ZingTruyen.Info

[ĐM/HOÀN]Ghi Chép Xuống Núi Của Thần Côn _ Diệp Ức Lạc

c166_167_168

TuyenTuyen202

Chương 166: Hôn thư bị lộ

Edit: OnlyU

Giang Thiếu Bạch không để ý đến chuyện của Lạc Phao Phao.

Gần nghỉ hè, từng môn từng môn đến ngày thi, hắn dồn hết tâm sức vào cuộc thi.

Bách Quang Vũ nằm trên giường than thở: “Môn này khó quá.”

Quách Phạn lười biếng nói: “Lão đại, cậu đạt tiêu chuẩn là được rồi, chẳng lẽ còn muốn giành học bổng?”

“Đúng là muốn giành học bổng đây.” Bách Quang Vũ đáp.

Quách Phạn kinh ngạc không thôi: “Không phải chứ?” Cậu bạn không hiểu hỏi: “Cậu thiếu chút tiền đó sao?”

Bách Quang Vũ lắc đầu: “Không phải, tôi làm gì để ý chút tiền học bổng đó, nhưng cha tôi nói nếu tôi giành được học bổng, dù là học bổng gì thì ông sẽ thưởng cho tôi 3 triệu tiền tiêu vặt. Nếu không giành được thì tôi phải làm thêm tự kiếm tiền.”

Quách Phạn: “…” Ba triệu! Đúng là đáng để cố gắng, chứ chỉ vì một hai ngàn tệ tiền học bổng thì không đáng lắm.

“Thầy Biên bảo đánh dấu trọng điểm gì vậy?” Bách Quang Vũ hỏi.

“Hôm đó tui không đi học, mà lão tứ có đi học đó, cậu lấy sách lão tứ xem đi.” Quách Phạn đáp.

“Cũng được.”

Bách Quang Vũ đi lấy sách của Giang Thiếu Bạch, hắn tiện tay lật lật, sơ ý lật thấy một phong thư kẹp trong sách. Hắn thấy phong thư đã cũ nên không để ý lắm, nhưng khi nhìn thấy chữ ký trên thư, hắn lập tức có cảm giác như bị đánh một đòn nặng nề. Trong chớp mắt, trời sập đất nứt, hắn cảm thấy hai mắt như bị hai chữ trong bức thư đâm mù luôn r.

“A a a a a!” Bách Quang Vũ sợ hãi kêu lên.

Quách Phạn khó hiểu nhìn cậu bạn cùng phòng: “Lão đại, làm sao vậy?”

“Thư… Có bức thư!”

“Thư tình hả? Lão tứ nhận được rất nhiều thư mà. Trong ngăn kéo đầy ắp, có gì ghê gớm đâu. Xem cậu kích động như vậy kìa.”

“Không phải thư tình.” Nếu là thư tình thì hắn không cần kinh ngạc như vậy.

“A a a a a!” Ký tên là Diệp Khôn? Không như hắn nghĩ đó chứ.

Lão tứ và Diệp Đình Vân thế mà… có quan hệ thế này, shock quá! Cú shock thế kỷ, chuyện này mà bị truyền ra sẽ khiến mấy tờ báo nhỏ hưng phấn ba ngày ba đêm cho coi.

Nhị công tử Diệp thị và nhị thiếu gia Lạc thị có hôn ước từ nhỏ.

Quách Phạn khép sách lại, hơi bất đắc dĩ nói: “Lão đại, cậu còn la hét nữa là phòng kế bên sẽ mắng đó, gây rối trật tự.”

Bách Quang Vũ đành giơ bức thư cho Quách Phạn xem. Cậu bạn nhìn rõ mấy chữ trên thư, lập tức sợ hãi hét lên: “Á á á!”

Hai người một trước một sau hét to, nét mặt người sau còn phong phú hơn người trước. Lúc Giang Thiếu Bạch đẩy cửa bước vào phòng thì hai người đang la hét mới ngừng lại.

Bách Quang Vũ có tật giật mình vội khép sách lại, đứng thẳng người ngay đơ. Hắn cười giả lả: “Lão tứ về rồi đó à?”

Giang Thiếu Bạch nhìn quyển sách trong tay Bách Quang Vũ, cau mày nói: “Lão đại, cậu lấy sách của tôi làm gì vậy?”

Cậu bạn lúng túng đáp: “Tôi xem mấy trọng tâm được đánh dấu.”

Hắn hít một hơi, trời đất chứng giám, hắn thật sự chỉ muốn xem Giang Thiếu Bạch đánh dấu trọng tâm thế nào, không ngờ trong sách lại cất giấu một cú shock như vậy. Hắn thật sự không cố ý.

Sư phụ của lão tứ chính là kẻ lừa đảo đã định hôn ước với ông nội của Diệp Đình Vân, có lẽ không thể gọi người là kẻ lừa đảo, ông ấy phải là cao nhân, cao nhân tuyệt thế.

Đúng là cao nhân có khác, tính toán không hề sai một ly! Lúc Diệp Đình Vân còn nằm trong bụng mẹ mà vị đại tiên đã nhìn ra Diệp Đình Vân sẽ cùng đệ tử ông, năng lực rợn người! Thật sự lợi hại!

Chỉ có cao nhân mới có thể bồi dưỡng được nhân tài như lão tứ.

Hắn đã nói mà, với trình độ như Giang Thiếu Bạch thì người bình thường không thể nào dạy dỗ được.

Giang Thiếu Bạch lấy bức thư ra, khép sách lại, âm u nói: “Lão đại, lão nhị, hai cậu có từng nghe câu “biết càng nhiều thì chết càng nhanh” chưa?”

Bách Quang Vũ: “…” Lão tứ nghiêm túc đó hả?

“Cậu đừng làm bậy? Bây giờ là xã hội pháp chế, giết người sẽ bị pháp luật trừng phạt đó.”

Giang Thiếu Bạch nghiêm mặt: “Tôi giết người không cần tự ra tay, tuyệt đối có thể khiến các cậu chết không ai hay.”

Quách Phạn: “…” Lão tứ khủng bố quá.

Bách Quang Vũ vô cùng sợ hãi nói: “Lão tứ, đùa như vậy không vui đâu. Tôi cam đoan không nói ra, ngay cả cha mẹ tôi cũng nói luôn, tương lai có con cũng không nói cho nó biết.”

Quách Phạn gật đầu liên tục: “Đúng đúng đúng, lão tứ, thật ra tôi không thấy gì hết, không biết gì hết.”

Hắn thật sự không biết, thì ra Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân có hôn ước từ nhỏ.

Giang Thiếu Bạch liếc nhìn hai cậu bạn rồi nói: “Hai cậu tốt nhất coi như chưa nhìn thấy gì hết.” Hắn nói xong nhét phong thư vào ngực. Hai ngày trước hắn lo lắng, không biết cất phong thư trong rương lâu ngày có bị ẩm mốc hay không nên lấy ra, không ngờ bị hai cậu bạn thấy được.

Bách Quang Vũ nhìn Giang Thiếu Bạch, thầm nghĩ hắn nhìn lầm rồi, hắn luôn nghĩ Giang Thiếu Bạch là người quang minh lỗi lạc, không ngờ đối phương gian xảo như vậy. Bách Quang Vũ suy đoán có lẽ Diệp Đình Vân cũng không biết Giang Thiếu Bạch là đối tượng có hôn ước với cậu.

“Cậu nhìn tôi như vậy làm gì?” Giang Thiếu Bạch hỏi.

“Tôi ngưỡng mộ cậu.”

Giang Thiếu Bạch: “…”

Lúc này Lý Vũ Hàm về tới: “Lão đại lão nhị, hai cậu làm cái gì vậy? Đi từ xa đã nghe tiếng hai cậu la hét ỏm tỏi.”

Bách Quang Vũ: “…”

“Bọn họ sợ thi rớt nên la hét như vậy đó.” Giang Thiếu Bạch đáp qua loa.

Lý Vũ Hàm vô cùng bất đắc dĩ nhìn Bách Quang Vũ và Quách Phạn: “Sợ rớt mà gào thét như vậy đó hả? Hai cậu làm lố quá, có gào khóc cũng nên chờ thi rớt đi đã. Thật ra nhà hai cậu có quặng mỏ, dù rớt cũng chả sao.”

Bách Quang Vũ: “…”

Thi rớt chỉ là chút chuyện nhỏ, hà cớ gì hắn phải gào lên như vậy chứ. Vừa rồi là hắn phát hiện ra một bí mật khủng khiếp. Mà biết được bí mật lại không thể nói ra, đúng là khó chịu muốn chết. Bách Quang Vũ nhìn Lý Vũ Hàm, đột nhiên nghĩ không biết gì lại có phúc!

Trong căn tin.

Diệp Đình Vân hỏi Giang Thiếu Bạch: “Cậu và Bách Quang Vũ, Quách Phạn xảy ra chuyện gì sao?”

Hắn nghe vậy không hiểu ra sao: “Sao cậu hỏi vậy?”

Diệp Đình Vân xoa cằm đáp: “Không có gì, chỉ là tôi thấy dạo này ánh mắt họ nhìn tôi hơi kỳ quái.”

Cậu phát hiện, hễ gặp cậu là Bách Quang Vũ và Quách Phạn sẽ dùng ánh mắt vô cùng tò mò nhìn theo cậu, nét mặt họ cũng rất kỳ lạ, nhưng khi cậu nhìn qua thì hai người có tật giật mình cúi đầu.

Giang Thiếu Bạch: “…” Hai thằng bạn ngốc, dễ kích động như vậy, chỉ là biết chuyện hôn ước giữa hắn và Diệp Đình Vân thôi, có gì ghê gớm đâu chứ. Hắn biết lâu như vậy mà vẫn biểu hiện vô cùng bình tĩnh tự nhiên đây này.

Kỳ thật với quan hệ giữa hắn và Diệp Đình Vân bây giờ, dù có hôn ước hay không cũng không quan trọng.

“Đang thi cử, mà họ là học tra, nhìn thấy cậu là *học phách nên bị áp lực.”

*学霸 học tập chăm chỉ, môn nào cũng điểm cao.

“Tôi thấy không phải lý do này đâu.” Diệp Đình Vân đáp.

Giang Thiếu Bạch vô cùng bình tĩnh nói: “Lý do đơn giản là vậy thôi, Bách Quang Vũ cứ lo tán gái suốt ngày, bây giờ muốn giành được học bổng, hắn suy nghĩ quá nhiều đến nỗi không được bình thường luôn.”

Diệp Đình Vân: “Có phải cậu đang giấu chuyện gì không?”

Hắn nghiêm mặt đáp: “Sao có thể? Tôi là người quang minh lỗi lạc nhất.”

Diệp Đình Vân nghe thế nhịn không được bật người.

Cuối cùng cũng xong kỳ thi cam go, kế đó là kỳ nghỉ hè hơn hai tháng.

Thi xong môn cuối cùng, Giang Thiếu Bạch đi thẳng đến biệt thự của Lạc Văn Phong. Lúc hắn đến nơi thì thấy trong biệt thự đang có rất đông người.

“Em đến rồi à?” Lạc Kỳ đi đến nói.

“Vâng, thi xong rồi. Sao đông người vậy anh?”

“Hôm nay là sinh nhật của cha, họ đến chúc mừng.” Lạc Kỳ giải thích.

“Sinh nhật cha? Sao anh không nói sớm cho em biết?” Hắn hơi nóng nảy nói.

Lạc Kỳ chỉ gửi tin nhắn, bảo hắn thi xong thì đến sớm một chút, không nói rõ là chuyện gì làm hắn không chuẩn bị quà tặng.

“Em đang thi mà. Cha nghĩ không phải là chuyện gì to tát, bảo anh không cần nói cho em biết.”

Giang Thiếu Bạch bĩu môi, thầm nghĩ thi cử cũng không phải là chuyện gì to tát. Hắn tài hoa hơn người, dù thi rớt cũng không lo chết đói, nếu so sánh thì cha hắn vẫn quan trọng hơn.

“Mọi năm đều đông người như vậy sao?” Giang Thiếu Bạch hỏi.

Lạc Kỳ lắc lắc đầu: “Không phải.”

Lạc Văn Phong không thích náo nhiệt nên nhiều năm rồi không tổ chức sinh nhật, vốn ý của ông là cha con họ cùng nhau ăn bữa cơm đoàn viên là được, nhưng vài người chi thứ nhận được tin, mặt dày không mời mà tới, đều là họ hàng nên Lạc Văn Phong không tiện đuổi người.

Giang Thiếu Bạch đảo mắt: “Đến chúc mừng sinh nhật à?” Đến tìm hiểu tin tức thì có.

Đầu tiên là thân phận của hắn, sau đó là Lạc Kỳ nhận nuôi một đứa bé, mấy người này đại khái đến xem hướng gió.

Lạc Phao Phao ngồi trong rào chắn, mặc tã giấy, đang chậm rì rì cầm khối gỗ xây nhà.

Xung quanh là mấy cô gái đang khen Lạc Phao Phao thông minh với Lạc Văn Phong, thoạt nhìn chỉ mới 1 tuổi mà đã như trẻ 3 tuổi biết dùng khối gỗ xây nhà, rất thông minh.

Giang Thiếu Bạch thầm nghĩ: ba tuổi cái gì? Yêu thú sống lâu đến nỗi không thể đo đếm, có lẽ con rùa đen này đã 300 tuổi rồi.

Hắn còn thấy bên cạnh Lạc Phao Phao có một bình sữa rất to.

Bình sữa rất to, xấp xỉ ấm nước nhỏ luôn, trên bình còn có hoa văn xinh xắn, thoạt nhìn giống món đồ chơi nhựa vậy, nhưng Giang Thiếu Bạch biết đây là bình sữa thật sự. Cái bình to như vậy, nếu rót đầy sữa phỏng chừng có thể đè chết đứa nhỏ, nhưng đối với Lạc Phao Phao thì không thành vấn đề.

“Bình sữa này đặt riêng hả anh?” Giang Thiếu Bạch hỏi Lạc Kỳ.

Anh gật đầu xác nhận. Bình sữa dùng nguyên liệu đặc biệt nên rất nhẹ, hơn nữa có thể giữ ấm trong thời gian dài, đặt làm riêng tốn tám ngàn tệ.

Giang Thiếu Bạch bĩu môi: “Nuôi một đứa con nít thật phiền phức.”

Lạc Kỳ cười cười: “Nhưng cha vui lắm.”

Lạc Thiếu Chương liếc nhìn Giang Thiếu Bạch, ánh mắt lóe lên vài phần ghen tỵ.

Hắn từng gặp Giang Thiếu Bạch ở bãi đậu xe trong phố đồ cổ, lúc đó Giang Thiếu Bạch dùng xe của Lạc Kỳ, hắn còn tưởng Giang Thiếu Bạch là tiểu bạch kiểm được Lạc Kỳ bao nuôi, không ngờ đối phương lại là con trai thứ hai của Lạc Văn Phong.

Sau khi thân phận của Giang Thiếu Bạch được công bố, tất cả người nhà họ Lạc đều nghĩ quan hệ giữa Giang Thiếu Bạch và Lạc Kỳ không tồi, nhưng hiện giờ Lạc Kỳ đột nhiên nhận nuôi một đứa bé, điều này khiến nhiều người suy đoán giữa hai anh em họ có mâu thuẫn, Lạc Kỳ không tiếp nhận em trai nên mới nhận con nuôi.

Tình hình nhà Lạc Văn Phong biến đổi khó lường, mới mấy ngày trước còn mở tiệc, lôi kéo làm quen nhiều nhân vật quan trọng, các chi thứ đều muốn tạo quan hệ tốt với Lạc Văn Phong, hòng chia một chén canh.

Có vài người vốn muốn chờ xem kịch vui, nhưng thấy Giang Thiếu Bạch và Lạc Kỳ trò chuyện vui vẻ, bầu không khí hòa thuận, họ không khỏi thất vọng. Đương nhiên vẫn có người nghĩ hai anh em chỉ đóng kịch, bên trong thì đang đấu nhau long trời lở đất.

Hết chương 166


Chương 167: Thôn Quang Côn

Edit: OnlyU

Lạc Phao Phao chơi xếp khối gỗ một lúc lâu, cảm thấy đói bụng bèn ôm bình sữa ngã nghiêng tới bú, mấy cô gái thấy một đứa bé nhỏ xíu lại ôm bình sữa to, cảm thấy thú vị bèn lấy di động ra chụp ảnh.

Bình sữa ngã lên người bé rùa, một cô gái vươn tay đỡ cái bình giúp bé, cô lập tức bị cái bình nặng trĩu làm hết hồn.

Lạc Phao Phao cười khanh khách, ôm chặt bình sữa vào lòng.

Giang Thiếu Bạch thấy cô gái kia trợn mắt há hốc mồm, hắn cười thầm cô gái chưa thấy nhiều việc lạ.

“Em thi thế nào?” Lạc Kỳ bỗng hỏi.

“Không tệ, không chừng có thể lấy được học bổng.”

“Vậy là giỏi rồi.”

Giang Thiếu Bạch gật đầu: “Đương nhiên rồi, em là ai chứ.”

Dù hắn không thiếu chút tiền đó nhưng giành được học bổng là chuyện rất đáng tự hào.

Trong đại sảnh người đến người đi, dù trong lòng họ nghĩ thế nào đi nữa thì ngoài mặt vẫn nở nụ cười thân thiện, không ai biết được họ đang nghĩ gì trong lòng.

“Lát nữa đi lên lầu, anh có cái này cho em xem.” Lạc Kỳ bỗng nói với Giang Thiếu Bạch.

Hắn thấy dáng vẻ thần thần bí bí của anh trai mà không khỏi tò mò. Đến lúc hắn đi theo anh lên lầu thì thấy một chậu cỏ. Nhìn linh thảo đỏ rực trong chậu, Giang Thiếu Bạch không hỏi trợn to mắt.

“Cỏ viêm dương! Anh, ở đâu ra vậy?”

Giang Thiếu Bạch thầm nghĩ Lạc Kỳ đúng là phúc duyên thâm hậu. Sau khi biết rõ tình trạng của anh trai, hắn luôn lưu ý tìm linh thảo có ích cho Lạc Kỳ, nhưng hắn tìm kiếm đã lâu vẫn không phát hiện được gì.

Lần trước Lạc Kỳ có được ngũ sắc liên, lần này lại tìm được cỏ viêm dương, hay anh trai hắn chính là con trời trong truyền thuyết gì đó.

Lạc Kỳ cười cười đáp: “Mua trên mạng.”

Giang Thiếu Bạch: “…”

Lại là con rùa đen đặt mua trên mạng chứ gì, xem ra con rùa chết tiệt này không tệ lắm.

“Chậu cỏ này rất kỳ quái, lúc vừa mua thì màu xanh, trồng được vài ngày bỗng biến thành màu đỏ.” Lạc Kỳ nói tiếp.

Giang Thiếu Bạch gật đầu: “Nó chính là như vậy đó.”

Cỏ viêm dương chưa trưởng thành có màu xanh, đó cũng coi là một loại ngụy trang, đến khi trưởng thành sẽ biến thành màu đỏ, không quá vài ngày sẽ tàn.

Trước khi trưởng thành, loại cỏ này không tỏa linh khí, nhưng sau khi hóa đỏ thì sẽ tỏa ra linh khí nồng nặc, yêu thú hay tu sĩ gần đó đều sẽ cảm ứng được.

Chậu cỏ viêm dương này vừa trưởng thành, vả lại có thể con rùa đen đã thi triển thuật ẩn khí lên chậu cỏ, thế nên linh khí không nồng.

“Anh, đưa em chậu cỏ này đi, em bào chế thuốc cho anh, mấy ngày nữa anh có thể hồi phục hoàn toàn.” Không chỉ có thế mà tu vi của Lạc Kỳ cũng sẽ nhân cơ hội này tăng lên một giai. Nếu mấy người lành nghề mà gặp được linh thảo này, có bỏ mấy chục triệu họ cũng sẵn lòng.

Giang Thiếu Bạch nghĩ sau này thái độ của hắn đối với con rùa phá sản nên khá hơn một chút, nó không đến nỗi quá vô dụng.

“Anh, cỏ này mua bao nhiêu tiền vậy?” Giang Thiếu Bạch cẩn thận hỏi.

“10 tệ.”

Hắn cười khô khốc: “Vậy hả?”

Giang Thiếu Bạch chợt nhớ đến quảng cáo về cửa hàng 10 tệ, chỉ 10 tệ không bị thiệt, chỉ 10 tệ không bị lừa, 10 tệ, cho mình một cơ hội.

Ai nói giá cải trắng không mua được thứ tốt, con rùa ngu ngốc dùng 10 tệ mua được chậu cỏ hóa hình, lại tốn 10 tệ mua thêm chậu cỏ viêm dương. Có lẽ sau này lúc hắn lên mạng phải lưu ý một chút, 10 tệ mua một chậu cây giá sỉ.

Con rùa đó khá tinh mắt!

Lạc Kỳ nhìn Giang Thiếu Bạch đang suy nghĩ miên man, anh lên tiếng hỏi: “Em đang nghĩ gì đó?”

Hắn lắc đầu: “Không có gì, em đang nghĩ anh rất may mắn.”

Lạc Kỳ cười cười: “Đều là nhờ phúc của em.”

Sau đó Giang Thiếu Bạch dựa theo phương thuốc của lão thần côn, điều chế được 10 liều thuốc.

Lạc Kỳ chỉ dùng 3 liều là cơ thể đã hồi phục hoàn toàn. Sau khi khôi phục, anh vui sướng đến muốn khóc, là một người đàn ông mà chuyện kia có vấn đề luôn khiến người ta không ngóc đầu lên được. Thỉnh thoảng Lạc Văn Phong tỏ vẻ áy náy, anh chỉ có thể vờ như không để ý. Nhưng mỗi khi có một mình, anh lại cảm thấy áp lực rất lớn.

Giang Thiếu Bạch bắt mạch cho Lạc Kỳ: “Xong hết rồi, tiếp theo chỉ cần dùng hết số thuốc còn lại, bổ sung cơ thể khỏe mạnh.”

Lạc Kỳ thu tay: “Vậy thì tốt quá.”

Hắn cười nói: “Anh, có lẽ sau này anh sẽ rất dũng mãnh, một đêm bảy lần.”

Anh nghe thế trừng mắt với hắn: “Chỉ biết nói bậy nói bạ.”

Giang Thiếu Bạch vô tội nói: “Em chỉ nói sự thật thôi mà.” Lạc Kỳ tu luyện cổ võ, âm khí trong người bị tiêu trừ, sau này tố chất cơ thể sẽ ngày càng mạnh.

Hắn đang nghĩ xem phải dùng cách nào công bố tin tức anh hắn đã khôi phục bình thường, tùy tiện truyền miệng thì sợ là người khác sẽ nghĩ anh hắn giả vờ. Có lẽ hắn không cần suy xét vấn đề này, để anh hắn tự lo vậy.

Lạc Kỳ bỗng hỏi: “Em định khi nào đi Quý Châu?”

Giang Thiếu Bạch hít sâu một hơi: “Mấy ngày nữa sẽ đi.”

Vì cỏ viêm dương có dược tính hơi mạnh, hắn lo lắng cho Lạc Kỳ nên chưa đi, nếu không hắn đã đi mấy ngày trước rồi.

Anh vỗ vỗ vai hắn nói: “Nghỉ ngơi một chút đi, muốn đi đâu chơi thì cứ đi.”

Giang Thiếu Bạch: “…” Hắn không phải đi chơi, có chính sự!

“Diệp Đình Vân có đi với em không?”

“Chắc là có.” Hắn gãi đầu đáp.

Lần trước trong hang núi, hắn đã đá cậu một cú, hiện giờ hắn không xác định Diệp Đình Vân có ghi hận trong lòng không, nhưng hắn đã mời cậu cùng đi. Giang Thiếu Bạch hít một hơi, hy vọng lần này hắn không bị mất khống chế quá nghiêm trọng.

Mấy ngày sau, Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân đáp máy bay đi đến Quý Châu. Hắn nhìn xuống bản đồ mà nghiền ngẫm.

“Lần này đi đâu?” Diệp Đình Vân hỏi.

“Đến thôn *Quang Côn.”

*Độc thân.

Cậu cảm thán: “Khẩu vị của cậu đúng là độc đáo.”

Hắn gãi gãi đầu: “Tàm tạm.”

Lục Hợp Trấn Ma Trận phong ấn tổng cộng 6 vị trí, Giang Thiếu Bạch đã tìm được hai vị trí, còn lại bốn. Hắn chỉ có thể suy đoán vị trí đại khái, nếu tử trận còn hoàn hảo, dù biết đại khái vị trí cũng rất khó tìm. Trước mắt thì thôn Quang Côn là nơi có khả năng nhất.

Thôn Quang Côn là một thôn nhỏ khá hẻo lánh, rất nhiều thôn làng nghèo khó nho nhỏ tồn tại vài vấn đề, ví dụ như đàn ông lớn tuổi độc thân.

Tình trạng trọng nam khinh nữ xảy ra khắp nơi, nhiều thôn làng có phòng khám dỏm, nếu nghi ngờ mang thai bé gái là sẽ xử lý xóa bỏ, thậm lý nếu sinh ra bé gái sẽ trực tiếp dìm chết, vì thế tỉ lệ chênh lệch nam nữ rất lớn.

Mà muốn cưới vợ phải có sính lễ cao, nhiều đàn ông nghèo khó ở vùng núi không cưới được vợ, vì thế có vài người chuyên dụ dỗ buôn bán phụ nữ, vài phụ nữ mới lăn lộn xã hội chưa lâu, thiếu kinh nghiệm sống bị lừa gạt bán đến vùng núi, nhiều người bị bán đi phải sinh hoạt như tù nhân.

Nghe nói nhiều đàn ông ở thôn Quang Côn cưới vợ bằng cách này.

Nhưng không biết có phải là bị quả báo hay không, chẳng biết từ lúc nào mà đàn ông trong thôn Quang Côn bắt đầu mất “chym”.

Ban đầu, vài người cưới được vợ – người bị lừa bán – nhưng không đối xử tử tế với vợ, sau đó chym của họ bỗng biến mất.

Sau đó nữa vài người đàn ông làm vài chuyện đắc tội phụ nữ, lập tức biến thành bất nam bất nữ.

Dần dà, đàn ông độc thân trong thôn ngày càng nhiều.

Những người ở thôn xóm lân cận nghe nhắc đến thôn Quang Côn là biến sắc, không ai muốn gả con gái đến một nơi đáng sợ như vậy.

Giang Thiếu Bạch phát hiện một vị trí trong thôn Quang Côn trùng khớp với một điểm trong Lục Hợp Trấn Ma Trận. Hắn nghi ngờ người dân thôn này mắc bệnh có liên quan đến phong ấn Xi Vưu.

….

Sau khi xuống máy bay, Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân đi taxi đến thôn Quang Côn.

Tài xế taxi rất thích nói chuyện, vừa lên xe là bắt đầu trò chuyện liên miên với hai người.

“Hai cậu cứ phải đến thôn Quang Côn sao?”

Giang Thiếu Bạch gật đầu: “Vâng ạ.”

Tài xế lắc đầu nói: “Thật ra nơi này của chúng tôi có nhiều điểm du lịch lắm, thôn Quang Côn không có gì để thăm thú đâu.”

Giang Thiếu Bạch hơi nghi ngờ hỏi: “Nơi đó rất đáng sợ sao? Nếu đáng sợ như vậy, sao người dân không dời đi?” Khó xa rời quê cha đất tổ cái gì, cũng không đến nỗi như thế.

Tài xế taxi thở dài nói: “Nếu dọn đi được thì đã đi từ lâu rồi, thôn Quang Côn là một thôn nghèo, nếu ở lại trong thôn thì mỗi năm có thể lãnh 2 vạn trợ cấp.”

Hiện tại những người còn sống ở đó đa số là không nỡ bỏ số tiền kia, còn có vài người bản thân đã trở thành thái giám thật sự. Đã như vậy rồi thì dọn đến nơi khác sống có ích gì đâu.

Diệp Đình Vân cau mày: “Vì hai vạn?”

Giang Thiếu Bạch nhìn cậu nói: “Hai vạn rất nhiều, nhiều người bán mặt cho đất bán lưng cho trời quanh năm suốt tháng, một năm không kiếm được một vạn.”

Diệp Đình Vân trừng mắt nhìn hắn, hung tợn nói: “Tôi biết hai vạn là số tiền lớn.”

Giang Thiếu Bạch chớp mắt, sơ ý chọc Diệp Đình Vân xù lông rồi.

“Bác tài, bác có biết tại sao thôn Quang Côn lại biến thành như vậy không?” Hắn hỏi tài xế.

“Có nhiều cách nói lắm, nhưng lưu truyền rộng rãi nhất là có liên quan đến một cô giáo.” Tài xế thần thần bí bí nói.

“Cô giáo?” Giang Thiếu Bạch ngờ vực.

Tài xế nói tiếp: “Đại khái hơn 20 năm trước, rất nhiều nữ sinh đại học xuống thôn quê trợ giúp dạy học. Lúc đó có một nữ sinh được phân công đến thôn Quang Côn, cô gái vừa xinh xắn lại có văn hóa, được nhiều người trong thôn yêu thích. Nhưng khi đó địa vị của giáo viên khá cao, lúc đầu không ai dám làm gì cô ấy.”

“Nhưng cô gái đến từ nơi khác, đương nhiên phản đối chuyện đàn ông mua vợ trong thôn. Hiện giờ mọi người tôn trọng phụ nữ, nâng họ lên tận trời, nhưng trước kia thì đối xử với phụ nữ rất kém, không cho ăn, còn không cho mặc, ai dám bỏ trốn là bắt lại, treo lên đánh một trận.”

Giang Thiếu Bạch hiểu rõ, hiện tại chú trọng nam nữ bình đẳng, nhiều cô gái kết hôn xong mà mười đầu ngón tay vẫn không dính nước. Nhưng trước kia không được như vậy, nhiều vùng quê thì đàn ông không vào bếp, phụ nữ phải hiếu thảo cha mẹ chồng, làm lụng, nuôi con, thậm chí nuôi cả gia đình.

Phụ nữ thành thị mà đến nông thôn, đương nhiên khó mà thích ứng được.

“Có một lần, một người vợ ở nhà kia chịu không nổi nữa bèn chạy trốn, cô giáo thấy người ta đáng thương bèn giúp người này trốn thoát. Kết quả sự tình bị mấy tên du côn trong thôn biết được. Chúng kích động thôn dân giam cô giáo lại. Ban đêm, cô giáo bị chúng thay nhau cưỡng hiếp đến chết.”

Diệp Đình Vân nghe đến đó cau chặt lông mày.

Tài xế vô cùng cảm khái nói: “Vào những năm đó có rất nhiều chuyện mờ ám, thôn dân báo cáo lên trên nói cô giáo trượt chân té chết, cũng không có ai tới điều tra.”

“Nhưng sau khi cô giáo kia chết không lâu thì trong thôn bắt đầu xảy ra nhiều chuyện lạ. Nghe nói những người đầu tiên bị biến thành thái giám chính là những người từng tham gia cưỡng hiếp cô ấy. Có điều đây là chuyện xấu nên không ai dám nói ra, sau này càng nhiều người biến thành thái giám, không che giấu được nữa mới truyền ra.”

“Họ tập trung lại thảo luận, suy đoán vấn đề là do cô giáo đã chết kia.”

Hết chương 167

Chương 168: Cậu là như thế sao?

Edit: OnlyU

“Bây giờ cậu đổi lộ trình còn kịp đó!” Tài xế thành tâm nói.

Giang Thiếu Bạch vẫn hào hứng: “Không cần đâu, đàn ông con trai cần phải đương đầu nguy hiểm.” Nếu đúng là một nữ quỷ chết chưa đến 100 năm thì không uy hiếp gì được hắn.

Tài xế taxi lắc đầu, thầm nghĩ lại một người không nghe lời khuyên, năm nào cũng có nhiều người kiên quyết tìm chết như vậy. Bây giờ là đàn ông con trai, không chừng lúc đi ra thì không phải nữa rồi.

Thôn Quang Côn là tên khá dễ nghe chứ thật ra những thôn làng lân cận đều thầm gọi nơi này là thôn Thái Giám.

Tài xế âm thầm cảm khái, hai người này trẻ tuổi đẹp trai, nếu xảy ra chuyện gì thì thật đáng tiếc.

Diệp Đình Vân nghi ngờ hỏi: “Nếu trong thôn có nữ quỷ, vậy tại sao thôn dân không tìm đại sư đến làm phép?”

“Đương nhiên có mời rồi.”

Nông dân mà, chú ý nhất chính là bất hiếu có tam, không con nối dỗi là bất hiếu nhất. Tài xế taxi nói tiếp: “Nghe nói họ từng mời đại sư đến làm phép, nhưng đại sư cũng bị biến thành thái giám luôn. Rất nguy hiểm, giờ pháp sư là nam cũng không dám đặt chân đến đây đâu!”

“Đối với cánh đàn ông thì thôn Quang Côn cực kỳ nguy hiểm, tốt nhất không nên đến đó. Nếu hai cậu muốn đi thì nhớ rõ, nhất định không được đắc tội phụ nữ, nghe đồn âm hồn cô giáo vẫn còn lảng vảng trong thôn, bảo vệ phụ nữ trong thôn.”

“Một khi đắc tội phụ nữ sẽ lập tức bị quả báo, nhưng chỉ cần đối xử khách sáo với phụ nữ thì sẽ không sao.”

Giang Thiếu Bạch trợn to mắt: “Tà môn như vậy…”

Tài xế taxi vô cùng kiêng kị nói: “Đúng vậy! Mấy chuyện quỷ thần không thể quá tin, nhưng không thể không tin! Tôi nói này, nếu hai cậu nhất quyết phải đi thì phải cẩn thận. Trước đây tôi từng chở mấy người khách, khi đi thì hào hứng phấn khởi, lúc ra thì mặt như đưa đám, đương nhiên vẫn có người lành lặn trở ra.”

Giang Thiếu Bạch: “…”

Hắn nghe tài xế kể lại toàn bộ câu chuyện, chỉ thấy thôn Quang Côn biến thành như vậy là quả báo, hoàn toàn không đáng cảm thông.

Diệp Đình Vân quay đầu nhìn hắn, cảnh cáo nói: “Nghe chưa, đi vào phải tuyệt đối cẩn thận, phải khách sáo với phụ nữ.”

Giang Thiếu Bạch: “…” Diệp Đình Vân nói cứ như chỉ có một mình hắn cần phải chú ý, chẳng lẽ cậu không phải là đàn ông?

Diệp Đình Vân thấy nét mặt hắn như vậy, bất mãn nói: “Nhìn tôi như vậy là sao?”

Hắn vô tội chớp mắt: “Tôi thấy cậu cũng phải chú ý đó.”

Cậu hừ khẽ: “Cậu không cần lo, tôi được người gặp người thích.”

Giang Thiếu Bạch: “…” Nếu nói vậy thì hắn cũng rất được phụ nữ yêu mến mà.

Tài xế không dám vào thôn mà chỉ dừng xe xa xa, Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân đành xuống xe đi bộ tiếp.

Tài xế taxi nhìn theo hai người rời đi, bất đắc dĩ lắc lắc đầu.

Giang Thiếu Bạch còn thấy được mấy chữ thật to trên mặt đối phương — Tự tìm chết!

Thôn Quang Côn là một thôn rất nghèo, khắp nơi là nhà ngói vách bùn lung lay sắp sập, con đường đầy ổ gà ổ voi.

Vài người lớn tuổi đang ngồi trước nhà nói chuyện, nét mặt hiện vẻ thê lương.

Giang Thiếu Bạch cảm nhận được tử khí nặng nề khắp thôn. Hắn đi trên đường, phát hiện thôn dân bị thiếu hụt dương khí. Hắn nghĩ có lẽ họ bị cướp lấy dương khí nên mới mắc chứng súc dương.

Diệp Đình Vân và Giang Thiếu Bạch đi trên đường, cảm nhận được ánh mắt của thôn dân đang dõi theo bọn họ, ánh mắt mang theo vài phần ghen ghét và vui sướng khi người gặp họa.

Giang Thiếu Bạch quét mắt nhìn vài người đang mong ngóng hai người gặp họa, phát hiện mấy người này đều có vấn đề, đang mong chờ họ cũng bị biến thành thái giám.

Một nữ cảnh sát đi đến, giọng nói không vui lắm nói: “Hai cậu tới đây làm gì, mau rời khỏi thôn đi.”

Giang Thiếu Bạch đáp: “Chúng tôi đến chơi một chút, đồng chí cảnh sát, xảy ra chuyện gì sao?”

Nữ cảnh sát không kiên nhẫn đáp: “Nhà ông Lý bị trộm mất con dê, đang điều tra. Đây không phải nơi để du lịch, mau về đi.”

Thôn Quang Côn dễ khiến người ta thành thái giám nên cảnh sát ở đây đa số là nữ.

Giang Thiếu Bạch gật đầu: “Vâng chúng tôi biết rồi, lát nữa chúng tôi sẽ đi.”

Hắn nghĩ tuy cô cảnh sát nơi hơi hung dữ nhưng tính tình không tệ.

Nữ cảnh sát nhìn theo bóng dáng Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, không để ý tới nữa.

Hai người tiếp tục đi dạo một vòng quanh thôn.

“Có chiếu siêu xe kìa!” Giang Thiếu Bạch bỗng thốt lên.

Những người có điều kiện trong thôn Quang Côn đã dời đi hết rồi, còn lại đều là những hộ nghèo, thế mà hiện giờ có một chiếc xe sang đậu trên con đường đầy ổ gà, trông có vẻ hơi bất ngờ.

Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân đang nói chuyện thì có mấy người đàn ông đi quanh một người mặc trang phục thuật sư đến gần.

“Đại sư, rốt cuộc ngài có thể bắt được nữ quỷ này không?”

“Nếu ngài bắt được, muốn bao nhiêu tiền tùy ngài ra giá.”

“Đại sư, ngài nắm chắc bao nhiêu phần?”

“Ngài có manh mối gì chưa?”

Diệp Đình Vân kéo Giang Thiếu Bạch tránh sang một bên, hắn liếc nhìn mấy người đàn ông kia rồi nhỏ to thì thầm với cậu: “Mấy người kia “không được” nữa.”

Diệp Đình Vân: “…”

Cậu cũng quan sát nhóm người kia, họ đều mặc hàng hiệu, hẳn là gia thế không tồi.

Giang Thiếu Bạch lại tiếp tục quan sát tướng mạo của họ, trông họ không có vẻ gì là hiền lành. Mấy người đàn ông này phải có đến mấy nhân tình một lúc, với tác phong của họ, chắc chắn cũng không coi nhân tình ra gì.

Trên thực tế, Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân gặp mấy người đàn ông kia chính là đám nhà giàu sống ở vùng lân cận. Họ có tiền, lại không phải là con trai trưởng trong nhà nên mặc sức ăn chơi, ai cũng có vợ ở nhà nhưng bên ngoài nuôi tiểu tam tiểu tứ… Thỉnh thoảng họ còn dùng tình nhân làm tiền cược chơi cá cược với nhau.

Hơn 10 ngày trước, mấy người này cắn thuốc, máu nóng lên đầu, kích động đi tìm một tài xế được chỉ định. Người này hỏi mấy tên đàn ông có muốn thử một trò đặc biệt và nguy hiểm không. Thường ngày họ thích nhất là mấy thứ kích thích, lập tức hào hứng nhao nhao muốn thử, còn nói nếu không kích thích sẽ khiếu nại tài xế kia.

Thế là người kia chở họ đến thôn Quang Côn, sau khi thả họ xuống xe thì lái xe rời đi.

Mấy người đàn ông hùng hùng hổ hổ đi vào, hôm sau thức dậy đã biến thành thái giám.

Sau đó họ đến công ty điều tra lý lịch tài xế kia nhưng không tìm được, đến lúc này họ mới nhận ra đã bị người ta gài bẫy. Nhưng đã trễ rồi, đối phương hành động rất gọn gàng sạch sẽ, hiện giờ cơ thể họ có vấn đề nên cũng không còn tâm tư theo đuổi điều tra tên tài xế kia.

Mấy thiếu gia nhà giàu thường ngày chơi bời trác tác, đột nhiên tu thân dưỡng tính khiến không ít người nghi ngờ, hơn nữa họ còn đến bệnh viện kiểm tra, thế là tin tức lộ ra. Mà họ không phải người tốt lành gì, ngày thường gây thù chuốc oán không ít, hiện giờ kẻ thù biết chuyện, lập tức họ trở thành trò cười trong giới, tâm lý muốn chết cũng có luôn.

Sau khi xảy chuyện, họ tìm đại sư khắp nơi, nhưng đa số đại sư là đàn ông, rất kiêng kỵ thôn Quang Côn, lại lo lắng bị mất danh tiếng nên ai cũng lùi bước.

Nhưng có câu “trọng thưởng chi hạ tất hữu dũng phu“, cuối cùng họ cũng tìm được một “đại sư”. Thế nhưng họ không biết người này chỉ là một tên lừa đảo.

“Hình như phía sau núi có vấn đề.” Diệp Đình Vân nói.

Giang Thiếu Bạch gật đầu, hắn chú ý thấy sát khí sau núi rất nặng, lại khá giống sát khí hai lần trước, dù có khác biệt một chút.

Hai người thừa dịp thôn dân không chú ý, lén chạy đến phía sau núi.

Sau núi Quang Côn là một thung lũng rất sâu, thung lũng như một cái động đen cắn nuốt hết tất cả.

Giang Thiếu Bạch nhắm mắt, yên tĩnh cảm nhận một chút rồi mở mắt ra.

Diệp Đình Vân nhìn hắn hỏi: “Có phát hiện gì không?”

Giang Thiếu Bạch híp mắt: “Có một chút.”

Hắn cảm nhận được luồng khí của Lục Hợp Phong Ma Trận, dường khi trận pháp đang vận chuyển cạnh dương khí. Hay là cô giáo năm xưa đang lợi dụng dương khí của thôn dân áp chế ma tính của Xi Vưu?

“Hai cậu muốn đi đâu?” Một giọng nói thình lình vang lên.

Giang Thiếu Bạch quay đầu lại, trông thấy nữ cảnh sát vừa nãy, hắn cười cười nói: “Đồng chí cảnh sát, sao cô lại ở chỗ này?”

“Bên kia là khu vực cấm.” Nữ cảnh sát nói.

Hắn hơi ngạc nhiên: “Khu vực cấm, thôn Quang Côn còn có khu vực sao? Chẳng những có thể biến người ta thành thái giám mà còn có vùng cấm.”

“Cậu không muốn chết thì đừng đi đến đó.” Nữ cảnh sát nói tiếp.

Giang Thiếu Bạch hỏi tiếp: “Khu vực cấm này đã xảy ra chuyện gì à? Có nữ quỹ có thể khiến người ta thành thái giám sao? Sao tôi đi tới lâu như vậy rồi mà chưa thấy nữ quỷ? Thật ra đây là bịa chuyện gạt người đúng không? Thôn Quang Côn muốn thu hút khách du lịch nên cố tình tạo lời đồn như vậy.”

Hắn nói xong lập tức nhìn xung quanh quan sát động tĩnh. Hắn khá tò mò về nữ quỷ kia, nghe nói cô ta căm thù đàn ông, nhất là đàn ông không tôn trọng phụ nữ, chỉ cần kích thích cô ta một chút là cô ta sẽ hiện ra.

Nữ cảnh sát cau mày nhìn Giang Thiếu Bạch: “Cậu đây là không muốn sống nữa.”

Giang Thiếu Bạch ngẩng đầu ưỡn ngực, lời lẽ chính nghĩa nói: “Đương nhiên tôi quý mạng sống, tôi chỉ là người theo chủ nghĩa duy vật, sẽ không bị mấy lời đồn hù dọa, nữ quỷ nguyền rủa gì đó chỉ là lời đồn vô căn cứ.”

Nữ cảnh sát nhìn chằm chằm Giang Thiếu Bạch một lúc, bỗng nghĩ đến gì đó bèn hỏi: “Chẳng là cậu là người như thế?”

Hắn không hiểu ra sao: “Là sao? Người như thế là thế nào?”

Cô cau mày: “Là người đi Thái Lan làm giải phẫu.”

Giang Thiếu Bạch: “…” Cô cảnh sát này cho rằng hắn là người chuyển giới?

Diệp Đình Vân cười nói: “Đồng chí cảnh sát, cô thật tinh mắt, nhìn thấu mọi việc, hắn là vậy đó, bình thường đến cửa hàng quần áo nữ là không dời bước được, thấy tiệm áo cưới càng khoa trương hơn.”.

Giang Thiếu Bạch: “…” Đùa giỡn cũng không cần xa như vậy đâu!

“Có chút tiền không thể tiết kiệm, tôi thấy cậu ăn mặc thế này hẳn là tốn không ít tiền, chẳng lẽ là hàng fake hạng A sao?”

Giang Thiếu Bạch tức đến nghiến răng, cả người hắn toàn là hàng chính hãng, rất đắt tiền, cái gì mà fake chứ.

Diệp Đình Vân gật đầu nói: “Đúng vậy, đều là hàng fake hạng A ngoài chợ.”

Nữ cảnh sát gật gật đầu: “Bây giờ trình độ làm giả cao siêu quá nhỉ, nhưng mặc quần áo thế nào vẫn cần xem khí chất.”

Giang Thiếu Bạch: “…” Cô ta nói vậy là có ý gì? Nói hắn không có khí chấtt, mặc long bào cũng không giống hoàng đế sao?

Hết chương 168

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info