ZingTruyen.Info

[ĐM/HOÀN]Ghi Chép Xuống Núi Của Thần Côn _ Diệp Ức Lạc

c163_164_165

TuyenTuyen202

Chương 163: Bé rùa

Edit: OnlyU

Giang Thiếu Bạch đứng trên lầu, trông thấy mấy thanh niên đi vào.

“Sao lại là họ?” Hắn thắc mắc.

“Một bàn này là Kinh Thành Tứ Thiếu cùng nhau đặt.” Lạc Kỳ đáp.

Giang Thiếu Bạch gật gù: “Thì ra là vậy.”

Mấy ngày nay hắn toàn gặp những người lớn tuổi, chợt nhìn thấy mấy thanh niên trẻ làm hắn cảm thấy hơi mới lạ.

Nhìn thấy Lý Vi Vi đi cạnh mấy cậu ấm con nhà giàu kia, Giang Thiếu Bạch cảm giác kỳ quái, sao đàn chị lại quen với Kinh Thành Tứ Thiếu.

“Hế lô.” Hắn đứng trên lầu chào nhóm Lý Vi Vi và Đoạn Minh Lãng.

Vẻ mặt họ khá kỳ quái chào hỏi lại Giang Thiếu Bạch.

“Đoạn thiếu, anh quen đàn em của em à?” Lý Vi Vi hiếu kỳ nói.

Đoạn Minh Lãng gật gật đầu: “Quen.”

“Hai người quen nhau thế nào?”

“Lần trước Giang thiếu đã giúp bọn anh một chuyện.” Đoạn Minh Lãng đáp.

“Giúp đỡ à. Nghe đúng là tác phong của đàn em, Giang Thiếu Bạch là linh vật anime trong học viện bọn em đó, đẹp trai sáng sủa, tính tình rất tốt thích giúp người, đã vậy còn mạnh mẽ, quả thật là bạn đời lý tưởng. Nhân khí của Giang Thiếu Bạch rất cao, rất nhiều nữ sinh thích hắn.” Lý Vi Vi nói.

Đoạn Minh Lãng: “…” Tính cách tốt thích giúp người, Lý Vi Vi đang nghiêm túc đó hả? Có đùa cũng đừng nói giỡn kiểu này?

Giang Thiếu Bạch còn là bạn đời lý tưởng ở học viện Yên Đại? Giang Thiếu Bạch rất mạnh, nửa đêm bị hắn đá một cú không chừng sẽ trực tiếp thăng thiên luôn, làm bạn đời của hắn là một việc rất mạo hiểm đó.

Lý Vi Vi thấy mọi người nhìn cô chằm chằm, ngờ vực hỏi: “Em nói gì sai sao?”

“Không, không có.”

Triển Lâm Huy lén lườm một cái, Giang Thiếu Bạch mà tốt tính, hắn tốt chỗ nào? Lâm Bằng từng bị Giang Thiếu Bạch đá một cú bay luôn, hắn còn mắng bọn họ ẻo lả, đi đường một chút đã than mệt.

Hơn mười ngày sau, Lạc Văn Phong dừng tổ chức tiệc rượu.

Dựa vào việc bán hải sản, Giang Thiếu Bạch thu được 100 triệu, hắn vui sướng không thôi. Hiện tại hắn đang nằm trên sô pha, mân mê cái thẻ trong tay.

Hắn thầm nghĩ thời đại ngày nay thanh toán tiền thật dễ dàng, chỉ cần chuyển khoản là có trong tay một số tiền lớn, nhưng vì thông qua chuyển khoản nên cũng giảm bớt khoái cảm kiếm được tiền.

Mười ngày này, Giang Thiếu Bạch ăn rất thoải mái, thực lực tăng lên không ít, nhưng chuyện khiến hắn không vui chính là hắn tăng cân, thoạt nhìn béo lên rất nhiều.

Bộ công pháp mà hắn đang tu luyện có thể luyện hóa chất dinh dưỡng trong thức ăn, khiến hắn mất cảm giác no bụng, nhưng cũng có một phiền phức nhỏ, chất dinh dưỡng không hấp thu được sẽ lắng đọng trong cơ thể, khiến hắn mập ra, muốn tiêu hóa hết thì hắn phải tăng cường vận động.

Bắt đầu giảm cân, Giang Thiếu Bạch nhận ra muốn gầy đúng là nỗ lực cá nhân!

Lạc Kỳ đi đến cạnh hắn hỏi: “Còn con cá nheo, em định xử lý thế nào?”

Mấy hải sản trong hồ đã ăn hết, chỉ còn lại con cá nheo to kia thôi.

Giang Thiếu Bạch không chút nghĩ ngợi đáp: “Còn làm gì nữa, ăn thôi. Con cá đó khá hiếm, để lại người nhà mình ăn thôi. Trong tất cả hải sản bắt được, chỉ có con cá nheo đó là có linh khí nhiều nhất.”

Lạc Kỳ gật đầu: “Được.”

Gần đây thực lực của anh tăng lên nhanh chóng, đã hiểu rõ điểm tốt của linh vật.

Hai tuần lễ xin nghỉ học trôi qua, Giang Thiếu Bạch quay về trường học.

Lão Tứ, mấy ngày nay cậu có chuyện gì hả? Sao không đi học?” Bách Quang Vũ hỏi.

“Bị bệnh vặt thôi, tôi có xin phép nghỉ rồi.” Giang Thiếu Bạch nghiêm túc nói.

Quách Phạn tò mò hỏi: “Cậu bệnh gì vậy?”

Giang Thiếu Bạch thầm nghĩ, đại khái là “ung thư lười” thời kỳ cuối, nói ra thật xấu hổ. Xin nghỉ học có thể khiến người ta nghiện, xin nghỉ được một lần là không muốn đi học nữa.

“Chỉ là cảm thường thôi.”

Quách Phạn nhăn mũi: “Lại là cảm cúm à. Tôi nói này lão tứ, lý do xin nghỉ của cậu không thể luôn qua loa lấy lệ như vậy.”

Lão tứ khỏe như trâu, lần livestream kia còn biểu diễn một màn tay không đấm nát tảng đá, bây giờ dùng lý do cảm cúm để xin nghỉ, thật sự là quá xem thường các giáo viên trong học viện.

“Diệp Đình Vân cũng đi học rồi.” Bách Quang Vũ bỗng nói.

“Lão tứ, hình như cậu béo lên phải không?” Lý Vũ Hàm nhìn Giang Thiếu Bạch, hơi hoài nghi nói.

Giang Thiếu Bạch: “…” Đúng là hắn tăng vài cân, nhưng nhìn rõ ràng như vậy sao?

Bách Quang Vũ vô cùng hâm mộ nói: “Mấy ngày nay lão tứ ở nhà ăn uống no say nha!” Hắn thở dài, nghe nói biệt thự của Lạc Văn Phong đãi tiệc, náo nhiệt không thôi.

Giang Thiếu Bạch xoa xoa mặt: “Dạo này tôi ăn hơi nhiều một chút.” Hắn tự véo hai má, tuy hắn mập lên một chút nhưng vẫn còn lại một đại soái ca mà.

Bách Quang Vũ nói tiếp: “Cậu đi học lại đúng lúc lắm, chiều nay đánh dấu trọng tâm.”

Giang Thiếu Bạch nghe vậy sửng sốt: “Đánh dấu trọng tâm? Sắp thi hả?”

“Ừ.”

“Nhanh vậy.”

Bách Quang Vũ gật đầu: “Những ngày tháng hạnh phúc ngắn ngủi lắm, lão tứ, cậu trốn học nhiều có lẽ không biết, nhưng đúng là sắp thi rồi đó.”

Giang Thiếu Bạch: “…”

Tin tức quá đột ngột, hắn chưa kịp chuẩn bị, mà hắn ghét nhất là thi cử.

“Nhưng có một tin tốt là sắp nghỉ hè rồi, dạo này thời tiết nóng lên.”

Giang Thiếu Bạch: “…” Có hả? Hắn không có cảm giác nóng. Có lẽ dạo này hút nhiều âm khí quá, thế nên không nhận ra mùa hè đã đến.

Giang Thiếu Bạch nhìn sách vở, thầm nghĩ nếu đã đến kỳ thi thì hắn phải cố gắng một chút. Hắn phải làm một phú nhị đại học thần, không thể làm một phú nhị đại vô dụng. Hắn muốn những người nghĩ hắn là gà mái biến thành phượng hoàng trong công ty biết hắn là người có tiềm năng.

Giang Thiếu Bạch bận rộn vì cuộc thi, bỗng Bách Quang Vũ xì ra một tin khiến hắn mất tập trung.

“Anh tôi có con?” Giang Thiếu Bạch kinh ngạc không thôi.

Bách Quang Vũ gật đầu: “Ừ, có hình làm chứng luôn.”

Giang Thiếu Bạch: “…” Vừa mới thi xong môn đầu đã nhận được một tin shock như vậy, hắn không khỏi trợn mắt há hốc mồm.

“Thật ra tôi định nói cho cậu biết trước kỳ thi, nhưng ngẫm lại lại thôi.” Bách Quang Vũ hơi bất ngờ, Giang Thiếu Bạch không biết thật sao? Hắn nhịn không nói cho qua kỳ thi, đúng là cực khổ!

Giang Thiếu Bạch nhìn cậu bé xinh xắn như ngọc trong hình mà ngớ ra.

Đoạn thời gian trước hắn luôn đến hồ bắt cá, thỉnh thoảng bắt được cá nhiều dương khí bèn chia đôi cho Lạc Kỳ một phần. Có thể vì được thức ăn tẩm bổ, hắn cảm nhận được cơ thể anh trai khôi phục rất nhanh, hẳn là sắp khỏe mạnh như người bình thường. Nhưng dựa theo tính toán của hắn thì cần ba bốn tháng nữa mới khôi phục hoàn toàn. Mà dù Lạc Kỳ đã khôi phục thì vẫn không thể có con trai nhanh như vậy được.

Bách Quang Vũ hỏi: “Cậu không biết gì sao?”

Giang Thiếu Bạch lắc đầu nói: “Ảnh chưa nói với tôi.”

Cậu bạn nhích đến gần thì thầm: “Theo tin hành lang lộ ra, đứa bé này rất giống anh cậu, cũng giống cả cậu nữa, người ta đồn rất có thể là con của cậu.”

Giang Thiếu Bạch: “…” Đùa cái gì vậy, hắn vẫn còn zin mà!

Bách Quang Vũ nhìn Giang Thiếu Bạch, tò mò hỏi: “Thật sự không phải con của cậu hả?”

Hắn trừng mắt: “Tôi còn trẻ như vậy, con ở đâu ra?”

Cậu bạn cười cười nói: “Lão tứ, cậu không còn trẻ đâu, người nhỏ tuổi hơn cậu đã có con chạy đầy đường kìa.”

Giang Thiếu Bạch: “…” Thằng bạn ngố này coi hắn là loại người gì vậy? Hắn là người ngay thẳng luôn giữ mình trong sạch.

Vì lo lắng chuyện đứa bé, Giang Thiếu Bạch không ăn trưa mà đi thẳng đến nhà của Lạc Kỳ.

Hắn mở cửa ra, trông thấy một đống sữa bột trẻ em trong nhà, đồ chơi trẻ em cũng không ít.

“Em đến rồi à?”

Lúc Giang Thiếu Bạch tới, Lạc Kỳ đang xắn tay áo pha sữa, rất có dáng vẻ ông bố bỉm sữa. Anh đưa bình sữa cho một đứa bé trong xe nôi, đứa nhỏ vội vàng giơ tay nhận lấy.

Giang Thiếu Bạch nhìn thoáng qua đứa bé sơ sinh đang uống sữa ừng ực trong xe, cau mày hỏi: “Anh, tiểu quỷ này từ đâu tới?”

Đúng là đứa nhỏ này khá giống Lạc Kỳ, chẳng lẽ là từ Lạc gia bên kia, không được!

Đứa bé ôm bình sữa uống từng ngụm lớn, hơi giống quỷ đói đầu thai.

Giang Thiếu Bạch hơi lo lắng: “Thằng nhãi này uống sữa nhanh quá!” Có bị sặc không đây.

Lạc Kỳ nhìn đứa bé rồi đáp: “Nó vẫn luôn uống nhanh như vậy.”

Giang Thiếu Bạch nhìn chằm chằm đứa nhỏ hồi lâu, hắn có cảm giác đứa nhỏ này không thích hắn. Hắn xoa xoa mặt, trong lòng ngờ vực, hắn đẹp trai như vậy, phải được trẻ em yêu thích mới đúng.

Lạc Kỳ bỗng nói: “Em còn nhớ con rùa đen em đưa cho anh không?”

Giang Thiếu Bạch: “…”

Lẽ nào…

“Đây là con rùa đó biến thành?”

Anh gật đầu xác nhận: “Đúng vậy! Anh quá bận rộn không để ý đến nó, bỗng một hôm anh về đến nhà thì phát hiện… Rùa biến thành người.” Hôm đó anh vừa vào nhà, nhìn thấy một đứa bé đang ngồi trên giường xem ti vi, suýt nữa hù chết anh.

Trong nhà anh có gắn camera an ninh, vừa khéo quay được một màn rùa biến thành người.

Lạc Kỳ xem đi xem lại băng ghi hình mấy lần, xác định đoạn băng đúng là thật.

Giang Thiếu Bạch cau mày nhìn đứa bé sơ sinh, hắn thế mà không phát hiện yêu khí trên người đối phương, nhìn tới nhìn lui chỉ thấy giống một đứa trẻ bình thường.

“Chuyện xảy ra khi nào vậy anh?”

“Mấy ngày trước.” Trong nhà có thêm một đứa bé, Lạc Kỳ chưa biết phải làm thế nào nên vẫn giấu giếm, kết quả mấy ngày trước đi ra ngoài lại bị người ta chụp được.

“Thất sách, biết vậy nên hầm canh từ sớm.” Giang Thiếu Bạch nói.

Bây giờ biến thành người rồi, làm sao nấu canh? Có lẽ lúc con rùa chết tiệt này biến hình đã tham khảo ngoại hình của Lạc Kỳ, thế nên mới giống anh hắn như vậy.

Tuy Giang Thiếu Bạch tự giác hắn không kén ăn, nhưng ăn thịt người thì hơi quá.

Đứa bé trong xe nôi ngừng uống sữa mà hung hăng nhìn Giang Thiếu Bạch.

“Nhìn cái gì, xem tao đánh mày hiện nguyên hình nè!”

Một cái bình sữa bay tới, Giang Thiếu Bạch nghiêng người tránh né. Hắn nghiến răng nghiến lợi, thầm nghĩ con rùa chết tiệt không có mắt. Không biết câu “người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu” hả?!

“Tiểu quỷ, mày làm cái gì hả?” Giang Thiếu Bạch xách đứa bé lên.

Đứa bé nhìn Giang Thiếu Bạch nhe nanh, bỗng nhiên òa khóc lớn lên, oa oa oa ầm ĩ, nước mắt lập tức như lũ lụt Kim Sơn tự.

“Thiếu Bạch, em đừng so đo với con nít.” Lạc Kỳ đi tới, bế đứa bé vào lòng.

Nhóc rùa rúc vào ngực Lạc Kỳ, dáng vẻ ngọt ngào đáng yêu.

Giang Thiếu Bạch nhăn mặt nghiến răng, con rùa chết tiệt thật gian xảo, biết biến thành một đứa con nít giả vờ đáng yêu.

Hết chương 163

Chương 164: Rùa bong bóng

Edit: OnlyU

Giang Thiếu Bạch dời tầm mắt nhìn đứa bé sơ sinh trong nôi, có thể do ánh mắt hắn quá hung ác hoặc là viết rõ mấy chữ “muốn ăn”, bé rùa thấy thế muốn chạy nhưng cơ thể nhỏ xíu nên chạy chậm, chưa được vài bước đã bị Giang Thiếu Bạch kéo về.

Lạc Kỳ nhìn đứa bé không ngừng bò đi, lại liên tục bị Giang Thiếu Bạch kéo về, anh hơi bất đắc dĩ.

Mặc dù là một con rùa đen, nhưng giờ lại có hình dạng là một đứa bé nên nhìn vẫn rất đáng thương.

Giang Thiếu Bạch nghi ngờ nói: “Theo lý mà nói thì không nhanh như vậy!”

Linh thú hóa hình không dễ, nhiều yêu quái tu luyện mấy trăm năm cũng chưa chắc có thể biến hình. Vài yêu thú có thể khiến người ta nhìn chúng giống con người, nhưng đó là do chúng dùng thuật huyễn hình, không tính là hóa hình.

Lạc Kỳ nghĩ nghĩ rồi nói: “Em chờ anh một chút.” Anh đi ra ban công, bưng một chậu cây trên giàn cây vào: “Em xem cái này đi, con rùa đen ăn cỏ này mới biến thành người.”

“Cỏ hóa hình?” Giang Thiếu Bạch trợn mắt, thầm nghĩ cỏ này là thứ rất tốt, nghe nói nhiều yêu quái tha thiết ước mơ có được, không ngờ anh hắn lại có một chậu.

“Anh, thứ này từ đâu ra vậy?”

Lạc Kỳ hít sâu một hơi: “Nói ra có lẽ em không tin, chậu này là rùa đen lén dùng tài khoản của anh, đặt mua trên mạng.”

Lạc Kỳ nuôi con rùa trong bể thủy tinh, đối với một con rùa thì đương nhiên anh không đề phòng gì, dù phê văn kiện cũng không kiêng dè.

Giang Thiếu Bạch: “…” Lại là mua trên mạng, quả nhiên Taobao rất thần kỳ, còn có thể mua được cỏ hóa hình trê đó, có lẽ người bán không nhận ra đó là cỏ hóa hình.

“Tốn bao nhiêu tiền vậy anh?” Giang Thiếu Bạch hỏi.

“Hình như 10 tệ.” Lạc Kỳ đáp.

Giang Thiếu Bạch: “Đúng là giá cải trắng. Lát nữa gửi địa chỉ cho em với.”

“Cỏ hóa hình, loại cỏ này có thể giúp yêu thú biến hình sao?”

“Đúng vậy.”

Nhưng dùng cỏ này có một khuyết điểm. Vài yêu quái tu luyện thành công có thể tự do chuyển đổi qua lại giữa hình người và nguyên hình, nhưng khi sử dụng cỏ hóa hình để biến hóa thì sẽ bảo trì hình dạng con người trong một thời gian rất dài, muốn biến về nguyên hình cũng không được.

Sau khi hóa thành nguyên hình, vài linh thú không thể vận dụng được bản năng trời cho. Ví dụ như con rùa này, nếu bây giờ ném nó xuống nước, có lẽ nó sẽ chết đuối luôn.

Giang Thiếu Bạch đoán chừng rùa đen sợ bị mang đi nấu canh nên mới muốn hóa hình, chẳng qua không ngờ sẽ biến thành một đứa trẻ sơ sinh cao 3 cái đầu.

Hắn nhe răng trợn mắt với đứa bé trong xe nôi, đứa bé vô cùng tức giận quơ nắm tay với hắn.

Giang Thiếu Bạch khó xử nói: “Anh định nuôi nó sao?”

Lạc Kỳ gật đầu: “Ừ, anh có ý này.”

“Nếu anh nuôi nó thì phải nói với người ngoài thế nào, không thể nói là con của anh.” Nếu nói thế lại xuất hiện mấy lời đồn nhảm.

“Cũng không thể nói là con của em.” Hắn còn trẻ, lại còn zin, đột nhiên có một đứa con sẽ làm giảm hình tượng của hắn.

Giang Thiếu Bạch chợt nảy ra một ý: “Hay chúng ta nói đây là con của cha.”

Lạc Kỳ trừng mắt nhìn em trai: “Em đang nói hưu nói vượn gì vậy? Muốn cha tức chết hả?”

Giang Thiếu Bạch buồn bực xoa mũi, đều tại anh trai hắn không hầm canh con rùa từ sớm nên giờ mới phiền phức như vậy, giờ còn có mặt mũi mắng hắn nói hưu nói vượn nữa.

Giang Thiếu Bạch mất hứng nói: “Vậy phải làm thế nào?”

Lạc Kỳ cau mày đáp: “Cứ nói là nhận nuôi đi.”

Hắn hơi khó khăn nói: “Vậy cũng phiền lắm.” Đám người nhà họ Lạc kia chẳng hiền lành gì, lần trước khi công bố thân phận của hắn, bên kia đã kích động không thôi, bây giờ Lạc Kỳ lại nhận nuôi một đứa bé nữa.

Lạc Kỳ thản nhiên nói: “Anh có thể xử lý.”

Giang Thiếu Bạch nhìn con rùa đen: “Anh à, nếu anh bận rộn thì cứ ném con rùa cho cha đi.” Hắn đang nghĩ cha hắn rảnh rỗi quá, nên tìm thú cưng cho ông nuôi đỡ buồn, con rùa đen xuất hiện rất đúng lúc!

“Thật ra đứa nhỏ này dễ nuôi lắm, nó biết lên mạng đặt mua rất nhiều thứ.”

Giang Thiếu Bạch: “…”

Lạc Kỳ đưa di động cho Giang Thiếu Bạch xem, hắn thấy được lịch sử mua hàng.

“Anh, tất cả đều là con rùa này mua đó hả?”

Lạc Kỳ gật đầu: “Ừ.”

Lúc đầu nhận được tin chuyển khoản, Lạc Kỳ còn nghĩ không biết có phải Giang Thiếu Bạch mua hay không, sau đó mới phát hiện thì ra là con rùa nhà anh mua.

“Tất cả đều do nó tự chọn.”

“Tự nó chọn sữa bột luôn?”

Lạc Kỳ gật đầu xác nhận.

Giang Thiếu Bạch không kiềm chế được nghiến răng, con rùa chết tiệt, toàn chọn mua sữa bột nhập khẩu. Một con rùa đen mà dám sính ngoại.

Đệt, con rùa còn đặt mua sữa tắm bong bóng tiểu tiên nữ. Hắn từng xem quảng cáo trên mạng rồi, loại sữa tắm này chủ yếu nhắm vào các bé gái chưa đến 10 tuổi, nghe nói sữa tắm dùng nguyên liệu thuần thiên nhiên, rất dễ tạo ra bong bóng màu hồng. Nếu dùng nhiều thì toàn bộ phòng tắm sẽ ngập tràn bong bóng.

Mé, con rùa ngu ngốc rõ ràng là giống đực mà lại thích sữa tắm dành cho bé gái, đồ rùa biến thái.

Giang Thiếu Bạch xoa cằm, hơi lo lắng nói: “Thằng quỷ nhỏ này, sao đó không mua tã?”

Lạc Kỳ nghe thế đáp: “Nó không cần tã đâu. Nếu muốn đi vệ sinh thì nó sẽ tự bò vào phòng vệ sinh.”

Giang Thiếu Bạch: “…” Con rùa “gái tánh” này không ngu lắm nhỉ, còn biết tự đi vệ sinh.

“Nó thích uống sữa hả anh?” Giang Thiếu Bạch hoi.

“Chắc là vậy.” Rùa con tự mua nhiều như vậy mà. Tuy rằng rùa đen trông giống một đứa bé sơ sinh bình thường nhưng sức ăn lớn hơn trẻ sơ sinh bình thường rất nhiều. Một ngày Lạc Kỳ phải pha sữa cho nó rất nhiều lần, anh đang cân nhắc có thể đặt làm một bình sữa siêu to khổng lồ hay không.

Giang Thiếu Bạch lật xem lịch sử mua sắm, càng xem càng nghĩ con rùa chết tiệt, rốt cuộc dễ nuôi chỗ nào, đúng là rùa phá của.

Giang Thiếu Bạch đang ngồi trong thư viện, hơi đau đầu đánh dấu trọng tâm, ngày thường không thắp hương, cuống lên mới ôm chân Phật.

Diệp Đình Vân nhìn hắn hỏi: “Tôi nghe nói anh cậu nuôi một đứa bé rất đáng yêu, đúng không vậy?”

Giang Thiếu Bạch gật đầu: “Ừ, ảnh đang nuôi một đứa nhỏ.”

Con nít là con nít, rất đáng yêu thì sao, có cần thiết không? Tiểu quỷ kia cứ trừng con mắt đen thui nhìn hắn, còn muốn tè lên người hắn nữa. Quỷ rùa ở nhà anh hắn ăn không uống không, không phải trả tiền còn dám nhìn hắn như vậy, chọc hắn điên lên sẽ đánh nó về nguyên hình.

“Sao đột nhiên anh cậu lại muốn nuôi một đứa bé?” Diệp Đình Vân hỏi.

Giang Thiếu Bạch: “…” Ai biết con rùa sẽ biến thành người đâu? Nếu sớm biết thì hắn đã nấu luôn rồi chứ không nuôi chờ nó béo lên.

Kỳ thật dù rùa biến thành người, không ăn được nữa nhưng cũng không cần nuôi, ném vào cô nhi viện là được!

Con rùa chết tiệt chính là đồ phá của, mua cả đống sữa bột đắt tiền. Sữa thì thôi đi, trước đó Lạc Kỳ còn cho nó ăn nhân sâm, muốn nuôi béo rồi cho vào nồi, giờ không thể ăn nó nữa, lãng phí biết bao nhiêu.

“Mấy tháng rồi, có thể bế ra chơi không?” Diệp Đình Vân bỗng hỏi.

Giang Thiếu Bạch lập tức lên tinh thần, hào hứng nói: “Được, được chứ.”

Con rùa chết tiệt nằm nhà ăn không uống không, chi bằng bế ra làm linh vật cát tường.

“Hôm nào tôi bế nó ra cho cậu chơi.” Giang Thiếu Bạch nói.

Diệp Đình Vân khó khăn nói: “Cậu bế đứa bé ra ngoài, anh cậu không có ý kiến gì chứ?”

“Đứa nhỏ phiền phức lắm, anh tôi cũng chỉ nhiệt tình 3 phút đồng hồ, đang định ném cho cha tôi nuôi nè.” Giang Thiếu Bạch đáp.

Diệp Đình Vân: “…”

Hắn nhìn cậu, thầm nghĩ nữ sinh ngày nay thường thích mấy món đồ đáng yêu, kỳ thật con rùa chết tiệt kia phấn điêu ngọc trác, cũng rất dễ thương, có lẽ mang nó ra sẽ khiến Diệp Đình Vân vui vẻ. Bây giờ không thể ăn nó, nếu coi nó như linh vật thì coi dụng tận dụng đồ ăn hại.

Diệp Đình Vân nghi ngờ nói: “Cậu đang nghĩ gì đó?”

Hắn lắc lắc đầu: “Không, không có gì.”

Hoàn thành xong cuộc thi thứ ba, sau đó được nghỉ mấy ngày, Giang Thiếu Bạch đẩy xe em bé đi đến chỗ hẹn.

Lúc hắn đến điểm hẹn thì Diệp Đình Vân chưa tới.

Đứa bé nằm trong xe trẻ em, ánh mắt dữ tợn nhìn Giang Thiếu Bạch.

Hắn cũng hung hăng nhìn lại: “Trừng cái gì mà trừng! Còn trừng nữa tao cắt hết đồ ăn của mày.”

Bé rùa: “…”

Lát sau Diệp Đình Vân đến, cậu vừa đến nơi lập tức nhìn chằm chằm đứa bé một lúc lâu: “Đáng yêu quá!”

Giang Thiếu Bạch cười cười: “Thường thôi.”

“Còn rất thơm nữa…”

Giang Thiếu Bạch: “…” Rất thơm sao? Quả nhiên thích hợp để hầm canh?

“Cậu tết tóc cho nó đó hả?” Diệp Đình Vân hỏi.

Giang Thiếu Bạch hào hứng nói: “Đúng vậy! Đình Vân, cậu thật tinh mắt, vừa nhìn là biết tay nghề của tôi.” Thằng nhóc rùa đã mọc không ít tóc máu, Giang Thiếu Bạch lập tức tết tóc cho nó.

Diệp Đình Vân liếc nhìn hắn một cái: “Tết xấu như vậy chắc chắn là cậu.”

Giang Thiếu Bạch: “…”

Nhóc rùa trong xe nghe thế cười khanh khách, Giang Thiếu Bạch đen mặt, cười cái gì mà cười, có gì buồn cười hả.

Đứa bé giang hai tay ra, hướng Diệp Đình Vân làm tư thế đòi bế.

Hắn thấy thế buồn bực không thôi, tiểu quỷ xảo trá, ỷ có cái túi da trẻ con là giả vờ đáng yêu, hở chút là đòi bế.

Diệp Đình Vân giang hai tay bế đứa nhỏ vào lòng.

“Nó tên gì thế?” Cậu lên tiếng hỏi.

“Lấy nhũ danh, gọi Phao Phao.”

*Phao phao: bong bóng.

Diệp Đình Vân cau mày: “Tại sao? Vì nó giống bóng đèn…”

Giang Thiếu Bạch: “…” Giải thích như vậy cũng hợp lý!

“Thật ra vì nó thích làm đổ chai sữa tắm em bé để chơi bong bóng, lúc nào trong phòng tắm cũng toàn là bong bóng.”

Diệp Đình Vân gật gù: “Thì ra là thế.”

Giang Thiếu Bạch nhìn Phao Phao dựa vào lòng Diệp Đình Vân, vẻ mặt say mê, hắn lập tức tóm lấy đứa bé nhét vào xe nôi: “Nó nặng lắm, coi chừng cậu bế mệt đó.”

Trên người Diệp Đình Vân có linh khí rất nồng, đối với rùa đen thì luồng khí này vô cùng thân thiết và thoải mái. Bé rùa đang hưởng thụ, bất ngờ bị Giang Thiếu Bạch ném xuống xe, nó lập tức trợn mắt nhìn hắn.

Ánh mắt Phao Phao vô cùng hung ác, nhưng dù sao nó vẫn là một đứa bé nên thoạt nhìn cũng chỉ đáng yêu mà thôi.

Diệp Đình Vân liếc nhìn hắn nói: “Cậu đừng thô lỗ quá.”

Giang Thiếu Bạch không thèm quá để ý nói: “Không sao đâu, nó rắn rỏi lắm.”

“Trông nó có vẻ rất thông minh!”

Giang Thiếu Bạch: “…” Thông minh hả? Có lẽ là vậy, tuy nó khoác cái túi da trẻ sơ sinh nhưng ai biết nó đã sống bao lâu rồi, không chừng là một lão yêu quái.

Hết chương 164

Chương 165: Rùa bóng đèn

Edit: OnlyU

Giang Thiếu Bạch đẩy xe em bé đi vào siêu thị.

Lúc hắn đi đến khu vực bán khoai tây chiên, bỗng từng lon từng lon khoai thật to từ trên kệ hàng ào ào rơi xuống, đập cả vào người hắn.

Giang Thiếu Bạch nhìn đứa bé sơ sinh hồn nhiên ngây thơ nằm trong xe uống sữa, hắn tức đến nỗi nghiến răng ken két. Thằng quỷ nhỏ thế mà vận dụng linh lực lung tung, chờ đến lúc dùng hết linh lực, nó sẽ nằm ngay đơ. Có điều thằng nhỏ mất hết linh lực cũng không sao, trẻ sơ sinh chỉ cần nằm là được rồi.

Người lớn ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn cả ngày có thể khiến người ta dùng ngòi bút chửi nát, nhưng nếu là trẻ sơ sinh thì đó là ngoan ngoan, không khó ăn, dễ nuôi…

Diệp Đình Vân đi từ bên kia tới, thấy trong xe đẩy hàng của Giang Thiếu Bạch toàn là khoai tây chiên, cậu cau mày nói: “Mua nhiều quá vậy!”

Giang Thiếu Bạch cười cười: “Anh tôi thích ăn.”

Cậu lườm hắn, bất đắc dĩ nói: “Cậu không thể vì có anh trai mà cái gì cũng đổ cho ảnh.”

Giang Thiếu Bạch: “…” Không phải anh trai là để gánh tội cho em trai sao? Nếu không hắn nhận anh trai làm gì?

“Thật sự không phải tôi muốn ăn mà.” Nhưng nếu hắn nói là thằng quỷ nhỏ này muốn ăn, phỏng chừng Đình Vân sẽ không tin. Con rùa chết tiệt, còn nhỏ đã thích ăn thực phẩm rác rưởi rồi.

Diệp Đình Vân cầm một chiếc xe xúc đồ chơi hỏi hắn: “Cậu thấy món này thế nào? Tôi có đứa cháu rất thích cái này, cứ rảnh rỗi là lấy xẻng xúc xúc…”

“Ừm, không tồi, nhưng quá lãng phí.”

Cậu cười nói: “Không bao nhiêu tiền.”

“Cái này cũng phải vài trăm tệ.”

Diệp Đình Vân tiện tay ném món đồ chơi vào xe mua sắm: “Cậu kiếm được nhiều tiền như vậy, còn thiếu mấy trăm tệ sao?”

Giang Thiếu Bạch liếc mắt, thầm nghĩ tuy hắn có nhiều tiền nhưng tại sao phải bỏ tiền mua đồ chơi cho con rùa chết tiệt này?

“Bây giờ con nít không giống xưa, quá nuông chiều.”

Lúc hắn còn nhỏ, cầm một cục đá vẽ mấy ô vuông là có thể chơi nhảy ô vuông cả buổi. Bây giờ con nít chưa tới 7 tuổi mà đủ cả các loại xe trẻ em, cái gì mà BMW, Audi, Lamborghini, cái gì mà xe xúc, xe cảnh sát, xe máy.

“Thời đại khác nhau mà.” Diệp Đình Vân nói.

“Con trai nên nuôi theo kiểu dân dã nghèo khó, đừng nuông chiều, lúc tôi còn nhỏ rất dễ nuôi.” Giang Thiếu Bạch hơi tức giận nói.

Cậu nghi ngờ hỏi: “Sao cậu biết khi còn nhỏ cậu dễ nuôi?”

“Còn cần phải nói sao, cậu nhìn ngoại hình tôi đi, nhìn là biết tôi rất ngoan ngoãn dễ nuôi.”

Diệp Đình Vân: “…”

“Phụt!”

Diệp Đình Vân nhìn Phao Phao nói: “Thằng bé bị ọc sữa.”

Giang Thiếu Bạch: “…” Con rùa chết tiệt, chắc chắn cố ý phá hắn.

Diệp Đình Vân lấy khăn tay ra, nhẹ nhàng lau miệng cho Phao Phao.

Hắn nhìn mà chua lè, cậu không đối xử với hắn dịu dàng như vậy.

Giang Thiếu Bạch buồn bực nói: “Không cần tốt với nó như vậy đâu, nó uống nhiều quá chịu không nổi thôi.”

Cậu liếc nhìn hắn một cái: “Thằng bé còn nhỏ, sao cậu lại nói như vậy?”

Giang Thiếu Bạch: “…” Xem ra dáng vẻ của con rùa chết tiệt này rất dễ lừa gạt người ta! Muốn tranh sủng cũng tranh không lại!

Hai mắt Lạc Phao Phao lóe sáng, nở nụ cười “vô sỉ” với Giang Thiếu Bạch.

Hắn bĩu môi, con rùa chết tiệt, mày cứ giả vờ nai tơ đi.

Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân mua đồ xong, tiếp theo hai người đẩy Lạc Phao Phao đến nhà hàng dùng bữa. Hai thanh niên đẹp trai đẩy theo một đứa bé đi ăn cơm khiến nhiều người chú ý. Giang Thiếu Bạch nghe được vài người thầm đoán hắn và Diệp Đình Vân đang hẹn hò, sau đó nhận nuôi một đứa bé, thành một gia đình hạnh phúc.

Giang Thiếu Bạch thầm nghĩ mấy người này suy nghĩ lung tung quá. Hắn và Diệp Đình Vân đang hẹn hò thật, nhưng hắn còn lâu mới muốn mang theo một cái bóng đèn, nếu thằng nhỏ này mà hóa hình trong nhà hắn thì hắn đã vứt thẳng vào cô nhi viện rồi.

Kế đó Giang Thiếu Bạch gọi một bàn ăn đầy ắp.

“Beefsteak ngày ngon quá, đáng tiếc, con nít không thể ăn.”

“Bánh ngọt ngon ghê, đáng tiếc, con nít ăn vào không tiêu hóa.”

“Trà sữa ngon ngất ngây, đáng tiếc, đối với con nít thì quá ngọt.”

Lạc Phao Phao mở to hai mắt nhìn một bàn đầy ắp các món ăn, sau đó trợn mắt nhìn Giang Thiếu Bạch không ngừng cảm thán.

Diệp Đình Vân thấy thế cười nói: “Hôm nay cậu nói nhiều quá đó.”

“Vì đồ ăn ngon quá mà.”

Cậu cầm muỗng nhỏ múc một miếng bánh ngọt đút Lạc Phao Phao, thằng bé há to miệng ngậm một phát hết sạch. Ăn xong, rùa nhỏ lộ vẻ mặt hạnh phúc.

Cơm nước xong xuôi, Giang Thiếu Bạch đặt Lạc Phao Phao vào băng ghế sau, hắn lên trước nổ máy xe. Diệp Đình Vân ngồi cạnh ghế lái liếc nhìn hắn, bỗng lên tiếng hỏi: “Kỳ thật Phao Phao không phải là người phải không? Ít nhất không đơn thuần là người.”

Hắn hơi bất ngờ, liếc nhìn cậu nói: “Cậu thật tinh mắt, đoán ra nó không phải người, nó là một con rùa đen.”

Diệp Đình Vân bỗng nhớ ra gì đó bèn hỏi: “Có phải con rùa tôi và cậu câu được?”

“Ừ, chính là nó.”

Cậu hơi ngạc nhiên: “Không ngờ nó hóa hình nhanh như vậy.”

Lúc đó cậu nghĩ con rùa này không đơn giản, nhưng cậu không ngờ một con rùa nhỏ có thể biến thành người.

Diệp Đình Vân là thụ nhân, có thể cảm ứng được linh khí, vì thế cậu cảm nhận được luồng khí tương tự trên người Phao Phao.

“Do Lạc Kỳ nuôi nó tốt quá, khiến bây giờ nó hóa hình, không thể hầm canh được nữa.” Giang Thiếu Bạch lắc lắc đầu nói.

Diệp Đình Vân: “…”

Cậu đã thấy kỳ lạ, vô duyên vô cớ Lạc Kỳ lại thình lình nhận nuôi một đứa bé, thì ra lý do là vậy, nhưng mấy tờ báo lá cải đang kích động không thôi, cái gì mà ân oán hào môn, rồi tranh giành tài sản, bọn họ tưởng tượng ra cả đống.

Diệp Đình Vân nhìn Phao Phao ở băng ghế sau: “Nó uống sữa?”

Giang Thiếu Bạch gật gật đầu: “Khẩu vị của nó không khác gì trẻ sơ sinh.” Rõ ràng là một con rùa đen mà lại vô liêm sỉ giả mạo con nít, nhưng vì nhập vai quá sâu nên thích uống sữa luôn, gần như uống sữa suốt ngày.

Tin tức Lạc Kỳ nhận nuôi một đứa bé gây ra ồn ào không nhỏ, rất nhiều báo lá cải đều đăng suy đoán của họ.

Có tờ báo cho rằng đứa bé là con riêng của Lạc Kỳ, có thể anh dùng kỹ thuật cao gì đó sinh con, người có tiền luôn có nhiều biện pháp hơn người nghèo.

Cũng có tờ báo khác lại cho rằng đây là con của Giang Thiếu Bạch, vị thành niên sinh con, không mấy vẻ vang nên ném cho Lạc Kỳ nuôi.

Có báo lại nói đứa bé không liên quan gì đến Lạc Kỳ và Giang Thiếu Bạch. Vì Giang Thiếu Bạch xuất hiện, Lạc Kỳ cảm thấy bị uy hiếp nên đã nhận nuôi một đứa bé, có lẽ quan hệ giữa hai anh em rất căng thẳng, sắp có một màn tranh chấp tài sản.

Lạc Kỳ đưa Phao Phao cho Lạc Văn Phong nuôi, ông rất thích “cháu trai rùa” này.

Lúc Lạc Kỳ ra đời, Lạc Văn Phong bận rộn kinh doanh, không ở bên cạnh chăm sóc con nhiều được. Giang Thiếu Bạch sinh ra thì bị mang đi, muốn chăm sóc cũng không được. Bây giờ Lạc Kỳ mang về một đứa bé, khiến cuộc sống của ông phong phú sinh động hơn.

Lạc Kỳ không lừa Lạc Văn Phong về lai lịch của Phao Phao, vì thế ông rất tò mò về đứa cháu này.

Còn mấy người nhà họ Lạc, Lạc Văn Trí và Lạc Văn Võ thì ầm ĩ một trận.

Họ nghĩ Lạc Văn Phong tình nguyện nuôi con của người khác cũng không muốn nuôi con họ là quá đáng.

Lạc Văn Phong lười tranh luận, chỉ nói đứa nhỏ có duyên với Lạc Kỳ nên mang về nuôi, sẽ không có quyền thừa kế. Nghe đứa bé sẽ không được thừa kế, hai nhà kia mới tạm yên tĩnh, nhưng vẫn cảm thấy không phục lắm.

Tại nhà Lạc Văn Võ.

Lạc Hân Hân đi vào nhà, trông thấy Lưu Mỹ Ngọc đang ngồi trên sô pha.

“Mẹ, mẹ làm sao vậy?”

Khoảng thời gian này Lưu Mỹ Ngọc cứ làm ầm ĩ khắp nơi, Lạc Hân Hân khuyên vài lần không được bèn đơn giản tránh né, đi ra ngoài ở. Mấy ngày không gặp, Lạc Hân Hân thấy mẹ cô như già đi vài tuổi.

Gương mặt bà tái nhợt nói: “Cha con muốn ly hôn với mẹ.”

Cô nghe vậ sửng sốt: “Cha thật sự nói như vậy?”

Lưu Mỹ Ngọc gật đầu: “Ừ.”

Nhà họ Lưu luôn thúc giục Lưu Mỹ Ngọc cứu Lưu Thịnh ra khỏi tù, mỗi ngày gọi mấy cuộc điện thoại. Bà nghĩ ra mọi biện pháp đều vô dụng, còn bị ăn canh bế môn. Đã vậy cha mẹ bà thấy sự tình không khởi sắc, vừa thục giục vừa nghi ngờ bà không dốc toàn lực.

Lưu Mỹ Ngọc bất đắc dĩ đành đi tìm Lạc Văn Võ.

Dạo này Lạc Văn Võ không ở nhà, bà không còn cách nào khác phải tìm đến nhà tiểu tam bắt gian.

Lưu Mỹ Ngọc tìm đến nơi thì Lạc Văn Võ và tiểu tam đang chơi trò “yêu tinh đánh nhau”, ông thấy bà vợ đến mà không thèm nể mặt, hai người đánh nhau một trận.

Lạc Văn Võ mắng chửi Lưu Mỹ Ngọc một trận, còn mắng cả nhà họ Lưu là sao tang môn, đụng đến Giang Thiếu Bạch, không được tích sự gì, ăn trộm gà bất thành còn mất nắm gạo.

Quan hệ giữa 3 anh em nhà họ vốn rất căng thẳng, nhưng nếu so sánh thì Lạc Văn Võ vẫn cảm thấy nhà họ và nhà Lạc Văn Phong thân thiết hơn một chút, nhưng sau khi xảy ra vụ nguyền rủa thì tất cả đã thay đổi.

Ông ta nghĩ tất cả là lỗi của Lưu Mỹ Ngọc, làm hỏng hết tất cả mọi chuyện.

Lạc Hân Hân vốn có quan hệ không tồi với Lạc Kỳ, Lạc Văn Phong lại có lòng áy náy với Lạc Phi, nhưng hiện giờ thì mất tất cả.

Lưu Mỹ Ngọc vốn sống an nhàn sung sướng nhiều năm, được mọi người tâng bốc nịnh bợ, gần đây liên tục năm lần bảy lượt bị sập cửa vào mặt, rốt cuộc bà ý thức được sự tình mất khống chế, lợi thế trong tay cũng đã mất.

“Hân Hân, con thân với Lạc Kỳ, con đi cầu xin nó đi.” Lưu Mỹ Ngọc nói.

Lạc Hân Hân hơi khó xử: “Mẹ, con và anh họ không thân lắm đâu, chỉ thường thôi.”

Cô đã thấy Giang Thiếu Bạch và Lạc Kỳ nói chuyện với nhau, đó mới là người nhà thân thiết thật sự.

Lưu Mỹ Ngọc do dự nói: “Lạc Kỳ mới nhận nuôi một đứa bé, con có thể đi xem sao.”

Lạc Hân Hân cau mày, cô biết chuyện Lạc Kỳ nhận nuôi một đứa bé, chính cô cũng rất bất ngờ.

Hết chương 165

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info