôn cả nồi cơm.

Tư Hạo Lam hài lòng gật đầu, mẹ ghẻ sản xuất hàng loạt cuối cùng cũng làm được chuyện khiến y vừa ý.

Bà chủ Tư xới đầy cơm đưa cho Tư Hạo Lam, sau đó tiếp tục cầm bát xới thêm cơm.

Tư Hạo Lam chú ý nhất cử nhất động của bà ta, hỏi: "Ngươi làm gì vậy?"

Bà chủ Tư tức giận nói: "Ăn cơm chứ sao, đến giờ ăn rồi."

Tư Hạo Lam bực mình không muốn chia sẻ bàn đồ ăn này cho người khác: "Không cho ngươi ăn, ta ăn một mình còn chưa đủ."

"..." Bà chủ Tư biết Tư Hạo Lam đang trả đũa mình, cắn cái mỏ quét đầy son môi bản giới hạn bi phẫn buông bát đũa xuống, cùng Tư Ích Niên ngồi hai bên xem Tư Hạo Lam ăn cơm.

Nhiều đồ ăn vậy no chết cha mày! Dù sao tức cũng tức no rồi, không ăn cũng thế.

Tư Hạo Lam rốt cuộc đã có thể khởi động, cầm đũa như cầm song đao, lấy khí thế quét sạch ngàn quân càn quét thức ăn trên bàn.

Tư Ích Niên và bà chủ Tư vốn tức no rồi, không ăn thì không ăn. Lúc này nhìn thấy hàm răng trắng của Tư Hạo Lam cắn lên miếng thịt ba chỉ nạc mỡ đan xen, khớp hàm khép lại miếng thịt vàng óng ánh, mỡ theo răng môi chảy xuống, y phóng khoáng rút giấy ăn lau lau miệng, đồng thời nuốt miếng thịt đang lăn lộn trong cổ họng.

Tiếp theo vợ chồng Tư gia cùng nhau nuốt nước miếng.

Y ăn rất ngon, hại bọn họ cũng đói theo.

"Múc cho ta bát canh." Tư Hạo Lam hoàn toàn không chút gánh nặng mà sai bảo bà chủ Tư.

Bà chủ Tư không tình nguyện, đứng dậy cầm thìa múc đầy một bát canh cho Tư Hạo Lam. Canh đậu phụ ninh với đầu cá, ôn bổ giải ngấy, thịt bò băm và đậu hũ trắng nõn trôi nổi trong nước canh trắng đục, từng ngụm canh uống đến miệng vừa nhạt vừa thơm. Tư Hạo Lam uống một chén lại để bà chủ Tư rót một chén.

Đúng lúc này, có người xông vào nhà, người nọ hô to: "Mẹ, con đói bụng!"

Tiểu Tư béo đã trở lại!

Nó như quả đạn pháo vọt vào phòng khách, miệng liến thoắng nói: "Ăn cơm ăn cơm."

Tư Ích Niên và bà chủ Tư không dám tiếp lời, Tiểu Tư béo tự mình mò vào phòng ăn. Tư Hạo Lam liếc mắt nhìn nó một cái, phát hiện nó còn béo hơn lần trước. Đôi mắt bị thịt chen lấn đến mức gần như biến mất, hai má phồng lên núng nính thịt, rất giống một quả bóng.

Tư Hạo Lam ngứa tay, thật muốn đánh cho một cái.

Tiểu Tư béo phát hiện ra Tư Hạo Lam, hiển nhiên đối với chuyện bị đánh vào tay lần trước trong lòng nó vẫn còn sợ hãi, nó bĩu môi, trừng mắt với Tư Hạo Lam, nói: "Sao mày lại tới nữa?"

Ơ hay, mọi người đều là họ Tư, dựa vào cái gì y không thể tới?!

Sau khi Tư Hạo Lam xuyên đến đây, ở Tư gia hai hiệp chưa từng nghe thấy Tiểu Tư béo gọi mình một tiếng anh trai.

Hôm nay y sẽ cho thằng nhóc béo này biết thế nào là lễ hội!

Tiểu Tư béo rút kinh nghiệm lần trước, ngồi xuống cạnh đĩa thịt, chuẩn bị ăn cơm.

Tư Hạo Lam dừng đũa, thân thiện nói với nó: "Ta cho ngươi ăn chưa?"

Tiểu Tư béo sửng sốt, quay đầu nhìn mẹ mình, bà chủ Tư nhẫn nhịn nói với con trai: "Chúng ta đợi lát nữa sẽ ăn."

Mà áp bức bà ta tất nhiên là cường hào ác bá Tư Hạo Lam.

Tiểu Tư béo thấy rõ thế cục trước mắt, hừ một tiếng đứng lên định bỏ đi.

Tư Hạo Lam thấy thế tùy tiện quăng đôi đũa trong tay, lười biếng nói: "Ta cho ngươi đi chưa?"

Động tác của y nhẹ nhàng nhìn như không hề có sức lực, nhưng đôi đũa kia trượt ra khỏi tay y nhanh như chớp, xẹt thẳng qua cặp má đầy đặn của Tiểu Tư béo, cắm lên vách tường sau lưng nó. Tiểu Tư béo quay đầu lại nhìn, hai chiếc đũa đều bị cắm một phần hai vào tường.

Cảm giác lạnh lẽo từ hai má lan ra, bò đầy lưng. Tiểu Tư béo thành thật ngồi xuống lần nữa, vẻ mặt dại ra.

Tư Hạo Lam thực ra là đặc công ẩn mình giữa quần chúng.

Đặc công bí mật thấy ba cái miệng nhà họ Tư cuối cùng đã chịu yên tĩnh, lúc này mới cầm đũa hoàn thành tour du lịch ẩm thực y chưa tận hưởng hết.

Y vươn tay lấy đĩa sườn trước mặt Tiểu Tư béo, trắng trợn gặm ngay trước mắt nó, còn gặm đến siêu cấp ngon miệng.

Tiểu Tư béo bắt đầu hối hận. Tại sao phải ngồi trước đĩa thịt chứ, sớm biết không được ăn thì tìm rau dưa ôm cho rồi!

Chẳng mấy chốc, Tiểu Tư béo đã đói đến mức bụng kêu òng ọc, âm thanh lớn đến mức tất cả mọi người đều nghe thấy. Vợ chồng Tư gia không ngừng than khổ trong lòng, loại âm thanh này càng nghe càng đói. Tư Hạo Lam có nhạc nền nên ăn cực kỳ thoải mái. Ba người cứ thế trơ mắt nhìn Tư Hạo Lam gió cuốn mây trôi, phảng phất như chịu cực hình.

Một nhà ba người mặt như đưa đám, hơi thở ai oán tràn ngập phòng ăn. Tư Hạo Lam coi bọn họ như không khí, ăn siêu nhiều.

Cả bàn thức ăn bị Tư Hạo Lam quét sạch sẽ, đến cả nước canh cũng không chừa lại, đáy đĩa trơn bóng, sáng đến độ có thể soi gương.

Tư Hạo Lan rượu đủ cơm no, vỗ vỗ bụng, lúc này mới giương mắt nhìn ba người kia.

Cả ba ngẩn ngẩn ngơ ngơ, thậm chí trong thời gian ăn cơm Tiểu Tư béo thoạt nhìn gầy đi một vòng.

Tư Hạo Lam chân thành thích đồ ăn ở Tư gia, y rất muốn trói đầu bếp đem đi nhưng y phải chiếu cố cảm xúc của Mai Khâm. Mai quản gia giận dỗi không chuyển tiền vào Alipay cho y thì làm sao bây giờ?

Tư Hạo Lam đứng lên vỗ mông, ba người kia nhìn y như nhìn thiên thần.

"Tốt lắm. Ta đi đây."

Cả ba cùng nhau bật khóc, cuối cùng cũng đi rồi!

"Lần sau ta lại đến, chuẩn bị thêm nhiều đồ ăn vào, làm thêm cả mấy con cá."

Bà chủ Tư lập tức ngất xỉu, còn đến nữa hả?

Bên này Tư Hạo Lam cướp xong ăn xong, chở chiến lợi phẩm, mở xe sang lên đường về nhà. Bên kia Kha Lâm ở nhà cả ngày mất hồn mất vía, trên tay cầm cuốn tiểu thuyết hắn yêu thích, mấy tiếng trôi qua cũng không lật sang trang mới.

Mai Khâm thật sự không nhìn nổi, pha cho Kha Lâm một tách trà, nói: "Nghỉ ngơi chút đi."

Kha Lâm nhận trà, vẻ mặt thanh lãnh, đôi mắt sâu thẳm không chút dao động.

Mai Khâm đã lâu không nhìn thấy Kha Lâm tức giận như vậy, mở miệng trấn an hắn: "Tư thiếu gia chỉ về nhà một ngày thôi, sẽ trở lại ngay mà."

Kha Lâm cúi đầu nhìn hơi nóng lượn lờ bốc lên từ tách trà, nói: "Tôi đang nghĩ chút chuyện."

"Cậu lại tự biên soạn trong đầu chứ gì." Mai Khâm vô tình vạch trần hắn.

Kha Lâm cứng đờ, nói: "Tôi chỉ đang suy ngẫm chuyện có thể xảy ra." Hắn nhấp một ngụm trà. "Tư Ích Niên gọi điện tới đây khiến Lam Lam rất cao hứng. Tư Ích Niên nhất định đã hứa hẹn gì với em ấy."

"Ể, bắt đầu gọi biệt danh rồi đấy à." Sắc mặt Mai Khâm kì quái, chế nhạo nhìn Kha Lâm.

"Trọng điểm không phải cái đó." Kha Lâm ho khan một tiếng, lộ ra vẻ ngờ vực. "Cũng có thể Lam Lam rất muốn về nhà."

Nói xong, hắn lại bắt đầu chán nản.

Mai Khâm đã nhìn thấu tính cách Hỗn Thế Ma Vương của Tư Hạo Lam, không hiểu tại sao trong mắt Kha Lâm, Tư Hạo Lam luôn mềm yếu như vậy.

Anh ta tiếp tục nói: "Nghĩ mãi cũng vô dụng, chờ Tư thiếu gia trở về là tốt rồi."

Kha Lâm hỏi: "Nếu em ấy không trở về thì sao?"

Mai Khâm sửng sốt, Kha Lâm tiếp tục hỏi: "Dù trở về, vậy còn tiếp tục đi không?"

Mai Khâm bất đắc dĩ đáp: "Trước kia cậu ấy cũng từng chạy mà, lại bắt về là được."

Kha Lâm lại trầm mặc.

Cuối cùng Mai Khâm đã hiểu được sự rối rắm của hắn, quản gia lớn tuổi nở nụ cười dịu dàng mà chua xót: "Không phải ai cũng là người bạc tình bạc nghĩa, cũng không phải mọi người đều sẽ vứt bỏ cậu, phản bội cậu. Cậu hãy thử tin tưởng người khác, tin tưởng chính mình."

Anh kiên nhẫn thông não cho Kha Lâm, nói: "Ít nhất cậu nên tin tưởng tôi."

Nét mặt Kha Lâm rốt cuộc cũng dịu xuống, nhẹ giọng nói: "Thật xin lỗi, liên lụy anh nhiều năm như vậy."

Mai Khâm vỗ vai hắn: "Nói cái gì không biết. Bao năm qua chúng ta đã là người một nhà."

Mai Khâm âm thầm có chút kinh hãi, Tư Hạo Lam chỉ về nhà một chuyến lại có thể khiến tâm trạng Kha Lâm sa sút như vậy.

Vào lúc hai người ở trong dinh thự đang bi xuân thương thu, Ma Vương chiến thắng trở về, nét mặt hồng hào bước vào cửa.

"Ta về rồi đây!" Tư Hạo Lam hiếm khi hớn hở, thoạt nhìn vô cùng sung sướng.

Kha Lâm và Mai Khâm cùng nhau trợn mắt nhìn y.

"Có việc gì vui thế, Tư thiếu gia? Tâm trạng cậu có vẻ không tồi." Mai Khâm chủ động thay Kha Lâm nói ra câu hỏi trong lòng. Kha Lâm bên cạnh im lặng nhìn Tư Hạo Lam.

Tư Hạo Lam vốn định nói hôm nay y vừa được ăn ngon, vừa được ăn no rất vui vẻ, ngắm thấy vẻ mặt mong chờ của Mai Khâm lại nuốt hết vào trong.

Không thể tiếp tục đả kích tay nghề của Mai quản gia.

Biểu hiện chần chờ của Tư Hạo Lam khiến sắc mặt Kha Lâm lạnh lẽo gấp ba lần. Mai Khâm vừa trông thấy sắc mặt tiên sinh liền nghĩ thầm, nguy rồi, Tư Ích Niên và Tư Hạo Lam rốt cuộc đã nói chuyện gì.

Nhưng đầu óc của Tư Hạo Lam xoay chuyển rất nhanh, lập tức nhớ ra còn có sự kiện khác.

Y rút một tập văn kiện từ trong túi, tiến về phía trước đón lấy từ trường mặt đỏ tim đập xung quanh Kha Lâm, vứt nó lên tay hắn.

"Đây là di sản của mẹ ta, vốn dĩ nằm trong tay Tư Ích Niên, hôm nay bị ta đoạt về." Trong mắt Tư Hạo Lam trôi nổi sương mù, ngượng ngùng nói.

Kha Lâm tưởng y nhớ mẹ nên hai mắt rưng rưng, không biết y bị hệ thống cưỡng chế thần phục ép khóc. Thái độ của Kha Lâm cũng trở nên trịnh trọng, cúi đầu cẩn thận xem xét tập văn kiện này.

"Ngươi giúp ta quản lý nhé."

Kha Lâm ngạc nhiên ngẩng đầu. Tư Hạo Lam vừa đè khóe mắt muốn ấn nước mắt trở về, vừa nói: "Dù sao ta cũng không hiểu, xin ngài chỉ điểm."

Băng tuyết trong mắt Kha Lâm rốt cuộc cũng tan chảy. Lúc này hình tượng Tư Hạo Lam trong lòng hắn lại quay về bộ dáng cải thìa khổ tình.

Mai Khâm không cần hỏi cũng biết Kha Lâm đang suy diễn cái gì.

Cải thìa trải qua trăm cay nghìn đắng cuối cùng đã đoạt lại di sản của mẹ từ tay người cha ác độc, lúc này tâm tình phức tạp khi khóc khi cười cũng có thể lý giải.

Người mẹ kính yêu để lại di sản, Tư Hạo Lam giao toàn quyền cho Kha Lâm xử lý, chứng tỏ tín nhiệm tiên sinh cực kỳ!

Mặc kệ Kha Lâm có suy diễn như vậy hay không, mặc kệ trong lòng mỗi người rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì, dù sao không khí cũng đã dịu xuống, Mai quản gia thở phào nhẹ nhõm, nâng chung trà mỉm cười với Tư Hạo Lam: "Tư thiếu gia, tôi đi rót nước cho cậu."

Nói xong anh ta liền đứng dậy đi xuống phòng bếp.

Tư Hạo Lam thấy quản gia rời đi, chủ động tiến lên ngồi xổm trước mặt Kha Lâm, hỏi: "Hôm nay đã mát xa chân chưa?"

Kha Lâm lắc đầu, nói: "Vẫn chưa."

Tư Hạo Lam nắm tay đặt lên đùi hắn, nói: "Ta vừa kịp."

Y vừa mát xa cho Kha Lâm vừa khóc.

Mới đầu Kha Lâm còn tưởng chuyện phát sinh hôm nay khiến y nhớ đến mẹ, yên lặng không quấy rầy y, còn mình thì lật xem văn kiện di sản.

Dần dần, Kha Lâm nhận thấy không thích hợp.

"Bình thường ngươi chỉ đỏ mặt, sao hôm nay lại khóc?"

Tư Hạo Lam ngẩng đầu, lệ chảy xuống từ khóe mắt, trượt qua khuôn mặt trắng sứ của y, xuôi theo chiếc cằm tuyệt đẹp chôn vào trong áo.

Kha Lâm rời mắt.

"Ta cũng không biết, chắc do được ăn nhiều." Có lẽ ăn quá no, nên triệu chứng bệnh của y thay đổi.

Tầm mắt Kha Lâm chuyển về, mở to: "Ăn nhiều?"

Tư Hạo Lam gian khổ gật gật đầu, đồng thời thỏa mãn thở dài một hơi: "Đúng vậy, lần sau ta sẽ đi ăn tiếp."

Kha Lâm đột nhiên minh bạch, khó tin hỏi y: "Ngươi thích về Tư gia?"

Tư Hạo Lam nói: "Đúng vậy."

"Tại sao?"

Tư Hạo Lam nghiêng đầu nhìn về phía Mai Khâm, thấy quản gia không ở trong phạm vi gần, lúc này mới cẩn thận ghé sát vào Kha Lâm, trộm nói với hắn: "Vì cơm rất ngon."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com