ZingTruyen.Com

Dm Hoan Ghi Chep Xuong Nui Cua Than Con Diep Uc Lac

Chương 47: Ăn bám

Edit: OnlyU

Diệp Đình Vân liếc nhìn Giang Thiếu Bạch, tâm trạng khá tốt nói: “Quần áo của cậu quê mùa quá, tôi dẫn cậu đi chọn mấy bộ đồ đẹp.”

Hắn lúng túng cười cười: “Quần áo nào chẳng mặc được.” Hình như mặc đẹp cũng chả có ích gì.

Thoáng cái đã tiêu hơn bốn mươi vạn, hiện tại hắn không còn nhiều tiền. Khó khăn lắm mới phát tài, thế mà chỉ hai ngày đã quay lại nghèo rớt mồng tơi, hắn không khỏi buồn bã.

Diệp Đình Vân cười nói: “Đi thôi, không nên tiết kiệm chút tiền, tôi không hy vọng đối tượng scandal với tôi ăn mặc như tên nhà quê.”

Giang Thiếu Bạch: “…” Mấy người giàu thật soi mói mà! Ngay cả đối tượng scandal mặc cái gì cũng muốn quản.

Diệp Đình Vân dẫn hắn đến trung tâm thương mại, chọn mấy bộ đồ cho hắn rồi đẩy vào phòng thay quần áo. Cậu chọn quần áo hoàn toàn không nhìn giá tiền, cậu không quan tâm giá cả nhưng Giang Thiếu Bạch thì không dám nhìn thẳng.

Lúc bắt đầu hắn vẫn cảm thấy không nỡ, nhưng sau khi mua mấy bộ đồ, hắn bỗng có cảm giác cùi không sợ lở, dù sao đã thiếu nợ rồi thì thiếu nhiều một chút cũng chả sao.

Diệp Đình Vân dẫn Giang Thiếu Bạch càn quét mấy cửa hàng, thúc giục hắn thử không ít quần áo.

Hắn bẩm sinh đã có dáng người như móc treo quần áo, nếu không phải suốt ngày ăn mặc như bán cá khô thì nhất định sẽ rất được hoan nghênh trong học viện.

“Vị khách vừa rồi cầm *thẻ đen đó! Lần đầu tiên tôi được nhìn thấy thẻ đen đó.”

*Thẻ đen là một loại thẻ dành riêng cho giới siêu giàu. Và chỉ được cấp cho những khách hàng thân thiết, có khoản chi tiêu vượt trội thông qua lời mời riêng tư từ phía ngân hàng, không phải ai cũng được mời. Điều kiện của thẻ này là mỗi năm chi tiêu trên 250.000 đô la liên tục trong nhiều năm. Thu nhập trung bình hàng năm của gia đình là hơn 1,3 triệu đô la. Tổng giá trị ròng là 16 triệu đô la. Phí hàng năm là 2.500 đô la. Nếu bạn muốn một thành viên khác trong gia đình bạn. Bạn phải mở một thẻ khác và trả một khoản phí 2500 đô la một năm. Để duy trì thẻ mỗi năm chủ thẻ phải tiêu 250.000 USD.

“Có tiền mà còn đẹp trai nữa! Thế mà lại là gay.”

“Đúng vậy, đẹp trai giàu có, sao lại là gay chứ?”

“Không biết tên kia làm cách nào câu được đại gia nhỉ?”

“Chắc là một tên tâm cơ rồi. Bây giờ tìm chồng khốc liệt quá, chẳng những cạnh tranh với phụ nữ mà còn phải tranh với đàn ông nữa.”

Giang Thiếu Bạch càn quét cửa hàng, dưới ánh mắt ghen tỵ và ước ao của rất nhiều người, cuối cùng kết thúc trận càn quét.

Hắn ôm một đống chiến lợi phẩm, bỗng cảm thấy sư phụ nói rất đúng. Kỳ thật ăn bám cũng không có gì không tốt. Sau khi đến thủ đô, hắn có cảm giác rất kỳ quái, hình tượng của sư phụ không đáng tin trong lòng hắn dường như ngày càng cao lớn.

Giang Thiếu Bạch xách mười mấy cái túi to đi vào phòng ký túc xá. Mấy cậu bạn cùng phòng nhìn hắn xách túi lớn túi nhỏ đi vào mà giật cả mình.

“Lão tứ, cậu mua nhiều quần áo thế?” Bách Quang Vũ vô cùng kinh ngạc lên tiếng.

Quách Phạn ào tới, ngạc nhiên nói: “Hình như thưởng thức của cậu tăng lên rồi đó!”

Bách Quang Vũ nhìn từng bộ đồ nói: “Đều là hàng hiệu nha! Lão tứ chơi khô máu à?”

“Diệp Đình Vân trả tiền.”

Mấy cậu bạn đồng loạt ngẩng đầu trợn mắt nhìn hắn: “Cậu để Diệp Đình Vân bao nuôi!”

Giang Thiếu Bạch: “…” Hắn không có bị bao nuôi, hắn chỉ tiêu hết tiền thôi, tình hình tài chính eo hẹp nên bất đắc dĩ nhận ý tốt của Diệp Đình Vân. Giang Thiếu Bạch cảm thấy Diệp Đình Vân cố ý, cố ý dẫn dụ hắn mua nhân sâm hết tiền sau đó dẫn hắn đi mua quần áo, khiến hắn thiếu ân tình.

Giang Thiếu Bạch bất đắc dĩ nói: “Nói nhăng nói cuội gì đấy, thiếu tiền, chờ tôi có tiền sẽ trả sau, dù sao tôi có tiềm lực mà.”

Bách Quang Vũ nghi ngờ nói: “Thiếu Bạch, tiền của cậu đâu hết rồi? Chẳng lẽ cậu… đánh bạc hết tiền.”

Giang Thiếu Bạch lườm cậu bạn một cái, khinh thường nghĩ chẳng lẽ trong mắt tên này, hắn là đứa phá của như vậy sao?

“Chẳng qua tôi mua hai cây nhân sâm, không chú ý đã xài hết tiền dự toán.”

Bách Quang Vũ nghi ngờ hỏi: “Cậu đã trồng củ cải, còn muốn nhân sâm làm gì?”

“Dù sao nhân sâm không giống củ cải.”

Quách Phạn kiểm tra mấy cái túi to của Giang Thiếu Bạch rồi nói: “Đây đều là… Toàn là kiểu mới đó! Mua nhiều như vậy.”

Giang Thiếu Bạch: “…” Hình như mua hơi nhiều, Diệp Đình Vân nói không tồi là cà thẻ liền, nhân viên bán hàng lại cực kỳ ân cần, hắn cũng ngại nói không muốn mua. Có điều chỉ sợ mấy người trong cửa hàng coi hắn thành tiểu bạch kiểm rồi.

Bách Quang Vũ chớp mắt nói: “Lão tứ, nếu cậu thiếu tiền thì tôi chỉ cho cậu một con đường phát tài…”

Giang Thiếu Bạch nhìn cậu bạn, hơi hiếu kỳ hỏi: “Ồ, cậu có sáng ý gì hả?”

“Cậu có thể bán củ cải.”

Giang Thiếu Bạch: “…”

Dựa vào bán củ cải kiếm tiền, sau một thời gian dài chỉ sợ biệt danh thỏ ca của hắn sẽ ngày càng lan xa. Vả lại hắn vất vả thi lên đại học, hắn đã cam đoan với sư phụ phải làm nên sự nghiệp, nếu đi bán củ cải cả ngày thì thành cái gì chứ.

Giang Thiếu Bạch liếc nhìn Bách Quang Vũ nói: “Bán củ cải có thể kiếm được bao nhiêu chứ?!”

Cậu bạn chớp mắt đáp: “Vậy cậu bán cho tôi, tôi trả mười vạn.”

Giang Thiếu Bạch: “…” Suýt nữa hắn quên mất, Bách lão đại là phú nhị đại chết tiệt. “Không được, tôi phải giữ lại ăn nữa.”

Bách Quang Vũ hỏi tiếp: “Không phải cậu thiếu tiền sao?”

Hắn vuốt cằm đáp: “Vậy là cậu không hiểu rồi, *quân tử ái tài, thủ chi hữu đạo.”

*Quân tử chỉ lấy tiền tài chính nghĩa, không kiếm tiền bất nghĩa.

Bách Quang Vũ: “…” Lão tứ tiếc củ cải khô cũng không cần lấy cớ không hợp lý như vậy. Hắn hỏi tiếp: “Vậy cậu định là thế nào?”

Giang Thiếu Bạch lấy di động tìm danh bạ, nhìn nhìn một lượt rồi nói: “Hình như Diệp Tinh rất có tiền, để tôi xem có thể lừa con nít lần nữa không.”

Bách Quang Vũ: “…” Vừa nói quân tử xong mà? “Lừa trẻ con không tốt đâu.”

Hắn vuốt cằm nói: “Con nít dễ kiếm tiền…”

Bách Quang Vũ: “…” Lão tứ, cậu còn cần mặt mũi không vậy!

“Nhưng đúng là có chút vấn đề.” Giang Thiếu Bạch buồn rầu nói tiếp.

Bách Quang Vũ: “…” Lừa con nít đương nhiên có vấn đề rồi.

Hắn liếc nhìn cậu bạn phú nhị đại nói: “Có vẻ Diệp Tinh hết tiền rồi.” Lần trước cậu bé bị hắn vét sạch rồi.

Bách Quang Vũ: “…” Là vấn đề này sao? Chỉ là vậy thôi sao? Đó chỉ là một đứa trẻ, là mầm non của tổ quốc đó.

Hết chương 47

Chương 48: Hầm đậu xe

Edit: OnlyU

Diệp Diểu đang ngồi trên sô pha, thỉnh thoảng nhìn qua Diệp Đình Vân. Cậu liếc nhìn em trai một cái rồi hỏi: “Có gì muốn nói à?”

“Anh hai, trên diễn đàn nói anh bao nuôi Giang Thiếu Bạch.”

Diệp Đình Vân xoa cằm: “Ồ, diễn đàn đăng vậy à, tin tức nhanh vậy?”

Diệp Diểu khựng lại, sau đó lập tức mở to mắt nói: “Anh hai, anh nghiêm túc đó hả?”

“Chỉ là muốn tiếp xúc, thăm dò hắn một chút thôi.”

Y hiếu kỳ hỏi tiếp: “Vậy anh thăm dò được gì chưa?”

“Đúng là một tên nghèo rớt mồng tơi.” Diệp Đình Vân đáp.

Diệp Diểu co rút khóe miệng: “Anh hai, chuyện này không cần thăm dò đâu, nhìn sơ là biết Giang Thiếu Bạch nghèo xơ nghèo xác rồi.”

Diệp Đình Vân: “…” Nếu nghèo thật sự thì không có lý gì có được vòng tay có giá trị không rẻ! Có vẻ Giang Thiếu Bạch hiểu chút huyền pháp, thân thủ cũng không giống người thường, không biết có liên quan đến lão thần hôn từng định hôn ước với ông nội của cậu không.

Diệp Diểu bỗng nhớ đến điều gì đó bèn hỏi: “Anh hai, chẳng lẽ anh hoài nghi Giang Thiếu Bạch chính là người kia?”

Nhưng Giang Thiếu Bạch và người đến hỏi thăm “Diệp tiểu thư” lần trước không giống nhau lắm. Lại nhắc đến người kia, từ sau lần đến hỏi thăm thì không còn tin tức gì nữa, không biết có phải là biết khó mà lui không.

Diễn đàn có rất nhiều tin tức về Giang Thiếu Bạch, thế nên chuyện Diệp Đình Vân mua quần áo cho hắn chỉ ồn ào một trận rồi thôi. Đa số đều nghĩ Diệp Đình Vân đi cùng Giang Thiếu Bạch mua quần áo thôi, vì rất nhiều người trong trường biết Hoàng Bội Bội đã tặng “tiền cứu mạng” cho Giang Thiếu Bạch.

Đối với đa số sinh viên bình thường chỉ có tiền sinh hoạt hai ngàn tệ mỗi tháng mà nói thì Giang Thiếu Bạch đã được coi là “có tiền” rồi. Chẳng qua hắn mới có chút tiền như vậy đã chạy đi mua quần áo hàng hiệu, có vẻ giống mấy tên nhà giàu mới nổi không biết cách quản lý tài sản.

Giang Thiếu Bạch trồng hai cây nhân sâm vào chậu hoa. Củ cải đổi thành nhân sâm nhưng đám sinh viên không ai để ý, chuyện củ cải ồn ào một thời gian cũng hạ nhiệt, mọi người giảm bớt hứng thú việc Giang Thiếu Bạch lại trồng cái gì.

Thật ra hắn vốn lo lắng mấy người trong trường biết hắn trồng nhân sâm sẽ đến trộm, kết quả hắn phát hiện, so với nhân sâm thì mọi người càng thích củ cải hơn, trái lại không ai hứng thú việc hắn trồng nhân sâm. Giang Thiếu Bạch vừa oán mấy người này không biết nhìn hàng, vừa thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Bách Quang Vũ nằm trong phòng ký túc xá xem tài liệu, hắn liếc nhìn Giang Thiếu Bạch một cái rồi hỏi: “Lão tứ, cậu thật sự không gia nhập câu lạc bộ của tụi tui hả?”

Giang Thiếu Bạch hỏi lại: “Sao còn nhắc đến chuyện này nữa?”

Bách Quang Vũ nhún vai: “Trưởng câu lạc bộ cảm thấy cậu là nhân tài có thể đào tạo, nghĩ rằng nếu cậu gia nhập thì chắc chắn sẽ trở thành thành viên nòng cốt đắc lực của câu lạc bộ, thế nên cô ấy muốn mời cậu gia nhập liên minh.”

Giang Thiếu Bạch hỏi tiếp: “Gần đây câu lạc bộ các cậu có hoạt động mới à?”

Bách Quang Vũ gật gật đầu: “Có.”

Hắn hiếu kỳ hỏi: “Hoạt động gì?”

Bách Quang Vũ nhếch khóe miệng: “Cậu có biết rất nhiều thành thị đều có mấy nơi kỳ quái không, tụi tui định đi thăm dò một nơi.”

Giang Thiếu Bạch: “…” Lại muốn tìm chết, đúng là phiền toái mà! Mấy tên nhà giàu đều nhàm chán như vậy sao? Chuyện Hoàng Bội Bội nhảy lầu mới qua bao lâu chứ?

“Lần này đi đâu vậy?” Hắn lên tiếng hỏi.

Bách Quang Vũ đáp: “Một bãi đậu xe ngầm.”

Giang Thiếu Bạch lập tức hiếu kỳ: “Bãi đậu xe.”

“Trên đường Hằng Phong có một hầm đậu xe, được gọi là bãi đậu xe lạc đường, người vào đó rất dễ bị mất phương hướng không tìm thấy đường ra, đợi đến lúc được người khác tìm thấy đã không còn hơi thở. Nghe nói bãi đậu xe này đã gây ra nhiều sự kiện, hơn hai mươi năm trước có một thuật sư đã phong tỏa bãi đậu xe rồi.”

“Thời gian gần đây, nhiều người thịnh hành tìm tòi nghiên cứu chân tướng sự kiện linh dị, có một streamer dẫn cả ekip vào đó định thăm dò thực hư. Nghe nói khi họ đi vào có cầm theo máy quay, tiến vào không lâu thì tất cả đồng loạt bị hỏng, streamer và mấy trợ lý, nhiếp ảnh đều không thấy bóng dáng.”

Giang Thiếu Bạch lên tiếng: “Một khi đã như vậy, tôi nghĩ cậu đừng nên đi, lỡ lạc trong đó thì sao, rất dễ chết đói.”

Bách Quang Vũ cười cười: “Việc này không bí ẩn như vậy đâu, nhóm streamer kia nhìn như mất tích nhưng thực tế có thể là đang trốn ở đâu đó thôi. Dạo gần đây muốn thu hút sự chú ý cũng không dễ dàng, chuyện streamer mất tích có thể là do có người thả tiếng gió thôi.”

“Sau khi sau nhóm người này mất tích, lượt follow liên tục tăng lên, người tặng quà cũng rất nhiều, có lẽ mấy ngày nữa sẽ đăng tin thanh minh bác bỏ tin đồn. Phải biết nghề streamer cạnh tranh đến chảy máu đấy.”

Giang Thiếu Bạch: “…” Cái thế giới coi trọng vật chất này, cái gì là thật, còn cái gì là giả thật sự rất khó phân biệt! Nhưng hắn luôn có cảm giác kỳ quái, cứ cảm thấy bãi đậu xe này không đơn giản như vậy.

Hắn nghĩ nghĩ một chút rồi nói: “Dù nói thế nhưng lúc đi cậu nên mang theo mấy thanh chocolate, có thể bổ sung chút thể lực. Đến lúc đó nếu có cô gái nào đói bụng thì có thể biểu diễn phong độ đàn ông.”

Bách Quang Vũ gật gù nói: “Có lý, phòng trước khỏi họa.”

Quách Phạn xoa cằm nói: “Lão đại, phải mang nhiều một chút. Cậu ăn không đủ sẽ không chịu chia cho người khác, mất phong độ lắm đó.”

Bách Quang Vũ: “…”

Hết chương 48

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com