ZingTruyen.Info

[ĐM/HOÀN]Ghi Chép Xuống Núi Của Thần Côn _ Diệp Ức Lạc

c160_161_162

TuyenTuyen202

Chương 160: Đãi khách

Edit: OnlyU

Diệp Đình Vân đang nằm trên giường, Diệp Diểu đi vào phòng hỏi: “Anh hai, anh thế nào rồi?”

Cậu nhìn xuống tay rồi đáp: “Tạm ổn.”

Diệp Đình Vân thở dài trong lòng, sau chuyến đi đến hang núi không lâu thì linh lực trong người cậu lại không khống chế được. Trước kia mỗi lần dị biến là bắt đầu từ chân, lần này lại không giống, thỉnh thoảng tay cậu sẽ biến thành chạc cây, đôi khi đỉnh đầu lại nảy mầm.

Diệp Đình Vân nghĩ khoảng thời gian này cậu không nên xuất hiện trước mặt mọi người, tránh cho mọi người hoảng sợ.

“Anh hai, Giang Thiếu Bạch cứ tìm đến em, hình như hắn cũng xin nghỉ học.”

Diệp Đình Vân liếc nhìn em trai: “Hắn không có chuyện gì chứ?”

Diệp Diểu phồng má nói: “Hắn rất tốt, ăn uống ngon lành, cơ thể cao lớn, hắn xin nghỉ học chẳng qua là chán đi học thôi. Em xem camera an ninh nhà mình, tên kia còn lén chạy tới phòng anh.” Tên lưu manh dám xông vào nhà dân.

Diệp Đình Vân: “…”

“Mà rốt cuộc anh và Giang Thiếu Bạch đã xảy ra chuyện gì trong hang núi vậy? Hắn còn đánh anh!”

“Giang Thiếu Bạch bị quỷ hồn trong hang núi xâm nhập quấy nhiễu đầu óc, nhưng hắn hồi phục rất nhanh nên không có vấn đề gì lớn.”

Diệp Diểu cau mày, thì thào nói: “Là vậy sao? Em còn tưởng hắn cưỡng h* anh! Đó là ý nghĩ của hắn hay là của quỷ hồn?”

Diệp Diểu nói xong mới nhận ra y vừa nói cái gì, theo bản năng bụm miệng lại. Thấy nét mặt Diệp Đình Vân, Diệp Diểu rùng mình một cái, hơi xấu hổ nói: “Anh hai, là em nói bậy.”

Cậu trừng mắt nhìn em trai, cảnh cáo y: “Em đọc sách nhiều vào cho anh, bớt nói nhảm đi.”

“Anh hai, bây giờ anh cảm thấy thế nào?” Diệp Diểu hỏi.

Diệp Đình Vân lắc lắc đầu: “Không sao, chỉ là luyện công xảy ra chút sai sót.”

Cậu thở dài, gần đây cậu thử để linh lực trong người luân chuyển tự nhiên, nhưng không được thuận lợi. Linh lực trong người cậu quá nhiều, cậu không hoàn toàn khống chế được hết.

Lúc này di động của Diệp Đình Vân lóe sáng, cậu nhìn thoáng qua, là Giang Thiếu Bạch gửi hình đến.

Diệp Diểu thấy vậy hỏi: “Anh hai, Giang Thiếu Bạch gửi tin nhắn hả?”

“Ừ.”

Diệp Diểu giành lấy di động: “Để em xem hắn gửi cái gì.”

“Con cá to quá!” Diệp Diểu vừa nhìn thấy tấm hình, lập tức ngạc nhiên không thôi: “Đây là Photoshop đúng không?”

“Chắc là thật đó.” Diệp Đình Vân nhìn con cá trong hình: “Có vẻ nó khá đặc biệt.”

Diệp Diểu chớp mắt, thầm nghĩ con cá to như vậy, đương nhiên phải đặc biệt rồi.

Di động lại reo lên, cậu bắt máy, nói chuyện một lúc với Giang Thiếu Bạch.

Diệp Diểu đứng bên cạnh nghe được đại khái: “Anh hai, hắn tìm anh ăn cơm?”

Cậu gật đầu đáp: “Ừ. Giang Thiếu Bạch mời anh ăn hải sản, nói là cha hắn mời ngài Hạ đến, một tháng này ngài Hạ sẽ ở lại biệt thự của cha hắn.”

Diệp Diểu nghe thế nhịn không được liếm liếm môi: “Vậy sao?”

Y còn nhớ mùi vị con cá mà Giang Thiếu Bạch đưa cho anh hai lần trước, rất rất ngon! Nếu do chính ngài Hạ nấu thì mùi vị đó…

“Chú Lạc Văn Phong lợi hại thật, có thể mời ngài Hạ đến.” Diệp Diểu lẩm bẩm.

Cậu thấy em trai như thế bèn nói: “Nếu em muốn đi cùng thì cũng được thôi.”

Diệp Diểu nghe thế hơi ngượng ngùng và do dự. Ăn thịt người miệng ngắn, nếu y ăn cá của Giang Thiếu Bạch thì sau này không tiện làm đối phương mất mặt.

Giang Thiếu Bạch tắt di động, hơi hưng phấn nói: “Đình Vân sẽ tới.”

Lạc Văn Phong cười cười: “Vậy thì tốt.”

“Diệp Diểu cũng sẽ tới.”

“Thêm Diệp Diểu cũng không thiếu thức ăn mà.”

Giang Thiếu Bạch liếm liếm môi, hai mắt sáng lên, lần này hắn bắt được không ít linh ngư, đợi đến lúc hắn ăn hết tất cả thì tu vi sẽ tăng thêm một chút.

Giang Thiếu Bạch thử hoạt động cánh tay trái, cánh tay này vừa mới dung hợp, nó cứ nhân cơ hội tác quái, ăn nhiều thứ có linh khí hẳn sẽ giúp hắn hấp thu sát khí cánh tay nhanh hơn.

Trong phòng bếp ở biệt thự của Lạc Văn Phong, ngài Hạ và mấy học trò ông dẫn đến đang bận rộn, họ đang xử lý một con cua to.

Hiện giờ ông rất ít khi đích thân trổ tài, ông sẽ không nấu ăn hai lần cho cùng một người trong khoảng thời gian ngắn, nhưng ông vẫn bị mấy loại hải sản trong hồ bơi của Lạc Văn Phong hấp dẫn. Đối với một đầu bếp mà nói, có thể dùng mấy nguyên liệu nấu ăn kỳ lạ nấu ra một bàn mỹ thực là một loại hưởng thụ cực lớn.

Hiện giờ ông đã nghỉ hưu, ở trình độ nào đó, ông không tìm được nguyên liệu nấu ăn vừa ý, cứ làm đi làm lại vài món quen thuộc dần dần khiến ông chán ghét.

Lần trước nấu ăn ở biệt thự của Lạc Văn Phong, ông được chia một chén canh cá, ăn xong vẫn nhớ mãi không quên.

Bây giờ Lạc Văn Phong liên hệ với ông lần nữa, ông lập tức bị mấy nguyên liệu nấu ăn lần này làm kinh ngạc không thôi.

Trong hồ bơi có đủ loại hải sản kỳ lạ, ông Hạ thật sự tò mò chúng từ đâu tới, có điều đây là bí mật cá nhân của Lạc Văn Phong, ông không tiện hỏi nhiều, ông thầm đoán chúng có liên quan đến nhị thiếu gia vừa tìm về Lạc gia.

Giang Thiếu Bạch ngồi đợi trong biệt thự, cuối cùng cũng chờ được Diệp Đình Vân.

Hắn vừa nhìn thấy cậu lập tức kinh ngạc, linh khí trong người cậu rất hỗn loạn, mà có vẻ nó còn nồng đậm hơn lần trước rất nhiều.

Hắn cau mày, trong lòng bỗng có phần cảm khái.

Diệp Đình Vân dễ dàng có được linh khí mà nhiều người tha thiết ước mơ, chỉ cần có thể vượt qua một lần bộc phát linh khí là thực lực có thể tăng vọt. Cậu tu luyện căn bản không cần tìm kiếm tài nguyên khắp nơi, nhưng ngược lại, cậu có thể bị linh khí làm nổ tung bất cứ lúc nào.

Giang Thiếu Bạch nhìn Diệp Đình Vân lần nữa, nhận ra rất nhiều bộ phận trên người cậu tồn tại linh khí ứ động, giống như một cái cây mọc u nhọt.

Giang Thiếu Bạch từng đọc sách cổ của lão thần côn, trong đó nói cơ thể thuộc thể chất linh mộc khá khó khống chế, còn có một loại thể chất hàn băng nữa, sinh ra là tự chết cóng. Nếu may mắn sống sót cũng không sống được vài năm. Nếu chịu đựng qua được tuổi ấu thơ thì đến năm 18 tuổi sẽ nghênh đón một lần bùng phát. Đến lúc này, người này có thể đóng băng toàn bộ thôn làng.

Trong sách cổ của lão thần côn có ghi, có một thôn làng từng trải qua hai mùa đông, nhiều người chết cóng, lúc đó họ nghĩ rằng họ đã làm gì sai nên đắc tội thần linh. Sự thật là có người có thể chất hàn băng bùng phát ở đầu mùa xuân, khiến mùa đông kéo dài.

Giang Thiếu Bạch nhìn Diệp Đình Vân mà cau mày lo lắng.

Cậu cười nói: “Nghe nói cậu bắt được nhiều cá lắm hả?”

Hắn gật đầu đáp: “Ừm, lát nữa cậu nhớ ăn nhiều một chút.”

Trước khi Diệp Đình Vân đến, hắn đã vào bếp ăn một bữa, sau khi dung hợp cánh tay trái, hắn lại tiếp nhận một bộ pháp tu luyện kim thân quyết. Môn pháp này có một phần tu luyện phải dùng thức ăn làm chất dinh dưỡng, dùng để cường hóa cơ thể.

Ăn no rồi có thể vận hành pháp quyết này tiêu hóa thức ăn cho nhanh, sau đó lại mau đói.

Giang Thiếu Bạch nắm tay Diệp Đình Vân nói: “Tôi đưa cậu đến phòng tôi nhìn một chút được không?”

Diệp Diểu đen mặt, khó chịu nói: “Đến phòng anh làm gì?”

Giang Thiếu Bạch đắc ý cười nói: “Phòng tôi có ti vi đủ các kênh người lớn, có thể tìm thấy các kênh thú vị, cậu còn chưa trưởng thành không xem được, đi chỗ khác chơi đi.”

Diệp Diểu: “Anh…” Tên khốn này!

Hắn cười cười nói tiếp: “Đùa cậu thôi, tôi nói này, cậu thật sự không có chút tế bào hài hước nào cả! Tôi và anh hai cậu có việc, nếu cậu chán thì lên lầu xem bể bơi đi, có nhiều thứ hay ho đó.”

Diệp Diểu: “…”

Diệp Đình Vân nói với em trai: “Em lên lầu chơi đi, không phải em muốn xem con cá nheo lớn thật hay là phóng đại sao?”

Diệp Diểu: “…”

Cuối cùng Diệp Đình Vân đi theo Giang Thiếu Bạch vào phòng, phòng hắn khá rộng, cậu khen một câu: “Trang trí không tồi nha. Cha cậu đưa phòng này cho cậu à?”

“Ừ.”

Diệp Đình Vân đảo mắt, thầm nghĩ Lạc Văn Phong rất yêu thương Giang Thiếu Bạch.

Hắn vỗ vỗ vị trí bên cạnh nói: “Cậu ngồi xuống đây đi, tôi điều trị cơ thể cho cậu.”

Diệp Đình Vân nhìn hắn một lúc, cuối cùng không kiêng dè nữa.

Hắn nắm tay cậu, truyền từng dòng nguyên khí vào người cậu. Nguyên khí này giống luồng khí thanh tẩy, bao vây và cắn nuốt tất cả linh khí lắng đọng trong người Diệp Đình Vân. Linh khí trong người cậu bị hấp thu vào người Giang Thiếu Bạch.

Sau khi thanh tẩy linh khí lắng đọng, linh khí trong người Diệp Đình Vân đã có thể di chuyển thuận lợi.

Diệp Diểu đứng ngoài cửa, thỉnh thoảng dán tai vào cửa nghe ngóng động tĩnh bên trong, chuẩn bị phá cửa xông vào bất cứ lúc nào.

“Diệp Diểu, em đứng đây làm gì vậy?” Diệp Diểu bị giọng nói thình lình vang lên sau lưng làm giật mình.

Y nhìn thấy Lạc Kỳ, hơi chột dạ nói: “Em…Em tìm nhà vệ sinh.”

“Nhà vệ sinh không ở đây, hay để anh dẫn em đi?”

Diệp Diểu đen mặt nói: “Không cần, em không có nhu cầu.”

Lạc Kỳ cười cười: “Vậy để anh dẫn em lên lầu xem bể bơi, có nhiều thứ thú vị lắm.”

Diệp Diểu vẫn không yên lòng đứng ở cửa không đi.

Lạc Kỳ cười cười, thầm nghĩ Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân cũng từng đi du lịch mấy lần rồi, nếu muốn xảy ra chuyện gì thì đã xảy ra từ lâu, dù Diệp Diểu canh ở ngoài như môn thần cũng không thay đổi được gì.

Diệp Diểu buồn bực nói: “Em không có hứng thú xem cá, cá kỳ quái cỡ nào em cũng đã thấy rồi.”

“Sắp dọn cơm rồi, hay là chúng ta xuống dưới chờ?”

“Em muốn đợi ở đây.”

Lạc Kỳ thấy dáng vẻ này của y đành bó tay. Diệp Diểu đứng ngoài cửa, nghĩ nghĩ một hồi bỗng cảm thấy bản thây giống tên biến thái quá. Y vừa định nghe lén lần nữa thì Giang Thiếu Bạch mở cửa ra.

Hắn híp mắt nhìn Diệp Diểu: “Cậu đang làm gì ở đây?”

Diệp Diểu thầm nghĩ tên này biết rõ còn cố hỏi!

“Tôi lo lắng anh làm bậy.”

“Cậu đừng nghĩ lung tung nữa, con nít mà cứ nghĩ nhiều như vậy không cao lên được đâu.” Giang Thiếu Bạch xoa mạnh đầu Diệp Diểu.

Y cố tránh “ma trảo” của Giang Thiếu Bạch nhưng không thành, đành mặc kệ hắn xoa kiểu tóc hai ngàn tệ của y thành ổ rơm.

Hết chương 160

Chương 161: Tổ chức yến tiệc

Edit: OnlyU

Đến trưa, mọi người ngồi vào bàn ăn.

Diệp Diểu nhìn một bàn đầy thức ăn mà hoảng hồn.

“Hình như thức ăn hơi nhiều!”

Người Trung Quốc mời khách thường chú ý bàn ăn phải phong phú, mấy món được bày trên bàn phải có vài món không động tới mới biểu hiện người mời khách rộng rãi, giàu có, nhưng thức ăn do chính tay ngài Hạ chế biến thì không có luật lệ như vậy.

Thức ăn của ông chú ý số lượng vừa phải, sẽ không bưng lên quá nhiều, mỗi khách ăn no bụng là được. Bưng lên bao nhiêu thì ăn hết bấy nhiêu, nếu chừa lại quá nhiều là có ý không tôn trọng đầu bếp.

Giang Thiếu Bạch cười nói: “Tàm tạm thôi.”

Hắn gắp cho Diệp Diểu một cái vỏ cua: “Cho cậu ăn cái này.”

Diệp Diểu liếc nhìn Giang Thiếu Bạch, có trực giác đối phương đang lấy lòng y, nhưng y không chống cự được sức hấp dẫn của con cua, bắt đầu ăn rôm rốp. Trong vỏ cua có rất nhiều gạch, vô cùng ngon miệng.

“Trung y nói ăn gì bổ nấy, ăn nhiều gạch cua bổ óc.” Giang Thiếu Bạch vô cùng chân thành nói.

Diệp Diểu đang ăn vui vẻ, nghe được câu này lập tức nổi giận đến nghiến răng.

Hắn quay đầu nói: “Ăn đi, nhìn tôi làm gì?”

Diệp Đình Vân nếm thử từng món, hắn phát hiện cậu không kén ăn, món nào cũng thích ăn, nhưng như vậy thì hắn không nhìn ra cậu thích cụ thể món nào.

Mỗi món trên bàn đều rất ngon, ăn vào một miếng, cảm nhận mùi vị nơi đầu lưỡi, đúng là loại hưởng thụ khó tả.

Mọi người ăn no căng, đến gần cuối không ai ăn nổi nữa, bàn tiệc biến thành sân nhà của Giang Thiếu Bạch. Hắn giống như phu quét đường, toàn bộ thức ăn dư lại trên bàn được càn quét sạch sẽ.

Diệp Diểu trợn mắt hốc mồm nhìn Giang Thiếu Bạch, có trực giác bụng đối phương là cái động không đáy, dù ăn bao nhiêu cũng không đầy.

Giang Thiếu Bạch vừa ăn vừa vận chuyển pháp quyết, hắn có cảm giác thức ăn đang chuyển hóa thành nguyên khí.

“Sức ăn mạnh ghê!”

Giang Thiếu Bạch cười cười: “Mấy món này ngon quá!:

Diệp Diểu: “…”

Đúng là thức ăn rất ngon khiến y mở mang tầm mắt, nhưng y chỉ có một cái bụng. Với sức ăn của Giang Thiếu Bạch thì đi ăn buffet chắc chắn không sợ lỗ. Cuối cùng Diệp Diểu đã hiểu tại sao lại bưng lên nhiều đồ ăn như vậy, vì Giang Thiếu Bạch chính là cái thùng cơm.

Dưới ánh mắt của mọi người, Giang Thiếu Bạch hài lòng ăn xong miếng cuối cùng.

Diệp Diểu vô cùng tò mò nhìn chằm chằm bụng Giang Thiếu Bạch, y ngạc nhiên phát hiện đối phương ăn nhiều như vậy mà bụng chỉ nhô lên một chút.

Giang Thiếu Bạch vỗ Diệp Diểu một phát, lạnh lùng nói: “Thằng nhóc này, nhìn cái gì đó?”

Diệp Diểu: “…”

Cơm nước xong xuôi, Giang Thiếu Bạch dẫn Diệp Đình Vân lên lầu xem hồ bơi.

Cậu nhìn mấy thứ bơi trong hồ mà giật mình hoảng sợ, tuy hắn đã chụp hình gửi qua cho cậu xem, nhưng cảnh thật vẫn có chênh lệch so với hình ảnh. Chính mắt nhìn thấy đủ loại hải sản bơi trong hồ, cảm giác rất chấn động khó tả.

Diệp Diểu cũng khiếp sợ không thôi.

“Mấy thứ này bắt được trong hồ lần trước à?” Diệp Đình Vân hỏi.

Giang Thiếu Bạch gật đầu xác nhận: “Đúng vậy, Đình Vân, cậu thật thông minh, đoán một cái là trúng phóc.”

“Không ngờ có nhiều thứ tốt như vậy.”

Hắn gật gù: “Tôi cũng không ngờ.” Rất khó tìm được đồ vật có chứa linh khí, mà cái hồ kia giống như cất giấu kho báu ở một không gian khác vậy, nếu có thể khai thác triệt để thì có lẽ thực lực của hắn sẽ tăng vọt.

Diệp Diểu hơi hiếu kỳ hỏi: “Anh bắt bằng cách nào? Có phải nhờ viên thuốc lần trước không?”

Giang Thiếu Bạch nghe thế thầm nghĩ Diệp Diểu khá thông minh, nhìn ra viên thuốc có vấn đề. Hắn đáp: “Gần như thế.”

“Cậu định xử lý chúng thế nào?” Diệp Đình Vân hỏi.

Hắn không hề suy nghĩ đã đáp: “Ăn!”

Nhưng hắn chỉ có một người, dù vận dụng pháp quyết cũng không thể lập tức ăn hết nhiều thứ như vậy, mà mấy thứ này nuôi trong hồ bơi không bao lâu sẽ chết.

Lúc này Lạc Văn Phong có một đề nghị.

Tuy ông âm thầm mời ông Hạ đến trổ tài nấu nướng nhưng tiếng gió đã truyền ra khắp nơi, nhiều người nghe tin gọi điện đến nói bóng nói gió muốn ăn ké. Nhiều người có thân phận địa vị cao, ăn nói lại chân thành khẩn thiết, khiêm tốn lịch sự, Lạc Văn Phong không tiện từ chối.

Thế là ông có một đề nghị là mở tiệc, 10 triệu 1 bàn, mỗi ngày bán một bàn.

Giang Thiếu Bạch thấy đề nghị này không tồi, vừa kiếm thêm được một khoản thu nhập, vừa có thể làm quen tạo mối quan hệ với nhiều người.

So với việc cho những người mặt dày ăn chùa, không bằng thuận nước đẩy thuyền kiếm chút tiền.

Mà vì làm mồi câu, hắn đã dùng hết dược liệu ngoài ban công, hắn phải kiếm chút tiền bù vào.

Giang Thiếu Bạch đồng ý với đề nghị của Lạc Văn Phong, ông lập tức thả tiếng gió.

Hắn vốn nghĩ 10 triệu 1 bàn hơi đắt, sẽ ít người bỏ tiền mua. Nhưng hắn nhanh chóng nhận ra hắn nghĩ quá nhiều rồi, đối với những đại gia này thì 10 triệu chẳng là gì, căn bản không làm họ do dự, còn xếp hàng đặt bàn.

Sau khi đủ người đặt 10 bàn, Lạc Văn Phong lập tức ngưng bán.

Vài người không mua được lại sôi nổi gọi điện đến, dây dưa không ngớt xin Lạc Văn Phong chừa một chỗ, nhưng tất cả đều bị ông từ chối.

Biệt thự của Lạc Văn Phong vốn vắng vẻ lạnh lẽo, sau khi bắt đầu đãi khách bán bàn tiệc thì cả ngày khách đến như mây, toàn là siêu xe sang trọng. Kể cả những nhân vật quan trọng ngày thường khó gặp được cũng đến. Nhiều người đặt được bàn tiệc, giá trị bản thân bỗng chốc tăng lên.

Giang Thiếu Bạch bắt được không ít hải sản, nhưng nếu bán ra ngoài thì không nhiều, vì thế Lạc Văn Phong chỉ bán tổng cộng 10 danh ngạch.

Một bàn tiệc đại khái ngồi được 10 người, ai đặt được bàn tiệc lập tức trở nên hot ở thủ đô. Trong lúc nhất thời, vô số người muốn đi ăn chùa.

Giang Thiếu Bạch lấy được nguyên liệu nấu ăn cao cấp, cộng thêm tay nghề của ông Hạ khiến mọi người ăn xong khen không dứt, còn nhớ mãi không quên.

Nhiều người đến ăn, nguyên liệu bắt đầu thiếu, Giang Thiếu Bạch lại đi đến hồ nước bắt thêm lần nữa. Nhưng lần này chúng không dễ bị lừa như lần trước, mấy con bắt được thì chất lượng kém hơn rất nhiều.

Đối với tình hình này, Giang Thiếu Bạch khá thất vọng nhưng hắn cũng hiểu được, lần trước bắt được linh ngư đã là tốt lắm rồi.

Nhà họ Lạc.

Ông Lạc hơi đau đầu cúp điện thoại.

Lần trước ông mặt dày đi đến nhà con trai thứ hai ăn ké một bữa, từ đầu đến cuối Giang Thiếu Bạch không hề nể mặt ông, ngay cả một tiếng ông nội cũng không gọi.

Sau đó ông có trách móc Lạc Văn Phong hai câu, Lạc Văn Phong chỉ nói không quản được đứa con trai này.

Ông Lạc cũng biết chuyện Lạc Văn Phong mời cơm Diệp Đình Vân và Diệp Diểu, nhưng ông ngại không đến.

Chẳng qua ông không ngờ Lạc Văn Phong biến sự tình thành như vậy, muốn mở tiệc chiêu đãi những nhân vật quan trọng khắp nơi. Vì số lượng có hạn, nhiều người biết tin chậm không đặt được bàn tiệc, họ quyết định nhờ đến ông Lạc,

Ông bị quấy rầy mà phiền không thôi, dứt khoát không nghe điện thoại nữa, cũng trốn không gặp ai.

Lạc Văn Phong tổ chức tiệc ầm ĩ như vậy nhưng không nói một tiếng với nhà chính, có lẽ không muốn để anh và em trai trộn lẫn vào.

Nghĩ đến đây, ông Lạc không kiềm được thở dài.

Qua tuổi năm mươi ông mới hiểu được, người xuất sắc nhất nhà họ Lạc là Lạc Văn Phong, nếu năm xưa người mà ông chú tâm bồi dưỡng không phải là con trai cả mà là Lạc Văn Phong thì có lẽ Lạc gia sẽ không rơi vào hoàn cảnh đầy nguy cơ như bây giờ.

Tuy biết Lạc Văn Trí tư chất có hạn, nhưng hiện tại ông không còn lựa chọn nào khác.

Ông Lạc xoa trán, thầm nghĩ nếu ba người con trai của ông thân thiết yêu thương nhau thì sau khi ông 100 tuổi, có Lạc Văn Phong giúp đỡ, không chừng Lạc gia sẽ phát triển thêm một bước. Chẳng qua sau chuyện cho con thừa tự, rồi lại đến chuyện nguyền rủa Giang Thiếu Bạch, quan hệ giữa các con ông vô cùng căng thẳng.

Mặc dù Giang Thiếu Bạch không tiến vào giới chính trị nhưng ông Lạc nghe mấy ông bạn thân nhắc đến tên Giang Thiếu Bạch, trong câu nói có vài phần kiêng dè và tán thưởng. Người cháu này của ông có thể cũng rất lợi hại, đáng tiếc… Ngoại trừ cha và anh trai, Giang Thiếu Bạch rất bài xích người nhà họ Lạc, tâm bài xích còn nặng hơn cả Lạc Kỳ.

Mấy thành viên đội Phi Long đang đứng trên sân thượng biệt thự, canh giữ nguyên liệu nấu ăn trong hồ bơi.

Sau khi Lạc Văn Phong bắt đầu mời khách, tin tức về các loại hải sản quái dị trong nhà ông đã truyền khắp nơi. Mà con cá lần trước Giang Thiếu Bạch bắt được đã có giá 5 triệu, hiện giờ có thể đoán sơ giá trị của hồ hải sản này. Hắn sợ người khác có ý xấu bèn lấy việc công làm việc tư, điều mấy thành viên đội Phi Long đến canh gác hồ bơi, nói là làm nhiệm vụ huấn luyện.

Làm huấn luyện viên đội Phi Long, Giang Thiếu Bạch điều động vài người là chuyện rất dễ dàng.

Đào Lâm đứng bên cạnh hồ bơi, vừa nhìn con cá nheo to tướng bơi trong hồ vừa khiếp sợ không thôi.

“Huấn luyện viên bắt được con cá nheo này ở đâu mà bự chà bá vậy?”

Doãn Hạ Võ nhún vai: “Huấn luyện viên không phải người bình thường, luôn có cách đặc biệt.”

Đào Lâm nhìn con bạch tuột nhỏ bơi tới bơi lui trong hồ mà nuốt nước bọt một cái.

Ông Hạ làm bạch tuột viên rất ngon, vừa mềm vừa tươi ngon, tiếc là ít quá.

Trương Hổ hào hứng đi tới nói: “Tôi tới đổi ca, anh Hạ, A Lâm, hai người đi xuống ăn cơm đi. Người nhà họ Hạ không hổ là trù nghệ thế gia, tiện tay nấu một bữa cơm mà cũng ngon khủng khiếp luôn, không biết thức ăn của huấn luyện viên còn ngon đến cỡ nào.”

Trương Hổ thầm nghĩ thỉnh thoảng Giang Thiếu Bạch sẽ làm chuyện tốt, lúc huấn luyện viên đòi người đến đây huấn luyện, mấy tên kia đều né hết, may là hắn không né.

Khoảng thời gian này ông Hạ sẽ ở lại biệt thự để nấu ăn, còn kéo mấy người cháu và học trò đến giúp sức.

Mấy thành viên đội Phi Long cũng được ăn thức ăn nhà họ Hạ nấu luôn.

Nếu lúc nấu tiệc rượu còn thừa nguyên liệu nấu ăn thì sẽ xử lý hết vào các bữa ăn của họ.

Hạ gia nấu cơm đơn giản nhưng tay nghề cao, tiện tay xào nấu cũng khiến người ta cảm thán khen không ngớt.

Để bảo đảm chất lượng bàn tiệc, ông Hạ còn cố ý mang gạo ngon nhất đến. Tuy không thể nấu các món sơn hào hải vị cho thành viên đội Phi Long, nhưng muốn ăn cơm rang cứ nói, họ vẫn có thể nấu.

Sau khi đến biệt thự, mỗi bữa Trương Hổ ăn đến hai ba bát cơm.

Thỉnh thoảng bàn tiệc còn thừa thức ăn, họ cũng được ăn.

Doãn Hạ Võ cau mày nói: “Nhiều nhân vật quan trọng tầm cỡ đến đây, các cậu chú ý giữ hình tượng một chút!” Hai ngày trước anh còn gặp một trưởng quan quân khu.

Trương Hổ gật đầu: “Vâng, bọn em sẽ chú ý!” Hắn lau miệng, thầm nghĩ phải chú ý một chút, hẳn là không chảy nước dãi đâu.

Hết chương 161



Chương 162: Ông Diệp đến

Edit: OnlyU

“Hân Hân.”

Lạc Hân Hân đang đi dạo phố thì gặp bạn học, nữ sinh kia nhiệt tình chào cô.

“Tuyết Phỉ, là cậu à? Có chuyện gì mà trông cậu vui thế?” Lạc Hân Hân hỏi bạn.

Trần Tuyết Phỉ gật đầu, vô cùng hào hứng nói: “Ừ có chuyện vui. Tối nay ông nội sẽ dẫn tớ đến nhà bác hai cậu ăn tiệc đó.”

Lạc Hân Hân cười cười: “Vậy à?”

Cô bạn hào hứng nói tiếp: “Đúng vậy. Ông nội tớ biết tin sớm, thế mà cũng khó khăn lắm mới giành được một chỗ. Thật ra ông tớ muốn giấu tin này, định dẫn cả nhà đi ăn, ai ngờ bạn của ông tin tức nhanh nhạy, da mặt ai cũng dày, cuối cùng chỉ còn lại ba chỗ trống. Tớ nài nỉ lắm mới được ông nội dẫn đi.”

Trần Tuyết Phỉ thầm nghĩ mấy người bạn của ông nội cô ngày thường rất đạo mạo nghiêm trang, thế mà vì một bữa cơm lại không biết xấu hổ như vậy, đúng là khó tưởng tượng.

Lạc Hân Hân cười nói: “Vậy là cậu có lộc ăn.”

Trần Tuyết Phỉ gật đầu: “Ừa, nghe nói nhà bác hai cậu có rất nhiều loại hải sản kỳ lạ! Còn có một con cá nheo rất béo mập.”

Lạc Hân Hân cười gượng: “Chắc vậy.”

Trần Tuyết Phỉ không hiểu hỏi: “Cậu chưa thấy hả?”

Cô hàm hồ đáp: “Dạo này tớ khá bận.”

Trần Tuyết Phỉ hiểu ra đại khái, cô cười nói: “Hân Hân, cậu đừng quá vất vả.”

Chia tay bạn học, Lạc Hân Hân hơi buồn rầu, Lưu Thịnh đã bị bắt giam, anh họ cô phạm rất nhiều tội, theo luật phỏng chừng sẽ bị xử hai mươi năm. Hai ngày này mẹ cô vô cùng sốt ruột, tuy cha cô đã khuyên không được hành động thiếu suy nghĩ nhưng mẹ cô vẫn không nghe.

Hai ngày trước, mẹ cô còn chạy đi tìm Lạc Văn Phong, kết quả ngay cả cửa cũng không vào được, bị bảo vệ biệt thự đuổi ra, làm ầm ĩ mất hết mặt mũi.

Lạc Hân Hân thở dài, cô có cảm giác nhà cô và nhà bác hai càng ngày càng xa.

Tại biệt thự Lạc Văn Phong.

Lạc Kỳ đi lên lầu, gõ cửa phòng Giang Thiếu Bạch.

Hắn ló đầu ra, nghi ngờ hỏi: “Anh, có chuyện gì vậy, dọn cơm hả? Chưa tới giờ mà, em còn hơi no.”

Mấy ngày gần đây biệt thự của Lạc Văn Phong đãi rất nhiều khách khứa, nhiều người muôn hình muôn vẻ, Giang Thiếu Bạch không cách nào giao tiếp với những “quý ông thành công” đó, thế nên chưa đến giờ cơm là hắn nhốt mình trong phòng tu luyện.

Thêm nữa hắn ăn hơi nhiều, ngày nào cũng tốn không ít thời gian hóa giải dược lực.

Lạc Kỳ liếc nhìn em trai, hơi tức giận nói: “Lại nghĩ đến ăn cơm, là ngài Diệp đến.”

Giang Thiếu Bạch nghe thế hỏi lại: “Ngài Diệp? Ông nội của Diệp Đình Vân?”

“Ừ, bàn tiệc hôm nay là ông nội của Diệp Đình Vân đặt.”

Mỗi bàn tiệc giá 10 triệu, Lạc Văn Phong vốn định để lại một bàn mời ông Diệp, nhưng ông vẫn trả tiền.

Anh nói tiếp: “Lần trước em đánh Diệp Đình Vân đúng không, đi xuống xin lỗi đi.”

Giang Thiếu Bạch gật đầu: “Vâng, để em lấy rượu ra.”

Lạc Kỳ gật đầu: “Ừ.”

Rượu dưỡng sinh hắn ủ lần trước đã bị Lạc Kỳ và Lạc Văn Phong uống hết.

Giang Thiếu Bạch đưa cho mỗi người ba vò, mà hắn lại không quá thích rượu nên còn dư lại. Lúc này hắn cầm một vò rượu ra.

Ông Lạc nhìn thấy Giang Thiếu Bạch cầm một vò rượu chạy xuống lầu, hào hứng chạy đến lấy lòng Diệp Khôn, ông không khỏi khó chịu trong lòng.

Từ sau khi ông đến đây, Giang Thiếu Bạch không biết phải giao tiếp với ông thế nào bèn dứt khoát làm lơ ông luôn.

Ông Lạc vốn nghĩ có thể tính tình người cháu này của ông hơi lạnh lùng nên không thích thân mật với ông, kết quả thì sao, Diệp Khôn vừa đến, Giang Thiếu Bạch lập tức hí ha hí hửng chạy tới khoe tài, thái độ khác hoàn toàn với ông nội ruột thịt, khiến ông Lạc bỗng cảm thấy mất mát không thôi.

“Ông nội đến rồi, hoan nghênh hoan nghênh! Cháu nghe Đình Vân nhắc tới ông từ lâu, nghe nói ông là người rộng rãi phóng khoáng, nhìn xa trông rộng, vô cùng sáng suốt.” Giang Thiếu Bạch cười tươi, bày vẻ mặt lấy lòng nói với Diệp Khôn.

Ông cười nói: “Đình Vân cứ khoa trương, cháu còn trẻ, bản lĩnh hơn người, tương lai sẽ thành công vang dội.”

Giang Thiếu Bạch vội khiêm tốn nói: “Nào có ạ, ông khen cháu quá rồi.”

“Không đâu, ông đã gặp mấy người bạn cũ, họ đánh giá cháu rất cao.”

Giang Thiếu Bạch chớp mắt, thầm nghĩ thì ra hắn được đánh giá cao trong giới bạn bè của ông Diệp sao? Quả nhiên đã là vàng thì sẽ chói sáng.

“Trông ông nội trẻ quá! Không giống ông nội người ta chút nào, chắc lúc ông còn trẻ là một đại soái ca.”

“Trẻ gì chứ, lớn tuổi rồi còn nói cái gì đẹp hay không đẹp! Ngược lại là cháu, đẹp trai thế này chắc chắn có nhiều cô gái theo đuổi gọi “nam thần” lắm đây.”

Giang Thiếu Bạch đỏ mặt: “Ông quá khen rồi, không khoa trương như vậy đâu.”

Lạc Kỳ vốn lo lắng ông Diệp sẽ làm em trai mất mặt, không ngờ thái độ của ông đối với Giang Thiếu Bạch lại thân thiện như thế, giống như nhận cháu rể vậy, bầu không khí giữa hai người có điểm gì đó… ngọt ngấy luôn.

Lạc Kỳ quay đầu đi, cánh tay nổi đầy da gà luôn rồi. Anh thoáng nhìn về phía Diệp Diểu, không bất ngờ thấy y đang nhăn nhó buồn bực.

Giang Thiếu Bạch gãi đầu nói: “Lần trước cháu bất cẩn làm Đình Vân bị thương.”

“Mấy đứa còn trẻ, có xô xát là chuyện không tránh khỏi.” Ông Diệp không để ý nói.

Giang Thiếu Bạch không ngờ ông lại dễ nói chuyện như vậy, nhất thời đờ người ra. Hắn noi tiếp: “Cháu không cố ý đâu ạ.”

“Rượu trong tay cháu là đưa cho ông đó hả?” Diệp Khôn bỗng lên tiếng hỏi.

Hắn gật đầu: “Vâng ạ! Đây là rượu cháu tự ủ, uống rượu này có thể kéo dài tuổi thọ, nhưng hương vị thường thường…”

“Cháu quá khiêm tốn rồi, những người trẻ tuổi như cháu thường chỉ biết uống rượu, làm gì biết chưng cất ủ rượu.”

Diệp Khôn nhận vò rượu trong tay Giang Thiếu Bạch, đưa cho Diệp Diểu, còn nhỏ giọng thì thầm: “Mang cất vào xe, đừng để ai thấy.”

Diệp Diểu: “…”

Ông Lạc đứng trên lầu chứng kiến từ đầu đến cuối.

Chuyện rượu dưỡng sinh rất ồn ào đoạn thời gian trước, ngàn vàng khó cầu, ngay cả ông chỉ được một vò. Ông cũng nghe nói Giang Thiếu Bạch chia cho Diệp Đình Vân mấy vò, Diệp Đình Vân đưa cho ông Diệp. Người cháu này của ông thật rộng rãi, đã tặng Diệp Đình Vân nhiều như vậy, giờ lại tặng thêm cho Diệp Khôn, ông Lạc bỗng có cảm giác chua chát.

“Ông Lạc, sao đứng một mình ở đây thế?”

Ông Lạc đứng ở lầu hai nhìn Giang Thiếu Bạch và Diệp Khôn nói chuyện, thình lình một giọng nói vang lên làm ông giật mình.

“Thì ra là ông Vạn. Sao ông lại ở đây?”

“Tôi tới dùng cơm. Rất khó đặt bàn tiệc, tôi bị chậm một bước, cũng may lão Diệp đặt được, tôi ăn ké thôi.” Ông Vạn lắc lắc đầu, hơi bất đắc dĩ nói.

Ông Lạc nghe thế cười nói: “Thì ra là thế.”

“Cháu ông giỏi thật. Tôi vừa lên lầu xem bể bơi, con cá nheo to đúng là không tầm thường, không biết cháu ông bắt thế nào.” Ông Vạn cảm thán nói.

Ông Lạc cười cười: “Thanh niên trẻ mà, vẫn có chút không nghiêm túc.”

“Còn trẻ ham chơi một chút cũng bình thường, không nhiều người được như cháu ông đâu, vừa làm chơi mà vừa đạt được thành tựu!” Ông Vạn nói.

Ông Lạc cười cười: “Ông quá khen nó rồi.”

Ông Vạn nhìn theo tầm mắt ông Lạc, trông thấy hai người bên dưới bèn nói: “Ông Diệp thật có phúc, mấy người cháu đều rất xuất sắc.”

Ông thầm nghĩ ông Lạc có người cháu tài giỏi là Giang Thiếu Bạch, nhưng dường như không nhờ vả được gì. Giang Thiếu Bạch căn bản không phải là người tôn kính người già, thế mà… Ông nhìn xuống dưới lầu, Giang Thiếu Bạch đang giả vờ đáng yêu đi theo ông Diệp, ông bỗng có cảm giác muốn mù mắt.

Ngày thường Giang Thiếu Bạch rất thiếu đòn, thế mà trước mặt Diệp Khôn lại giống như một đứa nhỏ đáng yêu ngượng ngùng.

Đến giờ dùng cơm, ông Diệp và mấy người bạn đi vào phòng.

Lạc Kỳ kéo Giang Thiếu Bạch lại, hiếu kỳ hỏi: “Hình như ngài Diệp rất thích em, em đã làm cái gì hả?”

Hắn gãi đầu nói: “Em cũng không biết! Có lẽ vì em bẩm sinh đã được người thích chăng?”

Lạc Kỳ: “…”

Giang Thiếu Bạch nhìn nét mặt anh trai, nhịn không được nhíu mày, anh hắn bày vẻ mặt này là có ý gì? Chẳng lẽ hắn nói không đúng sao?

Nhưng nhìn thái độ của ông Diệp hơi khác thường, chẳng lẽ lúc ông gặp lão thần côn đã bị sư phụ hắn đổ thuốc mê gì đó?!

Lạc Kỳ suy tư một chút rồi nói: “Nhưng ngài Diệp thích em là chuyện tốt.”

Giang Thiếu Bạch: “…”

Lạc Văn Trí đặt điện thoại xuống, nét mặt âm trầm.

Lạc Dương nhìn ông hỏi: “Cha, chú hai không đồng ý à?”

Lạc Văn Trí gật đầu: “Ừ, nói là mấy thứ đó do Giang Thiếu Bạch bắt, Lạc Văn Phong chỉ hỗ trợ dắt mối, không làm chủ được…”

Lạc Dương buồn bực nói: “Chú hai thật biết nói đùa, chú hai là cha của Giang Thiếu Bạch, có cái gì mà không thể làm chủ, không muốn giúp thì có.”

Lạc Văn Trí xoa trán một cái, đại khái cũng hiểu được ý tứ của Lạc Văn Phong.

Lần trước vụ rượu dưỡng sinh, Lạc Văn Trí đã đi tìm Lạc Văn Phong, bị đối phương không chút nể tình từ chối.

Khi đó ông nghĩ em trai không phúc hậu, còn mắng đối phương một trận, lúc đó ông còn dọa nạt nói rằng ông không muốn nhận người em trai này nữa. Tuy Lạc Văn Trí nói thế nhưng dường như Lạc Văn Phong không để trong lòng, kết quả nhanh như vậy đã phải cầu cạnh em trai, còn bị từ chối.

Lạc Văn Trí muốn trực tiếp đi đến đó nhưng lại sợ Lạc Văn Phong không nể mặt ông trước mặt mọi người.

Ông dò la tính tình Giang Thiếu Bạch, nghe nói hắn rất khó chơi, ngay cả ông Vạn cũng không quá nể mặt.

“Cha, hình như ông nội đến ở nhà chú hai rồi.” Lạc Hải nói.

Lạc Văn Trí gật đầu: “Cha biết.”

Ông hít sâu một hơi, vô cùng phiền muộn. Trước kia mỗi lần ông cãi nhau với em trai, ông Diệp luôn đứng giữa hòa giải, còn hơi nghiêng về phía ông. Nhưng gần đây Lạc Văn Trí luôn có cảm giác cha ngày càng bất công, luôn mắng ông vô dụng, có khả năng từ bỏ ông rồi.

Ngay thời điểm mấu chốt này mà ông đến ở nhà Lạc Văn Phong, Lạc Văn Trí không thể không nghĩ nhiều một chút.

Hết chương 162

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info