ZingTruyen.Info

[ĐM/HOÀN]Ghi Chép Xuống Núi Của Thần Côn _ Diệp Ức Lạc

c130_131_132

TuyenTuyen202

Chương 130: Trong nhà thật sự có quặng mỏ

Edit: OnlyU

Vừa tan học, Giang Thiếu Bạch lập tức bị Bách Quang Vũ tóm lấy: “Lão tứ, thì ra cậu đúng là cậu ấm con nhà giàu không thiếu tiền…”

Giang Thiếu Bạch: “…”

Lý Vũ Hàm liếc nhìn Bách Quang Vũ: “Lão đại, lão tứ đã nói chuyện này từ lâu rồi mà, trong nhà có mỏ, tiền bạc đối với cậu ấy chỉ là một con số mà thôi, nhớ không? Có điều sao cậu không nói chuyện cậu là em trai của Lạc Kỳ? Làm tớ cứ lo lắng cậu bắt cá hai tay.”

Giang Thiếu Bạch nghi ngờ hỏi: “Mấy cậu biết hết rồi à?”

“Anh cậu công bố kìa, lúc này chắc là nhiều người biết lắm rồi.” Quách Phạn nói.

Giang Thiếu Bạch lấy di động ra tìm xem, phát hiện tên hắn xuất hiện trên hot search.

Trước giờ hắn có chút tên tuổi nhưng chỉ nổi tiếng trong học viện hoặc ít ít thôi, hiện tại thì bùng nổ luôn rồi.

[Long trời lở đất, nhị thiếu gia của tập đoàn Thiên Kỳ từ trời giáng xuống.]

Nhìn lướt qua hot search thì đã có hơn trăm triệu view, phía dưới có không ít bình luận, đa số bày tỏ hâm mộ, cũng có người chua chát nói, quả nhiên đầu thai cũng phải có kỹ thuật.

Giang Thiếu Bạch đảo mắt, im lặng không nói gì. Từ khi phát hiện có người theo dõi thì hắn đã lập tức nói chuyện này cho Lạc Kỳ biết, cũng nói nếu bên kia đã nghi ngờ thì không cần giấu nữa, dù sao cũng không phải là chuyện xấu.

Nhưng hắn không ngờ ông anh hắn lại nóng vội như vậy, dứt khoát nhận phóng vấn của tạp chí rồi nói thẳng ra luôn.

Phóng viên phụ trách phỏng vấn Lạc Kỳ cũng không ngờ có thể moi ra tin hot thế này từ anh, tạp chí vừa bán ra lập tức được tranh mua, chưa đến chiều đã bán hết sạch, tòa soạn đành phải vội vàng in thêm để bán tiếp.

Hết giờ học, Giang Thiếu Bạch quay về ký túc xá. Dọc đường đi, hắn phát hiện có rất nhiều người len lén nhìn hắn.

Ánh mắt của mấy nữ sinh vô cùng nồng cháy, hắn cảm thấy bản thân giống như thỏi vàng di động vậy. Mấy nữ sinh cứ đi theo sau lưng hắn, còn kích động xì xào bàn tán.

“Trường chúng ta lại có thêm một phú nhị đại.”

“Chẳng những giàu mà còn đẹp trai.”

“Có ích gì đâu, suốt ngày Giang Thiếu Bạch cứ dính lấy Diệp Đình Vân.”

“Đàn ông giàu có đẹp trai chơi gei hết rồi, chúng ta còn hy vọng gì nữa?”

“Tớ nói rồi mà, Diệp Đình Vân không có khả năng yêu đương với một tên lăng nhăng, thì ra sự thật là vậy.”

Giang Thiếu Bạch liếc nhìn Quách Phạn, khó hiểu hỏi: “Lão nhị, cậu nhìn tôi như vậy là sao?”

Người ngoài không tính, ngay cả Quách Phạn cũng nhìn hắn không chớp mắt là sao, làm như chưa từng thấy hắn vậy.

Quách Phạn cười cười: “Hôm nay tôi bỗng thấy cậu khác ngày thường.”

Giang Thiếu Bạch khoanh tay, đúng là không giống lúc trước nữa, vì giờ hắn đã thành phú nhị đại rồi. Người thường ăn mặc quê mùa thì bị gọi là nhà quê, nhà giàu mặc thường thường phèn phèn thì được gọi là khiêm tốn giản dị. Trên diễn đàn gọi hắn là ‘mỹ nam nhà quê‘, hẳn là phải sửa lại rồi.

Bách Quang Vũ chống cằm, ưu sầu nhìn Giang Thiếu Bạch.

Hắn thấy thế lườm cậu bạn một cái: “Nhìn cái gì?” Hết lão nhị lại đến lão đại.

Cậu bạn đáp: “Tôi chỉ ngạc nhiên thôi.” Hắn đã sớm biết Giang Thiếu Bạch không đơn giản, nhưng trong thâm tâm hắn luôn nghĩ bản thân là người có gia thế tốt nhất trong phòng ký túc xá này, kết quả, lão tứ không lên tiếng thì thôi, nói ra một cái làm người ta hết hồn! Lão tứ là em trai của Lạc Kỳ, hắn nên nhìn ra từ lâu rồi mới phải, bầu không khí giữa hai người rất kỳ lạ.

Hẳn là Diệp Đình Vân cũng biết lâu rồi nên mới bình thản như vậy khi thấy Giang Thiếu Bạch và Lạc Kỳ thân thiết nhau.

“Lão tứ, cậu có nhiều bí mật quá. Cậu còn giấu chuyện gì nữa không? Hay là nói ra luôn đi, chứ sau này mới nói thì coi chừng tôi bị bệnh tim luôn.”

Giang Thiếu Bạch cười cười: “Nào có, tôi làm gì có nhiều bí mật như vậy, không có, hết rồi.”

Hắn thầm nghĩ Bách Quang Vũ thật nhạy bén, đúng là hắn còn che giấu một bí mật quan trọng nhất, hắn chính là “vị hôn phu” của Diệp Đình Vân! Bí mật này có sức nặng không nhẹ đâu, không chừng còn hơn cả chuyện hắn là em trai của Lạc Kỳ.

Bách Quang Vũ vẫn hoài nghi: “Thật sự không có?”

Giang Thiếu Bạch chắc như đinh đóng cột: “Không có, lão đại, cậu tin tôi chút được không?”

Bách Quang Vũ: “…” Quả thật khó mà tin được! Lão tứ nói chuyện không đáng tin chút nào.

Tập đoàn Thiên Kỳ.

Lạc Kỳ nhận phỏng vấn xong, cả tập đoàn lập tức bùng nổ, mấy thư ký trong phòng bị shock nặng, cả buổi chiều không ai còn tâm trạng làm việc.

Giang Thiếu Bạch trở thành đề tài tám chuyện của mọi người trong công tỵ. Dù hắn là cố vấn môi trường nhưng rất hiếm khi lộ diện, không nhiều người biết về hắn. Những người tiếp xúc nhiều với Giang Thiếu Bạch chính là mấy thư ký.

“Tôi đã nói rồi, Lạc tổng cứ kỳ lạ thế nào, thì ra Giang Thiếu Bạch chính là em trai của ảnh.”

Doãn Phương Phương lo lắng nói: “Lúc Giang Thiếu Bạch làm việc ở đây, tôi còn sai hắn đi đặt đồ ăn bên ngoài.”

“Tôi cũng không để lại ấn tượng tốt lắm, còn bảo hắn đi pha cà phê cho tôi.” Cô còn nghĩ Giang Thiếu Bạch pha cà phê khó uống quá.

Doãn Phương Phương nói thế, mấy thư ký còn lại lập tức lo lắng. Nhan Nghiên lên tiếng: “Hình như tôi phạm sai lầm rồi!”

Lý Doanh hỏi lại: “Hả, cô đã làm gì?”

Nhan Nghiên che mặt: “Tôi từng nói giỡn với hắn, nói chúng ta gọi Lạc tổng là Diêm Vương.” Giang Thiếu Bạch là em trai Lạc Kỳ, không biết hắn có thuật lại chuyện này với anh trai không?

“Lạc tổng cũng thật là, không nói không rằng, đùng một cái xì ra tin tức nặng ký như vậy!”

Nếu biết sớm thì phải đi ôm đùi Giang Thiếu Bạch, em trai ruột của Lạc tổng đó nha, không chừng sau này sẽ trở thành ông chủ của tập đoàn luôn.

“Cô nói đúng, Lạc tổng không lộ tiếng gió nào, giấu kín ghê.”

“Tôi đã nói hai người đó rất giống nhau, thì ra là máu mủ.”

Doãn Phương Phương nhìn Lý Doanh, nghi ngờ hỏi: “Doanh Doanh, đang nghĩ gì vậy?”

Lý Doanh cười cười: “Không có gì. Thật ra có lần tôi mang đồ đến nhà Lạc tổng, đã gặp Giang Thiếu Bạch ở đó.”

Bí mật này cô giấu trong lòng đã lâu rồi, sợ mấy cô bạn suy nghĩ miên man, lại bị Lạc Kỳ cảnh cáo nên luôn giấu kín trong lòng, rốt cuộc bây giờ có thể nói ra, nhịn rất cực khổ đó.

Lý Doanh nói xong lập tức cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

“Giang Thiếu Bạch ở trong nhà của Lạc tổng hả?” Doãn Phương Phương hơi ngạc nhiên.

Nhan Nghiên lại nói: “Hai anh em ở chung nhà thì có gì to tát đâu.”

Lý Doanh thầm nghĩ hiện giờ mọi người đã biết hai người đó là anh em ruột nên không thấy bất thường, chứ đổi lại là mấy ngày trước xem, mấy cô gái biết được bí mật này sẽ bùng nổ cho coi.

Lúc đó Lạc Kỳ còn nói với cô quan hệ của hai người không như cô nghĩ, bảo cô đừng suy nghĩ bậy bạ, nhưng khi đó cô hoàn toàn hiểu sai.

“Hai anh em họ rất thân thiết nhỉ?” Doãn Phương Phương lên tiếng.

“Người ta là anh em ruột mà.” Không giống với mấy người nhà họ Lạc bên kia.

Mấy thư ký tám chuyện quên trời quên đất, cửa phòng bỗng mở ra, mấy cô gái vừa thấy người đứng ở cửa lập tức giật mình hoảng sợ. Lạc Kỳ quét mắt nhìn một vòng rồi thản nhiên nói: “Copy văn kiện này đi.”

Lý Doanh nghe thế vội đứng lên, đi đến nhận văn kiện. Mấy thư ký thấy Lạc Kỳ rời đi mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Trong đội Phi Long, mấy thành viên đang xúm lại đọc phỏng vấn của Lạc Kỳ.

“Tôi đã nói mà, huấn luyện viên kỳ lạ lắm, thì ra là vậy.” Đào Lâm lên tiếng.

Thảo nào vừa xuống máy bay, Giang Thiếu Bạch lập tức hẹn Diệp Đình Vân đi ăn cơm rồi mới gọi cho Lạc Kỳ nhờ đặt vé máy bay.

Doãn Hạ Võ hít sâu một hơi, rất nhiều chuyện cần phải xem lại. Thái độ của Giang Thiếu Bạch đối với Kinh Thành Tứ Thiếu rất tàn bạo, dễ dàng nhận ra huấn luyện viên tốt với Lạc Kỳ đến cỡ nào. Bây giờ biết rõ hai người là anh em ruột thì không còn kỳ quái nữa.

Cả chuyện Giang Thiếu Bạch hạ mình gia nhập đội Phi Long để làm vệ sĩ cho Lạc Kỳ nữa, trước đây Doãn Hạ Võ cho rằng Giang Thiếu Bạch muốn nương theo vụ án của Lạc Kỳ mà nổi danh nên mới gia nhập đội Phi Long.

Khổng Nhất Bình cảm thán nói: “Không ngờ huấn luyện viên là phú nhị đại, huấn luyện viên giàu như vậy, căn bản không cần phải nhận nhiệm vụ trước! Theo tôi thấy, huấn luyện viên là người rất có chí tiến thủ và hoài bão.”

Doãn Hạ Võ cũng nghĩ vậy, Giang Thiếu Bạch là em trai của Lạc Kỳ thì xem như cũng môn đăng hộ đối với Diệp Đình Vân, nhưng lúc này nhà họ Lạc bùng nổ rồi.

“Trong bài phỏng vấn, Lạc Kỳ nói gần đây mới tìm được em trai. Không biết anh ta biết chuyện từ lúc nào nhỉ?”

Đào Lâm nghĩ nghĩ rồi nói: “Lúc xảy ra vụ ám sát, chắc chắn Lạc Kỳ chưa biết, vì khi tôi gọi huấn luyện viên là anh thì Lạc Kỳ cũng gọi theo.”

Nếu lúc đó Lạc Kỳ đã biết rồi thì không lý gì sẽ gọi như vậy, vai vế loạn hết trơn.

Mà khi Lạc Kỳ gọi như vậy, trông Giang Thiếu Bạch rất lúng túng, có lẽ lúc đó huấn luyện viên đã biết rồi, lại lo lắng Lạc Kỳ gặp nạn nên mới chạy tới làm vệ sĩ, còn Lạc Kỳ thì chẳng hay biết gì.

Khổng Nhất Bình liếc Đào Lâm một cái, khinh thường nói: “Huấn luyện viên nhỏ tuổi hơn cậu, thế mà cậu còn nịnh nọt gọi anh Giang cho được.”

Đào Lâm: “…”

“Tuy huấn luyện viên nhỏ tuổi nhưng rất lợi hại, không có người ta thì cậu suýt bái đường với tinh tinh rồi đó Nhất Bình! Cậu cũng hấp dẫn ghê nhỉ, quyến rũ được cả tinh tinh luôn.”

Khổng Nhất Bình hung hăng lườm Đào Lâm, thầm mắng đối phương khốn nạn, chỉ biết vạch trần lịch sử đen tối của hắn.

“Đều tại tên khốn kiếp là cậu, nói bậy nói bạ huấn luyện viên và Lạc Kỳ lôi lôi kéo kéo, tin đồn ban đầu là do chính cậu loan truyền chứ ai.” Khổng Nhất Bình nói.

Đào Lâm nhăn mặt: “Tôi không có nói bậy. Lúc đó tôi thấy hai người rất kỳ lạ, huấn luyện viên nắm chặt tay Lạc Kỳ, hai người mặt đối mặt nhìn nhau…” Ánh mắt đó kỳ quái lắm, Đào Lâm im lặng một lúc bỗng nói: “Bây giờ nhớ lại, hình như Lạc Kỳ muốn nhổ tóc của huấn luyện viên rồi bị chặn lại.”

Khổng Nhất Bình: “…” Thằng ngốc Đào Lâm này, chuyện này mà cũng nhìn lầm được.

“Mà này, hình như Lạc Kỳ không thể sinh con, mà huấn luyện viên lại thích đàn ông.” Trương Hổ bỗng lên tiếng.

Đào Lâm: “…”

Hết chương 130


Chương 131: Lạc gia chấn động

Edit: OnlyU

Tại nhà họ Đoạn.

Nhóm Kinh Thành Tứ Thiếu đang tụ tập ở nhà họ Đoạn.

Trên ti vi đang phát đoạn phỏng vấn của Lạc Kỳ.

“Thì ra tên biến thái chết tiệt kia là em trai của Lạc Kỳ.” Đoạn Minh Lãng không thể tin nổi.

Hắn đã nói rồi mà, dù Lạc Kỳ có tìm đến đàn ông cũng sẽ không tìm một tên như Giang Thiếu Bạch, hung dữ ác liệt làm người ta giận sôi máu. Là em trai thì đành chịu, máu mủ ruột thịt không thể thay đổi.

Triển Lâm Huy nghĩ nghĩ rồi nói: “Tôi nghe nói lần trước Lạc Kỳ bị tổ chức sát thủ theo dõi, kết quả cả tổ chức bị huấn luyện viên đội Phi Long tiêu diệt.”

Huấn luyện viên này chắc chắn là Giang Thiếu Bạch.

Lúc còn ở Mê Hồn Cốc, ngẫu nhiên nghe mấy thành viên đội Phi Long nói Giang Thiếu Bạch để mắt tới Lạc Kỳ nên mới gia nhập đội Phi Long.

Đoạn Minh Lãng thở dài, Giang Thiếu Bạch nóng nảy hung dữ  không hề nể mặt hắn, hắn vốn định tìm người dạy bảo đối phương một trận, may mà hắn chưa ra tay, nếu không thì rắc rối to rồi.

“Lạc Kỳ có em trai quá lợi hại.”

Sở Hãn cười nói: “Đột nhiên Lạc Kỳ có một người em trai, e là Lạc gia nổ tung chảo rồi.”

Đoạn Minh Lãng cầm điều khiển từ xa cũng cười nói: “Có lẽ vậy.” Lúc trước mấy người nhà họ Lạc còn muốn nhét một đứa bé làm con thừa tự cho Lạc Kỳ mà.

“Mảnh đất trên núi Nguyệt Minh cũng do chính Giang Thiếu Bạch giải quyết, em trai của Lạc Kỳ không đơn giản đâu.” Sở Hãn tiếp lời.

Triển Lâm Huy gật đầu: “Mấy thành viên đội Phi Long rất nghe lời hắn.”

Lận Thiệu Nguyên buồn bực nói: “Hắn mạnh quá, làm tôi hơi sợ.”

Lúc ở Mê Hồn Cốc, vì dọa sợ mấy đại thiếu gia mà Giang Thiếu Bạch đã biểu diễn một màn tay không chém gỗ, làm mấy người này bị dọa sợ hết hồn.

Nhà họ Diệp.

Diệp Hà lên tiếng: “Đình Vân, em đã biết thân phận của Giang Thiếu Bạch từ lâu rồi đúng không?”

Diệp Đình Vân gật đầu: “Vâng ạ.”

Anh nghe vậy nghi ngờ hỏi: “Hai đứa thân lắm sao? Chuyện gì hắn cũng nói cho em biết à, ngay cả chuyện bí mật như vậy cũng nói?”

Theo anh biết thì ngay cả nhà họ Lạc cũng không biết rõ Giang Thiếu Bạch là em trai của Lạc Kỳ. Họ còn cố tình mách lẻo với Lạc Kỳ về quan hệ giữa Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân. Rất nhiều người đều nghĩ Lạc Kỳ đã thành đồng tính luyến ái.

Đột nhiên tuyên bố tin shock này, ông Lạc kích động suýt ngất luôn.

Tuy bên ngoài luôn đồn về tam giác tình yêu giữa ba người Giang Thiếu Bạch, Lạc Kỳ và em trai anh, nhưng Diệp Hà chưa từng tin.

Đối với mấy lời đồn này, Đình Vân luôn bình tĩnh lãnh đạm, nhưng bây giờ lộ chuyện hai người kia là anh em ruột lại khiến anh bắt đầu nghi ngờ quan hệ giữa em trai và Giang Thiếu Bạch.

Diệp Đình Vân hít sâu một hơi: “Chuyện này là do em nói cho Giang Thiếu Bạch biết.”

Diệp Hà không hiểu ra sao: “Em nói cho hắn biết? Vậy là có ý gì?”

Cậu nhún vai nói: “Em nhìn thấy miếng ngọc trên người hắn, em nhớ Lạc Kỳ cũng có một miếng như vậy bèn nói cho Giang Thiếu Bạch biết.”

“Em giấu kín quá đó.”

“Anh, chuyện Giang Thiếu Bạch là em ruột của Lạc Kỳ thì người bận tâm nhất chính là nhà họ Lạc, không liên quan gì đến chúng ta.”

Diệp Hà gật đầu: “Ừ. Bên kia chắc náo nhiệt lắm đây.”

Anh từng nhận được nhiều tin nhắn nặc danh gửi đến, nói Lạc Kỳ tặng quà cáp này nọ cho Giang Thiếu Bạch, hẳn là người nhà họ Lạc gửi đến. Bên đó chướng khí mù mịt, bây giờ xuất hiện thêm một Giang Thiếu Bạch, hẳn là càng náo nhiệt hơn.

Diệp Đình Vân nói sang chuyện khác: “Lâm đại sư thế nào rồi anh?”

Diệp Hà cười cười: “Toa thuốc em mang về rất có hiệu quả, Lâm đại sư tỉnh lại rồi.”

Diệp Đình Vân thở phào: “Vậy là tốt rồi.”

Quan hệ giữa Lâm Tri Nguyên và Diệp gia không tồi, nếu ông chết thì rất đáng tiếc.

Đúng như người ngoài dự đoán, sau khi Lạc Kỳ phỏng vấn xong thì Lạc gia bùng nổ như núi lửa phun trào.

Ông Lạc lập tức gọi mấy người con trai về.

“Thằng hai còn chưa tới sao?” Ông Lạc lên tiếng.

Lạc Văn Trí lắc đầu: “Con gửi tin nhắn rồi, không gọi điện thoại được.” Rất có thể là Lạc Văn Phong cố ý.

“Rốt cuộc chuyện Giang Thiếu Bạch là sao?” Ông Lạc liên tục gõ gậy chống.

Thật ra thái độ của ông đối với Lạc Văn Phong rất phức tạp, ông thiên vị con trai trưởng, hơi bạc đãi con thứ, Lạc Văn Phong lại cứng rắn bất tuân khiến ông cụ khó tránh khỏi tức giận. Hiện tại thấy sự nghiệp của đứa con thứ hai mà ông cụ không coi trọng lên như diều gặp gió, ông cụ rất vui mừng nhưng lại không tránh khỏi xấu hổ.

Tình trạng cơ thể của Lạc Kỳ luôn là tâm bệnh trong lòng ông cụ.

Vài người muốn đưa con của họ cho Lạc Kỳ làm con thừa tự, kỳ thật ông cụ cũng ủng hộ, đối với ông thì tất cả đều là cháu trai. Dù sao thì Lạc Kỳ cũng không thể có con, tính toán sớm một chút, nhận một đứa con từ sớm thì có thể bồi dưỡng tình cảm, nước phù sa không chảy ra ruộng ngoài.

Đối với ông cụ thì đây là lựa chọn không tồi, nhưng đối với Lạc Văn Phong thì khác biệt rất lớn, cháu của anh em trai khác xa với cháu của chính ông. Mà Lạc Kỳ vẫn còn trẻ, mấy người kia ồn ào muốn nhét một đứa bé làm con Lạc Kỳ thì quá kỳ quái. Lạc Văn Phong cảm thấy hành động này của Lạc Văn Trí và Lạc Văn Võ giống như đang mong ngóng con ông chết sớm vậy.

Lạc Văn Phong luôn cho rằng ông Lạc bất công, thế nhưng ông không thèm để tâm, có điều ông cụ có mưu đồ với chính Lạc Kỳ đã khiến ông tức giận không thôi.

Hiện tại ông Lạc mặt mày căng thẳng nói: “Thằng hai có ý gì? Chuyện Giang Thiếu Bạch không nói tiếng nào với người nhà mà đã tuyên bố ra ngoài.”

Lạc Kỳ vừa phỏng vấn xong là ông cụ lập tức nhận được rất nhiều cuộc điện thoại, chúc mừng ông tìm được cháu trai thất lạc đã lâu, ông cụ không hiểu ra sao, vô cùng lúng túng.

Lạc Văn Trí tán thành: “Đúng vậy! Lạc Kỳ thân thiết với Giang Thiếu Bạch không phải ngày một ngày hai, lão nhị tìm được con trai mà giấu giếm, sao không nói cho chúng ta biết?”

“Cha, chuyện lớn như vậy mà lão nhị không nói cho cha biết luôn, rõ ràng không coi cha ra gì.” Lạc Văn Võ tiếp lời.

Tất cả đợi Lạc Văn Phong ở nhà chính một lúc lâu, ai cũng bị chọc đến tức điên. Đến 9 giờ tối, Lạc Văn Phong gọi điện thoại đến nói là lúc ông nhìn thấy tin nhắn thì đã trễ lắm rồi nên không thể đến ngay trong tối, mai ông sẽ đến.

Tất cả chờ Lạc Văn Phong cả ngày đợi hưng sư vấn tội, kết quả người ta lười lộ diện, mấy người đầy bụng tức giận mà không có chỗ xả. Chính chủ không đến, những người khác đành phải ra về.

“Cha chưa về sao?” Lạc Dương thoáng nhìn ra cửa.

Lạc Hải lắc đầu: “Chưa đâu.”

“Thằng Lạc Kỳ làm vậy là có ý gì?” Lạc Dương nghiến răng.

Gần đây hắn đang điều tra thân phận của Giang Thiếu Bạch, ai ngờ còn chưa có kết quả thì Lạc Kỳ đã tuyên bố tin tức ra ngoài.

Lạc Hải cứng mặt: “Hay Giang Thiếu Bạch là tên giả mạo?”

Lạc Dương híp mắt: “Lạc Kỳ từng làm xét nghiệm ADN rồi, nhưng nếu Giang Thiếu Bạch muốn bước vào cửa nhà họ Lạc chúng ta thì phải làm xét nghiệm thêm lần nữa.”

“Em đã nói rồi, làm sao mà chú ba có thể dễ dàng mời chú hai đi ăn cơm được. Thì ra không phải chú hai nể mặt chú ba mà là vì Giang Thiếu Bạch.”

Nếu Giang Thiếu Bạch đúng là em trai của Lạc Kỳ thì mấy lần trước hắn thu thập tin tức của Diệp Đình Vân và Giang Thiếu Bạch rồi gửi cho Lạc Kỳ giống như trò hề vậy. Đối phương bình tĩnh như vậy là do hai người không phải quan hệ đó.

“Chắc chắn thằng Lạc Kỳ cố ý!” Lạc Hải nghiến răng nghiến lợi nói.

Lạc Kỳ cố tình không nói gì cả, muốn xem hắn lăn qua lộn lại làm trò, trong mắt đối phương, hắn chính là một tên hề không hơn không kém, tên khốn kiếp kia không những không tức giận, còn cố tình nhận phỏng vấn tuyên bố chuyện này.

Lạc Dương nhìn em trai tức giận đi qua đi lại trong phòng như con thú bị nhốt trong chuồng, hắn nhịn không được nói: “Em bình tĩnh chút đi!”

Lạc Hải không kiềm chế được: “Anh bình thản quá rồi đó.”

Lạc Dương siết chặt nắm tay, đột nhiên nhảy ra một tên Giang Thiếu Bạch làm hắn cũng không dễ chịu gì, nhưng việc đã đến nước này thì có thể làm gì nữa.

“Có lẽ chú ba cũng tức đến giậm chân.”

Lạc Hải thầm nghĩ, chú ba tức giận nhưng cha họ cũng không bình tĩnh nổi.

Thật tế đúng là Lạc Văn Võ đang giận điên lên, lần trước ông hao tâm tổn trí mời Lạc Văn Phong ra ngoài dùng cơm, muốn cho Lạc Văn Phong biết chuyện hoang đường của Lạc Kỳ và Giang Thiếu Bạch, bây giờ nghĩ lại, ba cha con nhà người ta gặp nhau, ông giống như tên hề nhảy nhót ở giữa, biểu diễn vụng về.

Giang Thiếu Bạch nói nếu hắn có 10 tỷ sẽ thổ lộ với Diệp Đình Vân, không biết là nói cho Lạc Văn Phong nghe hay là mong cha hắn cho 10 tỷ.

Tuy Lạc Văn Phong đã về hưu nhưng trong tay vẫn còn 20% cổ phần Thiên Kỳ, giá trị không chỉ 10 tỷ đâu.

Lưu Mỹ Ngọc đưa cuốn tạp chí cho Lạc Hân Hân: “Hân Hân, con có biết chuyện Giang Thiếu Bạch không?”

Lạc Hân Hân thản nhiên nói: “Con vốn không biết gì nhưng bây giờ thì biết rồi.”

Lạc Kỳ đột ngột thông báo tin này làm Lạc Hân Hân giật mình kinh ngạc không thôi, nhưng trước đó cô cũng nghĩ anh họ không giống người sẽ bị nhan sắc mê hoặc thần trí.

Mấy cô bạn thân thường hỏi cô chuyện này, bản thân Lạc Hân Hân còn không biết rõ, đương nhiên không cách nào trả lời được.

Lưu Mỹ Ngọc ngờ vực: “Mười mấy năm không có tin tức, sao đột nhiên lại xuất hiện?”

Lạc Hân Hân cúi đầu, thầm nghĩ anh họ cô rất vui mừng, bây giờ tìm được em trai thì áp lực của anh sẽ giảm bớt không ít. Cô lên tiếng: “Không phải đã nói rồi sao mẹ, vợ của bác hai vì sinh con nên mới bỏ đi, bác hai vẫn luôn đi tìm mà?”

Lưu Mỹ Ngọc lắc lắc đầu: “Không phải, mẹ nghe nói đứa bé kia vừa sinh ra đã chết, nhưng bác hai con không cam lòng, mang tâm lý ôm may mắn nên cứ luôn tìm kiếm.” Nhưng suốt nhiều năm vẫn không tìm được, hình như Lạc Văn Phong đã từ bỏ rồi.

Lạc Hân Hân quay đầu nói: “Nếu anh họ đã nói như vậy thì đây không phải là giả đâu.”

“Con ngốc này, giờ Lạc Kỳ có thêm đứa em trai thì sao còn có phần con nữa hả?” Lưu Mỹ Ngọc không cam lòng nói.

Cô bất đắc dĩ nói đáp: “Mẹ, mẹ đừng suy nghĩ nhiều nữa.” Tập đoàn Thiên Kỳ vốn không liên quan gì đến cô mà.

Bà vẫn bực bội nói tiếp: “Con ngốc quá, bây giờ rất nhiều kẻ lừa đảo, mẹ nhìn là biết tên này lừa đảo rồi. Lạc Kỳ cũng vậy, tự nhiên thông báo tin này, lỡ như nhầm lẫn thì lớn chuyện.”

Lạc Hân Hân thầm nghĩ Lạc Kỳ không phải là người sơ suất như vậy, không chắc chắn thì anh sẽ không tuyên bố rộng rãi đâu.

Đang nói chuyện thì cô nghe thấy tiếng mở cửa, Lưu Mỹ Ngọc lập tức đi qua.

“Ông về rồi, cha nói thế nào? Lão nhị nói gì? Lạc Văn Phong thật quá đáng, tìm được con trai mà giấu luôn cả cha, muốn làm gì đây?”

“Lão nhị không có đến.” Lạc Văn Võ nói.

Lưu Mỹ Ngọc: “Ông ta thật là quá đáng!” Bà thầm nghĩ Lạc Văn Phong kênh kiệu, có vài đồng tiền là dơ bẩn là bắt đầu không nể mặt người lớn.

Hết chương 131

Chương 132: Sau khi thông báo

Edit: OnlyU

Lạc Kỳ lái xe đi đến biệt thự của Lạc Văn Phong.

“Cha.” Anh đứng ở cửa, hơi lo lắng nói.

Ông liếc nhìn con trai một cái: “Vào đi.”

Lạc Kỳ đi vào, ngồi xuống sô pha: “Cha, con xin lỗi.” Anh không nói trước với ông chuyện Giang Thiếu Bạch mà đã công bố ra ngoài, hiện giờ anh không rõ tâm trạng của ông thế nào.

“Hai đứa rất thân thiết?” Lạc Văn Phong bỗng hỏi.

Lạc Kỳ gật đầu: “Em trai rất hoạt bát, còn rất có năng lực.”

Mỗi khi gặp Giang Thiếu Bạch, anh cảm thấy rất thoải mái và thả lỏng, không cần phải hao tâm tổn trí đề phòng, đối với anh, có một người em trai là chuyện vô cùng vui sướng.

“Giang Thiếu Bạch không thích cha phải không?” Lạc Văn Phong nhắm mắt lại.

Năm xưa ông chọn vợ mà từ bỏ đứa con này, tuy rất có lỗi với con nhưng nếu được lựa chọn lần nữa thì ông vẫn sẽ chọn như cũ.

“Không đâu cha!” Lạc Kỳ cau mày, thầm nghĩ cha và em trai thật ăn ý, hai người đều nghĩ đối phương không thích mình.

“Hai đứa nhận nhau đã lâu rồi phải không?”

Thời gian dài như vậy mà Giang Thiếu Bạch chưa từng nghĩ đến việc gặp ông. Lần trước gặp nhau lại là do Lạc Văn Võ cố ý sắp xếp, lúc đó ông vẫn chưa nói chuyện được nhiều với con trai.

“Thật ra em trai chưa chuẩn bị tinh thần xong mà thôi. Cha, có phải cha đã biết trước rồi?”

Lạc Văn Phong liếc nhìn con trai: “Cha thấy xét nghiệm ADN ở chỗ con.”

Lạc Kỳ hít sâu một hơi, quả nhiên cha đã biết. Anh lúng túng cười gượng, hai anh em nhận nhau đã lâu mà lại liên kết giấu giếm cha như vậy.

“Bên nhà chính có liên lạc với cha không?”

“Có.”

Lạc Kỳ vừa phỏng vấn xong là Lạc Văn Phong liên tục nhận được điện thoại từ khắp nơi, ai cũng hỏi ông chuyện này là thật hay giả, ông phiền quá bèn tắt di động luôn.

Ông cụ Lạc bên kia cũng gọi điện đến hỏi tại sao không đưa Giang Thiếu Bạch về nhà chính mà đã trực tiếp công bố thân phận.

Lạc Văn Trí thì gọi điện bảo phải làm xét nghiệm ADN nhiều lần, coi chừng bị người có tâm lừa gạt, thời buổi này nhiều kẻ lừa đảo lắm.

“Em của con, Giang Thiếu Bạch không phải là người bình thường phải không?” Lạc Văn Phong bỗng hỏi.

Lạc Kỳ gật đầu: “Vâng ạ. Năm xưa em trai được một thuật sư mang đi, học được vài bản lĩnh đặc thù từ ông ta. Em con còn nói có thể giải quyết tình trạng cơ thể con.”

Ông im lặng một lúc rồi nói: “Thật ra mẹ các con cũng không phải là người bình thường.”

Anh nghe vậy kinh ngạc mở to hai mắt: “Cha nói gì cơ?”

“Cha không định nói chuyện này cho con biết, nhưng con đã tiếp xúc với cổ võ, có lẽ đây là ý trời. Mẹ con là người trong môn phái cổ võ, tu luyện công pháp khá đặc biệt, hết sức lợi hại. Mẹ con vốn là sát thủ đứng đầu…”

Lạc Kỳ trợn to hai mắt: “Sao có thể?”

Anh cho rằng mẹ là một người bình thường mà thôi, cũng vì thế mà bên nhà chính luôn chướng mắt bà. Anh không ngờ thoạt nhìn bà luôn yếu đuối như thế mà lại có thân phận đặc biệt như vậy.

Lạc Văn Phong lắc đầu nói: “Đã là chuyện cũ rồi, mẹ con bị thương khi làm nhiệm vụ, cha cứu được mẹ rồi giữ liên lạc. Sau đó cha kinh doanh ở nước ngoài đắc tội người ta, bị người của xã hội đen đuổi giết, là mẹ con giải quyết giúp cha.”

Lạc Kỳ không tin nổi, mấy câu của Lạc Văn Phong làm anh sửng sốt không thôi.

“Mẹ con từng là sát thủ nổi tiếng, thù lao một lần không thấp. Năm đó cha gặp khó khăn về tài chính, là mẹ con lấy tiền tiết kiệm giúp cha vượt qua khó khăn.”

Lạc Kỳ thì thào: “Cha, chuyện này…” Trong ấn tượng của anh, mẹ là người rất dịu dàng thùy mị và vô cùng tình cảm. Anh nhớ mẹ rất thích vẽ, vào phòng vẽ là có thể vẽ suốt cả ngày. Anh không thể nào hình dung mẹ anh là sát thủ được.

“Vì cha mà mẹ con đã hy sinh rất nhiều…”

Lý Tâm Nghiên không phải người bình thường, bà tu luyện công pháp không thể phá thân, một khi phá thân sẽ mất hết công lực, cơ thể bắt đầu bị nhiều bệnh. Lúc đầu Lạc Văn Phong không biết chuyện này, đến khi biết được thì đã quá muộn rồi.

Sau khi hai người ở bên nhau, nhà họ Lạc luôn phê bình úp mở, họ kết hôn đã ba năm mà vẫn chưa có thai, bên kia phản đối càng lớn.

Lúc ấy hai người chịu nhiều áp lực, cơ thể Lý Tâm Nghiên không thích hợp sinh con, nhưng cuối cùng vẫn mang thai và sinh được Lạc Kỳ.

Sau khi sinh Lạc Kỳ, bà phát hiện âm khí trong người đứa bé rất nặng, có thể sẽ ốm chết. Bà vô cùng áy náy, cảm thấy vì tình trạng cơ thể bà mà liên lụy đến con trai.

Hai vợ chồng tìm rất nhiều thuật sư nhưng vẫn không có biện pháp.

Lạc Văn Phong nhớ lại, năm đó họ cầu cứu nhiều người nhưng ai cũng bó tay, hiện tại có cách chữa trị, mà người đó lại chính là con trai thứ hai của họ.

“Em con nói có biện pháp thật à?” Lạc Văn Phong hỏi lại.

Lạc Kỳ gật đầu: “Vâng, con cảm nhận được cơ thể đã cải thiện rất nhiều.”

Ông gật đầu: “Hai anh em con thân thiết là tốt, nếu mẹ con còn sống, nhìn thấy vậy cũng sẽ rất vui.”

Lạc Văn Phong nhắm mắt, ông và hai anh em ông thì không được như vậy.

Khi còn nhỏ, quan hệ giữa họ không căng thẳng như thế, không biết từ lúc nào mà ba anh em ngày càng xa cách. Có lẽ sau khi trưởng thành, anh cả bước vào quan lộ, trở nên tự cao tự đại, đề phòng chèn ép ông khắp nơi, muốn chiếm lợi tất cả mọi việc, ngay cả hôn sự của ông cũng không ngoại lệ.

Năm đó Lạc Văn Trí giới thiệu một cô gái cho Lạc Văn Phong, đó là con gái cấp trên của Lạc Văn Trí, cô ta có người yêu đã nhiều năm nhưng người này xuất ngoại, người nhà phát hiện cô đang mang thai nhưng không muốn bỏ bèn vội tìm một người để gả đi.

Lạc Văn Trí muốn lấy lòng thủ trưởng nên đẩy Lạc Văn Phong ra, về phương diện khác, chỉ sợ cũng chán ghét ông, nghĩ em trai đang cản đường.

“Cha, sao trước giờ không nghe cha kể chuyện của mẹ?” Lạc Kỳ hiếu kỳ hỏi.

Ông hít sâu một hơi: “Trong giới cổ võ không an toàn, cha nghĩ con không cần phải biết, nhưng bây giờ… Con đang tu luyện cổ võ đúng không?”

Lạc Kỳ sửng sốt, đúng là Giang Thiếu Bạch có dạy anh vài công pháp, có thể đó chính là cổ võ.

“Người thường không thể giải quyết tình trạng của con được, phải là thuật sư cổ võ mới có thể.” Lạc Văn Phong nói.

Anh cau mày, đột nhiên cảm thấy cha thần bí hơn trong suy nghĩ của anh rất nhiều.

Diệp Đình Vân đang ngồi trong lớp học, cậu phát hiện có rất nhiều người cầm tạp chí Thương Nghiệp Chi Tinh, gần như nữ sinh trong lớp ai cũng có một quyển. Cậu thầm nghĩ Lạc Kỳ vừa nhận trả lời phỏng vấn là tạp chí lập tức cháy hàng, trường của họ cũng góp phần không nhỏ vào lượng tiêu thụ.

“Bạn Diệp, bạn Giang thật sự là em trai của Lạc Kỳ sao?”

“Lạc Kỳ đã nói thế thì đúng là vậy rồi.”

“Giang Thiếu Bạch thật khiêm tốn, sao có thể khiêm tốn như vậy nhỉ?” Nghe nói mấy người giàu có thường thích giả bộ nhà quê, không ngờ trong trường cũng có một người như vậy.

Diệp Đình Vân: “…” Không phải Giang Thiếu Bạch khiêm tốn mà mà hắn mới phát tài gần đây thôi.

“Bạn Diệp, vậy là cậu biết hai người đó là anh em từ lâu rồi à? Tôi nghe nói ngay cả người nhà họ Lạc cũng không biết, đọc phỏng vấn của Lạc Kỳ xong bị shock nặng luôn.”

Diệp Đình Vân đáp: “Tôi cũng chỉ biết gần đây thôi…”

“Giang Thiếu Bạch không nói cho cậu biết à?”

Cậu cười cười nói: “Không phải chuyện gì hắn cũng nói cho tôi biết đâu.”

Mấy nữ sinh nhìn nhau, không biết có nên tin hay không.

Giang Thiếu Bạch đang ăn cơm trong nhà ăn, chợt phát hiện có vài người đang nhìn lén hắn. Hắn quay đầu lại thì mấy người đó lập tức dời tầm mắt.

Giang Thiếu Bạch vừa gặm đùi gà vừa nghĩ, dạo này tần suất hắn quay đầu lại tăng lên, đẹp trai phiền quá. Bỗng di động của hắn reo vang, Bách Quang Vũ nhích lại gần nhìn thoáng màn hình di động, sau đó hít một hơi khí lạnh.

“Anh trai cậu gọi điện tới.” Anh trai, có phải là người anh kia không?

Giang Thiếu Bạch từng đặt biệt danh cho Lạc Kỳ là Kỳ Kỳ, sau đó bị Diệp Đình Vân phát hiện, có lẽ cậu nghĩ hắn không biết lớn nhỏ nên đã đổi lại thành anh trai.

Bách Quang Vũ vừa nói xong, Giang Thiếu Bạch phát hiện nhiều người lập tức nhìn về phía hắn. Lạc Kỳ nổi tiếng quá mà, ai cũng để ý hết.

Giang Thiếu Bạch nhận điện thoại, vâng vâng dạ dạ đáp lời.

Mấy người còn lại dựng thẳng lỗ tai hóng chuyện, nhưng hắn không mở loa ngoài, Bách Quang Vũ chẳng nghe được gì.

“Lạc Kỳ tìm cậu làm gì?”

“Ăn cơm, càng ngày càng có nhiều người mời tôi ăn cơm.”

Bách Quang Vũ: “…” Lúc này mà Lạc Kỳ tìm hắn ăn cơm, chắc có chính sự muốn bàn rồi.

“Cậu và Lạc Kỳ thân thiết quá nhỉ.” Dù là anh em ruột nhưng trong các gia tộc lớn cũng có rất nhiều anh em phản bội nhau, so với kẻ thù còn độc ác hơn.

Giang Thiếu Bạch gật đầu đáp: “Ừ, chúng tôi thân nhau lắm.”

Hắn thu dọn bát đũa rồi xoay người đi ra ngoài. Vừa ra khỏi nhà ăn thì gặp Hoàng Bội Bội và Quý Song Song.

“Cậu Giang ăn xong rồi à?” Hoàng Bội Bội lên tiếng.

Hắn gật đầu đáp: “Vâng, đàn chị muốn ăn cơm thì vào nhanh đi, sắp hết thức ăn rồi.”

Hoàng Bội Bội do dự một chút rồi nói: “Cha tôi muốn mời cậu một bữa cơm, cám ơn cậu đã cứu mạng tôi lần trước.”

Giang Thiếu Bạch cười nói: “Không cần đâu, không phải là chuyện gì to tát. Đàn chị, tôi đi trước đây.”

Quý Song Song nhìn theo bóng dáng hắn, cô muốn nói gì đó nhưng cuối cùng không có mở miệng.

Hoàng Bội Bội cứng mặt, không khỏi xấu hổ.

Sau khi Giang Thiếu Bạch cứu cô, mặc dù cha mẹ cô rất cảm kích hắn nhưng vẫn hy vọng cô phân rõ giới hạn với hắn, hiện tại thân phận của hắn được công bố, cha cô lại hỏi cô có liên lạc với Giang Thiếu Bạch hay không, muốn cô lôi kéo làm thân với hắn.

Quý Song Song phức tạp nói: “Không ngờ Giang Thiếu Bạch lại là em trai của Lạc Kỳ.”

Sau vụ cứu mạng lần trước, cô nghe ngóng được Giang Thiếu Bạch là một tên nhà quê ở nông thôn, lúc gặp hắn ở phố đồ cổ, anh họ cô còn trào phúng hắn. Nếu biết sớm thì cô đã ngăn cản anh họ rồi.

Hoàng Bội Bội hít sâu một hơi: “Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm.”

“Bội Bội, cậu không sao chứ?”

“Tôi thì có sao chứ?”

Gương mặt Hoàng Bội Bội hơi đỏ lên. Lúc Giang Thiếu Bạch cứu cô, cô không tỏ vẻ gì, bây giờ biết thân phận của hắn lại tiếp cận làm thân, có vẻ hơi nịnh nọt.

Hoàng Bội Bội cũng không muốn tiếp cận hắn, nhưng cha cô xem phỏng vấn xong kích động không thôi, một hai bắt cô phải nghĩ cách kết thân với Giang Thiếu Bạch. Cô không thay đổi được ý của cha đành bị bất đắc dĩ tìm hắn nói chuyện, nhưng thái độ hắn lạnh nhạt hệt như trong dự kiến của cô.

Thật ra cô hơi hụt hẫng trong lòng, hiện tại rất nhiều nữ sinh trong trường đã coi Giang Thiếu Bạch là chàng rể vàng. Lúc trước có người trêu chọc cô phải lấy thân báo đáp ơn cứu mạng của hắn, cô vô cùng chán ghét, bây giờ lại cảm thấy thất vọng hụt hẫng.

Hết chương 132



Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info