ZingTruyen.Info

[ĐM/HOÀN]Ghi Chép Xuống Núi Của Thần Côn _ Diệp Ức Lạc

c262_263_264

TuyenTuyen202

Chương 262: Tô Dịch đến

Edit: OnlyU

Liễu Ngọc biết Diệp Đình Vân muốn ra ngoài mua dược liệu bèn đi cùng.

“Diệp thiếu, có phải ngươi sắp trở thành đan sư linh cấp không?”

“Sao ngươi nghĩ vậy?”

Liễu Ngọc cười nói: “Bởi vì tam thúc nói phẩm chất đan dược ngươi luyện chế ngày càng cao. Có vài đan dược đã đạt đỉnh phàm cấp, chất lượng lại thượng phẩm, rất khó có được.”

Diệp Đình Vân lắc đầu nói: “Ta đã thử luyện chế đan dược linh cấp vài lần rồi, nhưng đều thất bại.”

“Luyện đan rất khó, nhất là vào thời điểm tiến giai, lúc này cách tiến giai nhanh nhất là có người hướng dẫn bên cạnh, lại thêm luyện chế liên tục cùng một loại đan dược. Thất bại càng nhiều thì kinh nghiệm tích lũy được càng nhiều, thử nhiều lần sẽ thành công.”

Diệp Đình Vân nhìn y, hiếu kỳ hỏi: “Liễu thiếu rất có hiểu biết.”

Y gãi gãi đầu, cười nói: “Ông ngoại ta dạy đó.”

Liễu Ngọc thở dài, ông ngoại có ý bồi dưỡng y thành đan sư từ lâu, nhưng làm đan sư cần thiên phú cao, y học một thời gian, làm tổn thất không ít linh thảo mà không học được gì, còn chọc giận ông ngoại.

“Có người đặt cửa hàng một ngàn viên dược tề giải độc, Diệp thiếu có thể hỗ trợ luyện chế không?”

Diệp Đình Vân gật đầu: “Đương nhiên có thể, nhưng sao đột nhiên cần nhiều dược tề giải tộc như vậy?”

“Một ngàn nghe thì nhiều nhưng không nhiều lắm đâu, hình như lối vào Vạn Độc Cốc sắp mở ra, chắc chắn rất nhiều người muốn vào trong tìm cơ duyên.” Liễu Ngọc đáp.

“Vạn Độc Cốc?”

Liễu Ngọc gật đầu, nói Vạn Độc Cốc là một tiểu bí cảnh, bên trong có không ít độc vật, một khi tiểu bí cảnh mở ra, rất nhiều người vào đó tìm kiếm và tranh đấu mãnh liệt.

Vạn Độc Cốc là một tiểu bí cảnh có tài nguyên nghèo nàn, khi vào đó có xác suất tử vong rất cao, nhiều đại gia tộc chê Vạn Độc Cốc, nhưng đối với vài tán tu thì đây lại là cơ hội tốt.

Diệp Đình Vân khẽ gật đầu: “Ta sẽ cố gắng luyện chế.”

“Được.”

***

“Liễu thiếu, ngươi định đi đâu vậy?” Diệp Đình Vân và Liễu Ngọc đang đi trên phố thì một tu sĩ Động Thiên Cảnh xuất hiện lôi kéo bắt chuyện.

Liễu Ngọc cau mày nói: “Ta đi mua đồ với bằng hữu.”

“Vị này là Diệp công tử, bạn của Liễu thiếu đúng không? Quả nhiên tuấn tú lịch sự.”

Liễu Ngọc không kiên nhẫn nói: “Chúng ta còn có việc, cáo từ.”

“Liễu thiếu bận rộn, ngài…”

Diệp Đình Vân thấy nét mặt bực bội của Liễu Ngọc bèn nói: “Chúng ta đi nhanh đi.”

Y gật đầu: “Ừ.”

Bước chân Liễu Ngọc chợt hơi khựng lại, Diệp Đình Vân nhìn lướt quá, trông thấy Mạc Đông đứng ở ven đường. Hắn đứng ven đường nhìn về phía này, bên cạnh còn có hai thiếu niên nhà họ Mạc.

Dường như Liễu Ngọc hơi xấu hổ, y cúi đầu nói: “Diệp thiếu, chúng ta đi nhanh một chút.”

Diệp Đình Vân gật đầu, cậu nhìn ra Liễu Ngọc có ý né tránh Mạc Đông bèn cùng y rời đi.

Mạc Đông đi cùng hai thiếu niên Luyện Huyết Cảnh của Mạc gia, hắn thấy Liễu Ngọc không chào hỏi đã bỏ đi, lập tức cảm thấy khó chịu.

“Đông ca, người kia chính là Diệp Đình Vân, nghe nói hắn ta là đan sư, Liễu Ngọc muốn giới thiệu hắn ta với Tô tiền bối.”

Khoảng thời gian này Liễu gia khách khứa tấp nập, không ít đan sư linh cấp đến Liễu gia, hy vọng được Tô Dịch chỉ dạy.

Đan sư linh cấp có địa vị rất cao, tính tình cũng khó gần, muốn thu hút những người như vậy là cực kỳ khó khăn. Kết quả Liễu gia tập trung rất nhiều đan sư linh cấp, khiến các thế lực khác vô cùng hâm mộ và đố kị.

Mạc Đông nhìn theo Diệp Đình Vân và Liễu Ngọc rời đi, trong lòng sôi trào.

Lần trước hắn đến Liễu gia, bị người nhà họ chặn ngoài cửa. Hắn đành phải quay về nhà, đối với việc này vô cùng phẫn nộ. Nhưng dù phẫn nộ nhưng trong lòng hắn luôn cho rằng không phải Liễu Ngọc cự tuyệt hắn, e là Liễu phu nhân, chờ đến khi Liễu Ngọc biết chuyện sẽ tự động đến Mạc gia xin lỗi hắn.

Mạc Đông đợi tới đợi lui vẫn không thấy Liễu Ngọc đến, trái lại nghe được tin tức Liễu Ngọc và hai người Giang Thiếu Bạch, Diệp Đình Vân càng lúc càng thân thiết.

Hơn một tháng qua, Mạc Đông cảm nhận được không khí trong gia tộc hơi kỳ lạ, nhưng hắn không để ý lắm. Có điều gần đây hắn nghe nói Tô Dịch sắp đến, tình hình thay đổi không giống trước nữa.

“Đông ca, huynh biết Diệp Đình Vân không?”

Hắn gật đầu: “Biết, từng gặp ở man hoang.”

Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân có vẻ chỉ là tán tu lớn lên ở man hoang, không nơi nương tựa. Hai tên mọi rợ, Mạc Đông không coi ra gì, hắn không ngờ hai tên kia lại được Liễu Ngọc để mắt. Nếu Diệp Đình Vân được Tô Dịch nhìn trúng rồi nhận làm đệ tử, vậy coi như một bước lên trời.

“Ngoại hình tên kia không tồi nha.”

Mạc Đông lạnh lùng nói: “Được rồi, chúng ta đi thôi.”

Sau lần bị Liễu Ngọc cự tuyệt, Mạc Đông không thể xuống nước trước, thế nên hôm nay hắn xuất hiện ở đây không phải là tình cờ, hắn biết được tuyến đường của Liễu Ngọc hôm nay nên cố ý ra ngoài tản bộ, chính là muốn hợp tình hợp lý hòa hoãn quan hệ với đối phương. Kết quả Liễu Ngọc nắm tay Diệp Đình Vân bỏ đi, căn bản không để ý đến hắn. Ngoài mặt hắn không biểu hiện gì nhưng trong lòng vừa xấu hổ vừa tức giận không thôi.

“Đông ca, huynh đi trước đi, chúng ta dạo chơi một lúc nữa.” Mạc Dũng lên tiếng.

“Đúng vậy, huynh cứ đi trước đi.” Mạc Tuấn phụ họa.

Mạc Đông nhìn thái độ của hai người, cau mày không nói gì mà xoay người bỏ đi.

Mạc Dũng và Mạc Tuấn nhìn theo Mạc Đông, sau đó nhìn nhau.

“Xem ta không thể trông cậy vào Mạc Đông, Liễu Ngọc đã thay đổi không ít, vừa rồi rõ ràng nhìn thấy chúng ta nhưng không đến chào hỏi lấy một tiếng.”

“Đúng vậy. Không biết hai tên ngoại lai kia đã chuốc thuốc gì Liễu Ngọc nữa.”

“Thật không ngờ, trước đó Liễu Ngọc luôn một lòng với Mạc Đông, hiện giờ nói thay đổi là lập tức thay đổi.”

“Ta thấy Đông ca cũng có ý hòa hoãn quan hệ với Liễu Ngọc, chỉ là không xuống nước được.”

“Giờ là lúc nào rồi mà hắn còn làm bộ làm tịch, thật sự nghĩ bản thân có mị lực vô biên à.”

“Ở man hoang, hắn gặp nguy hiểm lập tức bỏ chạy, hiện giờ còn chờ mong Liễu Ngọc vẫn một lòng với hắn, đúng là nằm mơ giữa ban ngày.”

“Tô trưởng lão sắp đến rồi! Mấy trưởng lão Liễu gia thật có phúc.”

“Còn phải nói, mỗi lần Tô trưởng lão đến đều mang theo rất nhiều tài nguyên.”

Chuyện Tô Dịch đến Thương Minh ảnh hưởng không nhỏ đến Mạc gia. Mạc Đông là bị Mạc Dũng và Mạc Tuấn kéo đi, có điều dù không có hai người thì Mạc Đông cũng sẽ tự mình ra ngoài.

***

Liễu Ngọc đi được một đoạn, không thấy bóng dáng Mạc Đông nữa mới thầm thở phào nhẹ nhõm.

“Liễu thiếu rất khẩn trương sao?”

Liễu Ngọc cười xấu hổ: “Tàm tạm.”

Diệp Đình Vân lắc đầu, nếu nói cho rõ thì là Mạc Đông có lỗi với Liễu Ngọc, kết quả lại thành thế này, hai bên gặp mặt lại là Liễu Ngọc chột dạ.

“Trở về đã lâu rồi, Liễu thiếu chưa từng gặp Mạc Đông sao?”

Liễu Ngọc lắc đầu: “Không có gặp.”

Y đã về một thời gian nhưng luôn ở trong nhà, thỉnh thoảng ra ngoài cũng chỉ đi đến cửa hàng của Liễu gia. Lần trước Mạc Đông đến nhà tìm bị từ chối ngoài cửa, hôm nay là lần đầu tiên hai người chạm mặt.

“Vậy thật đúng là trùng hợp.”

Liễu Ngọc nghe thế chỉ thở dài mà không nói gì.

Mặc dù tâm tư y đơn thuần nhưng cũng không phải ngu ngốc toàn tập, mấy ngày nay gặp đủ loại tình cờ, lại trong giai đoạn mấu chốt này vừa khéo gặp Mạc Đông, có lẽ tất cả vốn không phải là trùng hợp.

Diệp Đình Vân đi đến cửa hàng mua một số linh dược, vì đi cùng Liễu Ngọc nên cậu được giảm giá nhiều nhất từ trước đến nay.

Diệp Đình Vân mang theo linh dược quay về trang viên.

“Về rồi à?” Giang Thiếu Bạch xoa cằm, suy nghĩ linh tinh một lúc rồi nói: “Dạo này mọi người đều bàn tán về Tô đan sư. Xem ra vị Tô đan sư này khá giống đại minh tinh.”

Cậu liếc nhìn hắn nói: “Nói nhảm gì đó, có giống thì phải giống lãnh đạo chứ.”

Hắn nghĩ nghĩ rồi gật đầu tán thành: “Đúng nhỉ.” Hắn nói tiếp: “Lúc nãy ngươi vừa đi thì có người đến thăm.”

Diệp Đình Vân ngờ vực: “Ai vậy?”

Giang Thiếu Bạch lắc đầu: “Không biết, chắc là hy vọng chúng ta giới thiệu với Liễu Ngọc.”

“Mấy người này đúng là xuất hiện khắp nơi.”

***

Dưới sự chờ mong tha thiết của Liễu gia, cuối cùng Tô Dịch trưởng lão đã đến.

Ông ngồi phi thuyền Thiên Vũ đến, cảnh tượng phi thuyền bay trên bầu trời trông vô cùng hoành tráng và gây chú ý, không ít dân chúng Thương Minh chạy ra hóng chuyện.

Tô Dịch không đến một mình mà dẫn theo mấy đệ tử Lăng Thiên Tông. Mấy đệ tử này khí độ bất phàm,  nhìn thấy mấy chàng rể vàng đến, mấy nữ tu Thương Minh phấn khích không thôi.

Vì Tô Dịch đến mà Liễu gia chuẩn bị yến hội long trọng, tứ đại gia tộc Thương Minh đều phái người đến tham dự. Bởi vì quá đông người đến nên vé vào Liễu gia rất khó có được. Nhiều người tìm kiếm các mối quan hệ khắp nơi để được tham gia yến hội.

Khoảng thời gian này, chẳng những địa vị của các đệ tử dòng chính Liễu gia được tăng cao mà ngay cả nha hoàn, tạp dịch, thủ vệ của Liễu gia cũng được người người tranh nhau lấy lòng, có thể nói là một người đắc đạo, cả họ được nhờ.

Lúc đầu Liễu Ngọc muốn sắp xếp cho Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân tham gia yến tiệc, có điều hai người từ chối.

Vì Tô Dịch đến, không ít tu sĩ Liễu gia đang ra ngoài rèn luyện đều trở về.

Tô Dịch không quá hứng thú với người nhà họ Liễu, ông càng có hứng thú với người khác. Trên bàn rượu, Tô Dịch nhiều lần quan sát Liễu Ngọc, luôn miệng lẩm bẩm: “Gầy, gầy quá, chịu khổ nhiều rồi.”

Mấy trưởng lão Liễu gia nghe Tô Dịch cảm thán mà thầm bất đắc dĩ. Lời này của ông tựa hồ đang chỉ trích Liễu gia bọn họ bạc đãi Liễu Ngọc, mấy trưởng lão Liễu gia khó xử không thôi.

Sau khi yến tiệc kết thúc, Tô Dịch đến biệt viện của Liễu Ngọc hỏi thăm những gì xảy ra ở man hoang. Y không giấu giếm chút nào mà kể rõ đầu đuôi sự tình.

“Tên Vu Phàm đáng chết!” Tô Dịch nghiến răng nghiến lợi nói.

Tô Tình thản nhiên nói: “Phụ thân, con đã cho người giết hắn rồi.”

Tô Dịch lạnh lùng nói: “Vu Phàm đáng chết, Mạc Đông và Mạnh Nhan Ngọc cũng không phải thứ gì tốt.”

“Ông ngoại, sự tình đã qua, ông đừng quá tức giận.” Liễu Ngọc nhíu mày nói.

Ông cau mày: “Cháu quen hai người ở man hoang, xem ra khá thú vị.”

Liễu Ngọc gật đầu nói: “Bọn họ rất lợi hại, biết rất nhiều thứ đặc biệt.”

Tô Dịch thấy cháu trai tôn sùng hai người như thế càng thêm hứng thú về Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân. Liễu Ngọc có vết xe đổ, trước kia y cũng vô cùng tôn sùng Mạc Đông, thế nên hiện tại Tô Dịch chỉ tin một nửa.

Liễu Ngọc ôm lấy cánh tay ông ngoại nói: “Ông ngoại, ông đi với cháu gặp họ nha. Diệp Đình Vân sắp trở thành đan sư linh cấp rồi nhưng còn thiếu vài thứ.”

Tô Dịch ôn hòa cười nói: “Được thôi.”

Tô Dịch là đan sư huyền cấp, bình thường đan sư linh cấp không lọt vào mắt ông, càng không cần nhắc đến đan sư phàm cấp. Nhưng vì Liễu Ngọc, Tô Dịch cho rằng đến đó chỉ bảo một chút cũng không có vấn đề gì.

Liễu Ngọc hí ha hí hửng nói: “Ông ngoại, ông đáp ứng cháu rồi?”

Một đệ tử Lăng Thiên Tông đi theo Tô Dịch cạn lời: “Liễu công tử, bọn họ muốn được Tô tiền bối chỉ bảo thì phải để họ tự mình đến đây, sao lại để Tô tiền bối đến đó?”

Liễu Ngọc cau mày, nét mặt thêm phần sầu lo.

Tô Dịch khoát tay nói: “Không sao, dù sao cũng không xa.” Là đan sư huyền cấp nên đương nhiên Tô Dịch cũng kiêu ngạo, có điều liên quan đến cháu trai thì ông trở nên vô cùng hiền lành dễ chịu.

Liễu Ngọc cười nói: “Ông ngoại, chỗ bọn họ có cái ghế dựa biết xoa bóp, rất thú vị đó, chắc chắn ông ngoại sẽ thích.”

Ông nghe thế cười nói: “Nếu đúng là thú vị như cháu nói thì ông phải mở mang kiến thức một chút.”

Y sung sướng cười hì hì: “Sẽ không làm ông thất vọng đâu.”

Mấy đệ tử kia nhìn nhau, cuối cùng không nói gì. Với trình độ của Liễu Ngọc, nếu đến Lăng Thiên Tông thì căn bản không đáng được chú ý, nhưng y lại là cháu ngoại của Tô Dịch, dù tư chất có kém thế nào đi nữa thì những người như họ vẫn không thể nào so sánh được.

Thế là Tô Dịch đi đến trang viên của Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân theo lời mời của Liễu Ngọc.

Vừa vào trang viên, ông hơi bất ngờ nói: “Trang viên không tồi nha.”

Trang viên Tô Tình đưa cho Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân chỉ có hai bồn hoa lớn trong sân, sau khi Diệp Đình Vân vào ở liền trồng đủ loại linh dược trong sân.

“Còn nhiều hoa chưa nở, nếu không càng đẹp hơn.”

Tô Dịch liếc mắt nhìn Liễu Ngọc: “Đây không phải là vấn đề đẹp hay không đẹp mà là phân bố các loại linh dược vô cùng hợp lý.” Có vài loại linh dược sinh trưởng cạnh nhau sẽ xung khắc, có vài loại sinh trưởng chung một chỗ thì có thể hỗ trợ lẫn nhau. Các loại linh dược trong bồn đầy sức sống, phân bố không tồi.

“Chào Tô tiền bối.” Diệp Đình Vân nhìn thấy Tô Dịch, lập tức hành lễ với ông.

Tô Dịch cười nói: “Ngươi đã cứu cháu ngoại ta, không cần khách sáo như vậy.”

Diệp Đình Vân mời Tô Dịch vào nhà, Liễu Ngọc lập tức chạy đến ghế mát xa ngồi xuống: “Thật là thoải mái. Ngươi đã đồng ý làm cho ta một cái, bao giờ mới có vậy?”

Diệp Đình Vân bất đắc dĩ nói: “Nhanh thôi.”

Tô Dịch cũng rất hiếu kỳ về cái ghế này, Liễu Ngọc mời ông ngồi xuống thử.

“Đúng là không tồi.” Tô Dịch dứt khoát ngồi trên ghế không đứng lên luôn, Giang Thiếu Bạch nhìn dáng vẻ như ông lão về hưu của ông mà cạn lời.

Tô Dịch và Diệp Đình Vân trò chuyện một lúc, đúng là cậu có rất nhiều vấn đề muốn hỏi. Dù sao đối phương cũng là đan sư huyền cấp, nhãn lực và kiến thức vượt xa Diệp Đình Vân, cậu không thể so sánh được.

Tô Dịch vốn chỉ định chỉ dạy Diệp Đình Vân một chút, nể ân tình cậu đã cứu mạng Liễu Ngọc trước đó, nhưng sau khi trò chuyện một lúc, ông bắt đầu có cảm giác quý tài.

Dưới sự chỉ bảo của ông, Diệp Đình Vân luyện chế được một viên đan dược linh cấp, chính thức trở thành đan sư linh cấp.

Hết chương 262

Chương 263: Luyện khí mời về

Edit: OnlyU

Sau khi Diệp Đình Vân trở thành đan sư linh cấp, Tô Tình ra mặt mời cậu làm khách khanh trưởng lão ở Liễu gia.

“Phụ thân nghĩ Diệp Đình Vân thế nào?”

Tô Dịch có mấy phần thưởng thức nói: “Là một hạt giống rất tốt, đáng tiếc một thời ngắn nữa phụ thân phải bế quan, nếu không có thể cân nhắc thu làm đồ đệ.”

Tô Tình nghe thế khẽ gật đầu: “Như hiện tại cũng tốt, Lăng Thiên Tông không thiếu một đan sư linh cấp, nhưng Liễu gia có một khách khanh đan sư linh cấp, ngược lại trợ giúp không ít.”

Tô Tình biết rất nhiều người ở Lăng Thiên Tông muốn làm đồ đệ của Tô Dịch, nhưng ông chê những người đó tư chất quá kém nên không đồng ý ai. Dù là vậy nhưng những năm gần đây, tông môn vẫn chăm chỉ giới thiệu người mới cho ông.

Nếu hiện giờ Tô Dịch thình lình nhận một đệ tử lai lịch không rõ ràng, chỉ sợ người của Lăng Thiên Tông sẽ có ý kiến.

Tô Dịch lắc đầu, cười nói: “Con gái hướng ra ngoài. Nha đầu nhà ngươi, sau khi gả vào Liễu gia rồi thì chỉ biết suy nghĩ cho Liễu gia mà thôi.”

Tô Tình hơi lúng túng nói: “Phụ thân nói bậy gì vậy?”

Ông lắc lắc đầu nói tiếp: “Lần này phụ thân đến đây, phát hiện A Ngọc có vẻ trưởng thành hơn không ít.”

Tô Tình nghe vậy khẽ gật đầu, nét mặt phức tạp nói: “Đúng là vậy.”

***

Diệp Đình Vân lật thẻ ngọc trong tay, tâm trạng khá hưng phấn.

“Đây là Tô tiền bối cho đó hả?” Giang Thiếu Bạch hỏi.

“Ừ.”

Trong thẻ ngọc ghi lại các tâm đắc khi luyện đan của Tô Dịch, đối với Diệp Đình Vân thì kinh nghiệm của đan sư huyền cấp chính là báu vật vô giá. Thẻ ngọc ghi chép không ít, giúp ích cho cậu rất nhiều. Có thẻ ngọc này, cậu sẽ giảm bớt được rất nhiều khó khăn.

“Có thứ này rồi, ta phải nghiên cứu rất lâu.”

Giang Thiếu Bạch khá bất ngờ: “Tô tiền bối có vẻ dễ nói chuyện nhỉ.”

Diệp Đình Vân cười cười: “Đó là nhờ phúc của Liễu Ngọc mà thôi.”

Hôm qua có không biết bao nhiêu người vì được tham gia yến tiệc ở Liễu gia và gặp mặt Tô tiền bối một lần mà tốn bao nhiêu tâm cơ. Không biết bao nhiêu người dốc hết vốn liếng, ý đồ dựa vào quan hệ với Liễu gia, đáng tiếc chẳng được gì.

Giang Thiếu Bạch lấy một bình đan dược ra: “Tô tiền bối rất hào phóng! Ông ta đưa cho ta hai bình đan dược linh cấp tăng tu vi.”

“Tô tiền bối cũng đưa ta hai bình.”

Tô Dịch tặng đan dược linh cấp cao cấp, có tác dụng rất lớn trong việc nâng cao thực lực, một viên đan dược có giá trị không nhỏ, quan trọng nhất là đan dược cao cấp như vậy không có mấy đan sư có thể luyện chế được, người thì không đủ trình độ, người thì không có phương pháp điều chế.

Diệp Đình Vân hoài nghi, tính cách phá của của Liễu Ngọc thật ra là học từ Tô Dịch.

Mấy ngày nay, các trưởng lão Liễu gia và tiểu bối tranh nhau xuất hiện trước mặt Tô tiền bối, nghe nói chỉ cần có người hợp mắt ông là sẽ được tặng một viên đan dược. Tiểu bối ở Liễu gia ra sức biểu hiện, không ai muốn thua kém người khác.

Nhiều tu sĩ nhận được đan dược, lập tức nhao nhao bế quan, sau khi xuất quan, thực lực tăng lên không ít.

Kỳ ngộ của Liễu gia khiến ba gia tộc còn lại ở Thương Minh mơ ước không thôi.

***

Nhà họ Mạc.

Mạc Hùng hơi nóng nảy nói: “Tô tiền bối đã đến hơn mười ngày, nghe nói sắp quay về Lăng Thiên Tông rồi.”

Mạc Đông cau mày nhưng không nói gì.

Mạc Hùng buồn bã, tuổi tác của ông đã lớn, đã qua thời kỳ tốt nhất tiến vào Động Thiên Cảnh, nhưng chỉ cần có đủ tài nguyên thì vẫn còn chút hy vọng, mà ông không thể trông cậy vào gia tộc. Mặc dù Mạc gia có tài nguyên phong phú, nhưng gia tộc đông người, các trưởng lão càng có khuynh hướng dùng tài nguyên bồi dưỡng người trẻ tuổi có tư chất tốt. Nếu có thể lấy được một viên Tẩy Tủy Đan từ Tô tiền bối thì ông có cơ hội thăng cấp.

Mạc Hùng thầm thở dài, sớm biết sẽ náo loạn thành dạng này thì trước kia đi đến man hoang làm gì, không lấy được thứ gì tốt còn đắc tội Tô tiền bối.

“Nhi tử, phụ thân nghe nói Diệp Đình Vân hợp mắt Tô tiền bối, hiện tại đã trở thành đan sư linh cấp.” Mạc Hùng cảm thán nói.

Mạc Đông lạnh mặt mà không nói gì.

Thứ như đan dược dù có nhiều đến cỡ nào thì cũng sẽ dùng hết, nhưng nếu bản thân trở thành đan sư luyện đan thì lại khác, muốn dược liệu gì đó sẽ có người tự động đưa đến cửa, muốn có đan dược thì tự luyện chế. Đan sư phàm cấp nhiều đếm không hết, nhưng đan sư linh cấp thì khác, vượt qua ngưỡng cửa này sẽ có được đãi ngộ khác biệt như trên trời dưới đất.

Quả thật Mạc Đông có hơi đố kỵ Diệp Đình Vân, dù ngoài miệng không thừa nhận nhưng quả thật hắn đã hối hận. Nếu không có sự việc xảy ra ở man hoang thì có lẽ hắn đã được dẫn đến giới thiệu trước mặt Tô tiền bối, dựa vào tình cảm của Liễu Ngọc đối với hắn, muốn mấy viên đan dược chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay.

Gần đây Mạc gia có hai tiểu bối trẻ tuổi danh tiếng đang thịnh, uy thế đã vượt qua hắn, gia tộc đã cắt giảm tài nguyên của hắn. Mạc Đông rất thù mấy trưởng lão gia tộc gió chiều nào theo chiều đó. Gần đây mấy người cùng thế hệ còn châm chọc khiêu khích, trào phúng hắn mỗi khi gặp mặt, khiến hắn vô cùng khó chịu.

Mạc Đông muốn tìm người tổ đội để đi ra ngoài tìm kiếm cơ duyên, ai ngờ kinh ngạc phát hiện không ai muốn tổ đội với hắn. Chuyện hắn bỏ mặc Liễu Ngọc mà chạy trước đã lan truyền khắp nơi, những người vốn xưng huynh gọi đệ với hắn đều né tránh hắn, như sợ bị nhiễm bệnh vậy.

Mạc Đông đen mặt, luôn cảm thấy gần đây mọi việc không được thuận lợi. Lũ khốn kiếp này, hắn âm thầm hạ quyết tâm, nếu sau này hắn ngóc đầu dậy được, nhất định phải cho mấy tên này một bài học.

Mạc Hùng còn muốn khuyên Mạc Đông vài câu, nhưng thấy nét mặt của con trai như vậy bèn thôi.

Quan hệ giữa con trai và Liễu Ngọc căng thẳng như vậy, lại không thể làm dịu quan hệ trước khi Tô trưởng lão đến, hiện tại người ta đã đến rồi, lỡ như chữa lợn lành thành lợn què càng không tốt.

Tô Dịch ở lại Liễu gia mấy ngày rồi quay về Lăng Thiên Tông. Ông vừa đi, bầu không khí ở Thương Minh dịu lại một chút.

Thuật luyện đan của Diệp Đình Vân thì tiến bộ vững vàng từng bước, cách một thời gian lại bán một số đan dược, thu được khoản thu nhập không tồi. Giang Thiếu Bạch cũng không ăn không ngồi rồi, hắn dựa vào tinh luyện kim loại mỗi ngày mà thu được kha khá nguyên thạch. Có nhiều tài nguyên tu luyện hỗ trợ, tu vi của hai người tăng lên nhanh chóng.

***

Nhà họ Mạnh.

“Tiểu thư, Tô đan sư đi rồi.” Một thị nữ nói.

“Biết rồi.” Mạnh Nhan Ngọc thầm nghĩ mấy ngày nay danh tiếng của Liễu gia lan truyền khắp nơi.

Thị nữ nhíu mày, thầm cảm thấy may mắn nói: “May là Tô tiền bối đi rồi, nếu ông ta còn ở lại Thương Minh thì mấy người nhà họ Liễu càng ngông cuồng không giới hạn.”

Mạnh Nhan Ngọc cũng thầm thở phào nhẹ nhõm, từ khi Tô Dịch đến, cô ta luôn lo lắng đối phương sẽ ra tay với mình. Cũng may dường như đại nhân vật như Tô Dịch khinh thường mấy tiểu nhân vật như cô ta nên không so đo, chuyện xảy ra ở man hoang cứ vậy trôi vào quá khứ.

Thị nữ lắc đầu nói tiếp: “Tiểu thư, lần này đúng là Liễu Ngọc không để ý đến Mạc Đông nữa.”

Mạnh Nhan Ngọc hít sâu một hơi: “Xem ra chuyện xảy ra ở man hoang đã chọc giận Liễu Ngọc.”

“Có thể lý do nằm ở hai tên ngoại lai đạo hạnh cao thâm kia, muội nghe nói một tên đã lọt vào mắt xanh của Tô đan sư, được chỉ điểm đan thuật, hiện tại đã là đan sư linh cấp. Tiếc là Tô đan sư không có thu hắn làm đồ đệ, nếu được Tô đan sư nhận làm đồ đệ thì mới thật sự là một bước lên mây.”

Mạnh Nhan Ngọc lắc đầu nói: “Đại sư thu đồ đệ, điều kiện đều vô cùng hà khắc, nào có đơn giản như vậy.”

Thị nữ khẽ gật đầu: “Dù vậy chắc chắn hắn đã được không ít thứ tốt, Tô tiền bối có tiếng là hào phóng mà.”

Mạnh Nhan Ngọc hít sâu một hơi, trong lòng vô cùng ghen tỵ với Liễu Ngọc. Nếu cô ta cũng giống Liễu Ngọc, có một ông ngoại là đan sư, mọi việc đều thuận lợi như vậy thì cô ta cần gì cực cực khổ khổ tìm kiếm tài nguyên tu luyện.

***

“Ngươi đi đâu vậy? Triệu Thất ở luyện khí đường có việc gấp tìm ngươi đó.” Diệp Đình Vân nói với Giang Thiếu Bạch.

Hắn ngờ vực nói: “Hắn tìm ta có chuyện gì?”

“Không biết, chắc là tìm ngươi rèn sắt.”

Giang Thiếu Bạch lại cho rằng Triệu Thất đến tìm hắn là vì sắt tinh khiết mà hắn tinh luyện trước đó. Sắt tinh khiết không tính là vật liệu luyện khí đặc biệt xuất chúng gì, có điều hàm lượng tạp chất một phần ngàn vẫn có giá trị không nhỏ.

“Giang thiếu, cuối cùng ngươi về rồi.” Triệu Thất nhìn thấy Giang Thiếu Bạch, lập tức hành lễ với hắn.

Hắn cười cười nói: “Là Thất huynh à? Đã lâu không gặp, có chuyện gì sao?”

Đối phương đáp lời: “Ta thay mặt Liễu Ngâm trưởng lão đến đây, không biết Giang thiếu có còn hứng thú với luyện khí không?”

Giang Thiếu Bạch cười nói: “Ta thấy luyện khí quá khó khăn cực nhọc, ta không muốn học luyện khí nữa.”

“Nhưng rõ ràng Giang thiếu từng nói ngươi là người có lòng kiên trì và nghị lực mà.”

Giang Thiếu Bạch trừng mắt nhìn, cũng không thấy nóng mặt mà không thèm để ý nói: “Lời nói lúc tuổi trẻ khí thịnh, sao có thể coi là thật được.”

Triệu Thất âm thầm trợn mắt, lời nói lúc tuổi trẻ khí thịnh? Câu này của Giang Thiếu Bạch nghe như ông cụ non, giống như qua mấy tháng thì hắn đã không còn trẻ nữa, đã nhìn thấu bão táp nhân gian.

“Giang thiếu, luyện khí đơn giản hơn luyện đan, mà luyện khí sư cũng rất được tôn quý, với thiên phú của ngài, nhất định có thể trở thành luyện khí sư xuất sắc, được vạn người ngưỡng mộ.”

Giang Thiếu Bạch cười cười: “Huynh nói đùa, luyện khí nào có đơn giản như vậy, cực cực khổ khổ mấy năm, phỏng chừng vẫn không thu hoạch được gì. Ta nghe nói có luyện khí sư làm hỏng vật liệu của khách, thế là bị ném vào trong lò luyện khí luôn.”

Triệu Thất: “…”

Y khuyên Giang Thiếu Bạch một lúc lâu, cuối cùng gặp Liễu Ngọc đến.

“Triệu Thất, ngươi cũng ở đây à!” Liễu Ngọc lên tiếng chào hỏi.

“Thiếu gia đến rồi.”

Liễu Ngọc khẽ gật đầu: “Ta tới nhận đan dược.”

Diệp Đình Vân lên tiếng: “Lát nữa ta đưa cho ngươi.”

“Triệu Thất, ngươi đến đây làm gì?”

Giang Thiếu Bạch cười nói: “Hắn đến khuyên ta dấn thân vào sự nghiệp luyện khí, nhưng hiện tại ta có mục tiêu cao cả hơn rồi.”

Liễu Ngọc tò mò hỏi: “Là gì vậy?”

“Làm trợ thủ giúp Đình Vân, chờ đến khi Đình Vân trở thành đan sư huyền cấp như Tô tiền bối thì ta không cần phải phát sầu nữa.”

Triệu Thất âm thầm trợn trắng mắt, y còn tưởng rằng Giang Thiếu Bạch có lý tưởng gì to lớn, kết quả là… ăn bám. Đã ăn bám còn có mặt mũi nói đại nghĩa như vậy.

Liễu Ngọc cười nói: “Ta cũng thấy luyện khí không có gì hay, cả ngày trông coi hỏa lò, binh binh bang bang. Trước đó có một tộc huynh, không cẩn thận…”

Giang Thiếu Bạch hiếu kỳ: “Không cẩn thận làm sao?”

Liễu Ngọc cười gượng nói: “Không cẩn thận bị lửa đốt nửa người dưới, đành phải cầu y hỏi thuốc bốn phương.”

Giang Thiếu Bạch: “…” Xem ra luyện khí là nghề có độ nguy hiểm rất cao.

“Trong tộc không có nhiều người thích luyện khí, vì sự việc của tộc huynh nên đệ tử gia tộc bằng lòng đi theo tứ thúc học luyện khí càng ít. Tứ thúc có vẻ rất tức giận, cho rằng chúng ta được nuông chiều từ bé, không chịu được chút cực khổ.” Liễu Ngọc lắc đầu nói tiếp.

Giang Thiếu Bạch cảm thán không thôi: “Không ngờ nghề luyện khí lại nguy hiểm như vậy! Đúng là không tưởng tượng nổi…”

Triệu Thất cười xấu hổ: “Liễu Ngọc thiếu gia, luyện khí không khó như ngươi nói đâu.”

Triệu Thất cau mày, lòng đầy phiền muộn. Hứng thú của Giang Thiếu Bạch với luyện khí vốn không lớn, đã vậy đại thiếu gia không giúp đỡ thì thôi, còn ở đây cản trở. Cứ thế này thì sao y thuyết phục được Giang Thiếu Bạch đây?

Hết chương 263

Chương 264: Bí cảnh Thiên Tinh

Edit: OnlyU

Triệu Thất hơi kích động tiếp tục khuyên bảo Giang Thiếu Bạch.

“Triệu Thất, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Tại sao ngươi  cứ khăng khăng khuyên Giang Thiếu Bạch làm luyện khí như vậy?” Liễu Ngọc không hiểu hỏi.

Triệu Thất hơi lúng túng nói: “Có hứng thú với luyện khí không có gì không tốt.”

Liễu Ngọc quay đầu, tùy tiện nói: “Ta thấy không phải như vậy. Ta cho rằng người sống một đời, quan trọng nhất là được vui vẻ, tốt nhất không nên miễn cưỡng làm chuyện bản thân không thích. Giống như ông ngoại khuyên ta làm đan sư, nhưng ta không thích.”

Triệu Thất nghe Liễu Ngọc nói mà thầm trợn mắt, đại thiếu gia như y đúng là không biết khổ cực nhân gian! Liễu Ngọc xuất thân hiển hách, có thể thích làm gì thì làm cái đó, lại coi mọi người đều giống như y.

“Triệu huynh, có phải ngươi có chuyện gì cần ta hỗ trợ không?” Giang Thiếu Bạch hỏi.

Triệu Thất cười xấu hổ, gần đây Liễu Ngâm đang luyện chế pháp khí, thình lình cần sắt có độ tinh khiết cao. Vì tranh công, Triệu Thất đưa sắt tinh khiết mà Giang Thiếu Bạch tinh luyện trước đó, kết quả Liễu Ngâm dễ dàng tra ra được năng lực của Giang Thiếu Bạch.

Liễu Ngâm mắng Triệu Thất một trận, hỏi y tại sao không sớm báo cáo thực lực của Giang Thiếu Bạch. Triệu Thất cống hiến sắt tinh khiết mà không được thứ gì tốt, trái lại còn bị giáng chức. Liễu Ngâm bảo y phải mời Giang Thiếu Bạch trở lại, nếu không thành công sẽ trục xuất y ra khỏi Liễu gia.

Hiện tại Triệu Thất hàm hồ đáp rằng Liễu Ngâm đã biết năng lực tinh luyện kim loại của Giang Thiếu Bạch, ông kinh động như gặp thiên nhân nên muốn nhận Giang Thiếu Bạch làm đồ đệ.

Liễu Ngọc hơi ngạc nhiên nói: “Tứ thúc muốn nhận Giang thiếu làm đồ đệ sao?”

Triệu Thất khẽ gật đầu: “Đúng vậy.”

Liễu Ngọc nhíu mày nói: “Tứ thúc phản ứng quá chậm chạp, lúc Giang thiếu đã không còn hứng thú với luyện khí thì tứ thúc mới chịu dạy. Tứ thúc là luyện khí sư, vậy mà không hiểu đạo lý rèn sắt khi còn nóng.”

Diệp Đình Vân nhìn Liễu Ngọc mà cạn lợi. Đúng là không sợ đối thủ như thần, chỉ sợ đồng đội như heo. Vừa nhìn là biết Triệu Thất có lý do đặc biệt gì đó nên muốn Giang Thiếu Bạch quay về hỗ trợ, nhưng có đồng đội heo là Liễu Ngọc ở đây, nhất định Triệu Thất rất đau đầu.

Giang Thiếu Bạch gật đầu nói: “Liễu thiếu nói rất có lý.”

Liễu Ngọc: “Đúng không?”

Triệu Thất: “…”

***

Triệu Thất liên tục mời, cuối cùng Giang Thiếu Bạch đến Liễu gia một chuyến, giúp Liễu Ngâm tinh luyện kim loại. Thật ra hắn vẫn có hứng thú với thuật luyện khí của Liễu Ngâm, học được không ít từ đối phương.

“Kim võ hồn đúng là thần khí!” Liễu Ngâm nhìn khối hồng nham thiết biến đổi hình dạng trên tay Giang Thiếu Bạch, nhịn không được cảm thán.

Mà trong mấy ngày này, Liễu Ngâm đã cảm thán câu này không biết bao nhiêu lần rồi. Bản thân ông là người say mê luyện khí, mỗi lần nhìn năng lực của Giang Thiếu Bạch đều không ngừng ao ước.

“Nếu ngươi dấn thân vào sự nghiệp luyện khí thì không đến mười năm sẽ thành luyện khí sư.”

Giang Thiếu Bạch lắc đầu: “Ta chỉ có hứng thú với luyện khí mà thôi, không có khả năng luyện khí cả ngày.”

Liễu Ngâm cau mày nói: “Làm việc phải chuyên chú, chân trong chân ngoài không làm nên chuyện.”

Giang Thiếu Bạch khẽ gật đầu: “Tiền bối nói rất đúng, chẳng qua tính ta là thế, không thể thay đổi được.”

Liễu Ngâm chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn Giang Thiếu Bạch, dường như rất ghét hành vi lãng phí thiên phú của hắn.

Giang Thiếu Bạch làm như không nhìn ra ánh mắt của ông, bình thản nói: “Nhiệm vụ của ta hôm nay đã xong rồi.”

Ông gật đầu, ném một cái thẻ ngọc cho hắn.

Trong thẻ ngọc ghi chép truyền thừa thuật luyện khí, sau khi Giang Thiếu Bạch quay lại luyện khí đường đã đạt thành hiệp nghị với Liễu Ngâm. Hắn đến giúp ông tinh luyện kim loại, ngược lại ông dạy cho hắn biết kiến thức liên quan đến luyện khí. Rất nhiều điểm mấu chốt nhập môn luyện khí đều là cơ mật của luyện khí sư, dưới tình huống bình thường thì hắn sẽ không học được.

Ra khỏi phòng luyện khí của Liễu Ngâm, Giang Thiếu Bạch quay về trang viên.

“Ngươi luyện chế được súng lục hả?” Diệp Đình Vân lên tiếng hỏi.

Hắn nghe thế gật đầu đáp: “Ừ.”

Giang Thiếu Bạch đã thử nghiên cứu Lôi Diễm Châu và Hỏa Diễm Châu của thế giới này. Xét theo trình độ nào đó thì những loại châu kia có thể gây nổ, tính chất tương tự lựu đạn ở trái đất, có uy lực không kém, lại không cần tiêu hao nguyên lực. Nhưng khuyết điểm cũng rất rõ ràng, đó là không dễ khống chế độ chính xác. Nếu rơi vào tay những người như Liễu Ngọc thì hiệu quả thu được không đáng là bao.

Sau đó hắn dùng vật liệu ở thế giới này nghiên cứu chế tạo được súng, lại tham khảo thêm lý thuyết về chế tạo vũ khí ở trái đất.

Uy lực của khẩu súng không tồi, viên đạn bắn ra gây nổ, có thể dùng để đối phó với tu sĩ Động Thiên Cảnh, hiệu quả hẳn là rất khá.

“Ta nghe Liễu Ngọc nói tứ thúc của y rất thích ngươi, muốn nhận ngươi làm đồ đệ, phải không vậy?” Diệp Đình Vân hỏi.

“Đúng là vậy, nhưng ta từ chối rồi.” Giang Thiếu Bạch đáp.

“Tại sao?”

Hắn cười cười: “Vì trình độ của ông ta không đủ cao.”

Cậu nghe thế bật cười: “Ghi thù à?”

Giang Thiếu Bạch nghiêng nghiêng đầu: “Không sai.” Thiên tài như hắn mà bị nhận lầm là bất tài, Liễu Ngâm đúng là có mắt không tròng.

“Ta cảm giác gần đây tu luyện như bị bình cảnh.”

Giang Thiếu Bạch cau mày: “Ta cũng kẹt ở đỉnh sơ kỳ Động Thiên Cảnh.”

Sau khi hai người tu luyện đến Động Thiên Cảnh liền rời khỏi Hổ Nha Trại. Thời gian hai người rời đi không lâu, chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi mà đã tu luyện đến đỉnh sơ kỳ đã là rất nhanh rồi. Có điều đối với Giang Thiếu Bạch, tu vi bị trì trệ khiến hắn khó chịu cả người.

“Ta nghe nói có một đại bí cảnh sắp mở ra, gọi là bí cảnh Thiên Tinh. Mấy ngày trước, phòng đấu giá Thương Minh có đấu giá một lệnh bài, ra ba trăm mười hai vạn nguyên thạch.” Diệp Đình Vân thở dài: “Đắt như vậy, thật khiến người ta đau đầu.”

Giang Thiếu Bạch cau mày, nghe nói là bí cảnh Thiên Tinh là bí cảnh có tài nguyên phong phú, bên trong có vô số cơ duyên, nếu may mắn còn có thể tìm được truyền thừa. Nhưng tỉ lệ chết trong đó cũng rất cao. Đương nhiên chỉ cần có thể bình an đi ra là sẽ có thu hoạch lớn.

Đáng tiếc, lệnh bài đều bị mấy đại tông môn chia nhau, rất ít lệnh bài đến tay tán tu.

Giang Thiếu Bạch thở dài nói: “Ngươi nghĩ xem, có phải chúng ta cũng nên đi ra ngoài tìm cơ duyên không?”

Hắn cau mày, tu vi đến bình cảnh, chỉ trông chờ đóng cửa ở nhà khổ tu thì không được, ra ngoài rèn luyện một chuyến có thể có thu hoạch bất ngờ. Không cần nghĩ đến bí cảnh có tài nguyên phong phú như bí cảnh Thiên Tinh, nhưng vẫn còn rất nhiều nơi có thể tìm kiếm cơ duyên.

Diệp Đình Vân gật đầu nói: “Cũng được, nhưng ta muốn chuẩn bị đồ vật nhiều một chút.”

“Được.”

Đi ra ngoài rèn luyện phải chuẩn bị vài loại đan dược, khôi phục nguyên khí, chữa thương, giải độc… tất cả đầu phải chuẩn bị đầy đủ. Pháp khí thuấn di cũng nên chuẩn bị một chút, vào thời điểm mấu chốt sẽ cứu được một mạng.

Kế đó Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân chuẩn bị đi ra ngoài rèn luyện, lúc này trên bầu trời Thương Minh chợt xuất hiện một trận mưa sao băng dồn dập.

Kèm theo trận mưa sao băng, mọi nơi đều chấn động.

***

Liễu Ngọc đến tìm Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân.

“Ngươi hỏi chúng ta có hứng thú đi vào bí cảnh Thiên Tinh không hả?” Giang Thiếu Bạch quái dị hỏi lại.

Liễu Ngọc khẽ gật đầu: “Ừ.”

Hắn nghi ngờ nói: “Đương nhiên là muốn đi, nhưng chúng ta không có danh ngạch.”

Liễu Ngọc cười thần bí: “Không cần lo lắng, ta có.”

“Ngươi lấy danh ngạch từ đâu? Thương Minh bán đấu giá lệnh bài, dường như bị một tán tu Toàn Đan mua rồi.”

Liễu Ngọc đáp: “Là ông ngoại cho ta. Theo lý mà nói, bí cảnh Thiên Tinh phải mở ra vào năm năm sau. Lần trước khi ông ngoại đến có cho ta lệnh bài, căn dặn ta tu luyện nghiêm túc, tranh thủ trước khi bí cảnh mở ra phải tu luyện đến trung kỳ Động Thiên Cảnh, có điều hiện tại xem ra không kịp rồi.”

Giang Thiếu Bạch trừng mắt, không hiểu hỏi: “Danh ngạch này phải rất quý hiếm, Liễu gia không có ai đi sao?”

“Đương nhiên người ở Liễu gia muốn đi, nhưng ta không muốn dẫn bọn họ.”

Diệp Đình Vân cau mày: “Ngươi đưa danh ngạch cho chúng ta, trưởng lão Liễu gia chắc chắn sẽ phản đối.”

Theo hiểu biết của cậu, bí cảnh Thiên Tinh có cấm chế tự nhiên, chỉ những người ba mươi tuổi trở xuống và cấp Toàn Đan trở xuống mới có thể tiến vào. Rõ ràng phụ thân Liễu Ngọc có tuổi tác không phù hợp, nhưng Liễu gia có không ít người trẻ tuổi xuất sắc.

Liễu Ngọc lắc đầu đáp: “Không đâu. Chuyện lệnh bài này ta không nói cho người Liễu gia biết, ông ngoại ta có dự định năm năm sau sẽ chọn hai tu sĩ thích hợp cùng vào bí cảnh với ta. Nếu ông không tìm được người thích hợp thì để ta tự tìm. Không ngờ bí cảnh Thiên Tinh lại mở ra sớm như vậy, ông ngoại hẳn là đang bế quan ở tông môn.”

Giang Thiếu Bạch gãi gãi đầu, cơ hội đưa tới cửa thế này, nếu bỏ lỡ thì quá đáng tiếc.

“Mặc dù hơi xấu hổ nhưng nếu Liễu thiếu không chê chúng ta gây cản trở, vậy thì chúng ta sẽ đi cùng Liễu thiếu, trong bí cảnh sẽ tận tâm bảo vệ ngươi chu toàn.” Diệp Đình Vân lên tiếng.

Liễu Ngọc gật đầu nói: “Đã quyết định vậy thì chúng ta đi nhanh một chút. Với tình huống thông thường thì trong vòng mười lăm ngày sau khi có mưa sao băng, bí cảnh sẽ mở ra, chúng ta cần đến Lạc Tinh Lĩnh trong mười lăm ngày, sau đó kích phát lệnh bài tiến vào bí cảnh.”

Giang Thiếu Bạch thầm nghĩ nên đi nhanh một chút, nếu để người nhà họ Liễu biết chuyện, sợ là Liễu Ngọc sẽ lâm thời đổi ý. Mặc dù làm vậy không được tử tế cho lắm, nhưng thời cơ tốt như thế ngay trước mắt, không thể không lo nghĩ chu toàn.

Thế là ba người cưỡi pháp khí phi hành của Liễu Ngọc rời khỏi trang viên.

***

Tin tức bí cảnh Thiên Tinh xuất hiện sớm khiến khắp nơi sôi sục cả lên.

Lúc nhóm Giang Thiếu Bạch đến được Lạc Tinh Lĩnh thì chỉ còn cách ngày bí cảnh Thiên Tinh mở ra hơn một ngày.

“Hình như phía trước có đánh nhau, không biết lý do là gì?” Liễu Ngọc hiếu kỳ nói.

Giang Thiếu Bạch thả linh hồn lực nhìn xung quanh, thấy một đôi thanh niên nam nữ bị mười mấy người truy sát. Thanh niên nhìn mấy người đuổi theo, tức giận nói: “Các ngươi đừng khinh người quá đáng!”

“Cầu Đạt, ngươi đã bị thương như vậy, tiến vào bí cảnh Thiên Tinh chỉ có chết mà thôi, không bằng giao lệnh bài ra.” Nam tử áo trắng cầm đầu nói.

Thanh niên bị đuổi giết tức giận nói: “Ta chỉ có một lệnh bài Thiên Tinh. xem các ngươi chia nhau thế nào?”

Đối phương cười nói: “Chỉ cần ngươi giao lệnh bài cho chúng ta, còn làm sao chia thì không cần ngươi nhọc lòng.”

“Vậy thì tốt, cho ngươi.” Thanh niên bị đuổi giết tựa hồ nghĩ thông không thể bảo vệ nổi lệnh bài bèn vứt ra.

Giang Thiếu Bạch đứng xa xa nhìn lệnh bài bay ra ngoài, giật mình nghĩ đó là số tiền kếch xù đó!

Giết người phóng hỏa đai lưng vàng, câu này đúng là không sai, cực khổ kiếm tiền nào nhanh như ăn cướp được.

Lệnh bài bị nam tử áo trắng cướp được, mấy tu sĩ khác lập tức đỏ mắt.

“Lệnh bài trong tay hắn, cướp lấy!”

Giang Thiếu Bạch nhanh chóng phát hiện người bị đuổi giết biến thành nam tử áo trắng hăng hái đuổi giết người ta trước đó. Hắn ta bị bao vây tấn công, trong trận hỗn chiến, liên tục có người nghe được tin tức gia nhập, nhiều tu sĩ nhanh chóng trở thành thi thể. Đối diện với lệnh bài, mấy tu sĩ như phát điên hết.

Giang Thiếu Bạch cau mày nói: “Chúng ta đi trước.”

Liễu Ngọc gật đầu, bí cảnh còn chưa mở ra mà đã gặp cảnh tượng như thế, so với vẻ phấn khởi khi vừa đến, hiện tại trong lòng y lo lắng hơn vài phần.

Hết chương 246

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info