ZingTruyen.Info

Dm Hoan Ghi Chep Xuong Nui Cua Than Con Diep Uc Lac

Chương 9: Lên diễn đàn

Edit: OnlyU

Huấn luyện quân sự kéo dài hai tuần, nhân khí của Giang Thiếu Bạch thẳng tắp bay lên, rất nhiều người phát hiện ra tác dụng máy điều hòa thiên nhiên từ hắn.

Ngay từ đầu, Bách Quang Vũ và Quách Phạn còn có thể giống *ông Hanh ông Cáp, chiếm “phong thủy bảo địa” bên cạnh Giang Thiếu Bạch, sau đó các nữ sinh bắt đầu mặt dày, cũng ngồi cạnh Giang Thiếu Bạch. Bách Quang Vũ và Quách Phạn đành ảo não đi tìm chỗ khác.

*Ông Hanh ông Cáp: hai thần giữ cửa Miếu của đạo Phật, một người thì phun khí trắng từ mũi, một người phun khí vàng từ mồm.

Mặt trời tháng 9 vẫn vô cùng ác độc như cũ, dù các nữ sinh thoa bao nhiêu lớp chống nắng lên mặt nhưng đen thì vẫn đen. Không ít tân sinh viên bị nắng chiếu đen nửa cánh tay, nửa trắng nửa đen trông vô cùng rõ ràng.

Bách Quang Vũ soi gương, hơi buồn bực nói: “Xịt chống nắng chẳng có tác dụng chút nào. Mệt mấy người bán thứ này, còn bảo đảm với tôi là hàng nhập khẩu, bôi lên chắc chắn không bị đen.”

Giang Thiếu Bạch liếc nhìn Bách Quang Vũ một cái: “Lão đại, cậu là nam sinh, không cần phải quá trắng trẻo, đen một chút trông mới rắn rỏi nam tính.”

Bách Quang Vũ bất đắc dĩ nói nói: “Lão tứ, câu này của cậu đã lỗi thời rồi, nữ sinh bây giờ đều thích tiểu bạch kiểm, cậu xem mấy tên đang hot trên ti vi đi, có ai là đen không?”

Giang Thiếu Bạch: “…” Hình như cũng có lý.

“Cậu trắng như vậy, quả nhiên là người no không hiểu người đói khổ.” Bách Quang Vũ buồn rầu nói.

Giang Thiếu Bạch lắc lắc đầu thầm nghĩ: Thói đời ngày nay quả nhiên là *thế phong nhật hạ, nhân tâm bất cổ, phú nhị đại như Bách Quang Vũ thế mà không biết xấu hổ nói “người no không hiểu người đói khổ”.

*世风日下 – 人心不古, “Thế phong nhật hạ” và “Nhân tâm bất cổ” dùng để cảm thán người có trí thức trở nên đồi bại, mất đi vẻ thuần phác lương thiện mà ăn gian nói dối, lòng dạ không còn thuần phác như người xưa.

“Lão tứ, cậu được lên diễn đàn của trường rồi kìa.” Quách Phạn bỗng lên tiếng.

Giang Thiếu Bạch ngạc nhiên: “Thật hả? Tôi lên diễn đàn? Cho tôi xem nào.”

Vừa kết thúc huấn luyện quân sự đã có khá nhiều nữ sinh up hình trước và sau kỳ huấn luyện của bản thân lên diễn đàn, không ít thiếu nữ trắng trẻo xinh đẹp trở nên xạm đen, đối lập rõ ràng.

Trong rất nhiều bài post, có một bài được người đánh dấu sao, tên tiêu đề là “Trong kỳ huấn luyện quân sự, hotboy trường không bị ăn nắng dưới ánh mặt trời chói chang”.

Tấm đầu tiên là Diệp Đình Vân, ảnh chụp thiếu niên được ghép trong khung hình cây cỏ, đẹp đến nỗi không giống người phàm, phía dưới có không ít bình luận.

“Diệp hotboy, thịnh thế mỹ nhan, moa moa moa.”

“Đàn em Diệp, chị muốn sinh con cho em.”

“Bá tước ma cà rồng đại nhân đẹp trai vô song.”

“Quỳ liếm bá tước đại nhân.”

Giang Thiếu Bạch thầm nghĩ: Nữ sinh bây giờ không biết rụt rè là gì, cũng bởi vì trên diễn đàn có thể che dấu thân phận thật nên có thể tùy tiện ăn nói lung tung.

Tấm hình thứ hai chính là Giang Thiếu Bạch, trong hình, hắn cười tươi như ánh mặt trời tỏa sáng. Tấm hình này còn cố ý giải thích, nói hắn bị bệnh tắc lỗ chân lông nên sẽ không đổ mồ hôi, hơn nữa còn tự mang khí lạnh, là máy điều hòa thiên nhiên.

So với tấm hình như được chỉnh sửa kỹ càng của Diệp Đình Vân, hắn cảm thấy hình chụp của hắn giống kết quả làm ẩu.

“Ai tiết lộ bệnh của tôi ra ngoài vậy?” Giang Thiếu Bạch lạnh lùng hỏi.

Bách Quang Vũ chột dạ chớp mặt.

Hắn lườm Bách Quang Vũ, tức giận nói: “Lão đại, có phải cậu vì lấy lòng mỹ nữ mà bán đứng tôi không?”

Hắn thầm nghĩ tên Bách Quang Vũ này thật không hiểu rõ bản thân, hắn chính là phú nhị đại đó! Giá trị nhan sắc cũng không tệ, thế mà lúc nào cũng giống *điểu ti sợ không kiếm được vợ, thật uổng phí lần đầu thai tốt này. Mệt tên này cứ ra vẻ cao thủ tán gái, hắn không nghĩ tạo hình tượng cao lãnh sẽ dễ theo đuổi nữ sinh hơn sao?

*屌丝Diaosi (điểu ti) là tiếng lóng, chỉ những người thua kém mọi mặt: không tiền, không chỗ dựa, sự nghiệp nhợt nhạt, yêu đương thất bại. Theo kết quả khảo sát được Trung tâm Nghiên cứu truyền thông và thị trường thuộc Trường ĐH Bắc Kinh công bố gần đây, từ “diaosi” khởi sinh từ thế giới blog của Trung Quốc, dùng để chỉ những người độc thân trong độ tuổi từ 21-30, chi tiêu không quá 39 nhân dân tệ (hơn 6 USD) cho 3 bữa/ngày và dùng điện thoại thông minh giá rẻ. Khảo sát cho biết thêm gần 75% “diaosi” thường sống xa quê, phần nhiều tìm kiếm công việc lương cao để có thêm tiền gửi về nhà (nhưng không thành công) và 68,6% làm thêm mỗi ngày. Ngoài việc chơi game trực tuyến, hầu hết “diaosi” chỉ biết ngủ hoặc nhậu nhẹt. Họ nốc những thứ bia rẻ tiền và hút thuốc lá với giá 1 USD/gói. https://nld.com.vn/thoi-su-quoc-te/thanh-nien-trung-quoc-vo-mong-20150120215804405.htm

Bách Quang Vũ hơi lúng túng nói: “Chuyện này hả, cậu có biết sau kỳ huấn luyện quân sự, có rất nhiều nữ sinh tụm lại ngồi cạnh cậu, tôi và lão nhị chen không được. Không ít người tò mò việc cậu có thể tỏa khí lạnh, tôi chỉ tốt bụng nói nguyên nhân cho họ biết thôi mà.”

Giang Thiếu Bạch dựa vào đầu giường nghĩ thầm: Thôi đi, để mọi người nghĩ hắn bị bệnh tắc lỗ chân lông vẫn tốt hơn việc người ta biết hắn có thể chất quỷ linh!

Tuy rằng tấm hình bị làm ẩu một chút nhưng ngoại hình Giang Thiếu Bạch không tệ, thoạt nhìn vẫn là mỹ thiếu niên dương quang.

Thế nhưng mỹ thiếu niên ốm yếu dùng để yêu thương, còn thiếu niên dương quang dùng để hạ thấp chê bai.

Trong diễn đàn có không ít người nói hắn cười như thằng ngu, cũng có người nói bệnh của hắn quá kỳ quái.

Đa số người trên diễn đàn đều ẩn danh, cũng có người hạ thấp Diệp Đình Vân, nhưng Diệp Đình Vân vừa bị chê bai là lập tức có fan ra mặt nói chính nghĩa. Mà khi Giang Thiếu Bạch bị hạ thấp, bị chê bai, thái độ của mọi người dường như đều là xem trò vui.

Sau khi bị đưa lên diễn đàn tuyên truyền một phen, Giang Thiếu Bạch thoáng chốc thành người nổi tiếng, rất nhiều người hoài nghi tác dụng máy điều hòa của hắn. Thế nhưng tất cả phòng học đều có điều hòa, tác dụng của Giang Thiếu Bạch sẽ không rõ ràng.

Trong học viện, tỷ lệ người khác quay đầu lại nhìn hắn rất cao, nhưng đa số nữ sinh cũng biết hắn là tên nghèo xơ nghèo xác nên chỉ ôm tâm lý ngắm nhìn là được rồi.

Giang Thiếu Bạch nhịn không được cảm thán, thời buổi này đã không còn tình yêu đích thực nữa rồi.

Hết chương 9

Chương 10: Giấc mơ của Diệp Đình Vân

Edit: OnlyU

Nhà họ Diệp.

Diệp Đình Vân thấy Diệp Diểu đi vào bèn khép quyển sách đang cầm trong tay.

“Anh hai, anh ở nhà à?” Diệp Diểu thẳng lưng đứng nghiêm, bỗng nhiên hơi chột dạ.

“Hôm nay trường được nghỉ. Anh nghe nói em đang tìm ai đó, đã tìm được chưa?” Diệp Đình Vân thản nhiên nhìn Diệp Diểu, y lập tức cảm thấy như độ ấm trong nhà giảm xuống rất nhiều: “Vẫn chưa.”

“Em tìm ai vậy?” Diệp Đình Vân hỏi.

Diệp Diểu gãi đầu, thuận miệng bịa đại một câu: “Cũng không có gì, là một tên thay lòng đổi dạ, lừa tình bạn học của em. Em tìm hắn cho bạn em xả hết giận thôi mà.”

“Mấy đứa còn nhỏ, không nên yêu sớm.”

Diệp Diểu: “…”

Diệp Đình Vân dừng một chút rồi nói: “Em không nói thật đúng không? Em tìm người kia là vì nghi ngờ hắn chính là học trò của lão thần côn kia.”

Diệp Diểu thấy không thể nói dối được, hơi xấu hổ nói: “Anh hai, anh hỏi vệ sĩ gác cửa rồi hả?”

Cậu gật đầu nói: “Nếu người nọ đã chạy thì sẽ không lộ diện nữa, em không cần tìm kiếm không buông, để ông nội biết được sẽ không hay đâu.”

“Anh hai, rõ ràng lão thần côn kia là kẻ lừa bịp, thế mà ông nội lại cho rằng lão ta là thần tiên hạ phàm, không biết tại sao ông lại nghĩ như vậy nữa?” Diệp Diểu tức giận không thôi.

Diệp Đình Vân cau mày, nghe cha nói, năm đó nhà họ Diệp gặp khủng hoảng rất nghiêm trọng, quả thật thần côn kia có chút bản lĩnh, chẳng qua người lợi hại như vậy sao lại nhầm lẫn giới tính của cậu được.

“Anh hai, anh có khỏe không?” Diệp Diểu đầy lo lắng hỏi.

Diệp Đình Vân gật gật đầu: “Tàm tạm.”

“Hay là định kỳ đến bệnh viện kiểm ra.” Y lo lắng nói.

Diệp Đình Vân hơi ghét bỏ nói: “Đi bệnh viện rút máu, bị một đám bác sĩ nghiên cứu như gấu trúc sao?” Mấy tên lang băm, dù cậu có bệnh thì họ có thể tìm được phương pháp điều trị gì chứ?

Diệp Đình Vân nhắm hai mắt, tổ tiên nhà có Diệp có rất nhiều *hạnh lâm cao thủ, sau này y thuật từ từ thất truyền, bắt đầu kinh doanh dược liệu.

*Hạnh lâm cao thủ chỉ những người có y thuật cao trong giới Đông y.

Người nhà họ Diệp bẩm sinh giỏi về gây trồng dược liệu, có rất nhiều bệnh viện và xí nghiệp dược liệu, tập đoàn Diệp thị cũng liên hệ không ít bác sĩ Đông y giỏi nhưng họ đều bó tay với bệnh tình của Diệp Đình Vân.

Khi còn bé, Diệp Đình Vân thường nằm mơ, thấy cậu biến thành một cái cây.

Lúc đầu cậu không xem chuyện này có gì nghiêm trọng, cho đến hai năm gần đây, giấc mơ này ngày càng rõ ràng, thỉnh thoảng chân của cậu sẽ bị mất cảm giác. Diệp Đình Vân nghĩ chân cậu mất cảm giác là vì nó biến thành rễ cây.

Nếu có một ngày chân cậu thật sự biến thành rễ cây thì vì lý do an toàn, cậu sẽ tìm một nơi trốn đi mà không phải đến bệnh viện khám.

Năng lực nuôi trồng dược liệu Đông y của nhà họ Diệp vốn bị nhiều người mơ ước, nếu để người khác biết được Diệp Đình Vân thế mà biến thành một cái cây, họ sẽ có hành động gì thì khó mà đoán được.

“Anh hai, cuộc sống ở học viện có tốt không?” Diệp Diểu thận trọng hỏi.

“Cũng tạm. Đúng rồi, em có hình chụp của người kia vào hôm đó đúng không?”

Y gật đầu nói: “Có, anh hai muốn xem không?”

“Gửi cho anh xem.”

Diệp Diểu cực kỳ nghe lời gửi tấm hình qua di động của Diệp Đình Vân, y thầm nghĩ: Anh hai đã biết cũng tốt, nếu lỡ gặp lại tên kia thì cũng có thể đề phòng một chút.

“Một gương mặt rất bình thường.” Diệp Đình Vân híp mắt, ngoại hình của đối phương hơi kỳ lạ, không tính là xấu nhưng lại không có nét gì đặc biệt dễ nhận ra.

Hết chương 10

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info