ZingTruyen.Info

[ĐM/HOÀN]Ghi Chép Xuống Núi Của Thần Côn _ Diệp Ức Lạc

c169_170_171

TuyenTuyen202

Chương 169: Tẩu hỏa nhập ma

Edit: OnlyU

"Đồng chí cảnh sát, cô vẫn chưa nói tại sao không thể đi vào khu vực cấm này?"

Nữ cảnh sát hơi không kiên nhẫn đáp: "Không thể vào là không thể vào, hỏi nhiều như vậy làm gì?"

"Ha, con người tôi chính là như vậy, biết rõ trên núi có hổ càng muốn vào. Nhảy bungee, đua xe, tôi đều chơi hết rồi. Hiện tại tôi thích nhất là thám hiểm mấy khu vực cấm vào..."

Nữ cảnh sát hơi kích động nói: "Cậu muốn chết thì cứ chết, đừng trách tôi không nhắc nhở cậu trước."

Giang Thiếu Bạch cười cười nói tiếp: "Đồng chí cảnh sát đừng hung dữ như thế. Dữ thế không ai thèm lấy đâu, tuy ngoại hình cô trông cũng được đó." Giang Thiếu Bạch dùng ánh mắt dâm tà liếc nhìn cô từ trên xuống dưới.

Hắn vừa nói xong bỗng cảm nhận được một cơn gió lạnh thổi tới.

Cuối cùng cũng tới, hắn lập tức vung tay đồng thời hô lớn: "Vây!" Tay hắn giơ lên làm phép, dùng khóa âm hồn phong ấn một nữ quỷ mặc áo đỏ.

Nữ quỷ bị xiềng xích trói chặt, tức giận nhìn chằm chằm Giang Thiếu Bạch.

Giang Thiếu Bạch là trời sinh quỷ linh thế, đối với việc vận dụng âm khí có thể nói là xuất sắc.

Thực tế là nữ quỷ áo đỏ đã chú ý đến hắn từ lâu, nhưng cô ta cảm nhận được nguy hiểm từ hắn nên luôn trốn tránh không lộ diện. Mà hắn ăn quỷ hồn cũng không phải chỉ một hai người, thế nên đối với sự phẫn nộ của nữ quỷ, Giang Thiếu Bạch không coi ra gì.

Nữ cảnh sát không nhìn thấy nữ quỷ, nhưng dường như cô cảm nhận được gì đó bèn hỏi: "Cậu là thuật sư?"

Giang Thiếu Bạch: "..." Tuy trông hắn không giống thuật sư nhưng hắn đúng là một thuật sư.

Nữ cảnh sát bỗng hiểu ra, vừa rồi đối phương cố tình nói mấy lời như thế để dụ nữ quỷ xuất hiện.

Lúc này Giang Thiếu Bạch ném một lá bùa ra, cố định nữ quỷ đang giãy giụa không ngừng.

Nữ quỷ bị cố định, nhờ thế nữ cảnh sát mới thấy được ác quỷ, cô bỗng bùng nổ, lao tới đánh Giang Thiếu Bạch: "Mau thả cô tôi ra."

Giang Thiếu Bạch: "..." Má ơi, cô gái này điên rồi, người bình thường nhìn thấy quỷ sẽ không có phản ứng thế này! Chả lẽ bị quỷ nhập vào người, nhưng trông không giống lắm!

"Cô làm gì vậy?" Giang Thiếu Bạch tuân thủ nguyên tắc không đánh nhau với phụ nữ, hắn vèo một cái chạy trốn ra sau lưng Diệp Đình Vân.

Cậu che trước mặt hắn, nói với nữ cảnh sát: "Đồng chí cảnh sát, cô bình tĩnh một chút."

Nữ quỷ nhìn nữ cảnh sát kia, ánh mắt lóe lên vài phần bi thương.

"Cô, rốt cuộc cháu có thể nhìn thấy cô rồi."

Giang Thiếu Bạch: "..." Mé, thì ra là họ hàng thân thích.

Nữ quỷ phẫn nộ và thù hận nhìn Giang Thiếu Bạch, nhưng cũng có phần kiêng dè.

Cuối cùng cô cảnh sát bình tĩnh một chút, Diệp Đình Vân ôn tồn trò chuyện, rốt cuộc cũng biết được đầu đuôi mọi chuyện, cô giáo năm xưa chính là em gái của cha nữ cảnh sát.

Năm đó, sau khi cô giáo qua đời, người nhà đến thôn điều tra sự thật, cha mẹ cô nghĩ ít nhất phải mang tro cốt con gái về. Nhưng thôn dân lại nói thi thể cô giáo đã chôn sau núi, mà người ngoài không được tiến vào khu vực đó.

Đương nhiên cha mẹ cô giáo không đồng ý, họ muốn xông vào, kết quả thất bại mà về.

Có câu "phép vua thua lệ làng", thôn dân nơi này lại hung hăng dữ tợn, dù cảnh sát có đến cũng không làm được gì.

Người nhà cô giáo không cách nào đàm phán với thôn dân, còn bị đuổi ra khỏi thôn, mẹ của cô ta còn bị thôn dân đánh bị thương. Vì cái chết của con gái, cha mẹ cô giáo vô cùng ân hận, họ nghĩ lúc trước không nên đồng ý cho con gái đến thôn quê trợ giúp dạy học, bây giờ ngay cả hồn phách cũng không được yên nghỉ.

Hai ông bà đau buồn quá độ, cuối cùng mất sớm.

Anh trai của cô giáo luôn muốn báo thù cho em, nhưng thôn làng vô cùng bài ngoại, anh ta có lòng nhưng bất lực.

Có điều thiên đạo luân hồi, báo ứng xác đáng, khi còn sống cô giáo không thể làm gì những thôn dân kia, nhưng sau khi chết rồi có thể báo thù.

Cô giáo nói cho Diệp Đình Vân biết, năm đó cô chết đi, thi thể bị ném vào một hang núi. Trong hang có một luồng khí đặc biệt, cô liên tục hấp thu luồng khí này để tu luyện, rất nhanh đã luyện được linh thể.

Sau đó cô phát hiện trong thôn đang trấn áp một ma vật, ma vật có thể cắn nuốt quỷ, nếu để nó xuất thế sẽ gây ra sóng gió. Vì trấn áp ma vật mà cô cướp lấy dương khí của người trong thôn, dùng để duy trì trận pháp.

Trong mắt của cô giáo, thôn dân chẳng phải người tốt lành gì, dùng chút dương khí của họ cũng không sao.

Giang Thiếu Bạch thầm nghĩ cô ta đang che giấu gì đó, ví dụ như cô giáo hẳn đã mượn ma khí của Xi Vưu để tu luyện, đạt được mục đích báo thù. Mà bản thân cô ta cũng khá đặc biệt, chắc chắn Xi Vưu cũng muốn cắn nuốt cô giáo để cường hóa bản thân.

Sau khi chuyện lạ ở thôn Quang Côn truyền ra, thôn làng ngày càng tiêu điều.

Nhiều năm trôi qua, cháu gái của cô giáo biết vong hồn của cô ta đang lảng vảng trong thôn bèn đến đây làm cảnh sát. Nữ quỷ biết thân phận cháu gái từ lâu nên luôn ở bên cạnh bảo vệ nữ cảnh sát.

Nữ cảnh sát luôn muốn được nhìn thấy cô ruột, đáng tiếc người quỷ khác biệt, cô chỉ là một người bình thường, không thể nào nhìn thấy quỷ.

Cuối cùng hai người Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân đi xuống thung lũng.

Thung lũng âm u, dựa theo lời nữ quỷ, đây là khu vực cấm trong thôn, nhiều người qua đời bị bỏ ở đây, ví dụ như những bé gái sinh ra mà không được mong đợi, hoặc như cô giáo... Nơi này vô cùng kỳ quái, thi thể người thường bị ném xuống đây sẽ bị sát khí hòa tan rất nhanh.

Lúc cha mẹ của cô giáo đến thôn, thực tế cô có cảm ứng được, nhưng lúc đó thực lực quá yếu, chỉ có thể trơ mắt nhìn cha mẹ bị thôn dân hung ác đánh đuổi ra khỏi thôn.

Giang Thiếu Bạch đi xuống thung lũng, nơi này vô cùng âm u, càng đi càng cảm nhận được ma khí mãnh liệt. Hắn cảm thấy nơi này giống một thùng thuốc nổ, bị trận pháp mạnh mẽ phong tỏa, chỉ cần một sơ suất nhỏ là có thể nổ tung bất cứ lúc nào.

Giang Thiếu Bạch thử hấp thu sát khí dung hợp vào người, nhưng sát khí quá nồng đậm bị dồn nén đã lâu, luồng khí như thình lình tìm được đường ra, ào ào tràn vào người Giang Thiếu Bạch.

Thứ bị trấn áp trong hang núi dưới thung lũng chính là phần ngực của Xi Vưu, sát khí nồng đậm hơn hai cánh tay lần trước rất nhiều. Giang Thiếu Bạch có cảm giác toàn thân nháy mắt tràn ngập sát khí.

Nếu đây là lần đầu tiên hắn tiếp xúc với sát khí của cơ thể Xi Vưu, rất có thể sẽ bị phản phệ mà chết. Nhưng nhờ thời gian qua cơ thể hắn được cường hóa, sức chịu đựng vượt xa mấy tháng trước.

Tuy nói thế nhưng Giang Thiếu Bạch vẫn hơi đánh giá thấp sức mạnh của luồng tà khí này. Luồng khí nhiều gần gấp ba cánh tay, bị sát khí xâm nhập vào người, hắn bỗng nổi lên dục vọng khác thường. Giang Thiếu Bạch hoài nghi, không biết hắn có hấp thu luôn dương khí mà nữ quỷ cướp của thôn dân suốt nhiều năm qua hay không?

Trong lúc Giang Thiếu Bạch không cách nào suy nghĩ rõ ràng, hắn đã mơ hồ đè Diệp Đình Vân xuống.

Hắn bị mất không chế không phải lần một lần hai, Diệp Đình Vân coi như có kinh nghiệm đối phó, cậu lập tức giơ tay cho hắn một phát súng.

Những lần trước súng thuốc mê của cậu có tác dụng với Giang Thiếu Bạch, nhưng theo thời gian, thực lực của hắn tăng lên, hiện giờ thuốc mê vô tác dụng. Đối với Giang Thiếu Bạch hiện tại, một phát súng gây mê chỉ như muỗi đốt một cái mà thôi.

Cả người Giang Thiếu Bạch đang đè lên Diệp Đình Vân, cậu có cảm giác như bị một ngọn núi đè bẹp, ngũ tạng lục phủ muốn nôn ra luôn. Cậu lập tức biến cánh tay thành dây mây, siết lấy cổ hắn. Diệp Đình Vân cau mày, chỉ cần cậu siết chặt lại thì hắn sẽ ngạt thở mà chết, nhưng mà...

Cậu vừa hơi do dự, cánh tay đã bị Giang Thiếu Bạch đè xuống, lập tức biến về hình dạng ban đầu. Chỉ một thoáng do dự, cậu đã không khống chế tình hình được nữa.

Diệp Đình Vân có cảm giác như trong đầu cậu có sợi dây đàn, nó đứt phăng như băng nứt. Giang Thiếu Bạch kích động ôm lấy cậu, từng tiếng rên rỉ vang lên...

...

Nữ cảnh sát canh gác bên ngoài khu vực cấm, vừa đứng chờ vừa trò chuyện với cô giáo.

"Cô, hai người họ sẽ không có việc gì chứ?"

Nữ quỷ lắc đầu nói: "Không biết. Nhưng sinh linh trong hang núi đã tồn tại mấy ngàn năm từ trước khi bị phong ấn đến giờ."

Cô giáo tiếp xúc với nó hơn 20 năm, vẫn luôn sợ hãi không thôi. Đối với cô ta, có một vị hàng xóm như vậy giống như thỏ làm bạn với chó sói vậy, nhưng cô ta lại không thể không mượn âm khí trong hang để tu luyện, không thể rời khỏi đây.

Nữ cảnh sát cau mày nói: "Nếu vậy thì quá nguy hiểm."

Nữ quỷ thản nhiên nói: "Hai người kia hẳn là tới đây vì thứ đó. Mà người ra tay lúc nãy có thực lực không thấp đâu."

Lúc nãy khi Giang Thiếu Bạch đứng trước mặt cô giáo, cô ta có cảm giác như đang đối mặt với quỷ vương ngàn năm vậy, cô ta đoán hai người này có chuẩn bị mới đến.

Nữ cảnh sát đợi một lúc lâu, rốt cuộc người cũng ra, nhưng chỉ một mình Giang Thiếu Bạch.

Hắn chỉ mặc nửa bộ đồ, vô cùng ngượng ngùng nhờ nữ cảnh sát tìm giúp hai bộ đồ đàn ông. Đã thế trên người hắn vẫn còn một mùi khó nói chưa hoàn toàn tản đi, nữ cảnh sát vừa ngửi thấy lập tức hiểu chuyện gì vừa xảy ra. Cô đỏ mặt, rất muốn bỏ đi nhưng vẫn miễn cưỡng đồng ý giúp hắn tìm quần áo.

Giang Thiếu Bạch thấy ánh mắt đối phương nhìn hắn giống như đang nhìn một tên biến thái vậy, mà chính hắn cũng thấy vậy, ngàn dặm xa xôi đến một quỷ quái, cuối cùng "lăn hang động", thật đúng là biến thái.

Nhưng lúc đó tên đã lên dây, có thể không bắn được sao? Nếu có thể lựa chọn thì hắn đã chọn một nơi non xanh nước biếc phong cảnh hữu tình, sau đó đặt một phòng khách sạn cao cấp nhất.

Nhưng có một số việc đành nghe theo duyên phận!

Giang Thiếu Bạch thề, đây tuyệt đối là chuyện ngoài ý muốn! Hắn tẩu hỏa nhập ma không phải lần đầu, vốn nghĩ hôn một hai cái là hết, không ngờ lần này dương khí quá nhiều, hôn không tác dụng, cuối cùng hắn tiến thêm một bước.

Giang Thiếu Bạch thử vận chuyển nguyên khí. Hai lần trước dung hợp cánh tay xong, hắn không thoải mái một thời gian dài, nhưng lần này có lẽ vì "lăn giường" với Diệp Đình Vân, hắn có cảm giác tinh thần sảng khoái, nguyên khí chuyển động vô cùng lưu loát, hoàn toàn không có cảm giác quá sức.

Hết chương 169

Chương 170: Sau khi sự việc xảy ra

Edit: OnlyU

Giang Thiếu Bạch đi vào hang núi, hắn xoa xoa mũi, hơi lúng túng nói: "Tôi đã nhờ cảnh sát đi mua quần áo."

Diệp Đình Vân hờ hững gật đầu.

Hắn thấy cậu bình thản như vậy, bỗng hơi hoảng hốt. Lúc đó hắn quá kích động, tất cả làm theo bản năng, quần áo của cậu cũng bị hắn xé rách.

Giang Thiếu Bạch gãi đầu, thầm nghĩ may là hắn vẫn còn chút chừng mực, hai người có thể ghép lại quần áo, thành nửa bộ đồ đi ra ngoài, nếu không lúc nãy hắn phải trần truồng ra ngoài nhờ giúp đỡ rồi.

Nét mặt Diệp Đình Vân vô cùng bình tình, cử chỉ tự nhiên, vẫn là dáng vẻ quý công tử tao nhã.

Hắn nhìn nét mặt cậu, không hiểu sao lại nhớ tới một câu, "bất tại trầm mặc trung bạo phát, tựu tại trầm mặc trung diệt vong", hắn gãi đầu một cái, không khỏi đứng ngồi không yên.

Giang Thiếu Bạch xoắn xuýt một lúc, cuối cùng hạ quyết tâm, đi đến cạnh Diệp Đình Vân cẩn thận nói: "Tôi sẽ chịu trách nhiệm."

Những lần trước hắn chỉ cần hôn Diệp Đình Vân là sẽ khôi phục thần trí, nhưng lần này nụ hôn không còn tác dụng nhiều như vậy nữa. Thật ra lúc đang "làm" thì hắn đã tỉnh táo lại, nhưng chuyện đó làm nửa chừng, muốn dừng cũng không dừng được. Cảm giác "lăn giường" thật sảng khoái, thảo nào cánh đàn ông vất vả kiếm tiền đều ném vào khu đèn đỏ.

Từ giờ trở đi, hắn không còn là trai tân nữa.

Diệp Đình Vân liếc nhìn Giang Thiếu Bạch, lạnh nhạt nói: "Cậu nói nhảm gì vậy? Hiện tại không phải thời phong kiến cổ đại, tôi càng không phải là phụ nữ, đàn ông có nhu cầu, quan hệ một lần là chuyện bình thường thôi, tôi và cậu đều vậy, không phải chuyện gì to tát, không cần để ý."

Giang Thiếu Bạch: "..." Quan hệ một lần, không phải là chuyện gì to tát sao? Thì ra Diệp Đình Vân là người cởi mở như vậy, đúng là không thể tưởng tượng được!

Nếu quan hệ một lần là chuyện thường, vậy hai lần cũng không sao đâu nhỉ?!

"Cậu thật sự không sao chứ?" Giang Thiếu Bạch vẫn không yên lòng hỏi.

Diệp Đình Vân không trả lời mà nhìn chằm chằm hắn, Giang Thiếu Bạch lập tức ngậm miệng.

"Cởi quần áo của cậu ra cho tôi." Diệp Đình Vân lành lạnh nói.

Giang Thiếu Bạch: "..."

Hắn nghe lời cởi ra đưa cho cậu rồi lại hỏi tiếp: "Cậu không sao chứ, có chỗ nào không thoải mái không?"

"Không có." Diệp Đình Vân liếc nhìn hắn: "Kỹ thuật của cậu cũng được."

Hắn nghe thế đỏ mặt, kỹ thuật không tồi, đây là đang khen hắn sao? Thật ra "cậu em" của hắn không tồi đâu.

Diệp Đình Vân im lặng vận chuyển linh lực trong người, linh lực của cậu bị ứ động đã lâu, gần đây thường xuyên xảy ra tình huống mất khống chế, có điều... sau khi làm chuyện vừa nãy, cậu cảm nhận được pháp quyết tu luyện có bước đột phá, linh khí trong người cũng dịu xuống. Tính đi tính lại thì cậu không mất mát gì.

Diệp Đình Vân nhắm mắt lại, liên tục vận chuyển linh khí, không hề phản ứng Giang Thiếu Bạch.

Hắn ngoan ngoãn ngồi cạnh cậu, không quấy rầy cậu tu luyện.

Một lúc lâu sau Diệp Đình Vân mới điều tức xong, cậu vừa mở mắt ra đã thấy Giang Thiếu Bạch ngồi xổm ngay trước mặt.

"Cậu cản trở quá, đừng có ngồi ở đây."

Giang Thiếu Bạch gãi gãi đầu, hắn có cảm giác Diệp Đình Vân hơi tức giận, mặc quần áo xong là không nhận người, vừa mới khen kỹ thuật của hắn, bây giờ lại có ý dùng xong là vất. Giang Thiếu Bạch vốn hơi áy náy, giờ thấy dáng vẻ thản nhiên của Diệp Đình Vân, hắn không khỏi mất mát buồn bã.

Giang Thiếu Bạch đợi trong hang núi một lúc thì nghe thấy tiếng động bên ngoài, là nữ cảnh sát ném quần áo vào gây ra tiếng động. Hắn vội vàng đi ra mang quần áo vào hang.

Diệp Đình Vân và Giang Thiếu Bạch mặc quần áo xong lập tức đi ra ngoài.

Bên ngoài khu vực cấm, nữ cảnh sát vừa thấy hai người lập tức quan sát đánh giá một phen.

Giang Thiếu Bạch bị cô nhìn như vậy hơi ngượng ngùng, hắn lén nhìn Diệp Đình Vân, thấy vẻ mặt cậu rất bình tĩnh nhưng lỗ tai lại ửng đỏ. Thì ra Đình Vân có xấu hổ nhưng cứ thích bày dáng vẻ dửng dưng không thèm để ý như vậy.

Nữ cảnh sát lên tiếng: "Cậu Giang, tôi và cô tôi có việc muốn nhờ cậu giúp một tay."

Giang Thiếu Bạch tò mò hỏi: "Chuyện gì vậy?"

Cô giáo biến thành nữ quỷ nhiều năm, liên tục bị tà niệm dưới thung lũng ăn mòn thần trí, muốn bảo trì tỉnh táo rất khó khăn. Hiện giờ ma vật đã biến mất, những người hại cô ta năm xưa đã chết hết, cha mẹ không còn ở nhân thế. Cô giáo không còn gì lưu luyến, muốn nhờ Giang Thiếu Bạch siêu độ cô.

Hắn đồng ý giúp đỡ. Xong xuôi mọi việc Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân quay về.

Diệp Đình Vân nhìn hắn hỏi: "Sau này trong thôn sẽ không xuất hiện tình trạng biến thành thái giám nữa chứ?"

Hắn gật đầu đáp: "Có lẽ vậy." Nhưng những người bị cướp dương khí trước kia không cách nào khôi phục được nữa.

Ngay từ đầu cô giáo chỉ cướp dương khí của những gã đàn ông không ra gì, sau đó vì trấn áp ma khí trong hang núi, cô giáo không lựa chọn người mà ra tay, vài người phải trả giá đắt, tất cả đều là số mạng.

Lúc hai người ra đến cổng thôn, Giang Thiếu Bạch bỗng có cảm giác kỳ quái, dường như có người đang theo dõi hắn.

Diệp Đình Vân liếc nhìn hắn hỏi: "Cậu sao vậy?"

"Không có gì." Giang Thiếu Bạch lắc đầu đáp.

Hắn chợt nhớ lại một chuyện khi còn bé, lão thần côn dạy bảo hắn rất nghiêm khắc, lúc nào cũng thúc giục hắn luyện võ. Thỉnh thoảng hắn thừa dịp ông không có ở nhà là lười biếng, lúc đó hắn luôn có cảm giác sư phụ đang nấp ở đâu đó theo dõi hắn. Thực tế có lẽ lão cáo già kia đang theo dõi hắn thật. Chỉ cần hắn lười biếng là ông sẽ nhảy ra đá hắn một cú.

Bây giờ hắn lại có cảm giác đó, Giang Thiếu Bạch quay đầu nhìn xung quanh, không phát hiện gì bất thường, nhưng cảm giác có người đang nhìn hắn chằm chằm thì vẫn không mất đi.

Giang Thiếu Bạch chớp mắt, thầm nghĩ có lẽ do hắn suy nghĩ quá nhiều, sao sư phụ lại có mặt ở đây được. Hắn còn không rõ ông đang ngao du ở đâu. Nhưng nếu ông thật sự đang ở trong thôn, vậy có thấy chuyện vừa nãy trong hang núi không?

Tài xế taxi lần trước chở hai người đến thôn Quang Côn có để lại danh thiếp, lúc này Giang Thiếu Bạch gọi điện cho đối phương, tài xế bảo sẽ chờ ở cổng thôn.

Giang Thiếu Bạch vừa đi đến cổng thôn thì thấy tài xế đang nhìn nửa người dưới của hắn, dường như đang thắc mắc hắn có phải là thái giám hay không.

"Bác tài, đừng nhìn nữa, tôi vẫn bình thường."

Tài xế cười khan: "Tôi thấy tinh thần cậu không tồi, không giống đã xảy ra chuyện gì."

Giang Thiếu Bạch nghe vậy đỏ mặt, hắn rất bình thường, chỉ là mất zin thôi. Hắn thầm nghĩ tuy rằng hoàn cảnh ở đó không tốt nhưng cảm giác vẫn rất tốt. Anh trai hắn "héo" nhiều năm như vậy, đúng là bỏ lỡ không ít khoái cảm nhân gian, thật là đáng thương.

Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân ngồi vào xe rời đi.

Hắn không chú ý thấy, khi hắn vừa ngồi vào xe thì có một ông lão mặc áo xám đi ra sau một thân cây, ông lão nở nụ cười bí hiểm.

Diệp Đình Vân có mùi hương rất thơm ngọt, Giang Thiếu Bạch theo bản năng cứ cọ cọ qua, thấy nét mặt cậu không vui vội lùi về.

"Sau khi cậu vào thôn có phát hiện gì bất thường không?" Tài xế nhìn qua kính chiếu hậu hỏi.

Hắn nghĩ nghĩ rồi đáp: "Hình như không có."

Tài xế lấy làm lạ: "Sao lại không có nhỉ?"

"Vậy phải có gì mới được?" Giang Thiếu Bạch hỏi lại.

Tài xế đáp: "Tôi nghe mấy người từng vào thôn nói, họ đi vào đó luôn có cảm giác bị theo dõi."

Hắn cười cười đáp: "Đó là do họ nghĩ trong thôn có quỷ, tự hù dọa bản thân mà thôi."

Tài xế gật gù: "Cậu nói cũng đúng."

"Nếu anh muốn biết chính xác trong thôn có thứ gì thì có thể tự đi vào xem." Giang Thiếu Bạch nói.

Đối phương vội lắc đầu: "Thôi, thôi, tôi không đi đâu."

Giang Thiếu Bạch thấy thế lắc đầu, thầm nghĩ tài xế này nhát gan quá, nhưng tính đi tính lại thì nhát gan cũng tốt, cẩn thận vẫn hơn.

Giang Thiếu Bạch lén nhìn Diệp Đình Vân một cái, thấy cậu nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, dường như không để ý đến hắn, hắn không khỏi cảm thấy mất mát.

...

Đội Phi Long.

Doãn Hạ Võ nhìn tài liệu được đưa tới, như có điều suy nghĩ.

Đào Lâm thấy thế hỏi: "Sao vậy anh?"

"Huấn luyện viên đi đến thôn Quang Côn, có lẽ chuyện lạ ở đó đã được giải quyết rồi." Doãn Hạ Võ đáp.

Thật ra cấp trên đã chú ý đến chuyện lạ ở thôn Quang Côn từ lâu.

Tuy cô giáo kia biến thành quỷ chưa lâu, nhưng cô ta chết trong oán hận, lại có bát tự cực âm, sau khi chết lại gặp kỳ ngộ, thế nên năm xưa thuật sư được phái đến đều thất bại mà về. Mà thuật sư thường chú trọng nhân quả, thôn dân thiếu cô giáo một phần nhân quả, bị trả thù là chuyện đương nhiên.

Đào Lâm xoa cằm nói: "Thật ra còn có một khả năng, huấn luyện viên cũng không giải quyết được vụ này, thất bại luôn rồi."

Doãn Hạ Võ: "..."

Đào Lâm lúng túng cười gượng: "Là em nói bậy, sao huấn luyện viên có thể thất bại được chứ."

...

Diệp Đình Vân và Giang Thiếu Bạch ở lại Quý Châu chơi hai ngày rồi mới quay về thủ đô.

Lạc Kỳ gặp em trai, câu đầu tiên đã hỏi: "Em về sớm vậy?"

Hắn gật đầu: "Vâng, ở đó không có gì chơi."

Hắn mới phá giải được 3 vị trí của Lục Hợp Phong Ma Trận thôi, sau này còn phải đi nữa. Lần sau có nên rủ Diệp Đình Vân đi cùng không nhỉ? Hắn hơi phân vân.

Lạc Kỳ xoa cằm nói: "Anh nghe nói chỗ em đến gọi là thôn Quang Côn, nhiều người đi đến đó đều biến thành thái giám. Rốt cuộc em đến đó làm gì?"

Giang Thiếu Bạch: "..." Ý của anh hắn là gì? Chẳng lẽ cũng giống nữ cảnh sát kia, nghi ngờ hắn đến đó "giải phẫu" miễn phí.

"Em đến đó điều tra một chuyện."

"Thoạt nhìn em có gì đó khang khác." Lạc Kỳ nói.

Giang Thiếu Bạch thầm nghĩ hiện tại hắn đã trở thành đàn ông chân chính, nhưng dễ nhìn ra khác biệt như vậy sao?

Lạc Phao Phao nhìn Giang Thiếu Bạch, ánh mắt lộ vài phần ghét bỏ. Không biết con rùa chết tiệt có nhìn ra gì không, chẳng lẽ cái túi da trẻ con này lại hiểu chuyện của người lớn sao?!

"Thiếu Bạch, cơ thể em có vấn đề đúng không? Anh cảm nhận được... luồng khí trong người em không giống trước." Lạc Kỳ không buông tha mà hỏi tiếp.

Sau khi Lạc Kỳ dùng thuốc được bào chế từ cỏ viêm dương, lại tu luyện, anh cũng coi là tu sĩ, chẳng những giải quyết được tình trạng cơ thể mà thực lực cũng tăng mạnh, anh nhận ra khác thường cũng là chuyện đương nhiên.

"Trên người em vốn có một luồng khí lành lạnh, bây giờ nó đã thay đổi... ôn hòa hơn."

Giang Thiếu Bạch: "..." Có thể vì hắn đã ngủ với Diệp Đình Vân, hấp thu một lượng lớn mộc khí trong người cậu, coi như trao đổi, nguyên khí trong người hắn cũng truyền qua cậu.

"Em và Diệp Đình Vân xảy ra chuyện gì à?"

Giang Thiếu Bạch: "..." Hắn và Diệp Đình Vân "lăn hang động", nhưng cậu bảo không phải chuyện gì to tát.

Thật ra họ đã hôn nhau nhiều lần, hiện giờ phát triển đến bước này, có lẽ đúng là không phải chuyện gì to tát.

Lạc Kỳ thấy em trai không trả lời, lờ mờ hiểu ra nên không truy hỏi nữa.

Hết chương 170

Chương 171: Tên trộm đặc biệt

Edit: OnlyU

"Gần đây em có bận việc gì không?" Lạc Kỳ hỏi Giang Thiếu Bạch.

Hắn lắc đầu đáp: "Tạm thời không có việc gì cả." Nghỉ hè đến hai tháng, nếu không có chuyện gì làm thì chán lắm, hắn nói tiếp: "Anh có chuyện gì muốn em giúp một tay hả?"

Lạc Kỳ gật đầu: "Ừ, nếu em rảnh thì đúng là có một việc muốn làm phiền em."

"Anh nói rõ đi."

Lạc Kỳ tùy ý ngồi xuống sô pha nói: "Tập đoàn chúng ta có một công ty điện ảnh, thỉnh thoảng sẽ đầu tư vài bộ phim, gần đây công ty vừa đầu tư một bộ phim cổ trang."

"Phim cổ trang, võ hiệp hả anh?" Giang Thiếu Bạch hỏi.

Anh lắc đầu đáp: "Không phải, là cung đấu."

Dạo này các bộ phim võ hiệp phần lớn là xào lại, liên tục remake các bộ phim kinh điển, làm vậy sẽ không thất bại thảm hại nhưng cũng không có gì hot. Tuy nhiên gần đây các bộ phim cung đấu rất được yêu thích.

Giang Thiếu Bạch lắc lắc đầu nói: "Đúng là thói đời ngày nay! Mọi người không thích xem hiệp khách giang hồ mà lại thích xem mấy người phụ nữ tranh giành một người đàn ông."

Lạc Kỳ cười cười: "Trào lưu luôn luôn thay đổi mà." Ratings quyết định tất cả, còn về tam quan, đó là cái gì, còn không ăn được.

"Nói tóm lại, đoàn phim thường xuyên bị mất đồ, ảnh hưởng nghiêm trọng đến tiến độ quay phim."

Tập đoàn Thiên Kỳ là một trong những nhà đầu tư của bộ phim này, cứ tiếp tục như vậy thì có khả năng đầu tư của Lạc Kỳ sẽ đổ sông đổ biển.

Giang Thiếu Bạch hiếu kỳ hỏi: "Mất thứ gì vậy anh?"

Lạc Kỳ xoa cằm nói: "Nghe nói mất mấy thứ rất kỳ quái, chủ yếu là mấy loại như trâm cài tóc, vòng tai, *kỳ đầu... Thật ra có nhiều đạo cụ trong đoàn phim không đáng bao nhiêu tiền, như trâm cài tóc, mấy đồng là mua được một cái, nhưng cũng có đạo cụ là đồ cổ mượn từ viện bảo tàng."

*Kỳ đầu

"Tên trộm cũng rất kỳ quái, đồ rẻ tiền hay đồ đắt tiền gì cũng chôm hết. Hiện tại bị mất vài món quý, một cái kỳ đầu châu báu, đó là đồ cổ có giá hai chục triệu, một chiếc nhẫn của nữ diễn viên chính, hình như mua từ buổi đấu giá, trị giá hơn năm chục triệu, nam diễn viên chính mất một cái đồng hồ, là loại đắt tiền số lượng có hạn, giá sáu triệu..."

Giang Thiếu Bạch: "..." Nam nữ diễn viên chính đều giàu quá! Tùy tiện một món trang phục và đạo cụ đã đáng giá như vậy, thảo nào nhiều người muốn làm minh tinh.

"Nếu vẫn tiếp tục bị mất trộm sẽ ảnh hưởng không tốt." Trong đoàn phim có một tên trộm sẽ làm mọi người cảm thấy bất an, khiến bầu không khí trong đoàn không tốt.

Giang Thiếu Bạch xoa cằm nói: "Em biết rồi, em sẽ đến đó xem sao. Mà em đến đó có gặp được minh tinh nào không?"

"Em có hứng thú với minh tinh à?"

Hắn gật đầu nói: "Vâng!"

Hồi hắn còn sống trong thôn, trong lớp học của hắn có một học sinh đi xem concert, sau đó về kể lại suốt mấy tháng. Nếu hắn được chụp hình chung với minh tinh, vậy cả thôn sẽ hết hồn luôn.

Lạc Kỳ cười cười: "Minh tinh đa số như người thường thôi, chủ yếu là dựa vào vẻ ngoài."

Giang Thiếu Bạch gật gù: "Nói cũng đúng. Nhiều người khen em giống nam thần, nam chính kia chưa chắc soái bằng em đâu."

"Ừ ừ, em đẹp trai nhất."

Giang Thiếu Bạch chớp mắt, dáng vẻ của anh hắn nhìn rất qua loa có lệ.

***

Diệp Đình Vân nghe nói Giang Thiếu Bạch muốn đến *phim trường, cậu cũng hứng thú muốn đi.

*影视城 phim trường rộng lớn như Hoành Điếm.

Cậu còn mang theo một xấp hình minh tinh, Giang Thiếu Bạch thoáng nhìn thấy bèn hỏi: "Cậu muốn xin chữ ký à?"

Cậu gật đầu đáp: "Ừ, thuận tiện thì xin vài chữ ký, nam nữ chính của bộ phim này rất nổi tiếng, đông fan lắm. Sau này hậu bối trong nhà có đến chơi thì tặng hình có chữ ký minh tinh cũng không tệ."

Giang Thiếu Bạch: "Thật ra nam chính còn không soái bằng tôi."

Diệp Đình Vân liếc hắn một cái: "Nhưng anh Lâm là nam thần trong mộng của rất nhiều cô gái, tốt nhất cậu đừng nói mấy câu này, cẩn thận bị fan người ta phun cho chết đuối."

Giang Thiếu Bạch cắn răng, mơ hồ có cảm giác trên đầu *xanh biếc. Với gương mặt và vóc dáng này của hắn, nếu debut thỏa đáng chắc chắn ăn đứt mấy tiểu sinh đang ăn khách!

*Ý chỉ bị cắm sừng.

Phim trường rất đông người, mấy diễn viên quần chúng đang ngồi dưới đất, cầm quạt điện mini thổi gió xua tan thời tiết nóng bức, nhưng quạt nhỏ công dụng có hạn, tựa hồ chả có ích gì.

Giang Thiếu Bạch nhìn mấy diễn viễn quần chúng cực khổ, hắn thở dài thầm nghĩ bất kỳ nghề nghiệp nào, người có thể kiếm nhiều tiền nhất luôn là người đứng trên đỉnh cao!

Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân đi vào đoàn phim, phó đạo diễn nhìn thấy hắn lập tức tiến lên đón tiếp.

Lạc Kỳ không nói cho đoàn phim biết là Giang Thiếu Bạch đến phá án, anh chỉ nói em trai tò mò về giới giải trí, đồng thời muốn gặp minh tinh nổi tiếng nên đến xem.

Đạo diễn, phó đạo diễn đang bận sứt đầu mẻ trán, nghe Lạc Kỳ nói thế thì hơi hoài nghi, không biết có phải Lạc tổng nghe nói đoàn phim gặp rắc rối nên muốn rút vốn, sau đó phái nhị thiếu gia tới xem tình hình hay không.

Trong đoàn phim có mấy người vốn không biết Giang Thiếu Bạch là ai, còn tưởng là người mới debut nên không coi ra gì, sau khi biết là phía nhà đầu tư, cả đám lập tức trở nên nhiệt tình.

Sau khi Diệp Đình Vân đến đoàn làm phim, cậu lập tức đi tìm nữ chính Hứa Đồng. Giang Thiếu Bạch nhìn Diệp Đình Vân và Hứa Đồng cười cười nói nói mà buồn bực không thôi.

Vài diễn viên quần chúng tò mò nhìn Giang Thiếu Bạch.

"Đó là Giang Thiếu Bạch!"

"Nghe nói là em trai Lạc Kỳ, vừa mới tìm được đó, tốt số ghê!"

"Mà sao hắn ta lại đến đây? Xem ngoại hình của hắn, không phải muốn debut vào showbiz đó chứ?"

"Nếu Giang Thiếu Bạch muốn tham gia showbiz, không biết đạo diễn sẽ cho hắn ta vai diễn nào nhỉ?"

Mấy diễn viên quần chúng vô cùng hâm mộ bàn luận về Giang Thiếu Bạch, trong showbiz, muốn leo lên cao không dễ, không ít người bị quy tắc ngầm, nhưng nếu mấy cậu ấm cô chiêu nhà hào môn muốn vào giới giải trí thì lại khác.

"Nhà hắn ta nhiều tiền như vậy, hẳn là không cần lăn lộn trong showbiz đâu."

"Hình như Giang Thiếu Bạch đến vì vụ mất trộm đó, nếu Thiên Kỳ rút vốn thì phiền phức to."

"Rốt cuộc thằng nào ăn trộm? Đúng là khó đề phòng."

"Chúng ta bị mất đồ mà truyền thông còn nghi ngờ chúng ta tạo scandal cho hot, mé nó chứ."

Giang Thiếu Bạch nghe mấy diễn viên nhỏ giọng bàn tán, còn khen hắn đẹp trai khiến hắn vui vẻ không thôi, vẫn có người tinh mắt đó.

"Đạo diễn Lý, đã tìm được mấy thứ bị mất trong đoàn chưa? Có manh mối gì không?" Giang Thiếu Bạch hỏi thẳng vào vấn đề.

Hắn đã đi một vòng quanh đoàn phim, đã phát hiện đại khái sự tình.

Đạo diễn Lý là phó đạo diễn, ông cười gượng nói: "Tuy cảnh sát đang tích cực điều tra nhưng tên trộm này rất liều lĩnh. Mà hắn cũng rất kỳ quái, có hứng thú với đủ loại đồ vật, thứ hắn thích nhất chính là các loại trang sức bằng kim loại. Thật ra chúng tôi nghi ngờ tên trộm không phải là người, tôi đang định tìm đại sư đến trừ tà..."

Giang Thiếu Bạch híp mắt, thầm nghĩ phó đạo diễn khá lợi hại! Hắn vừa đi một vòng quanh đoàn làm phim, phát hiện nơi này còn lưu lại mùi yêu khí thoang thoảng. Hắn không ngờ một người bình thường như đạo diễn Lý mà cũng phát hiện ra tên trộm không phải là người.

Giang Thiếu Bạch hỏi lại: "Không phải người?"

Phó đạo diễn cho rằng Giang Thiếu Bạch không tin, vội vàng nói: "Nhị thiếu, không phải tôi nói nhảm đâu, việc này thật sự tà môn."

Hắn hứng thú hỏi: "Tà môn, tà như thế nào?"

Phó đạo diễn thấy Giang Thiếu Bạch đã tin vài phần, cân nhắc một chút rồi nói: "Đồ đạc quý giá không phải lập tức bị mất, mới đầu chỉ bị mất trâm cài tóc giá sỉ, mọi người không để ý lắm, tưởng là diễn viên quần chúng nào đó tiện tay lấy đi, nhưng sau khi chiếc nhẫn của Hứa Đồng bị mất, mọi người bắt đầu căng thẳng."

"Từ khi bắt đầu mất đồ, chúng tôi kêu gọi mọi người chú ý đồ đạc tùy thân, nhưng vẫn thường xuyên bị mất trộm, một giây trước vẫn còn, giây sau đã không thấy tăm hơi. Thủ đoạn kiểu này khó mà đề phòng."

"Tên trộm ngông cuồng như vậy, chúng thể không thể không dụ rắn ra khỏi hang."

Đạo diễn Lý cho Giang Thiếu Bạch xem một đoạn video, trên bàn trong phòng trang điểm không người có để một vài cây trâm cài và *hộ giáp, bỗng có một bóng đen hiện lên, tất cả đồ đạc trên bàn lập tức biến mất không thấy đâu.

Giang Thiếu Bạch thầm nghĩ đây chính là thuật di chuyển không gian, là yêu thú ra tay, có vẻ đây là thiên phú không gian cực kỳ xuất sắc! Nhưng tên này nhìn đồ kiểu gì thế này, nếu hắn nhìn không lầm thì cây trâm kia có bán trong siêu thị 2 tệ, 2 tệ một cây, chỉ bày mấy thứ rẻ tiền mà tên kia đã cắn câu.

Nhưng ánh mắt có vấn đề cũng không sao, chỉ cần may mắn có thể mèo mù vớ được chuột chết.

"Mấy đoàn phim khác có mất đồ không?" Giang Thiếu Bạch hỏi.

Đạo diễn Lý đáp: "Cũng có đoàn phim bị mất đồ, nhưng ít thôi."

Ông nghĩ việc này quá kỳ quái, giống như cùng một người ra tay, thỉnh thoảng còn xảy ra vài vụ trong thời gian ngắn. Nếu là người bình thường, trộm được đồ đắt tiền thì sẽ không có hứng thú với đồ rẻ tiền trong đoàn phim nữa.

Giang Thiếu Bạch đứng bên này hỏi đạo diễn Lý tình hình cụ thể, bên kia Diệp Đình Vân đã xin chữ ký xong.

Hắn nhìn cậu nói: "Cậu và cô gái kia nói chuyện vui quá nhỉ."

Diệp Đình Vân cười nói: "Hứa tiểu thư rất dí dỏm."

"Cậu không nhận ra tôi cũng rất hài hước sao?"

"Không."

Giang Thiếu Bạch: "..."

"Nam thứ sáu trong đoàn phim té bị thương, nhân vật tạm ngừng, Hứa tiểu thư nói nếu tôi mà diễn thì sẽ rất xuất sắc."

Giang Thiếu Bạch bĩu môi: "Nam thứ sáu lận! Chỉ là một vai phụ nhỏ, có bao nhiêu phần diễn chứ."

Diệp Đình Vân cười nói: "Không thể nói như vậy, đôi khi đóng phim không nằm ở phần diễn nhiều ít mà ở chính nhân vật có xuất sắc hay không."

Trong nhiều bộ phim, nhân vật hot nhất là nhân vật để lại ấn tượng sâu sắc cho người xem chứ không nhất thiết là nhân vật chính.

"Không nói chuyện này nữa. Cậu có manh mối gì chưa?" Diệp Đình Vân hỏi.

Hắn gật đầu: "Biết đại khái rồi, chờ tối nay ra tay."

Diệp Đình Vân hứng thú hỏi: "Cậu phát hiện được gì?"

Giang Thiếu Bạch giơ một sợi lông màu trắng lên.

Cậu tò mò hỏi: "Đây là cái gì?"

"Là lông của yêu thú nào đó."

Chỉ dựa vào một sợi lông thì hắn không thể phân biệt được đây là yêu thú gì, nhưng dùng công cụ hiện đại thì sẽ phân tích được. Có điều không cần phiền phức như vậy, có được sợi lông, hắn sẽ vận dụng thuật truy tung ngàn dặm, tìm được vị trí hang ổ tên trộm rồi bắt nó. Chỉ cần bắt được yêu thú là biết được nó là thứ gì.

Đoàn phim thường xuyên bị trộm đồ, Giang Thiếu Bạch thầm đoán hang ổ tên yêu thú chỉ gần đoàn phim mà thôi.

Hết chương 171

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info