ZingTruyen.Com

Dm Hoan Ghi Chep Xuong Nui Cua Than Con Diep Uc Lac

Chương 196: Tụ Tài Trận cực mạnh

Edit: OnlyU

Tại biệt thự của Lạc Văn Phong.

Giang Thiếu Bạch đang ngồi trên sô pha thảo luận với Lạc Kỳ về Tinh Đại Liên: “Trả tiền mua không được sao?”

Anh lắc đầu nói: “Người ta không thiếu tiền.”

Giang Thiếu Bạch thở dài: “Người không thiếu tiền phiền phức nhất.”

“Cũng không thể nói vậy! Chỉ cần em giải quyết được vấn đề của Khang tổng là có thể tiết kiệm được một số tiền.”

Hắn nghĩ nghĩ rồi nói: “Anh nói có lý!” Dạo này tiền bạc trong tay hắn không rủng rỉnh, có thể tiết kiệm được chút nào thì hay chút ấy. Nói thế nào đi nữa thì có được tin tức về Tinh Đại Liên đã là một chuyện tốt, chỉ cần có được Tinh Đại Liên thì ngày luyện thành trúc cơ đan sẽ gần trong tầm tay.

“Vậy em đi gặp anh ta, xem rốt cuộc là vấn đề gì.”

Lạc Kỳ gật đầu: “Nếu em đã đồng ý thì anh đi sắp xếp.”

“Vâng.”

Hắn thầm nghĩ mấy tổng tài ông chủ lớn thật nhiều vấn đề! Có lẽ hắn mở phòng khám được luôn, chuyên môn giải quyết vấn đề cho các đại gia, có khi sẽ kiếm được rất nhiều tiền.

***

Lạc Kỳ và Giang Thiếu Bạch hẹn gặp Khang Trình Bình ở một câu lạc bộ, Giang Thiếu Bạch vừa nhìn tướng mạo đối phương lập tức biết là chuyện gì xảy ra.

Lạc Kỳ thấy em trai không nói tiếng nào mà cứ nhìn chằm chằm quan sát Khang Trình Bình, anh không khỏi xấu hổ nói: “Thiếu Bạch, có cần bắt mạch không?” Lần trước lúc chẩn bệnh cho anh, Giang Thiếu Bạch từng bắt mạch.

Hắn nhìn Khang Trình Bình nói: “Vấn đề của Khang tổng e là không nằm ở cơ thể.” Lạc Kỳ cũng từng nói với hắn Khang tổng đi kiểm tra nhưng cơ thể không phát hiện vấn đề gì.

Lạc Kỳ: “…”

“Khang tổng, trên đời này muốn có vài thứ thì phải trả cái giá tương đương. Nếu anh đã lựa chọn, bây giờ muốn quay đầu thì e là cái giá phải trả không chỉ vậy đâu.” Giang Thiếu Bạch nói.

Khang Trình Bình không hiểu ra sao: “Giang thiếu, cậu nói vậy là sao?”

Giang Thiếu Bạch hỏi: “Anh từng mời thuật sư đến bố trí Tụ Tài Trận cho anh đúng không?”

Khang Trình Bình càng không hiểu: “Bố trí Tụ Tài Trận có vấn đề gì sao?”

Mấy người làm ăn lớn như họ đều tin phong thủy, rất nhiều người mời thầy về bố trí Tụ Tài Trận.

Giang Thiếu Bạch nhìn nét mặt đối phương, thầm nghĩ chẳng lẽ Khang tổng cũng không biết.

“Thông thường Tụ Tài Trận không có vấn đề gì, nhưng có vài Tụ Tài Trận cực mạnh thì khác. Nếu tôi không nhìn lầm thì người bố trí Tụ Tài Trận cho anh đã bố trí loại cực mạnh, sẽ chuyển hóa những vận mệnh khác thành tài vận.”

Giang Thiếu Bạch vừa nhìn thấy Khang Trình Bình lập tức phát hiện tài vận của đối phương dồi dào đến bất thường, dường như thông qua thủ đoạn nào đó sinh ra.

Trên đời này có nhiều người nghèo đến phát điên, lúc còn trẻ sẵn lòng từ bỏ hết tất cả để theo đuổi tài phú, đến lúc lớn tuổi chợt nhận ra vẫn cô độc như cũ, thế là lại muốn có vợ hiền con thảo, nghĩ hết mọi cách phá giải thế cục.

Khang Trình Bình nhìn Giang Thiếu Bạch hỏi: “Vận mệnh khác?”

“Ví dụ như cha mẹ, ví dụ như vợ con…”

Cung phụ mẫu của Khang Trình Bình rất ảm đạm không ánh sáng, hẳn là cha mẹ đã mất, duyên phận vợ chồng cũng rất cạn, còn về con cái, nếu có con cũng sẽ không tìm đến hắn.

Khang Trình Bình hơi kích động: “Ý của cậu là cha mẹ tôi mất sớm, đến giờ vẫn không có con là do trận pháp này…”

Giang Thiếu Bạch nghĩ nghĩ rồi nói: “Có ảnh hưởng nhất định.” Ảnh hưởng của loại trận pháp này rất khó nhận ra, phải qua một thời gian dài mới phát hiện được.

Nét mặt Khang Trình Bình vô cùng khó coi: “Cám ơn chỉ điểm.” Hắn nói xong vội vàng rời đi, lưu lại Giang Thiếu Bạch và Lạc Kỳ hai mặt nhìn nhau.

Lạc Kỳ lên tiếng hỏi: “Em xác định tình trạng của Khang tổng là do trận pháp?”

“Em không biết bản thân anh ta có vấn đề gì khác hay không, nhưng nếu không giải quyết vấn đề do trận pháp gây ra thì anh ta sẽ không thể nào có con.”

Lạc Kỳ xoa cằm nói: “Trận pháp này mạnh như vậy sao?”

Giang Thiếu Bạch: “Tuy hơi mạnh nhưng hiệu quả rất tốt, em thấy tướng mạo Khang tổng thay đổi hẳn là từ 8 năm trước, có phải từ lúc đó anh ta bắt đầu phất lên?”

Lạc Kỳ cau mày hỏi lại: “Em xác định là 8 năm trước?”

Hắn ngẫm nghĩ rồi đáp: “Hẳn là 8 năm trước.”

Anh hít sâu một hơi: “Nếu vậy thì có lẽ Khang tổng bị người ta hố rồi.”

Giang Thiếu Bạch nghi ngờ hỏi: “Tại sao?”

“Trận pháp này bá đạo như vậy, nếu anh đoán không lầm thì ngoại trừ vài kẻ coi trọng đồng tiền như mạng, còn lại không ai sẽ bố trí trận pháp này, mà Khang tổng vốn có gia thế không tồi rồi, căn bản không cần phải làm vậy.”

“Anh có xem hồ sơ về Khang Trình Bình, 8 năm trước, công ty của hắn gặp biến cố nhưng nhanh chóng chuyển nguy thành an. Cũng chính vào lúc đó vợ của Khang Trình Bình mang thai, nhưng vì hắn quá tập trung vào công việc, bỏ bê vợ, khiến vợ hắn sẩy thai, sau đó hai người ly hôn.”

“Nếu anh đoán không lầm thì có người đã ra tay giúp đỡ khi Khang Trình Bình gặp biến cố, người này bày Tụ Tài Trận giúp Khang Trình Bình chuyển nguy thành an, nhưng lại không nói cho hắn biết về cái giá phải trả.”

Bây giờ nhớ lại, năm đó chuyện Khang Trình Bình ly hôn cũng rất kỳ quái, có lẽ là bị Tụ Tài Trận ảnh hưởng.

Giang Thiếu Bạch đáp: “Có lẽ là vậy.”

Lạc Kỳ lại hỏi: “Nếu là do trận pháp có vấn đề thì dễ giải quyết không?”

Giang Thiếu Bạch nhún vai đáp: “Nói dễ cũng dễ mà khó cũng khó, Tụ Tài Trận vừa bị phá thì tài vận sẽ ào ào chảy ra, hôm nay là tổng tài hùng cứ một phương, mấy tháng sau có thể sẽ thành người ăn xin dưới cầu. Thật ra ăn xin cũng là một nghề lương cao, có điều so với làm ăn mày thì nhiều ông chủ bị phá sản càng có khuynh hướng nhảy lầu.”

Lạc Kỳ: “…”

Giang Thiếu Bạch buồn bực nói tiếp: “Anh ta chỉ nói một câu rồi bỏ đi không thèm nói gì thêm, có muốn đưa Tinh Đại Liên cho em không vậy?!”

Anh bất đắc dĩ nói: “Em thình lình thả một quả bom nặng ký như vậy, ít nhiều gì phải cho Khang tổng thời gian bình tĩnh chứ.” Nếu đây là chuyện của anh, sợ là anh sẽ không biểu hiện bình tĩnh được như Khang Trình Bình.

Giang Thiếu Bạch gật đầu: “Phải chờ vậy.”

Lạc Kỳ nheo mắt, thầm nghĩ trên thương trường nhiều người bịp bợm, Giang Thiếu Bạch lại nói thẳng như vậy, chưa chắc Khang Trình Bình đã tin. Có lẽ hắn sẽ tìm vài người trong nghề xem lại.

Lúc đầu Giang Thiếu Bạch vốn nghĩ Khang tổng là người yêu tiền như mạng, vì tiền tài mà từ bỏ hết thảy nên nói năng không được tốt lắm. Có điều nhìn phản ứng của đối phương, hắn nghĩ có lẽ Khang Trình Bình bị người ta hại, hiện tại khá thông cảm cho Khang Trình Bình. Tụ Tài Trận bá đạo như vậy, hiệu quả tụ tài cũng không tệ, không chừng Khang tổng còn rất kính trọng cao nhân đã giúp đỡ năm xưa, phỏng chừng đây là “bị người bán còn giúp người ta đếm tiền” trong truyền thuyết.

Không biết Khang Trình Bình tốn bao nhiêu tiền mời thuật sư kia.

Lạc Kỳ thắc mắc hỏi: “Trong giới thuật sư có rất nhiều người lừa đảo sao?”

Giang Thiếu Bạch nghĩ nghĩ rồi đáp: “Có không ít.”

Nên nhiều lúc thuật sư bị coi là kẻ lừa đảo.

“Anh có biết nhiều thuật sư chân chính không kiếm được tiền không?”

Thế mà vài thuật sư chuyên lừa đảo các đại gia, tài nguyên chảy vào như nước.

***

Diệp Đình Vân và Giang Thiếu Bạch đang đi trong sân trường, cậu hơi bất ngờ hỏi: “Có tin tức của Tinh Đại Liên rồi sao?”

Giang Thiếu Bạch gật đầu, đắc ý nói: “Ừ.”

“Không ngờ nhanh vậy đã có tin tức.”

Sau đó hắn kể lại chuyện của Khang Trình Bình cho cậu nghe, Diệp Đình Vân thổn thức không thôi.

“Tinh Đại Liên vẫn còn trong tay Khang tổng sao?”

Giang Thiếu Bạch gật đầu: “Ừ, anh ta chưa nói gì, không biết có cho tôi leo cây hay không đây.”

Diệp Đình Vân cười cười nói: “Cậu chờ thêm một chút đi.”

Nếu sự việc đúng như lời Giang Thiếu Bạch nói thì Khang Trình Bình bị người ta hại không nhẹ. Thình lình biết được tin dữ này, cần phải có thời gian khôi phục tâm trạng.

***

Khang Trình Bình đang đứng trên một mỏm núi trống trải, nét mặt rất khó coi.

Từ khi nghe Giang Thiếu Bạch nói Tụ Tài Trận có thể xảy ra vấn đề, hắn lập tức tìm vài đại sư đến đây xem thế nào. Mấy năm nay việc kinh doanh của hắn càng lúc càng phát đạt, chịu chi tiền thì dễ dàng mời được người tài.

“Khang tổng, mấy đại sư đã ra, nói là đúng là trận pháp có vấn đề.”

Khang Trình Bình nhắm mắt, kỳ thật lúc Giang Thiếu Bạch nói như vậy, hắn đã có suy đoán vài phần, nhưng hiện tại xác nhận sự thật vẫn khiến hắn có cảm giác như bầu trời trước mắt tối sầm.

Năm đó thuật sư kia giúp công ty hắn chuyển nguy thành an, hắn vô cùng cảm kích người nọ, mấy năm sau đó đều tuân theo thỏa thuận chuyển 1/5 lợi nhuận công ty vào tài khoản người kia, không ngờ đối phương lại bố trí trận pháp như vậy cho hắn.

Mấy thuật sư được Khang Trình Bình mời đến đi tới gần nói: “Khang tổng, đúng là do Tụ Tài Trận không sai, còn là tiêu hao phúc đức khác, đây là trận pháp chuyên tụ tài, e là Khang tổng không thể có con.”

“Nếu phá bỏ trận pháp thì sao?” Khang Trình Bình hỏi.

“Thời gian quá lâu, trận pháp đã liên kết với Khang tổng rất sâu, một khi phá bỏ, có thể ngài sẽ bị tán gia bại sản trong vòng vài năm.”

“Nếu tôi nhận con nuôi thì thế nào?”

“Khang tổng, ngài nhận con nuôi cũng coi như là một cách phá giải thế cục, cũng có thể bị phá sản.”

Khang Trình Bình trầm mặt, nét mặt càng lúc càng khó coi: “Không còn cách nào khác?”

Mấy thuật sư thương lượng với nhau một lúc, cuối cùng vẫn không có cách.

Khang Trình Bình cắn răng, trái tim đau đớn không thôi, hắn vô cùng kính trọng thuật sư kia, bây giờ nhìn lại, hắn đúng là người ngu.

Mấy người còn lại nhìn nét mặt của hắn, cũng đoán được hắn đã trải qua những gì.

Khang Trình Bình ngẫm nghĩ một chút, xem ra chuyện này còn phải làm phiền đến Giang Thiếu Bạch một lần nữa. Mấy đại sư nhìn một lúc lâu mới nhận ra vấn đề, trong khi Giang Thiếu Bạch chỉ cần nhìn tướng mạo của hắn vài lần là đã đoán ra, thực lực cao hơn mấy đại sư này rất nhiều. Vả lại Giang Thiếu Bạch còn rất trẻ, không biết sao lại tài giỏi như vậy, thảo nào nhiều người nhìn hắn với cặp mắt khác.

Hiện giờ Khang Trình Bình nhớ lại, lúc đó hắn vừa nghe tin dữ đã bỏ đi ngay, hình như hơi thất lễ.

Hết chương 196

Chương 197: Hành trình sa mạc

Edit: OnlyU

Tại biệt thự của Lạc Văn Phong.

“Tinh Đại Liên được đưa đến chưa anh?” Giang Thiếu Bạch hỏi Lạc Kỳ.

Anh gật đầu đáp: “Rồi. Chuyện này hơi phiền phức.”

Khang Trình Bình tìm vài thuật sư đến xem xét, sau khi xác nhận rõ tình hình bèn đưa Tinh Đại Liên đến, lấy linh thảo của người ta thì phải giải quyết vấn đề giùm người ta.

Giang Thiếu Bạch thầm nghĩ “vô công bất thụ lộc”, thiếu ơn huệ thì phải trả,

Lạc Kỳ lên tiếng hỏi: “Thật sự không có cách nào giải quyết chuyện của Khang tổng sao?”

“Đây là vấn đề lựa chọn.” Giang Thiếu Bạch đáp.

Nếu Khang Trình Bình đồng ý từ bỏ tất cả tài phú trong tay, vậy thì muốn có con không phải là chuyện khó. Có điều một người luôn sống nghèo khó thì không sao, chứ một người đang giàu có mà trở thành một người nghèo rớt mồng tơi thì cảm giác hoàn toàn khác nhau.

Lạc Kỳ nghĩ nghĩ rồi nói: “Có cách khác không? Ví dụ như khiến Khang tổng bớt giàu có nhưng không đến nỗi thành ăn mày, vậy thì quá lắm.”

Giang Thiếu Bạch gật gù nói: “Có lẽ còn cách khác, Tụ Tài Trận đã liên kết Khang tổng rất sâu, một khi loại trừ sẽ vô cùng nguy hiểm, xui xẻo là còn nhẹ, làm không tốt không chừng còn mất mạng. Nhưng có thể cân nhắc dùng trận pháp khác áp chế Tụ Tài Trận. Có điều một khi Tụ Tài Trận bị áp chế thì tài vận của Khang tổng sẽ bị ảnh hưởng không nhỏ, lúc này anh ta không thể hô mưa gọi gió ở thương trường được nữa, có lẽ mười mấy năm sau, Khang tổng chỉ là một người có tiền bình thường mà thôi.”

Lạc Kỳ: “Đây đúng là lựa chọn khó khăn.”

Nhưng tiền bạc không phải vạn năng, nhiều người tiền lương chỉ sống qua ngày nhưng lại hạnh phúc hơn rất nhiều đại gia.

***

“Khang tổng, anh đã suy nghĩ kỹ chưa?”

Giang Thiếu Bạch đến gặp Khang Trình Bình ở phần mộ tổ tiên Khang gia, nét mặt Khang Trình Bình tiều tụy rất nhiều so với lần đầu tiên gặp Giang Thiếu Bạch. Hắn nhìn quầng mắt đen thui của đối phương, đoán chừng khoảng thời gian này Khang Trình Bình không ngủ ngon giấc.

Khang Trình Bình đáp: “Tôi nghĩ kỹ rồi, tôi một mình lẻ loi, có nhiều tiền hơn nữa thì có ích gì chứ?”

Giang Thiếu Bạch thầm nghĩ đối phương nói vậy cũng đúng, nhưng không hẳn ai cũng nhận ra điều này.

“Khang tổng, thuật sư bày trận pháp này năm xưa là ai vậy?”

Khang Trình Bình cắn răng, buồn bực nói: “Hắn họ Tăng, hình như có đến mấy thân phận, hai năm trước đã ra nước ngoài.”

Giang Thiếu Bạch híp mắt, thầm nghĩ gã kia kiếm được tiền lập tức chạy ra nước ngoài, đây cũng là lựa chọn tốt giống bọn quan tham nhũng ngày nay thường làm.

Khang Trình Bình nhắm mắt, thở dài một hơi. Sau khi biết trận pháp có vấn đề, hắn lập tức điều tra tên thuật sư kia, phát hiện người bị lừa gạt không chỉ một mình hắn.

Trong số đó có một ông chủ lớn sống cùng vợ nhiều năm mà không có con, quan hệ giữa hai vợ chồng rất căng thẳng, sau đó người này có bồ nhí ở ngoài, bồ nhí mang thai, ông chủ lớn vội vàng li dị vợ, đón bồ nhí về nhà, nhưng đứa bé sinh ra không lâu thì công ty người kia bị phá sản. Bồ nhí lập tức chạy theo người khác, mà đứa bé được chứng minh không phải là con của ông chủ kia khiến ông ta bị kích thích quá mức mà nhảy lầu tự sát.

Khang Trình Bình kể chuyện này cho Giang Thiếu Bạch nghe, hắn cau mày nói: “Có chuyện này nữa sao.”

Khang Trình Bình: “Đúng vậy.”

Giang Thiếu Bạch lắc lắc đầu: “Người kia thật xui xẻo. Dù đứa bé không phải là con ruột nhưng trên danh nghĩa là con của ông ta, lại được ông ta coi là con nối dõi, xung đột với Tụ Tài Trận.” Loại trận pháp này hiệu quả nhanh, nhưng khi phản phệ cũng rất đáng sợ.

Khang Trình Bình: “…” Bị cắm sừng, nuôi con của người ta, vậy thì tính là con nối dõi cái gì chứ?!

Hai người bàn bạc một lúc, cuối cùng Khang Trình Bình nghe theo đề nghị của Giang Thiếu Bạch, áp chế Tụ Tài Trận. Lúc Giang Thiếu Bạch vận dụng trận pháp áp chế có dùng chút mánh khóe, khiến phản phệ lên người kẻ bố trí trận pháp năm xưa.

Hắn cũng là thuật sư, thật sự không vừa mắt loại thuật sư không có đạo đức như vậy.

***

Tại nhà họ Diệp.

Diệp Diểu nhìn danh sách nói: “Anh hai, hiện giờ chỉ còn lại Tử San Hô Tảo Châu nữa thôi là đủ rồi.”

Diệp Đình Vân gật đầu: “Ừ.” Tiến triển nhanh hơn dự tính của cậu rất nhiều.

Diệp Đình Vân đưa linh lực trong người vào Tinh Đại Liên, cây hoa sen vốn hơi héo rũ hấp thu linh khí của cậu mà khôi phục không ít.

Diệp Diểu kích động nói: “Anh hai thật lợi hại.”

Khoảng thời gian này, cậu càng lúc càng thành thạo việc khống chế linh lực trong người. Trước đó cậu còn thúc giục nhân sâm 10 năm sinh trưởng lên 100 năm, sau khi giám định, nhân sâm do cậu thúc giục không khác gì nhân sâm 100 năm bình thường, hiệu quả trị liệu cũng không chênh lệch nhiều.

Diệp Đình Vân nhìn xuống bàn tay, tâm trạng không tồi. Hiện tại ngày càng ít linh thảo nhiều năm, thế nên nếu năng lực của cậu bị truyền ra ngoài, e là sẽ gây ra sóng to gió lớn.

Cậu cất hơn mười gốc nhân sâm vào rồi đi đến biệt thự của Lạc Văn Phong.

Tuy Giang Thiếu Bạch có mua một căn hộ, nhưng vì giám sát chuột ngố và rùa phá của thu thập linh dịch nên phần lớn thời gian hắn đều ở tại biệt thự. Lạc Văn Phong thấy thế rất vui mừng.

Giang Thiếu Bạch nghe Diệp Đình Vân đến đây, lập tức phấn chấn vội vàng đi xuống lầu.

Hai người nói chuyện một lúc rồi đi vào nhà.

“Wow!” Giang Thiếu Bạch trợn to mắt, ngạc nhiên không thôi: “Đình Vân, cậu lấy nhân sâm này ở đâu?” Hắn kiểm tra vài nhánh nhân sâm, nhận ra mùi thơm rất nồng, là hàng tốt.

“Thúc giục sinh ra, hiệu quả không khác gì nhân sâm trăm năm. Mộ gia luôn mua đan dược của cậu đúng không? Cậu đang thiếu nguyên liệu luyện đan phải không?”

Giang Thiếu Bạch gật đầu: “Ừ, có hơi thiếu.” Linh dược của hắn dựa vào ngọc thạch và trận pháp thúc giục lớn lên, làm vậy tuy nhanh hơn sinh trưởng tự nhiên rất nhiều, nhưng cũng cần thời gian nhất định.

“Cậu thúc giục sinh trưởng thế nào vậy?”

Diệp Đình Vân giơ một ngón tay chỉ về phía một chậu cây mọng nước bên cạnh, từng luồng linh khí xông vào đất, chậu kia lập tức nở ra hơn mười đóa hoa.

*Trong thực vật học, thực vật mọng nước, cũng được gọi là cây mọng nước hoặc đôi khi là thực vật béo, là những loài thực vật có một số thành phần dày và nhiều thịt hơn bình thường, thường để giữ nước khi sinh trưởng ở nơi điều kiện đất hay khí hậu khô cằn (đây là loài thực vật thuộc nhóm cây chịu hạn). Từ “mọng nước” xuất phát từ thuật ngữ sucus từ Latin, có nghĩa là nước trái cây, hoặc nhựa. Thực vật mọng nước có thể lưu trữ nước trong những cấu trúc khác nhau, chẳng hạn như lá hoặc thân cây. Một số định nghĩa còn gộp cả rễ, vì thế các loài địa sinh sống sót qua các thời kỳ có điều kiện không thuận lợi bằng cách khô héo và chết phần lộ thiên và chỉ tồn tại ở dạng cơ quan lưu trữ ngầm dưới đất cũng có có thể coi là thực vật mọng nước.

https://vi.wikipedia.org/wiki/Th%E1%BB%B1c_v%E1%BA%ADt_m%E1%BB%8Dng_n%C6%B0%E1%BB%9Bc

Giang Thiếu Bạch nhìn mà không thể tin nổi: “Thật lợi hại!” Hắn trợn to mắt, thầm nghĩ năng lực của cậu quá nghịch thiên, so với cách làm của hắn thì giảm bớt được rất nhiều thứ.

“Cậu có biến một gốc cây thành nhiều cây không?” Hai mắt Giang Thiếu Bạch như phát ra tia lửa hỏi.

Nếu Diệp Đình Vân có năng lực đó thì khi nào đến buổi đấu giá, hắn có thể mua mấy loại linh dược, sau đó nhân ra mười, một trăm cây linh dược… Kế đó lại bán đi, tài nguyên cuồn cuộn!

Diệp Đình Vân lắc đầu nói: “Còn phải xem là thực vật gì.” Vài linh dược khá quý hiếm thì với năng lực của cậu, nhiều nhất chỉ có thể thúc chúng tăng thêm vài năm. Đôi khi cậu không khống chế tốt linh khí trong người sẽ làm thực vật chết luôn. Hiện tại cậu vẫn đang trong giai đoạn nghiên cứu tập luyện.

Giang Thiếu Bạch nghe Diệp Đình Vân nói thế gật gù, cảm thấy năng lực có khuyết điểm mới là bình thường, nếu không có mới là đáng sợ.

“Nếu chuẩn bị xong hết rồi thì chúng ta có thể khởi hành đi sa mạc Taklamakan.” Giang Thiếu Bạch nói.

Lần trước đến sa mạc Taklamakan gặp môi trường khắc nghiệp, ảnh hưởng không nhỏ đến tâm lý của hắn, nhưng hiện tại hắn tự tin hơn rất nhiều.

Diệp Đình Vân nghe vậy gật đầu: “Ừ, cậu chờ tôi chuẩn bị thêm một chút.”

Lấy được Tử San Hô Tảo Châu rồi phải nhanh chóng mở lò, phải xử lý tốt những dược liệu khác rồi mới mang theo.

Giang Thiếu Bạch gật đầu nói: “Cũng được.” Ngự Thủy Quyết của hắn đã tu luyện xong xuôi, có thể tranh thủ khoảng thời gian cuối cùng củng cố thêm.

Lần này đi sa mạc Taklamakan không biết phải mất mấy ngày.

Giang Thiếu Bạch nhìn thoáng về phía chuột tầm bảo, Đa Đa thấy ánh mắt của hắn lập tức dựng đứng lên. Hắn thấy thế sờ sờ mặt vài cái, chả lẽ hắn đáng sợ như vậy sao? Chuột ngố không cần phải sợ hắn như vậy.

***

Giang Thiếu Bạch thu dọn đồ đạc trong phòng, đồ đạc linh tinh nhét đầy một va li lớn, sau đó bỏ bớt đến một va li.

Lạc Kỳ nhìn em trai hỏi: “Lần này không cần anh đi cùng sao?”

Hắn lắc đầu đáp: “Không cần đâu anh, lần này em đi với Đình Vân là được rồi, nếu đi đông người dễ khiến người ta chú ý. Vả lại thực lực của em hiện giờ mạnh hơn trước rất nhiều, dù không mang gì theo cũng có thể sống sót trong sa mạc.” Lần đó đoàn người của họ đi đến mấy xe, khiến nhiều người để ý theo dõi.

Lạc Kỳ gật đầu: “Vậy cũng được.” Thật ra anh nghĩ em trai không phải là sợ bị người ta chú ý, tất cả đều là giả, thực chất Giang Thiếu Bạch muốn có thế giới của hai người với Diệp Đình Vân mới đúng.

“Em đi chuyến này nhớ cẩn thận một chút.” Anh dặn dò thêm.

“Vâng, nếu gặp rắc rối lớn thì em sẽ gọi điện cho anh.”

***

Vài ngày sau, Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân bắt đầu hành trình đi đến sa mạc Taklamakan.

Hai người lái một chiếc xe, lần này hắn mang cả chuột ngố Đa Đa cùng đi. Đa Đa nhìn cát vàng trải dài ngoài cửa xe, cứ kêu lên mấy tiếng kháng nghị.

Diệp Đình Vân thấy nó nóng nảy như vậy bèn hỏi: “Cậu không mang theo máy chơi game của nó hả?”

Giang Thiếu Bạch không hề suy nghĩ đáp: “Phải mang theo nhiều thứ, ai mà nhớ mang máy chơi game của nó chứ.” Hắn vốn chuẩn bị đến ba va li đồ, sau đó ngẫm lại lần này chỉ có hai người là hắn và Diệp Đình Vân lái một chiếc xe, không thể mang quá nhiều, thế là hắn nhịn đau bớt còn một va li, còn nhiều đồ đạc của hắn không thể mang theo.

“Tôi mang nó theo để làm việc, không phải để chơi.”

Diệp Đình Vân nhìn chuột ngố liên tục cào ghế ngồi, hơi lo lắng nói: “Tôi thấy nó nóng nảy lắm.”

“Nó ấy à, vừa nhìn là biết mắc chứng nghiện net rồi, lần này mang nó ra ngoài vừa khéo có thể cai nghiện cho nó.” Lúc hắn nhặt được Đa Đa, nó là một con chuột cổ lỗ sĩ, ngay cả bánh xe hamster cũng chưa từng thấy qua, kết quả hiện giờ quá sa đọa, di động và máy tính bảng cả một sọt. Quả nhiên học cái tốt không dễ mà học cái xấu thì chỉ cần một phút đồng hồ.

Diệp Đình Vân xoa cằm nói: “Đành vậy thôi.”

Phong cảnh ở sa mạc rất đơn điệu, hai người bôn ba mấy ngày mới tìm đến được vị trí lần trước.

“Nơi này bị càn quét qua.” Giang Thiếu Bạch lẩm bẩm.

Diệp Đình Vân gật đầu: “Có rất nhiều hố to.”

Hắn cau mày, chẳng lẽ chỗ này bị người ta đào sâu đến ba thước sao, thật đáng sợ. Nghe nói lần trước sau khi đoàn người của Giang Thiếu Bạch rời đi, càng có nhiều người đến đây đào vàng, cuối cùng bị đào thành như vậy.

Lúc này Giang Thiếu Bạch đang cầm la bàn trên tay, thăm dò hồi lâu nhưng không thu hoạch được gì.

“La bàn có phản ứng không?”

Giang Thiếu Bạch lắc đầu đáp: “Không nhúc nhích chút nào.”

Cái la bàn này từng chui vào trong não hắn không chịu ra, nhưng từ khi hắn luyện hóa xong tia ý thức cuối cùng của Xi Vưu, la bàn đã quay về tay hắn. Hắn cảm thấy la bàn có gì đó khang khác, nói thế nào nhỉ, đã thay đổi, càng giống hàng mỹ nghệ hiện đại hơn.

Đa Đa ngồi trên vai Diệp Đình Vân ngáp một cái.

“Đa Đa nói nó không cảm giác được nơi này có bảo vật.”

Giang Thiếu Bạch liếc nhìn Đa Đa nói: “Ý kiến của con hố cha này chỉ có tác dụng tham khảo.” Dù nói tộc chuột tầm bảo là cao thủ trong việc tìm kiếm bảo vật trong trời đất, nhưng con chuột của hắn có lẽ là huyết mạch thoái hóa, thường coi rác rưởi là báu vật.

Đa Đa vô cùng tức giận quơ móng vuốt về phía Giang Thiếu Bạch.

Diệp Đình Vân nói: “Tôi thấy mắt nhìn đồ của Đa Đa cũng được mà, nó nhìn thấy Tinh Đại Liên là kích động không thôi.”

“Con chuột ngố còn suýt gặm Tinh Đại Liên đó.” May là hắn nhanh tay kéo Đa Đa ra, nếu chuột ngố gặm mất dược liệu trăm năm thì không biết phải chờ đến khi nào mới tìm được Tinh Đại Liên tiếp theo.

Giang Thiếu Bạch cau mày nói: “Đành đến chỗ khác tìm thử.”

Lần này hai người lái một chiếc xe rất xui xẻo, chạy trong sa mạc vài ngày đã hỏng.

“Xe này không bền lắm.” Giang Thiếu Bạch buồn bực không thôi.

Diệp Đình Vân cũng không vui nổi: “Không phải xe không bền mà là hoàn cảnh ở đây quá khắc nghiệt.” Cho dù xe tốt hơn nữa cũng không thể chạy trên cát liên tục.

Giang Thiếu Bạch cau mày: “Để tôi cõng cậu.”

“Cậu cõng tôi?”

Hắn gật đầu đáp: “Ừ. Không thể lái xe, đành đi bộ thôi.”

“Cậu cõng nổi không?” Diệp Đình Vân hỏi.

Giang Thiếu Bạch không hề suy nghĩ mà đáp: “Đừng khinh người như vậy chứ!”

Tuy rằng hắn chưa có năng lực phi thiên độn địa, nhưng cõng Diệp Đình Vân thì dư sức, dạo này sức mạnh của hắn tăng vọt mà!

Cậu do dự một lúc, cuối cùng cũng lên lưng Giang Thiếu Bạch. Hắn cõng cậu đi trong sa mạc, Đa Đa thì nằm trên vai hắn.

Hắn bước đi cực nhanh trong sa mạc, bước chân như bay, hơi thở của Diệp Đình Vân gần trong gang tấc, mùi hương nồng đậm liên tục tràn vào người khiến hắn có cảm giác thoải mái không thôi.

Diệp Đình Vân nằm trên lưng Giang Thiếu Bạch, phát hiện hắn không nói đùa, dù đang cõng cậu nhưng trông có vẻ không tốn sức chút nào, giống như biết khinh công vậy.

“Tốc độ này của cậu có thể tham gia đại hội thể dục thể thao được đó, có thể dễ dàng giành giải thưởng mang về. Tiếc là trong giới có quy tắc, người tu tập không thể tham gia tranh tài.” Diệp Đình Vân khích lệ nói.

Giang Thiếu Bạch cười cười: “Tôi là người khiêm tốn, tham gia thi đấu gì đó rất rêu rao.”

Chuột ngố đứng trên vai Diệp Đình Vân, lúc đầu nó hơi mâu thuẫn với việc ra ngoài làm việc, nhưng sau khi xe hỏng, một mình Giang Thiếu Bạch mệt nhọc chạy trong sa mạc, nó và Diệp Đình Vân không cần làm gì cả, chỉ cần đi quá giang chiếc xe hiệu “Giang Thiếu Bạch” là được, việc này khiến Đa Đa vô cùng hưng phấn, có cảm giác xoay người làm chủ.

Hô hấp của Diệp Đình Vân quanh quẩn bên tai, Giang Thiếu Bạch bỗng xấu hổ đỏ cả hai tai. Tuy hai người đã “làm” hết rồi nhưng hắn vẫn cảm thấy bầu không khí lúc này rất ái muội.

Chuột ngố bỗng nhảy nhảy trên vai Diệp Đình Vân, sau đó nhảy lên đầu Giang Thiếu Bạch quơ quơ móng vuốt, cào đầu tóc hắn thành ổ gà. Hắn đang cõng Diệp Đình Vân, không rảnh tay xử lý hành vi “phạm thượng” của Đa Đa, đành phải nhịn xuống.

Hết chương 197

Chương 198: Hành trình trong sa mạc

Edit: OnlyU

Trong sa mạc, vài thanh niên nam nữ đang tụ lại quanh một ao nhỏ nghỉ ngơi.

Sâu trong sa mạc có rất ít thực vật có thể sống sót, ngược lại cạnh ao nhỏ lại sinh trưởng khá nhiều bụi cây, khiến vùng đất cát này tăng thêm phần kiên cường.

“Sa mạc chẳng có gì để ngắm.”

“Nghe nói từng có người nhặt được một cái đầu chó bằng vàng ở đây, giá trị đến mấy triệu đó.”

“Làm gì dễ gặp được chuyện tốt như vậy!”

“Cũng đúng! Đợt trước nghe đồn trong sa mạc có vàng, có người còn điều máy đào đến mà có thu hoạch được gì đâu.”

“Hình như đằng kia có thứ gì đó…”

“Người thám hiểm hả?”

Một người lấy ống nhòm ra nhìn, lập tức kinh ngạc hô lên.

“Sao vậy?” Một cô gái nghe bạn hô lên bèn hỏi.

“Có một người đang cõng một người chạy bộ, còn chạy rất nhanh! Cõng một người còn chạy nhanh hơn vận động viên, đây là khinh công trong truyền thuyết đó hả? Trên đời thật sự có người biết khinh công sao?”

Cô gái bên cạnh lườm một cái, giành lấy ống nhòm trong tay thanh niên tự nhìn, vừa nhìn vừa nói: “Anh nói mớ cái gì vậy? Cõng người sao chạy nhanh hơn vận động viên được…” Nhưng vừa thấy cảnh trong ống nhòm, cô gái lập tức kêu lớn: “Má, thật sự chạy rất nhanh, là người đó hả trời? Có phải dã nhân sinh tồn trong sa mạc không?”

“Hai người cùng nói mớ khỉ gì vậy hả, ai có thể chạy nhanh được, hay là dùng dụng cụ gì đặc biệt, ví dụ như dụng cụ bay trên không gì đó mới nghiên cứu ra?”

Mấy người kia thay nhau xem ống nhòm, nhưng người kia đã nhanh chóng không thấy nữa.

“Chúng ta đuổi theo xem một chút đi.” Một người đề nghị.

Mọi người nghe vậy sôi nổi lên xe, lái đuổi theo Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân trong sa mạc.

***

Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân đã chạy trong sa mạc hơn một tuần mà vẫn không tìm được manh mối gì.

Diệp Đình Vân nhìn chằm chằm la bàn, nhưng la bàn vẫn không hề có phản ứng, Đa Đa cũng không phát hiện ra nơi nào đặc biệt.

Cậu chợt nói bên tai hắn: “Hình như có xe đang đến.”

Giang Thiếu Bạch gật đầu: “Ừ, tôi nghe được, đúng là có người đuổi theo chúng ta.”

Hắn nhận ra từ lâu rồi nhưng tưởng rằng chỉ là trùng hợp thôi, sau đó hắn đổi hướng vài lần, nhưng hắn vừa đổi hướng thì mấy người sau lưng cũng đổi hướng theo. Đúng là một đám rảnh rỗi, đang yên lành đuổi theo họ làm gì.

Giang Thiếu Bạch lập tức tăng tốc, muốn cắt đuôi người phía sau. Nhưng hắn vừa tăng tốc thì chiếc xe phía sau cũng bùng nổ.

“Người kia tăng tốc!”

“Rốt cuộc hắn còn chạy nhanh được đến cỡ nào?”

“Người này là sao vậy, chẳng lẽ có siêu nhân tồn tại trên đời?”

Giang Thiếu Bạch cứ chạy phía trước, mấy chiếc xe đuổi theo phía sau.

Dường như Đa Đa rất thích thú trò đuổi bắt này, nó hào hứng nhảy tới nhảy lui trên vai Giang Thiếu Bạch.

Mấy phút đồng hồ sau, hơi thở của Giang Thiếu Bạch hơi rối loạn, Diệp Đình Vân nhạy bén phát hiện ngay lập tức.

Diệp Đình Vân vỗ vỗ vai hắn: “Dừng lại đi, cậu đừng chạy nữa, dù sao không chạy nhanh hơn xe được đâu.” Nhất là đang cõng một người, cứ tiếp tục chạy như vậy thì người phía sau càng có hứng thú với họ hơn mà thôi.

Giang Thiếu Bạch bực bội nói: “Đám người rảnh háng này đuổi theo chúng ta làm gì chứ?”

Diệp Đình Vân nghĩ nghĩ rồi nói: “Có lẽ là thấy cậu chạy quá nhanh nên tò mò đó.”

“Đám trẻ trâu chưa trải sự đời.” Hắn chạy nhanh một chút thì sao? Có gì ghê gớm chứ.

Diệp Đình Vân: “…” Người thường nhìn Giang Thiếu Bạch như vậy đương nhiên sẽ giật mình, nếu là hai ba năm trước, cậu mà nhìn thấy ai chạy nhanh như vậy trong sa mạc cũng sẽ bị khơi mào lòng hiếu kỳ, không phải ai cũng có thể tăng tốc đua với xe hơi.

Giang Thiếu Bạch ngừng lại, đặt Diệp Đình Vân xuống. Hắn dừng một lúc thì mấy chiếc xe phía sau đã lái lại gần.

“Là người! Đúng là người!”

“Chạy nhanh được như vậy, em còn tưởng là động vật gì đó.”

“Bọn họ dừng lại rồi, là phát hiện ra chúng ta sao?”

“Chúng ta có nên đến gần không?”

“Có bị nguy hiểm không?”

Diệp Đình Vân và Giang Thiếu Bạch dừng lại, đợi một lúc thì mấy chiếc xe chạy đến. Mấy người trên xe bước xuống.

Tô Diệu Tuyết vốn nghĩ sẽ thấy hai người hình thù kỳ quái, kết quả xe đến gần mới phát hiện là hai người bình thường, còn là hai anh đẹp trai ăn mặc rất thời thượng. Thấy nét mặt Giang Thiếu Bạch không tốt lắm, Tô Diệu Tuyết lập tức ý thức được bọn họ thấy mới lạ liền đuổi theo người ta, hành vi này hơi lỗ mãng.

“Hai anh gặp rắc rối gì sao?” Tô Diệu Tuyết hỏi.

Giang Thiếu Bạch lắc đầu: “Không có.” Hắn còn cảm thấy rất tốt.

Tô Diệu Tuyết nghi ngờ hỏi: “Hai anh đi thám hiểm sa mạc hả? Không có xe sao? Hay là hai anh bị lạc với đội lạc đà, có cần giúp đỡ không?”

Diệp Đình Vân cười nói: “Chúng tôi có lái xe, xe ở gần đây thôi nhưng vì lái xe không ngắm cảnh được nên mới đi bộ một lúc.”

Nét mặt Tô Diệu Tuyết vô cùng kỳ quái: “Thì ra là vậy.”

Đa Đa bỗng “chít” một tiếng, nó vốn bám trên gáy Giang Thiếu Bạch nên mọi người không nhìn thấy, nó vừa lên tiếng, nhất thời khiến mấy cô gái hô lên.

Giang Thiếu Bạch nhìn mấy cô gái mê mệt chuột ngố, thầm nghĩ nếu đã thích động vật như vậy thì ở nhà nuôi chó nuôi mèo đi, chạy đi thám hiểm làm gì?

“Đây là hai anh nuôi hả?”

Giang Thiếu Bạch gật đầu: “Đúng, là của tôi.”

“Cute quá!”

Hắn lắc đầu: “Thường thôi, không đáng yêu gì lắm.”

Mạnh Như Lan nhìn con chuột trên đầu Giang Thiếu Bạch, cứ cảm thấy quen quen.

Hắn liếc nhìn mấy người kia một cái rồi nói: “Mấy cậu cứ chơi đi, đừng đi theo chúng tôi.” Hắn không muốn nhiều lời với mấy vị khách không mời bèn kéo Diệp Đình Vân bỏ đi.

Mấy người còn lại nhìn nhau, một người lên tiếng: “Hai người kia nhìn quen lắm.”

Tô Diệu Tuyết nói: “Đương nhiên nhìn quen rồi, lần trước phát trực tiếp thần quái, có người đấm một phát vỡ tảng đá, lúc đó cậu còn nói người này sắp debut nên bày trò lừa gạt…”

“A! Nhớ ra rồi, cậu nói chính là người đã cứu streamer lần trước đúng không?” Triệu Tịnh hỏi.

Tô Diệu Tuyết gật đầu, lúc đó trong video trực tiếp, hai anh chàng đẹp trai đánh nhau, hiện trường sặc mùi SM, mấy chị em nhìn mà nhiệt huyết dâng trào, nhưng sau đó video bị người ta xóa bỏ.

Tô Diệu Tuyết nghe ngóng được từ mấy người bạn có tin tức nhanh nhạy là hai người trong video trực tiếp kia là con nhà giàu hào môn, người nhà hai gia tộc thấy video quá rêu rao, còn có chút đồi phong bại tục nên đã cho người xóa video, bây giờ trên mạng rất khó tìm được video gốc.

“Sao anh ta chạy nhanh thế được nhỉ?” Tô Diệu Tuyết thắc mắc.

Triệu Tịnh gật đầu nói tiếp: “Cõng một người mà còn chạy nhanh như vậy, nếu mà đi thi Olympic thì sẽ dễ dàng cầm chắc huy chương vàng!”

Liễu Lâm cau mày nói: “Hai đại thiếu gia, chạy đến sa mạc làm chi?”

“Chắc là đi thám hiểm. Họ giống chúng ta, thích thám hiểm thì sao?” Triệu Tịnh nói.

Tô Diệu Tuyết nói: “Hai người đó không thích chúng ta đi theo, hay là chúng ta đi trước đi.”

“Thật đáng tiếc.” Mạnh Như Lan lắc lắc đầu, trrong lòng tiếc nuối không thôi, khó khăn lắm mới gặp trai đẹp mà ai cũng lạnh lùng hết trơn.

Tô Diệu Tuyết nhìn xuống cát, như có điều suy nghĩ.

Mạnh Như Lan thấy nét mặt cô bạn như vậy bèn hỏi: “A Tuyết, sao vậy?”

“Hai người kia hơi kỳ quái nhỉ? Mấy cậu có thấy dấu chân trên cát không?” Tô Diệu Tuyết hỏi.

Đất cát xốp, đạp lên có thể lưu lại dấu chân rõ ràng, nếu không có gió thì dấu chân sẽ lưu lại đến mấy ngày.

“Anh ta cõng một người mà không để lại dấu chân sâu.”

“Vậy chắc chắn là khinh công rồi, không ngờ thật sự có khinh công, chúng ta gặp cao nhân rồi đó.” Mạnh Như Lan lên tiếng.

***

Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân đi được một đoạn, thoát khỏi tầm mắt mấy người đi thám hiểm phía sau, sau đó hắn lại cõng Diệp Đình Vân.

Hắn vừa cõng cậu vừa phàn nàn: “Sa mạc là cái nơi chim không thèm đẻ trứng, thế mà càng ngày càng đông người tới đây, không ngờ đi đâu cũng gặp người thích đâm đầu vào chỗ chết.”

Hình như thời cổ đại chỉ có những người đường cùng mới đi vào vùng đất chết chóc này, bây giờ lại có nhiều người rảnh đến phát chán mà chạy tới đây chơi.

“Đó gọi là thám hiểm.” Diệp Đình Vân sửa đúng.

Giang Thiếu Bạch lườm một cái, thầm nghĩ thám hiểm cũng là một dạng đâm đầu vào chỗ chết mà thôi.

Giang Thiếu Bạch nhìn hắn nói: “Thực lực của cậu không tệ! Đi ba ngày liên tục mà không thở hổn hển luôn.”

Lúc đầu hắn nói muốn cõng cậu, cậu còn nghĩ hắn không cõng được lâu, xem ra cậu đã xem nhẹ năng lực của hắn.

Giang Thiếu Bạch cười cười nói: “Đó là đương nhiên.” Thật ra hắn hơi chột dạ, vì hắn có thể kiên trì lâu như vậy cũng có liên quan đến cậu.

Có vẻ dạo này thực lực của Diệp Đình Vân đã tăng mạnh, cả người càng ngày càng bổ, linh khí thoát ra từ người cậu không ngừng chảy vào cơ thể hắn, khiến hắn như đang dùng thuốc bổ. Dưới tình huống như vậy, đương nhiên hắn sẽ không cảm thấy mệt mỏi.

Giang Thiếu Bạch nhìn Đa Đa đang nằm trên người Diệp Đình Vân, híp mắt thầm nghĩ mấy ngày nay chuột ngố thân thiết với cậu hơn, có lẽ nó cũng nhận ra chỗ tốt từ cậu.

Diệp Đình Vân hơi nhàm chán nằm nhoài trên lưng hắn, bỗng cậu há miệng cắn vành tai hắn một cái.

Giang Thiếu Bạch bị giật mình, có cảm giác một dòng điện chạy dọc cả người.

“Cậu cắn tôi làm gì?”

Diệp Đình Vân thản nhiên: “Chán quá cắn chơi, không phải cậu vẫn thường cắn tôi sao?”

Giang Thiếu Bạch: “…”

Đa Đa kêu lên chít chít, nói là Diệp Đình Vân muốn ăn lỗ tai heo nên cắn người.

Hắn nghe chuột ngố chít chít liên hồi mà bực mình, tai hắn giống lỗ tai heo chỗ nào chứ?!

Đến lúc mặt trời lặn, Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân tìm chỗ dừng chân.

Lấy vị trí của hai người làm tâm, Diệp Đình Vân dùng linh lực thúc giục bụi cây gai mọc ra xung quanh, bao quanh hai người.

Giang Thiếu Bạch liếc nhìn Đa Đa, nó lập tức phun ra một cái nồi nhỏ, kế đó là mì ăn liền và nước khoáng. Hắn thở dài, hoàn cảnh cực khổ quá. Nhưng người ta thường nói hoàn cảnh khó khăn mới dễ vun đắp tình cảm.

Giang Thiếu Bạch nhìn Diệp Đình Vân nói: “Đình Vân, ăn mì không? Có jam-bông nữa.”

“Cậu ăn trước đi.”

Giang Thiếu Bạch: “…”

Diệp Đình Vân đang ngồi trên cát, cứ cúi đầu nhìn xuống lòng bàn tay. Hắn cảm thấy cậu có gì đó khác thường, hay là cậu muốn ăn thịt, ban ngày còn cắn tai hắn.

Giang Thiếu Bạch xì xụp ăn mì gói, một nồi mì nhanh chóng thấy đáy. Hắn nhìn xuống đáy nồi mà đau đầu không thôi, lộ trình đã lệch khỏi quỹ đạo ban đầu, tuy trong không gian của Đa Đa có lương khô nhưng sắp hết rồi. Nếu hết thức ăn thì phải nghĩ cách tiếp tế.

Diệp Đình Vân cứ nhìn xuống lòng bàn tay, bỗng trước mặt xuất hiện một quả dưa hấu.

Giang Thiếu Bạch giật mình: “Ở đâu ra vậy?”

“Trùng hợp Đa Đa có hạt dưa hấu, tôi thử thúc giục sinh trưởng, không ngờ thành công.” Dị năng của Diệp Đình Vân đa số dùng để thúc giục linh dược, đây là lần đầu tiên thúc giục dưa hấu, cảm giác rất mới lạ.

Giang Thiếu Bạch cười cười khen ngợi: “Thật lợi hại.”

Hắn thoáng nhìn Đa Đa, thầm nghĩ có lẽ Đa Đa có huyết thống hamster, ngay cả thói quen giấu thức ăn cũng giống nhau. Nhưng may nhờ thói quen này của Đa Đa mà bọn họ có dưa hấu ăn.

Ăn mì gói liên tục mấy ngày liền, lúc này Giang Thiếu Bạch say sưa ăn quả dưa hấu ngon ngọt.

Hết chương 198

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com