ZingTruyen.Info

[ĐM/HOÀN]Ghi Chép Xuống Núi Của Thần Côn _ Diệp Ức Lạc

c235_236_237

TuyenTuyen202

Chương 235: Cuộc sống trong bộ lạc

Edit: OnlyU

Mấy thành viên đội săn thú đang đi trong rừng núi, người dẫn đầu cầm một cây rìu cao cỡ một người luôn. Lưỡi rìu lóe lên ánh sáng màu vàng, khiến người khác có cảm giác oai phong khí phách.

Tá La ra lệnh một tiếng, mọi người lập tức xông về phía dị thú. Cây rìu vàng vung lên, chém ra một lỗ lớn trên cổ con gấu hang động, uy lực kinh người khiến thành viên trong đội kinh hãi không thôi.

*Con gấu hang động là một loài gấu sống ở châu Âu trong thời Pleistocene và đã tuyệt chủng khoảng 24.000 năm trước trong thời cuối Glacial Maximum. Cả hai tên “hang động” và tên spelaeus khoa học là vì những hóa thạch của loài này đã tìm thấy chủ yếu trong các hang động, cho thấy rằng gấu hang động có thể đã dành nhiều thời gian hơn trong các hang động hơn so với gấu nâu, trong đó sử dụng các hang động chỉ để ngủ đông. Do đó, trong quá trình thời gian, toàn bộ lớp xương, gần như toàn bộ bộ xương được tìm thấy trong nhiều hang động.

Dưới sự hợp sức của các thành viên, con gấu hang động nhanh chóng bị giết. Cuộc đi săn kết thúc thắng lợi, mọi người hò reo hoan hô.

“Đội trưởng, ngươi càng ngày càng lợi hại.”

“Đúng vậy! Đội trưởng, mấy tên ở nhị đội khẳng định không hơn chúng ta.”

“Không nên xem thường bọn họ, vũ khí của đội trưởng nhị đội đã được sửa chữa rồi.”

Tá La vuốt ve cái rìu, ánh mắt lóe lên vài tia sáng, đây là cái rìu mà ông của y truyền lại cho con cháu, lúc đến tay y thì cái rìu đã rất cùn rồi. Nghe phụ thân kể lại, lúc vừa mới mua được cái rìu này, nó có thể một phát chém vỡ tảng đá. Đáng tiếc, đến lượt y thì cái rìu chỉ có thể chém đá vỡ một mảnh nhỏ, uy lực nhỏ hơn ban đầu rất nhiều.

Tuy vậy nhưng giá cả mua vũ khí rất đắt, có được cái rìu đủ đủ khiến người trong tộc mơ ước rồi.

Tá La không ngờ rằng vừa đến chỗ “người ngoại lai” kia sửa vũ khí xong, cái rìu đã khôi phục sắc bén như trước.

Quả nhiên người có kim võ hồn rất lợi hại! Nghe Tư Tế nói người có võ hồn như vậy đi đến các bộ lạc lớn cũng rất được coi trọng. Thế nhưng không biết vì lý do gì mà họ lưu lạc đến Hổ Nha Trại. Mặc kệ lý do là gì, hiện tại họ đã là người của Hổ Nha Trại.

Tá La nhìn ánh mắt hâm mộ của các thành viên trong đội săn mà âm thầm đắc ý.

“Đáng tiếc, cha ta không lưu lại vũ khí gì cho ta.” Một đội viên oán giận nói.

Trong đội ngũ có một cái đội viên dáng người hơi nhỏ bỗng lên tiếng: “Tổ gia gia của ta tựa hồ có vũ khí từ thương đội.”

“Tổ gia gia của ngươi, vậy là chuyện từ đời nào rồi, phỏng chừng là bốc phét.”

Tháp gãi đầu một cái, ngượng ngùng cười cười.

Tháp không có nói tiếp, lại nghĩ thầm dưới hầm nhà hắn có rất nhiều vật phẩm không nỡ bỏ chất đống ở đó, có lẽ binh khí gia gia lưu lại để ở đây, lát nữa quay về phải tìm một chút. Nếu là binh khí bị gãy hay gì đó thì có thể tìm người kia sửa chữa. Thật sự có thể sửa được binh khí sẽ hù chết mấy người kia. Ngay cả cung tên bị gãy làm hai của Dực Phi cũng sửa được mà.

***

Diệp Đình Vân đang ngồi trước nhà, trước mặt cậu là mấy quả dưa hấu tròn tròn.

Ngày đó Thương Thạch mời người ta ăn dưa hấu, thế là tiếng tăm của dưa hấu nhanh chóng lan truyền khắp bộ lạc.

Diệp Đình Vân đang ngồi trước đống dưa hấu, giống đang bán dưa.

Dực Phi lại dẫn một đám đàn em đến, dùng trứng chim để đổi dưa hấu. Giang Thiếu Bạch phát hiện Dực Phi là một cậu bé rất thông minh, có ý tưởng, có dũng khí, còn có gan nếm thử.

Dưa hấu không phải linh dược quý báu gì, xem ra có nhiều trẻ con thích. Diệp Đình Vân thúc giục mọc ra mười mấy quả dưa hấu vỏ mỏng, đưa cho mấy đứa nhỏ một quả. Đám nhóc hào hứng ăn rất ngon miệng, có vài đứa ăn đến nỗi nước dưa hấu dính đầy người.

A Ba và Đồ ở đây phụ giúp Giang Thiếu Bạch, nhìn đám nhóc Dực Phi mà ao ước không thôi.

Chạng vạng, lúc hai đứa nhỏ ra về, Diệp Đình Vân lại thúc sinh trưởng hai sọt dưa hấu, đưa cho mỗi đứa một sọt.

Trong Hổ Nha Trại, cô nhi sống chung với nhau, Diệp Đình Vân đưa cho hai đứa nhỏ cũng là muốn chúng cho những cô nhi khác nếm thử.

Có mấy đứa trẻ đi đầu, vài người có dư dả sẽ cầm thịt thú và trái cây rừng không biết tên đến đổi dưa hấu. Căn bản ai đến Diệp Đình Vân cũng không từ chối.

Dưa hấu được người trong tộc nhất trí khen ngợi, nhưng dù trái cây này ăn ngon nhưng lại không có bao nhiêu năng lượng. Mọi người chỉ muốn cải thiện khẩu vị một chút, dù sao trẻ con rất thích.

Sau khi chuyện Diệp Đình Vân có mộc võ hồn bị lan truyền, Tư Tế có đến tìm cậu, muốn cậu hỗ trợ thúc linh thảo trưởng thành.

Diệp Đình Vân thử thúc giục sinh trưởng một ít, giữ lại một ít. Có vài linh thảo tương đối quý giá, cậu thục chúng sinh trưởng không dễ dàng, bèn bất đắc dĩ bày tỏ với Tư Tế là năng lực của cậu có hạn.

Tư Tế không để bụng, ngược lại còn thở phào nhẹ nhõm một hơi.

***

“Tư Tế đại nhân, người kia đưa hai quả dưa hấu đến.” Thanh Hằng lên tiếng.

Tư Tế Bạch Miểu gật gật đầu, ánh mắt hơi bất đắc dĩ: “Biết rồi, để đó đi.”

Thanh Hằng đặt dưa hấu xuống. Gần đây dưa hấu rất được mọi người ở Hổ Nha Trại yêu thích, trong nhà mà có chút lương thực dư dả là sẽ mang đi đổi dưa hấu. Có vài người không hứng thú nhiều với dưa hấu mà muốn mượn cơ hội gặp hai người ngoại tộc kia.

“Tư chất tốt như vậy mà lại tốn tâm tư vào thúc giục sinh trưởng trái cây dại.” Bạch Miểu thở dài một hơi, lắc lắc đầu nói.

Thương Nhai bên cạnh nói: “Tư Tế, mặc dù Diệp Đình Vân có mộc võ hồn, nhưng mà cấp bậc và phẩm chất lại khá thấp.”

Bạch Miểu gật đầu: “Đúng vậy, nếu tu sĩ mộc võ hồn có cấp bậc và phẩm chất cao thì đã không lưu lạc đến Hổ Nha Trại chúng ta. Nhưng mộc võ hồn dù có cấp bậc và phẩm chất thấp thế nào đi nữa thì vẫn là mộc võ hồn, đối với bộ lạc chúng ta vẫn vô cùng quang trọng.”

Thương Nhai gật gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu nhưng ít nhiều gì vẫn có chút tiếc nuối.

“Thật ra cấp bậc và phẩm chất thấp một chút cũng tốt, chứ nếu mộc võ hồn có cấp bậc phẩm chất cao thì chúng ta không cách nào giữ người ở lại được.” Tư Tế cảm thán nói.

Thương Nhai lập tức đổi sắc mặt: “Tư Tế nói rất đúng.”

Mấy ngày nay, Thương Nhai đã hiểu được lợi ích của việc bộ lạc có một kim võ hồn, lục tục có người tìm đến Giang Thiếu Bạch sửa chữa vũ khí. Sau khi vũ khí hoàn thiện, đội săn thu hoạch được nhiều hơn. Có một tu sĩ kim võ hồn, hiện giờ họ lại có thêm một mộc võ hồn. Tuy tạm thời mộc võ hồn chỉ có thể thúc tăng trưởng trái cây, nhưng ai biết được sau này sẽ thế nào.

Có vài loại linh thảo chỉ khi trưởng thành mới có dược lực, nhưng một khi vừa trưởng thành sẽ thu hút rất nhiều yêu thú kéo đến. Nếu có một tu sĩ mộc võ hồn, họ có thể thúc giục dược thảo trưởng thành trước, cứ như vậy họ sẽ chiếm cơ hội trước.

***

A Ba và Đồ mang hai sọt dưa hấu về lại nhà đá.

Hổ Nha Trại đặc biệt xây một căn nhà đá cho mấy đứa nhỏ mất cha mẹ trong bộ lạc, cô nhi trong bộ lạc đều sống ở đây.

“A Ba, Đồ, hai người về rồi.” Mấy đứa nhỏ vốn đang ngủ trong nhà, thấy A Ba và Đồ quay về lập tức ngồi dậy khỏi giường, mong ngóng nhìn dưa hấu hai người mang về.

A Ba hơi đắc ý nói: “Ăn trái cây đi.”

Mấy đứa trẻ lập tức chen nhau, chạy tới chia trái cây. Trong nhà có một thanh đao bằng đá, nhưng đám nhóc lại có khuynh hướng dùng một đấm bổ quả dưa thành mấy phần, mỗi đứa cầm một phần mà ăn.

“Ngon quá, đây là trái cây của hai người từ bên ngoài đó hả?” A Nguyên hỏi.

A Ba gật gật đầu.

Điểm Điểm vô cùng ước ao nhìn A Ba và Đồ: “Nếu ta được hai người kia nhìn trúng là được làm việc cho họ rồi. Ta nghe đội săn nói hai người đó rất lợi hại.”

Đồ gật đầu đáp: “Giang tiên sinh rất lợi hại. Giang tiên sinh chỉ cần sờ một cái là binh khí bị hỏng sẽ khôi phục nguyên trạng. Nếu ta có bản lĩnh đó thì tốt rồi.” Đồ ngẩng đầu mong đợi, thầm nghĩ Giang Thiếu Bạch quá thần kỳ, dù là thành viên đội săn bắn mà đi đến trước mặt Giang Thiếu Bạch cũng phải khách sáo. Bộ lạc có người như vậy thì không cần phải lo lắng vấn đề vũ khí nữa.

***

Giang Thiếu Bạch đi vào nhà, Diệp Đình Vân thoáng nhìn về phía hắn hỏi: “Ngươi đã đi đâu vậy?”

“Đội săn bắn đã về, ta đến quảng trường nhìn xem.”

Chuẩn bị sẵn sàng đầy đủ có thể khiến công việc hoàn thành nhanh hơn, phẩm chất vũ khí tăng lên, thu hoạch của đội săn bắn cũng theo đó tăng lên. Giang Thiếu Bạch nhận ra tâm trạng các chiến sĩ trong bộ lạc không tồi. Lúc hắn đến quảng trường còn có người hành lễ với hắn, không giống như trước kia nhìn hắn như phế vật.

Đội thú săn mang về một con heo bốn nanh. Con heo này không giống heo bình thường, răng nanh của nó vô cùng cứng rắn, da lại dày, giống như một chiếc xe tăng vậy. Lúc con heo bị kéo về vẫn còn sống, mấy chiến sĩ tiến hành giết heo ở quảng trường.

Trùng hợp Giang Thiếu Bạch đứng bên cạnh, khi con heo bốn nanh chết, một luồng khí kỳ quái chảy vào người hắn, bồi bổ cơ thể hắn, cảm giác này tương tự khi hắn hấp thu âm khí.

Giang Thiếu Bạch từng chứng kiến người trong Hổ Nha Trại mang mãnh thú về, nhưng lúc đó nó đã chết nên hắn không có cảm giác đặc biệt gì. Hắn thầm nghĩ những lúc rảnh rỗi nên nhân dịp đội săn bắn mang mãnh thú về mà có mặt kịp lúc. Nếu gặp được lúc giết mổ mãnh thú thì thực lực của hắn có thể tăng lên.

Mấy ngày nay hắn đi quanh Hổ Nha Trại, hiểu ra diện tích Thập Vạn Đại Sơn vô cùng rộng lớn, muốn rời khỏi nơi này thì phải chờ thực lực của hắn tăng lên mới được. Giang Thiếu Bạch nghĩ có lẽ hắn phải ở lại Hổ Nha Trại một thời gian dài. Nhưng đó cũng là chuyện tốt, có thể mượn cơ hội tìm hiểu thêm về thế giới này, sau này rời khỏi đây sẽ không đến mức cái gì cũng không biết.

Giang Thiếu Bạch nhìn thoáng vào trong nhà, thấy Đa Đa đang bám lấy cái bát uống gì đó, hắn tò mò hỏi: “Chuột ngố đang làm gì vậy?”

Diệp Đình Vân cười đáp: “Đa Đa đang uống sữa thú đó.”

“Sữa thú?”

“Ừ, thứ này rất bổ, bộ lạc có nuôi mấy con dã thú có thể sinh sữa, uống vào giúp cơ thể cường tráng khỏe mạnh, có tác dụng bồi bổ rất lớn đối với trẻ em. Đa Đa rất thích.”

Ban ngày Diệp Đình Vân đi một vòng trong bộ lạc, có một hộ gia đình đang nấu sữa thú cho trẻ em, Đa Đa thấy thế lập tức nhảy lên giành. Kết quả đứa nhỏ bị giành mất sữa thú òa khóc, thế mà chuột ngố vẫn ôm bát không chịu buông, khiến Diệp Đình Vân khó xử không thôi.

Nhờ phúc của Giang Thiếu Bạch, đội săn bắt được thêm không ít con mồi, thế nên mấy nữ chiến sĩ chẳng những không trách Đa Đa mà còn tặng thêm nhiều sữa thú.

Giang Thiếu Bạch nhìn chậu sữa của Đa Đa, cảm thấy trong sữa tỏa ra mùi hương thoang thoảng.

Diệp Đình Vân liếc nhìn hắn nói: “Người thích? Thích thì chúng ta đổi nhiều một chút.”

Hắn ngượng ngùng nói: “Không cần.”

Sữa thú gì đó nghe là biết đồ uống của trẻ con, hắn uống thứ này mà để người khác nhìn thấy sẽ kỳ quái. Nghe nói ở thế giới này, sữa thú là thứ rất bổ dưỡng, nhưng lại rất hiếm có được, thường ưu tiên cho trẻ con uống.

Diệp Đình Vân nhìn hắn, trêu chọc nói: “Ngươi xấu hổ hả?”

Giang Thiếu Bạch cười gượng, cậu cũng không hỏi nhiều nữa.

Hết chương 235

Chương 236: Vũ khí “Bí đỏ”

Edit: OnlyU

Tiếng gõ cửa vang lên một tràng, Giang Thiếu Bạch liếc mắt: “Thương Sơn lại đến nữa.”

Giang Thiếu Bạch không cần hao tâm tổn trí dùng linh lực nhìn, hắn chỉ cần nghe tiếng bước chân là đã nhận ra được người đến là ai.

Diệp Đình Vân không kiềm được bật cười một tiếng: “Hắn thật siêng đến đây.”

Giang Thiếu Bạch lắc lắc đầu, trong lòng thầm mắng Thương Sơn ngốc nghếch.

Y xem như là khách quen của hắn, cách hai ba ngày là lại đến sửa chữa vũ khí. Mà hắn thấy vũ khí của đối phương vốn không có vấn đề gì lớn, Thương Sơn chỉ đơn thuần là ăn no rửng mỡ.

Thương Thạch từng nói với Giang Thiếu Bạch rằng Thương Sơn rất quý trọng vũ khí của y, bình thường dùng rất cẩn thận, nhưng dạo này lại ra tay không kiêng dè gì nữa, hỏng thì lại đến sửa, mẻ một chút cũng sửa, hơi cùn một tý cứ đến mà sửa lại. Giang Thiếu Bạch nghĩ Thương Sơn bị nghiện sửa vũ khí rồi.

“Hắn đồng ý trả thù lao thì ngươi cứ sửa cho hắn.” Diệp Đình Vân nói.

“Ừm.” Chỉ cần Thương Sơn đồng ý trả thù lao, vậy thì cứ mặc kệ cái tật thích sửa chữa của y, thực tế thì bộ lạc có nhiều người mắc tật như vậy mới tốt.

Giang Thiếu Bạch đi ra xem, Thương Sơn lập tức giơ hai tay lên cao đưa vũ khí qua, thái độ hơi cung kính. Hắn chợt nhận ra địa vị của hắn trong bộ tộc càng ngày càng cao, tựa hồ có xu thế bồi dưỡng Tư Tế, nhưng hắn không có hứng thú làm Tư Tế.

Giang Thiếu Bạch nhìn Trảm Long Đao, thật sự không nhìn ra vấn đề, lông mày hắn giật một cái, thầm nghĩ Thương Sơn mắc chứng cưỡng chế rồi, càng ngày càng nghiêm trọng. Tuy không nhìn ra vũ khí có vấn đề gì nhưng hắn vẫn giơ tay phất qua Trảm Long Đao một cái.

Thương Sơn thấy Giang Thiếu Bạch đã sửa chữa xong, hành lễ với hắn một cái, để lại một con đa thỏ rồi hài lòng ra về.

Giang Thiếu Bạch nhìn theo bóng dáng Thương Sơn, hắn sờ sờ mũi, ẩn ẩn cảm thấy xấu hổ nhưng lại nhanh chóng nghĩ thông. Hắn nhìn con thỏ xui xẻo dưới đất, thầm nghĩ năng lượng trong con thỏ không cao, đưa cho hai đứa nhỏ phụ việc tốt hơn.

Sau khi Thương Sơn ra về, lại có một người nữa đến, người này khiêng một quả cầu sắt hình bí đỏ đến.

Giang Thiếu Bạch nhìn Tháp hỏi: “Ngươi muốn sửa cái này?”

Tháp gật gật đầu: “Đúng vậy, đây là tổ gia gia của ta để lại, ta nghĩ nó vốn là một cái chùy.”

Sau khi Tháp suy đoán tổ gia gia có khả năng để lại vũ khí, hắn bèn về nhà tìm. Hắn nhớ rõ trước khi gia gia qua đời có nói đó là một vũ khí rất lợi hại nhưng không rõ cụ thể lợi hại thế nào.

Tháp lục tung tầng hầm tìm kiếm một lúc lâu, rốt cuộc xác định quả cầu sắt to lớn này vốn là một cái chùy, có điều cái cán đã gãy lìa.

Chùy không có cán thì nhấc lên cũng không được! Giang Thiếu Bạch hơi khó xử: “Vũ khí bị gãy lìa thì ta có thể nối lại, nhưng cái này lại không có cán.”

Không bột đố gột nên hồ, không có cán hắn không thể biến ra cái cán được. Thật ra không phải là hoàn toàn bó tay hết cách, hắn có thể rút lấy kim loại từ “bí đỏ”, khiến bí đỏ thu nhỏ lại một chút, từ đó tạo cái cán mới. Nhưng làm vậy tiêu hao dị năng kim loại rất nhiều, e là còn cần dị năng nhiều hơn khi sửa Trảm Long Đao.

Giang Thiếu Bạch đã ở Hổ Nha Trại được một thời gian, hắn biết rõ để sửa những kim loại khác nhau thì cần tiêu hao nguyên khí khác nhau. Sửa chữa Trảm Long Đao của Thương Sơn rất mất sức, nhưng cung tên của Dực Phi thì đơn giản hơn rất nhiều. Mà “bí đỏ” của Tháp dùng kim loại không phải hạng xoàng.

Tháp hơi buồn bã nói: “Không sửa được sao?”

Giang Thiếu Bạch lắc đầu nói: “Cũng không phải, có thể dùng những nguyên liệu khác chế ra cái cán nối lại, nhưng làm vậy vẫn sẽ dễ bị gãy, hơn nữa trong tay ta không có nguyên liệu thích hợp.”

Tháp đảo mắt, thầm nghĩ thì ra cần nguyên liệu, trong Hổ Nha Trại có rất nhiều mảnh binh khí hỏng, có lẽ hắn sẽ tìm được cái cán ở đâu đó.

“Vậy ta để lại đây trước, chờ ngươi tìm được nguyên liệu thích hợp rồi tính sau.”

Giang Thiếu Bạch gật đầu: “Được.”

Sau khi Tháp rời đi, Giang Thiếu Bạch thử đi đến khiêng “bí đỏ”, hắn lập tức lắp bắp kinh hãi.

“Rất nặng hả?” Diệp Đình Vân hỏi.

Giang Thiếu Bạch gật gật đầu: “Khá nặng.”

Diệp Đình Vân đi đến khiêng thử, lập tức bị trọng lượng của “bí đỏ” làm kinh hãi. Cậu thầm nghĩ Hổ Nha Trại quả nhiên tàng long ngọa hổ! Một chiến sĩ bình thường mà đã mạnh đến vậy.

Nhưng có một chuyện mà Diệp Đình Vân không biết, tuy vóc người của Tháp bình thường, nhưng sức lực lại đứng hạng nhất hạng nhì trong Hổ Nha Trại, hắn thức tỉnh võ hồn gấu. Chẳng qua Tháp uổng phí sức mạnh, không biết sử dụng sức mạnh hữu ích, công trạng khi đi săn không dễ dàng thấy được trong số các chiến binh bộ lạc.

Diệp Đình Vân buôn bán dưa hấu rất đắt hàng, sau khi biết cậu có mộc võ hồn, bộ lạc chia cho cậu một khoảnh đất nhỏ. Diệp Đình Vân thu thập vài hạt giống thảo dược, có vài loại là Tư Tế đưa cho, có vài loại là trao đổi với người bộ lạc. Cậu bắt đầu thử trồng vài loại cây trong khoảnh đất được phân, có cả hạt giống ở thế giới trước và thế giới này.

Diệp Đình Vân phát hiện người trong Hổ Nha Trại rất tò mò về khoảnh đất trồng trọt của cậu, họ thường giả vờ đi ngang qua khoảnh đất cậu rào, nhịn không được nhìn xuống đất. Nhìn thấy các loại cây kỳ lạ còn vô cùng kinh ngạc.

So với người lớn thì trẻ em phản ứng trực tiếp hơn nhiều, có hai lần Diệp Đình Vân đi ra ruộng, nhìn thấy ngoài vòng tre bu đầy mấy đứa nhỏ.

Đám nhóc rất tò mò đối với các loại cây trong ruộng, liên tục hỏi cậu có thể ăn được hay không. Tuy người trong tộc rất tò mò về mấy loại cây, nhưng không có sự đồng ý của cậu thì không ai dám đụng vào, trẻ con cũng vậy.

Sau khi Dực Phi đến nhà sửa cung tên xong, cậu bé thường xuyên ghé qua, Diệp Đình Vân lại rất xem trọng đứa nhóc tinh quái này. Mỗi lần đám nhóc Dực Phi đến, cậu thường cho bọn nhóc một ít hoa quả ăn. Mà bọn nhỏ cũng rất thích mấy loại trái cây ngọt như dưa hấu, táo, cam v.v…

Diệp Đình Vân rảnh đến phát chán còn thử thúc giục sinh trưởng sầu riêng, Dực Phi và mấy tiểu đệ của nhóc không chịu nổi mùi, còn nghĩ là có độc. Kết quả Dực Phi to gan ăn thử một miếng rồi thích luôn, còn ăn rất nhiều, lúc về còn năn nỉ mang một trái về cho cha ăn.

Cha của Dực Phi là Dực Bằng, đảm nhận nhiệm vụ cảnh báo trong Hổ Nha Trại, lúc nào nhìn y cũng là dáng vẻ thận trọng tỉ mỉ. Diệp Đình Vân rất khó tưởng tượng cảnh Dực Bằng ăn sầu riêng, nhưng Dực Phi đã nài nỉ như vậy, cậu bèn hào phóng tặng một quả.

Dực Phi ôm một cây con đi đến trước mặt Diệp Đình Vân.

“Đây là cho ta?” Diệp Đình Vân hỏi.

Dực Phi gật đầu: “Vâng.”

Đa Đa đột nhiên chạy ra, nhảy tót lên người Diệp Đình Vân cọ cọ. Cậu thầm giật mình, chợt hiểu Đa Đa thích cây con này. Lúc xuyên qua đường hầm thời không, chuột ngố bị thương nặng, nó luôn uể oải không phấn chấn tinh thần, lúc này nó lại hoạt bát như vậy, có vẻ thật sự rất thích cây con này.

Diệp Đình Vân nhìn cái cây, nhận ra nó thiếu sức sống, dưới tình trạng này bình thường sẽ không sống được, còn lại cậu không nhìn ra bất thường gì. Cậu cười cười nói: “Cám ơn ngươi, đây là cây gì vậy?”

Dực Phi gãi đầu một cái: “Cây ăn quả.”

Diệp Đình Vân thấy nét mặt cậu bé không được tự nhiên, có điều cậu không để ý lắm.

“Muốn ăn bánh bông lan không?”

Đám nhóc đi theo Dực Phi tới đây như chỉ chờ câu này của Diệp Đình Vân, cả đám vừa nghe lập tức sáng mắt, hình như còn chảy cả nước miếng.

Nhờ phúc của Giang Thiếu Bạch, Diệp Đình Vân không thiếu thịt ăn, thường ngày cậu lại rảnh rỗi. Nhàn đến phát chán nên cậu dành chút thời gian nghiên cứu mấy công thức nấu ăn trong điện thoại di động.

Đa Đa có mang theo mấy cái di động đến đây, trong điện thoại lưu rất nhiều công thức nấu ăn. Mấy ngày nay cậu dùng nguyên liệu bản xứ, làm được một ít bánh bông lan.

Mới đầu rất ngán vì ngọt quá mức, Giang Thiếu Bạch kén ăn nên không thích ăn. Diệp Đình Vân lại tiếc của, Thương Thạch đi qua thấy, nghe cậu bảo khó ăn bèn mang hết “vật thí nghiệm” đi. Diệp Đình Vân không thích đồ ngọt nhưng trẻ con trong tộc lại rất thích. Thương Thạch để lại một ít, còn lại mang chia cho mấy đứa nhỏ trong Hổ Nha Trại, kết quả bánh bông lan bị giành nhau không còn.

Gần đây Diệp Đình Vân đã điều chỉnh công thức, bánh bông lan càng lúc càng ngon.

Đám nhóc Dực Phi cầm bánh, hưng phấn ra về.

Mấy đứa nhỏ vừa ra khỏi căn nhà đá của Giang Thiếu Bạch là lập tức giành nhau ăn không còn một miếng.

“Phi ca, rốt cuộc Diệp tiên sinh có thể khiến cây sống được không?”

Dực Phi lắc đầu: “Không biết. Mà cái cây kia èo uột lắm bệnh, chắc không sống được đâu.”

“Chúng ta dùng một cái cây bệnh đổi bánh, có phải không tốt lắm không?” Một nhóc béo tròn mút ngón tay hỏi.

Dực Phi trừng mắt nhìn đứa bé kia, hừ khẽ một tiếng: “Ngươi còn nói, chính ngươi ăn nhiều nhất đó!”

Cổ Lôi có chút ngượng ngùng: “Là do bánh ngon quá.”

“Ta nghe Thạch Đầu ca nói, hai người ngoại lai đều không thích ăn bánh bông lan, chê không ăn.” Dực Phi nhăn mũi nói.

Cổ Lôi gãi đầu một cái, không hiểu ra sao: “Bánh bông lan mà chê thì thứ gì mới ngon?”

Dực Phi lắc đầu: “Ai mà biết. Hay là hai người đó từng sống trong bộ lạc lớn, được ăn ngon nhiều rồi?”

“Người từ bộ lạc lớn, vậy tại sao phải đến bộ lạc chúng ta?” Cổ Lôi lại hỏi tiếp.

Dực Phi gãi đầu, tin tức về hai người ngoại lai quá ít, cậu bé chỉ nghe Thương Thạch nhắc một chút nhưng không biết gì nhiều.

“Kệ đi, chỉ cần họ đồng ý ở lại sửa chữa binh khí là tốt rồi.” Dực Phi hăng hái quơ quơ vũ khí trong tay.

Sau khi cung tên được sửa, Dực Phi dùng cung tên bắn được mấy con chim, nhận được rất nhiều lời khen.

“Không biết làm bánh bông lan thế nào.” Mạch Thiên liếm liếm nói.

Mấy đứa nhỏ nhìn nhau, suy nghĩ về mấy món đồ của Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân. Muốn có phải mang đồ đến đổi, vậy nếu học được cách làm thì có thể tự làm rồi.

“A Thu thẩm có biết làm không?” Cổ Lôi mở to mắt hỏi.

Giang Thiếu Bạch có thuê hai đứa trẻ trợ giúp xử lý con mồi, còn Diệp Đình Vân cũng tìm một phụ nữ lớn tuổi trong bộ lạc giúp việc, người này là A Thu Thẩm, chủ yếu phụ trách nấu cơm và giúp việc cho cậu.

Gần đây cậu có hứng thú nghiên cứu nguyên liệu nấu ăn ở dị giới, nhưng lại không thích thanh lý nguyên liệu nấu ăn, cũng không thích rửa sạch nguyên liệu trước.

Dực Phi đảo mắt nói tiếp: “Đi về hỏi thẩm sẽ biết.”

Diệp Đình Vân trồng cây con Dực Phi đưa đến trước cửa nhà của cậu, dùng linh lực thúc nó sinh trưởng, cây con vốn đang yếu ớt nhanh chóng phát triển, chỉ chốc lát đã cao hơn không ít.

Giang Thiếu Bạch xách một bao vũ khí bỏ đi về nhà, lập tức trông thấy cây con trước nhà. Đa Đa đang ngồi xổm trước nhà nhìn cái cây, ánh mắt đầy vẻ mong đợi. Hắn nhìn thấy ánh mắt của chuột ngố mà nổi cả da gà.

Giang Thiếu Bạch lên tiếng hỏi: “Ai tặng cây giống vậy?”

“Dực Phi đưa tới đó.”

Hắn nhìn Diệp Đình Vân, không hiểu lắm hỏi: “Đây là cây gì? Ta thấy Đa Đa nhìn cái cây mà chảy cả nước miếng.”

Cậu lắc lắc đầu: “Ta cũng không biết. Thằng bé Dực Phi đưa tới, Đa Đa rất thích. Mà nó thích thì hẳn là thứ tốt nhỉ?”

Giang Thiếu Bạch thầm nghĩ Đa Đa thích chưa hẳn là thứ tốt đâu, trước đây nó còn chôm cái trăm cài đầu hai tệ mà coi như bảo vật.

“Nhóc Dực Phi nhiều mưu kế thật.” Giang Thiếu Bạch buồn bực nói.

“Thằng bé còn nhỏ mà, có nhiều mưu kế đến đâu thì cũng chỉ dùng để kiếm thêm vài món ăn ngon mà thôi. Thúc cây con kia sinh trưởng hơi tốn sức, ta nghĩ đó là thứ tốt.” Với thực lực của Diệp Đình Vân, một ngày cậu có thể thúc giục mấy chục quả dưa hấu sinh trưởng mà không tốn quá nhiều sức lực, nhưng cái cây kia khiến linh khí trong người cậu bị rút đi như tháo nước, thế mà nó chỉ lớn hơn một chút mà thôi.

Có điều Diệp Đình Vân không vội, mỗi lần thể chất bùng nổ là thực lực của cậu sẽ tăng vọt, cậu không cần lo lắng thực lực tăng chậm, dù sao cậu cần dùng năng lực liên tục, khiến kinh mạch mở rộng để cơ thể có thể chứa được càng nhiều linh lực.

Diệp Đình Vân hỏi: “Ngươi mang gì về vậy?”

Giang Thiếu Bạch cười cười: “Một ít vũ khí, đều đã hỏng rồi.”

Hắn giúp bộ lạc sửa vũ khí, giúp sức chiến đấu của các đội săn tăng lên rất nhiều. Trưởng lão bộ lạc theo dõi hắn vài ngày, cuối cùng cũng chịu giao “phế phẩm” của Hổ Nha Trại cho hắn, có điều cái bao này chỉ là một phần trong đó. Giang Thiếu Bạch đoán chừng bộ lạc nhanh chóng đưa bao vũ khí hỏng cho hắn là vì Tháp, có lẽ hắn đã kể cho trưởng lão bộ lạc biết chuyện tu sửa quả “bí đỏ”.

Diệp Đình Vân nhìn bao vũ khí, trong bao có kiếm gãy, dao gãy, còn có vài mảnh nhỏ không nhìn ra hình dáng.

“Bộ lạc hy vọng ngươi sửa đống này thành binh khí sao?” Diệp Đình Vân hỏi.

Giang Thiếu Bạch gật đầu: “Ừ có lẽ vậy. Có điều đống này hỏng nghiêm trọng, chắp vá cũng không dễ. Nhưng có thể dùng những mảnh kim loại này chế tác một cái ám khí Bạo Vũ Lê Hoa.”

Gần đây binh khí hắn sửa chữa đã tốt hơn một chút, hắn tiếp xúc nhiều với binh khí, phát hiện những kim loại hắn từng gặp rất mềm, không nỡ so sánh. Mấy món binh khí hắn mang về tuy hỏng thê thảm rồi, nhưng có vài món dùng làm nguyên liệu không tồi.

Mà dị năng kim loại của hắn càng lúc càng linh hoạt, lốc xoáy linh lực thuộc kim loại trong người cũng lớn hơn một chút, đó là nhờ công hắn chăm chỉ luyện tập.

Giang Thiếu Bạch cầm một mảnh kiếm lên, như đang nghĩ đến chuyện gì đó. Một nguồn năng lượng từ bên trong mảnh kiếm truyền vào người hắn, sau khi năng lượng truyền sang người Giang Thiếu Bạch, hắn có thể thấy được rõ ràng mảnh kiếm mất đi độ sáng bóng.

“Làm sao vậy?” Diệp Đình Vân hỏi.

Giang Thiếu Bạch lắc đầu nói: “Không sao, là chuyện tốt, ta cảm nhận được một nguồn năng lượng trong mảnh kiếm này.”

Diệp Đình Vân nghĩ nghĩ rồi nói: “Có phải là năng lượng thú hạch? Ta đã gặp Tư Tế vài lần, thỉnh thoảng ông ta có nói vũ khí thuần kim loại ở bên ngoài không được tính là vũ khí đặc biệt lợi hại. Có vài luyện khí sư có thể dùng phương pháp đặc thù dung hợp kim loại và thú hạch làm một, khi đối địch, vũ khí có thể phóng ra uy lực lớn hơn.”

Giang Thiếu Bạch: “Có lẽ là vậy.” Hắn vẫn còn quá xa lạ về thế giới này.

Hết chương 236

Chương 237: Bột gia vị

Edit: OnlyU

“Ầm!”

Chùy sắt to lớn nện trúng người một con nai hoang, con nai bị cái chùy đánh mạnh lập tức té xuống đất. Tháp nhảy ra khỏi rừng cây, thu hồi chùy sắt.

Vài thành viên trong đội săn bắn vô cùng hâm mộ nhìn chùy sắt trong tay hắn, nhận thấy ánh mắt của đồng đội, hắn vô cùng đắc ý trong lòng.

Ngày đó Tháp nói tổ gia gia của hắn để lại một cái chùy sắt, các đồng đội của hắn vốn không tin, còn giễu cợt hắn một trận. Lúc đó bản thân hắn cũng không nắm chắc nên không tranh luận, kết quả hiện tại hắn đã có được một vũ khí bằng sắt.

Chùy sắt vung lên rất là “phê”, Tháp cảm thấy như cả người tràn đầy sức lực.

“Tháp, không ngờ tổ gia gia của ngươi thật sự lưu lại vũ khí lợi hại như vậy!”

Tháp hơi đắc ý nói: “Năm đó tổ gia gia của ta cũng là hạng nhất hạng nhì trong tộc đó!”

Hắn thầm nghĩ tổ gia gia chỉ lưu lại một quả cầu to đùng, nếu không có Giang tiên sinh tu sửa cho hắn, căn bản không gắn lại được. Năng lực thần kỳ như vậy, thảo nào người có kim võ hồn sẽ có địa vị cao.

“Đợi ta quay về cũng sẽ vào nhà kho tìm kiếm xem sao, không chừng tổ gia gia của ta cũng để lại thứ gì tốt.” Tân Mục hâm mộ nói. Sau khi biết vũ khí của Tháp chỉ là một quả cầu sắt to lớn trước khi được sửa chữa, Tân Mục nghĩ y cũng nên về nhà, vào nhà kho tìm kiếm xem sao, không chừng sẽ thấy thứ gì tốt bỏ sót trong kho.

Tháp liếc nhìn Tân Mục một cái, hơi hất hàm nói: “Ngươi đừng ôm hy vọng quá nhiều, không phải nhà nào cũng có đồ bằng sắt đâu.”

Tân Mục nhịn không được trừng mắt nhìn Tháp, khẽ quát một tiếng: “Không phải chỉ là một cái chùy to thôi sao? Xem ngươi đắc ý kìa.”

Tá La nhìn mấy đội viên, cười nói: “Được rồi, mọi người đừng lơ là, tiếp tục săn thú, nếu săn được nhiều còn phải đưa cho Giang tiên sinh.”

Mấy đội viên đồng thanh: “Vâng!”

Bởi vì cái chùy sắt của Tháp, trong Hổ Nha Trại bắt đầu có phong trào tìm kiếm đồ sắt đã hỏng, Giang Thiếu Bạch lục tục nhận được không ít binh khí hư hỏng. Nhưng vài món vốn không phải là dụng cụ bằng kim loại, mà người trong tộc như phát điên rồi, dù tìm được món đồ gì đều đưa đến cho hắn, khiến Giang Thiếu Bạch cạn lời luôn.

Diệp Đình Vân đang kiểm tra đống đồ mà họ đưa đến: “Cái này là xương thú, này là vảy, còn cái này là móng vuốt, này là thú…”

Giang Thiếu Bạch nằm trên giường liếc mắt: “Nhà chúng ta biến thành vựa ve chai thu mua đồ phế thải luôn rồi.”

Diệp Đình Vân cười cười: “Vẫn có món hữu dụng, không chừng là thứ tốt.”

Hắn nghe thế thầm nghĩ làm gì có nhiều thứ tốt như vậy.

Tuy đa số đồ vật mọi người đưa đến đều không thể sửa chữa, nhưng vẫn có vài món có ích. Giang Thiếu Bạch lại dùng đồ vật mọi người góp được, hợp lại thành một thanh đao lớn. Vì đại đao dùng các mảnh binh khí hợp lại, thế nên hắn không biết nên giao thanh đao cho ai, cuối cùng đưa cho tộc trưởng quyết định.

Tộc trưởng nhận đại đao cũng khó mà ra quyết định được, cuối cùng nói sẽ giao cho người có cống hiến lớn nhất cho bộ lạc, kết quả ai ai cũng dồn hết sức lực biểu hiện bản thân.

***

Thương Vân ăn một miếng bánh bông lan, có cảm giác lạ miệng: “Món này mềm xốp ngon miệng, chắc hợp khẩu vị bọn trẻ con.”

Thương Thạch gật đầu: “Mấy đứa nhỏ trong tộc thích lắm.”

“Nghe A Thu thẩm nói món này dùng quả bột mì làm ra.” Thương Vân nói tiếp.

Thương Thạch nghe thế bất ngờ: “Cái loại quả khó ăn đó hả?”

Quả bột mì là một loại quả kết trái trên cây, trong vỏ có bột màu trắng, dùng nước ngâm cho nở là có thể ăn, chứa năng lượng bình thường nhưng ăn chắc bụng. Mấy thợ săn nghèo khó sẽ dự trữ một ít cho mùa đông, dùng lúc khẩn cấp.

Thương Vân gật đầu nói tiếp: “Đúng là quả đó, nhưng có bỏ thêm mấy thứ khác nữa.”

Thương Thạch nghe thế “à” một tiếng.

Thương Vân nhìn tam đệ hỏi tiếp: “Đệ có biết món này làm cách nào không?”

Thương Thạch lắc đầu: “Đệ không biết.”

Câu trả lời của Thương Thạch không nằm ngoài dự đoán của Thương Vân, quả nhiên Thương Thạch chỉ biết ăn, còn lại không biết gì hết. Thương Vân nhìn bánh bông lan trong tay, thầm nghĩ quả bột mì không có mùi vị gì cả nên nhiều người không thích, hiện tại nếu biết cách xử lý thì vào mùa đông sẽ có thêm một món ăn, lương thực ăn được sẽ không rơi vào trạng thái căng thẳng như vậy.

“Hình như tay nghề của Diệp Đình Vân rất khá, hắn làm thịt nướng ăn ngon lắm.” Thương Thạch liếm liếm môi nói.

Đối với Thương Thạch thì điểm tâm ngọt chỉ là món ngon lạ miệng, cậu ta thích ăn thịt nướng hơn. Không biết Diệp Đình Vân rắc loại hạt gì lên trên thịt nướng mà khiến thịt nướng có hương vị thông thường trở nên vô cùng mỹ vị. Lần đầu tiên Thương Thạch được ăn mùi vị như vậy. Đáng tiếc Giang Thiếu Bạch rất hẹp hòi, không muốn chia loại bột phấn kỳ quái kia cho cậu ta.

Nét mặt Thương Vân khá kỳ quái nói: “Hình như Diệp Đình Vân rất thích nấu ăn.”

Mấy chiến sĩ trong Hổ Nha Trại cũng sẽ tiện tay nấu ăn. Nghe A Thu thẩm nói Diệp Đình Vân rất có hứng thú đối với trái cây và rau dại trong bộ lạc, thích thử nghiệm làm các loại món ăn. Một người thức tỉnh võ hồn mà cả ngày chỉ lo nấu ăn. Thương Vân rất hoài nghi, chẳng lẽ thiên phú của Diệp Đình Vân quá phế, lại cả ngày không làm việc đàng hoàng nên mới bị bộ tộc cũ đuổi đi.

Dù thế nào đi nữa, nếu đối phương không có ác ý thì bộ lạc cần phải dùng hết sức giữ một người thức tỉnh võ hồn đặc biệt ở lại Hổ Nha Trại.

***

Giang Thiếu Bạch ở trong nhà nghiên cứu mảnh kim loại, định hợp các mảnh nhỏ lại thành binh khí. Có điều các mảnh vỡ quá vụn, mà tính chất kim loại lại không giống nhau. Lần trước hắn kết hợp lại thành thanh đại đao đã không dễ dàng gì, lần này muốn hợp lại thành món binh khí thứ hai, quả thật hơi khó khăn.

Thương Thạch ngồi trước mặt Giang Thiếu Bạch, mong ngóng nhìn hắn.

“Đội trưởng, ngươi có chuyện gì không?” Giang Thiếu Bạch hỏi.

Thương Thạch cau mày nói: “Ngươi làm cho Tháp một vũ khí quá lợi hại, có thể làm cho ta một binh khí như vậy được không?”

“Cây giáo kia không tốt sao?” Giang Thiếu Bạch không hiểu hỏi lại.

“Cũng được, nhưng không đủ khí phách.”

“Vũ khí kia đã không tệ. Vả lại thay vì đội trưởng tìm vũ khí lợi hại, còn không bằng nâng cao thực lực bản thân.”

Giang Thiếu Bạch thầm nghĩ “quả bí đỏ” của Tháp nhìn thì khí phách đó, nhưng nếu giao cho Thương Thạch thì không chắc sẽ có được khí phách như vậy.

Thương Thạch bị đạp trúng chỗ đau, đứng bật dậy nói: “Ta còn có việc, đi trước.”

Giang Thiếu Bạch hơi chột dạ, nhìn bóng dáng xù lông của Thương Thạch nói: “Gần đây Đình Vân nghiên cứu món thịt nướng mới, ngươi muốn ăn không?”

Cậu ra không chút suy nghĩ gật đầu: “Muốn.”

Hắn mới nhận được một tổ mật ong nhỏ, gần Hổ Nha Trại có một bầy ong, nghe nói trong bầy ong này, con nhỏ thì to cỡ quả mận, con lớn có thể to bằng nắm tay, lực công kích khiến người ta sợ hãi. Bị ong chích một phát là sẽ sưng thành cục bướu to.

*Quả mận

Mật ong lần này là lấy từ tổ ong mật đó, hương vị ngon tuyệt. Hồi còn ở Trung Quốc, sau khi Giang Thiếu Bạch có tiền rồi từng mua mật ong thuần tự nhiên về nếm thử, quả nhiên hương vị rất ngon, nhưng so với mật ong ở thế giới này vẫn kém rất nhiều, Thương Thạch trẻ trâu được lợi rồi.

Thương Thạch ăn thịt nướng tẩm mật ong ngon lành, cuối cùng thỏa mãn ra về.

***

Mặt trời ló dạng, mặt trăng lui xuống, mỗi ngày trôi qua rất nhanh.

Giang Thiếu Bạch đứng trước cửa nhà, nhìn cây ăn quả trước cửa, híp mắt nói: “Thì ra đây là cây sữa!”

Được Diệp Đình Vân bồi bổ linh lực, cây sữa lớn nhanh như thổi.

Ngày đó A Thu thẩm vừa nhìn thấy cái cây lập tức nói: “Đây không phải là cây sữa sao?”

Giang Thiếu Bạch biết cây sữa rất quý giá, còn rất khó sống, cả Hổ Nha Trại chỉ có hai cây sữa trưởng thành và hai cây con chưa trưởng thành. Trong cùng một khu vực chỉ có thể có một cây sữa. Nói cách khác, chúng sẽ tranh dinh dưỡng với nhau, cả hai đều thiệt.

Người trong bộ lạc bị bất đắc dĩ, đành phải nhổ một cây con trồng sang chỗ khác, cây con bị nhổ luôn yếu ớt, thấy nó gần chết nên đám nhóc Dực Phi lén đào lên rồi đưa cho Diệp Đình Vân. Cây sữa rất yếu ớt, một năm mới kết được chừng mười quả, có lúc một năm chỉ kết được hai ba quả.

Mấy ngày qua Giang Thiếu Bạch đã thấy được hai cây sữa trong Hổ Nha Trại, cây sữa khá giống cây dừa, linh khí dồi dào, trên cây còn có quả sữa sắp chín. Đa số quả sữa sẽ được đưa cho trẻ em vừa chào đời trong Hổ Nha Trại, nghe nói quả sữa giúp tăng cường thể chất, hiệu quả không tồi, đồng thời đó cũng là một loại quả có thể tăng xác suất thức tỉnh võ hồn.

Nếu người trong bộ lạc bị trúng độc thì cũng có thể dùng quả sữa để giải độc.

Giang Thiếu Bạch rất muốn nếm thử một quả, nhưng cân nhắc đây là thức ăn dành cho trẻ em trong bộ lạc, hắn nghĩ không nên giành thức ăn với trẻ em mới đúng. Chờ cái cây trong sân trưởng thành là hắn có thể hái hai quả nếm thử.

Diệp Đình Vân đi ra, hướng cái cây xòe tay ra, từng đốm sáng màu xanh lục từ trên người cậu bay ra, cây nhỏ rung rung cành lá, tựa hồ rất hưng phấn.

Giang Thiếu Bạch nhìn cái cây lớn vượt trội, hào hứng nói: “Hình như sắp kết quả rồi.”

Cậu gật đầu: “Ừ, sắp rồi.”

Thời gian trôi qua cực nhanh, mới chớp mắt mà Diệp Đình Vân và Giang Thiếu Bạch đã ở lại Hổ Nha Trại hơn một tháng. Trong khoảng thời gian này, hai người dần dần quen thuộc với mọi người trong bộ lạc.

Diệp Đình Vân thúc sinh ra cây ớt, trần bì, hồi hương v.v… Chế ra bột tiêu đen, bột ớt cay, bột ngũ vị hương, muối tiêu, bột thì là… Mọi người trong bộ lạc được ăn thịt nướng ướp muối, xa xỉ hơn thì là thịt nướng tẩm mật ong.

Đồ gia vị vừa đưa ra, mọi người trong Hổ Nha Trại đều chấn kinh.

Diệp Đình Vân đựng đồ gia vị trong ống trúc nhỏ, một ống đồ gia vị đổi một miếng thịt nhỏ, ai cũng vui lòng đổi. Tuy một ống trúc đồ gia vị chỉ đổi được một miếng thịt nhỏ, nhưng mấy chục ống cộng lại thì cũng đổi được kha khá. Nhiều người không biết mùi vị của đồ gia vị, trong tay có dư dả thịt là mang ra đổi lấy gia vị mang về nhà, sau đó dựa theo khẩu vị của họ mà tự điều chỉnh.

Tuy Tư Tế cho rằng Diệp Đình Vân dùng kinh nghiệm tích góp để thúc giục vài loại cây không có linh khí là lãng phí tài năng, nhưng ông ta vẫn bảo người phụ việc đến đổi rất nhiều gia vị về.

Giang Thiếu Bạch cảm thấy Tư Tế là người hay chê bai, rất không thành thật.

Trong căn nhà đá, Tháp rắc bột ớt lên thịt nướng, nước mắt lưng tròng mà hùng hổ ăn.

Tân Mục ghét bỏ nhìn Tháp nói: “Không thể ăn cay thì ăn muối tiêu hay thì là đi.” Y thật sự không nhìn nổi dáng vẻ nước mắt lưng tròng của Tháp.

Hắn liếc nhìn Tân Mục đáp: “Mấy thứ ngươi nói không đủ vị.”

Tân Mục nhớ lại lần đầu tiên Tháp ăn bột ớt còn tưởng là độc dược, bị cay nhảy lên nhảy xuống, kết quả bây giờ mê mệt bột ớt luôn.

Tân Mục cũng biết gia vị rất thần kỳ, mỗi loại gia vị đều có vị không giống nhau, vài loại thịt nướng vốn không ngon lành gì nhưng khi rắc thêm gia vị sẽ trở nên ngon miệng hơn rất nhiều. Tuy không có năng lượng, nhưng dùng để cải thiện khẩu vị rất tốt.

“Mấy loại gia vị này đúng là thần kỳ.” Hiện tại đội săn đi ra ngoài sẽ mang theo một ống gia vị, chỉ cần rắc lên một chút thôi là thức ăn sẽ mỹ vị hơn rất nhiều.

Tháp gật đầu nói: “Đúng vậy, không hổ là người thức tỉnh mộc võ hồn, cũng thần kỳ tương tự kim võ hồn.”

Tân Mục thầm nghĩ người thức tỉnh mộc võ hồn đúng là lợi hại, có điều người có mộc võ hồn trong bộ lạc lớn sẽ không đồng ý ở lại bộ lạc của họ.

Hết chương 237

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info